Đọc truyện Câu Chuyện Tình Cũ Rích – Chương 45: Cắn tôi!
Bộ phim điện ảnh kia Hoắc Thời An đóng vai chính, hắn trong vai một học sinh trung học, nghỉ hè theo ba mẹ về nhà, sau đó đã xảy ra một loạt sự cố.
Vai nữ chính là con ma kia.
Tôi thấy hắn từ trên tầng ngã xuống, cơ thể co giật phun ra một búng máu tươi, không nhìn được nổi bảo rằng, “Tắt đi.”
“Không xem nữa à?” Hắn tiết lộ nội dung cho tôi, “Còn chưa tới phần đặc sắc mà, sau đó ma nữ bắt được anh đấy, xem tiếp đi.”
Tôi gạt tay hắn ra, “Đã bảo anh tắt đi rồi mà, lải nhải cái gì?”
Có lẽ là hắn nghe ra được tôi bực mình, không hiểu nhìn tôi, “Sao vậy?”
Tôi nghiêm mặt, không nói lời nào.
“Được rồi được rồi, anh tắt đây.”
Hắn với lấy chiếc điều khiển tivi, “Rồi nhớ, anh tắt rồi nhớ, em tém lại bộ dạng ông tướng kia của em được chưa?”
Tôi ngồi ở mép giường xỏ giày, vạt áo sau lưng bị hắn kéo lại, hắn khẽ chửi thề một tiếng, “Không phải tắt rồi hay sao? Còn dỗi anh nữa à?”
“Không dỗi anh mà, em muốn sang phòng bên thật.”
Tôi xoay người lại thắt dây giày, hắn kéo áo tôi không buông, làm tôi buộc một bên giày mà nửa buổi vẫn không xong, “Còn giở trò gì nữa hả? Hai anh em có thể ở chung một phòng lâu như vậy à? Làm gì chứ?”
Hắn trêu học, “Còn có thể làm gì nữa. Làm tình ấy.”
Tôi không nói lời nào huých cùi chỏ về phía hắn, còn chưa kịp đụng vào đã bị hắn ở đằng sau thuận tay ôm cổ kéo lên giường.
“Hai anh em không thể ngồi uống rượu tâm sự chuyện năm xưa à, uống nhiều thì ở với nhau thôi?”
Hoắc Thời An và tôi nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, “Được không hả?”
Hơi thở ấm áp của hắn vương vất trên gương mặt tôi, ngưa ngứa, “Em đã nói với anh thế nào rồi hả, đừng nhây nữa.”
“………..”
“Có phải ở ngoài đường đâu, còn phải để ý cái này để ý cái kia hả?” Hắn trẻ con lao đầu xuống giường, một giây sau liền dán tới cắn tôi, “Hai đứa mình là một đôi, là người yêu của nhau đấy, ức quá đi, đến bao giờ mới không phải lo đông lo tây nữa hả?”
Tôi đẩy đầu hắn ra, ngồi dậy tiếp tục xỏ giày, “Dù sao bây giờ cũng không được.”
Không đợi hắn ầm ĩ, tôi đã nói, “Nguyên nhân vì sao anh rõ hơn em mới phải, đừng vì chuyện này mà khiến mọi người không được thoải mái, bởi vì bây giờ có làm gì cũng không thay đổi được hiện tại, đừng như kẻ ngốc nữa.”
Phía sau không còn tiếng động.
Tôi xỏ hai chiếc giày, đứng lên nói, “Em đi đây.”
Vẫn không có tiếng động.
Tôi đi về phía cửa, còn chưa đi được mấy bước đã dừng lại, không phải để chờ hắn, mà bởi cả người đau nhức.
Nhất là đôi chân, bước đi run rẩy, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ xuống không đứng dậy nổi.
Nhớ xưa kia tôi từng dẻo dai xoạc thẳng chân, mấy năm qua ở nước ngoài không luyện tập, bây giờ mới quay lại nghề xưa, cơ bắp không quen ngay được, tôi thích ứng chậm chạp.
Hoắc Thời An ở sau lưng tôi bảo, “Anh tiễn em.”
Tôi không quay đầu tiếp tục đi về phía trước, thi thoảng lại hít hà, “Tiễn cái ciu, em ở ngay bên cạnh.”
Tiếng bước chân tới gần, tỏ rõ thái độ mặc kệ, nhất định phải tiễn về.
Tôi đang định cất lời, liền bị Hoắc Thời An bế lên, lại còn bế kiểu công chúa.
“Đệch, anh mau buông em xuống!”
