Đọc truyện Câu Chuyện Phù Sinh – Chương 1: Dẫn
Tách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng,
nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa.
Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt,
đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi.
Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai
đang lặn lội trên đường đời.
Sa La Song Thụ
✣ Dẫn ✣
Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn,
Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây.
Thế nhưng, ai biết được rằng,
trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây.
Anh giỏi nhất nghề nấu rượu.
Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước.
Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó.
Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau.
Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai.
Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới cầu rượu.
Trong quầy rượu của anh, trên tầng cao nhất bày ba chiếc bình bằng ngọc bích tỷ nạm phỉ thuý. Mỗi bình rượu đều có một chiếc nắp tinh xảo khắc hình chiếc lá. Khi ánh sánh chiếu rọi qua thân bình nửa trong suốt, rượu trong bình dường như đang sóng sánh xoay vòng, trong bầu tĩnh lặng, ngời lên một vẻ đẹp lạ kỳ.
Khách muốn lấy ba bình rượu này. Anh nói, rượu này không bán, ủ riêng cho một người bạn, chỉ đợi cô ấy quay lại lấy.
Ba bình rượu này, trên thân mỗi bình đều khắc hai chữ…
Bình thứ nhất khắc hai chữ Nhiễm Trần, bình thứ hai khắc hai chữ Đường Gai, bình thứ ba khắc hai chữ Không Dừng.
– Đây là tên của chúng! – Anh mỉm cười nói.
Là người nào đã khiến anh dày công chăm chút đến vậy, tự ủ mỹ tửu tặng riêng, khiến khách vừa ngưỡng mộ, vừa tò mò.
“Cô ấy” ở đây, là một câu chuyện thế nào?
Khách đồng ý chọn loại rượu khác, với điều kiện là anh phải kể lại câu chuyện ấy.
– Đây có lẽ là một câu chuyện rất dài! – Anh tựa lưng vào mặt trước quầy, cười cười nói với khách, mái tóc xanh lam như mặt nước hồ trở nên cuốn hút kỳ lạ dưới những tia nắng chập chờn.
NHIỄM TRẦN
Khi tôi ủ bình rượu này, đúng vào lúc núi Phù Lung vào mùa đẹp nhất. Trên ngọn núi cao nhất thế giới, khắp nơi linh khí tràn trề. Mỗi một phiến đá, một dòng suối, chim chóc cỏ hoa, đều bừng bừng một sức sống phi phàm. Thế nhưng, kỳ tích lớn nhất vẫn là cái cây trên đỉnh núi.
Cái cây này từng là cảnh tượng thu hút nhất trên đỉnh núi Phù Lung. Thân cây thẳng tắp vươn dài, cành lá sum suê, rợp mắt một màu xanh mướt rượt như ngọc bích. Về đêm, còn có hào quang ngũ sắc tầng tầng lớp lớp toả ra từ thân cây, khi gió thổi lay cành, tuyệt mỹ vô song. Vô số người phàm đều nhận định rằng cái cây kỳ diệu bất phàm này là “thần”, nhất quyết tin rằng nó có thể thực hiện mong ước của họ, ban cho họ hạnh phúc vô biên. Bọn họ bất chấp tất cả, gắng leo lên vách đá dựng đứng, chỉ để buộc dải lụa lên trên “cây thần”. Dù cho cái giá phải trả là trượt chân rơi xuống vực núi sâu hun hút, cũng nhất quyết muốn dùng cách này để cầu xin sự che chở của “thần”.
Thế nhưng, cây không phải là thần. Nó chỉ là một con yêu cây không thể tự do bay nhảy. Nó lẻ loi, nó cô đơn, cô đơn tới mức phải sưu tập sự sùng bài của loài người làm thứ thức ăn để “lấp đầy” cho bản thân mình. Dù cho xương trắng chất ngày một cao dưới chân núi, nó cũng không muốn từ bỏ cuộc sống tự huyễn hoặc mình và lừa dối người khác.
Song không ai ngờ được rằng, cái quỹ đạo sinh mệnh mà ngay cả bản thân nó cũng ngỡ rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, trong một đêm hè thanh mát, lại bị một người dẫn dắt theo một phương hướng hoàn toàn ngược lại.
