Đọc truyện Cậu Dám Lừa Tôi – Chương 7: Không biết…
Xie xie 😀
——–
Cuối cùng, sau mấy ngày vật vã ở nhà, tôi cũng đã khỏi bệnh. Thật lạ! Đây là lần đầu tiên tôi bệnh lâu như vậy đấy! Chính vì thấy tôi mãi không khỏi, mẹ tôi – chính Tô phu nhân đã lập ra một thực đơn tẩm bổ khiến tôi cảm thấy tương lạ mình cực mù mịt. Giống như thực đơn cho heo vậy… Ăn không ngừng! Mặc dù sở thích lớn nhất của tôi là ĂN nhưng cái này có điều hơi quá…
Và ngày đó đã đến, ngày mà con người ta thay đổi, tôi cũng vậy!!! Tôi đã thay đổi! Nhờ ăn như một con heo mà tôi đã tăng được….tận….1kg… Khóc thành suối TT ^ TT a!
Nghe nói lần này đi học sẽ được chào đón rất hùng hậu, có một chút gọi là háo hức, nhưng phần lớn là tôi không muốn đi học… đi học lại thấy cậu ta… Tức chết đi được!!! Cậu ta dám nói dối tôi cơ đấy! Thế mà ngày xưa…
” – Phong, tớ thấy đàn ông hay nói dối lắm!
– Sao lại thế?
– Tớ đoán thế! Tớ xem trên phim hay thế.
– Hấp vừa thôi…
– Nhỡ về sau cậu cũng nói dối tớ thì sao??? Thì sao??
– Muốn biết như thế nào thì phải đợi đến sau này.
Nghe đến đây, tôi bù lu bù loa lên khiến Diệp Phong phải nhẫn nhịn dỗ dành tôi.
– Rồi. Tôi thề sau này không nói dối cậu. Nếu tôi nói dối cậu thì hai đầu gối tôi bằng nhau.
Lúc đó, tôi đã thấy sai sai ở đâu đó rồi nhưng với con bé mới tí tuổi lại còn dại trai như tôi thì điều này không quan trọng.
Và đến giờ, tôi đã hiểu lời hứa ấy sai chỗ nào rồi. ĐẦU GỐI CỦA AI CHẲNG BẰNG NHAU CƠ CHỨ!!!!! Không lẽ cậu ta sợ bị kì thị vì khác người nên đã nói dối tôi? Rõ như ban ngày rồi còn gì -_-
– Oh shittt!!! (Hơi bậy xíu :3)
Tôi…vừa…giẫm…phải…PHÂN CỜ HÓ!!!! ĐỪNG ĐỂ BÀ MÀY TÌM RA MÀY NHÉ ĐỒ CON CHÓ!
Buồn quá, từ sáng đến giờ tôi đã xui lắm rồi. Ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở bước xuống giường thì vấp phải hộp đồ chơi từ tỷ năm trước, vì vậy nên tôi đã tặng đất mẹ một nụ hôn chào buổi sáng không được thơm tho cho mấy. Tạm biệt “mẹ”, tôi đi lấy đồng phục để thay, tìm hoài không thấy, có khi nào mẹ lại lấy tặng con chó hàng xóm không?! Không thể nào! Xuống hỏi mất 15 thì mới vỡ ra rằng, mẹ tôi để sẵn trên giường cho tôi, khi ngủ, tôi đã vô tình “đặt” nó dưới gầm giường. Nhờ công cuộc “truy tìm kho báu” mà tôi sắp muộn học…. Giờ ra đường mà thấy ai kêu một tiếng đen đủi thì chắc tôi đến tát cho vài phát, hét: “Đen bằng tôi không!!!!”
Hậm hực đến trường, tôi đụng ngay con chó Cupid của ông Trần. Biết tại sao nó lại có tên như thế không? Vì nhờ nó mà hai ông bà Trần gặp được, thường theo trong truyện : hai người sẽ ngại ngùng,..bla..bla. Nhưng sự thật, họ cãi nhau như chó với mèo về việc “Con chó chắn đường tôi thì tôi đá nó ra!” “Sao anh lại đá!! Không bằng cầm thú!!! Anh phải bế nó sang một bên chứ! Anh làm thế nhỡ nó đau thì sao!!” “Cô đi hỏi nó xem nó có đau không!” Nói thật, tôi không hiểu sau đó thế nào mà ông bà Trần có thể yêu nhau và dẫn đến hôn nhau…hiện tại vẫn chưa ly hôn…
Tâm trạng không vui, cực kì không vui nên tôi quyết định gạt việc học hành sang một bên, ngồi xuống tâm sự với Cupid. Kể chuyện từ trên trời xuống mặt đất, từ chuyện xui xẻo đến chuyện bị “lừa dối” ( em yêu điên đến nỗi làm quá vấn đề rồi :3)…. Thỉnh thoảng, nó kêu “ư ử” như hiểu ý tôi, nên tôi hứng quá, nói như cái máy.
