Đọc truyện Câu Được Hoa Hoa Công Tử – Chương 3
“Tới, em đút anh ăn.”
“Được.”
“Ăn có ngon không?”
“Là em đút tất cả đều ngon.”
“Thật không? Vậy anh ăn nhiều một chút nha,…”
Thanh âm ve vãn tán tỉnh của Đường Tĩnh Tĩnh và Nhan Lập Khải mơ hồ truyền đến, huyệt thái dương Vũ Khiết co rút càng nhanh.
Người đàn ông này rốt cuộc chạy tới đây làm cái gì?
Xoa xoa huyệt thái dương, cô không khỏi buồn bực đoán dụng ý của Nhan Lập Khải theo tới đảo Guam này. Chẳng lẽ là vì theo bạn gái mới của anh, Đường Tĩnh Tĩnh.
Có lẽ là vậy, bằng không còn lý do gì khác để cho anh ngàn dặm xa xôi chạy tới đây? Trước kia mỗi lần phải xuất ngoại, anh luôn không tham gia, bình thường chỉ là người định đoạt công việc cuối cùng.
Lần này, anh chẳng những trực tiếp tham gia, hơn nữa còn chủ động cho tất cả nhân viên đi máy bay từ khoang phổ thông lên khoang hạng nhất, cũng chiêu đãi toàn thể mọi người ở khách sạn năm sao cao cấp nhất.
Vốn dĩ những loại đãi ngộ cao cấp này, chỉ dành cho đại diện phát ngôn Đường Tĩnh Tĩnh cùng với đội ngũ trang điểm của cô ta, làm gì đến lượt đội ngoại cảnh họ? Bây giờ được hưởng tiện nghi này, mọi người không khỏi vui vẻ hò reo, duy chỉ có Đinh Vũ Khiết là ngoại lệ.
Tiếp nhận case của Hướng Vinh, vốn tưởng rằng chỉ có ở lần thảo luận cuối cùng mới phải nhìn thấy anh, không nghĩ tới hiện giờ còn phải trông thấy anh lon ton chạy tới đảo Guam. Chạy theo còn không nói, ở trên máy bay, cô lại bị xếp gần chỗ ngồi của anh, chỉ cần ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy anh và Đường Tĩnh Tĩnh dính lấy nhau như sam, cho dù cúi đầu cũng vẫn phải nghe đối đáp buồn nôn của hai người họ.
Lúc phát hiện ra xếp chỗ như vậy, cô lập tức muốn đổi chỗ với nhân viên khác, cố tình Nhan Lập Khải đã ngồi xong, để tránh giấu đầu lòi đuôi, cô vẫn chịu đựng.
Dù sao cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ, nhịn một chút đi!
Không ngờ rằng, thời gian ngắn ngủi như vậy, lại lâu tựa như một thế kỷ vậy, máy bay giống như vĩnh viễn không hạ cánh, mà cô như ngồi đống lửa, còn phải cố gắng trấn định, miễn cho Nhan Lập Khải nhìn ra cái gì bất thường.
Tên đàn ông chết tiệt này!
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được liếc anh một cái, vô tình lại nhìn thấy miếng thịt đang cắn dở trong miệng Đường Tĩnh Tĩnh, cứ như thế đút vào trong miệng Nhan Lập Khải, sau đó, miệng hai người đó không buồn tách ra nữa.
Cô vội vàng quay đầu lại, nhìn đến đĩa thịt gà trong bàn mình, cầm lên chiếc dĩa, hung hăng đâm xuống.
Nôn! Nôn! Nôn!
Chết đi! Chết đi! Chết đi!
Công tư bất phân thì công tư bất phân, cô cần gì phải vì câu nói kia mà chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này mà chịu tội.
Thời khắc này, cô vô cùng hối hận quyết định của mình.
“Tiểu thư, muốn uống trà hay café?” Thanh âm ngọt ngào của cô tiếp viên hàng không vang lên, gián đoạn công việc lăng trì thịt gà của Vũ Khiết.
