Bạn đang đọc Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 45: Chờ Đợi
Chương 44 – Chờ đợi:
Thời gian đối với con người chỉ là cảm giác.
Vui vẻ thì chóng qua mà sầu lo thì rề rà.
Chờ đợi cũng vậy, hoặc nhanh hoặc chậm đối với từng hoàn cảnh khác biệt.
Một người lẳng lặng chờ đợi cùng lời tỏ tình nhiều năm đã không được đáp trả, một người lại vô tình lãng quên chưa nói câu chia xa với thời xưa cũ kỹ.
Tất cả…!chỉ tùy thuộc vào cảm xúc mà thôi.
“Thanh Hoa.”
Diệp An để bé Chi gối đầu ngủ trên đùi, hai mẹ con chuyển sang ngồi hàng ghế sau.
Đợi đến khi nhịp thở của cô bé đã đều đặn nhịp nhàng, cô mới khẽ gọi.
“Hmm? Sao thế?” Thanh Hoa chuyên tâm lái xe, đáp.
“Hay tối nay qua nhà tớ ngủ đi.
Đằng nào thì cậu cũng nghỉ việc rồi, rất rảnh rang phải không.
Bố mẹ tớ cũng mong cậu sang chơi lắm.
Ông bà nhắc đến cậu suốt thôi.” Diệp An nhẹ nhàng vuốt tóc bé Chi, mỉm cười.
Thanh Hoa liếc nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, nhất thời đắn đo.
Vẫn còn một điều khiến Thanh Hoa muốn xách nhận lại càng sớm càng tốt, vậy nên cô đành nâng khóe miệng, lắc đầu, “Đêm nay thì không được, hẹn cậu hôm khác nhé.
Giờ tớ rất rỗi rãi, còn rất nhiều thời gian để dành ra cho cậu mà.”
Diệp An ậm ừ trong cổ họng, sau đó chỉ rũ mi mắt chẳng nói chẳng rằng gì nữa.
Suốt dọc đường cả hai duy trì bầu không khí lặng im, thế nhưng Thanh Hoa cảm thấy như vậy cũng rất tốt, tâm trạng như được thả lỏng.
“Tạm biệt hai mẹ con nhé.”
Thời điểm tới dưới nhà Diệp An, Thanh Hoa cũng rời khỏi xe, đứng dưới ánh đèn vàng vẫy tay chào bọn họ.
Thanh Hoa vẫn như thế, vẫn thích mặc đồ tối màu, từ đầu tới chân nguyên áo dạ đen khoác ngoài áo len cùng màu, ngay cả chiếc quần cũng trộn lẫn với màn đêm.
Thế nhưng da của Thanh Hoa lại rất trắng, vừa trắng vừa mịn, chẳng có chút tì vết nào.
Thanh Hoa là một người cực kỳ chăm sóc bản thân, cũng vô cùng quan tâm đến những người quanh mình.
Học thức vừa rộng, lại tốt bụng thật thà.
Sở thích lành mạnh, nhà còn nuôi mèo.
Vậy tại sao trước giờ mình không hề nhận ra những điều nhỏ nhặt nhưng lại rất đỗi tuyệt vời trong con người cậu ấy nhỉ? Chẳng lẽ đúng như lời Thanh Hoa từng nói, khi mà mình vẫn còn coi cậu ấy là bạn thân nhất thì mọi thứ tốt đẹp của cậu ấy cũng chỉ dừng lại ở những điều hiển nhiên thôi hay sao? Chỉ khi tách nhau ra, nhìn nhận lại mọi việc, mình mới phát hiện hóa ra bên cạnh mình luôn tồn tại một người tốt đến thế.
“Hẹn gặp lại nha, cô Thanh Hoa.” Bé Chi một tay bám lấy vạt áo Diệp An, một tay vẫy vẫy, “Nao con lại sang nhà cô chơi nhé?”
“Sang lúc nào cũng được hết.” Thanh Hoa nhìn Diệp An, “Trời lạnh, hai mẹ con mau lên nhà đi.”
“Về cẩn thận đấy, Thanh Hoa.” Diệp An nhẹ giọng đáp, sau đó nắm lấy tay con gái, chậm rãi xoay lưng, bước đi.
Đến tận khi hai mẹ con đứng trước thang máy nhìn ra, mới thấy Thanh Hoa vào trong xe.
