Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Chương 8


Đọc truyện Câu Được Hoa Hoa Công Tử – Chương 8

“Cuối tuần này em có muốn đến biệt thự cạnh biển thư giãn một chút không?” Lưu Đạo Nam thay Vũ Khiết rót thêm trà, thuận miệng đề xuất.

“Anh nói là thư giãn sao?” Đinh Vũ Khiết có chút không yên lòng, lại miễn cưỡng phục hồi tinh thần nói: “Biệt thự nào? Ở đâu thế?”

Mặc dù cô hẹn Lưu Đạo Nam dùng bữa, nhưng mà tâm tư vẫn còn tại trên người đàn ông mới cùng cô chia tay.

Đã hai tháng đi qua, cô vẫn không quên được thoáng nhìn cuối cùng, bộ dáng Nhan Lập Khải sững sờ, tan nát cõi lòng, ngồi đó

Haizz, chuyện đã qua, cô còn nghĩ tới làm gì?

Cô yêu anh, nhưng không cách nào thay đổi được sự thật, anh không muốn dừng chân lại.

Cô lắc đầu, kéo mình trở về thực tế.

“Trước đó vài ngày một người bạn có việc gấp, tạm thời không tiện bán ra ngoài, cho nên anh liền mua nó…” Lưu Đạo Nam tính giấu giếm sự thật vì cô mà mua biệt thự, không nhanh không chậm giải thích với cô.”Nơi đó quang cảnh thanh tĩnh, tươi đẹp, em nhất định sẽ thích.”

“Nhưng mà…” Mặc dù cô tin tưởng nhân cách của Lưu Đạo Nam, nhưng mà hai người trai đơn gái chiếc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, tạm thời cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng cùng anh tiến thêm một bước.

Dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, anh cười cười.”Hôm đó anh sẽ mời mấy người bạn cùng đi, nhiều người náo nhiệt, chơi mới vui, đến lúc đó chúng ta còn có thể mở một đại hội thịt nướng, em thấy được không?

“Tốt, đương nhiên được…” Nghe anh nhiệt tình sắp xếp như thế, Vũ Khiết mặc dù không hăng hái lắm, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.

Đoạn thời gian này hai người thường qua lại, Lưu Đạo Nam bỏ công bỏ sức sắp xếp nhiều buổi hẹn hai người, mong cô cảm thấy vui vẻ, chỉ sợ cô ghét bỏ cuộc sống mình quá mức vô vị.

Nhìn anh nỗ lực như thế, cô sao không cảm động?

“Anh giúp em múc chút cháo gà.” Cầm chén của cô lên, anh chủ động phục vụ cô.”Biết em mới mấy ngày, sao cảm thấy em càng ngày càng gầy? Cảm giác của anh bị sai sao?”

“Mùa hè thường nhanh làm người ta gầy đi mà.” Vũ Khiết vội vàng kiếm cớ thay cho nguyên nhân do chuyện chia tay kia.

“Các cô gái lúc nào cũng sợ mập, mập một chút đâu có sao? Thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn chứ!” Múc canh xong, anh liên tục thay cô gắp thức ăn. “Thân thể khỏe mạnh mới có thể sinh con béo tốt được.”

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, trong miệng Lưu Đạo Nam nói ra câu đó.

Sinh con?

Thức ăn trong miệng Vũ Khiết thiếu chút nữa phun ra.

“Em sao thế?” Phản ứng bất thường của cô hấp dẫn sự chú ý của anh.

“Không có, không có gì, chỉ là nghẹn chút thôi…” Cô tìm lý do giải thích, đồng thời cảm thấy buồn bực.

Thật ra thì đối với nam nữ hẹn hò, những lời này hết sức tự nhiên, không đáng kể chút nào, vì sao cô nghe lại cảm thấy quá lộ liễu?

Tư tưởng cô rất thoáng, tại sao có thể như vậy?

Chẳng lẽ… Là bởi vì cô còn chưa hoàn toàn tiếp nhận người đàn ông này?

