Đọc truyện Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 57: Những Bí Mật Riêng Hết
Chương 56.
Những bí mật riêng, chỉ của tớ và cậu.
Trái tim tôi có những đám mây, chúng che phủ đi ánh mắt, che phủ đi đôi tai, che phủ đi những hồi ức.
Không biết tự bao giờ, không biết đến từ đâu, và cũng không biết bao giờ sẽ tan đi.
Muôn ngàn vì sao ngự trị màn đêm đen, hàng vạn tia nắng ló rạng từ mặt trời, gió cuốn, mây trôi, cứ thế, như bao kẻ phó mặc mọi thứ cho thế giới sau khi đã mất đi động lực để tiếp tục phấn đấu.
Sự trống rỗng sẽ phá vỡ tôi mất.
Vậy nên, tạm biệt, tôi phải đi đây.
Đến những chân trời mới, nơi sẽ chỉ có tôi cùng với những rối ren muộn phiền dần thuộc về quá khứ; tới nơi tôi tìm lại được con người thật sự của mình.
Tôi sẽ đi thật xa, và sẽ chỉ trở lại khi bóng tối trong thâm tâm đã chẳng còn che khuất tầm nhìn.
Ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại, và sẽ nhận ra gương mặt của bạn.
Khi ấy sẽ không còn là tạm biệt nữa.
Thay vào đó nhất định sẽ là, đã lâu không gặp, bạn của tôi.
——————————-
Đợi đến lúc Phương Anh mò được xuống quán cà phê hai người đang đợi thì Diệp An đã uống được nửa ly nước cam.
Trông thấy bọn họ, Phương Anh áy náy nâng tay thủ thế cáo lỗi, “Sorry hai bạn của mình nhé, tự dưng lại kẹt chút việc.
Tiền nước chốc cứ để mình thanh toán.”
“Thôi đừng có khách khí vậy, công việc mà, bận thì vẫn cứ phải đặt lên đầu chứ.” Diệp An cười đáp, tiện thể xách túi đứng dậy, “Mỗi tội uống no nước thế này, không biết lát nữa bạn định dẫn chúng mình đi đâu dùng bữa đây.
Nếu không ngon nghẻ đúng như lời bạn nói thì thật sự là tội chồng thêm tội.”
“Này thì cứ tin ở mình.” Phương Anh vỗ ngực kiêu ngạo, tư thế dáng vẻ nhất thời gợi nhắc Diệp An nhớ tới Hướng Hòa năm xưa.
Mỗi khi giới thiệu hay đề xuất cho ai quán ăn mà mình tâm đắc, Hướng Hòa luôn trông y như thế.
Có lẽ ngay cả chính Phương Anh cũng bị ảnh hưởng ít nhiều bởi Hướng Hòa.
Năm xưa Diệp An vì chơi thân với Ngọc Hồ, cho nên không ít lần nhóm bốn người bọn họ tụ tập với nhau.
Giờ thì người đã đi cả rồi, nhưng thói quen vẫn còn ở đó.
Ngay cả điệu bộ, cử chỉ và cách nói chuyện cũng hàm chứa ít nhiều nét đặc trưng nào đấy thuộc về người bạn xưa.
Ba người bọn họ leo hết xe của Thanh Hoa.
Phương Anh đẩy Diệp An lên ghế phó lái còn mình cô chiếm trọn hàng sau, hàn huyên không ngớt.
Chuyện này chuyện nọ, chuyện nọ xọ chuyện kia.
Toàn những chuyện đâu đâu, hoặc rất xa xôi, hoặc chỉ loanh quanh luẩn quẩn trong văn phòng Phương Anh đang làm việc.
Không biết có phải do Diệp An quá mức nhạy cảm hay không, Diệp An luôn cảm thấy dường như Phương Anh muốn tránh né một chủ đề mà cả hai người bọn họ ai cũng giữ trong lòng, song chẳng ai thực sự định phá hỏng bầu không khí tương đối tốt đẹp hiện tại để đả động tới nó.
Lúc quay đầu sang để nói chuyện phiếm với Phương Anh, Diệp An, chỉ trong thoáng chốc, bỗng dưng ngước mắt liếc nhìn sườn mặt của Thanh Hoa.
Trông hoàn toàn bình thường.
Khóe miệng vẫn cong, ánh mắt vẫn cực kỳ chuyên chú hướng về phía trước, thi thoảng góp nhặt vài câu, không mặn không nhạt.
Nhưng Diệp An cảm nhận được rằng Thanh Hoa đang không hề bình thường.
Thanh Hoa của bình thường sẽ không như thế.
Diệp An từng ở bên Thanh Hoa biết bao nhiêu năm trời, dù rằng đúng là giữa hai người bọn họ đã có chín năm xa cách, song Diệp An vẫn tự tin bây giờ mình có thể nắm bắt được tâm trạng của Thanh Hoa.