Hắn vờ như kẻ điếc, bế tôi từ tốn tới trước cửa, giữa chừng còn huênh hoang mình mạnh hơn tôi bao nhiêu mà ước lượng tôi trong tay.
Đồ dở hơi!
Tới cửa rồi, tôi vỗ mặt Hoắc Thời An, “Được rồi, tới đây thôi.”
Hoắc Thời An cúi đầu sát lại gần, “Hôn cái coi.”
Tôi hôn hai cái lên môi hắn như dỗ cún con, “Thả em xuống nào.”
Hắn ngoan ngoãn nghe lời, vẫn chưa hết thèm mà liếm môi, tôi muốn mở cửa liền kéo lấy tay tôi, “Giờ thì không được, em cho anh chút thời gian, nhất định anh sẽ giúp em có thể trải qua những tháng ngày mà em mong muốn.”
Tôi nói, “Em không vội.”
Một tay hắn ôm lấy tôi, tay kia vòng qua cổ, kéo tôi vào lòng hắn, “Có vội không?”
“Vội, vội lắm.” Tôi bị ôm không thở nổi, máu toàn thân đổ dồn lên gương mặt, mạch máu như sắp nổ tung, “Em vội sắp điên lên rồi!”
Lúc bấy giờ hắn mới thỏa mãn buông tay ra.
Tôi nằm trong lòng hắn ho khan, cái cổ vẫn đau nhức, tôi bực mình cắn lên vai hắn một cái.
Hắn vạch cổ áo ra, lộ một bên vai khác, “Thêm một phát vào đây đi.”
“………..”
Hắn khom người vùi mặt vào hốc cổ tôi, dụi qua dụi lại, “Khoảng thời gian này quảng cáo và tạp chí anh tham gia đều theo phong cách nghiêm chỉnh, không cần lộ da thịt, em cứ tùy ý đóng dấu, đóng đôi bốn sáu tám cái cũng được, đừng có lẻ tẻ, không may.”
Khóe miệng tôi giần giật.
Trước đây hắn không phải người mê tín như vậy, chỉ khi yêu nhau mới bắt đầu.
Mấy năm trôi qua, không những không thay đổi, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng tôi cứ như vậy bị hắn lải nhải mà đóng một dấu ấn lên bả vai còn lại của hắn.
Ngày hôm sau tôi và Hoắc Thời An đi dạo quanh các thắng cảnh, hắn là ngôi sao ra ngoài phải trang bị tiêu chuẩn, đội mũ đeo khẩu trang.
Hai đứa tôi vừa ra ngoài đã có fans nhận ra, dẫn tới một nhóm chị em chạy tới xin chữ ký.
Hoắc Thời An hiền lành ký tên mình, fans tò mò hỏi sao hắn và tôi lại đi với nhau, hắn thoải mái nói gặp mặt ở sân vận động, sáng nay rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo một chút.
Tới hiện tại, từng lời nói cử chỉ của hắn đều không có vẻ gượng gạo lấp liếm nào, rất vô tư.
Tôi bày tư thái bạn thân đứng bên ngoài, thấy các fans hâm mộ của hắn nhìn sang bên đây, lịch sự nở nụ cười.
Có fans nói với Hoắc Thời An, “Ca ca, bạn anh đẹp trai nhỉ.”
Hoắc Thời An khẽ chau mày, “Năm đó chọn hot boy trường, cậu ấy là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh.”
Các chị em thấy cô bé kia thế mà có thể bắt chuyện với idol, liền tranh nhau hỏi cái nọ hỏi cái kia.
Tôi nhìn Hoắc Thời An được các fans nữ vây quanh, cảm thấy hào quang minh tinh đúng là muốn đòi mạng.
Bấy giờ trên người hắn tỏa sáng, đâu còn là người yêu tôi, mà là đại lưu lượng, là Thời An ca ca, là thần tượng của người khác.
Dù tôi nhìn bao lâu, tâm tình vẫn rất phức tạp, để tránh cho lúc chụp ảnh bản mặt mình đần thối, tôi cố gắng dời sự chú ý nhìn sang bên đường.
Không bao lâu sau, nơi đây như xuất hiện cảnh bóng tuyết lăn, càng ngày càng nhiều người tới.
Hoắc Thời An ký mấy cái rồi gọi tôi đổi vị trí.
Tôi và hắn đi cả buổi trưa, vậy mà không đi thăm được mấy thắng cảnh, nguyên nhân là do hắn, đi một lúc lại tốn công tìm cách chơi trò sến sẩm với tôi.
Một ngày không nhây cả người ngứa ngáy.