“Đừng nữa gắp, em ăn không vô, anh cũng mau ăn đi.” Thật sự người đàn ông này đối cô cực tốt, chia tay Nhan Lập Khải khiến cô cảm thấy mất mát vô cùng, nhưng đối với sự săn sóc của Lưu Đạo Nam, lại bù lại khoảng trống trong lòng cô.

Cùng một chỗ với người đàn ông này, cũng rất được? Cô nghĩ.

Mặc dù anh sẽ không nói mấy lời lấy lòng, cũng không nói mấy lời hài hước, nhưng lại thực sự thành tâm, tuy có lúc nhàm chán, nhưng lại khiến người ta có cảm giác tin cậy, dựa dẫm.

Cô tin tưởng anh tuyệt đối sẽ là người đàn ông yêu gia đình, yêu vợ, yêu con.

Cũng chính vì thế, cô mới chịu đáp ứng lời mời của Lưu Đạo Nam, hẹn hò cùng anh, cho dù anh không mang đến cho cô cảm giác tình yêu.

Thật ra thì, coi như có cảm giác yêu đương thì sao?

Người đàn ông kia, luôn phóng điện với tất cả phụ nữ, anh sẽ không vì cô mà giam mình vào chiếc lồng hôn nhân.


Nhan Lập Khải cho cô trải nghiệm tan nát cõi lòng, nhưng cũng đem lại cho cô không gian suy nghĩ lại mọi chuyện.

Lưu Đạo Nam chính là lựa chọn của cô.

***

Bảy, tám chiếc xe hơi dừng ở trước cửa biệt thự, lần này Lưu Đạo Nam tìm không ít bạn tốt tới đây thư giãn, bao gồm cả anh rể của Vũ Khiết, Diêm Trọng Uy, cùng chị gái cô, Đinh Vũ Thiến.

Một nhóm người nói chuyện rôm rả, ngồi ở hậu viện nướng thịt, uống rượu, Vũ Khiết câu được câu chăng nói chuyện cùng cô gái bên cạnh. Hai người hàn huyên hơn mười phút, thế nhưng Vũ Khiết vẫn chưa biết được người nào mới đúng là bạn trai cô ta, càng không nói, bạn trai cô gái tên gì, họ gì, có quan hệ gì với Lưu Đạo Nam nữa.

Cô cũng không phải không thích kết giao bạn bè, chỉ là gần đây không có tâm tình đó.

“Đồ ăn còn đủ sao? Có cần lấy thêm không?” Nhìn Lưu Đạo Nam niềm nở tiếp chuyện cùng bạn bè, cô không thể không quan tâm một chút, dù sao tất cả là vì cô mà sắp xếp, cho dù không hứng thú, nhưng cũng phải cảm tạ tấm lòng của anh.

“Nhất định đủ, anh chuẩn bị rất nhiều.” Lưư Đạo Nam cười.”Em có mệt không? Nếu không mệt, có thể đến hàn huyên với bạn anh một chút, em sẽ thấy họ rất thú vị.”

“Cho dù tốt cũng không thể so với anh.” Không có ý gì khác, đây là cô thật lòng thật dạ nghĩ vậy. Đoạn thời gian hẹn hò này, cô đã muốn trao giải “Người đàn ông ba tốt” cho anh.

“Vậy sao?” Khuôn mặt hiền lành chợt phát sáng cả lên, tựa như được phủ một tầng ánh sáng, được cô gái mình yêu khen ngợi, anh ngây ngô nhếch môi, cười không ngừng.

“Oa, người tốt…”

“Cả thế giới, anh là người tốt nhất”

“Người ta thật muốn gả cho anh đó…”

Trong lúc hai người nói chuyện, vô tình bị bạn bè nghe thấy, một đám người ầm ĩ trêu ghẹo, chị gái của cô, Đinh Vũ Thiến thấy thế, cao hứng vô cùng

“Xem ra Đinh gia chúng ta lại sắp có việc vui rồi. Cô vui vẻ nhìn chồng mới cưới của mình.

Bị mọi người trêu chọc một hồi, khuôn mặt Vũ Khiết không khỏi đỏ lên.

