Cậu Của Quá Khứ

Chương 49: Khởi Đầu - Kết Thúc


Bạn đang đọc Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 49: Khởi Đầu – Kết Thúc


Hướng Hòa đứng trên ban công, khoanh tay nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh thành phố từ độ cao tưởng chừng như có thể chạm tay đến mây mù.

Sắp sang xuân, vậy mà trời lại thật lạnh lẽo và âm u.

Thay vì những cơn mưa phùn rải rác, Ngã Tư Hoa lại bị bao phủ bởi sương mờ.
Tựa như thành phố đó, dần dà, Hướng Hòa đã không thể tìm thấy bóng dáng quê hương thân thuộc của mình ở bất kỳ đâu, kể cả trong từng con ngõ hẻm chật hẹp cũ kĩ, cô cũng không tài nào tìm nổi.
Sau suốt bao năm sống trong bế tắc, liệu đi được đến tận đây đã có thể tự giải thoát cho bản thân được chưa?
Đương nhiên, Hướng Hòa biết câu trả lời.
“Chí ít thì với mình, hôm nay mọi chuyện sẽ chấm dứt.” Hướng Hòa hơi ngửa mặt lên, khẽ nhắm nghiền đôi mắt “Không chuyện gì có thể chạm tới mình nữa.

Mọi thứ sẽ kết thúc.”
Tôi sẽ sống, và quên hết những chuyện đã qua.

Không phải ở đây.

Không muốn ở đây nữa.
Thanh Hoa siết chặt nắm tay, nhất thời trầm mặc không nói không rằng.

Trọng lượng của sự thật, trách nhiệm của kẻ thông thái lúc nào cũng nặng nề, thời thời khắc khắc đều khiến con người ta thở không nổi.

Nhiều năm trước đã thế, bây giờ vẫn vậy.
Tại sao Nga lại muốn kể câu chuyện này? Thanh Hoa đắn đo một hồi rồi mới đưa ra kết luận.
Bởi bọn họ đã đi hết rồi.
Những người bạn của chị ấy đã đi cả rồi.

Chẳng còn ai nữa.
Hướng Hòa thì đã vượt ngoài tầm hiểu biết của Thanh Hoa.

Thanh Hoa không biết liệu Hướng Hòa có còn là Hướng Hòa của quá khứ không nữa.

Với Nga, Hướng Hòa giữ vị trí như thế nào? Thanh Hoa thực sự không dám đoán bừa.
Bọn họ ngay từ những giây phút khởi điểm đã như bị vướng phải một cuộn len dày, quấn vào tầng tầng lớp lớp, thời gian cứ trôi, nó càng rối loạn, sợi này chồng sợi kia, vướng mắc, đan xen, ảnh hưởng sinh mệnh, tương lai, lí tưởng; tất cả vốn dĩ đều mơ hồ, chẳng ai cam đoan sẽ đoán trước được điều gì hết.
Thế giới vốn dĩ luôn vận hành như vậy.
Thanh Hoa rũ mi mắt. 
“Đó không thể nào là lỗi của chị.” Cô để Nga giữ lấy tay mình, chậm rãi ngẩng lên nhìn vào mắt đối phương, “Đó không phải lỗi lầm.

Nếu sự quan tâm là sai trái, vậy thứ gì mới đúng trên cuộc đời này.

Tôi hiểu lí do tại sao chị lại tự trách bản thân, nhưng thấy chị như vậy, tôi rất đau lòng.” 
Ai cũng vậy.

Bởi vì bận lòng, vì để ý cho nên mới hối hận, mới day dứt và tràn đầy áy náy.

Thanh Hoa như đang đứng trên một con đường trải dài rộng thênh thang, phía trước chẳng dẫn tới đâu, sau lưng cũng một mảnh trống vắng.

Có những bóng người bắt đầu xuất hiện.

Có mẹ, có cha, có bố Diệp An, mẹ Diệp An, Trúc Thanh, Linh, Nga, thầy Khiết, Hướng Hòa, cuối cùng là Diệp An.
Bọn họ đều đi vài bước, sau đó lại ngoảnh lại phía sau. 
Thanh Hoa không biết họ đã thấy gì ở dĩ vãng, Thanh Hoa chỉ biết, dù có quay đầu nhìn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, họ vẫn sẽ quyết định tiếp tục tiến lên. 
Sống trong quá khứ rất đau khổ.

Thanh Hoa từng có một đoạn thời gian u ám như thế, tự dằn vặt bản thân, tự trách móc chính mình, vì sao lại không thể bảo vệ mẹ, không thể ngăn cản mọi mối hiểm nguy đe dọa đến hy vọng của gia đình bọn họ. 
Song chẳng thay đổi được gì.

Đó là những ngày lạnh lẽo, những ngày giá buốt, những ngày u uất và là những ngày tuyệt vọng.

