Câu Được Con Rùa Vàng

Chương 7: Lần đầu gặp mặt 7


Đọc truyện Câu Được Con Rùa Vàng – Chương 7: Lần đầu gặp mặt 7

Lúc này, tôi cúi đầu xuống phối hợp với tình tiết câu chuyện, nhắm mắt đau khổ rồi hỏi Lâm Diệu:

– Anh có biết tôi nhìn thấy gì không?

– Không biết!

Tôi đau khổ lắc đầu:

– Tôi nhìn thấy anh ta đang hóa trang thành đàn bà, nhảy nhót trên sàn. Đến tận khi tôi lại gần mà anh ta vẫn hoàn toàn không hay biết, về sau anh ta thẳng thắn thừa nhận với tôi rằng anh ta luôn muốn trở thành một người đàn bà, anh ta đang để dành tiền để làm phẫu thuật chuyển giới. Anh nói xem tôi phải chấp nhận chuyện này ra sao đây?

Lúc này tôi đã cố nặn ra mấy giọt nước mắt.

Lâm Diệu dường như bị cảm động trước câu chuyện của tôi, vội vàng cầm lấy tay tôi, an ủi:

– Lâm Sảng, câu chuyện chị bịa ra thật là cảm động, tôi thật sự cảm động! Thực ra tôi cũng quen Trương Hạo, lúc anh ta kết hôn tôi cũng đã đến tham dự!

Thằng nhãi ranh, dám trêu ta à! Tôi vung tay gõ cho anh ta một phát vào đầu, nhìn bộ mặt cười đểu cáng ấy, trong đầu tôi lại hiện lên hai chữ “con riêng”.

Tôi lại bại trận.

Cuối cùng thì Trương Hạo cũng không tố cáo tôi, xem ra anh ta vẫn còn chút tử tế. Xem như anh biết điều, anh không cần tôi thì cũng đừng có dây đến tôi!

Tôi xuống xưởng tìm hiểu tiến độ đơn hàng của ông Trần, cũng may là ngày mai có thể xuất xưởng đúng thời hạn, nếu không chắc tôi phải mang đầu đến gặp ông ta mất. Để biểu thị thành ý, tôi quyết định hôm sau sẽ đi theo xe hàng đến tận nơi. Đây thực ra chỉ là cái cớ để tôi làm biếng một chút, dù gì chuyện ở công ty cũng đã có Lâm Diệu lo rồi.

Giọng của ông Trần trong điện thoại ngọt ngào đến mát cả ruột, nếu mà vẻ ngoài khả quan một chút thì…. Tôi lại ảo tưởng, mong mỏi những chuyện chỉ có ở trong phim diễn ra với mình.

– Chị nghĩ gì mà ngồi đó cười như con ngốc thế hả? – Lâm Diệu nghe điện thoại xong, chắc lại bị khách hàng mắng mỏ, nhìn thấy tôi cười nên chướng mắt liền bực bội hỏi.

– Nhìn thấy anh dường như tôi nhìn thấy chính mình năm đó, tôi cũng đã từng như vậy. Một nhân viên theo dõi đơn hàng mà chưa từng bị ăn chửi thì không khá lên được đâu! – Tôi tỏ vẻ an ủi.

– Chị lại biết là tôi bị ăn mắng à?

– Nhìn cái bộ mặt đưa đám của anh là tôi biết ngay. Cưng à, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc được sẽ thấy nhẹ nhõm hơn đấy!

– Vậy cho tôi mượn vai chị một lát!

Vội giật lùi lại:

– Chị thân mình ngọc ngà…

– Chị đừng có tự đề cao mình quá như vậy! – Lâm Diệu lườm tôi sắc lẻm.

– À phải rồi, ngày mai tôi phải theo xe hàng đến chỗ ông Trần, có việc gì cậu không giải quyết được cứ gọi vào máy của tôi nhé!

– Chị thấy có khách hàng nào tôi không giải quyết được không? – Lâm Diệu thản nhiên nói.

Không biết là ai đang tự đề cao mình nữa đây?

– Chà, cô còn đích thân đưa hàng đến tận đây cơ à? – Ông Trần kinh ngạc reo lên, nụ cười đẹp hiện lên khuôn mặt.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa thích thú, đúng là không phí công đi chuyến này. Tôi xúc động tới mức rơm rớm nước mắt, cố giấu đi vẻ đanh đá của mình, vui vẻ nói: “Chuyện tôi nhận lời ngài đương nhiên phải làm cho bằng được rồi!”. Nói rồi tôi liếc nhìn ông ta, nào ngờ ông ta đã quay người đi rót cho tôi cốc nước, không nhận được tín hiệu của tôi. Nhưng không sao, còn nhiều cơ hội mà.

