Đọc truyện Câu Chuyện Về Em – Chương 32
Một đêm này Ôn Viễn ngủ cực kỳ ngon. Nếu như không phải thứ hai cô còn có lớp học, cô nghĩ thật đúng là không dậy nổi.
Mười giờ Ôn Hành Chi có một cuộc họp, thời gian rộng rãi nên anh lái xe đưa
cô về trường. Khoảng thời gian này cổng trường có không ít người, phần
lớn là những người đang mua đồ ăn sáng. Ôn Viễn nói Ôn Hành Chi dừng xe
cách cổng trường 200m.
Ôn Hành Chi cũng không nói gì, anh đợi đến lúc cô xuống xe mới gọi cô lại: “11 ngày được nghỉ, em có kế hoạch gì chưa.”
Ôn Viễn nghiêng nghiêng đầu: “Ôn tiên sinh, cái này là anh đang hẹn em?” Nói xong thì cô đã bật cười.
Ôn Hành Chi liếc nhìn cô một cái nói: “Nếu như không về thành phố B thì sẽ có thời gian rảnh, muốn dẫn em đi một nơi.”
Ôn Viễn bĩu môi, đây không phải là anh cố ý ư, biết rõ anh nói như thế là khẳng định mình hãy đi cùng anh.
“Em không về.” Cô cúi đầu nhìn mũi giày: “Dù sao cũng không có ai nhớ tới em.”
Ôn Hành Chi mỉm cười, đưa bữa sáng đã chuẩn bị cho cô, thúc giục: “Được
rồi, anh biết rồi. Đi vào trường đi kẻo lại trễ giờ học.”
Tiết
đầu tiên là tiền tệ ngân hàng, trong khoa có “Thầy giáo tứ đại danh bổ”
một trong những thầy giáo giỏi nhất của khoa, dĩ nhiên là cô không thể
tới trễ.
Ôn Viễn đáp một tiếng, nhìn xe của anh rời đi mới xoay người đi về phía cổng trường.
Thời tiết của thành phố T hôm nay cũng không tệ, mặt trời chiếu rọi khắp
nơi. Tâm tình Ôn Viễn chưa bao giờ tốt như lúc này. Cô đang cắn bánh
trẻo rán bước vào tòa nhà chuẩn bị có tiết học học thì nhìn thấy Từ Tiểu Hà vội vã chạy về phía tòa nhà.
Ôn Viễn cảm thấy kỳ lạ, lên tiếng gọi cô: “Từ Tiểu Hà.”
Từ Tiểu Hà bị giật mình, hai con mắt trợn to nhìn về phía cô. Ôn Viễn chạy chậm tới trước mặt cô: “Cậu mới ở bên ngoài trở về hả?”
Cô ấy là người đầu tiên của lớp đi xe buýt trường học tới trường, đương nhiên chỉ có khả năng vừa trở về từ bên ngoài.
Từ Tiểu Hà nhìn cô có chút tránh né, vừa cúi đầu vừa mở ví lấy tiền mua đồ ăn sáng vừa nói: “Có chút việc, cho nên….”
Lạch cạch một tiếng, có một card kim loại rơi xuống đất. Từ Tiểu Hà vội vàng cúi người xuống nhặt, thì đã có một bàn tay nhặt lên trước.
Ôn
Viễn vốn muốn trả lại cho Từ Tiểu Hà, nhưng dòng chữ ở phía trên đã thu
hút ánh mắt của cô. Là khách sạn hôm qua Trần Dao đã chỉ cho cô khi uống cà phê.
Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn cô ấy, Từ Tiểu Hà giống như
vừa làm việc gì đó trái với lương tâm, hốt hoảng giật lại đồ, đồ ăn sáng cũng không thèm mua mà trực tiếp đi vào tòa nhà.
Ôn Viễn ngẩn người ra rồi cũng đi theo vào.
Ở trong phòng học Lưu Xuân Hỉ cùng Chu Nghiêu đã giúp cô giữ chỗ ngồi
tốt, Ôn Viễn ngồi xuống thì nhìn thấy Từ Tiểu Hà đang che mặt ngồi ở
hàng cuối cùng.
Thật ra thì hai người cũng không có nhìn vào mắt
nhau quá lâu, nhưng Ôn Viễn lại có thể thấy rõ quầng thâm trên mắt Từ
Tiểu Hà. Thành phố B cách thành phố T gần như vậy vốn nghĩ rằng cô ấy về thăm nhà ngày chủ nhật, nhưng bây giờ xem ra không phải là như vậy.
