Đọc truyện Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá – Chương 6
Ngày cuối tuần, Khương Nghệ dậy rất sớm, gội đầu, sau đó lại thay bộ quần áo cầu thủ mới, cậu sấy khô tóc, sau đó chạy tới trước bàn trang điểm của Lưu Khiết Sương, lục lọi lộn tùng phèo nửa ngày mới tìm ra được một bình gì đó khá giống bình keo xịt tóc, sau khi Khương Nghệ xem kĩ hướng dẫn sử dụng liền xịt một chút lên tay rồi chạy vội vào nhà vệ sinh vuốt vuốt tạo kiểu, xong xuôi mới đi tới trước tấm gương to trong phòng khách soi một chút: “Đẹp trai !”
Thời gian hẹn gặp là đầu giờ chiều, Khương Nghệ cố ý ra khỏi nhà trước nửa tiếng, đến sân bóng đúng lúc nhìn thấy Tần Tống vừa mới dựng xe đạp vào lưới vây sân bóng màu xanh lục, quảng trường giờ này cũng không có mấy người, Khương Nghệ ôm bóng rổ rất hào phóng, tiêu sái tới trước mặt Tần Tống, sau đó kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại ở đây ?”
Tần Tống dựa vào lưới vây, nhìn cậu một chút: “Cậu không biết ?”
Khương Nghệ chớp mắt hai cái: “Làm sao mà tôi biết được ?”
Tần Tống gật đầu: “Đấu bóng giúp Lưu Hổ.”
Khương Nghệ tỏ vẻ thật không ngờ “Ồ” lên một tiếng: “Vậy thì thật trùng hợp, tôi cũng tới giúp.”
Tần Tống nhìn mái tóc đã được cậu tạo hình mấy lần: “Ừ, trùng hợp thật.”
Khương Nghệ nhìn giờ một chút, nói tiếp: “Họ còn phải một lúc nữa mới tới, trận bóng hôm nay không dễ chơi, đối phương mạnh hơn Lưu Hổ nhiều, chơi bóng cũng cực kì hoang dã, chúng ta phải chú ý một chút.”
“Cậu từng đấu với họ rồi?”
“Nếu Lưu Hổ không nhầm thì hẳn là cũng từng đấu vài ván.”
“Nói tình huống cho tôi nghe chút.”
Khương Nghệ nghĩ một chút, rồi nhìn Tần Tống nói một cách nghiêm túc: “Kỹ thuật bình thường, chỉ là rất hoang dại, có rất nhiều thủ đoạn, lối chơi cũng lưu manh, có điều luật rừng không có quy tắc, hai chúng ta cộng một Vương Thiếu Dương chắc là vẫn được, còn phải xem Lưu Hổ đưa ai tới nữa, thực ra tôi nghĩ cậu nên gọi Lý Nham tới chơi thì hơn.”
“Cậu ta sẽ tới.”
“À, vậy là được rồi, Lưu Hổ cao to, động tác không tốt có thể tạm bỏ qua, bốn người chúng ta có ưu thế về chiều cao, nhưng dù sao cũng chưa thành niên, không thể vạm vỡ được như họ, chỉ có thể dùng kỹ xảo để thắng, chờ họ tới rồi, chúng ta thương lượng một chút xem nên chơi thế nào.”
“Được.”
Khương Nghệ nói liên miên, nhìn thẳng vào mắt Tần Tống, Tần Tống không hề né tránh, cũng rất nghiêm túc nhìn lại cậu, chờ nói xong, im lặng vài giây, Khương Nghệ mới chuyển tầm mắt, Tần Tống đang dựa lên lưới vây cũng rũ mắt: “Cậu chơi bóng không tệ.”
Khương Nghệ không ngờ anh lại nói lời này, trong nháy mắt, lòng sung sướng tới nở hoa, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, cậu nhìn vài giây rồi mới vờ trấn định đáp lại: “Cậu cũng không tệ.”
Mấy người Lưu Hổ và Vương Thiếu Dương gần như tới cùng một lúc, Vương Thiếu Dương thấy Khương Nghệ thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên trong nháy mắt, cậu ta đi vòng quanh Khương Nghệ ba vòng: “Mấy sợi tóc này của anh bị sét đánh đấy à ? Sao lại dựng hết lên thế này ?”
