Câu Chuyện Về Em

Chương 19


Đọc truyện Câu Chuyện Về Em – Chương 19

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Viễn đã bị bà Thành vén chăn gọi dậy để đi
chợ sớm. Bình thường bà Thành không có sở thích gì trừ trồng hoa và đi
chợ sớm để mua một số đồ chơi hiếm lạ. Ôn Viễn mắt nhắm mắt mở đi tới
trong sân, vừa nhìn thấy bóng dáng của người nào đó đang đứng ở trên bậc thềm ở trước cửa phòng khách thì hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

Người
kia không phải ai khác mà chính là Ôn Hành Chi, trên người vẫn mặc bộ
quần áo ở nhà đang cúi người ngắm hoa của bà Thành. Thấy hai người đi
đến, theo bản năng híp híp mắt lại. Ôn Viễn nhìn thấy anh ở đây thì có
chút kinh ngạc, tối hôm qua cô nằm ở trên giường một lát thì ngủ quên
mất, cũng không xuống lầu, thật không ngờ tối hôm qua Ôn Hành Chi lại
ngủ ở nhà.

Bà Thành cười cười chào Ôn Hành Chi rồi đi vào bếp làm bữa sáng, Ôn Viễn thì vẫn đứng yên tại chỗ, tránh né ánh nhìn săm soi
của anh. Mà tầm mắt của người kia đang đặt trên những bông hoa chuyển
qua đầu của cô, trong mắt thoáng qua một tia buồn cười. Ôn Viễn không tự chủ đưa tay chỉnh lại cái mũ đang đội trên đầu. Buổi sáng đi vội nên
tiện tay đội lên, cái mũ này là mấy năm trước bà Thành đan cho cô, mũ
lông xù lại còn có cả một đôi tai thỏ nữa.

“Chú út, sao tối hôm qua lại ngủ ở đây ạ?”

“Tôi ở nhà mình, rất kỳ quái sao?” Ôn Hành Chi đưa mắt nhìn cô nói, Ôn Viễn
cũng không lên tiếng, chỉ cảm thấy có một đôi tay đưa lên đỉnh đầu của
cô, đùa nghịch đôi tai thỏ “Có thích quà của tôi tặng cho cháu hay
không?”

“Dạ, thích.” Ôn Viễn muốn vả vào miệng của mình một cái, sao lại nhiệt tình như thế chứ.

“Ngày hôm qua sao lại khóc như vậy? Thật sự bởi vì lý do thi cử sao?”

“Vâng.” Ôn Viễn liếc anh một cái rồi nói tiếp: “Sợ bị phụ huynh mắng.”

“Thôi đi.” Ôn Hành Chi mỉm cười, “Cho dù thành tích thi có kém đi nữa thì
việc này cũng nằm trong dự liệu của cha mẹ cháu rồi, còn sợ nhiều hơn
một lần sao?”

Ôn Viễn trợn mắt lên nhìn anh giận dữ, cô nói phụ
huynh ở đây cũng không phải là anh! Hơn nữa, số lần anh giáo huấn cô còn thiếu sao?

“Ôn Viễn, sao lại ở đây trợn mắt trợn mũi như thế, ai cho con nói chuyện với chú út với thái độ như vậy?”

Đang nói chuyện thì Kiều Vũ Phân đi tới. Nhìn vẻ mặt không kịp lấy lại sự
phẫn nộ của Ôn Viễn đã giáo huấn cô. Ôn Viễn sợ hãi lập tức cắn vào đầu
lưỡi, đau đến mức không thể mở miệng giải thích.

“Không sao, chị dâu.” Ôn Hành Chi nhìn cô rồi cười nhạt nói với Kiều Vũ Phân: “Em chỉ đang nói đùa với Ôn Viễn thôi.”

Kiều Vũ Phân nhất thời ngạc nhiên, lại xấu hổ cười cười: “Viễn Viễn cũng do tôi chiều hư rồi, nói chuyện không biết lớn nhỏ.”

“Em thì lại nghĩ cháu nó rất ngoan, trên phương diện học tập cũng rất cố gắng.”

Ôn Viễn trừng to mắt nhìn anh, đây là đang khen cô sao? Cô học giỏi hay không thì chẳng phải anh là người rõ ràng nhất hay sao!