Cô vỗ vỗ Chu Nghiêu cùng Xuân Hỉ đang giành nhau túi sủi cảo tôm cô mang
tới: “Trưởng phòng, có phải chủ nhật nào Tiểu Hà cũng không ở ký túc xá
đúng không?”
Bởi vì ở hội liên kết, Ôn Viễn phải đi tham gia hoạt động khá nhiều cho nên cô không để ý tới Từ Tiểu Hà.
Xuân Hỉ suy nghĩ một chút: “Hình như là mới bắt đầu từ tuần trước, Từ Tiểu
Hà không có ngủ ở ký túc xá. Có thể là về nhà hoặc là giống cậu có người quen ở thành phố T.”
Ôn Viễn bối rối, tối hôm qua cô gửi tin
nhắn cho Xuân Hỉ nói giúp cô giữ chỗ. Xuân Hỉ hỏi cô đang ở đâu thì cô
nói dối là đang ở nhà họ hàng.
Không đúng. Ôn Viễn nhìn về phía xa, nhưng cũng không thể nói là cô ấy nói dối.
“Tớ nghĩ không phải.” Chu Nghiêu nhanh chóng đem miếng sủi cảo cho vào
trong miệng, nói chuyện không rõ ràng: “Nếu đúng như lời cậu nói, vậy
thì cũng phải giống như Viễn Viễn trở về với bộ mặt hớn hở chứ, nhưng
cậu xem bộ dạng Từ Tiểu Hà, giống như vậy sao?”
“Nói cũng đúng.” Xuân Hỉ gật đầu một cái.
Ôn Viễn nhìn hai người một cái, đúng lúc đó chuông vào học vang lên, cô mới chậm rãi thu hồi suy nghĩ, chuẩn bị học.
Hai người này cũng không giúp được gì, cuối cùng người nhịn không được lại là Từ Tiểu Hà.
Buổi học chiều vừa mới kết thúc, Từ Tiểu Hà kéo Ôn Viễn đến phía sau trung
tâm hoạt động ngoại khóa, nơi được những hàng cổ thụ to lớn che khuất,
nơi này có vẻ khá kín đáo.
Ôn Viễn bật cười: “Tiểu Hà, rốt cuộc cậu muốn nói gì với mình?”
Sắc mặt Từ Tiểu Hà trở nên hồng hồng: “Tớ muốn nhờ cậu một việc.”
“Chuyện gì?”
“Tớ….tớ muốn nhờ cậu giữ bí mật, không nói chuyện hôm nay ra.”
“Ngày hôm nay?” Ôn Viễn có chút mơ màng nhìn Từ Tiểu Hà: “Ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính là cái card.” Từ Tiểu Hà cho là cô đang giả vờ không hiểu: “Cậu cũng đoán được tớ làm thêm ở chỗ nào.”
Thật ra thì Ôn Viễn không có nghĩ nhiều như thế.
“Thật ra cũng không phải giấu giếm, cậu kiếm tiền để phụ giúp gia đình, như
vậy là tốt.” Ôn Viễn vỗ vỗ bả vai cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào: “Cậu
thật là nhanh nhạy nha, tớ cũng muốn đi làm thêm nhưng vẫn chưa biết
được là nên làm cái gì.”
Từ Tiểu Hà có chút không thể tin được nhìn cô: “Cậu không đùa chứ?”
Theo như cô ta nhớ, Ôn Viễn dùng điện thoại xịn cũng là người đầu tiên dùng
laptop ở ký túc xá, như vậy thì kinh tế trong nhà cũng đâu phải là khó
khăn, cần gì phải đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt.
Ôn Viễn có điều khó nói ở trong lòng.
Kể từ khi ồn ào với gia đình, tiền của Kiều Vũ Phân đưa cho cô dù chỉ một
đồng cũng làm cho cô cảm thấy khó chịu. Tiền học phí học là do gia đình
đóng, Ôn Viễn cũng không có cách thay đổi, còn những thứ như sinh hoạt
phí cô muốn tự tay mình kiếm ra. Kiếm được chút nào hay chút ấy, như vậy sẽ không cần phụ thuộc gia đình.
Trải qua buổi tối ngày hôm qua, Ôn Viễn biết Ôn Hành Chi có nhiều tiền. Nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ dùng tiền của anh.