Ăn bữa trưa xong, hành trình tư nhân của Hoắc Thời An kết thúc, hắn gặp mặt người của studio, bận làm hoạt động từ thiện, làm đại minh tinh của hắn.
Tôi dành thời gian đi mua đồ.
Hôm qua lên hot search, bạn học cũ đều biết tôi ra nước ngoài xem bóng đá, muốn tôi mua đồ hộ.
Nếu không tôi hoàn toàn có thể ngồi từ tốn nhâm nhi tách cafe rồi tới sân bay.
Tôi không ngờ trước khi về nước lại chạm mặt người bạn của Tần Diễn.
Người kia liên tục khua tay với một nhân viên bán hàng, gương mặt thanh tú đỏ rực lên.
Dường như trò chuyện không được thuận lợi.
Tôi đi tới hỏi anh ta có chuyện gì.
Đôi mắt anh ta lập tức sáng lên, dường như tôi là cọng rơm cứu mạng, “Tiên sinh, ngài có thể giúp tôi một việc không?”
“………….”
Hóa ra anh ta không biết tôi và Tần Diễn quen nhau.
Còn dùng xưng hô “ngài” này.
Tôi hỏi anh ta có chuyện gì vậy, tôi có thể giúp được gì?
Anh ta không trả lời mà hỏi ngược lại, “Xin hỏi ngài có biết tiếng Anh không? Để giao lưu ấy.”
Dưới ánh mắt mong chờ của anh ta, tôi gật đầu.
“Thế thì tốt quá.” Anh ta ngượng ngùng mở miệng, “Chuyện là thế này, tôi muốn mua một chiếc đồng hồ ở đây, nhưng tiếng Anh của tôi không được tốt, không biết nói thế nào.”
Tôi hỏi anh ta muốn mua loại nào, hỏi những gì cần hỏi rồi mới nói chuyện với nhân viên của cửa hàng, giúp anh ta mua đồng hồ đeo tay.
Chiếc đồng hồ kia không rẻ, hơn hai vạn.
Anh ta mặc đồ hết sức giản dị, còn nhờ tôi hỏi nhân viên có thể gói quà không, không thể là mua cho mình đeo.
Tôi đoán tám chín phần chiếc đồng hồ kia là để tặng Tần Diễn.
Để cảm tạ hành trình xuất ngoại lần này.
Nếu phân biệt rạch ròi như vậy thật, Tần Diễn ói ra máu cho coi.
Tôi và anh ta cùng ra khỏi cửa hàng, anh ta nói cảm ơn, kiểu cúi người chín mươi độ kia ấy.
Không giống một người cha đơn thân đã ngoài ba mươi, mà như một cậu chàng không rành sự đời, rất đơn thuần rất tinh khôi.
Tôi chủ động giới thiệu mình, “Tôi tên là Phương Hoài, người thành phố A.”
“Phương tiên sinh, tôi họ Từ, Từ Vu, tôi cũng mới tới thành phố A, ban nãy rất cảm ơn ngài, nếu không có ngài, có lẽ tôi vẫn chưa mua được.”
Từ Vu mở to đôi mắt cất tiếng, hết sức chân thành nói lời cảm ơn với tôi một lần nữa.
Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với anh ta, thế nhưng tôi có gửi tin nhắn cho Tần Diễn.
Tần Diễn lập tức gọi lại, tôi cướp lời trước, “Miễn nói lời cảm ơn.”
“……..”
Tần Diễn hỏi tôi, “Chiếc đồng hồ kia bao nhiêu tiền?”
Tôi vừa đi vừa nói, “Hơn hai vạn.”
Tần Diễn ở đầu dây bên kia yên lặng trong thoáng chốc, “Cậu ấy đến bộ quần áo hơn một trăm cũng không nỡ mua.”
Tôi rất muốn nghe kể chuyện, nhưng không có thời gian, đành phải tiếc nuối thu ý muốn lại, đợi nói sau.
Tôi về nước vào ngày cuối tháng mười một, giữa tháng mười hai là sinh nhật của tôi và Hoắc Thời An.
Hắn lớn hơn tôi hai ngày, sinh nhật trước tôi.
Trước đây lúc hai đứa vẫn còn là anh em, sinh nhật rất tùy tiện, cùng lắm là mua trứng hầm trà cho nhau.
Không còn gì khác.
Hai thằng đàn ông thì có gì chứ? Trứng hầm trà là đã đủ lắm rồi.
Đến khi hai chúng tôi yêu đương, thành một cặp, còn mua cả bánh gato, tổng cộng có hai năm, không còn nữa.
