Đọc truyện Câu Chuyện Ngày Xuân – Chương 26: Lừa đảo
Mặc Trì chưa bao giờ mong sức khỏe mình hồi phục chậm lại như lúc này. Ngày ngày, Tư Tồn ở bên cạnh anh, ân cần chăm sóc anh. Đặc biệt, từ khi chuyển tới phòng bệnh đơn, thế giới chỉ còn hai người họ. Trong phòng bệnh còn có một chiếc giường gấp. Tuy điều kiện thiếu thốn nhưng Tư Tồn vẫn cố gắng ngủ trên đó. Cô tới nhà vệ sinh thay đồ ngủ, sau đó cuộn mình nằm lên giường. Vì Tư Tồn ở đó nên Mặc Trì không nỡ ngủ. Anh cứ nằm im lắng nghe từng nhịp thở của cô.
Lúc này, anh có thể ăn được nhưng vẫn chưa hết sốt nên không có hứng thú gì với đồ ăn. Đồ ăn trong bệnh viện nhiều dầu mỡ, Tư Tồn lại không có chỗ để nấu cơm nên cô đành phải mang tới hai túi bột ngó sen rồi quấy thành cháo cho Mặc Trì ăn tạm. Mặc Trì rất biết nghe lời. Anh chỉ nhíu mày một chút là ngoan ngoãn ăn hết món ăn nhạt nhẽo vô vị, nhớt nhát như bột hồ đó. Ba ngày sau, Mặc Trì không chịu ăn uống gì nữa, bởi anh phát hiện, sức khỏe của anh đang hồi phục rất nhanh. Mỗi lần bác sỹ đến kiểm tra đều nói mấy ngày nữa là anh có thể ra viện được rồi.
Mặc Trì không những không hào hứng, ngược lại còn bị cảm giác sợ hãi xâm chiếm. Tư Tồn đã nói, đợi sau khi anh xuất viện, cô sẽ về Mỹ luôn. Bác sỹ vừa nói anh hồi phục tốt, Tư Tồn liền cất hết đồ của mình vào vali. Trên tủ chỉ để lại mấy thứ đồ để đánh răng, tắm rửa. Hôm qua, khi thấy cô ra ngoài một tiếng đồng hồ, anh đã lo nơm nớp. Anh đoán là Tư Tồn đi đặt vé máy bay.
Tim anh đập thình thịch, liền cố gắng nghĩ ra cách làm thế nào để giữ chân Tư Tồn lại. Nếu phải chịu nỗi đau chia cắt thêm một lần nữa, anh không biết mình còn sống được nữa không. Nếu khỏi bệnh rồi, anh không thể tiếp tục ở mãi trong bệnh viện được nữa. Bây giờ ngày nào cũng có người nhà bệnh nhân chực chờ, nghe ngóng bao giờ Mặc Trì xuất viện. Phương pháp duy nhất chính của anh chính là sẽ khiến bệnh tình của mình xấu đi. Lúc đó, Tư Tồn sẽ không nỡ rời xa anh trong lúc bệnh tật, cô nhất định sẽ ở lại. Nghĩ đến đây, Mặc Trì sung sướng như một đứa trẻ con được kẹo.
Thế là, lúc Tư Tồn đút cho anh ăn bột ngó sen, anh mím chặt môi quyết không mở miệng. Tư Tồn đặt bát bột sang một bên, cúi đầu và dịu dàng hỏi: “Có phải vì nhạt quá không? Em mua thêm chút đường cho vào nhé”.
Mặc Trì lắc đầu nói: “Anh ăn cái này cảm thấy buồn nôn lắm”.
Tư Tồn nhìn bát bột ngó sen kia liền gật đầu đồng tình: “Thế anh muốh ăn gì? Em nghĩ cách nấu cho anh ít cháo nhé?”
Mặc Trì nói không ra hơi: “Anh muốn ăn cơm và hoa quả”.
Tư Tồn chạy đi hỏi bác sỹ. Bác sỹ nói, dạ dày của Mặc Trì lúc này đã ổn định nên về nguyên tắc anh có thể bắt đầu khôi phục lại ăn uống như bình thường. Nếu ăn cơm, chú ý phải nhai chậm và kỹ, mỗi lần ăn một ít thôi sẽ không sao, nhưng chú ý là đồ ăn phải thật thanh đạm.
