Bạn đang đọc Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 52: Chim Non Muộn Sầu
Hướng Hòa nghĩ, nếu là cô của nhiều năm về trước, nhất định sẽ dựa theo cảm tính mà chất vấn, mà trách móc người đàn ông ngồi đối diện.
Rằng vì sao ông có thể bỏ lại người thân ở đằng sau, rằng liệu ông có biết cảm giác đó kinh khủng cỡ nào hay không.
Nhưng giờ đây Hướng Hòa chỉ thấy vừa bất lực, lại vừa nực cười.
Buồn cười, mà lại cười không nổi.
Hướng Hòa từng bảo với Thế Anh, hai người giống nhau – bọn họ chính là hai kẻ cùng chung một giuộc.
Từ xuất xứ, cho đến cách thức trưởng thảnh, từ thâm tâm, cho đến đối nhân xử thế.
Bọn họ tử tế như vậy, chân thành như vậy, thì nhất định cũng sẽ nhận lại được những điều tương đương.
Song Thế Anh lại luôn phủ nhận điều đó.
[Hòa, chúng ta không giống nhau đâu.
Không giống nhau một chút nào]
Giống.
Tôi bảo giống, thì nhất định sẽ giống.
Hướng Hòa nhắm mắt lại, nhẩm thầm trong đầu.
“Người đã thay đổi bản xét nghiệm này là Lan sao?”
Người đàn ông ngồi đối diện gật đầu một cách nặng nề, “Phải.
Nó muốn nhân cơ hội ấy hạ bệ cái bệnh viện này.
Chỉ cần vụ bệnh án này bị đâm đơn kiện sẽ lập tức tạo ra lỗ hổng để phanh phui nhiều thứ.
Người bạn tên Thanh Hoa này của cháu,” Ông chỉ tay về phía tập giấy, “Ít lâu trước đã bị tai nạn, là Nga đưa con bé nhập viện rồi khám xét tổng thể xem có hề hấn gì không.
Chắn hẳn đó là lúc thằng bé bắt đầu kế hoạch của mình.”
“Thanh Hoa nhập viện vì tai nạn ư?!” Diệp An sửng sốt, “Lúc nào? Ở đâu?”
Người đàn ông cũng giật mình, “Cái đấy thì tôi không nhớ rõ, hôm ấy tôi cũng chỉ loáng thoáng nghe báo cáo qua mà thôi.”
Nghe đến đấy, Hướng Hòa mới thở dài một hơi, giải đáp thắc mắc cho Diệp An, “Thực ra cũng mới gần đây.
Là do anh Đạt.
Thanh Hoa đã biết quá nhiều thứ không nên biết, theo anh ta thì như vậy.
Thế nên ngựa quen đường cũ, may mà lúc ấy có Nga, cô ấy đi sau xe của Thanh Hoa, cứu Thanh Hoa thoát khỏi hiểm nguy trong chân tơ kẽ tóc.” Hay chí ít đó là những gì Nga kể lại.
Diệp An vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cô cố gắng lục tìm trong ký ức, xem xem Thanh Hoa có bất kỳ biểu hiện nào của chấn thương hay không.
Song vô dụng.
Cô chỉ nhớ những gì Thanh Hoa đã biểu hiện ra bên ngoài, ví dụ như nét tuyệt vọng dưới đáy mắt hay vẻ chán chường ngự trị trên gương mắt.
Ngoài chúng ra, cô chẳng thể nhận ra điều gì hết.
Ngay cả chiếc xe của cậu ấy, cô cũng không thấy nó khác gì bình thường.
Thất vọng biết chừng nào.
Ít nhất trong rủi còn có may, như vậy nghĩa là Thanh Hoa vẫn ổn, không bị gãy chân gãy tay hay dính phải thương tích nào quá nặng.
Diệp An tự an ủi lòng mình.
Song chẳng nguôi ngoai là bao.
Cách thức này đã không còn tác dụng nữa rồi.
“Diệp An,” Hướng Hòa nắm lấy tay cô, “Dù sao thì cũng có thể tạm thời khẳng định Thanh Hoa không sao rồi.