– Làm ăn với công ty cô đã lâu, đã đổi không biết bao nhân viên theo dõi đơn hàng, cô là người đầu tiên tôi được gặp mặt đây! Đúng là phúc ba đời! – Ông Trần đưa cho tôi cốc nước, nếu như tôi không nhìn nhầm thì hình như ông ta đang liếc mắt đưa tình với tôi. Tôi ra sức chớp chớp mắt, bàn tay cầm cốc nước hơi run lên.

Tôi định thần lại, tỏ vẻ lẳng lơ nói:

– Ngài nói gì vậy, tôi mới là người thấy phúc ba đời vì gặp được ngài mới phải!

– A ha ha ha! – Ông Trần cười sang sảng.

Không khí rất vui vẻ, tôi lại ném cho ông ta một cái nhìn lẳng lơ, lần này thì ông ta lại có điện thoại nên vẫn không nhận được tín hiệu.

Tôi bắt đầu thấy sốt ruột! Sao ông lắm chuyện thế không biết? Mau nói ông theo đuổi tôi để tôi không chậm hàng của ông nữa đi!

Nhưng mà cuộc điện thoại này lâu thật đấy, tôi chờ mà thấy mệt hết cả óc.

– Lâm Sảng! Lâm Sảng! Lâm Sảng!

Chắc là lái xe giục tôi đi rồi, còn chưa quyến rũ thành công, sao tôi có thể đi được? Tôi thậm chí đã có ý lao đến cướp cái điện thoại kia khỏi tay ông ta.

– Lâm Sảng! Lâm Sảng! Lâm Sảng!

Mở to mắt ra, tôi nghe thấy tiếng gọi của mẹ, sao mình lại nằm mơ như vậy nhỉ? Hầy, cho dù có mơ cũng phải mơ cho hết đã chứ, tôi còn chưa nghe thấy ông ta tỏ tình với mình cơ mà.

Cố gắng nhớ lại nhưng không sao nhớ ra được bộ dạng của ông Trần, chỉ có điều không sao, tôi sắp được gặp người thật rồi. Tôi đang háo hức chờ đợi đây.

Chọn một bộ quần áo thật đẹp, xịt nước hoa, bận rộn suốt cả buổi, ngay cả bữa sáng cũng chẳng kịp ăn, tôi lao ngay đến công ty.


Hàng thường xuất kho vào buổi chiểu, vì vậy buổi sáng tôi vẫn có thời gian giải quyết một số việc gấp, nhân tiện xem xem Lâm Diệu có gặp phải khó khăn gì không. Nhân lúc còn chưa đi thì cố mà giải quyết cho xong, không nhỡ xảy ra chuyện gì thì người bị ăn mắng chính là tôi. Với tính cách của sếp, chắc chắn ông ấy chẳng dám “thi hành bạo lực” với tên Lâm Diệu con riêng kia rồi.

– Hôm nay chị đi giao hàng hay là đi xem mặt thế hả? – Lâm Diệu vừa nhìn thấy tôi đã sầm mặt hỏi.

– Đi giao hàng! – Tôi lườm anh ta sắc lẻm rồi giở các đơn hàng trên bàn ra.

– Sao chị lại ăn mặc lố lăng thế này? Còn xịt cả nước hoa nữa, mùi khiếp quá! – Lâm Diệu tỏ vẻ khó chịu.

Thằng nhóc, dám bảo mình lố lăng à? Tôi cáu tiết, cốc cho anh ta một cái, nói:

– Anh thông minh một chút có được không hả? Tôi đại diện cho hình ảnh công ty, đương nhiên phải quý phái, phải sang trọng rồi! Chẳng nhẽ anh bảo tôi ăn mặc lôi thôi để sang đó xin ăn à?

– Tôi đi với chị! – Lâm Diệu thấy tôi nói vậy liền trầm ngâm một lát rồi nói.

– Ai thèm đi với anh chứ? Anh đi rồi ai nhận điện thoại ai nhận đơn hàng?

– Đi có chốc lát thôi mà!

