Câu Chuyện Về Em

Chương 42


Đọc truyện Câu Chuyện Về Em – Chương 42

Ngày hôm sau là chủ nhật, Ôn Hành Chi thức dậy trễ hơn so với bình thường
một chút. Sau khi vào mùa đông hiếm khi có một ngày trời mới có nắng,
bức màn không có kéo chặt lại, làm cho ánh mặt trời chiếu vào, ánh vàng
rơi đầy trên mặt đất.

Khi tỉnh dậy cảm giác đầu tiên của anh là
ánh mắt như bị kim châm, Ôn Hành Chi nhắm chặt mắt lại, ấn vào giữa hai
hàng lông mày. Nghiêng người sang một bên, nhìn thấy Ôn Viễn ru rú trên
cánh tay anh ngủ say sưa. Bờ vai lộ ra, hai chân nhỏ để lộ ra khỏi chiếc chăn, ngón chân cuộn tròn lại, cả người y như một con tôm. Vừa nhìn
thấy, giống như là một đứa bé bị khi dễ. Anh giật giật cánh tay, Ôn Viễn mơ màng hừ một tiếng, sau đó khuôn mặt xê dịch ra chỗ khác. Tóc che
khuất hơn phân nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô
đang chu lên, đây là dáng vẻ mà cô thường xuyên làm nhất trong lúc vô ý
thức. Có một ngón tay vén tóc của cô, để lộ cả gương mặt ra bên ngoài,
cuối cùng khẽ hôn lên gương mặt của cô, sau đó mới đứng dậy đi xuống
giường.

Không thể phủ nhận, tâm trạng hôm nay của Ôn tiên sinh
rất tốt. Buổi sáng anh không có lịch trình gì, cho nên chỉ tắm rửa đơn
giản, sau đó mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu bắt đầu làm bữa sáng. Lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, thì ở phòng ngủ chính lại truyền tới một âm
thanh, Ôn Hành Chi dừng lại, đi ra khỏi bếp.

Lúc anh trở lại
phòng ngủ chính thì trên giường đã không có ai, suy nghĩ một chút anh đi tới phòng tắm bên cạnh phòng ngủ chính, xoay xoay nắm cửa. Quả nhiên,
cửa đã được khóa trái, lắng nghe kỹ, thì nghe thấy hít hà ở bên trong
của Ôn Viễn. Lông mày hơi nhíu lại, Ôn Hành Chi gõ gõ cửa, sau một lúc,
mới nghe thấy tiếng của cô đáp lại, giọng nói hơi ồm ồm: “Có chuyện gì?”

“Mở cửa ra. Anh muốn nhìn xem em bị làm sao?”

“Không cần. Em chuẩn bị tắm rồi.”

Im lặng trong chốc lát, Ôn Hành Chi nói: “Cũng được. Em từ từ mà tắm.”

Vừa đúng lúc cháo đã được nấu xong, Ôn Hành Chi cũng không có ép buộc cô,
xoay người trở về bếp. Chờ hơn mười phút, Ôn Viễn mới chậm chạp đi ra từ phòng ngủ, trên chân được bó một miếng vải bông, đi cực kỳ chậm. Trải
qua tối qua, Ôn Viễn cảm giác được cả cơ thể mình như bị xe đè nát, dáng vẻ khó có thể chống đỡ.

“Tại sao lại ăn mặc như vậy? Đã quên lấy đồ sao?”

Nghe thấy người nọ nói chuyện, Ôn Viễn ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. Cúi
thấp đầu, tiếp tục chậm chạp bước đi. Có thể là tối qua quá hưng phấn,
cho nên hôm nay Ôn tiên sinh phá lệ nói chuyện nhiều, anh đem cháo hâm
nóng lại, chậm rãi đi tới bên cạnh Ôn Viễn. Lúc muốn đưa tay đỡ lấy cô, thì bị cô cự tuyệt. Nghĩ tới tối qua anh có chút quá đáng, cho nên mới
duỗi tay ra để cho cô tùy ý đùa giỡn vài lần, sau đó cầm cổ tay của cô.

“Muốn phát cáu thì đợi lát nữa. Bây giờ để cho anh xem coi có chuyện gì xảy ra.”

