Bạn đang đọc Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 40: Đường Hầm
Chương 39 – Đường hầm: Đó là một con đường lê thê và u tối, là quãng thời gian mà tôi chẳng muốn nhớ về.
Kí ức đau khổ, hay nuối tiếc dĩ vãng? Tôi không biết. Có phải tôi đã từng rất tuyệt vọng? Có phải tôi từng thấp thoáng ý nghĩ mình sẽ tự hủy hoại chính bản thân vì sức chịu đựng đã chạm ngưỡng cực hạn?
Tôi không biết.
Trong con đường hầm dài và tối đó, tôi không biết gì hết.
Tôi không thấy gì hết.
Tôi không nghe được gì ngoại trừ thanh âm của chính mình.
nhưng tất cả đều trống rỗng
Diệp An cảm nhận được ánh nắng lăn tăn trên mi mắt, vẩy những vệt ấm áp lên khắp gương mặt.
Còn đang định cựa quậy một chút, tự dưng lại thấy gáy và lưng nhức mỏi.
Sau khi xác định được dáng nằm của mình, Diệp An mới thầm thở dài, than rằng đúng là người đã có tuổi có khác, chẳng thể so đo với hồi đôi mươi.
Tốt nhất lần sau trước khi đi ngủ nên cẩn thận kiểm soát kĩ tư thế.
Diệp An cử động nhẹ nhằm xua tan đi cơn đau ê ẩm, mở mắt ra, đã trông thấy Thanh Hoa nằm bên, không chỉ có thế, trên người cậu ấy còn chồng thêm một cô bé nữa, hai tay hai chân như xúc tu bám chặt không rời.
Diệp An dở khóc dở cười, Thanh Hoa bằng tuổi mình mà bị nằm đè như thế, tí đảm bảo dậy không nổi.
Cô loay hoay mò mẫm điện thoại, cố gắng không đả động đến một lớn một bé còn đang say ngủ kia.
Hiện tại đã tám giờ, không còn sớm.
Diệp An đưa tay vỗ lưng bé Chi, lớn tiếng gọi, “Dậy đi nào, mặt trời lên qua đỉnh núi rồi!”
Bé Chi chép miệng, xoay mặt quay về hướng khác.
Diệp An nhìn người bên dưới, hàng mi đối phương khẽ rung, sau đó chậm rãi mở mắt.
Đợi đến khi trông thấy Diệp An cố gắng nhịn cười, Thanh Hoa mới sửng sốt giữa cơn mơ hồ.
“S-sao thế?” Thanh Hoa ngơ ngác hỏi.
“Bị con bé nhà tớ nằm lên người thế có đau không? Đợi tí tớ trị tiểu yêu này cho cậu.” Diệp An nháy mắt với Thanh Hoa, sau đó vòng tay qua nách bé Chi, tính xách bé lên.
Có điều, Diệp An quá đề cao năng lực của mình rồi.
Cô căn bản không tài nào kéo bạch tuộc dính chặt ra khỏi người Thanh Hoa.
“Con tôi ăn gì mà nặng thế này.” Diệp An buồn cười.
Bé Chi lơ mơ ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, đầu tiên là hơi ngẩng lên để nhìn mẹ, xong lại nhìn xuống Thanh Hoa, không biết nghĩ gì, cười một cái lại cúi xuống như thể muốn ngủ tiếp.
Thanh Hoa không nhanh không chậm nói, “Nên dậy đi thôi, dậy sẽ được ăn món ngon.”
“Phải đấy, ngủ nhiều lắm rồi bé con.” Diệp An vỗ mông con mình.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co, hai người cũng kéo được bé Chi dậy đánh răng.
Thời điểm Diệp An trông thấy Thanh Hoa ngồi dậy thoải mái vươn vai, còn tranh thủ tập thêm một vài động tác thể dục cơ bản, cô tựa hồ nghe thấy tiếng trái tim pha lê của mình tan vỡ.