Điều đó rất đỗi may mắn, em hãy nhìn cả vào những mặt tốt nữa.”
Diệp An nhìn cô một hồi rồi gật đầu.
Hướng Hòa nói đúng.
Thật tốt đẹp biết chừng nào cơ chứ, nếu như Thanh Hoa thật sự không hề bị ung thư, và rằng tất cả chỉ là một trò lừa đảo của một người nào đấy.
“Cháu muốn gặp Lan.” Hướng Hòa thấy cô đã bình tĩnh bèn quay sang nói với người đàn ông, “Cháu muốn gặp em ấy ngay bây giờ, chú có thể cho cháu địa chỉ và cách thức liên lạc hay không?”
“Muốn gặp, bây giờ có thể gặp.
Không đâu xa, ngay đây thôi.” Bắt gặp vẻ mặt sốt sắng của Hướng Hòa, người đàn ông lại nhẹ lắc đầu, “Nhưng chú phải gọi điện cho nó trước.
Nếu nó không chịu gặp, chú sẽ không dẫn cháu đi.”
Dứt lời, ông đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, bắt đầu nổi máy.
Hướng Hòa nhẹ thở hắt ra một hơi, mới bảo, “Diệp An, tôi sẽ giải quyết việc này thật ổn thỏa, cũng sẽ không để Thanh Hoa uất ức, em an tâm.”
“Người đứng đằng sau lại là em trai của anh Thế Anh ư.” Diệp An lẩm bẩm, mọi việc quả thật dây mơ rễ má tới mức khó lường.
Diệp An chỉ từng nghe Hướng Hòa kể qua về gia đình Thế Anh vài lần mà thôi, Hướng Hòa rất ít khi đề cập đến chuyện ấy.
Qua lời kể của Thanh Hoa, kết cục của ba người nhà họ còn bi đát hơn.
“Thật ra…!tôi không dám chắc nữa, có điều, tôi hiểu tính cách của Thanh Hoa.
Vậy nên tôi nghĩ, có lẽ em trai của anh Thế Anh đã không còn thật sự muốn trả thù bố của mình nữa.”
Hướng Hòa khẽ nâng khóe miệng, “Tôi cũng nghĩ như vậy.
Không biết là trùng hợp, hay thật sự cố tình, nhưng nghĩ thế sẽ làm lòng dễ chịu hơn đôi phần.
Mà cũng không thể nói thế được, vậy thật không công bằng với Thanh Hoa.”
Hai người im lặng trong chốc lát, đều ngây ngẩn ngồi dõi theo bóng lưng của người đàn ông đang dựa bên cửa sổ.
Ông quay người lại nên không ai có thể trông thấy biểu cảm gương mặt của ông, cũng không tài nào đoán được ông đang nói gì.
“Thanh Hoa tốt thật.”
Hướng Hòa chợt thì thầm.
“Tốt thật đấy.
Thật may mắn.”
Diệp An không biết nói gì cho phải.
Diệp An còn không hiểu, rốt cuộc Hướng Hòa giấu ẩn ý gì đằng sau những lời ấy.
Diệp An mệt mỏi quá, mãi lòng mới nhẹ bớt gánh nặng, cô không còn muốn phải suy nghĩ quá nhiều.
Kể cả đối phương có là Hướng Hòa đi chăng nữa.
“Được rồi.” Người đàn ông đã nói chuyện điện thoại xong, ông xoay trở lại chỗ ghế sofa, nhìn cả hai người bọn họ, “Thằng bé muốn gặp Hướng Hòa, cũng muốn gặp cả Diệp An nữa.”
“Cả tôi nữa ư?” Diệp An ngạc nhiên.
Cô không nghĩ mình sẽ được góp mặt.
“Thằng bé bảo, Thanh Hoa cũng đang ở đó.”
*
“Hướng Hòa sẽ đến đây bây giờ, cùng với bố tôi.” Chàng trai đặt chiếc điện thoại cục gạch lên trên mặt bàn, quay người đối diện với Thanh Hoa, “Sau những gì chị vừa nghe thấy, quyết định của chị là gì?”