Ngẫm, ngẫm một chút.
Thanh Hoa đã luôn thật xa cách ba người bọn họ.
Hướng Hòa, Diệp An, Ngọc Hồ.
Từ đại học, trong số bọn họ, có lẽ người Thanh Hoa gần gũi nhất lại là Phương Anh.
Có thể vì hai người họ học chung khoa, có cùng chung một vài sở thích, lại từng quen biết từ mẫu giáo, khả năng ghi nhớ của Phương Anh đáng kinh ngạc vô cùng, nếu chịu khó bắt chuyện và khơi gợi đề tài thì Thanh Hoa sẽ trở thành đối tượng hàn huyên dễ chịu lắm.
Bọn họ có thể bàn luận với nhau về đủ thứ trên đời, trong đó có cả tình yêu.
Nhưng không giống.
Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể bằng những người ngày ngày chứng kiến cuộc tình của hai người bọn họ.
Có lẽ đó là điều Thanh Hoa đã nghĩ.
Và có lẽ, tất cả bọn họ đều vô thức cho rằng như vậy.
Rằng chuyện tình cảm của Ngọc Hồ và Phương Anh chỉ có Diệp An cùng Hướng Hòa là hiểu rõ nhất, những người khác chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Cùng là bạn bè, song vẫn sẽ luôn tồn tại những khoảng trống hay những rào chắn ngăn cách người này và người kia.
Vì vậy nên kể cả khi mới sáng nay thôi Diệp An vẫn còn thoải mái kể lể về chuyện của Ngọc Hồ với Thanh Hoa, nhưng khi có thêm Phương Anh, cảm giác lại khác hẳn.
Thanh Hoa…!con người này hẳn sẽ rất buồn nếu bị suy nghĩ cho ra rìa loanh quanh lởn vởn.
Diệp An thầm thở dài.
Ba người cùng đến quán ăn Phương Anh dẫn đường chỉ lối, cho đến tận khi yên vị vào chỗ ngồi, bọn họ vẫn chẳng thể thoát khỏi mớ chuyện tầm phào không rõ chủ đề.
Thế này thì…!Diệp An rũ mi mắt, tâm trí hoàn toàn không hề đặt lên những dòng chữ ghi trên tấm thực đơn trước mắt.
“Phương Anh, cậu không thể tránh cậu ấy cả đời được, cậu biết mà.”
Ngay khi Diệp An vừa dứt lời, cả Thanh Hoa lẫn Phương Anh đều ngẩng đầu lên nhìn cô.
Diệp An tin vào quyết định của mình, vậy nên cô nói tiếp, “Cả tớ và Thanh Hoa đều rất lo lắng cho hai người các cậu, không hề thiên vị cho bất kỳ ai hết.
Đương nhiên chúng tớ là người ngoài cuộc thì chẳng thể hiểu rõ đầu đuôi tai nheo, càng không thể biết trong suốt chừng ấy năm lăn lộn hải ngoại các cậu đã trải qua những gì, nhưng với tư cách là bạn cậu, quan tâm, lo lắng cho cậu, tớ cũng không mong phải trông thấy hai cậu đau khổ.”
Chính xác hơn, là không mong hai người dằn vặt lẫn nhau.
Cuộc sống này vốn dĩ có rất nhiều chuyện phiền não, rất nhiều chuyện đau khổ, vậy nên sẽ buồn xiết bao nếu những người yêu thương nhau lại gây cho nhau những tổn thương chẳng thể chữa lành.
Diệp An luôn cảm thấy thật may mắn, may mắn vì mình đã kịp hiểu cho những khó khăn tiếc nuối của Hướng Hòa, để rồi khi tiễn Hướng Hòa rời khỏi nơi đây, cả hai người đều có thể mỉm cười, nói hẹn gặp lại.
Không nhiều người làm được như vậy.
Không nhiều lắm.
“Cậu sẽ đi thật xa mà, phải không.” Thanh Hoa cũng đã đưa mắt lên nhìn Phương Anh ngồi ghế đối diện trong khi ở dưới gầm bàn, tay Thanh Hoa lại tìm kiếm tay Diệp An, khẽ nắm lấy, “Nếu đã định đi thật xa, xa đến mức không ai tìm được, thì chí ít cũng phải để lại một lời tạm biệt chứ.
Ai biết được người ra đi và kẻ ở lại đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau lần nữa.”
“Lời tạm biệt thật sự rất khó để nói.”
Phương Anh trầm ngâm trong chốc lát mới thả thực đơn trên tay xuống.
“Mối quan hệ càng trở nên sâu sắc thì càng trở nên nhạy cảm.
Tớ hiểu ý cậu, Thanh Hoa, nhưng tất cả đều thuộc về cảm xúc.
Tớ không làm được.