Bên trong cô chỉ mặc có một chiếc áo ngực và quần lót, sau đó dùng khăn tắm choàng cả người lại, bởi vì trước ngực của cô có một mảnh hồng hồng. Ôn Hành Chi đi dọc theo bên cạnh ghế sô-pha ngồi xuống, kéo cô qua nhìn kỹ một chút. Anh chỉ đụng nhẹ cô một cái, Ôn Viễn liền kêu lên một tiếng,
sau đó cả người co rúm lại. Anh ngẩng đầu hỏi: “Đau không?”


Ôn Viễn mím môi, vuốt ve tay anh: “Đều tại anh cả.”

Ôn Hành Chi nghe xong thì nhíu mày, a… một tiếng: “Sao lại như thế?”

Anh nhìn chằm chằm vào ngực của cô, Ôn Viễn phồng hai má, kéo khăn tắm chặt lại. Lấy tay cọ xát vào quai hàm của anh, nơi đó trơn bóng, chắc là
sáng sớm đã cạo qua, nhưng mà tối qua lại có chút rát. Bởi vì làn da cổ
và ngực của cô đều non mịn, đồng thời có chút mẫn cảm, gió cát thổi
trúng cũng dễ dàng nổi mụn, đừng nói chi râu của anh làm trày xướt. Bởi
vì mỗi ngày cô cũng không để ý nhiều, nhưng buổi sáng khi soi gương nhìn thấy bộ dạng này. Ôn Viễn cũng 囧, cô còn không biết mình lại yếu ớt đến vậy.

Trải qua động tác nhắc nhở này của cô, đại khái Ôn Hành Chi cũng hiểu rõ. Anh đứng dậy, lấy một chai thuốc mỡ từ trong hộp thuốc,
đổ lên tay sau đó mới giúp cô bôi thuốc. Dáng vẻ dịu dàng này, không có
gì là kích thích, nhưng mà bạn học Ôn Viễn lại làm chuyện xấu, mỗi lần
anh bôi thuốc thì cô liền vuốt ve một lần. Rốt cục, Ôn Hành Chi dừng
lại, ngẩng đầu liếc cô một cái. Cô gái này thì đang cúi gằm đầu, nhưng
mà khóe miệng lại nhếch lên, nhìn rõ ràng là đang cố ý làm chuyện xấu.
Vì thế Ôn tiên sinh mới ngoắc ngoắc khóe môi, tiếp tục bôi thuốc cho cô.

“Được rồi. Lần sau anh hôn em thì sẽ cẩn thận không làm em bị thương.”

“Còn có nơi này.” Ôn Viễn lẩm bẩm một tiếng, hơi ngẩng đầu. Chỉ dưới cổ trắng nõn cũng hơi phiếm hồng.

Ôn Hành Chi nhìn cô vài giây, bỗng nhiên buông chai thuốc mỡ trong tay ra, ôm lấy cô. Ôn Viễn còn chưa kịp kêu lên, thì đã cảm giác được anh hôn
cô, cuối cùng còn cắn nhẹ một cái, sau đó còn hung hăng vỗ vào mông của
cô, “Cố ý hả?”

Lấy dấu hôn ra lừa anh, tưởng anh cũng ngốc như cô à?

Bị nhìn thấu rồi, Ôn Viễn cũng không tức giận. Bị anh ôm lấy, cô mềm nhũn
ghé đầu vào vai anh: “Mới không phải, dù sao chỗ nào cũng đau, sau này
không làm nữa.”

Tất nhiên là Ôn Hành Chi không xem những lời nói
nhảm của cô là thật, nhưng dù sau này có làm hay không thì cũng không
đến lượt cô nói, tối qua anh chiếm tiện nghi của cô cả đêm nên giờ không thể ra vẻ đắc ý quá được, “Có chuyện này anh nghĩ là em đã quên.”

“Hả?”

“Em trưởng thành rồi.” Anh nói, “Ôn tiểu thư, chúc mừng em.”

Không biết vì sao, khi nghe lời nói của anh, cái mũi của cô có chút ê ẩm. Vì
che giấu cảm giác này, Ôn Viễn cố ý bĩu môi: “Em đã sớm trưởng thành
rồi. Có cái gì mà chúc mừng, cũng không khác lúc trước là mấy.” Nhớ tới
cái gì đó, cô nhếch môi lên nhìn anh, “Hay là bây giờ anh không cần em
nữa rồi, muốn bội tình bạc nghĩa sao?”