Tử Miễu là thượng tiên trên thiên giới, thuỷ thần của bốn phương, cai quản ao hồ sông suối biển cả nơi hạ giới. Anh đã dùng giọt nước trong veo lóng lánh trên đầu ngón tay, cắt đứt quá khứ độc đoán ngang ngạnh, cô đơn triền miên của yêu cây. Từ đó về sau, trên núi Phù Lung thiếu đi một “cây thần”, mà có thêm một cô gái nhỏ tên gọi Sa La theo bên cạnh anh với danh nghĩa là tỳ nữ. Họ tu luyện trong núi, qua những ngày tháng yên lành.
Cái tên Sa La, là do Tử Miễu đặt cho. Người đàn ông ôn hoà và khôn ngoan như dòng nước kia đã ban cho cô hình hài con người, giải thoát cho cô khỏi thân xác cây không thể di dịch một ly, dạy cho cô các loại phép thuật, dạy cho cô đạo lý của nhân gian, dạy cho cô biết vạn vật đều có tính linh, sinh mệnh là vô giá. Để tránh cho lại có người trần ngộ nhận, anh đã làm phép ẩn giấu đi thân cây của cô, và trồng cho cô một cây hoa tên là Vô Sắc, mỗi năm nở một lần, nở trong một ngày, để nhắc nhở cô, mỗi khi hoa nở, phải quay về thân xác thực trong mười hai canh giờ mới có thể duy trì được hình hài con người, bình an vĩnh viễn.
Tử Miễu đối với cô, giống như thượng tiên đối với yêu quái, như người con trai đối với người con gái, chu đáo rất mực.
Tử Miễu là bạn thân của tôi. Trong những ngày anh dẫn theo cô yêu cây nhỏ tu hành trên núi Phù Lung, tôi thường tới tìm anh đánh cờ, nhân tiện xin một ít nước từ nguồn nước hiếm hoi trân quý để về ủ rượu. Có một người bạn thân làm thuỷ thần, có lợi như vậy đấy!
Tôi thích nhất là trêu đùa cô yêu cây nhỏ bé vừa mới bước chân vào thế giới con người, nhìn cô chân tay lóng ngóng, song vui tươi hớn hở chạy trước chạy sau Tử Miễu. Từ trong đôi mắt xinh đẹp ấy, tôi dễ dàng nhận ra, đối với cô yêu cây nhỏ, Tử Miễu chính là cả thế giới.
Tuy nhiên, tôi vẫn ngấm ngầm cảm thấy có chút bất an.
Chẳng qua chỉ là một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây.
Yêu cây Sa La từ một cái cây không hề có tự do, cô độc một mình trên đỉnh núi, đã được Tử Miễu kéo đến cõi trần thế sống động nhộn nhịp, với hình hài và tâm hồn của một cô gái đích thực.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Đợi đến khi cô học được quá nhiều thứ, bao gồm cả yêu ghét vui buồn, muôn vàn cảm xúc phức tạp không thể nào rũ bỏ trong cõi trần gian.
Yêu cây Sa La chắc chắn sẽ trở thành một cô gái suốt đời gắn liền với những câu chuyện.
Tôi âm thầm ủ cho cô ấy một bình rượu, và gọi tên là Nhiễm Trần.
ĐƯỜNG GAI
Thần tiên phạm lỗi, người trần gặp hoạ.
Chẳng qua chỉ là một cuộc tình với một cô gái phàm trần, chư thần trên thiên giới lại tặng cho một “món quà” là ba năm hạn hán ở nhân gian. Người bị hại là loài người vô tội, còn người bị trừng phạt là thuỷ thần Tử Miễu.
Khi quyết định dùng toàn bộ nguyên khí của mình để hoá thành cơn mưa ngọt tưới tắm cõi nhân gian, anh đã tới tìm tôi, gửi gắm sự an nguy và tương lai của một người cho tôi. Anh nói, Sa La, cô gái nhỏ mà yêu ghét vui buồn đều hiện trên nét mặt kia, là người thân quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Tôi biết, cái từ “người thân” kia, đối với yêu cây, chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén đâm vào tâm khảm.
Cô luôn coi Tử Miễu là tất cả. Anh đối với cô quá tốt.
