Đọc truyện Câu Được Con Rùa Vàng – Chương 12: Sẽ có người phụ nữ dám ra tay với anh 5
Ăn xong chúng tôi về công ty. Trên xe, tôi cứ nhìn Lâm Diệu chằm chằm.
– Rốt cuộc chị đã nhìn đủ chưa? – Lâm Diệu cuối cùng không chịu được nữa liền lên tiếng.
– Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể thành thực nói với tôi không? – Tôi càng lúc càng cảm thấy anh ta thú vị.
– Hỏi đi!
– Anh yêu tôi à?
Lâm Diệu phanh gấp, ngoảnh đầu sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Muốn chết hả? Tôi chửi thầm.
– Sao chị lại hỏi vậy? – Lâm Diệu trầm ngâm một lát nhưng không hề phủ nhận.
-Tôi chỉ đoán thôi. Kể từ khi anh vào công ty, tại sao anh cứ bám riết lấy tôi thế hả? À, có thể từ “bám riết” dùng chưa chính xác, nhưng tôi không hiểu tại sao kể từ khi anh vào công ty, lúc nào anh cũng ở bên cạnh tôi thế hả?
– Thế nếu tôi thích chị thật thì sao? – Vẻ mặt của Lâm Diệu rất khó đoán, tôi không sao hiểu được biểu cảm trên mặt anh ta lúc này là có ý gì. Lại nữa rồi, lại nữa rồi! Anh cứ nhất định phải khiến cho trái tim bé bỏng của tôi bắn ra ngoài hay sao?
– Thế thì tôi sẽ sinh cho anh một thằng con trai! – Tôi đáp không do dự.
Lâm Diệu nhíu mày.
– Không thích con trai à? Vậy sinh con gái cũng được! – Tôi vỗ bụng.
– Chị nóng lòng muốn gả mình đi đến thế à?
– Đúng thế, muốn đến chết đi được! – Tôi ủ rũ nhìn ra cửa, nói đến con trai, con gái là tôi lại nhớ đến Trương Hạo.
– Anh nói xem vợ Trương Hạo sẽ đẻ con trai hay con gái?
– Tôi hỏi Lâm Diệu.
– Làm sao tôi biết được?
– Chắc chắn không phải là thằng cu! – Tôi bực bội nói.
– Vậy thì là con gái!
– Không, là con trai, nhưng không có “thằng cu”.
– Chị thật xấu xa! – Lâm Diệu bật cười.
– Tôi còn có thể xấu xa hơn đấy! Tôi còn hi vọng nó không có mông… Hi hi hi! – Tôi bật cười sằng sặc, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại ứa ra.
Lâm Diệu không nói gì, anh ta im lặng suốt đoạn đường về.
Đàn bà lúc nào cũng mong muốn bên cạnh mình có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có, lại hết mực yêu chiều mình. Trước khi ngủ, họ thường chọn một người đàn ông nào đó mà mình thích để đưa vào trong câu chuyện tình cảm lãng mạn rồi thản nhiên biến mình thành nhân vật chính.
Thực ra tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ, tôi từng nằm mơ được cùng một minh tinh nào đó đên Trùng Khánh, sau đó đứng bên cạnh anh, khoác tay anh đi qua đám đông người hâm mộ. Đây cũng là một câu chuyện nực cười nhất thế kỷ. Tôi phải thừa nhận rằng tôi có sở thích này.
Vì vậy khi Trương Hạo xuất hiện, minh tinh tưởng tượng bên cạnh tôi lập tức biến thành anh ta, anh ta rõ ràng là hiện thực hơn minh tinh.
Kể từ khi ở bên Trương Hạo, lúc chán nản thường nhờ anh nhổ tóc sâu. Thực ra tôi cũng chỉ có dăm ba sợi tóc bạc, thế nhưng Trương Hạo giỏi lắm, nhổ hết tóc trắng anh ta liền quay sang nhổ cả tóc đen của tôi. Tôi nổi trận lôi đình, nhảy lên đánh cho anh một trận.
