Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 52


Đọc truyện Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ – Chương 52

Mã Võ theo sau Lôi Thanh, nhân trời tối chạy tới vách núi, trên đường không gặp một ai, thuận lợi không ngờ. Chạy tới vách núi, họ trốn sau một tảng đá núi, Lôi Thanh luôn lo lắng nhìn con đường vừa rồi, tối đen tĩnh mịch, Lôi Thanh nhíu chặt mày, tại sao gia còn chưa tới?

Mã Võ đứng bên từ đầu tới cuối không nói một lời, Lôi Thanh cũng không để ý tới y, vì nam nhân này, gia đã nhiều lần mạo hiểm, vì y đối chọi Hồ gia, bị thương, lần này, lại vì y đi cứu Đông Mai, nhưng tên nam nhân ngu xuẩn này… Lôi Thanh không biết gia của hắn bị đứt sợi dây thần kinh nào!

Trong tầm mắt cuối cùng xuất hiện hai bóng người, Lôi Thanh thầm thở phào một hơi, hắn biết gia của hắn tuyệt đối không gặp chuyện gì!

Đường núi ban đêm vô cùng khó đi, bốn người không nói thêm gì trực tiếp xuống núi, Hoa Phụng Tường đi đầu, Lôi Thanh ở sau cùng, chính giữa là Mã Võ và Đông Mai. Mã Võ ánh mắt né tránh, trước mắt là bóng lưng lặng lẽ của Hoa Phụng Tường, trong lòng y có chút hỗn loạn, y không ngờ Hoa Phụng Tường lúc đó nói đi là đi tìm Đông Mai ngay. Gần đây, chuyện nam nhân này làm, đã càng lúc càng khiến y khó hiểu, nhưng trong khó hiểu, Mã Võ cũng mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng y làm sao tin nổi cơ chứ?

Mã Võ chỉ cẩn thận lưu ý sau lưng, nhưng trừ tiếng thở dốc hơi nặng cùng tiếng bước chân khẽ khàng của Đông Mai, không còn tiếng động nào khác, nghĩ lại vừa rồi, Hoa Phụng Tường không nói một câu, Đông Mai thì chỉ cúi đầu đi theo sau hắn, Mã Võ cảm thấy khó chịu.

Người này dù sao cũng là gia của cô mà! Cô kính hắn sợ hắn đúng không? Vậy họ… còn có thể thế nào đây?

Lúc trời mông lung sáng, cuối cùng họ chạy xuống núi, nhưng vừa mới thở phào một cái, đã thấy phía trước không xa có một đội quân binh trú đóng, kẻ gác mắt sắc, đã nhìn thấy họ từ trên núi chạy xuống, lập tức hô lên.


Hoa Phụng Tường vội kéo Mã Võ trốn sau tảng đá, các quan binh rất nhanh tay chân vội vàng chạy ra, cũng trốn sau tảng đá nhắm súng qua đây, “Làm gì?”

Hoa Phụng Tường nghĩ nghĩ, trầm giọng đáp, “Chúng tôi không phải thổ phỉ, là từ trên núi chạy xuống!”

“Hề hề! Đây không phải là Hoa lão gia sao?” Ngay lúc này, một tiếng cười lạnh truyền tới, Hồ Tông Khâm chậm rãi bước ra.

Thì ra, nhóm quan binh này chính là nhóm ban ngày rút lui khỏi núi Vân Long, tên họ Hồ chuyến này không thu hoạch được gì, làm sao có thể cam tâm, cho nên ban ngày hắn tiếp tục hứa trọng thưởng muốn các quan binh đánh tiếp, đang lúc thương lượng khó xử, không ngờ Hoa Phụng Tường lại tự mình dâng lên, đây đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Hồ Tông Khâm không khỏi vui mừng, Hoa Phụng Tường mới là đầu sỏ hại Hồ gia của họ bị cướp!

Mà có thể không cần lên núi Vân Long cũng giải quyết được vấn đề, các quan binh đương nhiên vui vẻ vô cùng, Hoa Phụng Tường nhìn thấy Hồ Tông Khâm, liền biết không thể dễ dàng thoát thân. Quan sát động tĩnh của đối phương, Hoa Phụng Tường đột nhiên thấp giọng nói, “… Lát nữa lựa thời cơ chạy.” Lúc nói, Hoa Phụng Tường không nhìn Mã Võ, Mã Võ ngạc nhiên, hồi sau mới phản ứng được câu này là nói cho mình nghe, y sững sờ nhìn Hoa Phụng Tường.

Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy trên núi lại chạy xuống một nhóm người, từ xa nhìn rất rõ ràng, dẫn đầu chính là Lâm Nhất Long.

Lâm Nhất Long bị hai tên thổ phỉ bị Hoa Phụng Tường đánh ngất gọi dậy, còn mơ mơ màng màng đã nghe tin Hoa Phụng Tường chạy mất, lập tức tirh táo, nổi cơn thịnh nộ gọi mấy huynh đệ xuống núi truy đuổi.

Không ngờ lúc này xuất hiện trước mắt lại là cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của Lâm Nhất Long, là nhanh chóng trốn đi, sau đó mới bắt đầu đánh giá tình thế.

Hắn rất nhanh nhìn thấy Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường đang trốn sau một tảng đá, xem ra đã nhìn thấy gã, đang lạnh lùng liếc gã.

Ngực Lâm Nhất Long không khỏi nóng lên lần nữa.


Lâm Nhất Long không hiểu, tại sao mỗi lần gã nhìn thấy nam nhân này, đều không khỏi sóng lòng dâng trào! Đây thật sự là cảm giác quái dị chưa từng có, nhưng, càng khiến gã muốn làm cho rõ, cảm giác xa lạ xao động toàn thân gã, khiến gã khô nóng kích động khó chịu, nhưng lại liên tục đả kích gã phát đau, rốt cuộc là thứ gì!

Lâm Nhất Long nhìn thấy Hồ Tông Khâm và một đám quan binh, lại chuyển mắt nhìn Hoa Phụng Tường đã dời mắt chăm chú nhìn phía trước, mắt híp lại__ dựa vào bốn người họ, bên trong còn có nữ nhân, làm sao địch lại được?

Không khỏi có chút hối hận không mang thêm vài huynh đệ.

Hồ Tông Khâm cũng nhìn thấy Lâm Nhất Long và thổ phỉ sau lưng gã, hơi cân nhắc, lớn tiếng hỏi, “Bên đó có phải Lâm đại đương gia núi Vân Long không?”

Không có động tĩnh, nửa ngày, truyền tới tiếng cười lạnh của Lâm Nhất Long, “Thì ra là Hồ lão gia! Hồ lão gia ngủ ở chỗ hoang sơn dã lĩnh thế này, không sợ cóng sao?!”

Hồ Tông Khâm không để ý tới lời châm chọc của gã, “Lâm đại đương gia, Hồ mỗ chuyến này lên núi đã mạo phạm, nhưng, Hồ mỗ không phải nhắm vào Lâm đại đương gia, oan có đầu nợ có chủ, Hồ mỗ chỉ muốn tìm nam nhân kia tính sổ! Cho nên, hy vọng Lâm đại đương gia đừng xen vào chuyện này!”

Lâm Nhất Long cười đáp, “Hồ lão gia, ngươi hiểu sai thì phải? Đánh cướp Hồ gia các ngươi là Lâm mỗ ta đây!”

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Hồ mỗ bình sinh hận nhất chính là tiểu nhân giở trò sau lưng!”


Hoa Phụng Tường mặt không biểu cảm lắng nghe.

Lâm Nhất Long không đáp lời Hồ Tông Khâm, gã chậm rãi mở chốt súng, nói với Hoa Phụng Tường, “Hoa huynh đệ, ca ca tới đây!”

Hoa Phụng Tường vẫn bất động.

Chớp mắt vừa rồi, Hoa Phụng Tường kỳ thật đã nhìn thấy được Lâm Nhất Long mang theo bao nhiêu người, tại nơi trống trải không có bao nhiêu chỗ che chắn, mấy người họ muốn đối kháng với quan binh, không cần nghi ngờ là lấy trứng chọi đá!

Hoa Phụng Tường vẫn đang tính toán đường lui, hắn là người thế nào, nghe khẩu khí của Lâm Nhất Long, hắn đã biết tên thổ phỉ này muốn bất chấp tất cả giúp mình, vốn dĩ, Hoa Phụng Tường đã dự định liều chết một phen, để Mã Võ tìm được cơ hội chạy thoát tính sau, không ngờ ông trời cũng không muốn Hoa Phụng Tường hắn chết, Lâm Nhất Long này lại từ trên trời rơi xuống!

Vậy thì, khóe môi Hoa Phụng Tường nhẹ cong lên nụ cười lạnh, hắn sẽ lợi dụng cơ hội này thật tốt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.