“Ừm, một ly café!” Uống chút café nóng có lẽ sẽ giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn chút ít.
“Vâng.” Tiếp viên hàng không lập tức giúp cô rót một ly chất lỏng màu nâu sẫm cho cô.
“Cảm ơn.” Khi hương thơm café mê người chui vào mũi, lập tức cô cảm thấy tốt hơn chút ít. Cầm lên sữa tươi và đường, cô tỉ mỉ điều chế ình một tách café, chuẩn bị bưng lên thưởng thức.
“Chờ một chút.”
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, nửa đường chặn lại cướp mất tách café trong tay cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đã nhìn thấy Nhan Lập Khải cười như không cười nhìn mình.
“Dạ dày em gần đây không thoải mái, tốt hơn đừng nên uống thứ này.” Anh thuận tay chuyển tách café sang bàn ăn của anh.
“Anh…” Anh còn để ý chuyện của cô làm chi? Vũ Khiết tức giận, “Anh giành café của tôi làm gì? Trả café lại cho tôi!”
“Anh vì muốn tốt cho em.” Anh khuyên bảo.
Trước lúc chia tay, anh vừa mới cùng cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ dặn cô dạ dày không tốt, phải tránh café cùng trà, không ngờ cô không nhớ.
“Anh cứ đi đối xử tốt với Đường muội muội tốt là được.” Cô căm hận nói, “Tôi không cần anh giả vờ tốt bụng với tôi, dù sao tôi cũng chẳng có tuổi trẻ mỹ mạo.”
Tích thù mới hận cũ, cô chẳng buồn do dự nói ra.
“Nếu không phải rất hiểu em…” Ánh mắt anh xẹt qua một tia vui vẻ trêu tức, anh đè thấp thanh âm nói, “Anh còn lầm tưởng là em đang ghen chứ.”
Cái gì? Ghen?
Cô cảnh giác trừng mắt, “Anh tin rằng tôi sẽ lãng phí sức lực trên một người đàn ông không liên quan?”
Không liên quan?
Chính cái thái độ này của cô làm cho anh quyết tâm chạy tới đảo Guam dạo chơi, cô càng muốn phủi sạch quan hệ với anh, anh lại càng muốn cùng cô dây dưa không dứt, bị cô đuổi thật xa, anh không muốn, thậm chí còn cảm thấy khó chịu.
Nhan Lập Khải nhướn mày, “Không phải đen thì là trắng, chẳng lẽ em không thể có màu xám sao?”
“Có ý gì?” Cô không hiểu.
“Cho dù không phải tình nhân, cũng có thể làm bạn bè mà.” Anh nhỏ giọng nói, “Em không cần thiết phải quăng anh ra xa như vậy, chẳng khác gì người xa lạ.”
Anh mượn cơ hội bày tỏ ý nghĩ của mình.
“Tôi…” Vũ Khiết chẳng biết phải nói gì.
Cô không phải không hi vọng có thể duy trì quan hệ bạn bè với anh, nhưng chỉ cần vừa trông thấy anh, tim cô liền ẩn ẩn đau, muốn loại bỏ đi khối u này, chỉ có thể cách anh thật xa.
Cô rất muốn bày tỏ tâm tình của mình cho anh, nhưng tự tôn của cô không cho phép cô làm như vậy, cô phải làm người nâng lên được thì cũng bỏ xuống được, cho dù nội tâm không làm được, bề ngoài cũng phải giả bộ làm được, cô cũng không nguyện ý đem mình làm trò cười cho hoa hoa công tử.
Thấy cô im lặng, Nhan Lập Khải nhận định cô đã đồng ý quan điểm của mình.
“Vị tiểu thư này, bao tử không tốt, xin cho cô ấy một ly nước trái cây.” Anh nói với tiếp viên hàng không.
Thấy vậy, Vũ Khiết cũng không lên tiếng phản đối nữa, mặc kệ anh đi.