Nhìn Nga bây giờ, Thanh Hoa chợt liên tưởng đến mình của thời xưa cũ, trái tim vô thức quặn thắt, siết đau.

Những ngày tháng ấm áp bên ba người nhà Diệp An đã chậm rãi xoa dịu đi phần tối bên trong con người cô, cũng vẽ nên một khung cảnh hoàn toàn khác nơi phía cuối đường hầm.
Thế nhưng, đó là vì Thanh Hoa có Diệp An.

Còn Nga, chị ấy có ai?
Thanh Hoa không biết.

Thanh Hoa sẽ không tài nào có thể hoàn toàn đặt mình vào vị thế của Nga để cảm thụ nỗi đau của chị.

“Tôi thích thấy chị cười.” Nga vẫn không hề đáp lại, vậy nên Thanh Hoa hít một hơi rồi nói tiếp, “Chắc hẳn chị không biết điều đó, nhưng tôi nói thật.

Trừ những lúc chị chọc giận tôi ra, tôi đều thấy nụ cười của chị rất ung dung tự tại, chỉ nhìn thôi cũng thấy thoải mái.”
“Hình như chị chỉ toàn chọc em giận thôi mà.” Nga nghiêng đầu nhìn Thanh Hoa.
Thanh Hoa nhướng mày, im lặng chốc lát mới tiếp tục, “Tôi không dễ giận vậy đâu.

Tôi không ghét chị.

Tôi chỉ thấy thật quái lạ mà thôi.

Rốt cuộc vì sao chị lại thấy tôi sẽ hợp với hình tượng nhân vật phản diện cơ chứ?”

Nga vẫn giữ tay Thanh Hoa trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn đùa nghịch, trông chị đã không còn nặng nề như ban nãy.

“Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng nghe thấy em hỏi câu này.

Vì sao à…” Nga ậm ừ một hồi mới bật cười, “Nói ra thì thật ngại, nhưng phần lớn đều do linh cảm đấy.”
“Linh cảm?” Thanh Hoa ngạc nhiên, “Chị nhìn tôi, sau đó cảm thấy tôi sẽ là một người xấu xa ư?”
Nga cười đến cong khóe mắt, cảm thấy phản ứng của Thanh Hoa rất ư thú vị, lại dậy lên hứng thú muốn trêu đùa người trước mặt, “Không hề.

Ngay từ khi biết đến sự tồn tại của em, chị đã có cảm giác như thế rồi.

Nó như chợt xẹt ngang tâm trí ấy, không thể khước từ, rồi lại chậm rãi sinh sôi nảy nở.” Chị nâng tay Thanh Hoa lên, ngắm nghía ngang dọc, tự hỏi sao hôm nay con người này lại dễ tính như vậy, để mặc mình muốn làm gì thì làm, “Hướng Hòa kể, rằng Diệp An có một người bạn chí thân…”
“Diệp An có một người bạn thân thiết lắm.”
Hướng Hòa ôm lấy cái gối trên ghế sofa đặt trong phòng câu lạc bộ, thả người xuống, đảo mắt một vòng quanh hai người bạn của mình.

Hiện trong phòng không có ai khác ngoài nhóm ba người bọn họ, tâm trạng nhất thời cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Thân từ thuở tấm bé cơ mà, rồi càng lớn càng dính nhau như hình với bóng.” Thế Anh nãy giờ đứng pha trà, xong xuôi mới đưa cho bọn họ, Hướng Hòa nhận lấy cốc trà, áp nó vào má, “Diệp An kể, đến cãi cọ còn ít chứ đừng nói là tuyệt giao.

Vậy mà chẳng biết vì lí do gì mà giờ hai người bọn họ không chơi với nhau nữa rồi.”
“Con gái mà, thi thoảng giận dỗi rất dai dẳng, lại không ai chịu xuống nước trước.” Nga vừa sơn móng tay, vừa ngửa mặt lên cười với Thế Anh khi cậu đặt cốc trà xuống bên cạnh mình, “Cơ mà xét theo tình huống của Hòa, có khi nào người ta không đồng ý chuyện Diệp An với cậu ấy ấy nên muốn hạch sách không, dù sao thì các cô gái luôn rất chú trọng việc chiếm hữu bạn thân của mình.”
“Ấy ấy gì chứ.” Hướng Hòa đảo mắt, “Tôi không hiểu quá rõ về em ấy, nhưng em ấy trông không giống người sẽ làm như vậy.” Cô bé đó rõ ràng trông tốt đẹp như thế, sao có thể hẹp hòi? Hơn nữa qua lời kể của Diệp An, Thanh Hoa có vẻ như là một người cực kỳ bao dung. 
“Lòng dạ con người ta đâu phải thứ dễ bắt hình dong đâu.” Nga huơ tay để sơn được khô, sau đó dựa vào lưng ghế, “Đương nhiên cũng có thể là tôi sai, mà cũng có thể là cậu sai.