Thanh Hoa trầm mặc rũ mi mắt, lẳng lặng ngồi nhìn Nga đang nghịch tay của mình.
Dường như Nga cũng đang chờ đợi đáp án của cô, chờ đợi đến mức căng thẳng.
Tuy chị giấu hết tất cả mọi cảm xúc chân thật đằng sau nụ cười nhếch mép của mình, song chị đã thả chậm động tác trên tay lại.
Chỉ thế thôi, cũng đủ khiến Thanh Hoa hiểu rõ mình sẽ làm gì.
“Thực ra, chính hai người cũng đoán trước được lựa chọn của tôi mà, không phải sao.” Thanh Hoa nghiêng đầu.
“Sự đời khó mà đoán trước lắm.
Có thể giây trước còn chắc như đinh đóng cột, nhưng ngay giây sau mọi suy luận đều đổ vỡ là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, chị nói đúng một phần.” Chàng trai thở dài một hơi, đầu khẽ ngước lên, “Tôi đặt cược hết vào sự lựa chọn của cả tôi và chị.”
Nếu chị quyết định đâm đơn kiện, tôi sẽ theo chị tới cùng, phá hủy hết toàn bộ tiền đồ và quãng đời từ nay về sau của người đàn ông mang danh nghĩa là bố tôi mà lại chẳng thể quang minh chính đại đưa tôi về nhà chung sống.
Còn nếu tất cả chỉ dừng lại sau buổi đối thoại này…
Tôi sẽ tiếp tục chấp nhận.
“Cậu muốn hạ bệ bộ máy tổ chức của tập đoàn Z ư?” Thanh Hoa hỏi.
Chàng trai nhìn cô một hồi mới đáp, “Xét cả về công lẫn tư, việc đánh sập tổ chức đó là hoàn toàn cần thiết cho xã hội.
Tôi thì không quan tâm vấn đề kinh tế nước nhà lắm đâu, tôi chỉ nghĩ, chính nghĩa cần được thực thi, tội ác cũng phải bị trừng trị, thế thôi.”
“Còn Hướng Hòa thì sao?”
Nga hơi ngạc nhiên, bàn tay đang nắm lấy tay Thanh Hoa siết lại.
Thanh Hoa chỉ liếc chị một cái, rồi lại đặt toàn bộ sự chú ý lên người chàng trai ngồi đối diện.
“Hướng Hòa à.” Ánh mắt cậu đột nhiên rút đi hết mọi góc cạnh sắc bén, chỉ để lại một chút gì đó dìu dịu nhu hòa, “Ngay từ ngày còn nhỏ, anh trai tôi đã rất thích chơi với chị ấy.
Với anh trai tôi, đó chính là một người bạn đáng quý nhất.
Hướng Hòa cũng giúp đỡ gia đình tôi nhiều lắm, hồi xưa dù không quá thích chị ta, nhưng những gì chị ta làm, tự tôi cũng hiểu được.
Rồi lớn hơn một chút, bệnh tật triền miên, có nhiều điều nằm khuất đằng sau cánh cửa bệnh viện mà tôi khó lòng nào phỏng đoán.” Cậu nhẹ lắc đầu, “Nếu nói không căm thù Hướng Hòa thì là giả, nhưng bảo rằng nung nấu ý nghĩ trả thù chị ta hay muốn lật lại vụ án năm xưa để trả lại sự trong sạch cho anh trai tôi thì còn phải xem xét lại.
Tôi không biết lúc ra đi, anh tôi đã mang trong mình tâm thái như thế nào, song nếu anh tôi đã muốn cứu Hướng Hòa, muốn Hướng Hòa có thể tiếp tục phấn đấu sống thay cả phần mình, tôi đương nhiên sẽ ủng hộ anh tôi.”
Dứt lời, chàng trai lại mỉm cười, “Mà dù sao, chị ta cũng đã bị trừng phạt đủ rồi.
Gia đình của chị ta, bạn bè của chị ta, người yêu thương chị ta, người chị ta yêu thương, tất cả bọn họ rồi sẽ rời đi hết.