Khương Nghệ sờ sờ mái tóc bị keo xịt cứng, nhỏ giọng hỏi: “Có đẹp trai không ?”
Vương Thiếu Dương nhìn thẳng, quan sát một hồi, sau đó đành trái lương tâm nói: “Anh Nghệ lúc nào cũng đẹp trai hết.”
“Thật không?”
“Đương nhiên rồi.”
Khương Nghệ được khen liếc nhìn Tần Tống một cái, đẹp trai là được rồi, cậu chính là muốn dựa vào bề ngoài anh tuấn để quyến rũ người mà.
Chờ người bên đối phương tới rồi, mấy người Khương Nghệ mấy tụ lại thương lượng đối sách, Khương Nghệ bất động thanh sách chen vào giữa Lưu Hổ và Tần Tống, nói: “Đúng là từng giao thủ, tôi và Vương Thiếu Dương có thể coi như là biết rõ mấy người họ.” Sau đó lại quay đầu nói với Lưu Hổ: “Anh Hổ, hôm nay cứ để mấy người chúng tôi gánh, anh chỉ cần chuyền bóng đi là được rồi.”
Bộ dáng nghiêm túc của Khương Nghệ đúng là cũng có chút giống thủ lĩnh của cả một băng đảng, cậu nhìn Tần Tống một chút rồi lướt qua Lý Nham: “Hôm nay chúng ta là đồng đội chứ không phải là hai bên đối đầu, chuyện lúc trước tạm thời buông xuống, tất cả cũng là vì tìm lại thể diện cho anh Hổ.”
Lưu Hổ thấy thằng nhóc này đã lên tiếng vì mình như vậy rồi, cũng nhanh miệng phát biểu vài câu thể hiện cảm nghĩ của mình: “Cảm ơn các anh em.”
Một khi Khương Nghệ bắt đầu nói, Tần Tống liền không thể dời mắt khỏi cậu: “Cậu nói thử xem nên chơi thế nào đi.”
Khương Nghệ phân công người rành mạch: “Tôi và Lý Nham phụ trách cướp bảng lấy điểm, cậu khống chế bóng, Vương Thiếu Dương chú ý tới các vị trí, anh Hổ chú ý phòng thủ.” Nói xong, cậu liền ngước mắt, nhìn Tần Tống chằm chằm: “Họ rất lưu manh, mọi người cẩn thận đừng để bị thương.”
Phân công xong, Khương Nghệ vừa định dời mắt, Tần Tống lại nhàn nhạt nói: “Tự cổ vũ nhau một chút chứ?”
Lý Nham thấy họ vẫn luôn lãnh khốc không nhiều lời, người trâu bò như đại ca không ngờ lại đề nghị muốn được cổ vũ, còn tưởng rằng mặt trời mọc từ phía Tây, cậu ta cứ tưởng nhất định sẽ bị Khương Nghệ coi thường, ai ngờ Khương Nghệ lại tỏ vẻ tán đồng.
Khương Nghệ giơ tay lên muốn ôm Tần Tống, thế nhưng bị vướng nên cũng không thể ôm trọn vẹn, hai cánh tay chỉ có thể cùng đặt lên vai Lưu Hổ và Tần Tống, khi Tần Tống cảm nhận được cánh tay cậu đáp lên cơ thể mình liền cảm thấy hơi căng thẳng, sau đó từ từ nhấc tay lên ôm lại Khương Nghệ, mọi người hoặc ôm lưng hoặc ôm vai nhau tạo thành một vòng, sau đó tiếng hô đồng loạt vang lên: “Fighting.”
Trận bóng này mấy tên lưu manh thành đông cũng lên tiếng chào hỏi Khương Nghệ: “Tao còn tưởng hôm nay Hổ Tử tìm ai chứ, hóa ra là mày à, đúng lúc đang muốn tìm mày chơi bóng đây.”
“Khương Nghệ ở sân bóng này cũng có thể coi như là uy danh lan xa, quen cậu cũng không có gì kì quái, cậu cũng bắt chuyện với người kia: “Hôm nay tôi tới giúp anh Hổ một chút, thắng thì là anh ta thắng, thua thì là tôi thua.”