Hổ thẹn vô cùng…
“Cậu có đi tập tành gì không thế?” Lúc chen nhau trong nhà tắm, Diệp An mới tò mò nói ra thắc mắc của mình.
Thanh Hoa lấy kem đánh răng cho cả ba, lắc đầu, “Không, nhưng tớ hay chạy bộ, với cả dạo này khá hứng thú với hội dưỡng sinh trong khu.
Mới đi tập được một, hai buổi thôi, dạo này tớ lơ là lắm.”
“Tập dưỡng sinh?” Diệp An định chọc Thanh Hoa, song tự dưng nhớ lại cơn đau mỏi của mình ban nãy, lập tức tự dập tắt nụ cười.
Hừ.
“Cũng được mà, hợp với tớ.” Thanh Hoa không để tâm đến giọng điệu của Diệp An, vui vẻ đánh răng.
“Hôm nay cô Thanh Hoa định nấu món gì thế?” Bé Chi xúc miệng xong, ôm chân Thanh Hoa ngước mắt lên hỏi.
“Hôm nay à…” Thanh Hoa mang theo một con bạch tuộc dính vào chân, cùng Diệp An người trước người sau rời khỏi phòng tắm.
Ánh mắt lướt qua đồng hồ, gương mặt lộ vẻ trầm tư.
“Diệp An này, hôm nay tớ có chút việc.
Nếu có thể, nhờ cậu nấu bữa trưa nay được không? Đồ ăn mua hôm qua còn rất nhiều trong tủ lạnh, cậu thấy thiếu thì có thể ra siêu thị ở gần đây mua thêm.”
“Hôm qua cậu đã mua nhiều lắm rồi.” Diệp An phất tay, “Được lắm, hôm nay sẽ để hai cô cháu chiêm ngưỡng tài năng thất lạc từ lâu của tớ.
Mà có điều, cậu đi đâu thế? Chủ Nhật, trường chắc không có việc gì đâu nhỉ?”
Thanh Hoa bước lên cầu thang, ngoái đầu lại đáp, “Có chút việc thôi, tớ sẽ nói với cậu sau, nhé.”
Ngày hôm nay, có một số việc cần phải được xác nhận, càng nhanh càng tốt.
Thanh Hoa cảm thấy mình không thể chờ đợi được nữa rồi.
Cái cô muốn là một câu trả lời chắc như đinh đóng cột cho tương lai của mình.
———————
[Tương lai là gì? Tại sao lại cần phải có một ước mơ cho mai này?]
Bé Thanh Hoa lớp năm ngồi lẳng lặng nhìn đề mục trên trang sách, nhất thời không thể hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Thi thoảng cửa mở, rồi cửa lại đóng.
Người đến, rồi người lại đi.
Vài người để ý đến cô bé ngồi bên cửa sổ, đăm chiêu nhìn cuốn vở của mình, nhưng chẳng ai bận tâm đến làm quen bắt chuyện hết.
Có cô gái đến để thăm người bạn chờ mổ sỏi, lại có bác gái đưa con lên khám vòm họng, tất cả bọn họ chả liên quan gì đến Thanh Hoa, vậy nên Thanh Hoa cảm thấy dù họ không để tâm đến mình cũng không sao hết.
Ngày trước chắc chắn Thanh Hoa không thể nghĩ được vậy, cô bé sẽ làm náo loạn, chí ít điều cô bé muốn là sự chú ý của những người xung quanh.
Song giờ thì không vậy nữa.
Thanh Hoa của hiện tại lớn rồi.
Cô bé đã có thể tự nấu ăn cho mình lúc không ai ở nhà, không phải phiền phức đến người giúp việc.
Đằng nào thì không phải hôm nào bà ấy cũng đi làm.
Đúng vậy, đây gọi là trưởng thành.
Vì sẽ có ngày trở thành người lớn, cho nên tương lai là điều không thể tránh khỏi.