Cô đơn xiết bao.”
“Tuy nhiên, Hòa sẽ không ngừng bước.” Nga quay sang, trực tiếp nhìn và nói với Thanh Hoa, “Hướng Hòa của hiện tại đã tìm được lí tưởng, tìm được lẽ sống, đồng thời còn muốn kiếm tìm cả chính bản thân mình.
Không mông lung, không cô độc.”
“Nga, chị chỉ là một kẻ cô độc kiêu ngạo mà thôi.” Chàng trai nâng khóe miệng, “Ngay từ thời điểm Hướng Hòa quyết định ở bên Thư, chị ta đã định sẵn sẽ chỉ còn một mình.
Thư sớm muộn cũng sẽ không còn trên đời, đợi đến lúc ấy, cả mẹ và anh trai cũng chẳng thể ở bên cạnh chị ta nữa.
Lí tưởng, lẽ sống, tất cả những mộng mơ đó khi đối diện với bóng tối nơi chỉ còn đơn độc, lẻ loi đều trở nên bé nhỏ.”
“Quan điểm của mỗi người là khác biệt.” Thanh Hoa lắc đầu, “Chuyện xét nghiệm giả kia, tôi thật sự sẽ không truy cứu.
Không phải vì tôi không giận dữ hay để tâm, mà là vì khi thật sự cảm thụ việc thoát chết trong gang tấc, tôi sẽ tự trân trọng cuộc sống của mình hơn.
Tôi không muốn tiếp tục bị dính dáng đến những chuyện như thế này nữa.
Tôi cũng hy vọng, đây sẽ là lần cuối chạm mặt cậu.”
Chàng trai đột nhiên bật cười.
Tiếng cười của cậu đầy ắp vui vẻ, nhất thời khiến Thanh Hoa bất ngờ.
“Chị biết không, anh tôi từng gọi cho tôi, kể về chị.” Chàng trai chống tay giữ cằm, ánh mắt xa xăm.
Song dù cậu có nhìn về phía nào đi chăng nữa, cũng không thể lọt ra ngoài khoảng không bị vây kín bởi bốn bức tường, “Rằng có một cô gái kém anh ấy một tuổi nhưng cách xử lý tình huống cực kỳ đáng nể.
Năm đó, dù bị người người nghi oan, đổ lên đầu tội lỗi nhơ nhuốc hèn hạ, cô gái ấy cũng lẳng lặng đứng lên vị trí dẫn đầu.
Đợi thời gian trôi qua, khi mà gần như tất cả những ai hay biết năm xưa đã quên lãng, thì lại một lần nữa sự thật được vạch trần.
Song, cô gái ấy vẫn không hề lên tiếng dù chỉ một lần.
Thay vào đó, cô ấy tiếp tục nỗ lực chứng minh thực lực của bản thân.
Anh tôi nói, anh rất ngưỡng mộ những người có thể kiên trì, nhẫn nại lâu như vậy, bất kể việc cô gái ấy có còn nhớ oan ức năm xưa hay không, thì riêng việc cây ngay không sợ chết đứng không phải ai cũng làm được.”
“Giây phút mới đầu, tôi từng nghĩ như thế thật nhu nhược.
Chẳng thể minh oan, cũng chẳng thể giãy giụa.
Sự lặng im chẳng khác nào thầm nhận tội.” Chàng trai rũ mi mắt, “Song thật ngưỡng mộ chị.
Ngần ấy năm trôi qua, sau từng quãng thời gian khó khăn nhọc nhằn, trong đầu tôi đều hiển hiện một ý nghĩ, thật khâm phục chị.”
Thanh Hoa còn đang không biết phải trả lời thế nào thì tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó, ba người khác bước vào phòng.
“Sao cậu lại ở đây?” Thời điểm trông thấy Diệp An, Thanh Hoa ngạc nhiên không thôi.
Thậm chí còn có chút chột dạ.
Diệp An lúc mới vào lập tức đã dồn hết toàn bộ sự chú ý lên Thanh Hoa.