Kiều Vũ Phân cười cười rồi dí tay vào trán Ôn Viễn nói: “Còn khen nó nữa,
ngày hôm qua không biết là ai bởi vì thi không tốt mà mít ướt như vậy
chứ.”

“Mẹ.” Ôn Viễn ảo não lầm bầm một tiếng.

Kiều Vũ Phân cũng không để ý tới cô, chỉ hỏi Ôn Hành Chi: “Hành Chi, thành tích học
tập của nha đầu này vẫn lên xuống không ổn định, em có biết ai dạy tốt
tốt không? Chị muốn tìm cho Viễn Viễn một gia sư, mấy ngày nghỉ bổ túc
thêm cho nó.”

Ôn Viễn nghe xong nhất thời thấy thật khổ hạnh. Ôn
Hành Chi hơi trầm ngâm rồi đáp: “Có thì vẫn có, chỉ có điều cũng đã sắp
hết năm, sợ rằng đi phiền toái người ta cũng không quá tốt.”

“Điều này cũng đúng.” Kiều Vũ Phân gật đầu thừa nhận.

Nhìn ánh mắt của Ôn Viễn lại sáng lên, Ôn Hành Chi bỗng nhiên lại nói: “Nếu
như chị dâu lo lắng thì em có thể giúp Ôn Viễn học thêm.”


Kiều Vũ Phân có chút khó tin, theo trình độ học vấn của Ôn Hành Chi thì kiến
thức của lớp mười hai không phải chỉ là trò chơi thôi sao. Nhưng chú ấy
luôn luôn không thân thiết với mấy đứa trẻ trong nhà, đừng nói là học
thêm, mà chỉ quan tâm đến bài tập của bọn nhỏ thôi cũng là chuyện hiếm
có rồi. Bà cũng hơi chần chừ nói: “Cái này thì, ngân hàng của chú bên
kia bận rộn như vậy, làm trễ nải công tác cũng không hay…..”

Ôn Viễn đang đắm chìm trong lời nói của anh nên cũng không kịp phản ứng,
anh muốn dạy cô học thêm? Ý tứ chính là rốt cuộc thấy thành tích của cô
quá kém nên muốn đích thân ra trận sao? Nói thật thì lúc này cảm xúc của bạn học Ôn Viễn có chút phức tạp, có thể nhìn thấy anh thì quả là rất
tốt, nhưng vấn đề học thêm chuyên tra tấn tinh thần này thì…..

Ôn Viễn mở to mắt nhìn anh, ý muốn nói là không cần.

Mà Ôn Hành Chi thì lại cười nhạt, nhìn Ôn Viễn nói: “Không có việc gì, vừa đúng tuần này có chút thời gian.”

Kiều Vũ Phân lập tức không kìm được vui mừng đáp: “Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá rồi.”

Ôn Viễn rơi lệ như mưa.

Có lúc Ôn Viễn nghĩ, Ôn Hành Chi có phải có hứng thú chơi ác hay không,
nhất là trong chuyện giáo dục cô như thế này. Luôn lấy hành hạ cô làm
thú vui của mình. Như vậy mà tại sao cô lại vẫn thích anh chứ? Chẳng lẽ
có khuynh hướng thích bị ngược? Ôn Viễn đối với đáp án này thấy 囧.

Mặc kệ cô có vui hay không, vừa rạng sáng hôm sau Kiều Vũ Phân đã thu thập
xong đồ của cô rồi sai tài xế lái xe đưa cô đến chung cư Đông Giao, một
chung cư cao cấp của thành phố B. Tài xế đưa Ôn Viễn đến dưới lầu của
toàn nhà, lúc cô đeo túi xách rơi vào trạng thái sương mù thì thấy Ôn
Hành Chi lái xe đến. Anh đỗ xe vào nhà để xe, đi tới chỗ của Ôn Viễn.

“Đây là đâu vậy? Chẳng lẽ lại học thêm ở chỗ này? Cái này hình như không phải là căn hộ trước kia.”

Ôn Hành Chi đánh giá cô một chút, bên ngoài là áo khoác lông đỏ chót, đầu
lại đội cái mũ tai thỏ nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, chứ đừng nói
chóp mũi hồng hồng kia trông lại càng giống như con thỏ, “Căn hộ trước
kia đã bán rồi, hiện tại tôi ở bên này.” Anh lại nhìn túi sách phình to
trên lưng cô, cố ý dùng ngón tay từ trên vai cô nhấc lên ước lượng thử
liền thấy quả nhiên rất nặng: “Túi này đựng những cái gì?”