Không thể tạm biệt một người, mà trong đầu nghĩ đây sẽ là lần cuối, và lần cuối này sẽ kéo dài mãi mãi.” Ngập ngừng, Phương Anh đã không biết làm thế nào để có thể diễn tả cảm xúc của mình.
Thanh Hoa rũ mi mắt, rút từ túi áo ra một cuốn sổ tay nhỏ, bìa bằng da, từ đó xé ra một tờ giấy, đưa cho Phương Anh.
“Đối với những gì khó có thể chịu đựng, việc cậu có thể làm là hoặc đối diện với chúng, hoặc tránh né.
Cậu tránh được, vậy là xong.
Cậu chịu đựng được, thế là kết thúc.
Chịu được được, đó là tất cả.” Thanh Hoa nhìn Phương Anh ngơ ngác nhận lấy mẩu giấy của mình, lúc bấy giờ cô mới nở nụ cười, “Mất nhiều năm đúc kết, tớ mới thấy trong cuộc sống này, quan trọng nhất sau những sai lầm là rút ra được những điều đúng đắn để dành cho lần sau.
Cậu nhận lấy, cậu cho đi; cậu cho đi, và cậu sẽ được nhận về.”
Thanh Hoa nhìn thẳng vào mắt Phương Anh, như muốn xoáy sâu vào đó thông điệp mà mình đang muốn gửi gắm.
“Cậu sẽ không bao giờ bị bỏ lại.
Đừng lo.”
“Dạo gần đây cậu hay đi phân phát những mẩu giấy ở trong cuốn sổ nhỏ của mình nhở.”
Lúc rời khỏi quán ăn, đưa Phương Anh trở về văn phòng của mình xong, Diệp An quay lại xe, cười quay sang bảo.
“Tớ phát ghen với sự thong dong của cậu luôn ấy.
Nhất là những lúc sát lịch nộp bài.
Nghĩ thôi cũng rùng mình.”
Thanh Hoa chưa khởi động xe ngay mà gật gù đáp lại Diệp An, “Vốn là tớ định nghỉ việc để nằm thở chờ chết_ Ai da!” Lời còn chưa dứt đã bị Diệp An nâng tay gõ lên trán một cái rất kêu, đau đến mức Thanh Hoa nhắm tịt mắt lại đưa tay ôm lấy chỗ ửng đỏ, nhăn mũi, “Được rồi mà, tớ đùa thôi.”
“Lần sau đừng để tớ phải nghe thấy mấy lời như vậy.” Diệp An thu tay về, đảo mắt, vẻ mặt khó chịu.
“Thật tình, không biết cách nói năng cẩn thận chút nào.”
“Đúng, cái miệng xúi quẩy quá.” Thanh Hoa bỗng trở nên ỉu xìu, “Mà đang nói đến đoạn, từ lúc quyết định bỏ việc nghỉ ở nhà, tớ nảy ra nhiều ý tưởng lắm, cũng dư dả thời gian để ngẫm nghĩ một số chuyện.
Cũng đang có dự định bắt tay vào làm việc rồi đây, lúc nào xong sẽ cho cậu chiêm ngưỡng.”
Diệp An nghiêng đầu nhìn điệu bộ xẹp lép như quả bóng non hơi của Thanh Hoa, chợt bật cười, “Gì thế, cậu đang dỗi vì tớ đánh cậu đó hả?”
Thanh Hoa nhướng mày, lắc đầu ngay tắp lự, “Không có đâu.”
“Cái mặt gì thế kia! Rõ ràng là đang bất mãn với tớ!” Diệp An cảm thấy vô cùng thú vị, vậy nên vừa cười vừa đổ người dựa về phía đối phương, “Tớ cũng đâu có đánh oan gì đâu, đáng đời cậu lắm! Ôi trông cái bản mặt kìa!”
Thấy Diệp An cười vui vẻ đến đến mức ứa cả nước mắt, lúc ấy Thanh Hoa mới thắc mắc đưa tay đặt bên mặt mình, vô thức nhìn về phía gương, khó hiểu, “Trông hài đến thế ư?”
“Kiểu tự dưng nhớ lại mấy chuyện linh tinh ngày xưa thôi.” Diệp An nâng ngón trỏ lên gạt nước mắt, tiện đà nhướn người thơm một cái cực kêu lên má Thanh Hoa, cao hứng bảo, “Hồi mới tốt nghiệp cấp hai ý, nhớ không, lần mà tớ phải đi chích lẹo ý?”
Thanh Hoa vô cùng ưa thích cảm giác hiện tại, nghe Diệp An khơi gợi lại kí ức thì cũng nửa mơ hồ nửa cố gắng tập trung lục tìm, “Đi chích lẹo?”
Đi…!chích lẹo?
“Thanh Hoa! Cậu nhất định không được phép rời khỏi đây đâu đấy!”
Giọng Diệp An lạc đi vì sợ hãi.