Rất tự nhiên, cô tin chắc rằng, vị trí của anh trong lòng cô và vị trí của cô trong lòng anh là hoàn toàn tương tự.
Cô cho rằng đó là một sự sỉ nhục, cô ngỡ rằng những ngày tháng sớm tối sóng đôi chính là niềm vui chân thực nhất giữa cô và anh. Hoá ra, đó lại chỉ là một sự thế thân mà ngay cả gương mặt cũng không thuộc về mình.
Khi cô nhìn thấy cảnh tượng người con gái có dung mạo giống hệt như mình đang nép trong lòng Tử Miễu, cô không còn sức lực để thở. Lần gặp mặt cuối cùng giữa cô và Tử Miễu, đã kết thúc trong tiếng thở dài khe khẽ của anh và trong bước chân ra đi đầy tuyệt vọng của cô.
Cánh rừng nơi cô đi qua, sắc xanh tươi biếc rờn phút chốc đã biến thành khô tàn héo úa. Trái tim cô, cũng héo tàn như thế.
Ngày hôm đó, tôi và cô đứng trên đỉnh núi Phù Lung, tôi buộc phải nói thật với cô rằng, cơn mưa trước mắt chính là nguyên khí của Tử Miễu. Đại hạn đã được hoá giải, còn anh mãi mãi không thể trở về được nữa.
Lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy cô rơi nước mắt.
Tử Miễu, thân là thuỷ thần, cai quản mọi nguồn nước dưới hạ giới, nhưng chỉ có nước mắt của cô là một ngoại lệ mà anh vĩnh viễn không thể điều khiển được.
Tử Miễu biến mất, thế giới của cô cơ hồ sụp đổ, và tôi cũng âm thầm bỏ đi. Bởi vì tôi biết rằng, có một người thích hợp để chăm sóc cô hơn tôi.
Từ khi Tử Miễu bước ra khỏi thế giới của cô, người luôn ở bên cô là một con rồng dữ kiêu ngạo vô song, nhưng lại là ngoài cứng trong mềm.
Rồng dữ không phải là yêu nghiệt, có dòng dõi là tộc rồng Đông Hải, là cháu đích tôn của Long Vương, đại danh Ngao Xí. Tộc rồng Đông Hải có thân phận cao quý, không thua kém thần Phật, vốn được sinh ra để trừ yêu diệt ma bảo vệ thiên hạ. Năm xưa, chỉ vì Ngao Xí tính tình ương bướng lại ham chơi, khuấy động sóng gió trong đầm hồ, gây ra lũ lụt nhấn chìm thành trì, khiến người chết vô số, Tử Miễu đã ra tay hàng phục, đánh cho hắn trọng thương. Và cô yêu cây nhỏ đã quen biết con rồng dữ từ một trường trắng đen đối địch, nước lửa giao tranh như vậy.
Ngao Xí bị thương, bắt Sa La đi ngay trước mắt Tử Miễu, nhốt cô xuống biển Vô Vọng, cách tuyệt với thế giới bên ngoài, ngày ngày dùng đủ mọi lời lẽ cay nghiệt để công kích cô gái nhỏ không cam chịu cúi đầu trước hắn, thậm chí còn cho hắn một cái bạt tai. Còn cô, vẫn kiên quyết dùng cách riêng của mình để đáp trả lại sự “độc ác” của hắn, không chút nhượng bộ.
Những người giống nhau dễ va chạm với nhau nhất, lại cũng dễ dung hoà với nhau nhất. Cái gọi là oan gia, có lẽ để chỉ Ngao Xí và Sa La.
Quãng thời gian ở trong biển Vô Vọng lại chính là một bước ngoặt nữa do vận mệnh trao tặng.
Nếu không phải là Ngao Xí luôn ở bên cạnh, bắt ép cô quay trở lại thực thân vào đúng thời hạn, thì trên thế gian cũng không còn tồn tại yêu cây Sa La nữa.
Cô sống bên Tử Miễu ba mươi năm, đổi lại là nỗi đau dằng dặc kéo dài không biết bao năm. Chính nhờ Ngao Xí luôn luôn cận kề bên cạnh, đã dần dần đưa cô rời khỏi quãng hồi ức đau thương đáng lẽ phải chôn vùi ấy.
