Đọc truyện Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ – Chương 2
“Hoa Phụng Tường kia hôm nay không đồng ý sao?” Quy củ Lục gia, trời vừa tối sẽ đi ngủ, Lục phu nhân đã chuẩn bị chăn đệm, đợi Lục Trọng Kim nằm xuống mới thổi tắt đèn.
“Hừ.” Lục Trọng Kim nhẹ hừ một tiếng.
“…Lão gia, cũng không phải chúng ta không có tiền, tự mình làm ăn không được sao, sao phải đi xin hắn?” Lục phu nhân không hiểu lắm.
“… Đúng là nữ nhân! Chuyện làm ăn nào có dễ dàng như thế?” Giọng Lục Trọng Kim khàn khàn, “Được rồi, im lặng ngủ đi.”
“… Vậy ngày mai ông thuyết phục hắn thêm thử xem.” Lục phu nhân đã quen thái độ này, suy nghĩ một chút rồi nói.
Lục Trọng Kim thầm tính toán trong bụng, không phản ứng nữa.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Lục gia đã hỗn loạn cả lên, vì cái tên nhà quê Mã Võ kia thật sự tới trả sính lễ.
Tất nhiên nhóm gia đinh lại xung đột kịch liệt với y, thật ra, tối qua còn chưa trở về Mã Võ đã có chút hối hận, y không muốn làm ồn lên như vậy, nhưng lại thành như thế, đều tại y không thể nhịn được nói sai lời. Mã Võ cho rằng vốn dĩ chuyện này còn có đường thương lượng, dù sao Lục gia cũng không phải hoàn toàn không để bụng tiếng tăm, chỉ cần họ chịu, luôn có thể tìm mối tốt hơn cho nhị thiếu gia, nhưng, hiện nay lại bị y làm hỏng, cho nên lúc bị gia đinh của Lục gia xô đẩy, y cũng chỉ nhẫn nhịn, nói, “Tôi muốn gặp Lục lão gia.”
Lúc y vừa tới đã có người vào gọi Lục Trọng Kim, sính lễ đã đưa đi lý nào còn thu về? Hừ, lần này đúng là được mở nhãn giới, mẹ nó chứ, nghĩ Lục gia họ là gì! Mã Võ hại mấy gia đinh bị mắng hôm qua, trong lòng họ đang bực bội, không ngờ còn thứ khốn kiếp không tự biết mình cân lượng bao nhiêu như thế!
Mất hồi lâu, người đi thông báo chạy về, “Lão gia nói rồi, để y mang sính lễ vào.”
Câu này khiến đám đông đang lôi kéo giằng co ngẩn hết cả ra.
Người tới liếc mắt nhìn Mã Võ, nói tiếp: “Lão gia nói, nhận lại sính lễ, không phải y không muốn sao? Nhưng lễ này đã nhận qua rồi, ngày lành đã chọn vào tháng sau, tuyệt đối không thể chậm trễ, chúng ta đúng giờ tới rước người.”
Mã Võ ngẩn ra nhìn hắn, y cho rằng mình nghe nhầm rồi, “… Ngươi nói gì?”
“Nói gì, ngươi nói thử xem là gì? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Lồng ngực Mã Võ bắt đầu phập phồng.
Tính tình Mã Võ luôn không tệ, nhưng lúc này khi phản ứng lại y chỉ cảm thấy cơn giận trào lên không thể nén nổi, y không thể tin được, lại còn có loại người này! Giờ đây coi như y đã hiểu, không, có lẽ từ hôm qua y đã cảm nhận được, chuyện này không cách nào giải quyết êm thắm với Lục gia.
Lục Trọng Kim tối qua cả đêm không ngủ ngon, sáng thức dậy phát sầu suy nghĩ làm sao thuyết phục Hoa Phụng Tường chấp nhận ông gốp vốn vào cửa hàng mới mở ở Giang Triết của hắn, không ngờ Mã Võ lại tới làm loạn, lửa giận lập tức bùng lên.