Ban đầu vốn dĩ suốt quãng đường đi xuống đây đã nghĩ sẽ nhào tới ôm lấy Thanh Hoa bù lu bù loa lên một chút, nhưng thời điểm nghe thấy Thanh Hoa hỏi mình như vậy, lại còn trông thấy Thanh Hoa đang tay trong tay với chị Nga thì tâm lý từ thật may mắn quá cậu ấy không sao liền trở thành thật khốn kiếp lại tiếp tục giấu chuyện mình, việc hệ trọng như thế, may mà giả, không biết định che che giấu giấu đến bao giờ, đáng ghét, đáng ghét!.
Tức tối quá mà không thể phát tiết, Diệp An nhíu mày, hất mặt đi.
“Ái chà chà.” Nga bật thốt, sau đó thả tay Thanh Hoa ra, nhún vai tỏ vẻ vô tội, “Chị không biết gì đâu nhé.
Việc của em chị không hề hé miệng nửa lời.”
Hướng Hòa lại nhìn chằm chằm chàng trai, người đàn ông trung niên đi theo sau cô nãy giờ chỉ cúi đầu xuống, chưa hề lên tiếng.
“Mọi người hẳn đã biết hết rồi nhỉ.
Ván bài này coi như lật ngửa rồi còn gì.” Chàng trai mỉm cười, giọng điệu mỉa mai, “Có điều cũng chẳng thay đổi được gì, chuyện tôi muốn nhất đã sắp thành, những thứ râu ria tôi chẳng còn bận tâm sống chết thế nào nữa.”
“Lan.” Hướng Hòa đột nhiên gọi, “Bây giờ mới có thể gặp em.”
Chàng trai trợn mắt nhìn Hướng Hòa như nhìn một vật thể kỳ quái, sau đó cậu mới lắc đầu, đưa tông giọng trở lại bình thường, “Không trách chị.
Tôi biết chuyện chị đã phải trải qua một giấc ngủ dài.
Những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy, chị không hay biết, cũng không thể can thiệp là đương nhiên.
Tôi chỉ thấy chị thật đáng thương, mà cũng thật đáng buồn.” Cậu nheo mày, “Bởi chị chẳng thể bảo vệ được ai.”
Hướng Hòa nhìn chàng trai.
Gương mặt kia thật sự quá đỗi thân quen, gợi nhắc đến hàng ngàn, hàng vạn những kí ức, nhiều không kể xiết.
Có thứ đậm sâu, lại có vụn vặt, tất cả đều tưởng chừng như đã vô cùng tươi đẹp.
“Trước khi vào đại học, chị nhớ em đã từng nói với chị một câu.” Hướng Hòa đột nhiên trông lại như một kẻ mất hồn.
Diệp An đã lẳng lặng đứng dựa vào tường từ ban nãy, vị trí đủ để quan sát toàn bộ những người hiện có trong phòng, nhất là Hướng Hòa người đang gần sát nhất.
“Em dặn chị hãy chăm sóc cho cậu ấy giúp em.”
Chàng trai tựa hồ thoáng ngỡ ngàng.
Có điều, chút bàng hoàng này không hề lướt đi như bao cảm xúc bị cậu gắng gượng chôn giấu khác, nó nhanh chóng trở nên nặng trĩu, dần dà còn bị cả sự ảm đạm xâm lấn.
“Nhưng rốt cuộc chị vẫn không thể thực hiện lời hứa đó.
Là anh trai em chiếu cố chị trong suốt những năm tháng bọn chị làm bạn.
Đến tận giây phút cuối cùng.
chị cũng chẳng thể làm được gì, ngay cả việc nhỏ nhặt nhất chính là suy nghĩ một chút cho cậu ấy, cũng không xong.
Đó là điều chị hối hận tột cùng trên cuộc đời này, cũng là lầm lỡ chị không tài nào xoay chuyển.” Hướng Hòa bật khóc, “Chị không muốn bất lực như thế, chị cũng muốn có thể hy sinh vì anh trai em, cũng muốn ngăn cản tất cả mọi điều tồi tệ đến với bất kỳ ai bên cạnh chị.