– Sao anh kém cỏi thế hả? Anh không thể tự làm việc một lúc hay sao? Rời tôi ra là anh không làm việc được à?

Thường ngày tôi dạy anh là công toi rồi phải không? – Thằng nhóc, muốn phá hoại việc của chị mày à?

Lâm Diệu trừng mắt, sau đó ghé vào tai tôi thì thầm:

– Chị thật thà chút cho tôi nhờ!

Trời đất, tôi làm gì mà bảo không thật thà? Tôi mà không thật thà thì anh có tồn tại được ở công ty này không hả?

Tôi chẳng buồn so đo với anh ta! Chỉ có điều bộ mặt ghê gớm của anh ta ban nãy đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Lúc gặp ông Trần, hai từ “đau khổ” không thể nào miêu tả được hết tâm trạng của tôi lúc ấy. Điều duy nhất mà tối nghĩ đến lúc này chính là một bài hát của Triệu Truyền: Tôi xấu nhưng tôi dịu dàng.

Ông Trần rất ngạc nhiên, nói rằng tôi không cần đích thân đến đây, giọng nói thì dịu dàng như vậy, ấy thế mà sao tôi không hề thấy khuôn mặt với cái giọng nói ấy có chút gì liên quan đến nhau.

Chỉ có điều con người ông ta cũng không tồi, rất nhiệt tình giới thiệu tôi với các đồng nghiệp công ty, còn khen tôi là một nhân viên theo dõi đon hàng vui tính nhất mà ông ta từng hợp tác. Tôi cũng khen ngợi ông ta là một khách hàng thân thiết nhất của công ty mình. Nói chuyện một lúc, ông ta thỉnh thoảng cũng thêm vào dăm ba câu đùa, tiếng cười sang sảng, nụ cười cũng không đến nỗi khó coi lắm, thế nên tim tôi cũng bớt đau buốt.

Thực ra tôi biết trên đời đâu thể đi đâu cũng gặp được trai đẹp, biết đâu trong lòng ông ta lúc này cũng đang vô cùng thất vọng. Thêm nữa chúng tôi cũng đâu phải đi xem mặt, chẳng qua chỉ là khách hàng thôi mà.

– Lúc cô chưa đến, anh Lâm còn gọi điện mấy lần hỏi cô đã đến chưa đấy! – Ông Trần người ngọt ngào.

– Anh ta ấy ạ? Anh ta mới đến làm việc, mong ông chiếu cố nhiều hơn!

– Có cô chiếu cố là được rồi, anh ta mà học hỏi được một nửa kinh nghiệm của cô thì chẳng khác nào cá gặp nước rồi!

– Ông Trần, ông đề cao tôi quá, chủ yếu là nhờ các ông tốt bụng, không nỡ ép chúng tôi!

Hai chúng tôi thi nhau tâng bốc đối phương, đúng lúc này có điện thoại gọi đến, ông Trần nói:

– Chắc là lại cậu Lâm gọi đến đấy!

Ông Trần nghe điện thoại, nói:

– Đến rồi, vừa mới đến, anh nói chuyện với cô ấy nhé!

Nói rồi ông ta đưa điện thoại cho tôí. Có chuyện gì sao anh ta không gọi vào máy của tôi nhỉ?

Tôi nhạc nhiên đón lấy điện thoại, hỏi:

– Sao thê?

– Thế nào?

– Cái gì thế nào? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

– Gặp người ta rồi chứ? – Giọng nói nhẹ bẫng của Lâm Diệu vang lên, cuối cùng tôi cũng hiểu anh ta đang hỏi cái gì. Sao còn nóng ruột hơn cả tôi nữa thế?

– Đương nhiên!

– Hợp khẩu vị của cô chứ?

– Tôi đến để giao hàng nhé! – Tôi cười ngọt ngào rồi cúp điện thoại trước cái nhìn chăm chú của ông Trần, trong lòng bực bội không hiểu sao anh ta dám coi tôi là loại người đó.

Mà cho dù có ý nghĩ này thật sao anh ta không đợi đến khi tôi về hãy hỏi? Ai lại đi gọi đến máy bàn của người ta, rõ ràng là muốn khiến tôi mất mặt mà! Thằng ranh con, tôi không chơi anh thì thôi, anh dám chơi lại tôi à? Mặc dù không nhìn thấy Lâm Diệu nhưng sao tôi lại cảm thấy khuôn mặt lúc này của anh ta vô cùng hắc ám nhỉ? Lẽ nào đây là ảo giác của tôi? Chẳng qua chỉ là không dẫn anh ra ngoài chơi thôi mà, cần gì phải hẹp hòi thế?

