Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 24


Đọc truyện Câu Dẫn Không Thương Lượng – Chương 24

Đêm đó thật là náo nhiệt!

Khu chung cư bình thường rất yên tĩnh, nửa đêm khuya khoắt đột nhiên có tiếng sói tru, không may là tiếng kêu còn phát ra liên tục.

“Trang Nghiêm! Tao thao con mẹ mày, thao cả họ nhà mày … “

Đến lúc thao tới tổ tiên nhà Trang Nghiêm thì bọn họ rốt cuộc cũng về đến nhà. Trang Nghiêm đặt Tiểu Câu xuống thảm nhung, cổ họng Tiểu Câu đã rát đến sắp hỏng.

May là người giúp việc đều về hết, mẹ Trang Nghiêm vẫn chưa về nhà, nếu không lại càng náo nhiệt!

Trang Nghiêm rót chén nước đưa cho Tiểu Câu : “Mắng đủ chưa? Uống ngụm nước thấm họng đã.”

Tiểu Câu cũng không khách khí, nhận lấy chén nước, một hơi rót vào bụng. Khôi phục chút khí lực, lại bắt đầu phun nước miếng lên mặt Trang thiếu gia.

Trang thiếu gia đối với khiêu khích rành rành trước mặt vẫn không tức tối. Lấy tay lau mặt, bình tĩnh nói : “Chúng ta ra sức như vậy để làm gì? Tốt nhất là hai mặt một lời nói cho rõ ràng!”

Tiểu Câu nghĩ thầm :“A, võ xong rồi, giờ ngài muốn dùng văn chứ gì! Bộ chuyện tốt đều là của nhà các người hết sao!”

“Anh lại muốn làm như thế nào? Không muốn làm anh nữa, lại muốn làm ba tôi có phải không!”

Trang Nghiêm nhịn không được búng trán Tiểu Câu một cái : “Tiện nghi đều bị em chiếm hết!” Lại nói tiếp, “Kỳ thật trong lòng em nghĩ gì, không phải anh không biết. Nhưng em vẫn còn quá nhỏ, có nhiều chuyện hoàn toàn không hiểu được! Đàn ông chơi đùa với nhau thì được, động chân tình thì đều là đồ ngốc!”


Tiểu Câu hai mắt đều đỏ, đây là khinh thường chỉ số thông minh của cậu sao!

Trang Nghiêm nâng cái mặt đang phồng mang trợn má lên nhìn, thấy cậu như con cóc đang vận khí, hiếm thấy a, nhịn không được cúi xuống hôn mấy cái.

“Mẹ kiếp, lại hôn tôi, tôi liều mạng với anh!”

Đau thắt lưng, không dùng được lực, chỉ còn móng tay nuôi vài ngày chưa cắt, ít ra lúc này có thể phát huy công dụng. Trên mặt Trang thiếu gia lập tức xuất hiện muôn hồng nghìn tía.

“Đây thèm vào, thằng nhóc chết tiệt này, ở trường thì không chịu học, lại ra đường học ba cái thứ mèo cào này!”

“Con mẹ nó, tôi là đồ ngốc đấy, để xem ai sợ ai!”

Trang Nghiêm vui vẻ : “Thực kì quái! Trong phòng này có hai kẻ ngốc a!”

Tiểu Câu chà miệng, không thèm để ý, hai mắt nhỏ nhìn chằm chằm mặt Trang Nghiêm.

Nhất thời trong phòng an tĩnh lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn a nhìn a, nhìn tới mức Trang Nghiêm cũng có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói : “Được không? Nói nghe coi!”

“A?”

“Thao! Không chơi giả ngu! Anh mày mẹ nó muốn nói chuyện yêu đương với mày đó!” Đây là lời nói thật lòng của Trang Nghiêm, tại sao lại bị thằng nhóc nông dân này câu dính? Nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, cũng không muốn nghĩ nữa, dù sao Tiểu Câu chỉ có thể cùng với hắn!

Tiểu Câu có cảm giác như bị lừa, vậy là ý gì? Có phải là anh ta muốn cùng với mình? Nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại đỏ như mông khỉ, cả ngoài nhúc nhích, nhăn nhó vân vê đầu ngón tay. Cậu không có kinh nghiệm, không biết nói gì mới đúng.

Trang Nghiêm cảm thấy hết chịu nổi : “Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Từ nay về sau cả hai đều phải thủ thân như ngọc, không được ra ngoài lăng nhăng.”