Thì ra là anh đã bán căn hộ kia rồi, còn món quà của cô không biết có còn tồn
tại không? Áo cô tặng chắc sẽ không bị xử lý như những cái khác chứ. Ôn
Viễn chán nản nghĩ tới đây, đối với câu hỏi của anh chỉ ỉu xìu đáp lại:
“Sách và quần áo.”

Ôn Hành Chi híp híp mắt hỏi: “Cầm quần áo theo làm gì?”

Nhắc tới cái này Ôn Viễn tự nhiên lại thấy tức giận bất bình: “Mẹ nói gần
tới cuối năm, mấy ngày này trong nhà có rất nhiều khách, mà nhà chú thì
lại yên tĩnh, cho nên cháu ở chỗ này vài ngày, học bổ túc cho thật tốt!” Nói như vậy cứ như là sợ cô mải chơi mà không lo học vậy.

Ôn
Hành Chi có chút ngoài ý muốn , nhưng nghe cô nói vậy thì ngược lại thấy buồn cười:”Mẹ cháu muốn đẩy phiền toái sang chỗ tôi.”. Đầu lông mày của anh giãn ra, vỗ vỗ đầu của cô nói tiếp: “Được rồi, theo tôi lên lầu.”

Căn hộ này nếu so với cái trước thì sang trọng hơn rất nhiều, rất giống với căn hộ của anh ở thành phố T. Ôn Viễn nhỏ giọng thầm thì một câu nhà tư bản, rồi thay giày vào cửa. Phong cách của căn nhà không cần nhìn cũng
đoán được trước sau như một, màu sắc đơn điệu , phong cách lạnh lẽo, Ôn
Viễn không khỏi thắc mắc, ngộ nhỡ có một ngày anh kết hôn, một nửa kia
của anh cũng phải ở trong căn nhà như thế này không biết có chịu được
không? Dù sao nếu là cô thì cô sẽ không thích. Ôn Viễn yên lặng thầm
nghĩ ở trong lòng.

“Thất thần gì nữa? Mau cất đồ đi.”

“Vâng.” Bạn học Ôn Viễn ôm túi sách của mình đáp, chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng liền hỏi: “Phòng của cháu ở đâu?”

“Căn phòng hướng Đông kia.”

Mặc dù nơi này rất ấm áp, nhưng lâu ngày không có người ở, vào buổi tối
nhất định là sẽ lạnh. Ôn Viễn khom lưng đi vào phòng của mình, sau khi
nhìn rõ cách bài trí của nó liền chép chép miệng. Quả là giống nhau như
đúc, có thể mang đi triển lãm rồi.


Ôn Viễn suy nghĩ một chút sau
khi nhanh chóng thu thập đồ đạc thì đi ra ngoài tìm Ôn Hành Chi. Người
nọ đã thay quần áo ở nhà đang ở trong bếp pha cà phê, cùng với phong
cách của căn phòng quả thật rất là tương xứng.

Ôn Viễn đứng ở
cửa, hỏi anh: “Chú út, cháu có thể dùng ga giường của mình không?” Thấy
Ôn Hành Chi nhìn mình, Ôn Viễn lập tức giơ ga giường trong tay ra: “Đồ
mới, còn chưa dùng qua lần nào.”

“Chuẩn bị đầy đủ nhỉ.” Ôn Hành
Chi nhìn chằm chằm vào ga giường in hình Mèo Máy Đôrêmon trong tay cô
nói: “Cháu không thích dùng đồ ở chỗ này?”

Ôn Viễn liền lắc đầu đáp: “Mẹ sợ cháu làm bẩn đồ của chú.”

“Muốn dùng thì cứ dùng.” Ôn Hành Chi lại nói tiếp: “Ở lại đây mấy ngày, căn phòng cho cháu toàn quyền sử dụng, tự ý giày vò.”

“Thật sao?” Hai mắt Ôn Viễn lấp lánh như sao.

Ôn Hành Chi sâu sắc cảm thấy bản thân mình quá dễ dãi rồi, ngẫm nghĩ một
lát bổ sung thêm một câu: “Không cho phép vượt ra ngoài khả năng chịu
đựng của tôi.”

