Đọc truyện Cậu Dám Lừa Tôi – Chương 24: Trở lại bình thường.
Dao thi xong rồi mấy má :3 Tốt lắm đó :33
Tâm trạng đang rất vui, thực hư là vừa biết một em đẹp trai =)))))) biết được em ý cũng nhờ thằng đen H =)))) Ẻm tên là S :V Chỉ sau một buổi trưa ta đã mò được FB của em ý =)))))) Nhưng hình tượng sụp đổ ở chỗ là mắt thẩm mĩ em ý kém quá TT ^ TT Thật không tin được mà….
Viết truyện này..
—————
Sau một đêm trằn trọc, Tô Uyển Như đã quyết định trở về trạng thái ban đầu – tỏ ra như bình thường với Diệp Phong… Vứt mọi tình cảm từ trước đến nay sang một bên hoặc…coi…như..nó chưa từng tồn tại. Cô tin là mình làm được…
Cô hít thở sâu, lấy khí thế tiến về ngôi nhà mang đậm phong cách phương Tây kia. Đứng trước cửa nhà, thay vì bấm chuông như mọi người, Tô Uyển Như lại hét ầm ĩ “Diệp Phong!!!!”
Những chú chim đáng yêu đáng ríu rít bên cành cây cũng phải giật mình mà đập cánh bay tán loạn. Còn những người bên trong căn nhà ấy, dù đang còn ngái ngủ cũng thành tỉnh như sáo.
– Con lợn nào bị chọc tiết còn hét tên mình? – Diệp Phong bước xuống nhà, khuôn mặt khó hiểu.
(Ngây thơ, ngưng ngây thơ, con lợn đó chính là vợ con..)
Ra ngoài, Diệp Phong nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ đang lấp ló đằng sau cánh cửa, trong lòng anh bỗng chốc nở hoa, khoé miệng không tự chủ mà nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Cô gái bé nhỏ kia vô tình liếc mắt qua nên cũng thấy được chúng. Trái tim đập rộn ràng, hai má đỏ ửng, cô nhanh chúng quay mặt đi, tìm cách nào có thể khiến chúng biến mất mà không để bị phát hiện.
Anh sải bước về phía cô, không nhanh không chậm đặt tay lên vai cô. Nhưng anh không nghĩ cô lại có phản ứng dữ dội như vậy: cô giật nảy mình, hai bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt có chút phiếm hồng, đôi mắt trợn tròn nhìn anh, cảm giác anh như tên biến thái nào đó đang làm phiền cô vậy.
Diệp Phong từng nghĩ sẽ mắng cô một trận vì nhìn anh với ánh mắt như vậy, nhưng khuôn mặt cô lại cướp đi sự chú ý của anh. Tô Uyển Như bị cảm sao? Sao má lại đỏ như vậy? Thận trọng đặt tay lên chúng, a, khá nóng. Hừ, lại định ngoan cố đi học sao? Rồi lại để xỉu như lần trước? Cứng đầu!
– Đi về.
Cô cảm thấy kì lạ, nói thật, từ nãy đến giờ, cô không thể nắm bắt được tình hình, nào là sờ má, rồi giờ là bắt đi về. Sao phải đi về chứ, cô có chỗ nào không ổn ư?
Một lần nữa, Tô Uyển Như lại trố mắt nhìn anh.
– Mặt cậu nóng lắm, có khi bị cảm đó.
Nghe bốn từ “Mặt cậu nóng lắm” từ mồm anh nói, cô càng thấy ngượng hơn. Con mẹ nó, cô đỏ mặt cung vì anh chứ ai. Cảm cái mông. Thẹn quá hoá giận, cô đùng đủng bỏ đi trước, mặc kệ ai đó vẫn ngơ ngác.
Đến lớp, cô phóng thật nhanh vào chỗ ngồi rồi cúi mặt xuống bàn. Tên Diệp Phong chết tiệt!!!!! Cậu là tên thần kinh!!!!
“Bộp”
Tô Uyển Như ngẩng mặt, nhìn sang phía bên phải mình, cô phải nhìn thật kĩ cái tên nào vừa tạo ra tiếng động khiến một cô gái mong manh, yếu đuối như cô phải nổi điên. A, sao ở đây?
– Không phải lớp cậu bên cạnh sao?
– Ừm, nhưng vừa bị đuổi rồi.
– Sao đuổi?!!!!!!!! – Như Như thấy kì lạ, Diệp Phong đáng ra học lớp bên cạnh, cùng Trương Mẫn và Phong Hàn mà, giờ lại ngồi ngay bên cạnh cô.
– Chịu, vừa vào lớp bị cô giáo đuổi sang bên này.
Cô nghi ngờ, cũng có người đuổi được anh cơ đấy. Cô bĩu môi tỏ thái độ không tin được.
Diệp Phong cười như không cười, những gì anh nói đều là thật, chính anh còn không hiểu vì sao mình lại bị như vậy thì có thể giải thích cho cô được chắc. Tất nhiên không.
Tô Uyển Như chợt nhớ ra điều gì đó không ổn…
– Sao lại ngồi đây hả?!!!!!
Trời ơi, nếu anh ngồi đây, cô sẽ phải chạm mặt anh hàng ngày, vậy làm sao cô có thể quên được anh!!!
KHÔNG THỂ ĐƯỢC!
Cô dùng mọi hành động đẩy anh ra khỏi bàn, hết huých mông, rồi đẩy, rồi đấm, đánh,… Mà giống như là mười phần sức lực của cô chỉ bằng một phần của anh.
Mồ hôi chảy ròng ròng, sức lực đã cạn kiệt. Vậy mà người con trai bên cạnh không hề nhúc nhích. Thậm chí vẻ mặt còn tỏ ra sung sướng.
Cô bỏ cuộc. Tổn thọ quá đi.
Anh nhìn cô ngồi thở hổn hển, thấy có chút thương, liền nói:
– Cậu đừng cố. Kể cả đẩy được thì tôi vẫn ngồi đây thôi. Mà theo như tôi nhớ, đây là bàn của tôi kia mà.
Cô muốn tắt thở. Cô muốn đưa con dao cho anh ngay, để anh giết cô luôn đi. An ủi đây hả???? Rồi được rồi, cô sẽ yên phận.
Mà không, cô sẽ quên được anh với hoàn cảnh này á? Chết còn dễ hơn…
Ngậm ngùi rời xa em cửa sổ dễ mến, cô ôm cặp lui xuống bàn cuối dãy ngoài cùng, cách xa tổ của anh hai dãy. Như vậy sẽ dễ dàng hơn…
Diệp Phong nhìn hành động của cô, có chút không hài lòng. Cô ghét anh hả? Từ một chút đến cực kì, anh đang cực kì tức giận. Nếu ai mà thông minh đi trêu anh, chắc sẽ lãnh hậu quả không mấy tốt đẹp. Và nguyên nhân của cơn giông này không ai khác, là cô, Tô Uyển Như.
————
😀 😀 😀 😀 Hay không ???? Ta vừa soạn văn vừa viết đó mấy má : w.tt/1QiGk12