Mà ước mơ lại chính là một cách để hướng đến tương lai.
Sau khi đã cắt nghĩa được những gì còn vướng mắc trong đầu, Thanh Hoa cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và mãn nguyện.
Nhưng chỉ một lát, cô bé lại sầu não.
Mình chẳng có một ý niệm gì cả. Cô bé ủ rũ.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh lại một lần nữa được kéo ra.
Đồng thời, cô bé bên bệ cửa sổ cũng quay mặt sang.
“Thanh Hoa…” Một cô bé khác ló đầu vào phòng, rụt rè nhỏ giọng gọi.
“Diệp An?” Thanh Hoa ngạc nhiên, “Cậu đi với ai thế?”
“Mẹ dẫn tớ đến thăm mẹ cậu, ban nãy vừa gặp chú ở ngoài kia.” Diệp An vào trong phòng còn xoay người khép cửa lại, vô cùng ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi mọi người, hoàn hảo đạt tiêu chuẩn hình tượng đáng yêu dễ gần của cô bé nhà bên.
Mấy bác gái cười híp cả mắt hỏi bé tên gì mấy tuổi nhà ở đâu một hồi, đợi đến lúc Diệp An lon ton đi đến bên Thanh Hoa đã là câu chuyện của mười phút sau.
“Cậu đang làm gì thế, Thanh Hoa?” Diệp An cúi đầu nhìn cuốn vở trên tay Thanh Hoa.
Thanh Hoa lại hừ một tiếng, giấu vở sang một phía, bĩu môi với cô nàng, “Bây giờ mới chịu để ý đến tớ à?”
“Thì đến cốt là để thăm cậu với cô mà.” Diệp An ngại ngùng lè lưỡi, “Đừng nóng nảy, cho tớ xem cậu đang làm gì đi.”
“Có làm gì đặc biệt đâu, là bài về nhà của cô giáo, sáng nay giao trên lớp thây.” Thanh Hoa đặt lại cuốn vở lên đầu gối, tiếp tục băn khoăn.
“Nghĩ mãi mà không có ý tưởng gì hay ho hết.”
“Cậu không lôi nó ra thì tớ đúng quên là mình cũng có bài về nhà.” Diệp An hoảng sợ thú nhận, “Đề bài là gì ấy nhỉ, tớ không nhớ lắm.”
“Đi học mà đầu óc cứ để lên mây.” Thanh Hoa bất bình, song vẫn thuật lại đề bài.
Diệp An nghe xong lại tỏ vẻ hứng thú, “Thế, ước mơ của cậu là gì vậy Thanh Hoa?”
Thanh Hoa đảo tròn con mắt, thầm nhủ, rõ ràng ban nãy vừa than vãn rằng không có ý tưởng, giờ con bé ngốc kia lại hỏi mình câu như thế, đúng là não cá vàng.
Nghĩ là làm, cô bé lấy bút chì gõ lên đầu Diệp An, cao giọng trách, “Cậu ấy nhé, để tâm một chút tới lời người khác đi.
Đã bảo là chưa có ý tưởng gì rồi mà! Nếu có thì đã vui vẻ làm cho xong rồi chứ không phải ngồi đây vắt não.”
Diệp An vội nâng tay che đầu, oan ức đáp, “Thì tớ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Cơ mà, cậu thật không có ước mơ gì sao? Từ năm lớp một đến giờ, ngày nào tớ cũng nghĩ đến một ước mơ mới, đến cả mẹ cũng phát bực khi nghe tớ nói về tương lai rồi.”
“Ước mơ mà thay đổi liên xoành xoạch như vậy thì là một giấc mơ vô nghĩa.” Thanh Hoa chống nạnh, vô cùng khao khát muốn uốn nắn được suy nghĩ trẻ con của người bạn, “Ta chỉ nên có một ước mơ mà thôi, như thế mới có thể có động lực để phấn đấu.