Diệp An không nói rõ cho cậu biết sao hai người họ cãi vã à?”
Hướng Hòa trầm mặc một hồi mới lắc đầu, “Thôi được rồi, thực ra chính tôi cũng bận tâm lắm.

Tôi cứ nghĩ mãi, rằng liệu có phải vì mình nên hai người bọn họ mới thành ra như vậy không.”
Thế Anh bấy giờ mới dọn dẹp xong xuôi, cậu cầm cốc trà tiến lại gần hai người bọn họ, “Bạn của Diệp An là đàn em văn bằng hai của cậu đúng không, dân gian cổ truyền…!ừm, tên là Thanh Hoa nhỉ.

Tớ biết em ấy, thầy Khoa bảo em ấy là học trò cưng của thầy Khiết, được nghe kể cũng nhiều lần rồi.”
“Ồ, Thanh Hoa?” Nga nheo mắt tỏ vẻ hứng thú, “Tên hay thế.”
“Trần Thanh Hoa.” Thế Anh gõ trán, “Nếu nhớ không nhầm.

Tớ từng xem qua tác phẩm đoạt giải của em ấy năm ngoái, trường phái biểu hiện, khá ấn tượng.”
“Nghe đã thấy là một người dịu dàng, ha.” Hướng Hòa nhấp một ngụm trà, cười cong khóe mắt, “Khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Vậy nên nếu hai người bọn họ cãi vã vì tớ, lòng tớ không thoải mái cho lắm.

Thực ra dù là ai chăng nữa, tớ cũng sẽ không mong đợi phải chứng kiến những mối quan hệ xung quanh Diệp An bị ảnh hưởng bởi tớ.

Mấy cậu hiểu không?”
“Hiểu thì hiểu…” Thế Anh đến ngồi bên cạnh Hướng Hòa, “Nhưng nếu Diệp An đã không nói gì thì cũng khó lắm.

Còn chưa biết rốt cuộc tại sao hai người bọn họ lại nghỉ chơi mà.” Xong như chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu mới đấm nắm tay trái vào lòng bàn tay phải, “À, thế mà không nghĩ ra.

Chẳng phải sắp tới cậu sẽ tranh tài trong ART hay sao? Nếu tớ nhớ không nhầm thì Thanh Hoa cũng tham dự cuộc thi đó, lúc ấy thiếu gì cơ hội để bắt chuyện với em ấy, phải không?”
“Thanh Hoa cũng tham dự ART?” Hướng Hòa bất ngờ, sau đó mới gật gù, “Cũng đúng, đó là cuộc thi của khoa Mỹ Thuật mà nhỉ.

Tớ ghi danh mới đáng ngạc nhiên chứ Thanh Hoa thi thì đúng lí đúng lẽ rồi.” Như đã quyết định được một việc to tát nào đó, Hướng Hòa hào hứng lên giọng, “Được! Chốt! Tớ sẽ  thử nói chuyện với em ấy xem sao!”
Nga nãy giờ giữ im lặng nhìn hết Thế Anh lại sang Hướng Hòa, khóe miệng khẽ nâng, sơn móng tay cũng đã khô tự lúc nào chẳng hay.

Đợi Hướng Hòa dứt lời, Nga mới bảo, “Hòa, từ khi quen biết Diệp An, tôi thấy cậu thay đổi chóng mặt đấy.”
Hướng Hòa vốn đang đưa cốc trà lên môi, cười cong khóe mắt với Thế Anh thì chợt khựng lại, liếc nhìn Nga. 
Đương nhiên Hướng Hòa hiểu vì sao Nga lại nói như vậy.

Song Hướng Hòa lại không biết phải phản bác thế nào.

Ba người bọn họ ai cũng nhận ra, nhưng không ai tình nguyện bóc trần trong suốt quãng thời gian vừa qua.

Thế Anh không, Hướng Hòa lại càng không. 
“Tình yêu đôi khi là một thứ gì đó rất giống với phép màu.” Hướng Hòa nhẹ đặt cốc trà xuống bàn, cười nhìn Nga, “Tôi nghĩ vậy đấy.”
Nga không nói gì, chỉ lẳng lặng quay mặt đi.
Thực ra, vốn dĩ tất cả mọi thứ xảy ra trên thế gian này, đều đã như một loại phép màu.
Mà phép màu không phải lúc nào cũng đem đến niềm hạnh phúc.

Cũng có những phép màu nhạt nhẽo, những phép màu thú vị, những phép màu đớn đau. 
Cảm xúc một thời một khi đã rời đi, lại không một phép màu nào đủ màu nhiệm để đưa nó trở về.
“Tôi cũng nghĩ vậy đấy.” Nga đáp.
“Hmmm?” Hướng Hòa nhìn cô.
“Rằng tình yêu đúng là như một loại phép màu.