Ôn Viễn bĩu môi, cô cũng đoán được thế nào cũng có thêm câu sau mà. Chỉ là cô cũng không thể được voi đòi tiên được nói
thế nào thì coi như cách mạng cũng đã thắng lợi một nửa rồi không đúng
sao?

Pha cà phê xong, Ôn Hành Chi đi vào thư phòng. Mặc dù trong
khoảng thời gian này người nào đó ở thành phố B, nhưng chuyện của GP vẫn không thể hoàn toàn gác lại được. Còn phải tính thời gian chênh lệch để chat webcam với sếp tổng ở Luân Đôn nữa, sau khi hội nghị kết thúc thì
sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại rồi. Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ kém mười lăm phút nữa là đến sáu giờ tối. Anh đẩy cửa đi ra ngoài,
phòng khách im ắng tạo cho anh ảo giác trong nhà này chỉ có một mình anh mà thôi. Cau mày lại, đẩy cửa phòng của Ôn Viễn ra.

Vừa đi vào,
đập vào mắt anh chính là ga giường theo xu hướng phim hoạt hình vô cùng
ngây thơ. Ôn Hành Chi đối với cái này cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, tầm mắt quanh một vòng nhìn thấy Ôn Viễn. Sách đang được mở ra, mà
bản thân cô gái nhỏ thì đang nằm ở trên bàn ngủ say sưa.

Hai hàng lông mày khẽ nhúc nhích, Ôn Hành Chi đi tới trước bàn học của Ôn Viễn.
Thấy cô gối đầu lên trên cánh tay, tư thế này nhất định là không thoải
mái, cho nên chân mày cũng hơi nhíu lại. Dù như vậy nhưng vẫn còn ngủ
ngon lành, có thể thấy được hôm qua cô đã bị mất ngủ.

Thật ra thì Ôn Viễn ngủ cũng không sâu lắm, cô không muốn để Ôn Hành Chi
phát hiện, cho nên trong đầu lúc nào cũng lo lắng như cây cung đã căng
dây vậy. Nhất là người có khí thế mạnh mẽ như Ôn Hành Chi, Ôn Viễn mơ mơ màng màng cảm thấy có cái gì không đúng, nhúc nhích cánh tay, sau đó mở mắt ra, nhìn thấy có người đứng ở trước bàn đang mở sách bài tập của cô ra.

Ôn Viễn lập tức tỉnh táo hẳn, hoảng hốt đến mức bật cả người dậy: “Út, chú út.”

Ôn Hành Chi nhìn cô một cái, nhìn vẻ mặt vội vội vàng vàng kia của cô gần
một phút mới đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Lau bớt nước dãi đang chảy
trên miệng đi.”

Ôn Viễn chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào tờ
khăn giấy kia một lát, mới bừng tỉnh hiểu ra, nghiêm mặt nhận lấy. Vừa
lau vừa liếc trộm Ôn Hành Chi, cuối cùng không có sức lực mà giải thích: “Tối hôm qua ngủ không ngon…..”

Ôn Hành Chi nghe vậy nhìn cô,
cái tư thế nhận sai này thấy thật quen thuộc. Không dám ngẩng đầu nhìn
lên, vĩnh viễn đều đưa đỉnh đầu về phía người khác, tỏ vẻ nghiêm túc
chăm chỉ, tự kiểm điểm. Anh không khỏi suy nghĩ với dáng vẻ như thế này
cô gái nhỏ đã tránh thoát bao nhiêu lần giáo huấn rồi.

Sợ rằng cũng không ít đâu.

Anh nhàn nhạt lắc đầu trả sách về chỗ cũ rồi nói: “Được rồi, thay quần áo xong ra ngoài một chút.”


Không mắng cô nữa sao? Ôn Viễn âm thầm thấy may mắn. Chỉ thật không thấy quen lắm, bạn học Ôn Viễn lầm bầm…..

“Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn sao?” Thay quần áo xong, ngồi ở trên ghế cạnh cạnh tài xế, Ôn Viễn lấm lét nhìn trái phải hỏi.

“Ăn ở nhà.”

“Hả?” Ôn Viễn đang thắt dây an toàn thì dừng lại: “Vậy sao còn phải đi ra ngoài ?”