Diệp An hơi nhướng mày, bàn tay khẽ run rẩy.
“Mẹ.” Bé Chi đột nhiên kéo tay khiến Diệp An phải nhìn xuống, “Mẹ còn gì muốn nói với cô Thanh Hoa thì nói đi, con lên nhà trước nhé.”
“Mẹ_”
Bé Chi suỵt một tiếng, đưa ngón trỏ lên chắn môi, “Con biết mà.”
Diệp An ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó hoàn hồn, gật đầu, “Lên cẩn thận đấy, tí mẹ lên sau” rồi quay người bỏ chạy.
Bé Chi mỉm cười dõi theo bóng lưng cô, nghĩ tới lời ông bà, gì mà…nếu mẹ con cứ băn khoăn chuyện gì tới mức bần thần cả người thì nhất định là ý mẹ con đã quyết, chỉ là cái tính nó cứ thích chần chừ như vậy thôi.
Những lúc như thế thì con động viên mẹ con một chút, không sau này nó lại mất công hối hận.
Lời ông bà nói quả nhiên rất chí lí! – Bé Chi gật gù, chắp hai tay sau lưng bước vào trong thang máy.
“Thanh Hoa, Thanh Hoa, đợi chút đã!”
Thanh Hoa vốn đang chỉ ngồi ngẩn người nhìn vô lăng, chìa khóa còn chưa tra vào ổ thì đột nhiên nghe thấy tiếng Diệp An gọi mình.
Cô nghiêng người hồ nghi nhìn qua cửa kính, tức thì trông thấy đúng là Diệp An đang chạy đến đây.
“Sao thế, Diệp An?” Thanh Hoa lại mở cửa xuống xe, nhìn người kia đi đến trước mặt.
“Cậu_” Diệp An muốn nói lại thôi, vẻ mặt bức xúc không có chỗ tiết.
Thanh Hoa khoanh tay lại, đứng dựa xe, cong mắt nhìn Diệp An, “Tớ đây.”
Cậu sẽ chết sao?
Đó là tử huyệt, là chiếc vảy ngược không thể chạm tới.
Ngay cả bản thân người đưa ra câu hỏi lẫn người sẽ được hỏi.
Diệp An muốn biết đáp án, nhưng chẳng dám thốt nên lời.
Cậu sẽ rời xa tớ ư? cũng sẽ biến thành gánh nặng.
Diệp An không muốn, không bao giờ muốn Thanh Hoa lại tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt u buồn.
“Chín năm vừa qua…” Diệp An duỗi tay, bắt tay Thanh Hoa, nắm lấy, “Từ giờ trở đi tớ đền cho cậu.”
“Thực ra thì tớ với cậu cũng có ai nợ nần gì ai đâu.” Thanh Hoa mặc cho Diệp An giữ lấy tay mình, khẽ thở dài, “Cậu vốn không có lỗi, nếu tính toán chi li thì chính tớ mới là người dại dột.
Có đền, cũng phải là tớ đền cậu mới đúng.”
“Vậy cậu định đền bù cho chín năm dại dột của cậu như thế nào đây?” Diệp An chợt hỏi.
“Sức lực con người vốn dĩ luôn có giới hạn.
Nếu là vì cậu, tớ sẽ dốc hết sức mình.” Thanh Hoa lắc đầu đáp.
“Ban nãy trong bữa ăn, cậu đã nói sự lựa chọn để kết hôn luôn rất ít ỏi, vậy tớ có phải là sự lựa chọn của cậu hay không?”
“Sao tự dưng lại hỏi như thế?” Thanh Hoa ngạc nhiên tột độ, nhất thời hỏi ngược lại.
“Bởi vì cậu đã thích tớ lâu như vậy rồi, vượt qua cả chín năm dại dột kia, vậy chẳng lẽ tớ là sự lựa chọn duy nhất của cậu hay sao? Tớ rất muốn nghe câu trả lời.” Vẻ mặt Diệp An vô cùng nghiêm túc, là vẻ mặt nghiêm túc mà Thanh Hoa hiếm khi trông thấy.
“Sự lựa chọn duy nhất à?” Thanh Hoa lẩm bẩm lặp lại, sau đó bật cười, “Hình như là thế.
Tớ thích cậu từ rất lâu rồi.” Cô siết lấy tay Diệp An, “Cậu là người bạn tốt nhất của tớ.”