Con người gì mà…!hay thay lòng đổi dạ, đều sẽ thất bại! Chung thủy mới là con đường tốt nhất để tiến tới thành công.”
“Cậu hiểu biết thật đấy, Thanh Hoa.” Mắt Diệp An sáng lên, thoạt trông vô cùng sùng bái ngưỡng mộ, “Ngẫm lại cũng đúng, tớ cứ thấy đâu bu đấy, cái gì hay cũng đòi làm, cuối cùng lại chẳng đọng lại trong đầu được gì.
Hình như mẹ tớ cũng từng nói với tớ những câu na ná như cậu luôn ấy.
Thanh Hoa, cậu cừ thật!”
Thanh Hoa nghe được cũng xấu hổ, song được người đồng trang lứa hâm mộ như thế, ít nhiều cũng khiến cô bé hãnh diện.
Có điều khi quay trở lại với trang giấy trước mặt, Thanh Hoa lại buông thõng đôi vai, bất lực cực độ.
Rốt cuộc, ước mơ của mình là gì?
Thanh Hoa tự hỏi bản thân.
Từ nhỏ đến lớn, tựa hồ mình chưa từng nghĩ qua xem mình thích làm gì nhất.
Cũng chưa từng thử tưởng tượng bản thân tương lai sẽ trở thành người thế nào.
Tương lai là một thứ gì đó rất mơ hồ, Thanh Hoa chưa từng nghĩ xa hơn ngày mai.
Chí ít, Thanh Hoa không muốn thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua.
Bởi lẽ, mẹ trông đã không còn khỏe mạnh như trong hồi ức nữa.
Suốt thời gian qua, cô bé cứ phải trơ mắt nhìn mẹ mình ngày một gầy đi, mái tóc ngày một thưa thớt, cảm giác trái tim rất đau, cũng rất sợ hãi.
Sợ hãi thời gian cứ thế một đi không trở lại, sợ hãi một tương lai thực sự trưởng thành, đơn độc một thân một mình chiến đấu với cả thế giới.
Thế giới trong mắt trẻ con thường rất nhỏ, Thanh Hoa biết, vì trước đây Thanh Hoa từng cảm thấy như vậy.
Nhưng giờ cô bé nghĩ khác đi, thế giới không còn nhỏ nữa khi vắng bóng bố mẹ.
Nó rất to, rất rộng lớn, có thể dễ dàng cuốn trôi cô bé đi, việc đi đâu về đâu – lại là việc cô bé hoảng hốt mỗi khi nghĩ tới.
“Hay là tớ ước tớ mãi mãi là một đứa trẻ nhỉ?” Thanh Hoa bật thốt lên ý nghĩ của mình, song ngay sau đó cô bé gạt phắt nó đi, “Quá dở hơi rồi.
Tớ không thể mãi mãi là một đứa trẻ.”
Diệp An nãy giờ cố gắng bê một chiếc ghế để đến ngồi bên cạnh Thanh Hoa, việc vận sức lực quá nhiều khiến mặt mũi cô bé ửng hồng, hơi thở hơi nặng.
Lúc ngồi được lên ghế rồi, cô bé mới giữ lồng ngực, mệt mỏi ngả người ra đằng sau, “Mệt quá, nếu tớ mà lớn hơn được vài tuổi thì việc này đã chẳng nhằm nhò gì.”
“Đúng là phải lớn mới làm được nhiều việc nhỉ.” Thanh Hoa gật gù, lại nghĩ tiếp, “Vậy…!tớ ước tớ có thể trưởng thành như người lớn, nhưng bên trong vẫn là trẻ con, thì sao?”
“Ước được như vậy à? Tớ tưởng ước mơ chỉ là nói về nghề nghiệp thôi?” Diệp An nheo mắt thắc mắc, “Nếu vậy thì mơ ước cái gì tốt hơn đi, người ngoài thì lớn mà trong thì trẻ con chẳng phải là tứ chi phát triển hay sao, người ta hay gọi là khờ khạo ấy?”
