Đọc truyện Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ – Chương 13
Hôm nay Hoa Phụng Tường vừa về nhà, Tứ Hỉ bên cạnh Hoa lão thái thái đã tìm tới.
Cô nói lão thái thái dặn hắn vừa về thì mời hắn qua, cơm tối sẽ ăn chung với nhau.
Hoa Phụng Tường nghe thế liếc nhìn Lôi Thanh một cái, Lôi Thanh cũng nhìn hắn.
“Biết rồi.” Hoa Phụng Tường cười nói.
Tinh thần Hoa lão thái thái không tốt lắm, mấy nha đầu bưng đồ ăn lên cũng không thấy bà ăn. Bà chỉ nhìn đứa con Hoa Phụng Tường ngồi bên tay trái.
Hoa Phụng Tường chậm rãi ăn, chỉ thỉnh thoảng dặn dò các nha đầu đưa món nào cho lão thái thái.
Hồi sau, Hoa lão thái thái cuối cùng thở dài một tiếng, mỏi mệt hỏi, “Ta nghe nói con mời đại phu cho người kia?”
Hoa Phụng Tường khựng lại một chút, “… Vâng.” Hắn đặt đũa xuống ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ cười không chút trốn tránh.
Hoa lão thái thái không ngờ hắn sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy, nhất thời không biết nói gì thêm, bà lại thở dài, ngữ điệu càng thêm u oán, “… Ta biết ta không quản được con.”
Hoa Phụng Tường không nói gì.
Hoa Lão thái thái tiếp tục nói, “Trước giờ con luôn có chủ kiến, mấy năm nay, những chuyện con làm bên ngoài, tốt cũng được, xấu cũng được, ta chưa từng quản, ta cũng biết mình không quản được.” Nói tới đây, Hoa lão thái thái nhẹ thở dốc ngừng một chốc, “Nhưng Phụng Tường à, mẹ con đây cũng chẳng còn được bao lâu nữa, đến bây giờ, con vẫn không thể suy nghĩ cho mẹ sao? Con nói thử xem bất kể con tìm dạng gì cũng được, nhưng đừng làm lớn chuyện, đừng chuốc lấy nguy hiểm, đừng chỉ nhắm vào nam nhân… mấy nam nhân đó có thể nối dõi tông đường cho con sao? Còn cả mấy cô kỹ nữ kia… mẹ đã nói từ lâu rồi, dụng tâm tìm kiếm một chút, thấy ai thích hợp thì có thể nạp về, đã hơn ba mươi tuổi rồi, vẫn mà chỉ có hai khuê nữ, con không vội chút nào sao?… Ôi, mẹ có chết cũng không nhắm mắt được, cũng không còn mặt mũi gặp lại cha con.”
Hoa Phụng Tường nhịn không được cười, “Mẹ xem lại mẹ đi, con chỉ nhắm vào nam nhân hồi nào? Con cũng không hề tìm loại nữ nhân đó, mẹ nghe ai nói vậy?”
Hoa lão thái thái thấy hắn như vậy, bất giác càng thêm giận, “Mẹ còn cần nghe ai nói? Ai không nói! Ai chẳng biết đại thiếu gia Hoa gia ăn uống chơi gái đánh bạc cái nào cũng giỏi? Con còn lén mở mấy sòng bài đúng không? Đó là chuyện làm ăn là người tốt nên làm sao?”
Hoa Phụng Tường không ngờ lão thái thái cả ngày ở nhà mà có thể biết nhiều như vậy, chỉ đành cười chột dạ.
“Thuốc của người nam nhân kia bây giờ là do Đại Vũ quản đúng không, dừng cho ta!” Hoa lão thái thái nhắc lại chuyện này, đây cũng là mục đích chính bà gọi con trai tới đây. Cái thứ đó, chỉ hận không thể giết luôn cho rồi, còn cần mời thầy hốt thuốc hầu hạ sao, mấy vết thương đó cho lở loét chết luôn đi, ai bảo y to gan bằng trời, dám tổn thương con trai bảo bối của bà chứ?
Hoa lão thái thái lúc này, trong đầu chỉ nhớ sự đáng ghét của nam nhân kia, lại quên sạch những gì con mình đã làm với người ta.
Từ đó có thể thấy, bà chẳng qua cũng chỉ là một lão thái thái bình thường bao che con mình mà thôi, nào có nhiều tấm lòng từ bi gì, mà vừa rồi sở dĩ nói mấy lời như người tốt không nên mở sòng bạc, tin rằng cũng chỉ xuất phát từ suy nghĩ lo lắng cho con thôi.
Hoa Phụng Tường không đáp lời, hồi sau, hắn mới cười nói, “Mẹ, mẹ cần gì so đo với y.”
Hoa lão thái thái trừng hắn, “Ta cứ so đo với y thì sao, vài ngày nữa, ta còn muốn kêu người ném y vào ngục!”
Hoa Phụng Tường lại không nói.
“Phụng Tường à, nghe lời mẹ, con từ bỏ đi, mau cưới thêm hai người về, nối dõi tông đường là đại sự!” Hoa lão thái thái quả thật rầu não cả ruột.
Hoa Phụng Tường câm nìn nhìn bà, đột nhiên, hắn nảy ra một ý.
“Ờm, mẹ xem con quên mất tiêu.” Khóe miệng hắn cong lên, “Nói lại thì, mấy hôm nay con có nhắm một người.”
