Câu Chuyện Về Em

Chương 13


Đọc truyện Câu Chuyện Về Em – Chương 13

Cất đồ của mình xong Ôn Viễn đi theo Ôn Kỳ ra ngoài thăm quan một chút. không bao lâu sau cô phát hiện, nơi này ngoài suối nước nóng ra còn có sân trượt tuyết nữa. Tuy nói lá gan của Ôn Viễn nhỏ, nhưng nhìn mọi người trượt tuyết thật high, thì hứng thú trong lòng liền rục rịch ngóc đầu dậy.

“Nhìn thú vị không?” Hai tay của Ôn Kỳ đút vào túi nhìn Ôn Viễn.

Thấy cô gật đầu Ôn Kỳ cười hà hà không nể nang, từ lúc nhỏ anh đã yêu thích vận động rồi, sân trượt tuyết nào ở thành phố B mà chưa từng chơi qua một lần, kỹ thuật cũng rất thuần thục, vì vậy nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy có gì mới mẻ cả. Tuy là đang cười cười, nhưng nếu để ý kỹ sẽ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Ôn Viễn nhận ra trong mắt anh có ánh sáng đang phát ra!

“Đừng có dùng ánh mắt của Chi-bi Maruko mà nhìn anh như vậy” Ôn Kỳ bị cô nhìn chăm chú có chút rợn cả tóc gáy: “Có chuyện gì thì nói.”

“Em muốn trượt tuyết! Anh dạy cho em nhé!” Ôn Viễn níu cánh tay của Ôn Kỳ, vô cùng khẩn thiết nhìn vào mắt anh.

“Nghĩ hay quá.” Ôn Kỳ không nói hai lời liền cự tuyệt, trời sinh tế bào vận động của nha đầu này đã không phát triển rồi, đi theo nó chỉ có nước gặp hạn.

Ôn Viễn thấy anh muốn đi thì cuống quýt lên. Lập tức níu chặt cánh tay của anh lằng nhằng. Hôm qua núi Tước Lĩnh có một trận tuyết rơi, Ôn Viễn đạp xuống tuyết, bị anh kéo đi lên phía trước vài bước.

“Ôn Viễn, buông tay ra!” Ôn Kỳ cắn răng nghiến lợi nhìn cô nói. Tuy cô không cần mặt mũi nhưng anh vẫn cần!

“không đâu.”

Ôn Viễn cũng không ngại mất thể diện, cứ mặc cho anh kéo về phía trước, không khác gì trượt băng cả.

“Ôn Viễn!”

Ôn Kỳ lại quát cô một tiếng, hai người giằng co một lát, cảm thấy hành động này quá khó coi nên Ôn Kỳ đành phải đầu hàng.

“Được rồi, được rồi!” Anh gỡ cái tay nắm chặt vào tay mình ra, thấy mặt cô vô cùng hả hê sau khi được nhưý thì tức giận bật cười.

Sân trượt tuyết ở núi Tước Lĩnh tuy không lớn nhưng có một thời gian ở đây từng là trụ sở huấn luyện vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, trên núi tuyết đọng dày đến một mét, mà đường trượt lại rất dài. Đối với Ôn Kỳ mà nói thì vận động ở trên con đường trượt tuyết được xưng tụng là con đường dài nhất cả nước này cũng là một lựa chọn không tồi.

Nhưng mà, hiện tại. Anh nhìn tay chân Ôn Viễn vụng vềở trên ván trượt tuyết thì cảm thấy đau đầu.

“Anh đã nói với em như thế nào? Đầu tiên phải cố định trước mặt đã rồi mới cố định phía sau…..” Ôn Kỳ cúi người chỉ cho cô:”Còn nữa, gậy trượt tuyết phải cầm chỗ cổ tay, như vậy mới không bay ra ngoài.”

“A, đúng rồi.”

Vừa nghe anh nói như vậy, Ôn Viễn lại luống cuống tay chân bắt đầu điều chỉnh. Vì không có tí kinh nghiệm nào nên kết quả dĩ nhiên là càng sửa càng loạn. Ôn Kỳ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Ôn Viễn nhìn vào xoáy tóc trên đỉnh đầu của anh có chút không phản ứng kịp, Ôn Kỳ vỗ vỗ vào bắp chân của cô nói: “Đứng ngay ngắn, lấy tay ra.”

Ở bên ngoài chơi nhiều năm như vậy người có thể để cho Ôn đại thiếu tự mình phục vụ như vậy đúng là không nhiều lắm.