.10sau.
Nói đến nỗi không còn gì để nói nữa. Cái mỏ của tôi cũng mỏi rồi, tôi buồn bã tạm biệt Cupid. Tiến về cổng trường, tôi nhìn thấy một chàng trai đẹp trao hết sức đang tiến về phía tôi. Ôi ôi!! Hạnh phúc a~~ Khoảng cách càng gần, tôi thấy anh chàng kia càng quen…
– Tô Uyển Như! Sao cậu vẫn còn đứng ngoài này?!
Ù ôi, mới nghỉ học có mấy ngày mà cậu ta cao dữ dội hơn rồi. Tẹo nữa phải hỏi bí kíp mới được!
– Quan tâm làm gì? – Nhớ rằng tôi vẫn đang giận cậu ta, à, cậu ta chính là Diệp Phong ấy. – Bỏ tay ra đã! Đau gần chết a !!!!
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi dần buông ra. Ngay lập tức có một bàn tay khác nắm. Tay tôi là cái tay công cộng chắc. Ngẩng mặt lên, tôi thấy…OIMEOII… Một bên là Diệp Phong, một bên là…ai đó..tôi không quen.
– Đi theo tôi. – Diệp Phong nói. Tôi nhìn bên phải.
– Tại sao cô ấy phải đi với cậu. – Bạn nam kia nói. Tôi nhìn bên trái.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng ám khí đang vây quanh đây…Này!! Tôi mới khỏi ốm, đừng để tôi lại vào viện vì bị điện giật chứ!
Khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí đáng sợ.
– Cho tớ hỏi, cậu là ai? – Quay qua bên trái, nhìn thẳng vào mắt bạn nam kia. Có vẻ như nghe tôi hỏi, một tia buồn bã cùng với sự thất vọng xuất hiện nhưng điều đó nhanh chóng biến mất. Cậu ta nở nụ cười với tôi, nhưng đó là nụ cười đau khổ kia mà… – Tôi là Phong Hàn, không nhớ tôi ư? Cậu cũng đã cho tôi số điện thoại của cậu. – Tôi đã nhớ ra rồi, thực đẹp trai! Trái ngược với bề ngoài có phần hơi cứng đầu, ngang ngạnh của Diệp Phong, cậu ta nhìn hiền hơn nhiều ( xin được bí mật ngoại hình của Hàn ca~ ).
– Bây giờ nhé, Tiểu Hàn, cậu cứ vào lớp đi, có gì tí nữa gặp nhé. – Nghe tôi, cậu ta quay đi, nhưng có vẻ hơi còn lưỡng lự. Kệ đi ~
– Còn cậu, có gì nói đi a~
– Khỏi hẳn chưa?
– Rồi ~
– Sao lại để bị ốm?
– Vì tôi thích…
– Ngốc.
Bực , bực!! Là do cậu chứ do aiii!!
– Đúng! Ngốc mới bị cậu lừa! – Tôi nhịn hết nổi rồi. – Rõ ràng cậu bảo tôi là cậu ở nhà nhưng lại đi chơi cùng Trương Mẫn!!
Cậu ta không ngờ là tôi nói như vậy. Có vẻ như chưa tỉnh táo, tôi được nước nói tiếp.
– Thích Trương Mẫn thì quan tâm cậu ta nhiều vào. Đừng để ý đến tôi!!! Cậu chỉ khiến tôi thêm ảo tưởng… Sao lại làm như vậy??? (Làm như vậy là tỏ ra quan tâm đến Như Như ấy)
– Tôi…tôi không biết.
——–
VOTE và MENT các bạn đáng êu nhé 😀 : D DaoDao~
Truyện mới của tớ nè :* :* :*
“Để Tôi Chủ Động” —-> w.tt/1QiGk12