“Có gì buồn cười?” Một thanh âm trầm thấp, lười biếng từ cửa lớn truyền tới.

Thanh âm này làm tất cả mọi người ngừng nói, ngẩng đầu nhìn về phía anh

“Nhan Lập Khải, là cậu?”

“Tiểu tử, gần đây chạy đi đâu?”

“Cậu rốt cuộc lêu lổng chỗ nào? Mấy ngày nay, tìm thế nào cũng không thấy mặt?”

“Làm cái rắm? Trễ như thế mới đến, thịt cũng sắp bị chúng tớ chén hết!”

Trong lúc bạn bè rôm rả hỏi thăm, Nhan Lập Khải ôm Đường Tĩnh Tĩnh đi vào.

Sự xuất hiện của anh làm cho Vũ Khiết ngạc nhiên, sợ đến ngây người.

Sao anh lại tới? Anh và Lưu Đạo Nam quan hệ rất tốt sao? Vậy sao không nghe Lưu Đạo Nam nhắc đến?

Cô dĩ nhiên không biết Lưu Đạo Nam vì muốn tránh cho cô nghĩ anh với tên hoa hoa công tử kia là đồng loại, cho nên ở trước mặt cô không hề không đề cập tới ba chữ Nhan Lập Khải, càng không nói đến nói tới giao tình giữa hai người.

Nhìn chằm chằm Đường Tĩnh Tĩnh xinh đẹp, gần như là đang dán chặt vào người anh, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, hối hận tại sao mình không hỏi trước danh sách bạn bè tham gia hôm nay. Tuy nói cô cự tuyệt quay lại với anh, hai người đã đường ai nấy đi, nhưng người đàn ông này khiến cô không được tự nhiên, không thể coi anh như tượng gỗ mà đối mặt

Cố tình Lưu Đạo Nam lại khoác vai cô, dứt khoát dẫn cô đến trước mặt Nhan Lập Khải.

“Người anh em, cậu cuối cùng cũng chạy tới!” Lễ phép gật đầu với Đường Tĩnh Tĩnh, Lưu Đạo Nam cười vỗ bả vai Nhan Lập Khải. “Cậu cùng Vũ Khiết cũng không cần tớ giới thiệu nữa, mình lên tiếng chào hỏi đi!” Anh đương nhiên biết hai người kia đã sớm quen, chỉ là không biết giữa hai người cũng không chỉ nhận thức đơn giản như vậy.

Vũ Khiết quẫn muốn chết, nhưng không cách nào hất tay Lưu Đạo Nam ra, quay đầu rời đi, cũng không phải bởi vì anh nắm quá chặt, mà chính là cô ngại, trước mặt mọi người làm vậy, chẳng khác nào không cho anh mặt mũi, còn không khác gì bảo mọi người, “Lạy ông tôi ở bụi này.”

Mà hình ảnh Lưu Đạo Nam cùng Vũ Khiết ôm ôm ấp ấp, ở trong mắt Nhan Lập Khải cũng có vẻ cực kỳ chói mắt.


Hôm nay anh vốn không muốn đến nơi hẹn, ngoại trừ không muốn nhìn thấy Vũ Khiết, càng không muốn nhìn thấy cô cùng Lưu Đạo Nam, bộ dáng hai người anh anh em em, cố tình lại không chịu đựng nổi muốn gặp cô, trong lúc tư tưởng mâu thuẫn, vùng vẫy, anh vẫn quyết định đến nơi này gặp cô.

Vì thế, anh còn đặc biệt tìm Đường Tĩnh Tĩnh lâu không liên lạc, cùng anh tham dự, anh không muốn để Vũ Khiết biết được sau khi bị cô cự tuyệt, mình mất mát đến nỗi không muốn chạm vào bất kỳ cô gái nào, vậy cũng quá tổn hại tôn nghiêm của anh.

“Xin chào, Đinh tiểu thư.” Bàn tay to của anh không những chưa từng rời khỏi chiếc eo nhỏ của người đẹp bên cạnh, thậm chí ôm càng chặt hơn, chỉ là nhướng mày, thuận miệng lên tiếng chào hỏi.