“đi ván trượt tuyết vào rồi ra đứng trên đất bằng thích ứng một chút, đừng vào trong tuyết ngay. Chờ thích ứng được rồi thì hãy ra thử. không được bắt chéo vàn trượt tuyết, nếu không rất dễ bị ngã …..” Lạch cạch một tiếng, Ôn Kỳ cố định ván trượt tuyết cho Ôn Viễn thật tốt, khom người nhìn thẳng vào cô hỏi: “Nhớ chưa?”

“Cám ơn, em vẫn chưa ngốc đến trình độ đó.”

Ôn Kỳ buồn cười vểnh khóe môi, chỉnh lại mũ cho cô, vỗ vỗ đầu của cô nói: “Được rồi, đi hai bước xem sao.”

Ôn Viễn chống gậy trượt tuyết xuống rồi đạp ván trượt tuyết, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước hai bước. cô phối hợp cũng không tệ, hơn nữa đất bằng phẳng cũng dễ đi hơn, Ôn Viễn đi được mấy bước thì từ từ thả lỏng người. Sau đó liền đứng lại, thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Kỳ đi theo phía sau cô, thấy cô đã thích ứng được thì vuốt vuốt cằm, nói với cô: “đi lên trên kia thử thăng bằng một chút.”

Ôn Viễn nhìn mấy cái người ở trên dốc, đôi mày thanh tú không kìm được mà nhíu lại: ”Sao lại đi ngang, thật là khó nhìn, trông giống như con cua vậy.”

Ôn Kỳ liền hừ một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Chỉ sợ là ngay cả bước theo kiểu của con cua em còn không bước được ấy chứ.”

Coi thường cô sao! Ôn Viễn chu mỏ lên, chống hai cây gậy trượt tuyết xuống đất, duy trì thăng bằng, rồi từ từ trèo lên trên. Lúc này Ôn Kỳ cũng đã đi ván trượt vào, bắt đầu hành trình trượt tuyết của mình.

Tế bào vận động của Ôn Kỳ tốt hơn Ôn Viễn rất nhiều, hơn nữa lại vô cùng thông thạo nên có thể trượt rất điệu nghệ. Anh lao từ trên cao xuống, hai gậy và hai vai duy trì thăng bằng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, lao xuống càng nhanh . Động tác lưu loát, dáng người rất tự nhiên.

Đến khi Ôn Kỳ hưởng thụ xong, phanh lại thì anh chợt dâng lên một dự cảm xấu. Anh đưa mắt nhìn ra chỗ của Ôn Viễn thì quả nhiên không thấy bóng dáng của nha đầu kia đâu!

Đúng là không thể hy vọng cô ngoan ngoãn nghe lời được!


Ôn Kỳ cảm thấy hối hận quá. Chống gậy trượt tuyết lên gạt tuyết qua một bên vừa đi vừa nhìn chung quanh tìm Ôn Viễn, lúc vô tình nhìn thấy cô, sau khi sửng sốt một chút thì nghiến răng nghiến lợi. Còn chưa học bò đã lo học chạy, nha đầu này đang đứng trên cao suy nghĩ xem có nên lao thẳng xuống!

“Ôn Viễn!” Anh cũng không thèm để ý đến hình tượng nữa, rống họng gọi cô: “Mau xuống ngay!” nói xong lại không nhịn được hét lên tiếp: “Chậm một chút, người đừng nghiêng về trước nhiều như vậy, giữ vững trọng tâm!”

Ôn Viễn cảm thấy mình tính toán rất hợp lý rồi nhưng bị anh gào lên như vậy một bắt đầu có chút sợ, hơn nữa vì để tránh chạm vào người khác nên cô cố gắng giữ gậy trượt, giữ vững thăng bằng, căn bản không nghe được Ôn Kỳ nói những gì nữa, chỉ cảm thấy tốc độ mình lao xuống càng lúc càng nhanh. Mà lúc này, cô lại chợt nhớ tới một vấn đề, cô còn không biết thắng lại!

“Em không biết thắng lại! Làm thế nào bây giờ!”

Ôn Viễn nhìn về phía Ôn Kỳ hô to, mà Ôn Kỳ cũng không nói gì, nhìn nha đầu này lao thẳng tới một bóng dáng màu đỏ, anh cúi người, ôm lấy mặt. Nội tâm không ngừng cầu nguyện, ông trời phù hộ này cho nha đầu này có thể đem ván trượt tuyết xẻ thành tám mảnh, nếu không thì phải ngã thảm đây.

Trong giây phút Ôn Viễn ngã xuống cô nhớ tới một câu nói mà mới vừa rồi trong lúc đi lên cô nghe được.