Ôn Hành Chi đang quan sát đường xá, vừa lái xe đi ra ngoài, vừa nói: “Đi siêu thị một chuyến.”

Đi siêu thị? Đi siêu thị? Đi siêu thị! Ánh mắt của bạn học Ôn Viễn sáng lên!

Gần tới tết âm lịch, trong siêu thị lúc nào cũng đầy ắp người. Hàng năm Ôn
Viễn đều cùng bà Thành đi siêu thị mua đồ, chú, bác, cô dì ai đến đây
cũng đều rất hăng hái nói chung là cảm giác rất tuyệt vời. Cho nên lần
này bạn học Ôn Viễn cũng chuẩn bị kỹ càng, mặc dù siêu thị mà cô và Ôn
Hành Chi đến không đông người bằng siêu thị cô vẫn hay đi, nhưng Ôn Viễn vẫn cứ hào hứng bừng bừng .

Từ lúc ở trong xe Ôn Hành Chi đã
nhìn thấy hai con mắt của Ôn Viễn lóe sáng lấp lánh nhưng không biết cô
gái này đang suy nghĩ cái gì. Lấy chiếc xe đẩy ở cửa siêu thị rồi dẫn cô đi vào bên trong. Bởi vì có nhiều người, nên đi tới đi lui một hồi lúc
anh quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của bạn học Ôn Viễn đâu nữa.
Cau mày nhìn quanh một phen, phát hiện cô đang đứng ngây người trước kệ
hàng hóa đặc biệt. Ôn Hành Chi thở dài, đi tới bên cạnh, rồi túm vạt áo
cô kéo ra ngoài.

Ôn Viễn kháng nghị: “Đồ đẹp mà giá lại thấp, xem một chút không được sao!”

“Trước tiên mua những gì cần thiết đã rồi lại nói.”

Cho tới bây giờ Ôn Hành Chi tới siêu thị đều không phải để đi dạo, mỗi lần
đến đều có mục đích, trực tiếp mua đồ, không có thời gian để thể nghiệm
những niềm vui thú như người bạn nhỏ Ôn Viễn này. Vì vậy, chờ anh chọn
nguyên liệu xong, nghiêng đầu lần nữa lại không thấy người bạn nhỏ đâu.
Chuyện như thế được lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù tính tình Ôn tiên
sinh có tốt mấy đi chăng nữa cũng muốn phát điên, huống chi tính nhẫn
nại của anh lại không được tốt như vậy.

Trầm ngâm chốc lát, Ôn Hành Chi vẫy vẫy tay với Ôn Viễn hiện tại đang đàng hoàng đi theo phía sau mình: “Cháu tới đây.”

“Làm gì ạ?” Ôn Viễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia không khỏi lo lắng.

Ôn Hành Chi sử dụng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi vào xe đẩy: “Ngồi lên.”

“Vì sao?” Ôn Viễn mở to mắt hỏi.

“Cứ ngồi lên đi đã.”

Ôn Viễn nửa tin nửa ngờ đi đến, mới vừa cho một chân lên thì cái xe đã
động khiến cho cái chân khác không tự chủ mà nhảy lên theo, bạn học Ôn
Viễn lập tức an vị ở trong xe đẩy hàng. Còn chưa kịp phản ứng thì Ôn
Hành Chi đã đẩy xe đi về phía trước.

“Chú…chú làm gì thế?” Ôn Viễn ổn định bản thân rồi tiếp tục nói: “Cháu muốn đi xuống!”

“Để đỡ phải đi tìm trong biển người thế này.” Ôn Hành Chi nói xong còn kín đáo đưa cho cô một hộp khăn giấy.

Ôn Viễn ôm khăn giấy tức giận bất bình nói: “Chỉ có trẻ con ba tuổi trở
xuống mới ngồi ở đây thôi! Cháu không muốn ngồi!” Nói xong không để ý xe vẫn còn đang chuyển động bước xuống, không cẩn thận va phải một người
phụ nữ có thai.

Chỉ nghe thấy “Ai ôi” một tiếng, Ôn Hành Chi trầm giọng gọi Ôn Viễn lại: “Không được lộn xộn.”

Ôn Viễn cũng bị người đàn ông bên cạnh người phụ nữ có thai trừng mắt cảnh cáo nên lại lùi về trong xe đẩy. Đi được một lát liền than thở: “Cháu
sẽ bị người ta cười cho xem.”