Tư Tồn chuyển lại lời của bác sỹ tới Mặc Trì. Mặc Trì nói: “Anh biết rồi. Từ hôm nay mỗi ngày đặt hai phần cơm, em hãy giúp anh mua hoa quả, táo hay quýt đều được”.
Trong bệnh viện có dịch vụ đặt cơm cho người nhà và bệnh nhân. Tư Tồn gọi một suất mặn còn suất chay dành cho Mặc Trì. Tư Tồn nghiêm chỉnh tuân theo lời dặn dò của bác sỹ rằng Mặc Trì cần phải ăn uống thanh đạm. vẫn chưa tới giờ ăn trưa nhưng Mặc Trì đã giục Tư Tồn đi mua hoa quả. Tư Tồn vừa đi một lát thì y tá đã mang suất cơm trưa đến. Đợi cô y tá quay lưng đi khỏi, Mặc Trì đã nhấc hộp cơm có thức ăn mặn lên. Bên trong hộp cơm có món sườn cay thơm. Khi quan sát trong phòng không có ai, anh nhanh chóng cho sườn vào miệng và nhai ngấu nghiến. Chỉ trong vòng hai phút, anh đã ăn hết một hộp đầy cơm và sườn, sau đó lén lút vứt chỗ xương thừa vào thùng rác.
Một lúc sau, Tư Tồn xách về một túi hoa quả. Mặc Trì vội nói: “Y tá vừa đưa cơm đến, em tranh thủ lúc cơm còn nóng hãy ăn đi”. Mặc Trì ăn no xong cảm thấy rất đắc ý. Tuy anh đang mặc áo bệnh nhân, đầu dựa vào thành giường nhưng lại khiến người khác cảm thấy anh như một cái cây đón gió, phóng khoáng tiêu diêu.
Tư Tồn mở hộp cơm nhưng chỉ thấy bên trong có cơm với mấy ngọn rau xanh: “Đây là suất của anh, suất của em đâu rồi?”
Mặc Trì giả vờ hồ đồ: “Cái gì mà của anh với của em. Anh chỉ lấy một suất rồi ăn thôi”.
“Cái gì?”, Tư Tồn thất kinh: “Suất đó có thịt, anh làm sao mà ăn thịt được?”
Mặc Trì tỏ ra rất ấm ức: “Bao nhiêu hôm phải ăn đồ lỏng nên anh rất muốn ăn thịt mà”.
Tư Tồn nói chắc như đinh đóng cột: “Không được!”
Hai tay Mặc Trì khoanh trước mặt, sau đó anh còn chép chép miệng: “Nhưng anh đã ăn hết rồi”.
“Anh!”, Tư Tồn tức đỏ cả mặt. Cô cảm thấy bất an, liền đặt hộp cơm xuống: “Em phải đi tìm bác sỹ, cơ thể anh còn rất suy nhược, lại ăn bao nhiêu thịt như thế…”
“Em quay lại mau”, Mặc Trì kéo cô lại rồi cười ngây thơ: “Em muốn anh bị bác sỹ mắng vì tham ăn à? Không sao đâu, mà nếu có làm sao thì đây là bệnh viện cơ mà, việc gì phải lo lắng”. Anh vừa dứt lời, dạ dày liền lên cơn đau. Mặt anh tái nhợt, nhưng rõ ràng anh đang vui như mở cờ trong bụng.
Nghe Mặc Trì nói cũng có lý, Tư Tồn bất lực thở dài: “Anh thật là, càng sống càng thụt lùi, làm đến Tổng giám đốc rồi mà vẫn tham ăn”. Cô nói xong câu đó, trong lòng cũng cảm thấy vui vui.
Trong thời đại vật chất phong phú, cái miệng của Mặc Trì trỡ nên rất kén chọn. Khi ăn cá anh chỉ ăn chỗ thịt mềm nhất gần đầu cá, ăn tôm nhất định phải là tôm tươi. Anh ghét nhất là ăn thịt kho tàu toàn mỡ. Bây giờ, anh lại tranh ăn mấy miếng thịt với Tư Tồn, xem ra ăn bột ngó sen nhiều quá thật sự khiến anh thâV phát ớn.
Theo thông lệ, sau bữa ăn, anh sẽ phải truyền dịch. Lúc y tá hỏi Tư Tồn về tình hình ăn uống của bệnh nhân, Mặc Trì cố sức ra hiệu bằng mắt cho cô. Tư Tồn mềm lòng đành nói: “Hôm nay anh ấy bắt đầu ăn thức ăn cứng”. Y tá nói: “Cần từng bước khôi phục lại thói quen ăn uống bình thường. Bệnh nhân này hồi phục tốt đấy. Nhưng phải nhớ không được ăn những thứ chua, cay, cứng, khó tiêu hóa”.