Cây thương đất, cây trổ hoa; mà hoa nở, hoa cũng tàn.” Nga đứng lên, không ai trong hai người còn lại có thể trông thấy gương mặt cô nữa.

“Cậu dám theo đuổi một thứ tình yêu ngông cuồng như thế, thật tình, làm tôi không ngờ được.

Cuộc sống này vừa khắc nghiệt, vừa mập mờ, lại vừa cứng nhắc, sẽ thật đơn giản xiết bao nếu người đời có thể mặc kệ chúng ta để sống cuộc đời của riêng họ.

Tuy nhiên sao mà có thể chứ, con người ấy mà, lúc phức tạp, lúc giản đơn, lúc ầm ĩ, lúc an tĩnh, chôn giấu đầy rẫy những điểm thiếu cân bằng.


Dù phiền não như vậy, liệu có ai thật sự quan tâm đến những vấn đề của người khác không?”
“Đương nhiên là có.” Thế Anh trả lời thay cho Hướng Hòa, “Đương nhiên là có rồi.

Con người sống cùng với nhau, quan trọng nhất là những mối quan hệ, là tình cảm và cảm xúc của chính bản thân mình.

Nếu đến cả thế mà cũng không thể chân thành đối đãi, vậy thì còn gì đáng quý trọng hơn nữa chứ.”
“Mai có khác, luôn là một người chất chứa cảm xúc.” Nga chép miệng, “Được rồi, đừng có chòng chọc nhìn tôi như thế nữa, cũng chỉ khi có ba đứa tôi mới gọi tên thật của cậu thôi mà.

Tôi đi đây, các người làm gì với cô nhỏ Thanh Hoa kia thì tùy, chuyện liên quan tới Diệp An, tôi nào dám đụng tay vào.” 
Hướng Hòa uống cạn cốc trà, bấy giờ mới cười với Nga, nhỏ giọng nói, “Ừm.

Tôi có thể tự lo được mà.”
Nhưng rốt cuộc Hướng Hòa vẫn chẳng thể làm được gì.

Vẫn luôn như vậy.
Một tuần sau, Nga thấy hai người bọn họ than thở với nhau, rằng Thanh Hoa trầm mặc không chịu tiếp chuyện với Hướng Hòa.
“Em ấy trông nặng nề lắm.

Hôm trước Diệp An gọi điện cho bố, hình như…!đại để là nhà Thanh Hoa gặp chuyện.

Trông em ấy xuống sắc ghê gớm, không biết đã chuẩn bị đủ tinh thần để tiếp tục theo đuổi cuộc thi không.

Diệp An mấy ngày nay cũng rầu rĩ không vui, người còn mệt nữa, thành thử tớ cũng chẳng dám đề cập đến việc gì quá mức nặng nề, để em ấy được nghỉ ngơi thoải mái.” 
Một tuần tiếp đấy, Hướng Hòa quá bận rộn chuẩn bị cho vòng cuối, đã không còn tâm trí để lo về những việc khác nữa.
Kết quả, vẫn là công cốc.
Bước vào lớp học vốn không nằm trong thời khóa biểu của mình, xung quanh đều là những sinh viên xa lạ khác khoa khác khóa, vừa quét một vòng, đã biết ai mới là mục tiêu.

Từng bước từng bước tiếp cận, lại càng cảm thấy kỳ cục.
Đó là người đã hủy bài dự thi chung cuộc của Hướng Hòa để giành lấy hạng nhất thật ư? Vì cần tiền đỡ đần cho bố? Vì muốn trả thù kẻ đã cướp đi bạn mình? Hay vì muốn chứng tỏ cho Diệp An thấy, ai mới xứng đáng? 
Gương mặt đó, nếu cô bé ấy dám làm những việc như vậy thì thật sự còn lật nhanh hơn cái cách Hướng Hòa tự thay đổi bản thân.

Nếu toàn bộ là sự thực, chính con người đó sẽ tự trở thành kiệt tác tâm đắc. 
Ở thế giới điên đảo từng hồi quay cuồng này, mỗi người đều mang một lớp vỏ bọc, đều trang bị thêm chiếc mặt nạ da người, người nào sở hữu nhiều mặt nạ hơn, sẽ là người chiến thắng.
Thanh Hoa.
Người đẹp như tên vậy.
Nga nghĩ lại về ấn tượng ban đầu của mình, thế mà lại nghĩ người ta đẹp như tên, thế là cô bật cười.

