Đọc truyện Câu Chuyện Tình Cũ Rích – Chương 43: Tất sát kỹ
Tôi vẫn nhìn về phía Tần Diễn, Hoắc Thời An véo chân tôi, đau đến mức phải xuýt xoa.
Hắn cười gằn, “Em vẹo cả cổ nhìn cái gì hả? Bản thân em không có đàn ông à?”
Da mặt tôi giần giật, thần kinh.
Hoắc Thời An ỷ vào xung quanh toàn là người nước ngoài, hắn ngồi cười toe toét, như con chim xổ lồng, dùng hành động để nói, tôi muốn vút bay.
Tôi nhắc nhở, “Máy quay sẽ quay cả khán giả nữa đấy.”
Hắn không thèm để ý mà rung đùi, “Quay thì quay, anh có làm gì đâu.”
Tôi nhìn bộ dạng hả hê kia của hắn mà chỉ muốn dần cho một trận, “Khạc đờm lung tung, vứt rác bừa bãi mà bị chụp được là có thể bôi anh đen xì đấy.”
Hoắc Thời An liếc mắt, “Con mắt nào của em thấy anh từng làm vậy ngoài đường?”
“Em lấy ví dụ thôi.” Tôi thấy hắn vẫn còn rung đùi, “Rung đùi cũng không được, sẽ bị cho rằng không chú trọng giữ hình tượng của mình trước công chúng, không có đạo đức nghề nghiệp.”
“Em hiểu rõ giới showbiz thế nhỉ.” Hắn cười hừ, “Học hỏi nhiều như vậy, muốn debut à?”
Tôi nhìn thẳng hắn, miệng lưỡi co giật, “Đề đề cái đầu nhà anh, nếu không phải anh lăn lộn trong cái giới đấy, em đã không phải hóng chuyện showbiz rồi.”
Bên cạnh không còn tiếng động nữa.
Tôi liếc nhìn qua khóe mắt, phát hiện vẻ mặt Hoắc Thời An sắp mất khống chế, mí mắt nhảy lên vội vã ngăn cản hắn, “Kiềm chế đi!”
Hắn cúi đầu chỉnh vành mũ bóng chày, “Tối nay cho anh hôn cái.”
Tôi chê hắn thúi lắm.
Hắn đàng hoàng nói, “Ban nãy em nói như vậy, anh muốn hôn em rồi, giờ anh phải kiềm chế vất vả lắm đấy, tối nay nhất định phải thưởng cho anh.”
“………..”
Đúng là không biết xấu hổ, em bảo anh kiềm chế còn không phải vì nghĩ cho con đường sự nghiệp của anh hay sao.
…
Đội tuyển tham gia trận bóng lần này dù sao cũng có chút tiếng tăm, từ lúc tôi vào sân tới giờ không nhìn thấy đoàn khách du lịch nào của nước mình.
Phần lớn đều là fan bóng đá bên châu Âu.
Tôi phóng mắt nhìn ra xa, đối diện chi chít đầu người, chỉ có thể thấy một mảng nhỏ xung quanh, nếu mở rộng phạm vi thì ngay cả gương mặt cũng không thể trông thấy rõ.
Bên tai có tiếng mút chùn chụt, tôi quay đầu nhìn lại, Hoắc Thời An như làm ảo thuật mà cầm que kẹo mút ăn.
Ăn kẹo mút không thành vấn đề, vấn đề là hắn còn ăn kẹo hình con dê.
Trước đây hắn cũng hay mua hình này, bởi vì tôi cầm tinh con dê, hắn nói lúc nhớ tôi thì có thể ngậm trong miệng cho đỡ nghiền.
Nhây lắm cơ.
Tôi chưa ăn cơm tối, nghe hắn mút chùn chụt, cái bụng biểu tình, “Có gì không?”
Hoắc Thời An nói, “Còn một que kẹo.”
Tôi nói, “Ngoài kẹo ra.”
Hắn bảo, “Thế không có.”
Có lẽ là trông tôi hơi thảm, Hoắc Thời An dùng răng cắn kẹo, giọng mơ hồ hỏi, “Anh đi tay không, không mang túi, nhưng em đeo balo còn gì? Trong đó không có chút đồ ăn nào à?”
Tôi vuốt mặt, “Cho một đứa bé ăn rồi.”
Hắn quay đầu tắp lự, “Một đứa bé? Sao em không nói với anh?”
Tôi để hắn chỉnh lại vẻ mặt mình.
Hắn kéo vành mũ thấp xuống, gương mặt lạnh lùng bị bao phủ trong bóng tối, “Bao tuổi? Nam hay nữ?”
“Mười hai tuổi.” Tôi cũng điều chỉnh lại sắc mặt mình, không lườm hắn nữa. “Trẻ con.”