– Cái tóc ấy có xu hướng biến thành tóc trắng rồi mà! – Trương Hạo chống chế
– Anh đang nói đến gàu phải không? – Tôi trợn mắt lườm Trương Hạo.
– Sau này em đừng nhuộm tóc nữa, chẳng ra đỏ cũng chẳng ra trắng, anh không thích thế đâu!
Tôi cướp mấy cái tóc trên tay anh, đếm từng sợi, vừa đếm vừa nói:
– Sợi này mọc vào lần đầu tiên anh thúc hàng. Sợi này mọc vào lần thứ hai anh thúc hàng, sợi này mọc vào lần thứ ba…
Trương Hạo nhăn nhó:
– Chẳng nhẽ khách hàng của công ty em chỉ có mình anh thúc hàng thôi sao?
– Không phải, bởi vì bọn họ đều bị em ru ngủ hết rối, còn anh thì ngược lại, là em bị anh ru ngủ thì có! Thế nên em không thể tha cho anh được! – Tôi cười ma mãnh.
– Vậy thì phải làm sao?
– Anh nói phải làm sao? – Tôi cười nham hiểm.
– Anh đền tiền!
– Một sợi là một nghìn tệ! – Tôi đanh giọng.
– Có thể rẻ hơn chút không? Một tệ nhé!
– Anh tưởng trên đầu em mọc cỏ à? – Tôi xòe những móng vuốt ra trước mặt anh.
Anh móc ví, moi năm trăm tệ ra đưa tôi:
– Anh chỉ có ngần này thôi!
Tôi đếm số tóc, tất cả là mười tám sợi.
– Vậy mau viết một cái giấy nợ, nói rằng anh nợ em mười bảy nghìn năm trăm tệ chẵn, viết bằng số là: 17500.
Trương Hạo lúc ấy đành phải viết giấy nợ cho tôi.
Giờ nhìn lại tờ giấy nợ ấy… tôi có nên dùng nó để đòi lại thiệt hại tuổi xuân cho mình không? Dù gì mình cũng theo anh ta mấy tháng trời. Hầy, đây cũng là vấn đề đấy!
Tôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bố tôi đang ở trong phòng khách xem ti vi. Tôi liếc qua ti vi, là chương trình pháp chế trực tuyến, chương trình này tôi cũng thích nên liền ngồi xuống xem với bố.
Nội dung chương trình nói về một cô gái và một chàng trai lấy nhau vì cô gái có thai, ngay ngày thứ hai anh chàng đó đòi ly hôn, lý do là vì đứa bé không phải con anh ta. Cô gái kia một mực khẳng định đó là con anh ta, thế nhưng lấy cái gì ra để kiểm tra DNA đây? Anh chàng kia nói cho dù có là con anh ta thì cũng không phải anh ta muốn có, lý do là vì ối hôm có quan hệ tình dục, cô gái đã cho chàng trai uống thuốc, thế nên anh ta làm ra chuyện này…
– Cầm thú! – Tôi chửi. Bố tôi liếc nhìn tôi nhưng không nói năng gì.
Sau đó cô gái kia nói vì anh chàng kia bị đau đầu nên cô ta mới mang cho anh ta một viên thuốc đau đầu chứ hoàn toàn không phải thuốc vớ vẩn như anh ta nói.
Anh chàng kia một mực đòi ly hôn, cô gái kia không một mực đòi theo người đàn ông kia nhưng lý do ly hôn của anh ta đưa ra khiến cho cô không sao chấp nhận được, cũng không thể chấp nhận được ánh mắt mà người đời nhìn mình sau này.
Cuối cùng, chưa có kết luận cuối cùng thì chương trình đã hết, phải chờ tiếp chương trình lần sau.
– Bố à, bố nhìn nhận chuyện này ra sao?
– Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh thôi! – Nghe bố nói câu này làm tôi cụt hết cả hứng.
– Bố à, con có một món nợ không biết có nên đòi không?