Thứ nhất, cô không có cách nào phản bác lời anh, thứ hai, cô lo lắng nếu hai người tiếp tục ồn ào, quan hệ trước kia của hai người cũng sẽ khiến dư luận xôn xao, mọi người đều biết.
Trái với sự trầm mặc của cô, Đường Tĩnh Tĩnh lại đang vô cùng bất mãn.
“Anh vừa nói cái gì với cô ta đó? Lâu như vậy cũng không để ý đến người ta?” Cô ta níu cánh tay Nhan Lập Khải làm nũng.
“Nào có lâu đâu, mới chưa tới năm phút đồng hồ.” Anh mỉm cười nhắc nhở cô ta.
“Nói với cô ta có cái gì hay chứ.” Cô hơi bĩu môi, “Mà cần tới năm phút đồng hồ”.
“Không thể nói vậy.” Anh đưa tay véo cái mũi nhỏ của cô. “Mọi người cùng ra ngoài chơi, cần chiếu cố lẫn nhau không phải sao!”
“Vậy anh cầm café của cô ta làm gì?” Đối với chuyện lớn nhỏ của Vũ Khiết, cô ta phải hỏi cho ra nhẽ, người phụ nữ này có khả năng rất cao sẽ là tình địch của mình.
“Dạ dày cô ấy không tốt, không thể uống café.”
Một cảm giác nhiễu loạn suy nghĩ của anh lan ra.
“Ơ, anh làm sao biết dạ dày cô ta không tốt?” Đường Tĩnh Tĩnh quyết hỏi cho ra ngô ra khoai.
“Bởi vì anh từng…” Phục hồi tinh thần, Nhan Lập Khải vội vàng đổi giọng.
“Đó là bởi vì case nào của tập đoàn Hướng Vinh chúng ta cũng do cô ấy phụ trách, cho nên mọi người đều quen thuộc.”
Cô ta thăm dò hỏi, “Giao tình của hai người cũng không tệ nha?”
“Đó là đương nhiên.” Nhan Lập Khải gật đầu khẳng định, “Chúng ta hợp tác cũng được một thời gian dài.”
Những lời này của anh, không biết là nói cho Đường Tĩnh Tĩnh, hay là nói cho Vũ Khiết nghe nữa đây.
“Cô ta rất được phải không?” Đường Tĩnh Tĩnh không khỏi ghen tỵ, người phụ nữ này thì ra đã ở bên cạnh Nhan Lập Khải không ít thời gian, “Nhiếp ảnh gia nhiều như vậy, sao cứ phải là cô ta chụp hình chứ? Em biết rất nhiều nhiếp ảnh gia rất tuyệt, đến lúc đó sẽ giúp anh đề cử mấy người nhé!”
Cô ta bắt đầu suy tính biện pháp tách Vũ Khiết khỏi Nhan Lập Khải, trừ đi một cái gai trong mắt.
“Nhiếp ảnh gia tuy nhiều, nhưng chỉ có cô ấy mới nắm bắt được phong cách sản phẩm của Hướng Vinh” Nhan Lập Khải khôn khéo, sao có thể để cho cô ta dễ dàng xỏ mũi, “Anh tin tưởng năng lực chuyên môn của cô ấy, chờ cô ấy chụp hình cho em xong, em sẽ hiểu lời anh nói.”
“Mới là lạ.” Cô ta khó chịu phản bác.
Anh cười cười, cũng không muốn vì chuyện này mà tranh chấp cùng Đường Tĩnh Tĩnh, quay sang nhìn Vũ Khiết, lại phát hiện cô đang ngủ.
Thuận tay cầm chiếc chăn máy bay cung cấp, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Thấy thế, Đường Tĩnh Tĩnh càng ghen.
“Anh đối xử với cô tốt như thế làm gì?” Môi của cô ta càng bĩu cao hơn.