“Toàn học linh tinh.” Thanh Hoa nâng tay vỗ lên đầu Diệp An, lại một lần nữa khiến cô nàng nhăn mặt mếu máo, “Đừng đánh tớ nữa mà, cậu suốt ngày bắt nạt tớ.”
“Nghĩ gì tốt hơn? Tốt hơn à…” Thanh Hoa gãi cằm, trầm mặc ít phút.
Diệp An ngồi bên cũng lẳng lặng chờ đợi bạn mình lên tiếng, nhất thời trong căn phòng chỉ còn rì rầm âm thanh nói chuyện đến từ những chiếc giường gần kề.
Gió xuân từ đâu miên man khẽ thổi, dần dà khiến cho mí mắt Thanh Hoa nặng trĩu.
Vai cũng từ từ cảm nhận được trọng lượng ấm áp, nhìn sang mới biết Diệp An không biết đã thiếp đi hồi nào, đầu tựa sát bên.
Thanh Hoa thấy cô nàng ngủ ngon lành, cũng cảm thấy sắp không chống cự nổi nữa.
Trước khi hoàn toàn chịu thua trước cơn buồn ngủ, Thanh Hoa còn kịp nghĩ, hình như mọi vấn đề đều được giải quyết sau một giấc ngủ ngon.
Vậy nên lần này, cô bé đã an tâm rồi.
Lúc mở mắt, Thanh Hoa nhận ra mình đang nằm trên giường.
Không gian xung quanh rất lặng yên, chỉ còn nhịp thở đều đặn của người bạn đang ở bên cạnh.
Thanh Hoa liếc nhìn Diệp An còn say giấc, kéo chăn mỏng ngồi dậy.
Mẹ cô bé và mẹ Diệp An đang ngồi nơi cửa sổ, vị trí mà mới hồi chiều còn thuộc về hai đứa trẻ, quay lưng lại chuyên tâm chuyện trò.
Thanh Hoa ngơ ngác trong chốc lát mới xuống giường, cẩn thận không gây ra chút tiếng động.
“Bác sĩ bảo còn xem xét tình hình, nếu thấy khả quan thì có thể tiến hành phẫu thuật sớm.
Chỉ có điều sợ là tỉ lệ thành công không được cao, cơ mà tớ nghĩ kỹ rồi, không phải cũng chỉ kém năm mươi vài đơn vị thôi sao? Không cần biết tỉ lệ thành công của tớ ở mức độ nào, tớ nghĩ nếu còn cơ hội cố gắng thì cứ cố gắng thôi, đằng nào thì sống trong sợ sệt bất an cũng vô cùng mệt mỏi, chẳng thà phấn đấu hy vọng một lần.” Mẹ Thanh Hoa nói chậm, giọng điệu cũng nhẹ như gió như mây.
Mỗi lần nghe mẹ mình nói những lời ấy, dù câu hiểu câu không, song Thanh Hoa vẫn thấy quả tim của mình nhói lên từng hồi.
Cô bé nhíu mày đặt tay lên nơi gần kề trái tim, tự nhủ, có lẽ tận cùng của đau lòng cũng chỉ đến thế này mà thôi, dù mình có trưởng thành hơn đi chăng nữa, giây phút này vẫn sẽ là giây phút khốn đốn nhất.
“Thật ra tớ cũng không có lời gì muốn khuyên cậu hết, bởi đây là chuyện hệ trọng, hơn nữa cậu nhất định cũng đã có chủ ý của riêng mình, phải không? Đây là bệnh viện anh nhà cậu, tớ tin anh ấy sẽ cố gắng hết mức có thể để cứu cậu.
Tớ hy vọng nhiều lắm, Hòa.” Mẹ Diệp An đưa tay ra nắm lấy tay mẹ cô bé, hỏi, “Anh nhà cậu có nói gì không?”
