Đọc truyện Cậu Dám Lừa Tôi – Chương 20: Tai nạn?!
Halooo
Dao học sinh giỏi rồi mấy chế :333 Mấy chế được danh hiệu gì a~~? *hóng hớt*
——————-
Mĩ
– Như! Như! Có chuyện gì vậy??? Nói tớ nghe!!!!
– Cậu quyết định trở về luôn sao? Tớ thấy trời hôm nay có lẽ sẽ có bão đó… Không an toàn đâu.
– Tớ mặc kệ…tớ nhất định phải về…
Không biết đã bao nhiêu lần Hạ Chi nói câu này với Tô Uyển Như. Vậy mà chẳng lọt vào tai cô chút nào. Cô chỉ tập trung thu dọn đồ đạc vào vali và đi cho kịp chuyến bay trở lại Việt Nam. (Định nói TQ mà thôi =3)
Trong đầu Tô Uyển Như hiện giờ chỉ có hai thứ:
– Thứ 1 câu nói của ông Tô Thiên Mặc.
– Thứ 2 là ý chí mau chóng trở về…trước khi quá muộn.
Việt Nam
Nghe thấy tiếng động lạ, bà Hy chạy lên phòng anh với tâm trạng hết sức lo lắng.
Đằng sau cánh cửa là bóng dáng một người con trai với ánh mắt vô định, hai tay buông thõng, dưới sàn là bãi chiến trường (cụ thể xem chương 18:33). Nhìn khung cảnh này, bà cũng đoán được phần nào lý do. Đến lúc diễn xuất rồi. Ngồi xuống bên cạnh anh, bà ôm anh vào lòng, vỗ vỗ vào vai anh an ủi. Sau đó bà hỏi anh có chuyện gì.
Tâm trạng anh bây giờ rất rối bời, nghe mẹ hỏi vậy, anh nói:
– Bố..bố Tô Uyển Như nói…là..
– Nói gì cơ?
– Là..Tô Uyển Như..bị tai nạn khi đang trên máy bay trở về Việt Nam, có lẽ không qua khỏi.
– Thật vậy? Giờ nó đang được cấp cứu ở bên đó sao? – Bà vờ hốt hoảng.
– Không ạ, đang được đưa về đây rồi.
– Sao con không đi thăm con bé?
Bị bà hỏi như vậy, anh không dám trả lời. Anh tất nhiên muốn đi, nhưng anh không dám đối mặt với cô, với khuôn mặt ấy. Cô có thể sẽ ra đi vĩnh viễn. Nếu anh đến, anh sẽ chịu để điều đó xảy ra ư?
Không thấy anh trả lời, bà nói tiếp:
– Nếu con không đi, con có thể sẽ hối hận đấy… Mẹ biết con không nỡ đi nhưng mà…
Nói xong, bà lẳng lặng đi ra khỏi phòng để cho anh có thời gian suy nghĩ.
Ngẫm đi ngẫm lại, anh thấy điều này cũng đúng. “Có lẽ mình nên đi thăm cậu ấy thật…” Ngay sau đó, anh cầm chiếc áo khoác đi thẳng về phía dưới.
Feynmans Hospital
Từ nãy đến giờ, Diệp Phong cùng cô lễ tân cãi qua cãi lại, người thì bảo không, người lại bảo có. Bị chọc đến phát điên, anh rút điện thoại gọi cho ông Tô Thiên Mặc. (Trước khi đi, ẻm đã lấy điện thoại khác nha mấy chế)
…..
“Vâng, vâng, cháu hiểu rồi.”
Tắt máy, anh không thèm đôi co với cô ta, chạy thẳng về phòng CẤP CỨU ở cuối hành lang.
Mẩu chuyện bé xíu 6
– Anh nói gì với thằng bé? – Hứa Minh Nguyệt hỏi.
– Anh hỏi nó đến bệnh viện Feynman chưa? – Tô Thiên Mặc trả lời. – Nó bảo đến rồi nhưng không có ai tên Tô Uyển Như được chuyển về hết.
– Sao nữa?????
– Anh bảo là họ chưa biết con bé được chuyển về đâu, cho nên con cứ xông thẳng vào phòng cấp cứu cuối dãy.