Đợi công nhân kiểm tra hàng và ký tên xong xuôi, tôi từ biệt ông Trần ra về.

Tiếp đó tôi lại đến mấy công ty khác, bởi vì không liên hệ trước, lại sợ làm nhỡ thời gian của các công ty khác nên tôi không đi chào hỏi từng người một, chỉ giao xong hàng là đi luôn. Lúc xong việc đã năm giờ chiều, ngồi xe về cũng phải hơn tiếng đồng hồ, không chỉ quá giờ làm mà còn gặp cảnh tắc đường nữa chứ. Tôi có cảm giác hôm nay đúng là mình tự ngược đãi mình.


Về đến nhà, tôi nói với mẹ ăn cơm muộn một chút rồi đi thẳng vào phòng, nằm lăn ra giường vì mệt mỏi.

Một lúc sau, điện thoại đổ chuông, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là Lâm Diệu.

– A lô! – Tôi yếu ớt trả lời.

– Giọng chị làm sao thế hả?

– Say xe chứ sao! Giờ thì anh biết vì sao tôi không để cho anh đi rồi chứ, tôi vừa mới về đến nhà đấy! Anh xem, tôi thương anh đến mức nào!

– Ha ha… – Lâm Diệu bật cười. – Ăn cơm chưa?

– Chưa, tạm thời không muốn ăn, dạ dày hơi khó chịu!

– Ra ngoài đi, tôi mời chị ăn cơm!

– Ra ngoài lại phải ngồi xe, anh muốn tôi chết à?

– Nhà chị cách công ty bao xa?

– Cũng không xa lắm, đi bộ chỉ khoảng hai mươi phút là đến!

– Chị qua đây đi, tôi vẫn còn ở công ty, tôi cứ tưởng chị sẽ về công ty chứ!

– Anh đang đợi tôi à? – Trong đêm tĩnh mịch, một người đàn ông đang đợi tôi, sao tôi có thể thờ ơ?

– Ừ, có một hình vẽ tôi xem không hiểu lắm, lát nữa chị qua đây xem giúp tôi, sau đó chúng ta đi ăn nhé!

Máu nóng đang dồn lên đỉnh đầu bỗng nhiên nguội ngắt, chẳng nhẽ anh không thể nói dối vài lời?

Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về, chắc là anh ta gặp phải khó khăn gì thật. Thôi thì cứ coi như làm việc tốt đi, dù sao cũng chẳng xa lắm, đi bộ cũng tốt, trong nhà ngột ngạt quá. Chẳng mấy khi người ta mời mình ăn cơm, không nhân cơ hội này chém đẹp anh ta đâu phải là tác phong của tôi?

Đến công ty, nhìn thấy Lâm Diệu ngồi ngây ra trước một hình vẽ, thấy tôi đến liền vẫy tay gọi. Dưới ánh đèn, khuôn mặt kia vẫn chẳng giảm bớt độ đẹp trai. Chủ tịch Ngô quả là có giống tốt, Bầu Trời đã đẹp trai lắm rồi, ấy vậy mà Lâm Diệu còn trội hơn hẳn, đáng tiếc tại sao anh lại là con nhà giàu có nhỉ? Đã vậy còn là con riêng nữa chứ? Một người có xuất thân như vậy đâu có thể trở thành đối tượng ra tay của một dân thường như tôi?

Tôi chán ngán lại gần rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh ta, đón lấy hình vẽ trên tay anh ta, liếc mắt nhìn, máu nóng bốc lên đỉnh đầu. Ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu hình vẽ này là cái gì, ấy thế mà anh ta nói không hiểu, tôi không nhịn được liền hỏi:

– Anh không hiểu chỗ nào?

– Ở đây không viết rõ, không biết là bao nhiêu độ? – Lâm Diệu chỉ vào bức hình, nhíu mày, nghiêm túc nói.

– Ừm, ý của anh là, tôi có thần giao cách cảm với hình vẽ này hay là tôi là cha đẻ của nó hả? – Tôi hỏi, mặt chẳng chút biểu cảm.

– Chẳng phải chị đã nhìn quen rồi sao? – Lâm Diệu cười.

– Thôi được rồi, cái đơn hàng này chuyển tới lúc nào vậy?