Hắn không buông tha, “Không có cha mẹ theo à?”
“Không.” Tôi nói, “Là dân bản xứ.”
Hai chúng tôi nói chuyện một lúc, trận bóng bắt đầu rồi.
Theo thành viên trong đội ra sân, fan bóng đá reo hò, âm thanh như sóng biển, hết làn sóng này nối làn sóng khác.
Tôi và Hoắc Thời An cũng đứng dậy, nếu đi xem bóng đá thì phải xem cho ra dáng.
Thế nhưng tôi không phải fan của đội nào, ai chiếm ưu thế tôi cũng vui vẻ xem, thậm chí lúc họ sút vào còn reo lên.
Fan bóng đá bốn phía có ý kiến mãnh liệt với hành động của tôi, giống như tôi phải ra hàng khác đứng mới được.
Hoắc Thời An mặc kệ tôi, bộ dạng không biết con người này.
Lúc kết thúc hiệp một, tôi đang định quay đầu nhìn về phía sau, điện thoại di động vang lên, Tần Diễn gửi wechat cho tôi.
Tôi nói với Hoắc Thời An, “Em đi vệ sinh.”
Hắn kéo khẩu trang lên, “Đi cùng.”
Tôi sợ hắn đi theo mục tiêu quá lớn, “Anh ngồi ở đây, em đi một mình là được rồi.”
Hắn đứng dậy, bướng bỉnh mà bá đạo nói, “Đi cùng nhau.”
“………..”
Tôi không muốn cãi nhau với hắn trong trường hợp này, hết cách đành để hắn đi theo.
Cửa phòng vệ sinh, Tần Diễn đứng ở đó, thấy tôi và Hoắc Thời An đi tới, trên mặt hiện vẻ đã đoán được trước.
Vẻ mặt Hoắc Thời An cũng như vậy, bộ dạng như hắn nhìn lén wechat của tôi, cố ý theo tới.
Tần Diễn không để ý cái đuôi to bên cạnh tôi, “Bao giờ về nước.”
Tôi nói chiều ngày mai.
Lúc đó Hoắc Thời An tham gia một sự kiện, đến sáng ngày kia mới về, hai chúng tôi không về cùng nhau.
Bởi vậy nên hôm nay và ngày mai hắn dành ra để đi riêng.
Lần này hắn đi không có người của studio, không dẫn theo ai cả, ngay cả Tiểu Trần thân thiết nhất cũng không đi theo, chỉ một mình hắn bay tới, là để xem bóng đá.
Đó chỉ là cái cớ.
Thực ra hai chúng tôi hẹn nhau ở nước ngoài.
Tôi đang nghĩ, chợt nghe thấy Tần Diễn cười bảo, “Thế sáng mai ra ngoài cafe đi?”
Không đợi tôi phản ứng, Hoắc Thời An nhả ra hai chữ qua khẩu trang, “Không uống.”
Tần Diễn vẫn cười, gương mặt hòa ái dễ gần, “Nhóc à, anh phát hiện ngoài cái mặt ưa nhìn của cậu ra, tính cách đúng là khắm thật.”
Hoắc Thời An muốn tháo khẩu trang xuống, bộ dạng như muốn chơi chọi gà ở đây với Tần Diễn.
Tôi giẫm chân hắn đúng lúc, lực rất mạnh, mang theo ý cảnh cáo.
Hắn đau đớn hít sâu một hơi, dưới vành mũ là ánh nhìn vừa phẫn nộ vừa oan ức.
Tần Diễn xem trò vui không chê chuyện lớn cười với tôi, “Hoài Hoài, anh..”
Hoắc Thời An lạnh lùng cắt ngang, “Anh gọi cậu ấy là gì cơ?”
Tôi thấy vẻ mặt Tần Diễn trêu tức, vội vã nói: “Đại thúc à, nơi đất khách quê người, đừng gây chuyện nữa.”
Tần Diễn nhún vai, “Do cái người bên cạnh nhóc đấy chứ.”
Có mấy người Hoa đi qua, tò mò liếc nhìn, tôi trừng mắt muốn uy hiếp Hoắc Thời An, hạ thấp giọng nói, “Đừng gây sự nữa.”
Hoắc Thời An không lên tiếng, chỉ phả hơi lạnh.
Điện thoại Tần Diễn đổ chuông, không biết ai gọi tới, anh ta rảo bước đi nhận, giọng trầm thấp, sườn mặt dịu dàng.
Tôi cảm giác anh ta như trẻ ra vài tuổi.
Tần Diễn nhanh chóng cúp máy, ánh mắt nhìn tôi như một trưởng bối hiền từ, “Mai nhóc muốn đi dạo có thể tìm anh, anh hiểu rõ nơi này lắm.”
Tôi quay đầu nhìn Hoắc Thời An, hắn để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.