Bội tình bạc nghĩa? Bốn chữ này làm cho chân mày của Ôn Hành Chi nhíu lại, tiếp theo thì anh gật đầu: “Ừ. Có lý.”


“Đúng không.” Ôn Viễn đắc ý dương mắt nhìn anh.

Ôn Hành Chi từ từ buông cô ra, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô. Không nhanh không chậm mở miệng: “Hay là như vậy đi. Nhân lúc em còn có kỳ
nghỉ đông. Chúng ta dành thời gian đi gặp mặt người lớn có được không?”

Két? Hai mắt của Ôn Viễn mở thật to: “Gặp, gặp người lớn? Anh đang gạt em!”

Đùa sao? Ăn nói nghiêm chỉnh như vậy, gặp người lớn? Anh gặp anh hai chị dâu của mình, cô đi gặp ông nội của mình sao?

“Anh gạt em làm gì? Không phải em sợ anh bội tình bạc nghĩa sao, bây giờ thì đúng lúc này chúng ta giải quyết mọi chuyện… Như thế nào? Sợ sao?”

“Em… em cho rằng đợi em tốt nghiệp mới bàn tới chuyện này.” Ôn Viễn ngập
ngừng nói, “Còn nữa, bây giờ em chưa tới hai mươi lăm tuổi.”

Hai
mươi lăm tuổi? Đây chính là ngưỡng cửa mà anh đã từng đặt ra cho cô?
Thật không ngờ cô lại dùng điều này đổ ngược lại trên người anh, Ôn Hành Chi có cảm giác là tự bê đá đập vào chân mình. Nhưng mà… Ôn tiên sinh tới cùng vẫn là Ôn tiên sinh, gặp chuyện như vậy anh cũng không sợ hãi. Loại chuyện này anh khá thông thạo.

“Không quan trọng.” Anh nói, “Cho dù em có hai mươi lăm tuổi đi nữa, em vẫn ở bên cạnh anh. Cho
nên… vấn đề này không có gì khác nhau.”

Ôn Viễn ngơ ngác nhìn
anh, thật ra cô không có khả năng phản bác, hiểu rõ đây là chuyện đương
nhiên phải trải qua. Tại sao cô lại thích anh như vậy chứ. Rõ ràng là
dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng mà cô vẫn cảm nhận được đôi
tay đặt ở eo của mình có sự biến hóa, giờ phút này cô đặc biệt yêu thích dáng vẻ này của anh. Cũng bởi vì vậy, cô chợt nở nụ cười, một lần nữa
nằm bò lên vai của anh: “Được rồi. Ôn tiên sinh, em đồng ý với anh.”

***

Gần tới cuối năm, chuyện của công ty cũng nhiều hơn. Phòng tài vụ mọi người cũng làm việc vội vàng. Theo lý thuyết thì kỳ thực tập của Ôn Viễn đã
kết thúc, nhưng mà hai tháng nay cô đã làm quen với các nhân viên trong
công ty, cho nên cô tự động kéo dài thời gian thực tập, ở lại giúp đỡ,
cùng lúc đó cô và công ty cũng ký xong bản thỏa thuận sau khi tốt nghiệp sẽ vào đây làm.

Mấy ngày nay tâm trạng của Ôn Viễn rất tốt, bắt
đầu cố gắng vì cuộc sống, gần tới giờ ăn trưa cũng mang một đống báo cáo vào văn phòng của tiểu Hứa, sau đó họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm trưa.
Ngày hôm qua công ty vừa mới phát lương, sáng sớm tiểu Hứa đã la hét
muốn đi ăn, vì vậy không thèm để ý tới giờ nghĩ trưa chỉ còn một nữa.
Hai người còn cố ý chạy đến quảng trường ẩm thực, nơi đó không tính là
gần.

Gần đây thành phố T bắt đầu có tuyết, tuy chỉ là trận tuyết
nhỏ, do luồng khí lạnh từ Seberia tràn vào làm nhiệt độ hạ xuống không

ít. Ôn Viễn dường như hơi choáng váng và có chút cảm mạo, tiểu Hứa thấy
vậy liền quyết định mời cô đi ăn đồ cay, còn đặc biệt bỏ rất nhiều tiêu
vào nữa. Ôn Viễn nhìn cái chén màu đỏ rực, do dự một hồi rồi sắn tay áo
lên bắt đầu ăn.

