Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá

Chương 8


Đọc truyện Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá – Chương 8

Nhà hàng trên phố gần quảng trường buổi tối náo nhiệt vô cùng, người người chen lấn nhau, Tần Tống có mấy lần đi ngang qua nhưng chưa từng dừng lại, anh quả thực có chút khiết phích nhưng chưa nghiêm trọng tới nỗi không ăn thức ăn bên ngoài, anh đi cuối, nhìn Vương Thiếu Dương và Khương Nghệ buôn chuyện với nhau, thấy tâm tình cũng không tệ.

Khương Nghệ đã quá quen với con đường này, trực tiếp đưa họ tới một nhà hàng mùi vị không tệ, ông chủ thấy mặt cậu quen liền chào hỏi một tiếng, đưa mấy người tới chỗ ngồi, Khương Nghệ không nghĩ gì đã an vị ngay đối diện Tần Tống.

Tần Tống đưa mắt nhìn cậu, Khương Nghệ cũng rất khí phách mà tự rót cho anh một cốc nước: “Hai chúng ta có thể cùng ăn cơm thế này cũng thật là khó khăn.”

Tần Tống đẩy lại cốc nước tới trước mặt cậu: “Ừm.”

Khương Nghệ cầm cốc trong tay, rót thêm một chút nước nóng, sau đó lại đẩy lại cho anh: “Không ngờ cậu lại có thể tới giúp anh Hổ lần này.”

“Tiện tay mà thôi.”


Lưu Hổ cầm mấy chai bia tới, rồi để cho mấy đứa tự gọi những món ăn mà chúng thích, sau đó chạy luôn sang bàn bên cạnh gặp người quen.

Khương Nghệ cầm thực đơn trên tay, lật qua lật lại: “Cậu thích ăn gì?”

“Gì cũng được, tôi không kén ăn.”

Vương Thiếu Dương không ngờ rằng hai người họ cùng ngồi với nhau lại có thể hài hòa tới vậy, cậu ta chọt chọt Khương Nghệ một cái, ai ngờ Khương Nghệ căn bản không thèm phản ứng lại,Vương Thiếu Dương trợn mắt trắng nhìn Lý Nham: “Cậu chơi bóng không tệ.”

Lý Nham hếch cằm lên tận trời: “Cậu không phải phí lời.”

Vương Thiếu Dương tức tới đập mạnh xuống bàn: “Mới khen có một câu đã lên mặt.”

“Cậu là đang khen tôi? Thập Bát các cậu mầm cây cũng lên cả hoa rồi còn không ngại cướp địa bàn với chúng tôi?”

“Cậu lại muốn đánh nhau đấy hả?”

“Tôi con mẹ nó sợ gì cậu.” Lý Nham nói xong, hình như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cậu ta quay đầu liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, Khương Nghệ đang cầm thực đơn chỉ chỉ: “Ba mươi xiên nhé?”

Tần Tống nhìn lướt qua: “Hai mươi xiên đi.”


“Món này cũng không tệ lắm.”

“Ăn thử xem.”

“Cậu từng ăn ở đây rồi sao?”

“Cũng giống nướng ở nhà thôi.”

“Vậy nếm thử món đặc sản ở đây xem.”

“Được đó.”

“Cậu có ăn cay được không?”


“Chút chút.”

Vương Thiếu Dương nhìn theo ánh mắt của Lý Nham mà liếc sang, bầu không khí này ngay từ lúc đầu cậu ta đã cảm thấy không đúng lắm, cậu ta ngẫm lại, có lẽ đây chỉ là do đại ca nhà mình muốn tỏ ra phong độ với đối thủ mà thôi, cũng không còn nguyên nhân gì khác, làm một đai ca, không chỉ cần phải biết đánh nhau, mà còn phải phóng khoáng, biết gặp dịp thì chơi, cho dù có ăn cơm với đối thủ cũng phải khách khí, khiêm nhường, có lễ, cậu ta và Lý Nham nói vài câu với nhau xong cũng đành phải thôi không nói về vấn đề này nữa.

Một bữa này, Khương Nghệ ăn rất vui vẻ, Tần Tống nói không nhiều nhưng hỏi gì đáp nấy, tình cờ còn có thể thảo luận về kĩ thuật đá bóng với anh, Khương Nghệ chơi đẹp thì rất đẹp nhưng về chuyên môn lại không hiểu biết nhiều bằng Tần Tống, cậu hỏi vài vấn đề Tần Tống đều rất sảng khoái giải đáp cho cậu, Lý Nham vốn còn có chút khó chịu nhưng thấy đại ca nhà mình hiếm khi lại nói nhiều tới vậy, cậu ta dần dần cũng cảm thấy có hứng thú, không quan tâm tới chuyện có phải là đối thủ hay là không nữa, cũng nghiêm túc cùng nghe với Vương Thiếu Dương, có lúc còn chen vào thảo luận vài câu, Lưu Hổ ở bàn bên uống hết bia quay về thấy bầu không khí giữa mấy đứa không tệ liền cười hai tiếng: “Tuổi trẻ thật là tốt, hôm qua là thù hôm nay đã thành bạn rồi.”

Khương Nghệ một chút cũng không hề cảm thấy lúng túng, cậu vui tới mức hận không thể trở thành bạn nối khố với Tần Tống ngay, lúc tạm biệt cậu tùy tiện tìm một cái cớ nói với Tần Tống: “Hai chúng ta trao đổi số điện thoại chứ? Lúc về còn có thể thảo luận tiếp về vấn đề này.”

Tần Tống cong khóe miệng, gật đầu đọc số điện thoại của mình, Khương Nghệ giả vờ lưu số điện thoại của Tần Tống vào máy, trong lòng lại kích động tới ngón tay cũng run lên, số điện thoại này của mình suốt cả nửa năm nay cuối cùng cũng có thể đọc ra rồi.

Tần Tống cầm điện thoại, ánh mắt sáng lập lòe, tựa như có vô số cảm xúc giấu trong mắt lúc nào cũng có thể bắn ra ngay lập tức, anh nhìn màn hình di động một chút, cuối cùng, cái số điện thoại lưu tên “Báo nhỏ” này cuối cùng cũng có thể chân chính liên lạc được rồi???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.