Cho nên Ôn Viễn cười cười: “Dĩ nhiên là không phải rồi….., nếu cậu có việc
tốt thì giới thiệu cho tớ với, chúng ta là đồng hương đấy.”
Bị sự chân thành của Ôn Viễn lay động, Từ Tiểu Hà rốt cuộc cũng cảm thấy
thoải mái, cô chủ động kéo lấy tay Ôn Viễn: “Như vậy đi, cuối tuần sau
khách sạn chỗ tớ làm thêm có việc, cũng đúng là 11 ngày được nghỉ, chúng ta mỗi người sẽ làm một nơi, chỗ đó chiêu đãi khách nên sẽ được trả
tiền rất khá, cậu có đi không?”
Nhớ tới khách sạn kia, Ôn Viễn có chút do dự bởi vì đã từng có kỷ niệm không vui ở đó. Nhưng lại nhìn
thấy ánh mắt mong đợi của Từ Tiểu Hà làm cho Ôn Viễn không khỏi dao
động: “11 ngày này tớ còn có việc, nếu không thì cuối tuần này tớ đi
với cậu. Đồng ý không?”
“Dĩ nhiên là được rồi.” Từ Tiểu Hà có
chút kích động, khuôn mặt trở nên đỏ hơn: “Xong việc cũng phải mười một
mười hai giờ khuya cậu có thể làm không?”
Ôn Viễn gật đầu, cười ngọt ngào: “Hai chúng ta thì tất nhiên là được chứ sao.”
Trải qua chuyện này mối quan hệ của Từ Tiểu Hà cùng với Ôn Viễn trở nên thân thiết hơn một chút. Cũng dần dần trở nên hòa nhập hơn vào phòng ký túc
xá của bốn người, lúc trước mỗi lần Xuân Hỉ, Chu Nghiêu cùng với Ôn Viễn đi ra ngoài ăn thì Từ Tiểu Hà luôn tìm cách từ chối. Nhưng sau này thì
thỉnh thoảng cô ấy cũng đi cùng ba người ăn một bữa ngon.
Từ Tiểu Hà sống ở nội thành thành phố B. Thành phố lớn có cái tốt của nó nhưng
cũng có những mặt tiêu cực ví dụ như giá nhà. Cha mẹ Từ Tiểu Hà đều là
những người bình thường, mẹ làm nhân viên tạm thời của công ty điện tử,
làm đóng gói hàng hóa, công việc mỗi ngày đều rất nặng nhọc nhưng lương
thì cũng không được bao nhiêu. Còn cha cô ấy thì là một nhân viên công
vụ chính thức, làm việc ở tòa án Thanh Thủy nhưng tiền lương cũng không
cao. Năm ngoái mới đi vay tiền mua được căn hộ 80 mét vuông, mặc dù cách trung tâm khá xa nhưng giá cũng hơn 1 triệu.
Cha mẹ trả khoản nợ này cũng đã rất vất vả rồi cho nên Từ Tiểu Hà không thể làm tăng thêm
gánh nặng, cô vừa đi học vừa bắt đầu đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Ôn Viễn rất thích thái độ sống đó của cô ấy, bởi vì cô vẫn luôn mong mình
trong bộ dạng độc lập, tự cố gắng.
Nhưng Xuân Hỉ cũng không thể
hiểu rõ được Từ Tiểu Hà bởi vì cô sống rất xa cách. Trong trường, giữa
bạn học vẫn xảy ra chuyện mượn đồ, mượn phiếu ăn cơm của nhau, cũng như
mượn tiền nhau vài đồng thì có thể cười một cái rồi cho qua. Từ Tiểu Hà
lại không phải là một người như thế, cô ấy không muốn thiếu nợ tình cảm
của ai, nên dù mượn mấy đồng cũng nhất định phải trả. Điều này làm cho
người có thói quen tiêu tiền như nước vào các hàng quán ăn vặt là Xuân
Hỉ cảm thấy có chút không quen.
Ôn Viễn thì biết đây là thói quen của một số người, ai cũng không thể trách ai. Cô không biết làm gì hơn
đành vỗ vỗ vai an ủi Xuân Hỉ.
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Hai người làm ca đêm, cho nên hơn sáu giờ chiều, Ôn Viễn cùng với Từ Tiểu Hà chen chúc lên xe buýt đi tới khách sạn.