Tôi cười cười với Tần Diễn, “Đại thúc à, nếu cậu ấy có chỗ nào khiến anh không thoải mái, tôi xin lỗi với anh, chuyện này coi như bỏ qua có được không?”
Tần Diễn châm chọc, “Vị kia nhà cậu ba tuổi à? Có chút giác ngộ bị người ta nắm được nhược điểm không vậy?”
Tôi há miệng, “Do tôi dạy dỗ không chu toàn.”
Thái độ của Tần Diễn nhu hòa, “Đều là nhóc con như nhau, còn phải chiều cậu ta như vậy à?”
Tôi nở nụ cười dung túng, “Từ nhỏ cậu ấy đã như vậy rồi, chỉ mất bình tĩnh trong chuyện của tôi, còn lại đều rất thành thục.”
Tần Diễn nhìn chòng chọc tôi, ánh nhìn có mấy phần không rõ, lại giống như hiểu được.
“Vị kia nhà nhóc cũng kỳ lạ thật, biết rõ một khi quan hệ của cậu với cậu ta bị lộ ra, cậu ta sẽ tiêu đời, thế mà vẫn chỉ thiếu điều cộp lên người cậu một cái dấu.”
Anh ta cất tiếng cảm thán như thiếu nữ hoài xuân, “Đúng là trẻ tuổi, yêu đương mà bạt mạng, không muốn sống như vậy.”
Khóe miệng tôi giần giật, đổi chủ đề, “Đại thúc à, đi cùng kia là bạn của anh à?”
Trên gương mặt Tần Diễn có phần mất tự nhiên, “Là bạn học cũ.”
Chân mày tôi hơi nhướn lên, “Thế anh ta…”
Tần Diễn thu vẻ mặt không tự nhiên lại, lười biếng nói, “Thằng bé muốn ra nước ngoài xem bóng đá, tìm tôi nhờ làm visa giúp, tôi đây rảnh rang quá, nên cũng đi cùng luôn.”
Giọng tôi tùy ý hỏi, “Sao không thấy mẹ đứa bé nhỉ?”
Tần Diễn nói: “Ly hôn rồi.”
Tôi không bất ngờ lắm, “Một mình nuôi con cũng không dễ dàng.”
“Đúng vậy, gầy hẳn đi.”
Tần Diễn đáp lại một câu theo bản năng, sau đó mới phản ứng lại được, anh ta day day thái dương, “Cậu bạn nhỏ, anh đi trước.”
Đi được mấy bước anh ta nói, “Cậu nhắc nhở vị kia nhà cậu đi, nước ngoài chỉ đỡ hơn trong nước một chút, cũng không phải không ai nhận ra cậu ta.”
Nói đoạn đi luôn, không quay đầu lại vẫy tay chào tôi.
Tôi đứng tại chỗ gãi gãi mũi, Tần Diễn và người cha đơn thân kia cũng là một đôi bạn cũ có chuyện xưa.
Có lẽ câu chuyện còn cũ rích hơn tôi nữa, cũng có thể không bằng hai đứa tôi.
Khó mà nói được.
..
Sau đó Hoắc Thời An không ngó ngàng tới tôi, không buồn liếc mắt nhìn tôi một cái.
Cô gái người Đức ngồi bên bắt chuyện với tôi, nói anh chàng bên cạnh tôi thật đẹp trai, hỏi tôi có thể giới thiệu cho cô ta không.
Tôi lấy cớ bất đồng ngôn ngữ để từ chối.
Tuy rằng cô ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng bởi không biết nói tiếng Trung, nên đành coi như thôi.
Cô hỏi tôi Trung Quốc thế nào, tôi lịch sự mà tùy ý kể Trung Hoa vạn năm lịch sử thăng trầm.
Lúc trận bóng bắt đầu, Hoắc Thời An như fans bóng đá nhìn đau đáu xuống sân.
Tôi biết hắn đang giận mình, đợi tôi dỗ dành, nhưng lúc này không tiện làm vậy, sợ hắn không khống chế được mà lên cơn, bèn lấy điện thoại ra lướt weibo, vừa lướt liền thấy mình và hắn trên hot search.
Trong tin là bức ảnh của tôi, hắn, và cô gái người Đức.
Tôi nói chuyện với cô gái, hắn thì xem bóng đá.
Bởi hắn đeo khẩu trang, sắc mặt căng thẳng, bị nói là lo cho đội bóng.
Phía bên tôi thì bị kêu là trọng sắc khinh bạn.
Hướng đi này rất tốt.
Chỉ có lần trước bị bình luận là có hint, sau đó không còn gặp phải những bình luận tương tự nữa.
Không có bằng chứng, cũng không có hình để photoshop, đến bôi đen cũng không bôi nổi.
