Bạn đang đọc Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 19: Lạc Lõng
Chương 18 – Lạc lõng.
Có những ngày tôi cảm thấy bước chân của mình lạc lối, trái tim của mình lạc nhịp, suy nghĩ của mình lạc hướng, đến cả cảm xúc của bản thân cũng chẳng thể tìm được đúng đường.
Đó hẳn là quãng thời gian tôi lạc lõng đến cực độ, vừa muốn vô hình để chẳng ai tìm thấy, lại vừa muốn hét lên để có người kiếm tìm.
“Cô Thanh Hoa đến rồi!”
Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, bé Chi đã reo vang, mừng rỡ chạy ra ngoài phòng khách, gọi ông bà, “Ông bà ơi, cô Thanh Hoa đến rồi!”
“Rồi rồi, để ông ra mở cửa cho bé yêu của ông gặp cô nhé.” Bố Diệp An mặt mũi như nở hoa bồng bé Chi lên, sau đó cùng đi đón vị khách đã được con gái báo trước từ hôm qua.
Diệp An vừa mới đánh răng rửa mặt, liếc mắt nhìn đồng hồ, thầm nhủ con người này lúc nào cũng tuân thủ giờ giấc.
“Lại mua đồ mang sang, việc gì phải khách sao thế, Thanh Hoa lúc nào cũng như người nhà mà!” Cô nghe thấy mẹ cô nói vậy đấy.
Trước lúc rời khỏi nhà tắm, Diệp An cũng có chút ý thức đứng chỉnh trang vẻ ngoài một chút trước gương, lòng thấy buồn cười, rõ ràng ngày trước mình xuề xòa mức nào cũng bị người ta thấy hết rồi, giờ ra vẻ để làm gì chứ.
Nghĩ thế khiến cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi trông thấy Thanh Hoa, cô thậm chí còn có chút bất ngờ.
Cô vốn vẫn tưởng cậu ấy sẽ ăn mặc kẻ vẽ như thường, song chẳng ngờ Thanh Hoa lại chỉ mặc mỗi áo dài tay không họa tiết kèm theo áo khoác ngoài, quần cũng một màu trông vô cùng đơn giản, cứ như cậu ấy không phải đang sang nhà Diệp An mà là tiện thể xuống dưới nhà vào hàng cơm ăn một bữa sáng vậy.
Chỉ lúc ấy, cô mới cảm thấy đúng là Thanh hoa đã có thể tự cởi bỏ nút thắt trong lòng cậu ấy bấy lâu nay, đồng thời đầu cũng văng vẳng vang lên lời Thanh Hoa đã nói, tớ đã quyết rồi, từ nay tớ sẽ chỉ làm bạn của Diệp An mà thôi.
Hình như lời ấy là thật.
Mà hình như, Thanh Hoa cũng chưa từng nói lời nào mà không thật hết.
Tính cách vô cùng nghiêm túc của cậu ấy là thật, mặc cho đôi khi trông cậu ấy ăn mặc trông thực sự vô cùng giống cánh nghệ sĩ miệng lưỡi múa lượn, Thanh Hoa cũng không phải người thích cảnh vẻ hay chỉ nói ra để dọa người khác.
“Lại mua gì đến thế?” Diệp An hơi lắc đầu, sau đó mỉm cười gọi Thanh Hoa.
“Hoa quả và sữa chua.” Thanh Hoa đang ngồi, thấy cô lại đứng lên, “Thế mà cô chú vẫn đang trách tớ quá khách khí này.”
“Nhớ ngày xưa cậu toàn sang ăn không còn bị bố mẹ tớ vạch lá tìm sâu, chẳng lẽ chưa quen hay sao.” Diệp An trêu ghẹo, đi đến ấn vai Thanh Hoa ngồi xuống, “Đứng lên làm gì, tớ cũng không phải lão phật gia, vừa mới lộ diện đã khiến người người phải kính nể.”
Bố mẹ Diệp An thấy hai người thoải mái như thế cũng lộ vẻ mừng rỡ, mẹ Diệp An thì vào trong sắp sửa bát đũa, còn bố cô thì ngồi lại phòng khách, bật TV lên bàn luận chút chuyện trong nước gần đây.
“Cũng sắp đến Tết rồi nhỉ.” Bố cô cảm thán, “Nhớ hồi xưa thật, thoáng cái đã qua bao nhiêu mùa bánh chưng.