Xe buýt luôn luôn đông đúc, Ôn Viễn bị chèn ép đến mức không thở nổi, cố
gắng tìm một chỗ đứng. Nắm chặt lấy tay vịn thì nghe thấy điện thoại
trong túi reo lên.
Điện thoại báo cuộc gọi tới, là Ôn Hành Chi.
Ôn Viễn nhếch khóe miệng, ấn nút nghe: “Alo.”
Nghe được tiếng trả lời của cô, đầu dây bên kia hơi dừng một chút rồi mới nói: “Sao lại ồn ào như vậy? Em đang ở chỗ nào vậy?”
“Đang ở trên xe buýt, đông người quá.”
“Vậy em xuống xe đi, chờ anh chạy qua.”
Anh muốn tới đây? Tiếng chuông báo động vang lên từng hồi trong đầu Ôn
Viễn, cô nghĩ cách từ chối: “Không cần đâu, em đi cùng với bạn học, anh
cứ làm việc của mình đi, em cúp máy đây.”
Tay chân luống cuống cúp điện thoại, Ôn Viễn có chút chột dạ.
Bên này, Ôn Hành Chi nhìn điện thoại trong tay, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.
Có rất ít người dám cúp điện thoại của anh, từ nhỏ anh đã là người rất
nghiêm túc, rất có uy tín với bạn học, cho tới bây giờ cũng không có ai
dám chọc giận anh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hành Chi cảm thấy mình
bị người khác ghét bỏ như thế. Anh không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ,
lại có chút buồn cười.
Gấp điện thoại di động xuống thì điện
thoại nội bộ reo lên: “Ôn tiên sinh, tổng giám đốc Thành Quang có hẹn
ngài dự tiệc tối nay, ngài có đi hay không?”
Thành Quang là một
công ty bất động sản lớn ở thành phố T, ba tháng trước mới vừa mượn vốn
của GP mua một mảnh đất ở trung tâm thành phố, chuẩn bị xây dựng một
chung cư hạng sang. Khách hàng của họ là những người có tiền, cho nên
bản kế hoạch được chuẩn bị một cách vô cùng kỹ lưỡng.
Tổng giám
đốc Thành Quang là một người vô cùng quyết đoán, Ôn Hành Chi rất vui vẻ
khi hợp tác với ông ta. Hơn nữa tổng giám đốc Thành Quang cũng cực kỳ
phóng khoáng, ở lần giao dịch đầu tiên đã cam kết cho tổng giám đốc Ôn
của GP một căn hộ 250 mét vuông, giá trên thị trường ít nhất cũng phải
hơn hai trăm vạn.
Đối với ý tốt này thì Ôn Hành Chi chỉ cười rồi
từ chối. Đứng ở lập trường kinh doanh mà nói, chuyện công có giao tình
với nhau cũng tốt nhưng cái gì cũng có mức độ của nó.
Bối cảnh
gia đình của Ôn Hành Chi trong mắt tổng giám đốc kia không phải là bí
mật, thế hệ trước của nhà họ Ôn ở trong quân đội cũng là người có ảnh
hưởng lớn. Cho dù Ôn Hành Chi không có ở thành phố B nhưng cũng không có mấy người không biết đến anh. Những người trẻ ở nhà họ Ôn, ví dụ như Ôn Hành Lễ tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng đang giữ một vị trí quan trọng. Ôn
Hành Chi thì khỏi nói, tuy không theo con đường chính trị, đi làm thương nhân nhưng ai có thể khẳng định sau lưng anh không có mối quan hệ.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền thế, còn tiểu trượng phu
thì không thể một ngày không có tiền. Giống như Ôn Hành Chi vừa có tiền
vừa có quyền, dĩ nhiên trở thành đối tượng để các tổng giám đốc khác
nịnh bợ.
Trời sinh Ôn Hành Chi đã không thích điều này, bởi vì
càng nịnh bợ càng ân cần thì càng làm cho anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng
anh vẫn phải nể mặt mũi họ.
Anh xoa xoa mi tâm nói: “Biết rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Khoảng thời gian này vì Ôn Viễn mà Ôn Hành Chi ít dùng tài xế, thường tự mình
lái xe. Tài xế tới thấy anh đang định chào hỏi nhưng nhìn thấy sắc mặt
anh không được tốt lắm nên không nhiều lời, trực tiếp lên xe lái đến cửa quán rượu.
“Ai da, Hành Chi đã tới rồi?”