Không biết có phải cô suy nghĩ quá nhiều không, mà ba chữ “Đinh tiểu thư” kia nghe như châm chọc.

“Anh… anh khỏe chứ.” Đè nén rối loạn trong lòng, cô cố hết sức thẫn thờ đáp lời.

“Hai vị tính toán lúc nào thì kết hôn sinh con?” Đem tất cả sự lãnh đạm của cô thu hết vào mắt, trong lòng Nhan Lập Khải đau xót, miệng lại không kiềm được châm chọc.

“Nào có nhanh như vậy? Bát tự còn chưa xem…” Sợ Vũ Khiết lúng túng, Lưu Đạo Nam vội vàng phủ nhận.

“Vẫn nên nhanh một chút đi!” Nhan Lập Khải cười, cười đến lạnh như băng. “Cậu còn không biết mong ước lớn nhất của Đinh tiểu thư sao? Động tác quá chậm, không sợ cô ấy tìm người khác gả cho sao?”

“Thật chứ?” Đối với Lưu Đạo Nam mà nói, đây thật là một tin tức tốt. Nếu là như vậy, đến lúc đó Vũ Khiết chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ tiếp nhận lời cầu hôn của anh.

“Tổng giám đốc Nhan chính là thích nói đùa thôi.” Đối mặt với châm chọc của Nhan Lập Khải, Vũ Khiết lựa chọn biểu hiện lãnh đạm, cho dù trong đầu tức muốn chết, cũng đau muốn chết.

Tại bản thân anh không cách nào cho cô tất cả, tại sao còn tới châm biếm cô?

“Em vẫn chưa ăn no, đi ăn một chút gì được không?” Không muốn ở nơi này nghe người đàn ông này cạnh khóe, cô lôi kéo Lưu Đạo Nam trở lại bàn ăn.

“Em vẫn khỏe chứ? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?” Lưu Đạo Nam phát hiện sắc mặt của cô không tốt, không nhịn được quan tâm hỏi: “Không thoải mái sao?”

“Không sao đâu, có thể do trời quá nóng.” Cô tùy tiện viện cớ.

Cùng một chỗ với anh, số lần cô kiếm cớ đúng là không ít.

“Như vậy…” Anh vội vàng rót cho cô ly nước, đưa tới cho cô.”Uống chút nước mát, có lẽ sẽ thấy khá hơn một chút.”

“Cám ơn.” Cô nhận lấy, chân thành cảm tạ.

Người này thật là một người tốt, hơn nữa hoàn toàn từ thật lòng, cũng không phải là làm cho người khác nhìn.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi mỉm cười cảm kích

Thấy thế, Lưu Đạo Nam cũng cười đáp lại.

“Em còn chưa ăn no đúng không?” Anh thay cô gắp chút thịt, đặt trong bánh mì nướng làm thành sandwich đưa đến trước cô, sau đó lại cầm một chút ớt xanh cùng ngô ngọt cho cô.”Từ từ ăn nhé, cần gì thì lại nói cho anh biết.”

Nhất cử nhất động của hai người toàn bộ đều rơi vào trong mắt Nhan Lập Khải, hơn nữa còn ngập tràn hình ảnh hai người tươi cười với nhau rất ngọt ngào.

Anh không nhịn được phát ra tiếng rên hừ nhẹ, sắc mặt càng thêm âm trầm.

“Lập Khải, anh giúp em lấy chút thức ăn được không?” Thấy người ta thân mật, Đường Tĩnh Tĩnh cũng không quên làm nũng, muốn mình cũng được hưởng như thế.

Nếu là bình thường, Nhan Lập Khải đã sớm làm theo rồi, hôm nay lại tức giận nói: “Cô không có tay sao? Sao không tự mình lấy?”

Nghe vậy, Đường Tĩnh Tĩnh chính thức tức điên rồi.

