Đọc truyện Cậu Có Thể Tự Mình Khẩu Giao Sao? – Chương 8
Diệp Thành làm xong, ôm Lạc Cánh Cánh lên, lấy khăn tay trong phòng bếp lau người cậu và hắn sạch sẽ, Lạc Cánh Cánh tức đến nỗi thở hồng hộc, giận dỗi mắng. “Hỗn đản, bắn vào bên trong làm gì, ông đây cũng không đẻ được con.” Diệp Thành lấy lòng, hôn hôn cậu, nói lần sau nhất định sẽ sửa chữa, trong lòng thầm nghĩ, còn không phải em quấn chặt lấy thắt lưng anh đau điếng, anh cũng đâu bắn vội. Diệp Thành tự an ủi bản thân, thả Lạc Cánh Cánh xuống, đi ra ngoài, nói. “Darling, anh không có bàn chải đánh răng.” Lạc Cánh Cánh đỏ mặt cầm bàn chải mới ra cho hắn, Diệp Thành cầm bàn chải đánh răng, hôn trên mặt cậu một chút rồi mới thỏa mãn đi đánh răng. Lạc Cánh Cánh sờ sờ mặt thở dài, xoay người trở về xem bánh bao hấp.
Hai người ngồi ở bàn ăn, ăn trứng chiên, cháo gạo trắng và bánh bao dưa muối, Diệp Thành hỏi cậu. “Thầy Lạc Lạc, hôm nay có buổi dạy sao? ” Lạc Cánh Cánh nói buổi tối có, Diệp Thành gật gật đầu, sau đó hỏi. “Mấy giờ? Anh đi đón em? ” Lạc Cánh Cánh cắn đũa, nhìn đối phương, Diệp Thành có cảm giác cậu vừa biếng nhác còn mang theo một chút câu dẫn,khiêu khích, Lạc Cánh Cánh mở miệng nói. “Diệp Thành, anh đừng tự mình đa tình, có chút vấn đề em phải nói cho rõ, miễn cưỡng sau này cả hai lại không thoải mái. Hai chúng ta chính là chơi đùa, anh nửa thẳng không cong cũng đừng đem mình hãm sau vào đó.”
Diệp Thành yên lặng một lúc lâu, rủ mắt xuống, nhấp một ngụm cháo gạo trắng, nói.”Biết rồi, anh từ đầu cũng không phải nói rồi sao, anh trả tiền nhìn em biểu diễn xiếc khỉ, thuận tay đem em biến thành khỉ. Càng thêm chuyện thì càng tăng giá, chuyện này anh hiểu.”
Lạc Cánh Cánh dùng sức cắn bánh bao. “Nghe giống như ông đây bán mông cho anh vậy.”
Diệp Thành nhìn quai hàm đang phồng lên của cậu, phì cười nói. “Đứa nhỏ, hôm qua em mới nghe đến tiền đã đem anh về nhà, em sao vậy, thiếu tiền sao? “
Lạc Cánh Cánh đặt đũa xuống, gãi gãi đầu. “Giá phòng ngày càng tăng, làm thầy dạy Yoga lương lại không cao như vậy, hiện tại bằng tất cả tiền tiết kiệm của em cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh, mà thanh xuân của em gắn bó với cá nghề này rồi, đương nhiên phải tính toán cho bản thân sau này.”
Diệp Thành hỏi. “Em muốn mua nhà cưới vợ sao? “
Lạc Cánh Cánh nhìn hắn một cái, nói. “Em không dám giày xéo con gái nhà người ta, phòng mua là dành cho khi về già.”
Diệp Thành lại hỏi. “Vậy bố mẹ có biết em…”
Lạc Cánh Cánh đáp. “Biết, biết. Bố em oán hận mẹ em trước đây cho em đi học nhảy, ở đó toàn gay. Còn mẹ em oán hận cha em đưa em đi luyện võ, ở nơi đó toàn đàn ông con trai. Hiện tại em cũng không dám về nhà, vừa về đến nơi hai người họ lại đánh nhau, còn phải can ngăn.”
Diệp Thành nhìn Lạc Cánh Cánh ra vẻ thoải mái mà trêu chọc chính mình, trong lòng vô cùng chua xót, hắn cua đầu uống cháo gạo trắng, nói. “Anh ở thành phố này vô cùng ngu ngốc, hay là anh thuê chung nhà với em, tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước sẽ cùng em chi trả, được không? “
Lạc Cánh Cánh nói. “Anh bị điên sao? “
Diệp Thành nhún nhún vai nói. “Anh ở chỗ này phụ trách chơi gái, vẫn còn thừa tiền.”
Lạc Cánh Cánh không trả lời, Diệp Thành lấy ra chi phiếu, viết từng con số lên, Lạc Cánh Cánh lập tức thả cái bánh bao cuối cùng vào trong bát Diệp Thành. “A, anh ăn nhiều một chút nha.”
Diệp Thành bắt lấy đôi tay cầm đũa của Lạc Cánh Cánh, hôn một cái, nói “Anh ăn nhiều hơn em một chút là được rồi.”