Thanh Hoa thấy Nga tự dưng ngồi ngây người rồi cười thì nhướng mày thắc mắc.
“Đang hồi tưởng lại chuyện ngày xưa sao?” Thanh Hoa hỏi.
“Đúng vậy, đang tự hỏi nếu không phải bởi cuộc thi ART năm ấy, rất nhiều thứ sẽ thay đổi đấy.

Chí ít, có khi chúng ta cũng sẽ không quen trong trường hợp như thế.” Nga đáp.
Nếu bọn họ không quen nhau trong tình cảnh như vậy, liệu điều gì sẽ khác đi đây? Có lẽ, hai người từng có rất nhiều cơ hội, song cũng có những yêu thương chẳng thuộc về kẻ chậm chân.

Nga nghĩ vậy.

Nghĩ thế, lòng sẽ thoải mái hơn.
“Thế…!chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị với người bạn qua thư của chị ấy.” Thanh Hoa tiếp tục chủ đề họ vừa bỏ dở.
“Sau đó vài năm, chị và cậu ấy đã mất liên lạc.” Đôi mắt Nga lại đưa đi xa, cũng không còn nghịch tay Thanh Hoa nữa mà đặt nó lên đầu gối mình, “Không còn trao đổi thư từ, không còn chuyện trò nữa.

Lúc ấy mới nhận ra, thực chất hai đứa vốn vẫn luôn vô cùng cách trở, xa về khoảng cách, xa về sinh hoạt và lối sống.

Hai đứa nhỏ, ở hai đầu đất nước, vốn dĩ ngay cả việc kết bạn, rồi duy trì tình cảm đã thực sự khó khăn.

Trưởng thành hơn một chút, nhiều mối lo hơn một chút, lại chẳng thể như ngày xưa được nữa.” 
Thanh Hoa lẳng lặng lắng nghe, đồng thời cũng thấy đồng cảm.

Chín năm, giữa Thanh Hoa với Diệp An cũng đã có một khoảng cách trải dài đến như vậy.

Hai người bọn họ vẫn sống, vẫn làm mọi việc như thường, kể cả khi không còn nhau nữa, bọn họ vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, dần dà làm quen với khoảng trống vắng lạ lẫm đó.

Thanh Hoa đánh mất Diệp An, Diệp An lại mất đi Hướng Hòa, Hướng Hòa…!cũng mất đi một ai đó khác quan trọng với chị ta, cả Nga cũng vậy.
Hóa ra, cuộc đời là luôn đánh mất.

Mất tiền của, mất thời gian, mất con người.
Thanh Hoa chưa từng cảm thấy tình cảm của mình bị phí hoài, song thời gian thì có.

Cứ cố chấp mang theo tuổi thơ bên mình, mãi mãi sẽ không thể trưởng thành.

Cũng như đôi cánh của thời gian rồi sẽ cuốn nỗi buồn trôi đi.
“Vậy người bạn đó của chị, chị ấy hiện sao rồi?” Thanh Hoa không biết mình có nên đặt hỏi câu này hay không, nhưng rốt cuộc cô vẫn lựa chọn lên tiếng. 
“Cậu ấy à…!cố gắng rất nhiều, nỗ lực cũng nhiều.

Khi lên đại học, chị mới tình cờ gặp lại được trong một chuyến thực tập trao đổi kinh nghiệm ở Bến Sương Mờ.


Chuyến đi đó cũng có Mai và Hướng Hòa, nhưng chị cố tình tách đoàn để thử tìm kiếm cậu ấy xem sao.

Tìm thì có tìm được, người trông vẫn như xưa, cơ mà đúng là quá nhiều thứ đổi thay khiến cho bản thân chị không tài nào đối diện trực tiếp.” Tay Nga siết chặt lại, nhất thời khiến cho Thanh Hoa thấy bàn tay đang để đối phương toàn quyền kiểm soát ăn đau, “Đó cũng là lúc chị gặp lại người đàn ông đó.” 
Là Hứa Minh Đạt.

Thanh Hoa thầm nhủ.

Là người đàn ông mà chỉ mới gần đây thôi đã ra tay hòng sát hại mình.

Anh trai của Hướng Hòa. 
“Chị đã rất ngạc nhiên.

Đây là một kịch bản có nằm mơ chị cũng không tài nào tưởng tượng nổi.

Là ai đã chắp bút viết nên vậy, chị thấy thán phục thay người đó.

Mối nhân duyên giữa người và người đúng là khó tin, phải không.” Nga lại dồn toàn bộ lực chú ý lên bàn tay Thanh Hoa, “Đương nhiên chị không ló mặt ra khi hai người đó ở bên nhau.

Đến lúc biết đó là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ấy, chị thật muốn bật cười.”
Nga nhắm mắt lại, như muốn dựng lên một khung cảnh nào đó trong tiềm thức, khóe môi khẽ cong.