Thanh Hoa có thể cảm nhận rất rõ sự run rẩy của từng thớ thịt từ Diệp An.
Sắp đến giờ chích, bố Thanh Hoa vừa ở đây được một lúc thì phải rời đi để đúng giờ lịch hẹn mổ bệnh viện.
Ông không nói nhiều, một phần vì ông cũng từng đi mổ một, hai lần gì đó rồi.
Và nó đau thật đấy.
Cho nên ông không muốn thể hiện cái gì khiến ảnh hưởng tiêu cực cho tâm lí mấy đứa nhỏ.
Cơ mà có vẻ dù ông đã cố gắng tỏ ra sẽ không sao đâu và sẽ ổn thôi để trấn an bọn nhóc thì cũng không khiến con gái ông cùng cô bé Diệp An vơi bớt phần nào nỗi hoang mang lo lắng.
Thêm cả khiếp đảm.
Cô bé Thanh Hoa bị sự hoảng sợ của đối phương làm lấn át hết những cảm xúc khác trong đầu, nghe Diệp An dặn dò mà chỉ biết gật đầu lia lịa như trống bỏi.
Thật ra ngay từ lúc phần mí mắt của Diệp An sưng to một cục, cô bé đã lo ngại rồi, song giờ thấy bạn mình bị đưa đến đặt lên hẳn giường mổ…
Đương nhiên không thể nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp cho nổi.
Bọn họ đã không nói gì với bố mẹ Diệp An.
Chỉ có bố Thanh Hoa biết chuyện này, vốn cũng bởi Thanh Hoa phải hỏi ý kiến ông trước, xin một vài đề xuất của ông, cũng nhờ ông nên mới đặt hẹn được với bác sĩ, vân vân, thế nhưng Thanh Hoa đoán được rằng bố mình quá bận rộn để có thể thông báo hay liên lạc với nhà bên kia.
Hoặc đơn giản là ông không quan tâm.
Chuyện này trong mắt ông hẳn là rất chi nhỏ bé, không đáng đoái hoài.
Con gái ông hỏi, ông trả lời, thế là hết.
Có khi nào lựa chọn không nói gì với cô chú là sai lầm rồi không?
Thanh Hoa cứ băn khoăn mãi trong lòng.
Trước khi tới bệnh viện, Thanh Hoa hoàn toàn không bận lòng như vậy.
Cô bé cảm thấy mình đã chuẩn bị tương đối chu toàn, từ bệnh viện, cho tới bác sĩ, tất tần tất đều theo những sự lựa chọn tốt nhất trong tầm tay.
Từ hôm xong kì thi đầu vào trung học phổ thông cho đến nay, Diệp An vẫn luôn ở bên nhà Thanh Hoa, cho nên bố mẹ cậu ấy thậm chí còn không biết cậu ấy lên lẹo mắt.
Chích lẹo mà hoàn tất, hai đứa trẻ chỉ cần tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại, ở nhà Thanh Hoa cho đến khi lành hẳn mới quay về, thế là xong.
Nhưng giờ Thanh Hoa bị lung lay rồi.
Không biết Diệp An nghĩ sao, chứ Thanh Hoa dần cảm thấy hối hận.
Có lẽ nên báo với cô chú.
Thanh Hoa rũ mi đưa mắt xuống nhìn người bạn đang lo sốt vó ở trên chiếc giường trắng muốt.
Trách nhiệm này quá lớn, quá nặng nề.
Liệu mình có cáng đáng nổi không, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì đó không hay xảy ra thì sao?
Vừa dứt, Thanh Hoa lập tức nhắm tịt mắt lại, lắc đầu hòng xua đuổi những suy nghĩ vẩn vơ.
Phủi phui những thứ điềm gở đó đi! Không thể có chuyện gì.
Đã đi tới được bước này rồi, phải giữ vững niềm tin.
“Tớ vẫn ở đây mà.” Thanh Hoa nhìn Diệp An, cố gắng giữ cho giọng điệu thật vững vàng, quả quyết.
“Tớ sẽ ở bên cậu, không phải lo.”
“Thì biết thế.” Diệp An hơi mở to mắt, mặc dù cậu ấy đã nói trước đấy, rằng cái lẹo này làm mọi cử động mí của cậu ấy đau ơi là đau, nhưng bây giờ, ngay lúc này đây, Diệp An lại mở thật to đôi mắt để nhìn Thanh Hoa, sau đó cười khúc khích, “Thì biết thế nên mới dũng cảm theo cậu đến tận đây đấy chứ.
Sợ thì sợ thật, cơ mà tớ nghĩ sẽ qua nhanh thôi.”
Dẫu cho Diệp An đã nói như thế, và cũng đã mỉm cười, song lấp lánh bên khóe mắt Diệp An vẫn để sót một giọt lệ.