Trượt tuyết, ngã mấy lần thì sẽ biết cách trượt thôi. Mà lúc này cô mới có lần đầu tiên, mặc dù hơi khó coi một chút nhưng Ôn Viễn cảm thấy, ngã thế này so với ngã chổng vó lên trời vẫn còn tốt hơn nhiều.

Ôn Viễn phun tuyết ở trong miệng ra, chống gậy trượt tuyết lên muốn bò dậy. Nhưng do ngã rất bất đắc dĩ nên khi đứng lên không có dễ.

Lúc này Ôn Viễn mới nhớ tới người vô tội vừa rồi bị cô va phải, cô ngẩng đầu lên nhìn trái phải một chút, phát hiện người nọ cũng đang lồm cồm bò dậy giống cô. cô gái đó may mắn hơn Ôn Viễn là đang có người đi tới vươn tay đỡ cô ta dậy.

Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn người đang đỡ cô ta lên, nhìn cái cài áo của chiếc áo bành tô và cái quần tây thẳng tắp rồi mới ngước mắt nhìn vào gương mặt đó, Ôn Viễn sợ ngây người!

Ôn Hành Chi! Là chú út Ôn Hành Chi!

Tiếp theo đó, cô lại ngây ngốc nhìn người phụ nữ mà anh đã đỡ dậy, hóa ra là Tần Chiêu!

Con ngươi của Ôn Viễn rụt lại, hiển nhiên là bị kinh sợ. cô trợn tròn mắt, há hốc mồm, nhìn hai người ở trước mặt không thể tin được. Đợi một lát sau, cô nhận thức được một việc vô cùng quan trọng, một sự thật khiến cho cô vô cùng khó chịu đó chính là cô đã ngã sấp xuống trước mặt hai người này!

Ôn Viễn rất muốn đào cho mình một cái hốở sân trượt tuyết này.

Tần Chiêu không giải thích được sao mình bị ngã bất ngờ vậy, cô ta cũng không quá am hiểu về trượt tuyết, khi trượt tuyết cũng có nơm nớp lo sợ ai dè lại đụng phải một người còn kém hơn cả mình.

cô ta nhíu đôi mày thanh tú, còn chưa kịp liếc mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên đã nhìn thấy một cái tay đưa tới trước mặt mình. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Ôn Hành Chi.

“Ngã có sao không? Tôi đỡ cô.” Anh đưa mắt nhìn ra phía sau cô ta, nhàn nhạt hỏi.

“không sao.”

Tần Chiêu từ từ đứng lên. Ôn Hành Chi đứng ở một bên nhìn một lát, sau khi xác định cô ta không có gì đáng ngại thì buông tay ra, đi về phía người nào đó vẫn đang nằm ở trên tuyết.

Anh nhìn nha đầu kia vẫn nằm ở trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng rối rắm, khẽ khom người xuống nói: “Cháu còn muốn nằm sấp trên đất bao lâu nữa?”

Giọng nói không khinh không giận, giống như người đang dọa sợ mọi người kia không phải là cháu gái của mình.

Ôn Viễn sau khi xác định không thể giả chết thì khẽ ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt không có biểu cảm gì kia, cười hi hi ha ha như muốn lấy lòng. Ôn Hành Chi cũng không để ý đến thái độ chân chó của cô, chỉ đưa tay ra để cho cô bám vào mà đứng lên rồi từ từ trượt đến trước mặt của Tần Chiêu.

Tần Chiêu đang đứng tại chỗ, hai mắt đen nhánh xinh đẹp khẽ trợn to, làm như bất ngờ khi thấy Ôn Viễn ở chỗ này. Cũng khó trách anh ấy lại ra tay đỡ cô ấy như vậy.

Ôn Viễn xấu hổ nhìn Tần Chiêu nói: “thật xin lỗi cô Tần, cháu mới vừa học trượt tuyết, còn chưa nắm rõ kỹ thuật trượt cho lắm.”

Vì lớn tuổi hơn nên Tần Chiêu đã sớm ổn định cảm xúc. cô ta chống gậy trượt tuyết nhìn Ôn Viễn cười ngọt ngào: “không bị làm sao là tốt rồi. Hai người không thông thạo va vào nhau, không ngã cũng khó.”

Ôn Viễn ngượng ngùng vuốt vuốt tóc.

Ôn Hành Chi nhíu mày nhìn cô hỏi:”Đến đây với ai?”

Ôn Viễn cúi đầu chỉ chỉ vào Ôn Kỳ cách đó không xa đang đi về phía này.