Cả Tư Tồn và Mặc Trì ra sức gật đầu. Y tá vừa ra khỏi phòng, Mặc Trì liền nói: “Trước đây anh vào hùa cùng em làm chuyện xấu, bây giờ thời thế thay đổi, em cùng anh làm chuyện xấu”.
Tư Tồn cau mày, trợn mắt nhìn anh: “Ai cùng anh làm chuyện xấu hả? Hôm nay em giám sát không đến nơi đến chốn, lần sau đến giờ ăn em sẽ tuyệt đối không đi ra ngoài”.
Mặc Trì thấy ánh nắng ban trưa thật đẹp, liền đề nghị: “Nằm mấy ngày nay rồi nên xương cốt cứng hết cả. Chúng ta ra ngoài đi dạo thôi”.
Tư Tồn nghĩ Mặc Trì vừa ăn bao nhiêu thịt, ra ngoài đi lại một lúc cũng tốt cho tiêu hóa nên cô gật đầu đồng ý. Chiếc chân giả của Mặc Trì vẫn luôn được đặt ở đầu giường, bên cạnh còn có một đôi nạng mà Tư Tồn mượn từ chỗ bác sỹ để giúp Mặc Trì có thể thuận tiện hoạt động trong phạm vi nhỏ. Mặc Trì chầm chậm cởi áo bệnh nhân ra, sau đó anh nói với Tư Tồn: “Em hãy tránh ra một lúc để anh thay đồ”. Họ đã từng là vợ chồng trong bốn năm trời nên khi thay đồ anh hoàn toàn không cần phải né tránh Tư Tồn, nhưng nếu không nói câu đó, anh lại có cảm giác như mình đang mạo phạm cô.
Tư Tồn nhìn Mặc Tri Anh để chiếc áo sơ mi và bộ vest lên giường. Sau khi cô lặng lẽ bước ra ngoài, Mặc Trì lắp chân giả, thay đồ và ngồi đợi bên giường. Một lúc lâu anh vẫn không thấy Tư Tồn bước vào.
Anh đứng dậy và mở cửa ra nhưng không thấy Tư Tồn ở hành lang. Cô ấy đi đâu rồi? Đúng lúc Mặc Trì cảm thấy lo lắng thì Tư Tồn xuất hiện ở góc cầu thang, tay cô đang ôm một hộp giấy rất lớn.
Cô đi đến bên cạnh anh, hơi thở hổn hển, trán lấm tấm đầy mồ hôi. Cô nhấc cái hộp giấy lên và nói; “Đây là áo gió, em vừa chạy ra cửa hàng mua cho anh. Anh mặc xem có hợp không?”
“Em vừa đi mua áo gió sao?” Mặc Trì kinh ngạc, ánh mắt anh nhìn xuống tay cô. Cô ra ngoài không nói câu nào khiến trong lòng anh có phần buồn bã nhưng không ngờ rằng, cô lại đi mua áo chống rét cho anh.
Tư Tồn dìu Mặc Trì về phòng, sau đó cô lấy từ trong hộp ra một chiếc áo gió lông dê màu đen có hai hàng khuy: “Tuy bây giờ đã sang xuân nhưng thời tiết ở Bắc Kinh không như Thẩm Quyến. Anh muốn ra ngoài thì phải mặc ấm áp một chút”.
Mặc Trì ngoan ngoãn dang tay ra cho Tư Tồn khoác áo4ên người mình. Chiếc áo gió có độ dài trung bình, mặc vào vừa hay chạm tới đầu gối. Tư Tồn cẩn thận cài từng chiếc khuy một từ trên xuống dưới. Mặc xong cho anh rồi, cô ngắm nghía Mặc Trì và hài lòng nói: “Em biết ngay là phải mua cỡ lớn mà. Anh tuy gầy nhưng dáng cao, mặc cỡ lớn mới hợp”. Sau đó cô lại giúp anh đóng chặt cổ áo lại: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.
Mặc Trì gật đầu mỉm cười, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Tư Tồn đã gọi lại: “Đợi đã!”