– Lúc chiều.

– Anh không biết gọi điện hỏi tôi à?     

– Tôi gọi rồi, nhưng không ai nghe máy! – Lâm Diệu trừng mắt, cao giọng như thể bị trách oan vậy.

Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn tìm ra bằng chứng nói dối của anh ta, nhưng anh ta khá lỳ, mặt chẳng hề biến sắc. Tôi ngao ngán nhún vai. Nhưng cho dù anh không nói dối đi nữa thì nhất định cứ phải biết ngay bây giờ ư? Mục đích sống của người giàu chỉ là đùa cợt với người nghèo thôi sao?

– Tôi cũng không hiểu, ngày mai gọi điện hỏi đi!

Tốt nhất không nên so đo vói gã con riêng ấy.

– Ok, vậy chúng ta đi ăn cơm đi! – Lâm Diệu hình như khá nhiệt tình trong chuyện này.

– Tôi không đi xe đâu!

– Thì đi bộ!

Lâm Diệu thu dọn bàn làm việc, kiểm tra nguồn điện ở từng chỗ ngồi rồi tắt hết những công tắc điện mà các đồng nghiệp quên không tắt, đổi giấy trong máy fax, chuyển điện thoại đến phòng trực ban. Thật hiếm có một người đàn ông nào cẩn thận và tỉ mỉ như vậy!

Anh ta không đi lấy xe thật mà vừa đi vừa hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi nói ăn gì cũng được, anh có mặt dày mời tôi đi ăn mỳ tôi cũng chấp nhận.

Lâm Diệu cười ha ha, hỏi tôi:

– Ông Trần trông thế nào?


– Cũng được!

– Lọt vào mắt chị rồi à? – Lâm Diệu đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi.

– Anh tưởng là tôi khát đàn ông lắm hả? – Tôi nổi đóa, hất tay anh ta ra rồi gõ một cái vào đầu anh ta.

– Sao lúc nào chị cũng đánh người khác thế hả? – Lâm Diệu mỉm cười, miệng oán thán. – Chị có thể dịu dàng một chút được không hả? Có cô gái nào giống như chị không?

– Tôi dịu dàng nhưng phải xem đối tượng là ai! – Tôi cố kéo dài giọng, đánh mắt sang phía Lâm Diệu, anh ta ngoảnh mặt đi, trực giác của phụ nữ cho tôi biết anh ta có vẻ không vui.

Ý, bác kia đang làm gì vậy? Cứ ra sức nháy mắt ra hiệu cho tôi, miệng hình như đang nói hai từ “điện thoại”. Tôi giật mình sờ đến túi của mình, sững người không thấy điện thoại của mình đâu. Nhìn theo hướng chỉ của bác gái nọ, tôi thấy một thanh niên đang sải bước bỏ đi.

Tôi vội vàng chạy đến tóm lấy vai người đó, hét lên:

– Bỏ ra đây mau!

– Cái gì? – Hắn ta giả bộ không biết có chuyện gì. Ngay lập tức có một thanh niên tiến lại gần, ánh mắt hung hãn nhìn tôi.

– Điện thoại của tôi!

Mãi đến khi tôi nói đến hai từ “điện thoại”, Lâm Diệu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta nhanh tay tóm lấy vai người thanh niên kia, lạnh lùng nói:

– Mang ra đây!

– Muốn đánh nhau phải không? – Gã thanh niên nọ lộ rõ chân tướng, hung hãn nhìn hai chúng tôi, ra sức giằng vai ra khỏi tay chúng tôi.

Thằng ranh, muốn hù dọa phải không, bà mày còn lâu mới sợ nhé! Dám lấy trộm điện thoại của tao à, đã vậy tao sẽ xẻ thịt mày! Tôi đưa mắt nhìn quanh, một đám đông hiếu kỳ đã vây đến, gã thanh niên đứng bên cạnh, ánh mắt chẳng chút thiện chí kia chắc chắn là đồng bọn của tên móc túi này. Hai thằng thanh niên gầy trơ xương lại học đòi đi làm kẻ trộm sao?

– Đánh nhau? Anh không phải là đối thủ của chúng tôi đâu! – Tôi đoán Lâm Diệu có thể đánh cho hai gã này bò lết trên đường.