Ôn Kỳ khi nhìn thấy Ôn Hành Chi thì hơi bất ngờ, nhưng nghĩ tới câu nói của Ôn Viễn lúc ở bãi đậu xe, lại thấy Tần Chiêu đứng bên cạnh anh thì đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh nhắm mắt đi tới trước mặt Ôn Hành Chi, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Ôn Hành Chi nói: “Cháu dạy con bé trượt tuyết?”

Ôn Kỳ liền khoát khoát tay: “Đừng, cháu làm sao dạy nổi học sinh này. Tự ý như vậy suýt nữa hù chết cháu rồi.”


nói xong liền nhìn thấy Ôn Viễn đang làm mặt quỷ với mình. Tần Chiêu cười khì một tiếng, mà Ôn Hành Chi cũng không khiển trách hai người nữa.

Ôn Viễn ngẩng đầu mắt liếc Tần Chiêu, rồi liếc sang Ôn Hành Chi, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

thật ra thì ở bãi đậu xe, Ôn Viễn không có nhìn lầm. Xe đúng là của Ôn Hành Chi nhưng anh tới sớm hơn bọn họ cho nên không chạm mặt nhau.

Về phần Tần Chiêu, Ôn Viễn không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, chắc là hẹn hò đây mà.

Lúc trước Tần Chiêu có nhắc tới Ôn Hành Chi như một nữ sinh mới biết yêu lần đầu còn khó nén lo lắng ngượng ngùng, mà bây giờ khi gặp lại cô đã có thể tao nhã đứng bên cạnh Ôn Hành Chi. Cứ như vậy, trông có vẻ xứng đôi.

Xem ra, chú út đối với Tần Chiêu cũng không thể nói là không có gì?

Ôn Viễn đang suy nghĩ miên man, lại nghe Tần Chiêu hỏi:”Hai người tới đây lúc nào?”

“Hôm nay vừa mới tới, muốn nghỉ ngơi nên mang Viễn Viễn tới chỗ này thư giãn hai ngày.”

Tần Chiêu cười cười, nhìn sang Ôn Hành Chi đứng bên cạnh, nói: “Nơi này đúng là một chỗ tốt, suối nước nóng là tuyệt nhất.”

Ôn Kỳ trả lời: “Bọn cháu cũng muốn đi đến đó. Nếu không thì đi cùng nhau đi?”

Ôn Viễn kinh hãi, cô không biết đấy là Ôn Kỳ chỉ nói khách sáo thế thôi, vì thế liền giật giật ống tay áo của anh. Còn chưa kịp nói gì đã nghe Ôn Hành Chi nói: “Cũng được, lái xe của chú đi.”

Ôn Viễn: “…..”

Tại suối nước nóng.

Núi Tước Lĩnh có nhiệt độ rất thấp, Ôn Viễn lại mới vừa ở sân trượt tuyết đã trải qua xui xẻo như vậy nên cũng không dám quậ nữa, ngoan ngoãn đi tắm suối nước nóng. Có lẽ là bụng hơi đói nên Ôn Viễn cảm thấy nhức đầu, đành phải khoác khăn tắm đi ra ngoài, tắm rửa qua loa rồi chuẩn bị đi đến đại sảnh của khách sạn kiếm chút gì ăn, vừa ăn vừa chờ Ôn Kỳ.

Trong đại sảnh đã có không ít người. Ôn Viễn nhìn chung quanh một vòng, đang tìm kiếm chỗ ngồi thì thấy Ôn Hành Chi đang đứng ở bên cửa sổ. Bên trong phòng không khí rất ấm áp, anh đã cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản. Anh đang nghe điện thoại, không biết người bên kia nói cái gì mà chân mày anh khẽ nhíu lại, vẻ mặt không còn kiên nhẫn.

Sở dĩ Ôn Viễn dùng từ này là bởi vì đã rất lâu rồi anh không có thể hiện cảm xúc ra ngoài.

Ôn Viễn sờ mũi, tính đi qua chỗ khác nhưng không ngờ đúng lúc này Ôn Hành Chi lại cúp điện thoại, xoay người tầm mắt rơi vào trên người của cô. Ôn Viễn không thể làm gì khác hơn là chớp mắt mấy cái, nắm một lọn tóc chưa khô hẳn, nhìn anh cười ngây ngô.

“Lại đây.”

Mặc dù nghe không rõ giọng nói của anh, nhưng Ôn Viễn nhìn khẩu hình miệng là có thể đoán ra ý của câu nói. Muốn cô đi làm bóng đèn? Cái này không được đâu! Ôn Viễn mím môi, từng bước từng bước đi đến trước mặt Ôn Hành Chi.

“Ngồi đây đi, muốn ăn cái gì thì tự mình gọi.”

“Cháu không đói bụng.”