Hơn nữa hắn còn có thể mang tới cho tôi một bất ngờ lãng mạn, dụ dỗ tôi vui rồi lên căn gác xép.
Khi đó cảm thấy thật tốt đẹp.
Sau đó chúng tôi chia tay, tôi ra nước ngoài cũng không tổ chức sinh nhật gì nữa.
Không phải bánh gato ở nước ngoài đắt đỏ, không mua nổi, mà là tôi sợ mình không nhịn được mà nhớ tới quá khứ, cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt.
Cảm giác ấy rất đáng sợ.
Bản thân đưa ra lựa chọn, phải tiến về phía trước, tôi không muốn sống trong hối hận, như vậy khó có thể bước tiếp.
Tôi muốn đón sinh nhật tuổi hai mươi tư cùng Hoắc Thời An, muốn hắn châm nến, hát mừng sinh nhật tôi như ngày xưa.
Chỉ là không biết liệu có thể suôn sẻ dành thời gian ra không.
Trước sinh nhật tôi là sinh nhật hắn, dường như hơi phiền toái.
Tôi nghe nói mấy ngôi sao sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, người nào hot còn làm cái gì đó để tặng fans, tự thiết kế lên kế hoạch từng khâu, cũng có nhiều khâu tương tác với nhau, không nhân cơ hội quảng cáo.
Nhưng vẫn sẽ có vài nhà quảng cáo tìm tới, nhọc lòng cầu cạnh được tài trợ tổ chức sinh nhật, mong có thể cọ nhiệt.
Tôi lên mạng tìm thử, mấy năm qua Hoắc Thời An đều tổ chức tiệc sinh nhật, vé khó kiếm, năm nay tôi về rồi, chắc chắn sẽ không làm.
Bằng không đó không phải là Hoắc Thời An mà tôi quen.
Quả đúng như dự đoán, trước sinh nhật Hoắc Thời An mười ngày, phòng làm việc đăng thông báo, nói rằng năm nay không tổ chức sinh nhật.
Dường như để an ủi các fans đã chờ đợi từ lâu, cứ ngỡ rằng chỉ chậm chạp không thông báo, sẽ có gì bất ngờ, sau đó họ nói cuối năm sẽ có một buổi họp fans.
Thế nhưng lần này các nhà quảng cáo suy sụp đầu tiên, sau đó tới lượt các fans hâm mộ.
Bọn họ cùng vỡ mộng, Hoắc Thời An liền được “người có tâm” đưa lên hot search.
Tôi không xem những bình luận kia, cũng không để ý đám blogger định hướng dư luận, chỉ lo chuyện của mình.
Hoắc Thời An không ở thành phố A, bộ phim hắn nhận đã bước vào hồi kết, đổi vị trí quay, còn có những hành trình khác, bay tới nơi nọ nơi kia, rất bận rộn, còn không có thời gian lải nhải với tôi.
Buổi tối trước sinh nhật một ngày, Hoắc Thời An gọi điện thoại cho tôi, nói là bộ phim hôm nay đóng máy, hắn và đoàn phim ra ngoài ăn, còn nói ăn món gì, mùi vị ra sao, cố ý ngứa đón cho tôi thèm thuồng, thấy tôi không phối hợp thì nổi đóa.
“Đang nói chuyện với em đấy, em không thể nể nang mặt mũi anh mà ừ một tiếng à.”
Tôi gõ phím, “Về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Thế thôi à?” Hắn bất mãn, “Không còn gì muốn nói à?”
Tôi bổ sung một câu, “Uống ít rượu thôi, uống nhiều nước vào.”
Hắn hừ một tiếng, “Còn gì nữa không?”
Tôi nhấp một ngụm cafe đậm đặc, “Em đang viết code, tối nay..”
“Tối nay làm sao?” Hắn không đợi tôi nói xong đã cắt ngang lời tôi, uy hiếp rằng, “Thầy Phương à, anh khuyên em nên nghĩ rõ ràng một chút.”
Tôi đặt cốc xuống, tiếp tục gõ bàn phím, “Tối nay video call, chơi cái game anh vẫn muốn chơi cùng em.”
Lúc này hắn lại giả làm đóa hoa trắng tinh khôi thuần khiết, làm như không hiểu được, “Chơi gì cơ?”
Còn mấy tiếng nữa là sinh nhật hắn, tôi không vạch trần cái mánh này của hắn, chiều theo ý hắn bảo, “Em chơi trong video cho anh xem.”
Hắn cúp máy cái rầm, chưa đầy một phút sau đã gọi lại, thở dốc ồ ồ, “Đậu xanh, anh chảy máu mũi rồi.”
“…………”