Thanh Hoa nghĩ đây có lẽ là một hồi ức chẳng dễ chịu gì, chí ít thì đối với một người vẫn luôn tự trách bản thân như Nga, chắc chắn nó như một cơn ác mộng vậy.

Bên ngoài sắc trời đã ngả sang màu vàng óng, tựa hồ sắp đến giờ nghỉ trưa, tuy nhiên văn phòng truyền thông này vẫn vắng lặng tột độ.

Nếu không ai trong số hai người lên tiếng, thậm chí Thanh Hoa còn có thể nghe thấy thanh âm của kim đồng hồ đang chậm rãi điểm từng vạch kẻ ở trên kia. 
Thế gian này có rất nhiều khoảng lặng.

Buồn bã, ủ dột, bi thương. 
“Cậu ấy ngưỡng mộ chị, vì có thể theo đuổi thứ mình yêu thích.

Khi chị hỏi sao cậu lại không thể như vậy, cậu ấy bảo, toàn bộ gánh nặng công ty không thể đổ hết lên người của anh trai được.

Phe phái trong tập đoàn vô cùng phức tạp, thậm chí cả những người mang danh họ hàng cũng như những con hổ đói rình mồi thời thời khắc khắc luôn sẵn sàng giơ nanh múa vuốt nhăm nhe gia sản nhà bọn họ.

Thật phức tạp, nhỉ, khác xa hoàn toàn với cuộc sống của người bình thường chúng ta.”
“Rồi bọn chị có tâm sự một chút.

Chị đã hỏi lí do vì sao năm xưa cậu ấy đột nhiên lại không còn liên lạc thường xuyên nữa.

Hóa ra là vì kể từ khi cặp mẹ con kia tới, nhiều thứ của cậu ấy đã bị tước đoạt và kiềm hãm, mà ngay chính cả bản thân cậu ấy cũng chỉ mù mờ nhận ra, thậm chí còn không dám đối diện.” 
“Rốt cuộc vẫn vì cậu ấy quá suy nghĩ thay cho người khác.

Muốn cảm thông, muốn đặt mình vào vị thế của đối phương, muốn tất cả mọi người đều có thể lựa chọn một con đường mà ai ai cũng viên mãn, cũng tìm được hạnh phúc.”
“Nhưng làm gì tồn tại con đường ấy, phải không? Tất cả chúng ta đều như những viên bida, phải va chạm vào nhau, cạnh tranh với nhau trên một vài phương diện nào đó.

Mà trong quá trình đấy, sao có thể tránh được những vết trầy xước, dù ít dù nhiều, dù nặng dù nhẹ.

Kẻ tham vọng chiến thắng sẽ không quan tâm quả bóng của mình có vỡ nát trong quá trình dày vò hay không, y chỉ muốn dù có nát thành trăm mảnh, trăm mảnh ấy cũng phải rơi xuống hố để ghi được điểm.”
“Đạt và mẹ của anh ta – mẹ của Hướng Hòa, dùng hai cái đầu để tính toán cả một đám quỷ đội lốt người, trong lúc đấy, đã mưu kế luôn cả những người tội nghiệp vô tội.

Chủ tịch, tức bố đẻ của Đạt và người bạn kia, không biết thực chất mong đợi điều gì, kết quả lại âm thầm dự định chuyển giao quyền thừa kế cho cậu ấy.

Thông tin bị lọt ra ngoài, lúc biết tin, cậu ấy khá hốt hoảng, liền gọi điện cho chị để hàn huyên.”
Thanh Hoa rũ mi mắt, cảm thấy bắt đầu có chút phiền muộn.

Mọi chuyện vốn dĩ đã từng rất đơn giản.

Chẳng biết từ lúc nào, tất cả lại thành ra như thế.

Hoặc có thể chỉ bởi Nga đã lựa chọn một mở đầu bình thường như bao hồi ức khác, cho nên mới khiến câu chuyện hiện tại trở nên ngột ngạt như vậy.

Khởi điểm, và kết thúc, diễn biến dù có thế nào đi chăng nữa, hai cột mốc trên vẫn in sâu vào tâm trí nhất.
“Ngày mà lớp bọn chị đi du lịch, cũng là ngày mà Hướng Hòa và Mai đến Bến Sương Mờ, sở dĩ chị đã không đi cùng bất kỳ bên nào, một phần đúng là vì vướng bận việc riêng, nhưng quan trọng nhất, chính là chị và cậu ấy đã cãi vã.

Quan điểm của chị khác với cậu ấy, vậy nên chị càng muốn giúp, lại càng khiến cậu ấy có cảm giác chị đang áp đặt ý nghĩ của chị lên mình.

Nói qua nói lại, biến thành cãi nhau.

Có điều, đến tận bây giờ, có cho làm lại, chị vẫn sẽ làm thế, thậm chí còn mãnh liệt hơn.