“Vì cô ấy là nhiếp ảnh gia, đương nhiên anh phải chiếu cố thật tốt, nếu không cô ấy chụp em xấu xí thì làm sao?” Nhan Lập Khải cúi người hôn lên cái miệng đang bĩu lên của cô ta.
Người đàn ông này, bản lĩnh cũng quá cao cường rồi, công phu dụ dỗ phụ nữ chỉ tăng chứ không giảm.
Đinh Vũ Khiết dĩ nhiên không ngủ thật.
Để tránh phải thấy hai cái người ở cách vách kia anh an hem em, cô quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ say, mắt thì thanh tĩnh, nhưng mà thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau không ngừng truyền vào tai cô. Khi Nhan Lập Khải khẳng định chuyên môn của mình, lại đắp chăn cho cô, trái tim yếu ớt của cô lại không biết nên vui hay buồn.
Tại sao anh phải đối tốt với cô làm gì? Nếu anh lạnh lùng một chút, vô tình một chút, có lẽ cô đã quăng anh ra khỏi trái tim, hoàn toàn chết tâm với anh.
Cứ như bây giờ thì cho đến khi nào cô mới có thể quăng anh ra khỏi trái tim mình.
***
Biển xanh biếc, bờ cát trắng trải dài, gió thổi êm dịu.
Đây chính là đảo Guam.
Tuy nói phải tập trung công tác, nhưng đã đi tới địa phương ưu nhàn này, mỗi người không tự chủ cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái.
Trừ Vũ Khiết, Đường Tĩnh Tĩnh cùng nhân viên Hướng Vinh, những người khác đang đứng dưới tán che quan sát đợi việc.
“Đúng, chính là như vậy, cười lên nào…” Đinh Vũ Khiết cầm máy ảnh, cố gắng nắm bắt được tư thế xinh đẹp nhất của Đường Tĩnh Tĩnh.
“Là như này? Hay như này?” Đường Tĩnh Tĩnh nổi cáu, bệnh ngôi sao lại phát tác không muốn phối hợp với yêu cầu của Vũ Khiết.
Cô ta tính toán, nếu buổi chụp hình của Vũ Khiết lần này thất bại, như vậy có thể đuổi cô khỏi Nhan Lập Khải, diệt bớt một kình địch.
Chìm trong suy nghĩ, cô không nhịn được cười hờ hững.
“Oa, thật đẹp!” Nhìn chăm chú Đường Tĩnh Tĩnh đang bày ra rất nhiều loại tư thế, chủ nhiệm bộ phận tuyên truyền không khỏi than thở, “Tìm cô ta làm đại diện phát ngôn quả thực là lựa chọn sáng suốt.”
Những lời này tất nhiên là nịnh bợ Nhan Lập Khải, anh biết kiểu mỹ nữ thần tượng như Đường Tĩnh Tĩnh, đại diện phát ngôn cho sản phẩm tuyệt đối sẽ làm tăng hiệu quả, mặc dù chi phí cao, nhưng khẳng định sẽ thu được trở về. Hơn nữa scandal của ông chủ và Đường Tĩnh Tĩnh, sớm bị giới truyền thông xào xáo, sản phẩm chưa tung ra, ngay lập tức đã gây xôn xao, chính là tuyên truyền miễn phí hữu hiệu nhất.
“Quả nhiên là rất đẹp.” Nhan Lập Khải cũng giống Chủ nhiệm Lương nhịn không được cảm thán, chẳng qua là phương hướng của anh lại không giống.
Đinh Vũ Khiết mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần sooc trắng, thoạt nhìn thanh sạch sáng ngời, dây nơ của áo sơ mi buộc một vòng quanh vòng eo thon, bày ra vòng eo mềm mại, chân ngọc trắng nõn thon dài, hiện ra trước ánh mặt trời, không che giấu chút nào.
Cô thật đẹp.