Mặc Trì nhìn cô, không hiểu cô lại nghĩ ra ý tưởng gì mới mẻ. Tư Tồn ôm theo đôi nạng mới mượn được rồi đưa cho anh nhưng anh không đỡ lấy. Từ lúc lắp chân giả tới nay, anh chưa từng dùng đến nạng. Tư Tồn nói: “Anh nằm mấy ngày nay rồi, thể lực chắc chắn không được như trước, vì thế…” Cô lại đưa đôi nạng cho anh, anh đành phải nhận lấy nhưng không dùng. Anh đã ra mở cửa. Tư Tồn giậm chân và nghĩ cái người này vẫn ương bướng như ngày xưa. Cô vội vã đuổi theo anh, lúc xuống tầng, Mặc Trì bám vào thành cầu thang, cô bèn ôm lấy cánh tay để dìu anh xuô”ng.
Mặc Trì nhếch miệng lên cười. Nếu đôi nạng kia còn ở đây thì liệu anh có được cảm nhận cái ôm ấm áp này của Tư Tồn hay không?
Gió xuân của phương Bắc quả nhiên vẫn lạnh tới cắt da cắt thịt. Mặc chiếc áo gió của Tư Tồn mua cho, Mặc Trì thấy ấm áp tới tận trái tim. Trong khuôn viên bệnh viện cũng có không ít bệnh nhân đang đi dạo. Tư Tồn chỉ vào một chiếc ghế gỗ ở gần đó rồi nói: “Chúng ta hãy ra kia ngồi một lúc đi”.
“Đừng ngồi nữa. Nắng xuân đẹp thế này, chúng ta ra ngoài đi đâu đó đi”.
“Không thể được! Anh không được phép rời khỏi bệnh viện”.
Mặc Trì mỉm cười: “Anh đâu có rời khỏi bệnh viện một mình, không phải còn có em bên cạnh sao? Chỗ này cách Vương Phủ Tỉnh không xa, chúng mình ra đó đi”.
Hóa ra anh định đi đánh bóng mặt đường đây mà.
“Đi thôi, đã sáu năm rồi anh không đến Bắc Kinh”. Trong khóe mắt Mặc Trì chất chứa một thứ ánh sáng u buồn khiến trái tim người đối diện không khỏi run rẩy.
Tư Tồn làm sao quên được, sáu năm trước, cô đã cùng Mặc Trì tới Bắc Kinh. Vốn dĩ đây là một cuộc hành trình vui vẻ đến cực điểm vì có cô, Mặc Trì, Tịnh Nhiên và Tạ Tư Dương. Họ đã để lại biết bao tiếng cười vui vẻ, rộn ràng trong từng con phố’, từng danh lam thắng cảnh ở Bắc Kinh. Lúc đó họ vẫn chưa biết, trong bụng Tư Tồn đã có đứa bé. Nếu cứ tiếp tục theo một quỹ đạo bình thường, Tư Tồn sẽ trở thành một bà mẹ hạnh phúc, cô và Mặc Trì sẽ mãi mãi ở lại thành phố X, sống một cuộc sông bình dị mà ngọt ngào.
Bây giờ, họ quay trở lại Bắc Kinh, chính xác là nơi sáu năm trước họ từng đặt chân tới. Mặc Trì vẫn như năm xưa. Anh nhìn cô vối ánh mắt trìu mến yêu thương. Tư Tồn bỗng cảm thấy hoảng hốt vì giữa họ dường như không hề có sáu năm gián đoạn. Họ như vẫn đang ở trong cuộc hành trình của sáu năm trước, theo kế hoạch tới Đông Lai Thuận để chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi của cô.
Tư Tồn đã bị ánh mắt của Mặc Trì mê hoặc. Cô đứng ở bên trái, dìu cánh tay anh rồi cùng anh ra khỏi bệnh viện.
Bất kể vào thời điểm nào thì cảnh tượng trên phố Vương Phủ Tỉnh cũng là dòng người tấp nập qua lại. Tư Tồn còn nhớ, sáu năm trước họ đi từ phô” Trường An tới Vương Phủ Tỉnh, tiện đường đi dạo chợ Đông Phong và tòa nhà bách hóa. Mặc Trì nói, nếu cứ đi về hướng Bắc của con đường này thì sẽ thấy Bảo tàng Mỹ thuật Trung Hoa. Ớ đó thường xuyên có triển lãm hội họa rất đẹp. Lúc nhỏ, vào mỗi dịp nghỉ hè, anh thường chui vào đó xem tranh cả ngày. Lần đó, vì thời gian gấp gáp nên họ không đi hết phố Vương Phủ Tỉnh. Mặc Trì nói, lần sau anh sẽ dẫn cô đi từ đầu đến cuối con phố.