Hồi ấy Tết nào Thanh Hoa cũng qua đây ăn cùng cô chú, nhà cửa đông vui.
Có đêm giao thừa mình còn đi ra quảng trường xem đốt pháo, chen chúc chật chội còn để lạc mất Thanh Hoa, Diệp An khóc nguyên một quãng đường khiến chú vừa rối vừa sợ, giờ hồi tưởng còn lạnh sống lưng.” Ông vừa uống một ngụm trà, vừa lắc đầu, “Sau lần đấy cạch chẳng dám ra đường vào đêm giao thừa nữa.”
Diệp An cũng thử hồi tưởng lại, nhưng có chỗ rõ ràng có chỗ mơ hồ, cô cũng loáng thoáng nhớ là đêm giao thừa ấy mình đã khóc rất nhiều, cũng hoảng loạn cực độ, song đã không còn có thể tường tận được nữa.
Thanh Hoa ngồi bên thì chỉ cười, đợi bố Diệp An nói xong mới đáp, “May mà lúc ấy cháu gặp được người tốt, biết cháu bị lạc nên hỏi địa chỉ để đưa cháu về tận nhà.
Hình như…!là năm lớp sáu thì phải.”
“Ừ, phải phải, đúng thật sự là hú hồn hú vía một phen.” Bố Diệp An gật gù, “May thay người tốt có ở khắp nơi, quả ấy cháu mà gặp phải kẻ xấu muốn lợi dụng thì chú có đền nửa cái mạng cũng không nổi.”
“Chuyện đã qua rồi mà chú, cháu cũng không còn nhớ gì nhiều.” Thanh Hoa cười, “Coi như lần ấy cũng cho cháu một bài học; đó là nếu đã không muốn bị lạc, thì nhất định phải nắm tay thật chặt.”
Diệp An đưa cốc nước đến bên môi thì ngừng lại, sau đó chỉ nhấp nhẹ một ngụm xong đặt xuống, quay sang nhìn Thanh Hoa chằm chằm.
“Sao thế?” Thanh Hoa giật mình nhìn lại, theo phản xạ đưa tay lên gãi mũi.
“Đừng có cứ ngại thì lại che mặt nữa, cũng không lạ gì mặt của cậu.” Diệp An gạt tay Thanh Hoa xuống.
“Dạo này nhận ra cậu đặc biệt mồm mép.
Thôi, đi ăn đi.”
“Ừ.” Thanh Hoa đứng dậy, sau đó như nhớ ra điều gì mới quay hỏi, “Mà em trai cậu thì sao? Thằng bé đi học rồi à?”
“Bố chuẩn bị phần ăn cho nó mang đi rồi.
Thằng bé hôm nào cũng đi từ rất sớm.” Dứt lời, Diệp An còn xích lại gần, nâng tay lên thì thầm, “Mà hình như nó thích bạn nào rồi hay sao ấy, có một vài điểm bất thường rất đáng nghi.”
Thanh Hoa nghe vậy thì bật cười, tay vô thức đưa lên xoa đầu Diệp An, “Cậu ngày càng ra dáng một bà chị rồi đấy.”
Diệp An còn chưa kịp nói gì thì bé Chi vệ sinh cá nhân xong chạy ra ôm chân Thanh Hoa, ngửa mặt, cặp mắt to long lanh nhìn lên, “Hôm nay cô Thanh Hoa có mua sữa chua nha đam không thế?” Thanh Hoa vốn là con một, họ hàng thân thích gần như là không có, cuộc sống xung quanh cũng ít khi tiếp xúc với trẻ con; nhìn dáng vẻ rất muốn bế bé Chi của cậu ấy mà lại loay hoay bối rối lo đủ đường, Diệp An bỗng thấy buồn cười vô cùng.
Cô vừa che miệng, vừa đẩy Thanh Hoa một cái, “Cứ bế đi, con bé cũng không nặng mà.”
Thanh Hoa gật đầu, cẩn thận từng li từng tí bồng bé Chi lên, bé Chi cũng vòng hai tay quanh cổ Thanh Hoa, áp mặt lên má cậu ấy, “Chi của mẹ, con thích cô Thanh Hoa lắm à?”
Bé Chi cười tươi như hoa, bố Diệp An đứng bên mỉm cười chiều chuộng, bảo, “Con bé đúng là nhanh quen nhanh thân, giờ gặp ai cũng như người nhà.”