Mặc dù đã an phận, nhưng bạn học Ôn Viễn vẫn hết sức bất mãn vì bản thân bị đối xử như vậy, tất cả oán khí
chỉ đành thừa dịp Ôn Hành Chi không để ý mà thể hiện ra bằng ánh mắt của mình. Thật vất vả đi tới một chỗ vắng người, Ôn Viễn mím môi chỉ chỉ
vào đống sữa tươi: “Cho cháu cầm mười hộp vị chuối tiêu!”

Ôn Hành Chi nghe vậy, không nhanh không chậm đưa mắt nhìn cô rồi lấy sữa từ
trên kệ hàng xuống. Ôn Viễn ôm sữa tươi vào trong ngực, không nhịn được
trợn mắt nhìn anh một cái. Mà bên cạnh lúc này lại truyền đến một tiếng
cười thật thấp. Ôn Viễn nhìn sang phía đối diện thấy một người mẹ dắt
tay người bạn nhỏ nhìn cô đang ngồi ở trong xe đẩy nháy mắt cười rồi le
lưỡi một cái, dùng một ngón tay sờ sờ mặt, làm như đang lêu lêu.

Ôn Viễn quả thật xấu hổ muốn cắn lưỡi mà chết, cô tội nghiệp ngước nhìn Ôn Hành Chi: “Để cho cháu xuống có được hay không? Chú xem đi cháu còn bị
một đứa trẻ con cười nhạo đấy!”

Ôn Hành Chi quay sang nhìn người bạn nhỏ kia, không có hành động gì chỉ nói: “Chờ đến lúc ngoan được như thế rồi lại nói.”

Ôn Viễn thật rất muốn khóc, quá khi dễ người rồi, về sau cô sẽ không đi siêu thị với người đàn ông bá đạo này nữa.


Mắt thấy Ôn tiểu cô nương sắp khóc, tâm tình của Ôn Hành Chi ngược lại khá
hơn trước nhiều. Buổi tối trên đường rất ít người, về đến nhà mới có hơn bảy giờ. Liếc nhìn đồng hồ treo tường, Ôn Hành Chi thay quần áo rồi đi
vào phòng bếp.

Tâm tình của Ôn Viễn vốn còn chưa khôi phục lại
như cũ, vừa nhìn thấy anh đi vào trong bếp, lòng hiếu kỳ lập tức nổi
lên. Cô đứng cạnh cửa, nhìn Ôn Hành Chi vén tay áo lên, không tin hỏi:
“Chú út, chú biết nấu ăn sao?”

Vẻ mặt không hề tin tưởng chút nào, giọng nói thì lại càng không xác định được. Ôn Hành Chi liếc cô nói: “Chẳng lẽ cháu nấu?”

Ôn Viễn bĩu môi: “Cháu vẫn làm trợ thủ cho bà Thành đấy.”

“Trợ thủ?” Ôn Hành Chi buồn cười lặp lại lời của cô một lần nữa …. “Thêm phiền phức thì đúng hơn.”

“Đừng có coi thường cháu!” Ôn Viễn bĩu môi, vén lên tay áo xông vào phòng bếp.

Nhìn cô khí thế dâng cao càng khiến cho anh thêm phiền, chân mày của Ôn Hành Chi khẽ nhúc nhích, đem rau vừa mới lấy ra đưa cho cô.”Trước tiên cứ
rửa sạch sẽ, còn lại chú sẽ xử lý.” Khi ra khỏi cửa bếp, anh còn không
quên quay đầu lại dặn dò một câu: “Không được chạm vào dao.”

Nhìn bóng lưng của anh, nghe đến câu sau Ôn Viễn lè lưỡi. Anh không cho cô động, thì cô sẽ len lén động còn không được sao?

Đi tới phòng khách, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Ôn Hành
Chi lập tức nghe máy. Là một người bạn học lúc ở Mỹ của anh gọi tới, mỗi khi vào cuối năm bọn họ đều tụ tập nhau lại, tuy rằng Ôn Hành Chi không thường đi, nhưng là bạn học chung sống đã lâu nên điện thoại bị réo
không ngừng.