“Anh ——” cô ta đang định nổi đóa, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của anh, tất cả tức giận trong lòng đều phải nuốt lại, không dám phát tác, cô ta vẫn chưa quên được bộ dáng khi anh phát hỏa, bây giờ tâm tình anh không tốt, tốt nhất mình chớ ngu đi chọc anh.

Tuy hờn dỗi, nhưng cô ta phát hiện, ánh mắt Nhan Lập Khải chưa từng rời khỏi Đinh Vũ Khiết.

Lại là cô ta!

Đường Tĩnh Tĩnh không khỏi cắn răng nghiến lợi nghĩ.


Lâu không gặp mặt, Nhan Lập Khải đột nhiên gọi điện hẹn gặp, khiến cho cô ta vui mừng phát điên, đi theo đến lại phát hiện ra Đinh Vũ Khiết và Lưu Đạo Nam mới là một đôi, cô ta cực kì khoái chí, vì kình địch đã biến mất, nhưng không thể tưởng tượng được, ánh mắt Nhan Lập Khải vẫn chưa từng rời khỏi người Đinh Vũ Khiết.

Khốn kiếp! Con đàn bà chết tiệt!

Ngay cả bắp đùi cô ta cũng có suy nghĩ muốn xông lên bóp chết Vũ Khiết.

Dù chưa nghe được nguyền rủa của Đường Tĩnh Tĩnh, Vũ Khiết lại cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Nhan Lập Khải, cô âm thầm nói với chính mình đừng để ý, nhưng ánh mắt nóng rực, cháy bỏng kia, làm cho trái tim cô đập rộn ràng, đứng ngồi không yên.

“Em có chút không thoải mái, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Trốn tránh là biện pháp tốt nhất lúc này cô có thể nghĩ ra, cô căm ghét việc phải ngồi ở đây mặc người ta soi xét, lại không thể kháng nghị

“Vậy để anh đưa em vào.” Lưu Đạo Nam đứng dậy muốn theo cô.

“Không cần, anh ở lại đây tiếp đãi mọi người, tự em trở về phòng là được rồi.” Cô mỉm cười, từ chối ý tốt của anh

“Không sao, những người này đâu cần anh tiếp.”

“Thật mà, tự em đi vào là được rồi.” Cô vẫn kiên trì.

Bây giờ cô chỉ muốn ở một mình, vứt tất cả vấn đề trước mắt qua một bên.

***

Bát tự (tám chữ): giờ, ngày, tháng, năm sinh, viết theo Thiên Can và Địa chi. Là một cách xem mệnh của người Trung Quốc. Người mê tín tin rằng giờ, ngày, tháng, năm sinh của con người đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ này, người ta có thể suy đoán vận mệnh của con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai nhà trai gái, phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là canh thiếp, hay bát tự.

Ý của Lưu Đạo Nam, hai nhà còn chưa trao đổi chuyện kết hôn, chưa tính đến chuyện sinh con đẻ cái…

Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng lại không muốn khiến Lưu Đạo Nam khó xử, Đinh Vũ Khiết vẫn lựa chọn lưu lại qua đêm, cũng chưa vội về ngay.

Để tránh cho tại nơi công cộng, phải chạm mặt Nhan Lập Khải, sáng sớm, cô thay đồ bơi, tự mình đến hồ bơi phía sau biệt thự chơi đùa.

Dù sao chỉ cần chống đỡ một ngày nữa là tốt rồi, qua hôm nay, về sau cô sẽ đem hết khả năng tránh xa người đàn ông làm cô đau đầu nhức óc này, tránh ọi người phải khó xử, chật vật

Nằm tựa trên nệm hơi, cô thoải mái trôi lơ lửng trên mặt hồ bơi, không ngừng an ủi bản thân.

“Cô quả là người đàn bà lợi hại…”

Xa xa, một giọng nói bay tới tai cô.

Là ai?

Cô ngạc nhiên ngồi dậy, suýt nữa làm lật nệm hơi, trong lúc cuống quýt, vội vàng cử động thân thể lấy lại thăng bằng, tránh cho sơ ý một chút rơi xuống nước.