“Vậy cũng tốt mà.” Thanh Hoa hơi đung đưa người, tựa sát vào bé Chi, “Trẻ con tốt nhất là cứ nên mãi mãi đơn thuần như vậy.”
————————–
“Qua đây, qua đây nào mấy đứa.”
Bố Diệp An chỉnh máy ảnh, sau đó rảo bước đi về phía ghế sofa.
Diệp An với Thanh Hoa còn đang đứng bên cửa sổ, Diệp An nhướn cả người ra bên ngoài, nôn nóng thúc giục, “Sắp đốt pháo hoa rồi kìa bố, nếu mình không đi ngay thì muộn mất!” Cô bé không muốn bỏ lỡ giây phút nào hết! Đây còn là năm đầu tiên thị trấn cho phép đốt pháo nữa.
“Không vội đâu con yêu, lại đây chụp tấm ảnh kỉ niệm đã nào.
Bố đang định in ảnh gia đình mình, đóng khung treo trong phòng khách đây!” Bố Diệp An vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, tiện đà chuẩn bị tư thế cho mình và vợ.
Diệp An nghe vậy liền lập tức háo hức, chạy đến hỏi, “Chụp ảnh treo trong phòng khách ấy ạ?”
“Ừ, thích không?” Bố Diệp An hơi mất tập trung liếc nhìn máy ảnh, “Mau ngồi vào đây đi, cả hai đứa.”
“Thanh Hoa, lại đây nào!” Diệp An ngoảnh mặt lại, vẫy tay kịch liệt gọi bạn.
“Nhưng mà…” Thanh Hoa băn khoăn đứng bên cửa sổ.
Đây là ảnh gia đình nhà người ta, mình tá túc lại đây dịp Tết thế này đã ngại lắm rồi…
Nhưng ba người nhà Diệp An có vẻ không ai khó chịu gì hết.
Trái lại, dường như bọn họ rất yêu thích có thêm Thanh Hoa làm thành viên trong gia đình.
Mẹ Diệp An bao nhiêu năm nay thử cố vài lần vẫn chưa thể có đứa thứ hai, khám ra mới biết khả năng để có thể tiếp tục sinh đẻ vô cùng thấp.
Vậy nên hiện tại Diệp An có người bạn thân thiết như chị em để bầu bạn, đương nhiên người làm mẹ như cô cũng cảm thấy bớt áy náy hơn.
Thêm một lí do nữa, bạn của cô – cũng là mẹ Thanh Hoa mới mất.
Một năm đã qua, nhưng mọi người ai cũng có thể thấy rõ: đứa nhóc kia thay đổi rồi.
Thay đổi đến chóng mặt, thay đổi đến mức, ngay cả bé Diệp An cũng phải ngây ngẩn hỏi mẹ, rốt cuộc vì sao Thanh Hoa lại không còn giống Thanh Hoa trước đây?
Tuy nhiên, vì là người lớn, cô có thể suy luận ra diễn biến trong tâm lí của cô bé Thanh Hoa.
Mẹ qua đời, người bố ngày đêm cuốn mình vào công việc, nhà cửa lạnh tanh, nếu không tự ép buộc mình rắn rỏi thì làm sao có thể chịu đựng nổi nỗi đau mà mọi đứa trẻ khác không tài nào chấp nhận? Hơn nữa, hẳn là vì cậu ấy đã nhắn nhủ gì đó với con bé, thế nên nó mới có thêm động lực để trưởng thành.
Bức ảnh hôm đó vừa được chụp xong, mẹ Diệp An quyết định ở nhà để nghỉ ngơi dọn dẹp, để ba bố con ra quảng trường ngắm pháo hoa.
Cô vốn không thích những nơi đông đúc, cảm giác nằm trên ghế sofa ngả người xem TV trong căn nhà ấm áp của mình vẫn có lực hấp dẫn với cô hơn.
Xem chương trình một lát thấy chán, tâm trí lại bắt đầu xô ngả xô nghiêng, hồi tưởng lại lúc mấy đứa nhóc mới gặp nhau còn khiến bố mẹ hai bên dở khóc dở cười; mẹ Thanh Hoa còn bảo, “Cậu xem, con nhóc nhà tớ chẳng giống bố cũng chẳng giống mẹ, sau này nếu hai đứa kết bạn được thì chắc chắn tớ phải ép Thanh Hoa giữ con nhà cậu thật chặt, không thì chả ai chịu được tính khí nó.”