Một kẻ ngạo khí ngất trời, đã quen thói dùng sức mạnh mệnh lệnh người khác. Một người ngang bướng cố chấp, không cúi đầu trước bất cứ sự bức bách nào. Nhiều năm qua, tôi đã từng chứng kiến vô số cuộc cãi vã và tranh đấu giữa họ. Tôi cũng nhìn thấy Ngao Xí ngốc nghếch hết lần này tới lần khác, dạy cô đủ loại phép thuật, vừa mắng mỏ cô ngốc ngếch, phiền hà, vừa tìm đủ mọi cách để khiến cô vui vẻ.
Đã ngàn năm trôi qua, hai người họ đã học được cách trưởng thành trong vô thức. Dẫu rằng quá trình này không hề dễ dàng.
Hai người họ, đáng lý ra phải là một đôi trời sinh. Tất cả mọi người đều cho rằng họ nên ở với nhau, như một cặp tình nhân.
Thế nhưng, một ngàn năm trôi qua, Sa La vẫn là Sa La, Ngao Xí vẫn là Ngao Xí, hai người họ vẫn đối đầu không ngừng nghỉ.
Thử một lần dịu dàng, một lần thoả hiệp, một lần thành thực đối diện với tình cảm của chính mình, cũng khó đến vậy ư?
Ngày hôm ấy, Ngao Xí đã biến mất.
Không ai biết nguyên nhân, cũng không biết hắn đã đi đâu.
Sa La nói với tôi, hắn thích chết ở đâu thì chết.
Nhưng từ trong mắt cô, tôi lại nhìn thấy sự lo lắng và hoang mang rất đỗi chân thành.
Sự gắn bó trong suốt một ngàn năm, lại phải đợi đến lúc chia tay rồi, mới được kiểm chứng.
Tôi hay tin Ngao Xí mất tích, đúng vào lúc đang ủ bình rượu thứ hai. Ngoài cái tên Đường Gai, tôi không muốn đặt cho bình rượu này cái tên nào khác.
KHÔNG DỪNG
Trong hai mươi năm ròng sau khi Ngao Xí mất tích, Sa La ngày ngày bôn ba khắp muôn nơi, như con thoi chạy không ngừng nghỉ khắp các vùng trên thế giới, bước chân dường như không bao giờ dừng lại. Hỏi cô có phải đang đi tìm tung tích của Ngao Xí không, cô luôn phủ nhận.
Tôi phải thừa nhận, thời gian và sự từng trải đã khiến cho cô yêu cây Sa La ngày xưa trưởng thành. Nhưng có một số thứ, cô mãi mãi không hề thay đổi.
Một năm trước, cô tới một thành phố nhỏ.
Tới đây, anh không kể tiếp nữa, mà nói với vị khách đang nghển cổ lắng nghe bên cạnh:
– Thực ra, bình rượu thứ ba vẫn chưa được ủ xong. Nó cần một thời gian lâu hơn hai bình trước rất nhiều để ủ thành.
– Vậy sao anh lại đặt tên cho nó là Không Dừng? – Khách thắc mắc.
Anh cười tinh quái:
– Bởi vì cô yêu cây đã mở một cửa tiệm bánh ngọt nhỏ trong một con hẻm tại thành phố đó. Cửa tiệm có tên là Không Dừng!
– Cái tên nghe thật kỳ quặc!
– Đúng vậy, những chuyện xảy ra trong cửa tiệm đó có lẽ còn kỳ quặc hơn nữa. Tôi từng nói, cô ấy là một người con gái mà cả cuôc đời gắn liền với những câu chuyện. Và lần này, còn có nhiều hơn nữa những người mang theo câu chuyện, tham gia vào câu chuyện của cô ấy, bao gồm cả tôi. Ha ha! – Anh cười, ngước mặt lên, nhìn vào ba bình rượu, rồi nói – Ba bình rượu này, là sản phẩm thuộc cùng một nhóm! – Anh giơ một ngón tay ra, viết vào khoảng không hai con chữ toả sáng lấp lánh, nói – Nhóm sản phẩm này có tên…
Khách đưa mắt nhìn lên, thấy trôi bồng bềnh trước mắt hai con chữ
Phù Sinh.