“Đầu tiên là Nhan Lập Khải, tiếp đó là Lưu Đạo Nam, bây giờ lại ăn mặc thiếu vải như vậy ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ lại muốn câu dẫn đàn ông khác?”

Lại là giọng nói chói tai kia.

Thật vất vả lấy lại thăng bằng, cô cẩn thận dò tìm giọng nói kia, liền nhìn thấy Đường Tĩnh Tĩnh đứng bên bể bơi, hung tợn nhìn cô chằm chằm.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Cô gái này không hiểu có thù hằn gì với cô, ngay từ lần đầu gặp mặt, luôn tìm cô gây khó dễ.

“Nghe không hiểu?” Rít một tiếng, Đường Tĩnh Tĩnh dùng tư thái tuyệt đẹp nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi tới bên cạnh Vũ Khiết.

“Đừng giả ngu.” Nắm chặt lấy nệm hơi của đối phương, Đường Tĩnh Tĩnh lấy tay vuốt giọt nước ở trên tóc, “Chuyện cô cùng Nhan Lập Khải đừng cho là tôi không biết.”

“Cô biết?” Mặc dù hai người đã chia tay, Vũ Khiết tin tưởng Nhan Lập Khải tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật này. “Cô chớ suy nghĩ lung tung, giữa tôi và anh ấy căn bản không có gì.”

“Không có gì?” Đường Tĩnh Tĩnh cười lạnh.”Người khác có lẽ không nhìn ra, cô cho là tôi không cảm giác được sao?”

Cô ta tức giận vỗ mặt nước, bọt nước văng tung tóe. “Lập Khải luôn đối xử rất tốt với tôi, nhưng chỉ cần có cô xuất hiện ở đó, anh liền thay đổi kỳ kỳ quái quái, luôn xa cách tôi, cô còn dám nói giữa các người không có gì?”

Mặc dù cô ta ít tuổi, nhưng cũng không phải kẻ ngu, hơn nữa còn rất nhạy cảm. Một người của công chúng, dù sao cũng không thể chỉ dựa vào bề ngoài, sức quan sát cùng mánh khoé cũng rất quan trọng.

“Cái kia cũng chỉ là đúng dịp thôi, cô không thể bởi vì những chuyện này đã kết luận…” Vũ Khiết chỉ đành phải tìm cách nguỵ biện.

“Mới là lạ!” Đường Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không tin tưởng giải thích của cô. “Từ ánh mắt anh nhìn cô, tôi biết ngay chuyện gì đó bất thường, đừng xem tôi là con đần.”

“Xin cô, chưa có chứng cứ đừng vội kết luận, tôi không hi vọng bạn trai mình ghen.” Không có biện pháp, cô chỉ có thể đem bạn trai làm bia đỡ đạn, mong cô gái này tha cho cô một lần.

“Bạn trai cô?” Hôm nay Đường Tĩnh Tĩnh rõ ràng là muốn gây chuyện.”Nếu như bạn trai cô mà biết cô cùng anh em tốt của anh léng phéng, anh ta còn có thể muốn cô nữa không đây?”


Ặc, cô gái này sao ác độc như vậy? Y như nhân vật ác nữ trong phim…

“Có bản lãnh thì cô tốt nhất nên nghĩ biện pháp nắm chặt người đàn ông của mình, đừng nghi ngờ lung tung cho người khác, ở đây bày đặt sinh sự.”

“Cô——” bị người đánh trúng chỗ yếu, Đường Tĩnh Tĩnh giận đến sắc mặt trắng bệch.”Cô đi chết đi!” Cô tatức giận lật đổ nệm hơi đang giữ lấy Vũ Khiết, thuận thế đẩy cô ngã vào trong nước.

“A!” Kêu thảm một tiếng, Vũ Khiết bắt đầu giãy giụa trong nước.

Hồ bơi này sâu 1m80, hai chân hoàn toàn không đạp đến đáy, cố tình nhị tiểu thư Đinh Vũ Khiết lại là một con vịt cạn không biết bơi!