Thế mà bây giờ nhìn lại, dường như lại trở thành con gái mình ngày càng ngang bướng, còn Thanh Hoa lại đang dần trở nên chững chạc.
Đời người đúng là chẳng ai đoán trước được, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, không biết sau này sẽ còn đổi thay thế nào.
Cảm giác làm cha mẹ, có thể dõi theo quá trình trưởng thành của con mình quả nhiên vô cùng diệu kỳ, cũng vô cùng đáng quý.
Chỉ tiếc…!Mẹ Diệp An lại thở dài, cậu ấy ra đi quá sớm, quá vội vã.
Chẳng ai đoán trước được, cho nên mới bỡ ngỡ, mới đau lòng.
Còn đang thả trôi theo dòng suy nghĩ khiến tâm trạng ngày càng tụt dốc thì đột nhiên chuông cửa reo vang.
Cô bật dậy, thầm nhủ giờ này sao nhà lại có khách được? Đợi đến lúc nhìn qua lỗ mắt mèo, cô mới biết đối phương là một người phụ nữ trông hoàn toàn lạ mặt.
Mang theo thắc mắc, cô mới hé cửa ra, lập tức phát hiện nép bên người phụ nữ kia không chỉ có một đứa trẻ kém tuổi hai đứa nhà mình, mà còn có Thanh Hoa!
“Thanh Hoa! Sao cháu lại ở đây!”
Mặt Thanh Hoa lấm lem những vệt nước đã khô, song tròng mắt còn đỏ hoe.
Con bé lắc đầu, lấy tay lau mặt thêm một lần nữa rồi mới quay người lại, hướng về phía người phụ nữ kia, “Cháu bị lạc, cảm ơn cô đã đưa cháu về, đúng là nhà này rồi ạ.” Xong còn rất lễ phép khoanh tay cúi đầu cảm tạ.
Lòng mẹ Diệp An hốt hoảng, có chút trách móc chồng mình mắt mũi để đâu mà lại đánh mất con bé, tay đặt lên vai Thanh Hoa, giữ cô bé sát gần bên mình, sau đó nhìn người phụ nữ kia, “Cảm ơn chị đã đưa con bé về.
Chồng tôi dắt hai đứa nhỏ đi xem pháo hoa, không biết sao lại để lạc mất một đứa.”
Người phụ nữ kia trông cũng không hơn cô là bao, ban đầu còn có vẻ nghi hoặc, nhưng rồi cũng mỉm cười, lấy tay xoa đầu đứa nhỏ bên cạnh, “Tôi cũng có con mà, lúc thấy cô bé đứng một mình khóc tôi giật mình lắm, rồi lại nghĩ nếu con mình cũng đi lạc thì chắc chắn bản thân sẽ lo sốt vó lên.
Việc nên làm thôi, dù sao hôm nay cũng là đêm Giao Thừa.
Lần sau chị dặn anh nhà cẩn thận một chút là được.
Chúng tôi phải đi đây, Linh, chào cô và chị đi con.”
Cô bé lạ mặt kia vẫn có vẻ e dè, chỉ hơi cúi đầu lầm bầm rồi lại trốn sau lưng mẹ.
Mẹ Diệp An tạm biệt hai mẹ con, sau đấy vào nhà với Thanh Hoa.
Cô kéo Thanh Hoa ngồi lên ghế, còn mình thì ngồi xổm xuống trước mặt, hỏi, “Có bị thương chỗ nào không?”
Thanh Hoa nâng khuỷu tay, trên cùi chỏ có một vết trầy xước đã khô máu, hơi méo miệng đáp, “Ban nãy cháu có bị ngã, nãy không thấy đau, cơ mà giờ lại thấy hơi xót.”
“Để cô lấy bông băng thuốc đỏ.” Mẹ Diệp An đứng dậy lấy đồ, lúc quay lại, cô mới bắt tay vào xử lí vết thương, vừa làm vừa hỏi, “Đi lạc có đáng sợ không?”
“Đáng sợ lắm ạ.” Thanh Hoa rũ mi mắt trả lời, “Lúc tuột khỏi tay chú, nhìn xung quanh người người chen chúc, cháu vô cùng hoảng sợ.”
“Sau đó sao nữa?” Thời điểm thuốc đỏ nhỏ lên vết thương, cô để ý thấy lông mày cô bé khẽ nhíu.