So ra thì Triệu
Tấn Tập lớn hơn Ôn Hành Chi hai mươi mấy tuổi nên gọi như vậy cũng không có gì không được. Ôn Hành Chi cười nhạt, vươn tay ra nắm chặt lấy tay
tổng giám đốc Triệu.
“Chú cũng đến sớm vậy à, tổng giám đốc Trần cũng mới báo là chưa tới kịp, chúng ta đợi một chút đi.”
“Không có gì, Hành Chi là vãn bối nên phải tới sớm.”
Triệu Tấn Tập nghe thấy thế cười ha hả: “Vậy thì tốt, bên kia có hai người, tôi giới thiệu trước cho chú.”
Triệu Tấn Tập dẫn Ôn Hành Chi bước vào tiền sảnh của quán rượu, thấy có hai người trẻ tuổi đứng lên.
Triệu Tấn Tập chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi nói: “Đây là cháu của vợ tôi,
mấy năm nay tới thành phố T phát triển sự nghiệp, cũng làm trong ngành
bất động sản, về sau tất nhiên không thể tránh khỏi có quan hệ với ngân
hàng của chú.”
Ôn Hành Chi khẽ vuốt cằm, coi như là chào hỏi.
Ông ta lại chỉ vào người bên cạnh: “Đây là bạn của nó, là sinh viên trường
điện ảnh thành phố T, trẻ tuổi, xinh đẹp, tiền đồ sau này rất rộng mở.
Cháu tên là gì?”
Người con gái ăn mặc thanh tú chỉ cười một cái rồi lên tiếng: “Cháu tên là Trần Dao, chú Triệu gọi cháu là Dao Dao được rồi.”
“Được.” Triệu Tấn Tập cười híp mắt lại, tiến lên nói nhỏ bên tai Ôn Hành Chi:
“Con bé này không tệ chứ? Nghe nói là con cá ngon đó.”
Ôn Hành
Chi khẽ cau mày theo bản năng rồi khôi phục lại bình thường rất nhanh.
Đôi mắt thâm thúy sắc sảo nhìn chằm chằm Trần Dao một cái, cho đến khi
cô ta cảm thấy hơi khó chịu mới dời ánh mắt đi, nói với Triệu Tấn Tập:
“Chú đã tốn công rồi.”
Lăn lộn trong giới thương trường, đàn ông
quan hệ với đàn ông cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ chứ nói chi là
quan hệ với diễn viên, nghệ sĩ. Bao nhiêu đại gia có tiền đều lấy một
minh tinh nổi tiếng về nhà để tăng thể diện. Đối với những người đàn ông này thì Ôn Hành Chi chỉ đi theo bọn họ bàn chuyện làm ăn, kiếm tiền từ
bọn họ, chuyện sâu xa hơn một chút nữa nhất định anh sẽ không bàn tới.
Bởi vì anh thật sự không thể hiểu nổi cái chuyện sẵn sàng đem danh dự
của mình phơi bày trên tít ở trang đầu của những tờ báo lá cải là như
thế nào.
Triệu Tấn Tập nghe thấy lời nói của Ôn Hành Chi thì cho
rằng anh ngần thừa nhận liền cười ha hả nói: “Đi, chúng ta đi lên lầu
trước.”
Ôn Hành Chi gật đầu, bước đi song song cùng với Triệu Tấn Tập lên trên. Trần Dao lặng lẽ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Ôn Hành
Chi một cái, năm ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay.
Khi Ôn Viễn cùng với Từ Tiểu Hà đến quán rượu cũng là 7 giờ 15.
Bước vào cửa của quán rượu thì có một luồng gió lạnh thổi tới, Ôn Viễn không kiềm chế được mà hắt xì một cái. Từ Tiểu Hà lo lắng nhìn cô một cái:
“Cậu không sao chứ?”
Ôn Viễn xoa xoa lỗ mũi, lắc đầu : “Không có
việc gì, không có việc gì đâu.” Thời tiết hiện tại trở lạnh vẫn nên mặc
thêm chút quần áo.
Từ Tiểu Hà cười cười: “Vậy thì đi nhanh lên thôi.”
Từ Tiểu Hà dẫn cô đi tìm quản lý, quản lý là người phụ nữ chỉ hơn ba mươi
tuổi, bộ dáng có vẻ hung dữ, nói chuyện cũng không hề khách sáo: “Tôi đã nói với cô như thế nào, đúng bảy giờ phải có mặt, nhìn cô xem, cô tới
trễ 15 phút. Mọi người đều giống như cô thì khách sạn của chúng ta có
còn làm ăn được nữa hay không?”