Từ đầu đến cuối phố Vương Phủ Tỉnh, cả thảy cũng chỉ có tầm một ngàn mét, vậy mà Mặc Trì và Tư Tồn đã chờ đợi tròn sáu năm để đi hết được nó. Lần này, họ cùng nhau đi chậm rãi để ngắm cảnh. Khi đi qua Thụy Phù Tường, Mặc Trì dừng lại, đưa mắt nhìn từng sấp lụa rực rỡ màu sắc, rồi lại ngẩng lên nhìn Tư Tồn như đang ước lượng để mua cho cô một vài mảnh lụa đẹp nhất. Cô mặc bộ đồ kiểu Trung Hoa rất đẹp, còn anh vẫn luôn giữ thói quen chọn thứ đồ đẹp nhất, tốt nhất cho cô.
Họ chầm chậm đi từ đầu tới cuối con phô”, sau đó lại vòng ngược trở lại. Lúc đi qua Đông Lai Thuận, Mặc Trì nói: “Chúng mình vào đây ăn thịt dê nhúng đi. Lần trước anh nói sẽ mời em ăn nhưng cuối cùng lại không thành”. Lần trước mà anh nói chính là cái ngày của sáu năm về trước.
Tư Tồn lắc đầu nói: “Dạ dày của anh vẫn chưa hồi phục, ăn thịt dê gì chứ, về mà ăn bột ngó sen ấy”.
“Anh không ăn được nhưng em có thể ăn mà. Bữa trưa có lèo tèo vài cọng rau, em cũng không động đũa, bây giờ chắc chắn đã đói rồi. Nói về thịt dê nhúng ở khu này thì chỉ có ở Đông Lai Thuận là ngon nhất”.
Nghe Mặc Trì nói thế, Tư Tồn thật sự đã cảm thấy đói. Mặc Trì nói tiếp: “Anh sẽ gọi thịt dê nhúng cho em, còn anh ăn rau cải nhúng”.
Nhìn anh nói với giọng điệu đáng thương như vậy, Tư Tồn đành đồng ý: “Nào thì đi ăn. Nhưng hôm nay anh không được ăn thêm thịt nữa đâu”.
Bây giờ đã quá giờ ăn trưa nên trong cửa hàng Đông Lai Thuận chỉ còn vài người khách. Nhân viên phục vụ với đồng phục áo trắng, mũ trắng nhanh chóng bưng tới bàn của họ một nồi lẩu lớn. Mặc Trì gọi thịt, tỏi đường, bách diệp, cải trắng, miến, đậu phụ đông, còn đặc biệt dặn dò nhân viên phục vụ làm thịt dê phải hai đĩa.
Tư Tồn ngăn anh lại: “Anh gọi nhiều thế làm gì? Một đĩa thịt với một đĩa rau là đủ rồi. Em sẽ ăn thịt còn anh ăn rau”.
Mặc Trì không để ý đến lời cô nói, anh vẫy tay xua nhân viên phục vụ đi: “Mang nhanh lên giúp tôi, chúng tôi đều đói lắm rồi”.
Nồi lẩu nhanh chóng sôi sùng sục. Món ăn lần lượt được mang lên đầy đủ. Quả nhiên Tư Tồn đã rất đói, cô không thể chờ lâu hơn nữa mà vội vã trút hết thức ăn vào nồi lẩu. Trong giây lát, cô vót hết thịt vào đĩa mình, còn bên đĩa của Mặc Trì chỉ lơ thơ vài sợi rau với mấy sợi miến.
Mặc Trì đang định động đũa thì Tư Tồn ngăn anh lại: “Đợi nguội một chút rồi hãy ăn”. Sau đó cô sung sướng cắm đầu vào ăn phần của mình.
Rau trong đĩa của Mặc Trì vẫn còn bốc hơi nóng nên anh không vội ăn, ngược lại anh còn cười với Tư Tồn: “Em ăn từ từ thôi, có ai ăn tranh của em đâu”. Anh vừa nói vừa đưa tay giúp cô lau nước tương còn dính trên mép. Tư Tồn ăn rất ngon miệng khiến con sâu đói trong người Mặc Trì bị đánh thức. Anh ăn hết chỗ rau trong đĩa của mình rồi vớt thêm vào đĩa mấy miếng đậu phụ, vài gắp miến, lại thêm mấy miếng thịt… Sau đó anh chan nước tương lên, quả nhiên vị tươi ngon không lời nào tả xiết. Mặc Trì còn bóc thêm một nhánh tỏi đường. Anh chia cho Tư Tồn một nhánh, còn mình giữ lại một nhánh.