“Cháu chạy đi tìm chú, nhưng cảm giác càng chạy càng lạc.
Vậy nên nhất quyết chỉ đứng ở một chỗ, đợi chú và Diệp An.”
“Thông minh lắm, thế xong cô ban nãy đến hỏi cháu à?”
“Vâng.
Cô nói cô sẽ dẫn cháu về nhà.
Cô hỏi địa chỉ của cháu.
Ban đầu…” Nói tới đây, Thanh Hoa hơi lưỡng lự, nhưng nhận được ánh mắt động viên của cô, cô bé lại tiếp lời, “Ban đầu cháu đưa địa chỉ bệnh viện.”
Cô ngừng tay, bên tai như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thủy tinh ở đâu đó vỡ vụn.
Không biết là do cô tưởng tượng, hay thực chất nơi nào đó đã tan nát, để lại những mảnh nhỏ chôn sâu đớn đau vô cùng.
“Bệnh viện?”
“Lúc ấy cháu rất muốn gặp mẹ.” Thanh Hoa thật thà đáp, “Cháu không muốn Tết lại phải xa nhà, cũng không muốn đi chơi mà lại để bị lạc, ngoan ngoãn đứng một góc cũng không thấy ai đến tìm.
Nếu mẹ cháu còn ở đây, nhất định mẹ cháu sẽ không để cháu buồn như thế.”
Lần này, cô thật sự quá sai lầm rồi.
Nào có đứa trẻ nào ở độ tuổi ấy có thể thực sự suy nghĩ rắn rỏi như người lớn được cơ chứ.
Dù có cố ra vẻ thế nào, nội tâm chúng vẫn non nớt như một chồi non mới nhú, cần được yêu thương và chở che, cần được quan tâm và vỗ về.
Hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác, Thanh Hoa hiện như một con nhím nhạy cảm trước bất kỳ thứ gì có thể chạm tới nỗi đau của cô bé, nhất là về vấn đề gia đình.
Mặc cho có vẻ như đã thay đổi thế nào, cô bé vẫn như trước, chỉ có điều cảm xúc vì sự biến mất của một người mà như bị thiếu hụt, nhiều đến mức khiến chính bản thân quên mất cách làm thể nào để thể hiện chúng ra.
Lần đầu tiên, mẹ Diệp An thực sự thành tâm mong ước nguyện cầu, giá như đứa nhỏ này trở thành con của cô.
Nếu nó có thể gọi cô là mẹ, vậy liệu có khi nào một ngày nào đó, cô có thể bù đắp những khoảng trống vắng trong tâm hồn của nó hay không? Khiến cho con nhím kia thôi không giở những gai nhọn ra nữa?
Lời đang chầu chực thoát ra khỏi miệng, cửa nhà lại bật mở.
Lần này là chồng cô, theo bên còn có Diệp An đang khóc lóc nức nở.
“Em ơi, Thanh Hoa có…”
Lúc nhìn thấy một lớn một bé đang vây quanh ghế sofa, trái tim người chồng mới hoàn toàn thôi căng cứng.
Anh lập tức ngồi sụp xuống đất, nhất thời không biết nên cảm tạ trời đất như thế nào.
Còn Diệp An thì lao ngay đến ôm lấy Thanh Hoa, thậm chí còn khóc tợn hơn.
Thanh Hoa chẳng thể làm gì khác ngoài bối rối vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng an ủi.
Buổi tối hôm đấy để lại trong lòng cả bốn người nhà bọn họ một nỗi hoảng loạn tưởng chừng như rất lớn, song dần dà vẫn bị thời gian bào mòn nhạt phai.
Lúc trông thấy chồng mang bức ảnh đã được ép khung kính về đến nhà, mẹ Diệp An cảm giác cực kỳ xúc động.
Trong ảnh, hai vợ chồng bọn họ cười rất tươi, Diệp An khoe răng, ôm lấy tay Thanh Hoa dựa sát.
Thanh Hoa cũng mỉm cười, đầu hơi nghiêng lại gần, bầu không khí trong tranh ôn hòa, dịu êm như một gia đình thực sự.
Điều đó…!đúng là ước muốn của cô.
Đợi hai đứa trẻ đi học về, cô mới chỉ tay về phía bức ảnh mới treo, hỏi, “Thấy thế nào? Đẹp không?”