Tiểu Câu trợn mắt nói : “Hình như anh có không ít xì căng đan a!”

Trang Nghiêm nhớ ra cái gì đó, mặt lại bắt đầu âm trầm : “Vậy vết son môi trên mặt em là như thế nào?!”

Tiểu Câu cũng buồn bực đáp : “Con gái trong thành quá chủ động, em có lòng tốt chạy theo khuyên mấy câu, chính cô ấy đứng không vững ngã vào người em, miệng còn dán lên mặt, kết quả để lại dấu son môi.”

Trang Nghiêm nghe xong, vui mừng đập thảm.

“Lên giường nào, anh sẽ an ủi em!”

Tiểu Câu sao có thể nghe lời? Vội đẩy Trang Nghiêm ra : “Cái gì mà nói chuyện yêu đương a! Anh lại muốn lừa tôi lên giường với anh!”


Trang Nghiêm sốt ruột nói : “Cảnh giới cao nhất của tình yêu chẳng phải lên giường sao! Cả hai cùng thăng hoa a!”

Tiểu Câu cũng gấp theo : “Hay là chúng ta cứ như vậy ôm ôm, nắm tay, hôn môi là được rồi, trong TV không phải đều như vậy sao!”

Trang Nghiêm nhẫn nhịn vài ngày, vừa rồi mới làm có một lần a! Ôm Tiểu Câu vào trong ngực, khí thế hừng hực lao vào phòng ngủ.

“Người lớn nói tình yêu phải do bản thân tự mình trải nghiệm a!”

“Không được! Tôi đói bụng !”

“Làm xong rồi ăn nữa!”

“Tôi muốn thải!”

“Nhịn – đi!”

“……”

Hai kẻ ngốc bắt đầu trải nghiệm tình yêu.

Trang Nghiêm xin mẹ, cuối cùng cũng sắp xếp cho Tiểu Câu vào ở ký túc xá một trường trung học. Ngược lại không phí một phân tiền nhà, nói với hiệu trưởng một tiếng, nhà trường lập tức hiểu ý.

Vừa vặn lão hiệu trưởng muốn tranh cử đại biểu nhân dân toàn quốc liền công bố thân thế của Tiểu Câu, một kẻ đến trường chỉ biết ăn với ngủ như cậu lập tức trở thành học sinh giỏi vì gia cảnh khó khăn phải bở dở việc học hành. Cậu bé mặc dù số khổ nhưng lại được các lãnh đạo của bộ giáo dục quan tâm, rốt cuộc lưng đeo cặp sách trở lại nhà trường.

Việc lần này thành một chiến tích lớn của hiệu trưởng. Ngày Tiểu Câu nhập học nhà trường còn làm lễ chào mừng, còn có cả đài truyền hình đến quay.


Nghe lãnh đạo đọc diễn văn, Tiểu Câu như gõ trống trong bụng.

Ngay cả “nhân, ngập” (人, 入) cậu còn không phân biệt được, lấy đâu ra cái danh học sinh giỏi nhiều năm?

Nếu không phải Trang Nghiêm trừng mắt ép buộc, Tiểu Câu còn lâu mới đến trường. Nếu có thể nhường cơ hội này cho chị thì tốt rồi! Trang Nghiêm nói sau này có cơ hội nhất định sẽ giúp Ngô Việt đi học lại, Tiểu Câu mới ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc đến trường.

Mặc dù vậy, đến cuối tuần hai người mới được gặp nhau. Không có cách nào, một người cấp 2, một người cao trung, không cùng cấp a!

Trang Nghiêm buồn bực nói với Tiểu Câu : “Nếu không để anh nói với mẹ, để em học ở nhà vài năm rồi nhảy lớp lên cao trung.”

Tiểu Câu chỉ muốn quỳ xuống đất : “Thôi đi! Lúc em đi học toàn đứng nhất từ dưới đếm lên, thầy giáo nhìn em, ánh mắt đều hung dữ muốn bổ đầu em ra xem bên trong có thứ gì!”

Trang Nghiêm trừng mắt : “Bà xã anh mà ông ta dám đụng vào sao!”

Tiểu Câu nghe vậy, hai mắt nhỏ đều cong : “Ai là bà xã của anh chứ!”

“Chính là người có đầu chứa đậu hủ a!”

“Đi chết đi!”

Hai người cười vui vẻ, tất cả đều tốt đẹp giống như trong mơ. Trên con đường phía trước còn có những gì, không ai có thể nói trước ……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.