“Anh ấy bảo anh ấy lo lắng, cũng không muốn tớ mạo hiểm.” Thanh Hoa không nhìn thấy mặt mẹ mình, nhưng cô bé cảm giác như thể mẹ đang cười, “Bảo rằng ước mơ của anh ấy là có thể về già cùng tớ, cùng nhau nhìn Thanh Hoa khôn lớn nên người.
Anh ấy nói, kỳ thật tớ quyết định dũng cảm được như vậy là giúp cho cả hai đứa cùng thấy được ánh sáng phía cuối đường hầm.”
“Anh nhà rất yêu cậu, cũng rất yêu Thanh Hoa.”
“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.
Bây giờ đây tớ cảm thấy rất hạnh phúc, cũng không sợ hãi gì đâu.”
Thanh Hoa nghe thấy tiếng cười của hai người phụ nữ, bỗng dưng cảm thấy tràn trề hạnh phúc khi được sinh ra trên đời.
Cô bé đắn đo rồi lại chậm rãi leo lên giường, đặt lưng nằm xuống, nhìn sang người ngủ kế bên một chốc xong nhắm mắt, âm thầm nghĩ ngợi.
Tối ấy, sau khi chào tạm biệt Diệp An và mẹ cô nàng, Thanh Hoa lại lôi tập vở ra, ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ yêu thích, dưới ánh đèn trắng sáng, cô bé đặt những nét bút đầu tiên.
“Đang làm bài tập à con yêu?” Mẹ cô bé ngồi trên giường đọc sách, nhất thời hứng thú quay sang hỏi.
“Cho mẹ xem với nào.”
“Không được!” Thanh Hoa giấu nhẹm cuốn vở đi, từ chối thẳng thừng, hai má ửng hồng, “Ngại lắm, không cho mẹ coi đâu.”
“Khiếp, gì mà ghê thế, tự dưng lại làm mẹ tò mò.” Mẹ cô bé giả bộ ngạc nhiên, rồi lại hứng thú hỏi, “Bài tập văn hả? Chẳng lẽ là văn tả mẹ? Thế cứ cho mẹ xem đi, đảm bảo không đánh con miếng nào.”
“Không phải.” Thanh Hoa yếu ớt đáp, rũ mi mắt nhảy khỏi bệ cửa sổ, leo lên giường ôm lấy bụng mẹ mình, chân trên quặp chặt lên người mẹ, đưa cuốn vở xong mới dúi mặt vào chân, “Đề bài là miêu tả ước mơ của em.”
“Ồ, ước mơ của Thanh Hoa sao? Để mẹ xem thử nào.” Mẹ cô bé cười cong mắt, nâng cuốn vở lên đọc.
Chỉ một lát sau, mắt người phụ nữ thoáng ướt, miệng hơi mím lại, rất nhanh nở một nụ cười.
“Ước mơ của Thanh Hoa sao lại về mẹ thế này? Ước mơ phải là về con chứ, kiểu như sau này con muốn làm một người như thế nào chẳng hạn.”
“Ban nãy con có nghe loáng thoáng mẹ với cô nói chuyện.” Thanh Hoa vẫn chưa chịu ngẩng mặt lên, “Mẹ nói ước muốn của bố chính là được sống đến già với mẹ, hai người cùng thấy con trưởng thành.
Con yêu bố, cũng cảm thấy ước mơ của bố rất hợp ý con, vậy nên suy cho cùng, con nghĩ chỉ cần mẹ có thể khỏe mạnh ở bên bố con con, vậy thì sau này con trở thành người thế nào cũng được, miễn là có mẹ.” Rồi như nghĩ đến điều gì đó, cô bé bổ sung, “Cơ mà nếu con có ngu dốt nghèo khổ, bố mẹ cũng không được chê bai ruồng rẫy con.”
“Học ở đâu ra câu ấy thế, con gái mẹ sao có thể ngu dốt được.” Mẹ đặt cuốn vở xuống, âu yếm ôm lấy cô, “Con nghĩ về mẹ như thế, mẹ rất vui.