– Bao nhiêu? – Bố tôi căng thẳng hỏi.
– Cũng không nhiều lắm, chỉ hơn mười nghìn thôi!
– Cái gì? Hơn mười nghìn, con cho người ta vay hơn mười nghìn? Con lấy đâu ra mà lắm tiền thế hả? Con nói đi, ở đâu ra? – Mẹ tôi không biết ở đâu lao vụt đến, bóp chặt cổ tôi, ánh mắt dữ tợn.
– Thả…. Khụ khụ… cứu… – Tôi kéo tay bố.
– Nghe con nó nói đã nào! – Vẫn là bố thương tôi nhất.
– Một người đàn ông nợ con! – Tôi nghiêm nghị nói.
– Con đem tiền cho trai à? – Mẹ tôi gắt lên.
– Đúng thế, cuối cùng người ta chạy mất rồi, con gái mẹ phải làm sao đây?
Không khí như đông cứng lại, một giọt nước nhỏ lăn trên trán tôi xuống. Là mồ hôi.
Sát khí, sát khí đằng đằng. Tiếp đó tôi nhìn thấy bố tôi chạy vào trong bếp, cầm một con dao chặt thịt ra, lớn tiếng hỏi:
– Thằng đó ở đâu, giờ chúng ta đến đòi nợ! Nếu nó không trả, bố liều mạng với nó!
– Bố, bố định làm gì?
– Chặt nát cửa nhà nó ra!
Bố à, bố oai phong quá đi mất, ngay cả các bang chủ võ lâm cũng chưa oai bằng bố. Tôi tưởng tượng ra cảnh, bố tôi là một bang chủ võ lâm, còn Trương Hạo đang quỳ trước mặt ông với bộ dạng cực kỳ đáng thương, luôn mồm cầu xin ông tha chết.
– Nói mau, nhà ngươi đã tiết lộ bí kíp của bản môn ra ngoài từ khi nào? – Bố tôi nổi trận lôi đình sau khi biết trong môn phái của mình có phản đồ. Mẹ tôi đứng bên cạnh, một tay vỗ lưng bố tôi, một tay phe phẩy cái quạt. Còn tôi, lạnh lùng nhìn tên phản đồ bằng ánh mắt khinh bỉ.
– Con sẽ không nói đâu, một ngày làm phản, cả đời làm phản, đây là nguyên tắc làm phản của con! – Trương Hạo ngang ngạnh nói.
– Hừ, ta sẽ khiến cho ngươi phải nói ra. Nhà ngươi có biết cách chết tàn khốc nhất trên đời này là gì không? Không phải là cắt từng miếng thịt trên người ngươi ra, cho ngươi sống không bằng chết, mà là cắt liên tiếp hai miếng thịt một trên người nhà ngươi ra, cho ngươi chết không bằng sống! – Bố tôi lại nói lộn xộn rồi.
– Hừ, sợ chết thì đừng làm cách mạng!
– Được lắm! – Bố tôi đập bàn đứng phắt dậy. – Ta sẽ tác thành cho nhà ngươi! Người đâu, cạo sạch tóc trên đầu nó cho ta!
– Ông thật độc ác! Đại trượng phu chặt tay chứ không cắt tóc, quân tử cạo da chứ không cạo đầu, tôi sẽ không để ông đắc chí đâu! – Trương Hạo nói rồi đâm thẳng đầu vào tường, máu tuôn xối xả, sau đó ngã vật về phía tôi, khóc không thành tiếng. – Sảng Sảng, mau gọi cấp cứu cho anh!
Tôi toát mô hôi.
– Nói mau! – Bố tôi lại gầm lên, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ viển vông.
– Dạ, nói gì ạ? – Tôi hoang mang.
– Địa chỉ!
– Nhưng mà anh ta chỉ nợ con có hơn mười nghìn won thôi, có nhất thiết phải làm vậy không? – Tôi hốt hoảng buột miệng, không khí lập tức chìm vào im lặng. [Won là đơn vị tiền tệ Hàn Quốc.]