Bạn học Ôn Viễn vừa bật thốt lên thì cũng là lúc cái bụng lên tiếng. Ôi chao, cô mặt đỏ tía tai ở trong lòng rên lên một tiếng, bụng của cô sao lại không có tiền đồ như vậy chứ? Làm hại cô không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Ôn Hành Chi.

Ôn Hành Chi đã sớm quen với cách Ôn Viễn ăn nói hai lòng rồi. Anh hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy cằm của Ôn Viễn nói: “Ngẩng đầu lên.”

Ôn Viễn liền ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt lại có chút vô tội nhìn anh. Ôn Hành Chi không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm cô thì nhịp tim cô bỗng dưng rối loạn lên.

Nhận ra vẻ căng thẳng của cô nên Ôn Hành Chi buông cằm cô ra, trở về chỗ ngồi: “một bên mặt có vết xước đấy, tí nữa về nhớ bôi thuốc.”

Ôn Viễn: “…..”

thì ra là vì vậy, Ôn Viễn im lặng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm. Nhớ tới dáng vẻ lúc anh nâng cằm của mình lên vừa rồi, cự ly gần đến nỗi có thể nhìn thấy cả lông mi của anh.

Sau đó gọi món ăn, đồ ăn mới vừa được mang lên thì nhìn thấy Tần Chiêu đi vào đại sảnh của khách sạn. cô ta cũng mới vừa từ suối nước nóng ra ngoài, mái tóc mềm mại quấn lên ở sau gáy, cả người toát ra vẻ hấp dẫn vốn có. Có lẽ là do cách ăn mặc đầy gợi cảm mà trong đại sảnh có người nhận ra cô ta, nhìn thấy cô ta đi thẳng đến chỗ của Ôn Hành Chi thì bàn tán mấy câu. cô gái Tần Chiêu này tuy là nghệ sĩ chơi Piano nhưng cũng không kém gì minh tinh trong giới giải trí cả, theo mức độ nổi tiếng thì các loại xì căng đan cũng tự nhiên kéo đến, dù là người trong cuộc luôn bày ra một tư thái: “Mặc cho các người thổi gió đông, tây, nam hay bắc thì ta vẫn cứ bất động”.


Ôn Viễn cũng nghe được mấy câu, ngước mắt nhìn Ôn Hành Chi, nhưng nét mặt vẫn không có chút cảm xúc nào cả. Chỉ khi Tần Chiêu đến gần thì đưa tay kéo ghế cho cô ấy.

Tần Chiêu mỉm cười ngồi xuống, thấy trước mặt Ôn Viễn là một đĩa thịt, liền cười cười nói: “Còn trẻ thật là tốt, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”

Mới không phải! Ôn Viễn nhét một miếng thịt vào trong miệng, chuyên tâm nhai nuốt. Nguyên nhân thứ hai mà cô không muốn ăn cơm với Ôn Hành Chi cũng là bởi vì anh không để cho cô ăn nhiều thịt! Trong lòng oán thầm nhưng ngoài miệng Ôn Viễn vẫn cười ngọt ngào: “Ha ha, cháu thích ăn thịt nhất!”

Tần Chiêu không nhịn được bẹo vào má của cô, cảm thán: “Vậy cũng thật khó tin, trông cháu cũng không béo tí nào.”

“Đó là bởi vì…..”

“Đó là bởi vì nó kén ăn.”

Lời này là Ôn Hành Chi thay cô nói. Ôn Viễn nghe xong liền mím môi, thấy anh muốn vươn tay ra, cô vội vàng che cái đĩa của mình. Ôn Hành Chi thấy hành động vô cùng ngây thơ kia thì lườm cô một cái, đưa tay cầm cốc trà Đại cát lĩnh lên uống. Động tác này theo lý giải của Ôn Viễn thì đó chính là….. không thèm để ý

( Trà Đại cát lĩnh hay còn gọi là trà sâm banh đen có nguồn gốc từ Tây Tạng, và là một trong ba loại trà nổi tiếng của thế giới)

Lại tỏ vẻ mình là một ông chú tốt chứ gì. Ôn Viễn lặng lẽ bĩu môi, lúc này, phục vụ lại bê lên một đĩa salad trái cây, đặt xuống trước mặt của Tần Chiêu.

Tần Chiêu có chút ngoài ý muốn nhìn Ôn Hành Chi, nhận thấy cô ta nhìn mình chăm chú, Ôn Hành Chi giải thích hời hợt: ” Gọi trước cho cô.”

Tần Chiêu giống như là thụ sủng nhược kinh, nói: “Cám ơn.”