Đôi tay cô liều mạng quờ quạng, cũng chỉ có nước chảy quanh cô, còn lại không nắm được cái gì.

Phát hiện ra cô không biết bơi, Đường Tĩnh Tĩnh ác liệt đẩy nệm hơi cách xa khỏi người cô, cố ý muốn chỉnh cô.

“Cứu với! Cứu với!” Vũ Khiết hoảng hốt cầu cứu, lúc chìm lúc nổi, miệng bắt đầu uống nước.

“Cứu mạng… Ừng ực ừng ực… Cứu…”

Trong chớp mắt, trên mặt nước đã thấy không bóng dáng của cô.

Thấy thế, Đường Tĩnh Tĩnh bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Cô ta chỉ muốn chỉnh Vũ Khiết một chút, cũng không muốn hại chết cô.

“Cô đỡ, mau đỡ…” Cô ta vội vàng đẩy nệm hơi trở về bên cạnh Vũ Khiết, nhưng lại phát hiện đối với phương đã không có phản ứng.

Cô ta, Cô ta chết đuối sao?

Đường Tĩnh Tĩnh muốn tới đi kéo cô rồi lại không dám, người chết cô ta làm sao dám đụng?

“Này, người tới, người tới mau!” Mắt thấy mình gây họa, cô ta vừa kinh vừa sợ, không nhịn được dùng thanh âm cao quãng tám thét chói tai: “Có người chết đuối, mau tới cứu người!”

Cô ta thét chói tai quả nhiên uy lực kinh người.

Một hồi lạch cạch vang lên, không tới mấy giây, toàn bộ mọi người vọt tới bên hồ bơi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra

“Nhanh lên! Nhanh lên!” Cô ta chỉ vào thân thể lúc chìm lúc nổi trong nước, run giọng nói: “Nhanh cứu cô ấy, cô ấy sắp chết đuối…”

Trong toàn bộ mọi người, Nhan Lập Khải phản ứng nhanh nhất, nhảy xuống nước đầu tiên, bàn tay quơ quơ trong nước tìm kiếm người sắp chết chìm kia, lúc này mới phát hiện ra chìm ở trong nước, chính là Vũ Khiết.

Anh quá mức sợ hãi, vội vã đem cô đã sớm mất đi tri giác, vào bên cạnh bờ

“Đưa ình!” Ở bên hồ bơi, Lưu Đạo Nam nóng nảy chờ đợi lập tức đón lấy thân thể của cô, dùng sức lay tỉnh cô. “Vũ Khiết, em sao rồi?” Anh dùng lực vỗ vỗ hai gò má tái nhợt của cô

“Tiểu Khiết, em tỉnh, em mau tỉnh lại đi!” Đinh Vũ Thiến đứng một bên lo lắng, lôi kéo đôi tay lạnh như băng của em gái, khẩn trương mà không biết phải làm sao.

Cho dù lay động thế nào, Vũ Khiết lại hoàn toàn không có phản ứng.

“Cô ấy bị chết chìm, té xỉu!”

“Cấp cứu nhanh lên!”

“Người nào hô hấp cho cô ấy mau!”

Mọi người xôn xao đề xuất

“Có ai không? Còn không mau lại đây giúp một tay!” Đinh Vũ Thiến sốt ruột thét lên, gần như sắp khóc.

Thân là chồng cô, nhưng Diêm Trọng Uy chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng, anh chỉ có bản lãnh kiếm tiền, chưa học được bản lãnh cấp cứu người chết đuối.

Hô hấp nhân tạo!

Nghe vậy, Lưu Đạo Nam không chút do dự lập tức nắm lấy mũi Vũ Khiết, nâng đầu cô lên, cúi người chuẩn bị tiến hành cấp cứu miệng đối miệng.

Anh là bạn trai của cô, hiện trường không có ai có tư cách hơn so với anh, anh càng nên đảm nhận việc này.

Trong lúc bất chợt ——

“Tránh ra, cậu không được chạm vào cô ấy!”

Bịch một tiếng, thân thể Lưu Đạo Nam mạnh mẽ bị người hất ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.