Tên trộm thấy tình hình không có lợi liền nhìn sang gã đồng bọn, hắn ta ra sức bĩu môi ra hiệu cho đồng bọn. Tôi than thầm trong bụng, tưởng rằng bọn chúng định ra tay thật, vội vàng nhìn sang Lâm Diệu, Lâm Diệu cũng đang nhìn tôi. Lần này thì khó tránh khỏi họa rồi!

Đúng vào lúc chúng tôi mất cảnh giác, tên trộm đột nhiên vùng ra khỏi tay tôi, chạy như bay trốn mất.

Ôi trời đất ơi, tôi cuống cuồng đuổi theo. Lâm Diệu cũng phản xạ rất nhanh, tôi còn chưa phản ứng kịp thì anh ta đã hành động rồi, chỉ vài bước đã tóm được tên trộm. Lúc này tên trộm như chó cùng dứt giậu, vung nắm đấm về phía Lâm Diệu. Chết rồi, Lâm Diệu quả này ăn đấm là chắc rồi. Tôi vung tay định chặn tên trộm kia lại nhưng không kịp. Cũng may là Lâm Diệu né sang một bên, tránh được cú đấm ấy.

Nhìn thấy hắn ta dám đối phó với “anh mỳ” của tôi, tôi vô cùng phẫn nộ! Lúc hắn còn đang giằng co với Lâm Diệu, tôi đã vung tay tát bốp vào mặt hắn rồi gào lên:

– Tao bảo mày mang ra đây cơ mà!

Cái tát ấy không chỉ làm tên trộm ngây ra mà ngay cả Lâm Diệu cũng thừ người nhìn tôi.

– Cô gái, cô bảo bạn cô thử gọi đến số di động của cô xem có liên lạc được không? Nếu như hắn ta trộm điện thoại của cô thật, tôi nghĩ chắc hắn chưa kịp tắt máy nhanh như vậy đâu! – Đám đông vây xung quanh liền lên tiếng nhắc nhở.

Đúng rồi, sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ! Tôi đang chuẩn bị bảo Lâm Diệu gọi điện thì tên trộm kia cuối cùng cũng thừa nhận. Tên đồng bọn của hắn nhìn thấy tình hình không ổn đã len lén bỏ đi.

Lâm Diệu thả tay ra, tên trộm lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho tôi. Ôi cái Nokia của tôi, cuối cùng nó cũng trở lại với tôi rồi, tôi nước mắt lưng tròng, kiểm tra xem điện thoại có hư hỏng gì không, đám đông xung quanh cũng từ từ tản đi.

– Điện thoại trả lại cô rồi, người cô cũng đánh rồi, tôi có thể đi được chưa? – Tên trộm chán nản nói.

Nghe hắn ta nói tôi mới chợt bừng tỉnh, thấy mình đã quá nóng vội. Tôi đánh hắn rồi, lần sau gặp lại hắn trên đường thì sao? Tôi biết đi đâu tìm Lâm Diệu giúp đỡ đây? Tôi đành phải vận dụng hết tất cả kinh nghiệm ăn nói của mình để đối phó với tên trộm:

– Anh nhìn anh đi, mới tí tuổi đầu, khuôn mặt lại sáng sủa thế kia, làm gì không làm, lại đi làm cái việc xấu xa này! Anh làm gì sao không cân nhắc trước hả? Anh phải biết đôì tượng anh ra tay là ai chứ? Cậu tôi là Cục trưởng Cục Công an đấy, anh có biết anh ấy không hả? – Tôi chỉ Lâm Diệu nói. – Anh ta mà đi một vòng quanh đây thì đảm bảo đi đến đâu cũng có người quen biết anh ta đấy!

Tôi vừa khen hắn ta đẹp trai vừa tạo áp lực cho hắn ta.

Tên trộm nghe xong quả nhiên ngoan ngoãn nói:

– Trước đây tôi chưa từng làm chuyện này, đây là lần đầu tiên…

– Tôi vốn định dẫn anh về gặp cậu tôi, nhung nghĩ để một khuôn mặt đẹp trai thế này phải vào ngồi tù mấy tháng tôi cũng thấy không đành lòng thôi được rồi, tha cho anh!

Hắn ta nghe tôi dọa thì sợ hết hồn, lúc nghe thấy tôi bảo thả hắn, hắn mừng như bắt được vàng, luôn miệng cảm ơn rồi mau mắn chuồn lẹ. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, gạt mồ hôi trên trán.

– Cậu của chị là ai thế? – Lâm Diệu không nhịn được cười.