Tuy nhiên con cũng phải có mơ ước của mình chứ, dù mơ ước của con có không phải mẹ khỏe mạnh, mẹ vẫn sẽ cố gắng tới cùng để được ở bên cạnh bố con con…!Hay thế này đi, ước mơ của bố là cả nhà ta mãi mãi bên nhau, ước mơ của mẹ là mẹ có thể khỏe mạnh để ở bên hai bố con, vậy còn một điều nữa thôi, đó là con trưởng thành phải trở thành người thế nào để bố mẹ kỳ vọng, tiếp tục phấn đấu chứ?”
Thanh Hoa ngẫm lại câu của mẹ mình, cảm thấy rất có lí.
Chỉ có điều, cô bé không muốn thay đổi những gì mình đã viết, cũng không muốn thay đổi suy nghĩ của mình.
Bây giờ chưa muốn, sau này thế nào thì không biết, chỉ biết bây giờ không muốn mà thôi.
“Tạm thời cứ để con nghĩ đã.
Sau này có ước mơ gì sẽ kể với mẹ sau.”
Mẹ Thanh Hoa bật cười, xoa tóc con gái, “Được rồi, được rồi, không vội.
Yêu Thanh Hoa của mẹ nhất.” Dứt lời, hôn lên đỉnh đầu con gái.
Ngày hôm ấy, ba người nhà Thanh Hoa đều ôm ấp nồng đậm những suy tư kỳ vọng với tương lai.
Người cha, người mẹ và đứa con, cả ba người bọn họ bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, song tựa hồ luôn có một sợi dây liên kết, nối họ lại về cùng một điểm.
Bài tập đó của Thanh Hoa đương nhiên bị lạc đề, song cô giáo nghĩ cho hoàn cảnh của cô bé, không đành lòng phê bình hay hạ điểm, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Suy cho cùng, cô giáo thầm nhủ, đấy là một điều ước đẹp đẽ.
Những đứa trẻ như những đóa hoa vậy, tươi đẹp mà cũng mong manh, ấm áp mà không thiếu phần nhạy cảm.
Một đứa trẻ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy sức sống rạo rực như Thanh Hoa thực sự khiến mọi người ai cũng muốn bao bọc chở che, để cô bé không phải chịu đựng bất kỳ thương tổn nào.
Vậy nên, ba ngày sau hôm trả bài văn ấy, cô giáo cảm thấy tim mình tựa hồ chuẩn bị nổ tung rồi.
Vừa nhận xong cuộc điện thoại, cô nghĩ mình không tài nào chịu đựng được ánh mắt của cô bé mà mình sắp sửa phải đối diện.
Nhiệm vụ của cô bây giờ thoạt nghe rất đơn giản, chỉ là thông báo với cô bé rằng mẹ cô bé đang nguy kịch ở bệnh viện, thu dọn đồ đạc, dắt cô bé ra cổng trường cho người nhà đón, sau đó sẽ không còn nghĩa vụ gì nữa.
Tuy nhiên, giây phút thực sự trông thấy tia sáng trong đôi mắt kia rạn vỡ, cô giáo chợt bật khóc.
Lạ lùng thay, rõ ràng đứa bé kia mới là người phải buồn bã nức nở, vậy mà một người lớn – một trẻ con, đứa trẻ thì đứng im như trời trồng, gương mặt cứng nhắc không biểu lộ cảm xúc; còn cô gái thì ôm miệng, nước mắt giàn dụa, nói không nên lời.
Thanh Hoa, đi với cô.
Bạn của bố em đang đợi ở ngoài.
Ba người bọn họ dường như đã trông thấy ánh sáng phía cuối đường hầm.
Nhưng bọn họ chẳng biết khung cảnh gì ẩn sau ánh sáng đó.
Xa hơn, xa hơn nữa, tự hỏi, con đường ấy rốt cuộc dẫn tới đâu?