Trong lúc bất chợt, anh có xúc động, muốn đi tới ôm cái vòng eo mềm mại chết tiệt kia, vuốt ve cặp chân từng vì anh mà mở ra kia, tiếp theo kéo dây nơ thắt vòng eo cô xuống…
Anh cũng không quên, thân hình như dương chi bạch ngọc, da thịt sáng ngời như tuyết, có xúc cảm như chạm vào tơ lụa vậy.
“Tổng giám đốc Nhan, ngài đang bảo…” Chủ nhiệm Lương dường như phát hiện phương hướng tầm mắt của ông chủ không giống anh.
“Kia, đương nhiên là chỉ đại diện phát ngôn của chúng ta không phải sao! Bằng không còn có thể là ai?” Nhan Lập Khải nhanh chóng nhìn về phía Đường Tĩnh Tĩnh bĩu môi, “Tuổi trẻ xinh đẹp không phải sao?”
Thu hồi tầm mắt đang lượn quanh, giấu dục niệm trong lòng, ngộ nhỡ bại lộ ý nghĩ của anh với Vũ Khiết, vậy thì nguy rồi.
“Đúng vậy, chẳng qua…” chủ nhiệm Lương chuyển ánh mắt, “Đinh tiểu thư cũng rất xinh đẹp, mặc dù cô ấy không có tuổi trẻ mỹ mạo như Đường tiểu thư, nhưng mà lại có hương vị thành thục.”
Vừa nói, tầm mắt anh bắt đầu đảo quanh trên người Đinh Vũ Khiết.
“Ngài xem, cô ấy không chỉ có gương mặt xinh đẹp, mà dáng người càng thêm mê người, ngài xem vòng eo cùng đôi chân, ặc ặc… Nếu bình thường cô ấy đều mặc như vậy, bảo đảm sẽ làm đàn ông phun máu mũi. Thật đáng tiếc, tại sao tôi lại không phát hiện sớm một chút? Nếu để cho tôi sớm phát hiện…”
“Thì sao?”
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, toàn thân Chủ nhiệm Lươngnối lên một tầng da gà.
Roạt! Giọng ông chủ tại sao bỗng nhiên lại trở nên âm trầm thế? Giống như đến từ âm tào địa phủ!
Nuốt nước miếng, anh bất đắc dĩ quay đầu, ngay sau đó lại phải chống đỡ với khuôn mặt xanh mét của ông chủ, kinh khủng hơn chính là đôi mắt dường như sắp phun lửa.
Tiếp xúc lâu như vậy, anh còn chưa thấy qua bộ dáng ông chủ tức giận như vậy.
Rốt cục là ông chủ tức giận cái gì?
Đàn ông tụ tập một chỗ, luôn có thói quen xoi mói diện mạo, dáng người phụ nữ, mình cũng chỉ là phát huy bản sắc đàn ông mà thôi, ông chủ luôn phong lưu phóng khoáng, cũng chính là một trong những người đó thôi, chẳng qua anh hợp ý thì nói, nào ngờ sắc mặt ông chủ lại khó xem như vậy.
Chẳng lẽ là anh nói sai cái gì?
“Cậu vẫn chưa trả lời tôi.” Một thanh âm kinh khủng vang lên.
“Tôi…” Trừ hốt hoảng, anh nào còn nhớ nổi mình nói cái gì?”
“Lần sau còn có gan ngắm loạn, đóng gói về quê đi, hiểu không?” Thanh âm khủng khiếp ra lệnh.
“Vâng…Vâng..” chủ nhiệm Lương ngoài mặt thì đồng ý, nhưng trong bụng thì cực kì căm tức.
Ông chủ thích trêu hoa ghẹo nguyện, thế nhưng lại cấm nhân viên thưởng thức mỹ nữ, còn có thiên lý không?
Mặt nhăn như khỉ, nhưng anh cũng không dám phản đối, ai bảo anh ăn ngủ hạng nhất, ở dưới mái hiên người ta, còn có thể không cúi đầu sao.
Nhan Lập Khải nghiêm mặt, bắt đầu quan sát mỗi tên đàn ông ở chỗ này.