“Anh ăn chầm chậm thôi”. Tư Tồn chú ý tới mọi cử động của anh nên lớn tiếng kêu lên khiến đám nhân viên trong cửa hàng giật mình.
Mặc Trì nhai xong miếng tỏi đường liền dừng lại nhìn Tư Tồn với vẻ đầy nghi hoặc. Tư Tồn giật lấy miếng tỏi từ tay anh rồi nhìn chằm chằm vào đũa anh. Anh đang cuốn một miếng thịt dê lớn, chuẩn bị đưa lên miệng.
“Em làm sao thê?”, Mặc Trì đưa miếng thịt vào miệng, nhai rất nhã nhặn.
“Anh không được ăn thịt cơ mà!”
Mặc Trì mỉm cười: “Sao anh lại không được ăn? Em không nghe người ta nói thịt dê rất bổ à?”
Tư Tồn giận tím mặt, tịch thu luôn đôi đũa trong tay Mặc Trì: “Bể cũng không được ăn. Dạ dày anh vẫn chưa khỏi hẳn nên không dễ tiêu hóa thịt. Anh chỉ được ăn rau với đậu phụ thôi, biết chưa?”
Mặc Trì nhíu mày nhìn Tư Tồn luống cuống gắp rau vào đĩa mình. Cô đưa cho anh một chiếc thìa sứ. Cảm thấy như thế vẫn chưa đủ nên cô nhanh chóng đổ nốt hai đĩa thịt và đĩa bách diệp vào nồi lẩu, sau đó vớt toàn bộ vào đĩa của mình. Cô bá chiếm tất cả sô” thịt còn lại trên bàn, xem Mặc Trì còn ăn vụng kiểu gì nữa?
Mặc Trì cương quyết bỏ thìa xuống rồi nhìn Tư Tồn.
“Sao anh không ăn nữa đi?”, hai má của Tư Tồn đã phình ra vì thịt.
“Em ăn thịt, anh ăn rau, như thế có công bằng không?”, Mặc Trì cuối cùng đã không nhẫn nhịn được nữa.
Tư Tồn phì cười. Từ nhỏ Mặc Trì đã được ăn những thứ đồ ngon nhất, bây giờ anh lại đường đường là Tổng giám đốc, xem ra chưa từng phải chịu “ấm ức” như lần này.
“Được rồi, được rồi”, Tư Tồn đặt đũa xuốhg, cười nói: “Em cũng không ăn nữa. Không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau về bệnh viện thôi kẻo bác sỹ không thấy lại mắng cho một trận đấy”.
“Đừng”, Mặc Trì vẫn ngồi im không động đậy: “Em ăn nốt chỗ thức ăn này đi. Ở Mỹ làm gì có đồ ngon như thế mà ăn. Cố ăn cho no, kẻo đến lúc về Mỹ lại thèm”. Anh đột nhiên nhớ tới sáu năm trước, trước khi Tư Tồn ra đi, anh đã chuẩn bị cho cô hai hộp tương. Tư Tồn không thích ăn đồ Tây, không biết mấy năm qua cô đã sống ra sao?
Anh không ngờ Tư Tồn cũng nhớ tới hai hộp tương đó. Cô làm ra bộ bâng quơ hỏi: “Mặc Trì, ngày em đi, tại sao anh không ra tiễn em?”
Mặc Trì kinh ngạc, sắc mặt anh bỗng trở nên tái nhợt đến thẳm hại. Anh không thể nói với Tư Tồn, đêm hôm đó anh phải đi cấp cứu, suýt nữa đến tính mạng cũng không còn. Anh liền bịa ra chuyện để lừa cô: “Ư, anh quên mất”. Anh ấp úng không biết nên nói tiếp thế nào.
“Anh không thể quên được”, Tư Tồn nhìn anh: “Sáu năm qua em luôn nghĩ, tại sao anh đã hứa với em rồi lại nuốt lời? Anh đã hứa sẽ tới sân bay tiễn em nhưng lại không đến. Anh hứa sẽ viết thư cho em nhưng bao nhiêu bức thư em gửi cho anh, anh không hồi âm lấy một lần. Bây giờ em đã biết đó là do anh không nhận được thư. Vậy còn chuyện ra sân bay, anh cũng có nguyên nhân gì đó phải không?”