“Vậy nếu bây giờ tớ trở mặt, bảo tớ không muốn làm bạn với cậu nữa thì sao?” Diệp An tiến sát lại gần Thanh Hoa, khiến Thanh Hoa phải thụt lùi một bước, lưng chạm xe, “Lời tỏ tình ngày trước của cậu, chẳng phải tớ vẫn chưa cho cậu một câu trả lời thỏa đáng hay sao?”
“Đã chín năm rồi.” Thanh Hoa nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Diệp An, “Có lời tỏ tình nào đợi được chín năm ư?”
“Cậu không đợi nữa?” Diệp An nhướng mày, trái tim đau đớn đến mức không tài nào thở nổi.
“Tớ đợi cậu chín năm, vậy cậu có thể đợi tớ ít lâu được không?” Thanh Hoa vươn cánh tay còn lại lên, xoa tóc mái Diệp An, “Đợi tớ thêm một thời gian nữa, đến lúc ấy, tớ lại trả lời cậu.
Còn giờ thì lên nhà nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay cũng mệt rồi.”
Diệp An lẳng lặng cúi xuống nhìn mặt đất, lòng rối bời không biết phải làm sao.
Đợi đến khi chiếc xe chở Thanh Hoa rời khỏi tầm mắt, biến mất nơi ngã rẽ ngập ánh đèn đường, cô mới ngồi thụp xuống, bật khóc nức nở.
Diệp An không biết mình định ngồi đây tỏ ra đáng thương với ai nữa, cô chỉ mong biết đâu một lúc sau Thanh Hoa sẽ lại quay đầu xe trở lại, ôm cô vào lòng, dỗ dành cô, nói với cô rằng, không sao đâu, tớ vẫn ở đây mà.
Cuối cùng, người tìm đến với cô lại không phải Thanh Hoa.
“Em thân yêu à, nếu có lời nào muốn nói với Thanh Hoa, thì tốt nhất là không nên giữ trong lòng.”
Bóng người trước mắt che đi ánh sáng, Diệp An ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Chính xác hơn là đã từng quen thuộc.
Có điều hiện tại trông đối phương rất giống với những gì cô vẫn nhớ, chỉ khác ở mùi hương.
“Hướng Hòa, sao chị lại ở đây?” Diệp An nấc một tiếng, sau đó lấy tay che miệng, không cho phép mình vô thức tạo thêm tiếng động đáng xấu hổ nào nữa.
“Thú thực, tôi và em trai em là một đôi bạn thân khá ăn ý với nhau về nhiều mặt đấy, nhất là gu chọn sách.
Cũng phải cảm ơn em, nhờ em mà tôi kiếm được một tri kỉ tốt như vậy.” Hướng Hòa ngồi xổm xuống trước mặt Diệp An, “Tôi đưa thằng bé về, thằng bé trông thấy em như vậy cũng muốn đến, cơ mà em biết tính nó mà, ngại ngùng.
Còn tôi thì cũng đang có việc muốn nói với em.”
“Thanh Hoa đã kể hết chuyện của chị cho tôi rồi.” Diệp An ngửa mặt lên trời, nuốt hết nước mắt trở lại, “Toàn bộ.
Vậy nên tôi không còn hận thù hay căm ghét gì chị nữa đâu, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
“Thanh Hoa…!cô bé này ấy mà, vẫn luôn cảm thấy áy náy với tôi.” Hướng Hòa cười, không biết nghĩ sao mà lại tới bên cạnh Diệp An, ngồi bệt hẳn xuống đất, “Năm xưa sao không bảo với tôi chuyện Thanh Hoa thích em?”
“Cần thiết đâu.” Diệp An rầu rĩ đáp, cũng ngồi xuống như Hướng Hòa, hai tay ôm gối, cúi thấp mặt, “Đó dù sao cũng là chuyện riêng của tôi và cậu ấy.”
“Một người chung thủy đến lay động lòng người ha.” Hướng Hòa quay sang nhìn Diệp An, “Tôi đã bị lay động.
Tôi cũng đã nghĩ rất nhiều, rằng một người vì sao có thể đơn phương một người khác lâu đến như thế, kể cả khi hai người đã cắt đứt liên lạc, vẫn không ngừng âm thầm quan tâm.”