“Ha ha, nhóc thật trượng nghĩa, vẫn cứ quy tắc cũ chứ?”
“Ừ.”
Cái gọi là quy tắc cũ chính là không hề có quy tắc gì, tuân thủ luật chơi cơ bản, nhưng có thể áp dụng tự do, cho dù có gãy xương cũng là bản thân tự chịu, sau trận cũng không thể tính sổ này nọ, Khương Nghệ đập bóng phát huy ưu thế, trực tiếp dẫn dắt bóng, Vương Thiếu Dương theo sau cậu giúp cậu phòng thủ, đối phương và Khương Nghệ từng có mấy trận bóng với nhau, cũng không như Lưu Hổ bị coi như một đứa trẻ, cũng chẳng ai buồn bắt nạt, mở đầu Vương Thiếu Dương đã bị đẩy sang một bên, Vương Thiếu Dương mắng vài câu, ba người đối phương thì phối hợp phòng ngự Khương Nghệ, Khương Nghệ giơ tay chuyền bóng cho Lý Nham, Lý Nham dẫn bóng mới chạy được vài bước đã bị một người chắn trước mặt, cậu ta quay đầu, liếc mắt nhìn Tần Tống, Tần Tống liền gật đầu với cậu ta.
Đối phương dẫn bóng vọt thẳng tới trước rổ, Tần Tống mặt lạnh, không chút gợn sóng, anh liếc mắt nhìn về Khương Nghệ đang chạy về phía mình, nhảy lên một cái trở tay bắt lấy bóng đối phương ném tới rổ, sau đó chuyền thẳng vào tay Khương Nghệ, rồi chính bản thân anh cũng đi theo sau cậu.
Khương Nghệ dẫn bóng phản kích, cơ thể cậu linh hoạt lại quen với động tác của đối phương, Tần Tống theo sát cậu thay cho Vương Thiếu Dương giúp cậu phòng thủ, Khương Nghệ từng nhắc anh rằng đối phương chơi bóng rất tùy tiện, Tần Tống trực tiếp đảo khách thành chủ, mỗi lần đối phương muốn dính sát vào anh đều bị anh công khai đụng vào, đành phải tránh ra xa, Khương Nghệ vọt tới dưới rổ, trực tiếp ném bóng vào, ai ngờ bị cản, bóng rơi xuống, trong nháy mắt Khương Nghệ cướp bảng, bên đối phương lập tức có ba người vây quanh, cậu không hề nghĩ ngợi liền chuyền bóng cho Tần Tống, lúc này nếu Tần Tống nắm lấy cơ hội, ném rổ chắc chắn có thể vào, thế nhưng thật đáng tiếc, Tần Tống cũng không vội ném rổ ngay, cậu vừa mới định giúp Tần Tống tập trung người dưới rổ, đối phương đã cấp tốc vây chặt Tần Tống, Tần Tống linh hoạt hơn người, thuận lợi dẫn bóng tránh khỏi ba người, Khương Nghệ định làm như vừa nãy, lại thấy Tần Tống quay đầu nhìn cậu, sau đó gọn ghẽ một cú chuyền xa, bóng rơi vào tay Khương Nghệ, Khương Nghệ ôm bóng sững sờ vài giây, trận bóng này chuyền cũng quá trâu bò rồi, cậu còn đang mải nhìn Tần Tống chăm chăm, Tần Tống đã quay về phía cậu gõ gõ lên cổ tay, cậu lập tức nhảy lên úp rổ, bóng lập tức rơi vào.
Đối phương bứt lên từ đường biên ngang chuyền bóng lên phía trước, Khương Nghệ xoay người theo sau, ánh mắt cậu không thể nào rời khỏi bóng dáng Tần Tống, Tần Tống hơi cong môi với cậu, chờ cậu tới gần mới nhanh chóng giơ một tay lên, Khương Nghệ chạy tới cạnh anh, trong nháy mắt, lòng bàn tay của hai người dán vào nhau.
Tiếng đập tay lanh lảnh vang lên bên tai, cậu không hề vui sướng khi bóng rơi qua rổ mà ngược lại, lại cảm nhận được nhịp tim mình khi vận động càng đập nhanh hơn, nhanh tới mãnh liệt.