Hoa lão thái thái lập tức vực tinh thần, “Hả? Là cô nương nhà ai?”
“Hình như là nhà rất nghèo…” Hoa Phụng Tường càng nói càng muốn cười, hắn cảm thấy mình quả thật quá thông minh.
Hoa lão thái thái nghe thấy cái này, quả nhiên lập tức tỏ rõ, “Cái này không sao, nghèo chút cùng lắm cho thêm chút tiền, chỉ cần bộ dạng được tính tình tốt sức khỏe ổn, cái khác không phải lo.” Cứ như sợ hắn sẽ để ý.
Hoa Phụng Tường liền nói, “Mấy cái đó ổn hết, không thì cứ chọn cô ta nhé?”
Hoa lão thái thái liên tục gật đầu, vội tới mức quên hỏi luôn là cô nương nhà ai, mặt bà cuối cùng cũng dãn ra.
Hoa Phụng Tường đúng lúc nói, “Mẹ, vậy con từ bỏ rồi mẹ đừng hành tội người đó nữa, thả người đi.”
Hoa lão thái thái ngạc nhiên, nửa ngày không phản ứng lại được, hồi sau, cuối cùng bà cũng tỉnh ra, cẩn thận nhìn hắn.
Trong lòng bà, thật ra từ sớm đã cảm thấy hình như có chỗ nào đó bất thường… con trai đang đi đường vòng với bà đúng không? Nói cả nửa ngày sao lại nhắc tới chuyện này nữa? Hừ, lẽ nào mất cả buổi, nó nói như vậy cũng chỉ vì để bà thả người kia sao?
Vậy nó quả thật tốn không ít tâm tư vì người kia!
Hoa lão thái thái yên lặng suy ngẫm. Kỳ thật, nếu hắn thật sự kiên quyết thả y, lão thái bà bà đây làm sao cản được? Hơn nữa, nghĩ lại đứa con này, bất kể ở bên ngoài làm chuyện gì ồn ào, trở về nhà từ đầu đến cuối vẫn rất hiếu thuận với người mẹ này.
Hoa lão thái thái xem xét tình thế, sau một phen suy tư, vẻ mặt dịu đi.
“Thôi, bỏ đi, tùy con đó.” Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu con trai đã tốn tâm tư suy nghĩ muốn làm như vậy, thì cứ tùy nó.
Chẳng qua, sẽ không có lần sau nữa chứ?
Hoa Phụng Tường bên này thì đã cười tươi từ sớm.
Lão thái thái cuối cùng cũng thỏa hiệp hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Chỉ là, chuyện đột ngột quyết định khi nãy cũng có hơi ngoài ý định của hắn, một khắc trước hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới. Phải cưới thêm một người sao… vậy cưới tiểu cô nương kia thì sao?
Mà sau khi biết được tất cả, người nam nhân kia sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Ha ha, Hoa Phụng Tường cười cong môi, hắn đã khẩn cấp muốn được nhìn thấy.
Ba ngày sau, Mã gia ở thôn Đông Phụng lại có bà mối tới cửa.
Bà mối đến hỏi cô nương Mã Phụng Nha của nhà này, không sai, chính là cho đại thiếu gia Hoa Phụng Tường của chúng ta.
Hôm đó, trong lúc thương lượng với Hoa lão thái thái, đột nhiên nhớ tới tiểu cô nương thôn quê này, nhớ tới sự yêu thương Mã Võ dành cho cô… nếu hắn cưới cô, vậy Mã Võ còn muốn chạy thoát khỏi hắn sao? Chỉ sợ muốn ít nhìn mặt hắn một lần cũng khó nữa là!
Chẳng qua, Hoa Phụng Tường lười nghiên cứu sâu vì sao mình lại nảy ra ý định này, càng lười suy nghĩ cái này có gì đáng để cao hứng.
Tóm lại, chính là tâm trạng hắn vì thế trở nên vô cùng vui vẻ.
Lúc cha Mã vừa nghe được bà mối nói tên của Hoa Phụng Tường, còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau khi thấp thỏm hỏi lại một lần, ông liền cuồng hỉ.
A! Là đại lão gia đó đấy!
Cha Mã vẫn nhớ hắn.
A A! Lần này thật sự là sắp được hưởng phúc rồi!
Nhất thời, trong đầu cha Mã toàn là những thứ này.
Ông gần như không hề suy nghĩ đã liên mồm đồng ý.
Khi đó Mã Phụng Nha cũng có mặt, khi cô từ xa nghe được tên Hoa Phụng Tường, cũng cho rằng mình nghe nhầm. Tim cô thoáng cái muốn ngừng đập, sau đó, bắt đầu đập lại thật nhanh.
Tim đập kịch liệt tới mức cô choáng váng, tay cô siết lại ấn lên ngực… cô không phải lại nằm mơ chứ? Người đó, từ sau lần gặp mặt kia đã trở thành vai chính trong giấc mơ thiếu nữ của cô, cái người với nụ cười thật đẹp đó, họ đang nói về hắn sao?
Mã Phụng Nha nhìn cha Mã mang bộ dạng vui sướng điên cuồng nịnh nọt lại tự đắc, vui vẻ tiễn bà mối ra ngoài, không biết tại sao, cô chợt thấy cổ họng nghẹn lại.
Thật sự… là hắn sao?