“Thế có rút ra được kết luận gì không?”
“Thì…!cũng hiển nhiên thôi, vì đó là Thanh Hoa mà.” Hướng Hòa nhún vai, mỉm cười, “Cô bé sẽ không nói lời nào khi bị người người hoài nghi, cũng chưa từng nghĩ việc mình chân thành yêu thích một người nào khác là hoài phí, kể cả khi không được đáp trả.
Lúc…!ừm, ở trong tù, tôi đã từng nghĩ, tôi thật tâm hy vọng có thể trở thành một con người như vậy, bình thản sống, bình thản ước mong, bình thản đối mặt, bình thản tin tưởng và chờ đợi.” Cô xòe bàn tay, nhìn chằm chằm nó, “Tôi đã phạm phải quá nhiều lỗi lầm, những lỗi sai không tài nào sửa đổi.
Mỗi lần nghĩ về chúng, tôi đều ước, giá như lúc đó tôi được như Thanh Hoa, vậy nhất định mọi chuyện sẽ khác.”
Không bao giờ Diệp An có thể ngờ, vầng thái dương một thời trong lòng cô – Hướng Hòa, lại khát khao có thể được như Thanh Hoa.
Hướng Hòa kiêu ngạo như vậy, cá tính và tự tôn như vậy, Diệp An đã từng nghĩ, đối với cô, có lẽ sẽ chẳng ai có thể hơn được phong thái của Hướng Hòa.
Vậy mà bây giờ cô mới biết, đúng là con người chỉ hoàn hảo trong mắt của một người khác.
Hướng Hòa cũng vậy, mà Thanh Hoa cũng thế.
“Thanh Hoa cứ hỏi tôi, rằng liệu tôi có muốn quay lại với chị hay không.” Diệp An chợt nói.
“Thanh Hoa cũng hỏi tôi thế đấy.
Vậy em trả lời sao?”
“Năm năm rồi, không phải ai cũng được như Thanh Hoa.”
Hướng Hòa hơi mở to mắt, có lẽ cô đang ngạc nhiên.
Cô như trông thấy cô bé mới vài năm trước thôi còn bật khóc nức nở đòi bỏ nhà ra đi vì phát hiện bố mình không hoàn mỹ như trong tâm tưởng nay đã trưởng thành.
Trở thành một người phụ nữ.
“Hôm nay tôi muốn tìm em, cũng là để nói lời chia tay.” Hướng Hòa gãi trán, “Năm năm trước ra đi không một lời từ biệt, năm năm sau quay về lại đòi chia tay, em có thể đánh tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tức giận hay đáp trả đâu.”
“Dứt khoát quá nhỉ.” Diệp An phì cười, nước mắt trên mặt đã khô, giọng điệu cũng bình thường trở lại, “Vậy tôi cũng có cái này muốn đưa chị.” Cô mở túi xách, tìm kiếm một hồi mới lôi ra một hộp quà màu xanh.
Hướng Hòa thắc mắc nhận lấy hộp quà, vân vê trong tay, “Đây là gì thế?”
“Món quà tốt nghiệp năm năm trước tôi định tặng chị.” Diệp An nhìn cô, “Ngày hôm ấy chị không xuất hiện, tôi đã nổi cơn thịnh nộ, thẳng tay ném nó xuống thùng rác, tuyệt tình không kém gì lời đề nghị chia tay của chị ngày hôm nay đâu.”
“Rồi em lại lấy nó lên?” Hướng Hòa nghiêng đầu, trịnh trọng giữ hộp quà trong lòng bàn tay.
“Không, tôi đã bỏ về luôn.
Không hề có ý định moi nó lên.” Diệp An lắc đầu.
Nhận thấy ánh mắt chưa hiểu rõ của Hướng Hòa, cô mới chậm rãi nói tiếp, “Hôm nay tôi tìm thấy nó trong phòng của Thanh Hoa.
Là cậu ấy đã cất giữ nó suốt bấy lâu qua.”
“À…!ra là như vậy.” Hướng Hòa mỉm cười, ánh mắt nhu hòa, “Vậy thì tôi chẳng có tư cách để mở hộp quà này rồi.
Nhưng nếu không mở, thành ý năm đó của em_”
“Thành ý ngày xưa vốn cũng đã không thể kéo dài tới tận bây giờ, vậy nên mở hay không cũng không sao.” Diệp An thở ra một hơi, “Đưa được nó cho chị, lòng tôi đã thanh thản hơn nhiều rồi.