Lần này, cả bố và mẹ đều chưa kịp chồm đến thì tôi đã chuồn mất rồi.
Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư, tìm một luật sư quen để tư vấn chuyện này, anh ta nói nên “đánh”, khả năng thắng là rất cao. Tôi nói cũng chẳng cần đánh, bảo anh ta gửi một bức thư lấy danh nghĩa văn phòng luật sư này để hù dọa anh ta chơi.
Cuối cùng Trương Hạo cũng phải gọi cho tôi.
– Lâm Sảng, em nhất định bắt anh phải trả tiền sao? – Anh ta nói bằng giọng điệu rất bình thản khiến cho tôi rất thất vọng.
– Đương nhiên! – Tôi hận anh ta.
– Vậy anh sẽ chuyển khoản cho em, số tài khoản của em là bao nhiêu?
Suýt chút nữa thì tôi tức đến phát khóc. Tên khốn này, anh ta tưởng tôi đòi tiền anh ta thật, anh ta sợ tôi đeo bám anh ta đến vậy ư? Đồ khốn, đồ chết tiệt, đồ ngốc!
– Trương Hạo, anh chết đi! – Tôi gầm lên trong cổ họng.
– Lâm Sảng, đứa con không phải là của anh! – Giọng nói của Trương Hạo vừa mệt mỏi vừa có vẻ nhẹ nhõm, lẽ nào bộ dạng này của tôi khiến cho anh ta hoảng sợ thật?
– Cái gì mà đứa con không phải của anh, chẳng phải anh muốn có nó saọ, chẳng phải cô ta cho anh uống thuốc mê sao? Anh muốn ly hôn rồi chứ gì? Anh có phải là cầm thú không hả? – Trong đầu tôi lại hiện lên những tình tiết trong chương trình tối qua.
– Lâm Sảng, con của cô ta không phải là của anh! – Trương Hạo lặp lại.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, cái tin gây sốc này đã khiến cho tôi quên bẵng mất những điều không vui của việc đòi nợ, chỉ số vui vẻ tăng vọt, tôi cười đắc chí. Báo ứng, là báo ứng, người xưa nói không sai, không phải là không có báo ứng mà là chưa đến lúc báo ứng mà thôi.
– Trương Hạo, anh nghĩ tôi nên vui hay buồn đây?
– Lâm Sảng, anh biết anh làm vậy là không đúng, anh có lỗi với em! Lúc anh biết cô ta có thai, là một thằng đàn ông anh không thể không gánh vác trách nhiệm này. Mặc dù lúc ấy anh cũng có hơi nghi ngờ, nhưng bộ dạng chắc như đinh đóng cột của cô ta khiến cho anh không dám làm điều mạo hiểm. Em nói anh có thể là thế nào được? Nếu như bỏ tất cả, để cô ta tự sinh tự diệt, chẳng phải em cũng sẽ cho rằng anh là một người đàn ông không đáng tin cậy để nương tựa cả đời sao? Anh biết anh làm vậy sẽ khiến em chịu thiệt thòi, nhưng trong tình huống ấy anh thật sự không còn cách nào khác cả, em bảo anh phải làm sao? Em thường nói đàn ông chẳng có kẻ nào tốt đẹp, đúng, anh làm vậy là tốt với cô ta, nhưng lại không tốt với em. Anh thực sự không có ý gì khác, giờ tâm trạng của anh đang rất phức tạp, anh cũng không biết phải làm sao. Anh chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện. Anh biết là mình chẳng có tư cách gì để cầu xin em tha thứ. Lâm Sảng, em vẫn đang nghe chứ…
– Ý của anh là giờ không có xương nên muốn quay về ăn cơm trắng, à không, không có cơm trắng nên muốn quay về gặm xương chứ gì?
– Lâm Sảng…
Tôi lạnh lùng cúp điện thoại.