Thanh Hoa buông thõng hai vai, sau đó đưa tay đi gạt giọt nước tràn ly ấy, khóe miệng khẽ nâng, “Cậu…!có muốn tớ liên lạc_”
_với cô chú hay không?
Câu hỏi này chưa thốt ra khỏi miệng, bác sĩ đã vào phòng.
Tới lúc rồi.
Thanh Hoa lẳng lặng ngồi gọn sang một bên, tay phải vẫn bị Diệp An giữ lấy gắt gao.
Lúc bác sĩ bắt đầu chích lẹo, chẳng hiểu sao, Thanh Hoa thấy toàn thân tê rần.
Rõ ràng người đang nằm trên giường không phải mình, và cũng rõ ràng nhận biết được có một nguồn lực đang tác động rất lớn lên bàn tay phải, song cơ thể lại như chẳng cảm nhận được gì hết, chỉ thấy vừa lạnh lẽo, lại ngập tràn một nỗi sợ hãi không tên.
Một lần nữa, Thanh Hoa tự khẳng định với bản thân, rằng mình rất thích, cực kỳ thích, vô cùng ưa thích cô gái đang ở trước mặt.
Không biết thích tự bao giờ, không biết cái thích này, với vô vàn những cái thích, cái yêu khác trên cuộc đời có bao nhiêu khác biệt, không cần biết, Thanh Hoa đôi khi còn không thể lí giải tâm trạng cảm xúc của mình, vậy nên cô bé quyết định phó mặc hết cho những cảm xúc chân thật.
Nếu một ngày nào đó có thể thổ lộ cho cậu ấy biết, thì thật tốt.
Nếu một ngày nào đó, không biết xa hay gần, không rõ ngày hay đêm, không cần mình nói ra, Diệp An cũng có thể nhận ra, thì thật tốt.
Nhưng nếu không nói ra, sẽ không ai biết.
Điều chôn giấu sẽ mãi như một bí mật.
Thanh Hoa cảm nhận được lực mạnh siết lấy tay, kéo mình dứt ra khỏi dòng suy nghĩ miên man vô tận.
Cúi xuống, sẽ thấy Diệp An đang nghiến chặt răng, mọi thớ cơ đều gồng lên căng cứng, duy chỉ có lòng bàn tay vẫn mềm mại, nay còn nóng bỏng như hòn than.
Theo bản năng, Thanh Hoa cũng khép chặt các khớp ngón tay, dùng sức phản hồi lại nỗi đau của Diệp An.
Nếu có thể chịu đau cùng cậu thì thật tốt.
Xẻ đau đớn ra làm hai, tớ nửa, cậu nửa, chúng ta cùng nhau chịu đựng một nỗi niềm chung.
Cậu đau, tớ cũng sẽ đau; để tới khi lành lặn, cũng là chúng ta cùng nhau chiến thắng những gian nan ấy.
Thanh Hoa tập trung dồn hết toàn bộ cảm nhận của mình vào lòng bàn tay đang bị nắm giữ, đột nhiên tâm trí như được giải thoát hết khỏi những buồn lo.
Như hoàn toàn được đả thông tư tưởng.
Đúng, tất cả mọi đau đớn, sợ hãi, sầu muộn, tất cả những thứ xấu xí, tất cả những thứ tối tăm khó lòng nào chấp nhận, tớ đều có thể chịu cùng cậu, bây giờ, và trong cả tương lai.
Dù sao điều tớ ước ao, đó chính là mình sẽ mãi mãi, vĩnh viễn, không bao giờ trở thành kẻ ngoài cuộc.
Nếu mà phải đứng ngoài phạm vi toàn, không được can thiệp vào những quyết định, những buồn vui lên xuống trong cuộc đời cậu, vậy sẽ buồn lắm.
Nghĩ thôi, đã thấy rất nặng lòng.
Vậy nên, cậu không bỏ rơi tớ, và tớ cũng sẽ không rời xa cậu.
Đó là lời hứa của chúng ta, phải không, Diệp An.
Năm mười lăm, mười sáu tuổi đấy, Thanh Hoa, trong phòng bệnh đã nghĩ như vậy.
Không cần biết tương lai sẽ thế nào, giờ phút đó, suy nghĩ, niềm tin của Thanh Hoa chỉ vẹn vẻn nằm ở chỗ: bọn họ sẽ ở bên nhau suốt đời.
Đợi tới khi các bác sĩ và y tá rời khỏi phòng, Diệp An vẫn cứng người nằm trên giường, tay không rời khỏi Thanh Hoa.
Chỉ có điều dường như sức lực trong cơ thể gần như bị rút cạn hết rồi, giờ đây đã đổi thành Thanh Hoa giữ chặt lấy tay Diệp An, giúp nó không bị rớt xuống.
Nửa tiếng qua đi, hai người bọn họ cứ thế giữ nguyên tư thế, bất di bất dịch.
Sau đó, Diệp An thở dài một hơi.