“Ôn Viễn buổi tối cậu có rãnh không?”

“Có chuyện gì sao?”

Mấy ngày nay Ôn tiên sinh bận rộn không thấy bóng người, chỉ có thể liên
lạc qua điện thoại. Ôn Viễn ở trong nhà một mình cũng không có ý nghĩa
gì, cho nên hầu hết thời gian đều ở trong ký túc xá. Nhưng mà ký túc xá
lại có hai người không có nhân tính, mỗi đêm đều hẹn hò cùng với bạn
trai, có khi cũng không thèm về.

“Quá tốt rồi! Chúng ta cùng nhau đi xem phim đi? Thần tượng của mình mới vừa công chiếu một bộ phim điện ảnh, vừa khéo luôn.”

Ôn Viễn cười hì hì đồng ý, lại hỏi tiểu Hứa thần tượng của cô là ai. Khi
mà cô nói ra cái tên thì Ôn Viễn 囧, đó là bộ phim Nhất Hào mà Trần Dao
may mắn được diễn, đương nhiên bộ phim này không có gì với cô. Chẳng qua khi nhớ tới Trần Dao thì trong lòng Ôn Viễn có chút không thoải mái,
không nói lên được cảm giác là gì.

Cô vùi đầu ăn cơm, chợt nghe
tiểu Hứa oa lên một tiếng. Cô khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy mắt tiểu Hứa
không chớp nhìn chằm chằm vào TV treo trên trường. Cô tò mò, xoay người
lại thì nhìn thấy, hết chỗ nói rồi. Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới,
trên màn hình TV đang phát tin tức giải trí, TV đang đưa tin rầm rộ về
tình tiết của một bộ phim, một đống phóng viên đang chặn đường đi của
minh tinh khi họ đi qua thảm đỏ, kêu tên họ hướng về ống kính. Trần Dao ở trong không khí nào nhiệt này cười như một đóa hoa nở rộ, thuần khiết
giống hoa nhài.

Mắt tiểu Hứa lấp lánh nhìn Trần Dao trong TV: “Thực sự hâm mộ người con gái này. Có thể quay phim cùng với thần tượng của mình.”

Ôn Viễn cười quay đầu, “Nếu như cô ấy thích thần tượng của cậu thì sao
giờ? Còn nữa, họ giống như đang diễn trong phim, quấn chặt lấy nhau.”

“Nếu vậy thì mình sẽ trù cô ta tới cùng!”

Tiểu Hứa như tráng sĩ nắm chặt lấy tay, Ôn Viễn nhất thời cười nghiêng ngã.
Một lát sau thì nghe tiểu Hứa nói: “Nhưng mà mình không lo lắng? Mấy
ngày nay người phụ nữ này không phải có một scandal rất nóng sao? Người
ta có người trong lòng rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, Ôn Viễn liền nổi lên cảnh giác: “Scandal gì?”

“Không ngờ cậu cũng nhiều chuyện như vậy?” Tiểu Hứa chớp mắt mấy cái, kề sát
cô nói, “Là khoảng thời gian trước cô ta bị chụp hình đã đi vào khách
sạn với một thương gia về lĩnh vực ngân hàng ở Hong Kong đó. Vừa đúng
lúc này cô ta và thần tượng của mình có chung một bộ phim, nên mình cũng có chú ý.”

Ôn Viễn ra vẻ khó hiểu: “Không phải là cả hai bên đã
trả lời rồi sao? Sao cậu có thể xác định người thương gia đó là người
trong lòng cô ta.”

“Ha ha, cậu gần đây bận rộn tới hôn mê rồi sao mà không xem tin tức? Thật ra thì mình cũng cảm thấy kỳ lạ, chuyện xảy
ra lâu như vậy mà giờ cô ta mới trả lời, có ý muốn nói lại chuyện cũ.”


Ôn Viễn thót tim, không khỏi hỏi nhanh hơn: “Cô ta nói cái gì?”