Bọn họ đang nhìn ai? Là Đường Tĩnh Tĩnh? Hay là Đinh Vũ Khiết.
Dù sao Đường Tĩnh Tĩnh là thần tượng minh tinh, tùy bọn họ nghĩ thế nào cũng được, nhưng Đinh Vũ Khiết là bảo bối anh giấu riêng trong lòng, anh không muốn bất kỳ kẻ nào có ý nghĩ xấu xa với cô.
Cũng không ý thức được trong đầu toàn là tư tưởng độc chiếm, anh giống như một ông chống ghen tuông đứng ở đó, như muốn phong tỏa tất cả con mắt đang hướng về Vũ Khiết.
***
Vũ Khiết đang bận rộn chụp ảnh, tất nhiên không rảnh chú ý đến Nhan Lập Khải đang làm gì, Đường Tĩnh Tĩnh rất không phối hợp khiến cho cô đau đầu nhức óc.
“Ê, cô rốt cuộc có biết chụp hình không?” Cuối cùng, Đường Tĩnh Tĩnh nhịn không được nổi đóa.
“Đường tiểu thư, xin cô hợp tác một chút được không?” Nén giận, Vũ Khiết hòa nhã nói, “Muốn phối hợp hướng gió cùng sự đặc sắc của trang phục, vậy nên mời cô đứng ở dưới góc độ này.”
“Tại sao lại ở góc độ đó?” Đường Tĩnh Tĩnh phẫn nộ, “Cô không có mắt sao, mặt tôi cực kỳ không thích hợp góc độ này. Cô vậy mà cũng xứng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp sao?”
“Tôi quan tâm là cảm giác toàn thân, cảm giác toàn thân là được rồi, cũng không ai chú ý đến chi tiết gương mặt.” Vũ Khiết nhẫn nại giải thích.
“Cảm giác toàn thân cái quái gì? Cô đặt tôi ở đâu hả?” Đường Tĩnh Tĩnh vọt tới trước mặt Nhan Lập Khải tố cáo. “Lập Khải, anh xem người phụ nữ này, cố ý chọn góc độ em không hài lòng nhất để chụp hình, rõ ràng là muốn chọc tức em mà.” Cô ta lôi kéo tay anh làm nũng, “Anh giúp em đổi nhiếp ảnh gia, em không muốn cộng tác với cô ta, tới lúc đó em cũng sẽ bị cô ta chụp thành xấu xí mất.”
Lời vừa dứt, toàn bộ nhân viên ở đây đều biến sắc, năng lực làm việc của Vũ Khiết ai cũng rõ, sự chuyên nghiệp cùng hợp tác của cô khiến không ai có thể phản đối. Lý do vừa rồi cô nêu ra, ai cũng cho rằng là chuyện dĩ nhiên, cố tình Đường Tĩnh Tĩnh lại bắt bẻ, làm mình làm mẩy, ỷ vào Nhan Lập Khải, muốn thay Vũ Khiết.
Mặc dù không tin là Nhan Lập Khải sẽ làm như vậy thật, nhưng Đường Tĩnh Tĩnh dù sao cũng là tân sủng mới của anh, ảnh hưởng của phụ nữ không thể nói chơi, chuyện gì mà không thể xảy ra.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, mỏi mắt trông chờ.
Lại thêm Vũ Khiết im lặng không nói, chỉ lẳng lặng chờ xem phản ứng của Nhan Lập Khải.
“Em đừng lo lắng, kỹ thuật của Đinh tiểu thư rất tốt, nhất định sẽ chụp cho em cực kỳ xinh đẹp, em chỉ cần phối hợp cho tốt là được.” Đầu Nhan Lập Khải vẫn chưa có ngập nước, đương nhiên biết ai đúng ai sai, để buổi chụp hình thuận lợi, cũng đành phải nghĩ biện pháp trấn an Đường Tĩnh Tĩnh.