– Rồi?
– Rồi sao nữa! Nó nghe theo chứ sao! – Ông phát tiết.
– Okk~ – Người vợ vẫn dửng dưng như không thấy.
Tiếp tục
Chỉ còn một nửa bước nữa là anh đã có thể tiến vào phòng cấp cứu, nhưng chưa kịp thì đã bị y tá cùng bác sĩ ngăn cản, thậm chí họ còn định đưa anh vào khoa tâm thần. Nghĩ sao vậy! Ngồi bên ngoài, anh rất lo lắng, như đang ngồi trên đống lửa. Mỗi lần có y tá từ bên trong đi ra, anh lại nhảy dựng lên, hỏi tới tấp người ta nhưng kết quả đều là “Chúng tôi đều đang cố gắn hết sức. Anh yên tâm.” Mẹ nó! Yên tâm cái rắm! Anh cần biết tình hình của cô!
Cuối cùng, giây phút ấy cũng đến. Một bác sĩ trở ra và nói với anh một câu: “Chúng tôi đã cố hết sức.”
Anh nhớ theo trên truyền hình, tình huống này là bệnh nhân đã chết. À, ra vậy…Gì..cơ? Bệnh nhân đã chết, tức, Tô Uyển Như đã chết? KHÔNG BAO GIỜ!
Diệp Phong đẩy bác sĩ và ý tá sang một bên, chạy vào bên trong.
Trên giường bệnh, một người con gái được trùm khăn trắng toàn bộ từ đến cuối. Anh kìm nén để không khóc trước mặt cô. Sự tĩnh lặng được duy trì một lúc lâu cho đến khi anh không thể cầm được nước mắt. Lặng lẽ đi ra bên ngoài, anh cần bình tĩnh lại…. Có lẽ chỉ vài phút thôi…
P&Ns Airport
( Coi như Tô Uyển Như về đến nơi rồi nhé )
– Cô gì ơi! Cô bỏ quên vali này!
Tô Uyển Như vẫn chạy thật nhanh, gọi taxi đi đến bệnh viện Feynman mà không thèm đoái hoài đến chiếc vali của mình cùng một người lạ mặt ra sức đuổi theo cô. Nhìn cảnh này, chắc ai cũng sẽ nghĩ cô làm việc gì sai trái nên bị đuổi theo.
– Bố, con đến nơi rồi! – Như Như gọi điện thoại cho cha.
[…]
– Vâng, con biết rồi!
Cũng giống như anh, nghe lời cha mình, cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu kia, nhưng cô chưa đến nơi, đập vào mắt cô là chàng trai đầu tóc rối bời, cúi gằm mặt. “Không lẽ anh ta là bạn của cậu ấy?” Nghĩ vậy, cô đến bên cạnh anh rồi hỏi nhỏ:
– Anh gì ơi, Diệp Phong sao rồi?
Nghe thấy có người hỏi về mình, anh có chút giật mình, nhìn lên phía có tiếng nói. Là cô?! Sao cô ở đây?! Vậy người trong kia là ai?! Anh nhanh chóng đi vào trong, vén tấm khăn trắng để look khuôn mặt kia. Là một người hoàn toàn xa lạ! Chuyện gì đang xảy ra?! Lại một lần nữa, anh lê tấm thân mệt mỏi đến chỗ cô, gục mặt vào vai cô, anh cảm nhận được hương thơm quen thuộc ấy.
Từ nãy đến giờ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô không thể hiểu nổi. Không phải cha nói Diệp Phong bị tai nạn sao?! Tại sao lại có thể đứng trước mặt cô thế này?! Cô đang định đẩy anh ra để hỏi mọi chuyện cho ra lẽ nhưng anh khẽ nói:
– Đứng im một chút.
Cô dừng ngay mọi hành động, đứng im như lời anh nói nhưng vài giây sau, cô không tự chủ mà đưa tay vòng qua người anh.
Từ phía xa, có hai cặp vợ chồng đang chăm chú nhùn hai người, đâu có trên khuôn mặt của họ là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc.
———–
Lalalala
Đọc vui vẻ a
Truyện mới của tớ nè :* :* :*
“Để Tôi Chủ Động” —-> w.tt/1QiGk12