Vì để giữ vóc dáng của mình nên buổi tối cô ta không ăn cơm, hoặc là chỉ ăn trái cây mà thôi. Tối hôm qua lúc cô ta cùng anh ăn cơm cũng đã gọi món salad trái cây này, vậy mà anh cũng vẫn còn nhớ.

Ôn Viễn đang vùi đầu ăn nhưng cũng khá ngạc nhiên. không thể trách cô được bởi vì kể từ khi quen biết Ôn Hành Chi tới nay, cô chưa từng nhìn thấy anh vì một người nữ nào mà phục vụ chu đáo như vậy, ngay cả ăn cái gì cũng nhớ kỹ. Bạn học Ôn Viễn không biết đây chỉ là thái độ nên có của người đàn ông thôi, trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất đó chính là chú út nhất định là có ý với Tần Chiêu, nếu không làm sao sẽ chú ý như vậy chứ?

Biết được một điểm này, đột nhiên Ôn Viễn cảm thấy lo sợ trong lòng. cô không hiểu lắm, Ôn Hành Chi chưa từng mang người phụ nữ khác về nhà hoặc là ở trước mặt của cô. Hơn nữa với tính cách của anh thì Ôn Viễn không nghĩ tới sẽ có một ngày bên cạnh Ôn Hành Chi sẽ xuất hiện một người phụ nữ với tư cách làm thím út của mình. Cho nên khi xuất hiện, bạn học Ôn Viễn lại có cảm giác giống như hồi bé con búp bê mà mình thích nhất bị người ta đoạt lấy vậy. Loại cảm giác này thật là lạ, Ôn Viễn lập tức bị chính mình dọa sợ.

Sao cô lại có loại cảm giác như thế chứ?

Ăn cơm tối xong, vẫn không thấy bóng dáng của Ôn Kỳ đâu. Thẻ mở cửa phòng đều ở chỗ của Ôn Kỳ, vì vậy Ôn Viễn đành phải nhắm mắt đi theo Ôn Hành Chi mặc dù hiện tại cô cực kỳ không muốn.

Vào ban đêm núi Tước Lĩnh lại có hơi thở mát mẻ nhàn nhạt, Ôn Viễn nhìn một đám người trẻ tuổi đang vây quanh đống lửa ở đằng xa, do dự một lát rồi tung tăng chạy qua bên kia tham gia náo nhiệt. Ôn Hành Chi và Tần Chiêu đi song song ở phía sau, nhìn thấy bóng dáng màu đỏ vừa chạy vừa nhảy trên tuyết, hai hàng lông mày liền thoáng buông lỏng.

“Nha đầu Ôn Viễn này, nhìn ngoài mặt điềm đạm nhưng thực tế thì vẫn vô cùng hoạt bát.” Tần Chiêu cười nói.

Ôn Hành Chi nghe vậy, chỉ cười nhạt nhưng không nói lời nào.

Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, cân nhắc một lát rồi nói: “Còn chưa cám ơn anh đã đi cùng em.” Vừa nói vừa cười cười.”Trước đó lúc cất lời mời anh thì trong lòng em vô cùng thấp thỏm sợ làm trễ nãi thời gian của nhà tư bản, chi phí bỏ ra hơi lớn.”

thật ra thì, chuyến đi đến núi Tước Lĩnh lần này là do cô ta mời anh. cô ta cho rằng anh chắc chắn sẽ không đồng ý, mẹ của cô ta cũng đã nói, người đàn ông nhưÔn Hành Chi không thể nào nắm chắc được nên không muốn bọn họ tiến tới. Vừa mới bắt đầu Tần Chiêu còn thấp thỏm bất an, không ngờ anh lại đồng ý, hơn nữa còn đặc biệt quan tâm chăm sóc cô, giống như lúc nãy…..

Tần Chiêu đã xác định, nếu anh chịu bỏ ra một ít thời gian, hạ thấp mình mà đi dỗ dành phụ nữ thì không có ai mà không đổ cả.

Mà hiện tại anh quả thật cũng đang làm như vậy, anh nói: “không sao, đôi khi thư giãn một chút cũng không tệ.”

Tần Chiêu yên tâm, nét cười trên mặt càng nhiều thêm: “Qua bên kia xem một chút đi, hình như em nghe được tiếng kèn đồng.”

Cách đó không xa có một khán đài lớn, nhìn qua giống như là dùng để biểu diễn. Giờ này đang có mấy người trẻ tuổi ở phía trên chơi nhạc cụ. Đối với âm nhạc và nhạc cụ mình yêu thích, Tần Chiêu đều hứng thú quan sát. Cho đến khi trên đài có mấy người trẻ tuổi nhìn thấy cô, vẫy tay với cô ta.

một thanh niên người Anh nói: “Hi, chúng tôi còn thiếu một tay đàn Violin, cô có muốn chơi không?”