Người bạn này quan hệ với anh cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp đến làm ở Wall Street, năm trước bởi vì khủng hoảng tài
chính mà bị sa thải. Lại nói vừa mới bắt đầu Ôn Hành Chi còn không bằng
cậu ta. Khi anh vào làm việc cho GP thì người bạn học này đã vào làm
trong một ngân hàng lớn ở Mỹ. Tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ, nhưng ai nghĩ được, ngân hàng được coi là “Lớn mà không ngã” này lại có ngày
tuyên cáo phá sản. Hết cách rồi, chỉ đành phải đi trở về nước thôi. Hôm
nay cậu ta liên lạc với Ôn Hành Chi, nói là sang năm chuẩn bị kết hôn,
muốn mời anh đến tham gia hôn lễ.

Ôn Hành Chi thấy may mắn vì cậu ta đã gọi đến nơi này, nếu để cho ông cụ nghe thấy, sợ rằng lại bị thúc giục. Anh nghe xong liền đồng ý tham dự. Đối với câu hỏi khi nào kết
hôn do cậu ta đặt ra Ôn Hành Chi chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện, mới vừa
gác điện thoại, đã nghe được từ phòng bếp truyền đến một tiếng hét thê
thảm.

Anh khẽ nhíu mày, bước nhanh đi đến phòng bếp, nhìn thấy Ôn Viễn đang giơ ngón tay chảy máu vội vàng thổi phù phù. Mà ở một bên,
còn đang để một cây dao và nguyên liệu đang thái dở. Ôn Viễn cũng đã
nhìn thấy anh, há mồm muốn nói lại nuốt trở vào. Giống như là nói ra sẽ
bị ăn mắng vậy.

Ôn Hành Chi nhìn vết thương của cô rồi vươn tay nắm miệng vết thương nói: “Đi đến phòng khách.”

Ôn Viễn chóng mặt nhìn anh. Thật ra thì cũng không phải rất nghiêm trọng,
chảy một tí máu thôi, chỉ là mới vừa rồi nhịn không được nên mới thét
lên thảm thiết như vậy. Hiện tại, nhìn vẻ mặt của anh, Ôn Viễn có chút
lo sợ. Dù sao cô cũng là người không nghe lời.

Ôn Hành Chi để cho cô ngồi ở trên ghế sofa, sau đó lấy cồn sát trùng và băng dán cá nhân, chuẩn bị bọc vết thương lại.

“Tự cháu làm được rồi!” Nhìn thấy anh cúi người xuống, Ôn Viễn vội vàng nói.

“Chỉ còn một tay mà muốn tự làm sao?” Ôn Hành Chi nghiêm mặt quát: “Ngồi xuống.”

Ôn Viễn chu môi, ngồi xuống. Cồn bôi vào vết thương thấy đau đau, Ôn Viễn
hít vào một hơi không dám lên tiếng nữa, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên.

“Đau không?” Ôn Hành Chi dùng băng dán cá nhân bọc vết thương lại, nhỏ giọng hỏi.

“Không đau.” Ôn Viễn lầu bầu: “Đây coi là cái gì, lần trước lúc bị tai nạn xe, cánh tay còn bị rạn xương cơ mà.”

Nghe thấy vậy, động tác băng bó của Ôn Hành Chi ngừng lại một chút, cuối cùng hỏi: “Có khóc không?”

Ôn Viễn cúi đầu nhìn anh, cô rất ít nhìn anh từ góc độ này. Tóc đen mượt,
lông mi thật dài, so với cô có khi còn dài hơn, còn có cái tay đang cầm
tay cô nữa. Ôn Viễn nghĩ, nếu như trong bốn ngày nằm viện anh tới nhìn
cô một chút thì tốt biết mấy, cho dù có giáo huấn cô cũng được.

Thôi đi, vẫn không nghĩ nữa thì hơn.

Nhìn băng dán cá nhân trên ngón tay, Ôn Viễn ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe
lên: “Không hề, mặc dù rạn xương, nhưng cháu không khóc đâu.”

Nói xong nhìn anh, nét mặt kia khiến cho Ôn Hành Chi tràn đầy hài lòng.
Chuẩn bị dạy dỗ cô hay sao mà nhìn cô như vậy chứ? Nhưng Ôn Hành Chi chỉ sờ sờ mũi của cô rồi nói: “Thật có bản lĩnh.”

Nhìn kỹ mới nhận thấy, ở bên trong ánh mắt thâm thúy tối tăm lại chứa đựng một nụ cười thản nhiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.