Tôi không khỏi mừng thầm, năm đó tôi và Hoắc Thời An học cấp hai cấp ba, di động là một món đồ xa xỉ, có vài nhà còn chẳng ai có, huống hồ là tụi trẻ con.
Bởi vậy nên khi đó tôi và Hoắc Thời An cũng không có ảnh chụp sinh hoạt gì.
Chỉ có ảnh tốt nghiệp bị lấy ra, nhưng không bôi đen nổi.
Sau khi trận bóng kết thúc tôi và Hoắc Thời An cùng quay về khách sạn, đặt hai căn phòng, ở giữa cách một bức tường.
Chín giờ tối, tôi đi tới chỗ hắn, đi vào thẳng thắn nhận sai, dỗ dành hắn.
Chỉ trong vòng năm phút đã xong xuôi.
Tôi nắm tay hắn đặt lên mặt mình, “Lúc đó không nói với anh, là sợ anh ở sân bóng mất khống chế.”
Hoắc Thời An như nghe thấy chuyện cười không bằng, “Anh mà mất khống chế á?”
Khóe môi tôi dưới lòng bàn tay hắn không khỏi cong lên, “Anh không mất khống chế đâu, em nói sai rồi, là lỗi của em.”
Hắn hừ một tiếng, bỏ tay ra hôn tôi.
“Đừng để xảy ra mâu thuẫn với Tần Diễn, không cần thiết.” Tôi vừa để hắn hôn, vừa nói, “Tần Diễn không có ý với em, anh ta chỉ coi em là vãn bối có thể ngồi uống trà tán gẫu mà thôi.”
Hoắc Thời An bất mãn cắn môi dưới của tôi, “Anh đây không ưa tên ấy.”
Tôi kéo dài giọng, “Hiểu mà, ảnh có thứ mà anh không đạt tới, nên cảm thấy uy hiếp.”
Hoắc Thời An đột nhiên lùi bước, “Lão già ấy thì có gì mà anh không sánh bằng? Tuổi tác à?”
Tôi hít sâu, “Là sự từng trải phong phú giàu mị lực.”
Hắn muốn nổi đóa, nhưng không nghĩ được từ nào, liền trưng bản mặt người chết ra với tôi.
“Đợi anh đến độ tuổi của Tần Diễn rồi, nhất định sẽ xuất sắc nhất.” Tôi vuốt lông dỗ dành, “Giờ trong lòng em anh đã là nhất rồi.”
Tôi dỗ tới mức này rồi, hắn vẫn còn chưa thu bản mặt người chết kia lại.
Xem ra chỉ có thể dùng tất sát kỹ.
Tôi khe khẽ thở dốc, đôi mắt Hoắc Thời An bắt đầu đen kịt.
Chưa đầy một phút, hắn liền ném tôi lên giường.
Cứ như vậy thuận lý thành chương hai giờ trôi qua, ngồi hút thuốc ở đầu giường.
Thi thoảng Hoắc Thời An lại cầm điếu thuốc của tôi để hút.
Tôi chợt nghe thấy hắn nói, “Hồi trước tiếng Anh em dở tệ, toàn để anh kèm em, kéo điểm em lên.”
“Ừm.”
Tôi không tự chủ chìm vào dòng hồi ức, khi đó tiếng Anh của tôi tệ thật.
Đến chính tôi cũng không ngờ mình sống ở nước ngoài mấy năm, còn học được thứ tiếng khác từ bạn cùng phòng.
Tiềm lực con người đều được dồn ép mà ra.
Hoắc Thời An tự giễu, “Thế mà lúc em nói chuyện bằng tiếng Đức với cô gái ở trong sân bóng, anh không hiểu được câu nào.”
Hắn kéo tôi vào trong chăn, ngậm điếu thuốc bên mép tôi bảo, “Em dạy anh đi.”
Tôi mím đôi môi không biết bị hắn gây thương tích từ bao giờ, “Anh không có thời gian.”
“Có mà.” Hoắc Thời An chăm chú nhìn tôi, đôi mắt nóng bỏng, “Chỉ cần em dạy, anh nhất định có thời gian.”
Tôi không chịu được hắn nhìn tôi như vậy, không nhịn được mà thuận theo, “Được, em dạy cho anh.”
Hoắc Thời An thỏa mãn, hắn hút mấy hơi thuốc, chợt nhớ ra điều gì đó, “Anh vẫn không hỏi em, em tốt nghiệp hai năm đã có thể về nước dạy, sao trâu chó thế?”
“Tám phần thực lực, hai phần nịnh hót.” Tôi lấy điếu thuốc đưa lên miệng cắn, “Giáo sư rất thích em.”
Không biết đường não hắn lạc vào lối nào, hé mắt hỏi tôi, “Ổng không có con gái đấy chứ?”
“………”