Tần Chiêu vẫn rất thích hưởng thụ cảm giác xem mình như người bình thường này, mặc dù miệng nói “Ôi trời, tôi chỉ biết chơi đàn Piano thôi.”, nhưng sau khi lên sân khấu vẫn nghiêm túc nhận lấy Violin, thử âm một chú, rồi nói với người trẻ tuổi: “Bắt đầu đi.”

Đây là một điệu Valse vô cùng vui vẻ.

Khi âm thứ nhất vừa vang lên, những người trẻ tuổi vây quanh ở phía dưới đang chờ đợi thưởng thức âm nhạc trở nên sôi nổi, giống nhưđang ở một buổi dạ vũ náo nhiệt vậy.

Mà ở trong bầu không khí náo nhiệt đó, Ôn Hành Chi vẫn đứng ở nơi xa nhất, từ đầu đến cuối vẫn không đi đến phía trước. Mà ở đầu này, Ôn Viễn đang nấp ở phía sau đống lửa. cô nhìn mọi người đang đắm chìm trong khúc nhạc của Tần Chiêu, giờ phút này trên người cô ta đang tỏa ra một loại ánh sáng rực rỡ. Mặc dù không bằng đứng bên cạnh ghế đàn tinh xảo, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng.

Người phụ nữ như vậy có đáng giá để yêu không? Đáng hay không đáng? Ôn Viễn bị cuốn vào mớ bòng bong rối rắm của chính mình.

“Ha ha, uống rượu không?”

Bên cạnh có người đẩy đẩy cô, Ôn Viễn ngỡ ngàng nhìn tên người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang nói với mình, mù mờ đưa tay nhận lấy rồi uống vào.

“Khiêu vũ không? Khúc nhạc hay như vậy không thể lãng phí được?”

Đây coi là diễm ngộ sao? Bạn học Ôn Viễn chớp chớp mắt, còn chưa kịp cự tuyệt đã bị người ta kéo lên.


Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên cậu thanh niên ngoại quốc tới núi Tước Lĩnh lại gặp được bạn học Ôn Viễn duyên dáng, đáng yêu nên mới đến làm quen. Hai người khiêu vũ một hồi với bước chân rối loạn lúc đó anh bạn ngoại quốc này mới phát hiện thì ra là Ôn Viễn không biết khiêu vũ!

“không biết khiêu vũ?”

“Dĩ nhiên!”

Ôn Viễn bị cậu ta xoay mòng mòng đến choáng váng cả đầu óc, muốn trừng cậu ta cũng không có khí thế nào. Vừa đúng lúc trên sân khấu đổi sang bài hát khác nên Ôn Viễn lập tức trốn đi xa.

Có lẽ là bởi vì chưa từng uống rượu, nên đầu của Ôn Viễn rất đau, buồn bực xoa đầu đi tới đống lửa trại, nhưng mới được nửa đường đã đụng phải một bức “tường” thịt, cô mím môi ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn Hành Chi cũng đang mím chặt môi.

“Chơi đủ chưa?” Ôn Hành Chi nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Uống rượu?”

Ôn Viễn cười hi hi, cọ cọ vào vạt áo khoác ngoài của anh, đưa một đầu ngón tay lên: “Uống một ly.”

Ôn Hành Chi rũ hàng mi nhìn cô, bởi vì hành động vừa rồi của cô có chút mờ ám nên trầm mặc mấy giây rồi mới nói: “không biết khiêu vũ?”

“Còn nói sao!” Ôn Viễn đã say nên lá gan cũng lớn hơn nhiều, dậm dậm chân nói: “Người kia, hỏi cũng không hỏi đã kéo cháu lên, cuối cùng còn oán trách cháu làm trễ nãi diễm ngộ của cậu ta!”

Nghe cô nói bằng giọng căm giận bất bình như vậy Ôn Hành Chi chỉ cảm thấy buồn cười. Vì uống rượu lại có chút kích động nên gương mặt Ôn Viễn đã trở nên hồng hồng, dưới ánh lửa bập bùng lại càng nổi bật , nhưng lại có vẻ hơi bất thường.

Ôn Hành Chi nhìn cô, nói: “Đứng ngay ngắn.”

“Làm gì?” Ôn Viễn đang phẫn uất, vừa nghe anh nói như vậy, lập tức tức giận hỏi lại.

Ôn Hành Chi làm như không để ý,đỡ cánh tay của cô, một tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô, một tay đặt lên eo của cô.