“Oa! Tranh gia đình được treo rồi!” Diệp An mừng rỡ thốt lên, hai mắt như tỏa sáng lấp lánh.
Thanh Hoa thì chỉ lẳng lặng đứng trước tường, mặt ngẩng lên nhìn chằm chằm bức ảnh, khóe miệng khẽ nâng, trông có vẻ cũng rất cao hứng.
Cô đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc, lấy tay vò đầu cô nhóc, bảo, “Thế nào, gia đình tuy nhỏ, nhưng có muốn gia nhập không?”
Thanh Hoa ngơ ngác trong chốc lát mới nhẹ gật đầu, “Có ạ.” Còn vội bổ sung, “Cháu cũng rất nhỏ, thêm vào không sợ chật.
Với cả…!nhỏ mới ấm áp, cháu thích nhỏ.”
Cô phá lên cười, cô bé này, cách diễn đạt lúc nào cũng khiến cô thích thú.
“Thế thích Diệp An không, cô tặng con bé cho cháu luôn đấy!”
Lời ấy chính thức khiến mặt Thanh Hoa đỏ bừng, ngại ngùng rụt người lại.
Diệp An đứng bên kiêu ngạo hất cằm, “Con há phải vật gì tầm thường mà mẹ lại đi tặng này tặng nọ?”
“Ơ kìa, thì cha mẹ đặt đâu con ngồi đó chứ, sao lại học thói cãi lời thế kia.” Mẹ Diệp An giả bộ ngạc nhiên, sau đó mới cùng náo một trận động trời với con gái nhỏ.
Cả hai nhất thời quên đi một người đang đứng ở góc, rối bời với những e thẹn xấu hổ lần đầu tiên gặp phải trong cuộc đời mình.
Ngày hôm đó, Thanh Hoa chính thức tiếp nhận những người khác trở thành gia đình của mình, cũng cố gắng quên đi nỗi sầu muộn cứ dai dẳng đeo bám.
Nhưng dường như khi sinh ra đã là một người sở hữu đôi mắt buồn, niềm vui cứ đến, rồi sẽ lại đi.
Cô bé năm ấy, vì muốn tiễn biệt nỗi đau, đã học được cách im lặng chống chịu, tự động viên bản thân: rồi những gì tốt đẹp nhất định sẽ đến.
Cô gái năm ấy, vì muốn có thể thổ lộ tình cảm đã không ngừng nỗ lực tiến bộ; kể cả khi vấp ngã thất bại, cô vẫn nhất quyết không muốn buông bỏ trái tim nhỏ bé của mình.
Người phụ nữ năm ấy, vì muốn bảo vệ mối tình đơn phương nhiều năm đằng đẵng, đã tự thu mình lại, nhấm nháp quá khứ nay đã cách xa chỉ để níu giữ chút vị ngọt dần phai.
Mỗi khi Thanh Hoa ngoảnh mặt nhìn về những gì đã qua, tự Thanh Hoa cảm thấy hình như bản thân đã quá cố chấp, miễn cưỡng thứ không thuộc về mình mất rồi.
Ngày còn nhỏ, cô chỉ mong gia đình mà thôi.
Và rồi cô đã có gia đình.
Thời niên thiếu, cô mong muốn tình bạn, thế là cô có bạn.
Cô có Diệp An, có Trúc Thanh, có bạn bè cùng lớp.
Lên đại học, cô thèm khát tình yêu.
Chỉ vì muốn có thể bắt được trái tim của người ấy, cô cố chấp đánh đổi rất nhiều.
Đáng lẽ ra không cần phải đi đến bước đường đó, đáng lẽ ra vẫn còn con đường mà tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc.
Mà muốn hạnh phúc, cũng không nhất thiết phải chiếm được tình yêu.
Tri kỉ, thân như ruột thịt đôi khi cũng chính là một loại yêu đáng quý.
Thời điểm đơn độc một mình giữa cõi người, lạc lõng trong chính căn nhà chỉ toàn khoảng trống, Thanh Hoa mới ôm đầu gối, tự hỏi, có phải mình sai rồi hay không.
Ngay từ đầu, mình đã sai khi đòi hỏi quá nhiều thứ.
Bởi vậy nên mới nói, làm trẻ con là tốt nhất, làm trẻ con thì có thể mãi mãi đơn thuần.
Rằng chỉ cần một mái ấm, dù nhỏ và chật cũng đã tốt nhất trần đời rồi.