Cậu Dám Lừa Tôi

Chương 4: Giản Miêu


Đọc truyện Cậu Dám Lừa Tôi – Chương 4: Giản Miêu

Nhằm pr cho Giản Miêu :3 Truyện của bạn mềnh 😀 Chưa tả chi tiết để có đất cho nàng ấy :33
Tự dưng tôi lại nhớ năm tổ chức sinh nhật ở trường cũ (tức nơi mà Như chuyển đi vì bố bận công tác ấy). Lần ấy, mọi bất ngờ tôi nhận được đều nhờ cô bạn Giản Miêu. Hai chúng tôi cực thân luôn, giống như tôi với Nhu và Nhi vậy. Vì từ khi chuyển vào lớp, tính tôi rất nhát, sợ bản thân sẽ gây ấn tượng xấu khiến mọi người ghét. Ngày qua ngày, tôi đều một mình như thế, ngồi ở góc lớp (cũng vì nó gần cửa sổ) học bài, hết tiết thì lấy đồ ăn trưa mà mẹ chuẩn bị sẵn, đến việc xuống canteen tôi còn ngại nữa là… Rồi một hôm, Giản Miêu đã bắt chuyện với tôi:
– Chào cậu! Mình là Giản Miêu.
– Chào..Mình là…
– Tô Uyển Như! Đúng không? Từ hôm cậu giới thiệu, tớ đã nhớ kĩ lắm rồi.
– Vì…vì…sao vậy?
– Tên cậu khiến tớ có cảm giác rất đặc biệt!
Tính cách cậu ấy khá cởi mở và thoải mái nên dần dần, tôi cũng không còn ngại ngùng nữa. Và thời khóa biểu của tôi cũng đã thay đổi:
Sáng – hai đứa học bài chung
Trưa – xuống canteen ăn, hay hôm nào lười quá thì chia đôi đồ ăn mà mình có =)))
Và nhờ cậu ấy, bây giờ tôi cũng thay đổi hẳn. Không còn rụt rè như xưa, thấy bạn mới lao đến chào luôn. Đây hẳn là một thành tích đáng nể đấy chứ! ~
Đến hôm nghe được tin tôi chuyển đi, Miêu Miêu không mít ướt mà rất bình tĩnh và dặn dò tôi một cách chu đáo, giống như mẹ với con vậy:
– Đi thì phải luôn nhớ đến tình bạn của chúng ta nghe chưa. Quên tớ sẽ đấm cậu!

– Dạ nhớ!!!
– Còn nữa, chat thường xuyên nhé, tớ không đổi số đâu.
Đừng nghĩ chúng tôi có tình ý, vì chúng tôi luôn coi nhau như chị em trong nhà, luôn yêu thương nhau như vậy đấy. Quả thực, Giản Miêu là người kiên cường nhất mà tôi biết. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc cả! Hay là do tôi quá vô tâm?
Hôm nay , sinh nhật tôi, Giản Miêu đã gửi cho tôi một lời chúc mừng sinh nhật và nói xin lỗi vì hoạt động ở trường cậu ấy đang gặp rắc rối, cần Miêu Miêu giải quyết nên vẫn chưa có thời gian mua quà tặng tôi.
” Trời!! Tớ cần gì quà chứ?! *tớ chỉ đòi quà bọn vô lại ở trên lớp thôi, cậu là mẹ tớ, ai dám đòi chứ* Miễn là cậu không quên tình bạn của chúng ta là tớ vui a~ “. – Send.
Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết bây giờ cậu ấy ra sao? Và điều tôi thắc mắc nhất chính là…ĐÃ AI THẤY CẬU KHÓC CHƯA??

– Òa!!!
– Hừ. Cậu rất có khiếu làm mất hứng người khác đấy.
– Không phải cậu định làm tôi giật mình ư?
-…
Từ khi đang nhắn tin cho cô bạn Giản Miêu, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân rồi. Diệp Phong thật thất bại a~

– Muahahaha~ Biết ngay mà~~
– Bỏ qua! Làm gì đấy?
– Nhắn tin. – Trả lời xong, tôi trơ mặt ra nhìn Phong. Nhưng cậu ta có vẻ là đợi tôi nói nốt. Cơ mà tôi trả lời xong rồi còn đâu?
Bốn mắt nhìn nhau… Nhìn muốn khô cả mắt… Tôi muốn chớp mắt! Lại tiếp, người thua cuộc trong mọi cuộc đấu giữa hai đứa luôn là tôi! Hầy!
– Còn muốn hỏi gì nữa??
– Nhắn với ai?
– À! Sao không nói sớm! Nhắn với Giản Miêu ấy.
Mặt cậu ta nghệt ra. Tôi nói gì sai sao? Cậu cũng biết tôi biết tôi không thông minh mà, nói rõ ra coiiii.
– Là ai?
– Là bạn ở trường cũ của tôi, xinh lắm đấy, tốt bụng nữa. Cậu không biết sao?
Mặt cậu ta đen sì luôn, y như cục than vậy… Chắc tôi sai thật luôn rồi…
– Cho tôi xin lỗi. Tôi quên mất cậu không học cùng tôi! Xin lỗi mà!! Đừng đi! Đợi tôi với!!!
——&&—–
Truyện mới của tớ nè :* :* :*
“Để Tôi Chủ Động” —-> w.tt/1QiGk12


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.