– Cục trưởng Cục Công an! – Mặt tôi không hề biến sắc.

– Thế còn tôi là ai? – Lâm Diệu cười thành tiếng.

Anh là con riêng! Suýt chút nữa thì tôi nói ra câu đó…

– Anh là “anh mỳ”! – Tôi đáp, anh cười đi, có giỏi thì cười đi, tôi phải nhắc cho anh nhớ chuyện xấu hổ của anh, xem anh có còn dám chọc tức tôi nữa không!

– Chị đừng nhắc chuyện ấy nữa, ai bảo con bé kia đùa kiểu đó. Hơn nữa tôi cũng đâu có cố ý! – Lâm Diệu bối rối nói.

– Người bị chọc nhiều không đếm xuể, nếu anh cứ bị chọc là phun mỳ vào tôi thì chẳng phải ngày nào tôi cũng bị ăn nước bọt của anh à? – Tôi lườm Lâm Diệu.

– À, ý của chị là sau này ngày nào cũng đi ăn với tôi? – Lâm Diệu chớp chớp mắt, cười tinh quái.

Tim tôi đập thình thịch liên hồi. Cái thằng ranh này, dám đùa kiểu đó à?

– À, nếu như anh không ngại ngày nào cũng phải trả tiền ăn thì đương nhiên tôi chẳng có ý kiến gì!

– Tôi thì có ý kiến đây! – Lâm Diệu nói vẻ châm chọc.

Đột nhiên tôi cảm thấy không khí có vẻ tình tứ, bọn tôi như thế này có phải là đang tán tỉnh nhau không nhỉ?

– Đi thôi, đừng có đứng ngây ra đó nữa! – Tôi đẩy anh ta.


Chúng tôi đi ăn lẩu. Đi vào trong cửa hàng, tôi hí hửng đợi khuôn mặt của Lâm Diệu sẽ xị ra, biết thừa là anh ta không ăn được ớt, thế mà cứ một mực đòi anh ta dẫn đi ăn lẩu.

Nhưng Lâm Diệu không hề bí xị, cũng chẳng hề nổi cáu, chỉ bình thản nói với nhân viên phục vụ:

– Một nồi lẩu uyên ương!

Hơ, mặt tôi nóng bừng, không biết anh ta có nghĩ tôi cố ý không nữa.

– Lâm Diệu, anh với Tổng giám đốc Ngũ rất thân nhau phải không? – Dù gì anh ta cũng là người mà Bầu Trời đích thân giao phó… Tôi cứ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó, cho dù Bầu Trời không biết anh ta là con riêng thì chắc giữa hai người này cũng phải có mối quan hệ gần gũi.

– Không quen! – Lâm Diệu đáp gọn lỏn.

– Thế tại sao Tổng giám đốc Ngũ dường như lại rất quan tâm đến anh, tất cả những nhân viên mới vào làm việc đều do phòng nhân sự tiếp đón, sao anh lại ngoại lệ?

– Tôi cũng là do bộ phận nhân sự nhận vào, tôi vốn đến đây để xin vào vị trí theo dõi đơn hàng, nhưng bọn họ nói nhân viên theo dõi đơn hàng đều là nữ, không tuyển nam, bảo tôi làm ở bộ phận nhân sự. Thế là tôi đến thẳng phòng Tổng giám đốc Ngũ để nói chuyện. Tổng giám đôc Ngũ cũng không tồi, nói rằng tôi có thể thử, còn nói phải tìm một người giỏi nhất để dẫn dắt tôi, người đó chính là chị!

Anh ta nói năng trôi chảy, có tình có lý, lại còn nhân tiện nịnh nọt tôi nữa… Thật khó để tìm hiểu được cái gì từ anh ta!

Chỉ có điều chuyện Bầu Trời không biết gì về thân thế của Lâm Diệu chắc không phải là nói dối, tôi cũng không tiện tiếp tục dò hỏi, dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

– Thực ra anh cũng học hỏi rất nhanh, cứ như người đã từng làm trong ngành này vậy! – Tôi chẳng ngần ngại khen ngợi anh ta.

– Tôi chưa làm bao giờ! – Anh ta lập tức phủ nhận rồi lảng sang vấn đề khác. – Ban nãy đáng nhẽ ra chị không nên ra tay. Chị là con gái, ai lại đi đánh người giữa đường như vậy? Nếu hắn trả đòn thì sao?