Nhưng chị không làm được.
Chị không làm được gì hết.”
Hướng Hòa cho phép mình được rơi nước mắt.
Tại đây.
Ngay trước mặt những người này.
“Tớ lúc nào cũng cảm thấy khóc lóc không có gì đáng xấu hổ.
Cậu vui thì cậu cười, cậu buồn thì cậu khóc, dù có khóc, cũng đâu chứng minh cậu yếu đuối đâu.
Con người làm bằng xương bằng thịt, bằng máu bằng nước, đâu phải sắt đá.”
Thế Anh từng nói như thế.
Với Hướng Hòa.
Hôm ấy Hướng Hòa vừa gặp mẹ trở về, chợt cảm thấy vô cùng ấm ức.
Lúc đó Hướng Hòa còn trẻ, trẻ hơn cả những năm tháng đại học, có chút non nớt, chút cứng nhắc, không muốn tỏ ra rằng mình không thể chịu đựng được vài nỗi đau nhỏ nhặt.
“Cậu nhìn tớ xem, đôi khi tớ cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn khóc lắm.
Đi làm thêm, rồi đi học, còn cả kỳ thi thử sắp tới, nào tớ cảm giác quá cực khổ thì sẽ kiếm một góc nào đó khóc huhu.
Mà cũng đâu phải tớ chưa từng khóc trước mặt cậu.
Nhưng lúc ấy cậu cũng đâu cảm thấy tớ vô dụng đâu, đúng không? Đấy, thấy chưa.
Chúng ta là bạn bè, cũng là người thân thiết, chúng ta có thể thấu hiểu được nhau, có thể cảm thông, có thể chia sẻ.
Đôi khi cậu phải khóc, phải nói thì người ta mới hiểu được nỗi lòng của cậu.
Giả dụ như tớ quan tâm cậu vô cùng, thì sẽ càng mong cậu chấp nhận thổ lộ tâm sự của bản thân.”
Thế Anh của những năm tháng ấy, chính là trụ cột vững chắc nhất trong cuộc sống của Hướng Hòa.
Không phải mẹ, không phải anh trai, không phải bất kỳ ai, chỉ Thế Anh mà thôi.
Rồi khi trụ cột sụp đổ, Hướng Hòa mới nhận thấy, bầu trời cao vời vợi kia dù một mình vẫn chống chịu được, song thật quá khó khăn.
Cõi lòng vừa đắng, vừa trống rỗng.
Tỉnh dậy.
Điên cuồng.
Xong vào nhà lao.
Giữa bốn bức tường vây kín, Hướng Hòa ngước nhìn bầu trời thông qua khung cửa sổ chỉ bé bằng bàn tay, thầm nhủ, cuộc đời này sao quá mức bi ai.
Không gian nhỏ hẹp khiến Hướng Hòa bức bối, thở không nổi.
Tương lai u ám làm cho Hướng Hòa muốn hét lên đến rách cả cổ họng, muốn vùng vẫy, muốn trốn chạy.
Kể cả khi đã tự thuyết phục rằng đây là cái kết xứng đáng với sai trái của bản thân, Hướng Hòa vẫn co quắp người lại trên sàn nhà lạnh như băng, tự hỏi bản thân, rốt cuộc phải làm sao bây giờ.
Phải làm sao đây, hiện thực quá đáng sợ.
Đáng sợ đến cùng cực.
Hướng Hòa biết, thực ra nếu muốn sống dễ chịu và an ổn thì rất dễ.
Có mẹ, có anh, chỉ cần còn bọn họ, Hướng Hòa muốn gì mà không được.
Nhưng Hướng Hòa nguyền rủa những phút yếu lòng đó của mình.
Từ đấy, căm ghét cả chính bản thân.
Một năm ngủ say, rồi một năm u tối, đủ để khiến Hướng Hòa sắp chịu đựng không nổi cái giá của mạng sống.
Nhưng chỉ hai năm đó mà thôi.
Bởi sau đấy, đã có người cứu rỗi Hướng Hòa.
Một người dịu dàng hơn bất cứ ai trên thế gian này.