“Đau chết mất.”
“Cả đời này tớ khó có thể quên nỗi đau hôm nay.”
Đó là những lời Diệp An nói ra miệng.
Vẫn còn những lời khác nữa, nhưng Diệp An quyết định giấu trong lòng thay vì thốt lên, Thật may, vì cậu ở đây
May mắn biết làm sao, tớ không phải chịu đựng hết thảy một mình
Không biết vì sao, Diệp An lại nghĩ, nếu như người ở đây cùng mình ban nãy không phải Thanh Hoa, thì dù có là bố mẹ hay ai khác đi chăng nữa, cũng không thể khiến bản thân an tâm được như vậy.
Lúc đau đớn cũng rất vững tin, rằng một khi xong xuôi, mở mắt ra nhất định sẽ thấy được ánh mắt ngợi khen của cậu ấy, minh chứng cho việc mình đã rất dũng cảm, can trường đương đầu và vượt qua thử thách.
“Không sao, qua rồi.
Sau này vệ sinh sạch sẽ, sẽ không còn phải bị lẹo hay chắp nữa.” Thanh Hoa nâng tay trái lên, giúp Diệp An gạt đi phần tóc mái tán loạn.
“Can đảm lắm đó, Diệp An.
Cậu vừa rồi cực kỳ ngầu luôn.”
“Ngầu gì chứ.” Diệp An muốn bật cười, nhưng ngại đau nên cố nén lại ở hành động che miệng khúc khích, “Chắc chắn bây giờ trông cũng đang xấu muốn ớn.
Cơ mà, Thanh Hoa này…”
Thanh Hoa ngước lên nhìn Diệp An.
“Tớ…!không hề hối hận vì chỉ đến đây cùng cậu đâu.
Cũng không hối hận vì đã không nói gì với bố mẹ mà lén đi chích lẹo.
Dù thật tâm cũng thầm nghĩ ngợi, may mà không sao, nhưng mà vốn dĩ mọi chuyện thuận lợi và an toàn thế này đều nhờ cậu mà, Thanh Hoa.
Nhờ cậu hết đó.”
Có lẽ những gì Diệp An nói đã đánh trúng vào những gì Thanh Hoa nghĩ trong lòng.
Dù trước đây đã quyết định từ giờ trở đi sẽ tuân theo những cảm xúc chân thực nhất, song ngay lúc này đây, Thanh Hoa lại khó có thể nào thể hiện ra sự vui vẻ của mình.
Không biết vì sao, cô bé lại cảm thấy vui mừng với những lời như vậy sẽ kèm theo đó rất nhiều áy náy cùng tội lỗi.
“Cô chú cũng nên được biết.” Thanh Hoa đáp.
“Bố tớ không thể thay bố mẹ cậu được.
Chí ít thì nếu lỡ như_ Ai da!”
Lời chưa dứt, đã bị Diệp An dùng bàn tay trái vốn đang ngoan ngoãn lật lại cấu cho một cái không chút tiếc thương.
“Đừng nói mấy lời xúi quẩy.” Diệp An không thể trừng mắt, nhưng những gì toát ra từ cặp đồng tử kia đủ để khiến Thanh Hoa hiểu được bạn mình đang cáu giận nhường nào.
“Hơn nữa cậu cũng phải biết rằng tớ rất tin tưởng ở cậu, cũng tin tưởng vào bản thân tớ nữa.
Bây giờ chúng mình lên cấp ba rồi, đâu thể mãi dựa dẫm vào bố mẹ, đúng không?”
“Cấp ba vẫn còn nhỏ lắm.” Thanh Hoa líu ríu trả lời.
“Nhỏ thì nhỏ, ta vẫn có nhau cơ mà.” Diệp An bĩu môi, ra vẻ khinh thường, “Tớ hiểu nỗi lo của cậu, thực ra phần lớn là lỗi của tớ, tớ biết chứ, xong lại đổ dồn hết trách nhiệm lên cậu.”
“Cũng không phải đâu.” Thanh Hoa lắc đầu.
“Phải mà, tớ tự nhận thức được chứ, người ta đâu phải trẻ con.” Diệp An thở dài.
Cô bé khẽ đảo tay, để năm ngón tay mình đan vào tay Thanh Hoa.
“Thật ra có nhiều chuyện, chỉ là tớ không nói thôi, chứ không có nghĩa là tớ không quan tâm.
Tớ thấy vừa biết ơn, lại vừa có lỗi với cậu, Thanh Hoa ạ.
Cậu tốt với tớ như vậy cơ mà.”
Nghe Diệp An tâm sự đến đây rồi mà Thanh Hoa vẫn chẳng thể làm gì khác ngoài giữ im lặng.
Bởi Thanh Hoa không hề muốn nghe những lời như thế.
Những lời như, không nói chứ không phải không biết, hay biết ơn và có lỗi.