Từ Tiểu Hà lạnh run người cúi đầu: “Lần sau chúng tôi nhất định sẽ để ý.”
Thấy hai người có thành ý nhận lỗi, quản lý cũng thay đổi thái độ: “Đi đi,
thay đồng phục đi, Từ Tiểu Hà tối nay cô lên lầu năm, còn cô…….” Quản lý liếc nhìn Ôn Viễn có chút không nhẫn nại, nói: “Cô ở dưới lầu một đón
khách, đi làm việc đi.”
Từ Tiểu Hà vội vàng gật đầu, kéo Ôn Viễn tới phòng thay đồ.
Ôn Viễn có chút tức giận: “Sao cậu không nói là đường bị kẹt nên chúng ta mới tới muộn?”
Từ Tiểu Hà vừa cởi nút áo vừa giải thích với cô: “Lúc nãy nếu như chúng ta càng giải thích thì cô ta càng có lý do tìm người tới giáo huấn chúng
ta, chỉ còn cách mềm mỏng là có tác dụng.”
Ôn Viễn bùi ngùi lắc đầu, xem ra cô vẫn còn quá ngây thơ, không có kinh nghiệm xã hội.
Từ Tiểu Hà nhìn cô cười cười, lấy một bộ đồng phục trong tủ của mình ra
đưa cho Ôn Viễn: “Vóc dáng chúng ta cũng không khác nhau nhiều lắm, cậu
mặc của tớ đi.”
Ôn Viễn cảm ơn rồi nhận lấy, cũng bắt đầu thay quần áo.
“Ôn Viễn, cậu cũng thật may mắn, đại sảnh lầu một là nơi rất nhàn nhã,
không giống tớ, lên lầu năm, có thể đi xuống được hay không là cả một
vấn đề.”
Ôn Viễn bị dọa sợ đến mức ngừng cả thay quần áo: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Từ Tiểu Hà bật cười: “Cũng không có khoa trương như vậy đâu…. Chính là có
thể phải uống rượu, uống một chút sẽ nhức đầu, phải ngủ một lúc mới có
thể tỉnh táo như cũ. Nhưng khách ở đây, nhất là những người có tiền rất
thích để người khác uống rượu mua vui, đến lúc đó nhất định là không thể thoát.” Cô thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Ôn Viễn: “Cho nên mới nói là cậu
may mắn.”
Ôn Viễn hết sức đồng ý: “Nhưng lúc đó thì cậu phải làm sao đây?”
“Tùy thời điểm mà hành động, dù sao tớ cũng chưa gặp trường hợp như vậy.”
Từ Tiểu Hà nói một cách không chắc chắn, Ôn Viễn nhìn cô không biết làm thế nào, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhìn bên ngoài quán rượu đỗ một dàn xe đắt tiền thì biết tối nay lầu năm đã
được bao kín chỗ. Ôn Viễn thay đồng phục đứng ở lầu một làm nhân viên
tiếp tân. Mà trong một căn phòng bao ở trên tầng năm, Ôn Hành Chi ngồi
một bên bàn lười biếng, lạnh nhạt cùng nhóm người xung quanh ăn uống
linh đình. Những người ngồi với Ôn Hành Chi đều lớn hơn anh khoảng mười
tuổi, anh chỉ là một tiểu bối, nên phải tỏ ra nhàn nhã không bị ràng
buộc.
Trần Dao ngồi cách một cái bàn nhìn anh, đáy lòng có chút khẩn trương kích động.
Cô ta biết gia cảnh của Ôn Hành Chi, nhưng lại không nghĩ anh là người kín kẽ trầm ổn như vậy, thái độ thì kiêu kỳ, những thứ không phải tâm ý của anh anh tuyệt đối không hề để vào mắt. Người đàn ông này chính là bí
mật, lại làm cho cô ta thật sự si mê. Cô ta khó có thể phán đoán được
đây là chuyện tốt hay xấu nhưng trực giác của phụ nữ cho cô ta biết giờ phút này cô ta chỉ muốn phóng túng bản thân mình.
“Rốt cuộc tuổi trẻ vẫn là tốt, các người xem, kể từ khi Dao Dao đi vào, con mắt chỉ để ý mỗi Hành Chi.”
Triệu Tấn Tập trêu ghẹo hai người.