Mặc Trì cố tránh tránh ánh mắt vừa trong vắt vừa như có lửa của Tư Tồn. Cô muốn biết đáp án để chắc chắn rằng, nỗi cô đơn của cô trong những năm qua trên đất Mỹ không phải do Mặc Trì muốn mang đến cho cô. Cô chỉ muốn tận tai nghe anh nói, anh chưa từng lừa dối cô, anh vẫn luôn giữ vững lời thề của hai người.
Mặc Trì vẫn im lặng, sắc mặt anh càng lúc càng lạnh.
“Có phải lúc đó anh đã đột ngột đổi ý, không muốn chia tay với em thêm một lần nữa?”, Tư Tồn hỏi anh.
Mặc Trì vẫn im lặng.
“Anh đã dậy muộn nên không kịp ra sân bay?”
Mặc Trì vẫn im lặng.
“Ba mẹ không muốn anh đi?”
Mặc Trì vẫn im lặng.
“Anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc là vì sao?”, Tư Tồn gần như phát khóc. Cô chỉ là một cô gái bình thường, Mặc Trì thất hứa khiến cô phải đoán già đoán non suốt sáu năm trời. Hôm nay, cô chỉ muốn nghe đáp án do chính Mặc Trì nói ra nhưng những gì anh đáp lại cô chỉ là im lặng.
“Đột nhiên anh phát bệnh nên không thể đi tiễn em, có phải thế không?” Nước mắt Tư Tồn bắt đầu lăn trên hai gò má.
Mặc Trì cúi xuống, sau đó khẽ gật đầu. Trái tim của Tư Tồn như bị vò nát. Cô biết Mặc Trì sẽ không bao giờ nuốt lời hứa với cô. Anh không làm được, chắc hẳn phải có nguyên do gì đó ngăn cản. Nhưng cô thà để anh nuốt lời với mình, còn hơn biết được anh không thể ra khỏi giường.
Cô đột nhiên sà vào lòng anh, nước mắt cô thấm đẫm ngực anh, nghẹn ngào nói: “Mặc Trì, em hy vọng sáu năm qua không hề tồn tại. Chúng ta vẫn đang trong hành trình du lịch Bắc Kinh. Anh ở đây tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi cho em.;. Chúng ta về nhà, sinh con và sống cuộc đời hạnh phúc…”
“Sinh con”, hai chữ đó như chạm vào vết thương trong sâu thẳm tâm hồn anh. Sáu năm qua, anh không bao giờ muốn đề cập đến nỗi đau mất con ngày đó. Nếu không phải sai lầm của anh khiến Tư Tồn mất đi đứa bé thì có thể bây giờ sô” phận của họ đã khác. Cả người Mặc Trì khẽ run lên. Anh ôm lấy Tư Tồn, hỏi dò cô: “Tư Tồn, chúng ta có thể bắt đầu lại được không em?”
Tư Tồn hít một hơi dài, toàn thân cô cứng đờ, bất động. Bắt đầu lại ư? Cô muốn chứ nhưng những khúc mắc trong lòng cô không thể nói hết là hết ngay được.
Cô yêu Mặc Trì, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, nhớ lại những uất ức và đau khổ phải chịu đựng suốt sáu năm qua, cô quả thực không dám tiến thêm một bước nào nữa. Huống hồ ở Mỹ còn rất nhiều công việc đang chờ cô về giải quyết. Ớ lại Trung Hoa, bắt đầu lại với Mặc Trì, điều đó có sức mê hoặc lớn thật đấy nhưng cô không dám gật đầu đồng ý.
Tư Tồn khóc mỗi lúc một to hơn, cả người cô run lên kịch liệt. Trái tim Mặc Trì cũng nhói đau từng hồi. Anh vỗ vai cô và nhẹ nhàng nói: “Anh xin lỗi, anh không nên đưa ra yêu cầu này với em. Anh sẽ ở Thẩm Quyến đợi em. Nếu em không về, anh vẫn đợi, có được không?”
Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn anh. Mặc Trì cũng nhìn cô chăm chú. “Bất kể em về lúc nào, em sẽ luôn tìm được anh ở Thẩm Quyến. Anh sẽ không để em phải đơn độc nữa. Lần này, chúng mình đã hứa, sẽ không có gì thay đổi nữa”.