– Sao tôi lại không nên ra tay chứ? Hắn ta trộm đồ của tôi, còn định đánh anh nữa, tội lỗi đầy mình, tôi mới bạt tai hắn một cái là còn nhẹ đấy! – Tôi bất mãn nói.

– Chính vì hắn ta định ra tay đánh tôi sao? – Bàn tay đang lau bát đũa của Lâm Diệu như khựng lại, anh ta ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh.

Tim tôi hơi rung lên, mặt chẳng hiểu sao lại đỏ bừng. Cái gã mỳ chết tiệt này, sao hắn lại đẹp trai thế cơ chứ? Không được, không thể để hắn ta tiếp tục ngông cuồng như thế này được. Tôi cố ý vênh mặt lên nói:

– Đương nhiên là không phải rồi! Anh còn dám nói à, lắm chuyện như đàn bà, tôi đi gặp khách hàng mà anh nói cứ như thể tôi đi tìm người yêu ấy! Nếu như không phải anh cứ càm ràm suốt đường đi thì tôi đâu có mất tập trung như thế?

Nếu tôi không mất tập trung hắn ta làm sao móc trộm được điện thoại của tôi chứ?

Nói đến chuyện này là tôi lại nổi cáu, chẳng nhẽ trên mặt tôi có khắc mấy chữ “Tôi thiếu đàn ông” hay sao?

– Ha ha, xem ra ông Trần không lọt vào mắt chị nhỉ! – “Anh mỳ” cười tươi như hoa, mặt chẳng hề lộ vẻ bị đả kích gì cả. – Rốt cuộc chị thích mẫu đàn ông thế nào?

– Chuyện này ấy mà… – Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói. – Đầu tiên phải là người đã!

– Vớ vẩn!

– Sau đó phải là một người đàn ông!

– Nói vào điểm chính đi!

– Sau đó phải là một người đàn ông bình thường!

– Cắt bớt phần lôi thôi đi!     

– Đẹp trai một chút là được!

– Tiêu chuẩn là trai đẹp? – Lâm Diệu bĩu môi.

– Nếu có điều kiện kinh tế nữa là ổn rồi!

Người đàn bà thực dụng điển hình! – Lâm Diệu khinh bỉ nhìn tôi.

Tôi lấy một cái đũa gõ vào đầu anh ta, nói:

– Tôi bực rồi đấy, tôi nói một câu anh cãi một câu là sao? Có gã đàn ông nào lại lắm mồm như anh không hả?

Lâm Diệu xoa xoa chỗ bị tôi gõ, vẻ mặt đầy ấm ức:

– Ban đầu tôi tưởng chị chỉ mồm mép ghê gớm thôi, nào ngờ bây giờ mới biết hóa ra thân thủ của chị cũng chẳng phải dạng tầm thường. Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào giống như chị, đúng là thất lễ quá!

– Anh thì biết gì chứ, đàn bà mà không ghê gớm một chút sẽ bị kẻ khác bắt nạt đấy!

– Đàn bà ghê gớm thì thằng đàn ông nào dám lại gần hả?

– Vì vậy nên tôi mới bị người ta rũ bỏ rồi! – Câu nói của Lâm Diệu đã động vào vết thương lòng của tôi. Cảm giác oai phong khi đấu trí thành công với tên trộm ban nãy phút chốc tiêu tan, một người đàn bà chẳng thể giữ nổi người đàn ông của mình thì có tư cách gì để mà khoe khoang?

– Đừng như vậy, chẳng mấy chốc chị sẽ gặp được người đàn ông yêu thương chị, mau ăn đi! – Lâm Diệu gắp cho một củ sen, lên tiếng an ủi tôi.

Sau khi ăn xong, Lâm Diệu đưa tôi về nhà, vừa vào cửa đã bị mẹ tôi tóm được:

– Nói mau, ai vừa đi cùng với con?

– Là đồng nghiệp ạ! Cùng đi ăn tối với con thôi!

– Chỉ có hai người à?

– Dạ!

– Có khả năng phát triển không con?

– Ôi mẹ ơi, cùng nhau ăn một bữa cơm thì có khả năng gì ạ? Nếu thế thì đàn ông trên đường đều có khả năng với con hết. Mẹ à, người ta trên cao chót vót, con với không tới mẹ ạ!

– Con ranh con, thật vô dụng! – Mẹ trừng mắt lườm tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.