“Cơ mà cậu biết không, động lực to lớn nhất giúp tớ kiên định với lựa chọn của mình được đến bây giờ thực ra chính là vì…” Diệp An siết lấy tay Thanh Hoa, “tớ muốn ngày hôm nay mãi mãi là bí mật nhỏ giữa hai ta!”
“Bí mật nhỏ?” Thanh Hoa ngơ ngác lặp lại.
“Chúng mình có rất nhiều bí mật chung phải không.” Giọng điệu Diệp An đã trở nên hào hứng hơn nhiều, xen kẽ vào đó còn cả chút ngại ngùng vu vơ, “Lén bố mẹ những đêm cuối tuần để xuống nhà xem phim kinh dị này, cùng nhau ra ngoại ô Ngã Tư Hoa, cùng nhau viết nhật kí, rồi cùng nhau dựng pháo đài bằng gối và chăn trong phòng cậu này.
Mặc dù đã nhiều như vậy rồi, nhưng tớ lại rất thích cảm giác được tạo thêm nhiều và nhiều hơn nữa những bí mật với cậu.
Những điều mà chỉ hai chúng ta biết thôi ấy.”
Bí mật mà chỉ hai chúng ta biết.
Thanh Hoa nhất thời không biết phải nói gì.
“Thế nên là, cậu không thấy, bí mật to to này khiến chúng mình trở nên khăng khít hơn rất nhiều à?” Diệp An không thấy Thanh Hoa đáp lời thì nhắm nghiền mắt lại, bảo.
Những bí mật riêng.
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có những bí mật.
Có bí mật, họ hy vọng không ai biết.
Có bí mật, họ muốn cùng sẻ chia.
Cũng có bí mật, giữ bao lâu, là cô đơn bấy lâu.
Thanh Hoa thích một người, nhưng vẫn chưa hề sẵn sàng chia sẻ cho người đó những bí mật chôn giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí.
Bởi lẽ, nguyên nhân trớ trêu biết bao, Diệp An lại chính là điều ước thầm kín nhất của Thanh Hoa.
Điều ước ấy từng như một giấc mộng.
Từng như một vì sao phương xa, chỉ nhìn thấy vào những đêm quang đãng, không thể chạm tới.
Cũng như con người tốt đẹp đó chỉ có thể ôm ấp trong những cơn mơ ngắn ngủi mà vẫn cứ cố níu giữ, thức rồi vẫn muốn tiếp tục mê man.
Trong thế giới như ảo như thật ấy, đã có vô vàn những sinh mệnh.
Có cô gái, tựa hồ có thể biến thành bất cứ thứ gì, song lại lạc lõng giữa thế gian vô tận.
Cô gái ấy gặp lại mong ước thuở xưa, gặp lại những điều tưởng chừng như đã không còn tồn tại, nhưng rồi lại tỉnh.
Có cô gái như bị giam hãm bởi bốn bề mê cung vô lối, đi đến mức xước xát toàn thân mới có thể tìm thấy được những người mình trông đợi.
Rồi cô cũng lại tỉnh.
Mọi người đều sẽ tỉnh, dù sớm hay muộn, dù muốn hay không muốn, họ đều sẽ rời bỏ thế giới mộng mị ngập tràn những khả năng đó.
“À quên ban nãy đang dùng bữa thì bố nhắn tin, bảo tớ là bé Chi đòi sang bên này chơi, thế nên có gì tí ông bà sắm sửa xong xuôi hết thì sẽ ghé qua thăm cửa thăm giả đấy.” Trong khoảng không không tính là quá rộng rãi của chiếc xe, Diệp An quay trở lại ghế ngồi thay vì tiếp tục dựa vào người Thanh Hoa, lấy di động ra lướt tìm, “Khéo cho Chi sang chơi là cớ thôi, cái chính hẳn là muốn nhìn xem nhà cửa thế nào.
Dù sao thì bố mẹ tớ cũng chưa qua nhà cậu bao giờ mà, phải không? Dám cá lại xem xem có thiếu thứ gì để mà đắp vào không, dù sao bố tớ cũng hay hỏi tớ chuyện bao giờ hai đứa mới dọn vào ở với nhau lắm.”
Thanh Hoa chợt như ngửi thấy mùi sơn thoang thoảng như đang ở trong chính căn nhà của mình, cô nghĩ về những bức tường ngập tràn màu sắc, về hình ảnh của một thế giới đẹp như mơ, song lại hết sức chân thật.
“Tớ cũng đang muốn hỏi xin ý kiến bố mẹ cậu đây.” Thanh Hoa nghiêng người qua, dựa sát về phía Diệp An, “Hỏi xin cô chú, cho phép tớ đưa cậu với Chi qua đây chung sống cùng, như một gia đình.”