Ông dặn tên gia đinh chạy tới báo vài câu đó, chờ tên gia đinh đi rồi, ông không ngủ tiếp được nữa, khoác thêm áo bước ra nội viện, đứng từ xa nhìn sang cửa lớn.
“Ngươi nói gì!” Mã Võ cố nhịn, đám gia đinh đã bắt đầu tới lui bê đồ, cuối cùng y không nhịn được nữa.
“Chờ đã, chúng ta nói cho rõ ràng!” Mã Võ lúc này, đã không còn vọng tưởng, y sừng sững đứng đó, “Nếu các người đã nhận lại đồ, mối hôn sự này coi như hủy, nói cho lão gia mấy người, đến khi đó nếu ông ta dám tới cửa rước người, Mã Võ tôi không khách khí với ông ta!”
Mã Võ thế này khiến đám gia đinh sửng sốt, “… Xời, ngươi còn muốn thế nào?”
“Sính lễ đã thu giờ muốn hối hôn, còn có lý hay sao!”
“Tiểu tử thúi! Quậy phá cũng không nhìn xem đây là đâu!”
…
“Ai có bản lĩnh thì tới rước, cây gậy nhà tôi không có mắt đâu!” Mã Võ không còn cách nào khác, hiện tại đã thế này, nói gì cũng vô dụng, tóm lại muội muội y bất kể thế nào cũng không thể gả qua đây, Mã Võ gồng mình để lại câu này, sau đó bỏ đi.
Cả đám trợn mắng nghẹn họng nhìn y huênh hoang bỏ đi.
Lục Trọng Kim đứng đó ngậm ống thuốc lào nửa ngày không rít hơi nào.
Cảnh này đồng dạng cũng rơi vào mắt vị khách của Lục Gia là Hoa Phụng Tường, sáng nay hắn dậy sớm tản bộ vừa về tới, luôn yên lặng đứng xem gần đó, đây là nam nhân nhà quê hôm qua tới trả sính lễ sao? Rối nùi cả lên rồi.
Hoa Phụng Tường không khỏi có chút đồng tình với người đó.
Y có vẻ rất bảo vệ muội muội mình! Chỉ tiếc, Hoa Phụng Tường thở dài, y lại đụng phải dạng người như Lục Trọng Kim.
Nam nhân nhà quê… y tên Mã Võ thì phải? Vóc dáng tốt, tướng mạo không phải rất bắt mắt nhưng lại rất thoải mái, hơn nữa đánh giá từ hai hôm thấy được, trong sự hàm hậu không mất tính cương liệt, trong trầm ổn hơi mang theo lỗ mãng, cũng coi như là một hảo hán.
Nghĩ tới đây, Hoa Phụng Tường đột nhiên kín đáo cười lên, không biết tại sao, hắn nhớ tới sở thích ác liệt của mình, ra ngoài cũng vài ngày rồi, nghẹn tới phát hoảng.
Có trời biết, nam nhân tên Hoa Phụng Tường cũng không phải thứ gì tốt.
Thật ra chuyện này căn bản cũng không phải là bí mật, thân là Hoa đại thiếu gia mà người trong thành Thái Nguyên ai cũng biết, với vẻ ngoài ôn hòa khiêm nhường, thực tế lại bá đạo lãnh khốc đa nghi__ nói thế này vậy, người này, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, thì bất kể có nên hay không có thể hay không phải trả giá cỡ nào quái lạ khó hiểu thương thiên hại lý ra sao, trước giờ đều táo bạo không đạt mục đích quyết không thôi.
Vì thế cho dù nam nhân nhà quê Mã Võ rõ ràng không quá hợp khẩu vị hắn, nhưng vẫn như thường lệ, nghĩ là làm, đối với con người này bất luận phương diện nào cũng không tồn tại bất cứ trở ngại gánh nặng nào.
Hoa Phụng Tường nghiềm ngẫm nhìn con đường Mã Võ biến mất, tâm tư xoay chuyển, đã lặng lẽ bắt đầu tính toán.