Trần Dao đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới xấu hổ cười một tiếng: “Chú Triệu, chú đừng chọc cháu.”
“Tại sao lại là chọc?” Triệu Tấn Tập chỉ vào Ôn Hành Chi: “Hành Chi, chú xem Dao Dao một chút, nếu cảm thấy ưng có thể mang cô ấy đi.”
Vòng
qua vòng lại, chỉ cần có tiền trong tay, cho dù anh có đem tay vươn ra
ngoài vũ trụ cũng không ai thèm quản anh. Một tổng giám đốc ngân hàng
dẫn theo một ngôi sao mới, nói trắng ra là dùng tiền đưa cô ta đi lên.
Về phần thù lao là cái gì…………
Ôn Hành Chi cảm giác mình không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Anh hơi cau mày, sau đó lại mỉm cười, cả người tản ra vẻ ôn hòa, hơn nữa
nói chuyện rất dễ chịu: “Cảm ơn Triệu tổng đã cân nhắc tôi, một người
tuyệt vời như vậy, tôi sợ là mình không kham nổi trọng trách này.”
Anh nhìn Trần Dao một cái, mặc dù đôi mắt mang ý cười nhưng lại không hề có nửa điểm tình cảm. Trần Dao không lý giải được mà run lên một cái,
những người khác lại nghe được ẩn ý trong lời nói của Ôn Hành Chi, nhất
thời lúng túng im lặng. Không khí yên lặng trong nháy mắt bị một loạt
tiếng huyên náo bên ngoài truyền đến.
Phục vụ đẩy cửa đi vào
hướng đến các khách quý đang ngồi, cười cười nói: “Khách ở phòng đối
diện uống hơi nhiều nên có chút ồn ào. Vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền
đến các vị.”
Triệu Tấn Tập khoát khoát tay, không thèm để ý. Ông
ta nhìn về phía Ôn Hành Chi giơ giơ ly rượu: “Chỉ đùa một chút thôi, chú xem chú nghiêm túc cái gì, uống rượu thôi.”
Ôn Hành Chi bưng ly
rượu lên nhẹ nhàng cụng với ông ta một cái, để ly xuống lướt tầm mắt về
phía người phục vụ đang đóng cửa, anh chợt nhìn thấy phía sau cô ta là
một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang vội vã chạy tới.
Ôn Hành Chi cảm thấy giật mình. Đang định đứng lên thì nghe thấy Trần Dao mở miệng nói chuyện.
Cô ta bưng ly rượu lên cười duyên nhìn anh: “Thật ra thì tôi muốn nói lời
cảm ơn với Ôn tiên sinh, nếu như không có anh ấy thì cũng không có tôi
ngày hôm nay.”
Triệu Tấn Tập trợn tròn hai mắt: “Ồ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Dao thẹn thùng nhìn Ôn Hành Chi một cái nói: “Hồi trước lúc tôi tới
thành phố T tham gia cuộc thi vào học viện điện ảnh, tôi bị mất giấy tờ
nhưng nhờ Ôn tiên sinh giúp đỡ nên vẫn có thể thi, nếu không thì có lẽ
ngay cả trường thi tôi cũng không vào được.”
Những người xung quanh cũng cười ha hả: “Ly rượu này Hành Chi nhất định phải uống rồi.”
Ôn Hành Chi nhìn Trần Dao một lúc lâu, chợt cười: “Chuyện nhỏ, không đáng
nhắc đến. Tôi uống ly rượu này, xem như cô đã trả xong ân tình.”
Nói xong anh lấy ly rượu trong tay cô ta, uống cạn một hơi.
***
Nhận được điện thoại của Từ Tiểu Hà là lúc Ôn Viễn đang ngủ gà ngủ gật dưới đại sảnh.
Cô rất ít khi thức khuya như thế, đồng hồ sinh học đã thành thói quen, đến đúng giờ thì liền buồn ngủ. Quản lý đã nhìn cô mấy lần rồi, Ôn Viễn
không thể không tỉnh táo lại.
Mới vừa đứng thẳng người đã thấy
điện thoại di động trong túi reng lên, vì vậy, để trốn quản lý cô chạy
vào phòng vệ sinh, nhỏ giọng nghe điện thoại: “Này Tiểu Hà, có phải đã
được về rồi đúng không?”
“Chưa được đâu Ôn Viễn.” Giọng nói Từ Tiểu Hà có chút chật vật: “Cậu lên giúp mình đi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Viễn trợn to hai mắt.