“Việc gì anh phải nói đỡ cho cô ta? Rõ ràng, cô ta muốn chụp em thành xấu xí.” Bĩu môi lên, Đường Tĩnh Tĩnh lôi kéo tay áo anh làm nũng.
“Tĩnh Tĩnh, đừng như thế.” Anh vỗ vỗ vai cô. “Em hãy tôn trọng chuyên môn của Đinh tiểu thư, tin tưởng quyết định của cô ấy, đồng thời cũng phải tôn trọng chuyên môn của mình, là một đại diện phát ngôn, chính em phải phối hợp hoàn toàn với lợi ích tuyên truyền cho sản phẩm của công ty, chứ không phải chỉ để biểu hiện đặc sắc của riêng mình, đúng không?”
“Em…” Lời này nhất thời khiến cô ta á khẩu không trả lời được, bây giờ chỉ có thể xuất ra chiêu cuối cùng, “Em mặc kệ, em mặc kệ! Em nhất định phải thay nhiếp ảnh gia, không còn lâu em mới chụp.”
Làm nũng, la lối, bình thường cô đều đạt được mục đích, đàn ông từ trước đều gục trước bộ dáng này của cô ta, cũng bởi chiêu này, cô ta đã kiếm được không ít miếng ngon, bao gồm cả một chung cư cao cấp, xe thể thao Porsche.
Chẳng qua, chiêu này hôm nay không có tác dụng.
Thấy khuyên không được cô ta, Nhan Lập Khải không khỏi biến sắc.
“Cô không muốn chụp phải không?” Anh hất tay Đường Tĩnh Tĩnh ra, dùng giọng nói nghiêm nghị chưa từng có, “Tốt lắm, tìm cho tôi một người đại diện khác, hủy bỏ toàn bộ hợp đồng của cô ta với tập đoàn Hướng Vinh.”
Vừa rồi, vì lời nói của chủ nhiệm Lương đã khiến anh bực mình, lần này Đường Tĩnh Tĩnh cố tình gây sự hoàn toàn chọc giận anh.
Lúc này, Nhan Lập Khải phát cáu khiến Đường Tĩnh Tĩnh sợ hãi, cô ta không thể khóc không thể cầu xin tha thứ, chỉ có thể đứng bất động ngơ ngác như tượng gỗ.
“Tổng giám đốc Nhan, ngài chấp cô ấy làm gì? Cô ấy chẳng qua là cô bé chưa quen việc đời, nếu có gì không phải, kính xin ngài rộng lượng tha thứ.” Người đại diện vội vàng ra mặt hòa giải, nghĩ cách giữ vững bát cơm của Đường Tĩnh tĩnh, nếu bị Hướng Vinh loại bỏ, sau này còn có ai tìm cô ta làm đại diện phát ngôn đây? Nếu cô ta không thu được, vậy mình đi theo không phải thất nghiệp sao?
“Để cô ta tự mình kiểm điểm.” Hừ một tiếng, Nhan Lập Khải cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Hôm nay anh ăn thuốc nổ sao?
Chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, Vũ Khiết hơi ngạc nhiên.
“Được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục.”Nhìn thấy vành mắt Đường Tĩnh Tĩnh dần đỏ lên, cô có chút không đành lòng, “Cô giúp cô ấy trang điểm lại, hôm nay chúng ta phải hoàn thành tiến độ.”
Thúc giục thợ trang điểm, cô tìm cách hóa giải hiện trường đang đông cứng.
Cô hiểu, thay đổi người chẳng qua là Nhan Lập Khải nhất thời bực bội, dù sao sản phẩm cũng sắp tung ra, bọn họ cũng không đủ thời gian tìm người chụp lại.
Chẳng qua, tại sao anh giận như thế? Tính anh thâm trầm, từ trước tới nay ít khi tức giận, lại càng không chấp nhặt cùng phụ nữ.
Về chuyện này, Vũ Khiết nghĩ thế nào cũng không ra.