Trương Hạo, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ là một người đàn bà lương thiện và dễ mềm lòng, tôi sẽ không đồng tình với anh đâu, và càng không tha thứ cho anh. Một kết cục thế này chính là kết cục tôi thường mơ, rời xa tôi rồi, nếu anh hạnh phúc tôi sẽ buồn, chỉ khi anh bất hạnh tôi mới thấy vui vẻ. Tôi nghĩ không biết mình có nên ăn mừng không, ăn mừng vì người đàn ông bỏ rơi tôi cuối cùng đã không được sống một cuộc sống hạnh phúc như trong lý tưởng của anh ta.
– Tối nay mọi người rảnh cả chứ? – Trong phòng sếp không có ai, thế nên tôi to gan leo lên bàn, đứng cao hơn hẳn mọi người để tuyên bố. – Tôi mời mọi người ăn cơm sau đó đi hát karaoke! Có ai hưởng ứng không nhỉ?
Thật bất ngờ, chẳng có ai hưởng ứng. Lẽ nào tôi chưa đủ thành ý? Tôi tưởng rằng mình đã mời rất trang trọng rồi mà.
– Tôi đi! – “Con riêng” lên tiếng hưởng ứng. Anh đúng là vị cứu tinh, là đấng cứu thế của tôi!
Vẻ mặt của “con riêng” suốt đường đi có vẻ không tốt lắm, trông còn u ám hơn nội tâm của tôi. Xe đi qua một quán ăn nhỏ, tôi vội vàng bảo anh ta dừng xe. Lâm Diệu liếc tôi rồi đưa mắt nhìn quán ăn bên đường, vẻ mặt càng thêm u ám.
Anh tưởng tôi sẽ mời anh một bàn đầy thức ăn chắc? Đừng có mơ, nhóc ạ!
Bữa tối chính là bát mỳ ba tệ, còn karaoke là về nhà anh ta và cắm micro vào đầu đĩa, hát chẳng theo nhịp điệu gì:
Đừng có lại gần người đàn bà anh đã làm tổn thương
Người đàn bà bị bỏ rơi thực sự rất tàn nhẫn
Đều tại anh trước khi ra đi còn làm tôi tổn thương
Thấy tôi tan xương nát thịt còn ngang nhiên châm thêm mồi lửa
Trái tim đã chết nhưng nỗi hận càng đầy
Cầu trời hãy trừng phạt gã đàn ông này
Vẫn tin rằng trong màn kịch này, vận mệnh an bài phải chờ đợi anh
Báo ứng sẽ đến tính sổ với anh
Nỗi đau của tôi ngày hôm nay sẽ là của anh sau này
Những người yêu thương và trân trọng nhất
Cũng có thể hủy hoại cuộc đời anh chẳng chút đắn đo…
…
Tôi hát bài Anh sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp suốt buổi tối, lời bài hát đương nhiên là tôi tự biên. Vì tâm trạng quá rối bời nên tôi gần như chẳng để ý đến vẻ mặt sầm sì của Lâm Diệu.
Mãi cho đến khi có người gõ cửa tôi mới ngừng lại. Lâm Diệu chạy ra mở cửa, là nhân viên quản lý chung cư.
– Anh Lâm, có người phản ánh nhà anh ồn ào quá!
– Dạ thật ngại quá! Đã làm phiền mọi người rồi! Tôi ngừng ngay đây! – Lâm Diệu quay lại lườm tôi rồi lịch sự xin lỗi nhân viên quản lý.
Lườm cái gì mà lườm, tôi còn chưa hát đã mà! Tôi đang chuẩn bị cầm micro hát tiếp Lâm Diệu đã giữ chặt lấy tay tôi.
Tôi muốn giằng ra nhưng không được. Tôi định quát anh ta, nhưng thấy mặt anh ta hắc ám quá, mà nơi này lại là địa bàn của anh ta nên tôi đành phải nhịn.
– À… tôi không hát nữa, tôi khái quá! – Tôi cười giả lả lấy lòng anh ta, có giữ tay tôi cũng đâu cần phải chặt đến thế.