“Tớ bị chuốc vài ly rượu, đầu óc đã choáng váng lắm rồi, lúc này viện cớ đi ra ngoài lấy rượu, sợ đi vào sẽ phải uống nữa. Tớ không chịu nổi nữa,
cậu có thể lên giúp tớ một chút không?”
Ôn Viễn khẽ cắn răng: “Cái đám không biết xấu hổ, cậu chờ tớ chút.”
Cúp điện thoại, Ôn Viễn từ từ đi lên lầu năm, cũng không nhớ tới là nên đi
thang máy, lên tới lầu năm thì thở hổn hển một lúc lâu, đi tới gõ cửa
phòng bao của Từ Tiểu Hà.
Cửa vừa mở, Ôn Viễn bị mùi thuốc lá
nồng nặc làm cho sặc không nhịn được ho khan một cái, cô phải phất tay
tản khói đi. Sau đó mới nhìn thấy một bàn toàn những người đàn ông uống
đến mặt đỏ bừng, ánh mắt nhập nhèm nhìn cô.
Mấy người đàn ông này cũng sửng sốt một chút, tiếp theo lại nghe thấy tiếng cười lớn của một người: “Ơ, tìm người trợ giúp sao?”
Từ Tiểu Hà đỏ mặt nhìn một đám đàn ông: “Em uống hơi nhiều nên tìm người chị em này tới giúp đỡ, em đi xuống cho tỉnh rượu đã.”
“Muốn đi thì có thể.” Người đàn ông nói: “Chỉ cần em uống hết một ly. Còn cô bé này thì …”
Dừng lại một chút, người đàn ông rót ba ly rượu trắng cười hì hì nhìn Ôn
Viễn: “Uống hết ba ly này, em mà có thể đi xuống, đổi cô bé này ở đây
uống cùng chúng tôi.”
Nghe xong những lời này, Ôn Viễn cảm thấy
có một cỗ máu nóng xông lên tới đỉnh đầu. Cô thất sự muốn bưng những ly
rượu này đổ lên đầu đám đàn ông không biết xấu hổ này. Mặc dù nghĩ như
thế nhưng cô không thể làm được, chọc giận đến bọn họ chắc chắn cô cùng
Từ Tiểu Hà không thể nào thoát được.
“Tôi còn là học sinh không thể uống nhiều được, chúng tôi mỗi người uống một ly vậy là được chứ?”
Mấy nguời đàn ông này vừa nghe xong bỗng nhiên cảm thấy thú vị: “Học sinh thì sao, đã vào đây còn giả bộ thơ ngây à? Đùa sao?”
Ôn Viễn chưa từng gặp ai không nói lý lẽ như vậy, quả thật cô bị chọc giận muốn ngất đi. Cô chợt nhớ tới lần cùng với Triệu Duy Nhất đi tới nơi
này, lúc này cô thật muốn có một chai bia, nói chính xác hơn là cô muốn
đập lên đầu tên đàn ông này.
Trái lại có thể gọi người, nhưng
khách sạn này toàn những người có tiền, chỉ có thể để hai cô chịu tội.
Cô thì không quan tâm nhưng còn Từ Tiểu Hà thì phải làm sao đây?
Ôn Viễn liếc nhìn sắc mặt Từ Tiểu Hà một cái, cô khẽ cắn răng, ý chí dâng
lên, bưng ly rượu đưa tới trước mặt uống không còn một giọt.
Không ngờ rằng cô sẽ uống hết, người đàn ông cầm đầu kêu lên một tiếng. Ôn
Viễn bị nghẹn đến ho khan không ngừng, nước mắt cũng muốn trào ra, không nhịn được chửi rủa đám người kia ở trong lòng.
Cửa mở ra, trong
hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, nhìn thấy tình cảnh này nhưng
cũng không dám đi vào. Những người này đều là nhân vật lớn, khách sạn
cũng không dám đắc tội, huống chi là bọn họ.
Ôn Viễn tủi thân quả thật muốn khóc, còn phải giữ Từ Tiểu Hà, đành liều mình hạ quyết tâm bưng ly rượu thứ hai lên.
Đang muốn uống thì cảm thấy sau lưng nổi lên một cơn gió, cánh của bị mở
toang, cô xoay người lại, kinh ngạc trợn tròn hai măt, nhìn người đang
tiến vào.
Ôn, Ôn Hành Chi???