Ôn Viễn bị hành động bất ngờ này của anh làm hết hồn, cô ngẩng đầu, tay chân luống cuống nhìn anh. Nhưng lại không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh nói: “Điệu nhảy này, tôi chỉ dạy một lần, nếu không học được thì chỉ do cháu ngu ngốc.”

“Cháu không ngu ngốc!” Câu này của bạn học Ôn Viễn nói ra rất là thuận miệng.

Ôn Hành Chi dạy cho cô điệu Waltz đơn giản nhất, mới đầu Ôn Viễn còn không rõ phải bước chân như thế nào, sau khi dẫm vào chân của Ôn Hành Chi mấy cái thì rốt cuộc hiểu ra một chút đạo lý. Vừa hoàn thành xong một động tác xoay người, bạn học Ôn Viễn vui mừng nhìn ôn Hành Chi nói: “Cháu học được rồi? ? ?”

Nhìn nét mặt cô hưng phấn, Ôn Hành Chi không hề keo kiệt chút nào dội ngay một gáo nước lạnh: “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

Hừ. Điều này cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô lúc này.

Bạn học Ôn Viễn hưng phấn khởi động hai cánh tay nói: “một lần nữa nhé.”

Vừa đúng trên sân khấu lại đổi một bài hát khác. Mặc dù bọn họ cách khá xa, nhưng Ôn Hành Chi vẫn nghe được. Điệu Valse thứ hai, một bài hát rộn ràng rất dễ dàng làm cho người ta phấn chấn.

Ôn Hành Chi nhìn cô, sau khi trầm mặc mấy giây mới nói: “không được mắc lỗi.”

“Tất nhiên!”

Ôn Viễn giơ cao lời thề son sắt.

cô phát hiện ra Ôn Hành Chi là một người dẫn dắt rất tốt, phối hợp bước nhảy của cô, không nhanh không chậm đi theo tiết tấu của bài hát.

Dần dần, Ôn Viễn cũng cảm nhận được một loại cảm giác mê muội. không giống với lúc say rượu, loại Waltz này lúc xoay tròn mang tới một cảm giác không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy tất cả xung quanh mình đều trở nên mơ hồ. Các vì sao ở chân trời càng trở nên xa vời vợi, muốn đưa tay ra bắt lại phát hiện tay của mình đang bị anh nắm chặt, một tay khác lại đang đặt lên trên bả vai của anh, thế nào cũng không chuyển động được.

Chuyện gì đã xảy ra? Ôn Viễn chớp mắt nhìn gương mặt đối diện càng ngày càng mơ hồ, vô thức chuyển động theo anh. một khúc cuối cùng, phảng phất như rơi vào giữa không trung, không có một chút cảm giác thực tế nào.

cô cứ sững sờ nhìn Ôn Hành Chi như vậy, tất cả xúc cảm đều do cánh tay đang đặt ở bên hông cô mang tới. Trừ cái đó ra, không còn cái gì khác.

không đúng, cái này không chân thật. Cái này không chân thật…..

Lúc này Ôn Hành Chi cũng cúi đầu nhìn Ôn Viễn, thấy ánh mắt của cô hiện lên trạng thái đờ đẫn, ngay cả chớp mắt cũng không. Anh nhíu nhíu mày, vừa muốn buông tay cô ra thì Ôn Viễn đã vùi đầu vào trong ngực của anh rồi nhanh chóng níu lấy cổ áo của anh, nhón chân lên, không nói hai lời cắn lên môi dưới…..của anh.

Đột nhiên bị tập kích khiến Ôn Hành Chi sững sờ, muốn vươn tay ra đỡ lấy người của Ôn Viễn. Chỉ chốc lát sau, anh đang định muốn tiến thêm một bước thì bạn học Ôn Viễn đầu sỏ gây chuyện lại buông tay ra.

Ôn Viễn đứng tại chỗ, lấy hai tay che mặt, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ người trước mặt. Lúc này Ôn Hành Chi đã xác định nha đầu này bị men rượu phát tác, qua ánh lửa anh thấy hai gò má của cô hồng rực lên, hai mắt phát sáng giống như hai ánh sao ở chân trời.

“Đứng ngay ngắn, không được lộn xộn.”

Anh đưa tay ra đỡ Ôn Viễn, nhưng không thấy cô có bất kỳ động tác gì, nhìn anh chằm chằm, cuối cùng than thở: “Có phải chút út hay không? không đúng, anh không phải, không phải là…..”

Giống như là tự thôi miên mình vậy, lặp lại câu anh không phải rất nhiều lần, rồi sau đó bạn học Ôn Viễn rốt cuộc cũng….. hôn mê bất tỉnh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.