Chị hận không thể bằng mọi giá cứu thoát cậu ấy khỏi căn nhà đó, địa ngục đó, chiếc lồng đó!”
——————-
Điện thoại nối máy đã lâu, song vẫn không ai trả lời.
Cảm giác lo âu căng thẳng trong lòng lại càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Gọi cho cậu ấy, gọi cho Mai, gọi cho Hướng Hòa, chẳng thể gọi cho ai.
Thời gian dần trôi, ba người bọn họ như đã bị thời gian xóa dấu.

Giống cái cách nhiều năm về trước bọn họ đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời Nga vậy.

Năm đó, cậu ấy dần dà không còn hồi âm.

Hướng Hòa chuyển trường, chuyển nhà, cắt đứt liên lạc.

Không còn Hướng Hòa, cũng không còn Mai.
Thế giới của cô bé đột nhiên thu nhỏ lại, quạnh hiu lạnh lẽo.
Cảm giác như, dù có tìm thêm bất kỳ ai, cũng không thể sánh được những người của quá khứ.

Dù lớn, dù nhỏ, vẫn sẽ luôn là như vậy.


Song bọn họ tựa hồ lại thích chơi trốn tìm đến phát nghiện, một hồi xuất hiện, một hồi lại biệt tăm biệt tích.
Cho đến khi đọc được đầu báo về một vụ ẩu đả tại Bến Sương Mờ, bắt gặp một cái tên thân thuộc tưởng chừng như đã ăn sâu vào tiềm thức.

Rồi lại cho đến khi phải tận mắt chứng kiến tòa tuyên án tử người bạn quen biết từ nhỏ đến lớn.

Vài tháng sau, lại một người nữa ra đi trong thầm lặng.

Thời gian đằng đẵng tiếp nối, Hướng Hòa vào tù, bặt vô âm tín, không còn muốn tiếp nhận bất kỳ ai.
Đó là một cảm giác như thế nào?
Rốt cuộc, là một cảm giác như thế nào?
———————–
Linh Ngụy: Phèo, lí do vì sao ra chương chậm thế này ư? =)) Vì tớ đã thay đổi gần hết sườn truyện ban đầu rồi.

Thực ra ngay từ hồi lết đến phần của “Hướng Hòa”, tớ đã tự chếch lại hướng đi ban đầu của mình, rẽ sang một kết cục khác 😡
Một cái kết phải nói là hoàn toàn khác với những gì khởi điểm tớ vẽ ra trong đầu.

Nhưng tớ tin nó sẽ viên mãn hơn, hồi ấy tâm trạng tớ u uất quá, viết câu nào là đày đọa nhân vật câu ấy =]]] Tớ là mẹ đẻ, hok phải mẹ ghẻ =]]] 
Cp Thanh Hoa x Nga cũng đã từng hơi chớm nở trong đầu tớ, nhưng tớ gϊếŧ nó rồi.

Tuy vậy, hai người là bạn tốt nếu hiểu được theo một nghĩa nào đó, hint vẫn là thứ tùy tiện rải ra như nắng ấm đầu xuân 😀
Minh họa phần 4: Trần Thanh Hoa – Phạm Thu Nga (mốc quá khứ)
Kèm theo một mẩu ngoại truyện nho nhỏ.img
Năm hai mươi mốt tuổi ấy, trong ấn tượng của Thanh Hoa, Nga là một người cực kỳ thích nắm tay.

Kể cả với một người không quá thân thiết với mình như Thanh Hoa, hầu như lần nào đi với nhau, Nga cũng đều chủ động nắm lấy tay cô.

Nếu trời nóng thì chỉ cầm một lát rồi thôi, nhưng giả như đang tiết đông lạnh, thì nhất định Nga sẽ thò cả vào trong túi áo khoác của Thanh Hoa, ủ ấm tay mình lẫn tay đối phương trong đó, dáng vẻ gần gũi vừa dựa sát vừa tâm sự.
Mà bọn họ thì tâm sự chuyện gì được nhỉ?
Tựa hồ như nếu không liên quan gì đến mớ tình cảm nát bét của Thanh Hoa hay hai người Hướng Hòa – Diệp An thì bọn họ còn khá nhiều thứ đáng để bàn tới.

Một tác phẩm điện ảnh hoặc hội họa, hay đơn giản là chút chuyện lặt vặt mấy ngày qua.

Ngay cả Trúc Thanh cũng phải ngạc nhiên, rằng tại sao Thanh Hoa và Nga lại có thể dính dáng tới nhau lâu đến vậy.
Năm hai mươi mốt tuổi ấy, Thanh Hoa nhớ có một ngày, tâm trạng đột nhiên có chút hốt hoảng.