Có điều, còn một chuyện nữa.
Căn nhà tôi đang thuê, có phải chủ nhà là do chị đứng đằng sau hay không?”
“Muốn trả lại nhà à?”
“Trả lại.
Đồ đạc cũng sẽ không mang thứ gì đi.” Diệp An thở dài, “Tôi muốn bước tiếp, Hướng Hòa.”
“Rất vui khi nghe thấy em nói vậy.
Kỷ niệm cũng tốt, nhưng giữ trong lòng là được rồi.” Hướng Hòa gật gù, “Dù sao thì Nguyễn tiên sinh, ngài luôn là mối tình đầu của Mai mỗ, quãng thời gian bên cạnh ngài rất vui.
Chúng ta dầu gì cũng đã từng kết nghĩa, sau này cũng có thể tiếp tục làm bằng hữu mà, đúng không?”
“Chị thật sự định ở lại tập đoàn Z sao?” Diệp An nghĩ về những việc bọn họ đã làm, lòng lại cuộn trào từng cơn.
Tuy nhiên lại mệt mỏi rũ hết ngay tức khắc, giờ đây cô không còn tâm trí để mà bất bình nữa.
“Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ ra đi, rời khỏi thành phố, rời khỏi tập đoàn Z.” Hướng Hòa ngửa mặt lên nhìn về phương trời xa xăm, “Một ngày nào đó khi chẳng còn gì trong tay, tôi sẽ bay đi thật xa.”
“Giữ liên lạc đấy nhé, Hướng Hòa.”
Hướng Hòa liếc nhìn Diệp An.
Diệp An cũng ngẩng đầu lên hướng về phía bầu trời.
Cùng là màn đêm, nhưng bọn họ lại chẳng nhìn cùng một viễn cảnh.
Năm năm trước, đây là cô gái khiến Hướng Hòa đau khổ và nuối tiếc khôn nguôi; năm năm sau, Hướng Hòa chỉ còn cảm giác yên bình.
Làm bạn cũng được, làm người dưng xa lạ cũng được, chỉ mong cô bé có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.
“À, còn một điều nữa.” Diệp An đột nhiên quay sang làm Hướng Hòa giật mình, “Chị quen biết rộng, có thể giới thiệu cho tôi một bệnh viện nào chuyên môn cao về ung thư được không?”
Điều cô nói lại khiến Hướng Hòa càng sửng sốt hơn, “U-ung thư?” Hướng Hòa cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô cố gắng kìm giữ hơi thở, bắt ép nó đều đặn nhịp nhàng hơn, “Biết.
Có một bệnh viện tư, tôi hay cùng người quen ra đó.
Em…!có việc gì cần à?”
“Cũng là một người bạn của tôi.” Diệp An ủ rũ đáp.
“Đã đến giai đoạn nào rồi?” Hướng Hòa hỏi một cách rụt rè.
“…Giai đoạn cuối.”
Hướng Hòa hít một hơi thật sâu, xong nặng nề thở ra, “Được, tôi hiểu rồi.
Bao giờ em rảnh, tôi sẽ dẫn em đến đó.
Ở đó tôi khá quen, có thể liên hệ được bác sĩ có tiếng.”
“Hiện tại tôi rảnh lắm, cứ theo lịch của chị đi.”
“Vậy…!thứ năm đi, được không? Giờ giấc tôi sẽ nhắn sau.
Được chứ?”
Diệp An há miệng định hỏi có thể sớm hơn được không, song lại nuốt lại, đổi thành, “Được, tôi chờ tin chị.”
Hướng Hòa đứng dậy, phủi bụi trên quần, duỗi tay giúp Diệp An đứng lên, cười, “Thôi được rồi, nghỉ ngơi đi.
Tôi về đây.”
“Hướng Hòa này.” Bất thình lình Diệp An gọi cô lại.
“Sao thế?”
“Cảm ơn chị.” Diệp An giơ tay lên vẫy, “Tạm biệt, về cẩn thận đấy, Hướng Hòa.”
Hướng Hòa trầm mặc chốc lát mới mỉm cười, gật đầu, sau đó bước vào xe, lái đi.
Cũng cảm ơn em, Diệp An.