Lâm Diệu hít một hơi thật sâu rồi từ tốn hỏi:
– Uống gì?
Cuối cùng thì Lâm Diệu cũng chịu thả tay tôi ra. Thật tội nghiệp, tay tôi đỏ hết cả lên rồi. Tôi xoa xoa vết đỏ trên tay, ném về phía Lâm Diệu một cái nhìn khinh khỉnh.
Đón lấy lon Coca từ tay Lâm Diệu, tôi tu ừng ực, bụng nghĩ: uống xong thì té cho sớm. Cũng may tôi không hát ở nhà mình, cứ nhìn bộ mặt Lâm Diệu lúc này là có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ cầm chổi đuổi tôi chạy quanh nhà.
– Trút hết bực rồi chứ? – Lâm Diệu nhìn tôi, vẻ mặt vẫn u ám.
– Cái gì? – Tôi giả bộ ngốc, ngoảnh đầu đi không nhìn anh ta, mắt dán chặt vào chiếc tivi trên tường.
– Lâm Sảng! – Lâm Diệu ngồi sát lại gần tôi, giật lon Coca ra khỏi tay tôi khiến tôi không thể không nhìn thẳng vào anh ta. Lâm Diệu lạnh lùng nhìn tôi. – Chị đã trút hết rồi chứ?
– À phải, hết rồi! – Tôi cười hi hi.
– Có chuyện gì mà kích động thế? – Lâm Diệu khẽ nhếch khóe môi.
– Kích động cái mẹ gì? Anh biết không, cái thai trong bụng vợ Trương Hạo không phải là của anh ta, Trương Hạo bị cắm sừng rồi! Anh ta xanh mặt rồi, ngay cả “thằng nhỏ” của anh ta cũng xanh rồi! Đáng, đời anh ta! – Tôi khoa chân múa tay, nghển cổ nhìn trời.
– Lâm Sảng, chị có phải là phụ nữ không hả?
Nhìn thấy Lâm Diệu cố nén cơn giận, tội nghiệp anh ta vừa bị quản lý chung cư sỉ vả cho một trận, tôi biết lúc này không nên chọc giận anh ta nữa. Nhưng mà tôi vẫn chưa cam lòng. Trương Hạo, anh là cái thá gì mà nói với tôi rằng đứa bé đó không phải là của anh? Anh dựa vào đâu mà bắt tôi phải vùng vẫy, phải tuyệt vọng?
– Phải chứ, sao lại không phải? Anh có cần kiểm tra người tôi không? Phí kiểm tra là bao nhiêu? Thiếu một trăm tôi cũng không làm! – Tôi lấy tay ôm chặt ngực, chờ đợi anh ta mặc cả.
– Chị cút đi cho tôi! – Lâm Diệu gắt lên.
Anh ta trút giận lên tôi thật rồi, chẳng qua tôi chỉ hù dọa hàng xóm nhà anh ta thôi mà, chung qui anh ta chỉ bị nhân viên quản lý mắng mỏ vài câu thôi mà, có đến mức như vậy không? Dù gì cũng là đồng nghiệp với nhau. Cút thì cút, ai sợ ai thứ, mẹ tôi đuổi tôi đi tôi còn chẳng sợ nữa là anh!
Xí!
Tôi sải bước nhẹ nhõm về nhà.
Hôm nay thật vui, vui đến mức bước chân về nhà cũng loạn xạ. Trên đường đi, những thứ đi vào tầm mắt tôi đều trở nên mơ hồ, tôi đang vui đến rơi nước mắt.
Về đến nhà, tôi nằm lăn ra giường, khóc không thành tiếng. Tôi thừa nhận, tôi sẵn sàng làm chân “dự bị”, sẵn sàng làm khúc xương đó. Trương Hạo là người đàn ông duy nhất tôi từng yêu thương, đến giờ vẫn còn yêu thương. Vào giây phút anh ta nói rằng đứa bé không phải là của anh ta, tôi đã tha thứ cho anh ta rồi.