“Ồ, cả gan vậy cơ!” Diệp An trợn mắt, phì cười, “Cũng chưa chắc cô chú đã cho đâu đấy nhé! Dù sao thì tớ vẫn là cục cưng cục vàng của bố mẹ tớ mà.”
“Quên à.” Thanh Hoa với tay, nắm lấy bàn tay của đối phương, mười ngón đan xen, “Năm xưa, đã rất xưa rồi, mẹ cậu từng bảo, nếu tớ thích, cô đồng ý tặng con gái cô cho tớ.” Ngưng một chút, Thanh Hoa nói tiếp, “Ngay từ lúc ấy tớ đã rất thích con gái cô, đến giờ vẫn thích, vậy nên cô ấy từ lâu đã là của tớ rồi.
Không trốn được, Diệp An.”
Một năm, hai năm, nhiều năm.
Đã mơ, nhất định sẽ tỉnh.
Rồi sẽ sống tiếp.
Với thực tại, với những điều chân thật nhất đang diễn ra xung quanh.
Quá khứ như mộng, tương lai như mơ, và rồi hiện tại sẽ trở thành quá khứ, sẽ trở thành tương lai.
Diệp An, khi quay đầu ngoảnh lại phía đằng sau, cậu trông thấy những gì – những người xưa cũ, những cảnh tượng nay chỉ còn trong hồi ức sao?
Khi hối tiếc về quá khứ đã qua, cậu mong muốn thứ gì – thay đổi quyết định của chính mình, cứu vãn hết thảy mọi lầm lỗi đã định đoạt ư?
Khi nắm chặt lấy bàn tay ấy, cậu suy nghĩ điều gì – rằng liệu đó có phải người cậu thực sự yêu, dù cho bao lâu có trôi qua, bao biến cố có xảy đến, cậu cũng nhất quyết không chịu buông bỏ?
Tin nhắn, bữa cơm, thói quen, hương trà, lời hứa, cuốn băng, bức ảnh,… Khi mọi chuyện đã chỉ còn là dĩ vãng, liệu tớ và cậu có còn nhớ về chúng ta của quá khứ hay không?
Trong mắt tớ, quá khứ như nước, hồi ức thành sương.
Tớ giữ được nước, nhưng không thể giữ được mãi; tớ thấy được sương, song lại chẳng thể chạm vào.
Lúc mờ mịt, lúc sáng tỏ, điều duy nhất rõ ràng – đó là một khi đã bỏ lỡ thì chẳng thể nào quay về chốn cũ với linh hồn vẹn nguyên.
Cậu của quá khứ, in đậm mãi mãi chẳng thể xóa nhòa.
Như nước, mà cũng như sương.
Cứ thế, vương vấn trong sinh mệnh của tớ, mãi không rời.
[Hết]
Linh Ngụy: Những gì thuộc về Phần cuối này đều không có bản nháp hay ý tưởng gì hết từ trước, cho nên lúc viết cũng khá là chật vật, vì như đã nói, tớ là một con cá đuối, thế nên tớ cảm thấy dừng ở đây là được rồi =]]] Hiuhiu lúc bắt đầu viết những câu đầu tiên, mà thôi nói đâu xa, ngay nửa tiếng trước thôi tớ cũng chưa nghĩ tớ sẽ hoàn nó ở đây.
Nhưng nó đã hoàn rồi!
Đương nhiên vẫn chưa phải kết thúc hoàn chỉnh! Tớ sẽ còn tiếp tục cập nhật thêm một số ngoại truyện, nhằm vắt sữa giải thích thêm về những điều còn bỏ ngỏ, đồng thời tương lai mai này của một số nhân vật tuyến chính.
Cơ mà ngắn thôi, con cá đuối thành tinh không dám bôi ra quá dài một khi đã thấy mệt =]]]
Có rất nhiều điều vui vẻ trong suốt quá trình dài một năm viết bộ này XD Đầu tiên là hoàn thành được phần của Hướng Hòa, thật là may mắn, dù có thể còn sai sót, nhưng chí ít là vẫn xong được nó :> Thứ hai là để Thanh Hoa và Diệp An có một cái kết hạnh phúc XD …ừm =]]] hiện tại vẫn ổn, với cặp đôi này, mọi chuyện vẫn khá ổn cho tớ để viết.
Cảm ơn những ai đã theo được với tớ đến tận chương cuối cùng này XD
Cảm ơn nếu trong số các bạn có người yêu thích Thanh Hoa hay Diệp An, hay bất kỳ nhân vật nào trong câu chuyện :> Thật khó khăn để viết hoàn chỉnh một câu chuyện nào đó với đầy đủ những thông điệp bản thân muốn truyền tải, phải không.
Vậy nên dù còn nhiều thiếu sót, nhưng tớ vẫn đang tiếp tục phấn đấu để tốt hơn :>
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hà Nội, 05/07/2020, trời âm u nhưng tinh trạng vui vẻ,
Linh Ngụy (yêu mọi người).