“Để mình nghĩ.” Tiếu Hứa nhíu mày suy nghĩ một lát, “A.. a…, hình như là
nói chuyện ở khách sạn là một sự hiểu lầm. Nhưng mà cô ta lại vô cùng có thiện cảm với Ôn tiên sinh. Hy vọng có thể kết giao với ngài ấy. Cô ta
càng nói không phải càng có ẩn ý sao? Cho nên mình đoán hai người này
tám phần là có ý với nhau rồi.”

Nghe xong lời tiểu Hứa nói, Ôn Viễn đột nhiên cảm thấy đau bao tử.

Buổi tối sau khi tan tầm trở về nhà, vừa mới vào cửa thì nghe thấy tiếng
điện thoại vang. Ôn Viễn cầm túi đồ ăn ném qua một bên, nhanh chóng đi
nhận điện thoại. Là Ôn Hành Chi, anh đang ở nước ngoài, tính đúng sự
chênh lệch thời gian mà gọi điện cho cô.

Giọng nói người nọ trước sau vẫn trầm thấp và có lực, nhưng mà Ôn Viễn lại ỉu xìu, chỉ nghe Ôn
Hành Chi nói: “Anh nghe nói em còn chưa khỏe. Ngày mai là chủ nhật, em
đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Ôn Viên vâng một tiếng, suy nghĩ một lát, sau đó mới hỏi: “Anh gần đây có xem tin tức giải trí không?”

“Anh xem cái đó để làm gì?” Anh chậm rãi nói, “Trên bàn còn cả đống sổ kế toán anh còn chưa xem đây.”

Khoảng thời gian này công việc của anh rất bận rộn, nguyên nhân thì Ôn Viễn đã biết, bởi vì họ muốn khoảng thời gian ăn tết sẽ trở về thành phố B.
Nghĩ tới điều này thì trong lòng Ôn Viễn cảm thấy ấm áp, âm thanh mềm
mại nói: “Em cũng không có xem, bởi vì trưa nay nghe đồng nghiệp nói mới biết được. Lần trước ở Hong Kong anh và Trần Dao bị chụp ảnh, cô ta đã
tỏ thái độ, nói là có thiện cảm với anh.”

Ôn Hành Chi ừ một
tiếng, có tiếng gõ bàn phím rất nhỏ truyền tới, chắc là anh đang bận rộn làm việc. Ôn Viễn rất bất mãn với phản ứng của anh, lẩm bẩm nói: “Sao
không có phản ứng gì?”

Oán giận xong, thì nghe Ôn Hành Chi nói:
“Người có thiện cảm với anh không phải chỉ có cô ta. Muốn anh trả lời
lại cả một đám người thì khác nào muốn anh mệt chết sao? Ôn Viễn, thay
vì em tốn thời gian và tinh thần vào mấy thứ lãng phí đó thì không bằng
em tốn thời gian đi học nấu cơm, không nấu được thì ra ngoài ăn.”

Ôn Viễn quẫn trí vô hồn nhìn trần nhà, đây không phải là đang hỏi tội cô
sao? Như thế nào mà đảo ngược lại đến lượt cô bị giáo huấn rồi? Không
chịu khuất phục nói với người ở bên kia đầu điện thoại: “Chừng nào anh
trở về?”

“Hai ngày nữa thôi.” Nhìn thời gian, sắp đến giờ tham dự hội nghị. Anh dặn dò, “Mang đồ ăn đi hâm lại, lúc này chắc là đồ ăn đã
nguội rồi.”

Cúp điện thoại, Ôn Viễn cảm thấy người này là thần,
mạng của cô anh đều nắm trong trong lòng bàn tay, muốn làm điều gì mờ ám cũng không được. Vì thế Ôn Viễn cũng quên mất chuyện đang rối rắm, bắt
đầu cân nhắc chuyện học nấu cơm.

Rất lâu sau đó cô nghĩ, cô để ý
đến Trần Dao như vậy không phải là vì cô từng coi cô ta là bạn, mà là cô ta ở trước mặt cô nói ánh mắt chắc chắn như muốn nói muốn làm người phụ nữ của anh. Cái loại ánh mắt ngập tràn dã tâm này, làm cho cô cảm giác
được mình đang bị… uy hiếp.

Đương nhiên, đây là điều rất lâu sau đó cô mới hiểu được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.