Cô biết tin nhóm lớp của Hướng Hòa đã cùng nhau đi tham quan cuối khóa, rồi lại chợt cảm thấy năm tháng trôi qua thật quá mức vội vàng.

Đã ba năm kể từ khi Thanh Hoa không còn liên lạc với Diệp An nữa.

Diệp An sống vẫn rất tốt.

Mọi chuyện có vẻ vô cùng suôn sẻ, thuận lợi.
Còn Thanh Hoa hiện tại, chỉ thi thoảng mới thấy khổ sở, đau đớn, còn không thì cũng vô cùng bình thường, không biết từ bao giờ đã vậy.
Tuy nói là thế, buổi chiều hôm đó, như có một nguồn động lực thúc đẩy mình rời khỏi nhà, bước lên xe buýt, đi đến công viên gần nhà Hướng Hòa, chậm rãi tản bộ.

Ngắm nhìn mặt hồ, ngắm nhìn vườn hoa, ngắm nhìn trời đất bao la rộng dài. 
Ở đấy, Thanh Hoa gặp Nga. 
“Chị không đi cùng lớp sao?” Thanh Hoa bất ngờ.
“Tâm trạng không tốt.

Muốn đi ra ngoài hít thở, tiện đà tìm người bầu bạn, không ngờ lại gặp Thanh Hoa ở đây.” Nga cười đáp. 
Lúc ấy, Thanh Hoa không biết Nga buồn bực vì chuyện gì.

Nga không nói, Thanh Hoa sẽ không hỏi.

Có điều, vừa hay Thanh Hoa cũng đang mang trong mình một sự bí bách ngột ngạt, vậy nên nếu có người ở bên để chia sẻ bầu không khí thoáng đãng nơi đây, vậy thì thật tốt.
Chỉ không ngờ, hai người lại chạm mặt cả Diệp An.
Diệp An, cùng con thỏ xám kia.
Thanh Hoa nhớ, mình và Diệp An trước kia đã từng hứa với nhau, rằng nếu sau này có nuôi thú cưng cũng phải do cả hai đồng ý lựa chọn, sau đó cùng nuôi nấng.

Nhưng giờ hồi tưởng lại việc đó thật vô nghĩa.

Những lời hứa năm xưa nay đã mất hết giá trị hiệu lực rồi.
“Chờ chút, chờ chút.” 
Diệp An đang dợm bước quay người bỏ đi thì Nga chợt dang tay ngăn cô lại, “Em có biết chuyện mới gần đây sinh viên dưới khóa bọn chị bị nhà trường kỉ luật vì đã phá rối cuộc thi hai năm về trước hay không?”
Diệp An tựa hồ có hơi bất ngờ, sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới lắc đầu trả lời, “Em không biết, có việc gì sao?”
Nga mỉm cười, sau đó hạ tay xuống, “Không.

Không có gì đâu, chị chỉ hỏi mà thôi.

Em là sinh viên khoa Báo Chí mà lại nắm bắt thông tin có chọn lọc quá nhỉ, cứ nghĩ mấy người các em bát quái lắm cơ.

Thôi, cũng không làm phiền em nữa, tạm biệt, Diệp An.”
Sau đó, Diệp An thực sự rời đi, cũng cùng con thỏ xám kia.
Để lại Thanh Hoa, cùng những mảnh hồi ức vụn vỡ.
Tựa hồ thế gian này vẫn luôn xoay vòng theo quy luật như thế, bất kể bên cạnh bạn có ai hay không, bạn vẫn chỉ một thân một mình đối phó với toàn bộ thế giới.
“Chị hài lòng chưa?”
Thanh Hoa siết chặt tay, quả quyết quay lưng lại, bỏ đi.
Nếu con người là một giống loài có thể hạ cái tôi của mình xuống một cách dễ dàng và thoải mái, vậy có lẽ họ sẽ không bao giờ lạc lối.

Mà đã lạc lối, làm sao để quay về tìm kiếm con đường đúng đắn đây?
Nga dõi theo bóng lưng của Thanh Hoa, miệng vẫn cười, nhưng trong lòng lại thầm tự hỏi bản thân, liệu làm thế này có đúng hay không? Thực ra những gì cô nghĩ trước đó vô cùng đơn giản.

Cô muốn xin lỗi Thanh Hoa, vì ngay cả chính cô cũng đã hiểu nhầm em ấy về cuộc thi ART năm xưa.

Rằng mọi chuyện ngay từ ban đầu đã là một mớ hỗn độn.

Rốt cuộc nên làm gì, hay không nên làm gì, trong đầu vốn rất rõ ràng, nhưng đến thời điểm thật sự phải đối diện thì lại hỏng bét thế này.
Hơi ấm đến từ lòng bàn tay kia cũng chậm rãi trở nên nguội lạnh.
Đi cùng với nó, không chỉ mỗi tư cách để đau lòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.