Nước mắt Tư Tồn rơi lã chã. Mặc Trì lau nước mắt cho cô rồi nói: “Được rồi, em đừng khóc nữa. Chúng ta về thôi, nếu không bác sỹ sẽ mắng đấy”.
Họ trở về bệnh viện, quả nhiên đã bị bác sỹ giáo huấn cho một trận. Mặc Trì ngoan ngoãn nhận phần sai về mình rồi quay lại phòng bệnh. Trời đã về chiều, anh thay sang bộ đồ bệnh nhân rồi dựa vào đầu giường thiu thiu ngủ. Tuy chẳng ăn được mấy miếng thịt nhưng lâu lắm rồi anh mới thấy mãn nguyện như thế này. Anh ngả đầu xuống rồi chìm dần vào giấc ngủ. Tư Tồn giém lại chăn, sau đó cô ngồi chống cằm chăm chú quan sát anh. Mấy ngày qua, cô thấy anh càng gầy gò, nhưng nét mệt mỏi khi còn ở Thẩm Quyến đã vdi đi ít nhiều. Lông mày và khóe mắt của anh đều giãn ra, khóe miệng như muốn nở nụ cười giống hệt một đứa trẻ hạnh phúc.
Mặc Trì xuất thân cao quý nhưng Tư Tồn biết trước nay anh chưa bao giờ đòi hỏi gì nhiều. Cô biết điều anh mong muốn là gì. Cô cũng muốn được cùng anh sống cuộc đời yên bình, giản đơn. Nhưng thời gian trôi qua, hoàn cảnh thay đổi, họ không còn là những đứa trẻ của năm xưa nữa. Cô có trách nhiệm của cô ở Mỹ, trong sâu thẳm đáy lòng, cô biết, mình vẫn chưa thể bỏ qua chuyện quá khứ. Cô không biết sau khi đã trải qua bao đổi thay trong cuộc sống, tình cảm của họ liệu có còn thuần khiết được như năm xưa? Nếu không thể thì thà rằng hãy chôn kín tất cả trong ký ức.
Trước lúc tan ca, bác sỹ tìm Tư Tồn nói chuyện. Ông cho biết bệnh tình của Mặc Trì đã có thể khống chế, chỉ cần mấy hôm nữa là anh có thể xuất viện được. Tư Tồn cảm ơn bác sỹ. Ông lại hỏi: “Hai người từ nước ngoài trở về à?”
Tư Tồn thành thực đáp: “Tôi mới từ Mỹ về. Còn anh ấy từ Thẩm Quyến lên đây”.
“Vậy hai người không phải vợ chồng sao?”, bác sỹ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trai tài gái sắc, nhìn thế nào cũng thật xứng đôi. Hơn nữa nếu không phải là vợ chồng thì tại sao cô gái này lại hết lòng vì người đàn ông kia? Mấy hôm trước, vì muốn sắp xếp cho bệnh nhân được vào phòng đơn, cô ta suýt nữa đã xay ông ra thành bột.
Với câu hỏi này, Tư Tồn không nói gì. Cô hỏi bác sỹ: “Anh ấy có bị di chứng gì không?”
“Trên lý thuyết thì không. Tuy nhiên phần lớn người bị xuất huyết dạ dày đều từng bị viêm ruột thừa. Chúng tôi phát hiện thấy trong dạ dày của bệnh nhân có một mảng lớn bị viêm, có lẽ do lâu ngày ăn uống không có quy luật gây nến…”, bác sĩ nói.
Tư Tồn chau mày đáp: “Anh ấy rất bận rộn, chắc việc ăn uống không được quy củ lắm”.
“Vì thế cô nên quan tâm đến anh ấy một chút, đôn đốc anh ấy uống thuốc, làm một số thức ăn giúp anh ấy tiêu viêm. Đặc biệt tránh ăn uống quá nhanh, quá nhiều trong thời gian ngắn”. Dù giữa họ là quan hệ gì, bác sỹ cũng chắc chắn giao nhiệm vụ chăm sóc Mặc Trì cho Tư Tồn.
Tư Tồn không biết nói gì. Mặc Trì xuất viện lúc nào, cô sẽ phải về Mỹ lúc ấy.
“Chúng ta hãy quan sát nốt ngày mai, nếu tình hình ổn định thì ngày kia bệnh nhân có thể xuất viện”, bác sỹ nói.
Trái tim Tư Tồn đột nhiên đập mạnh nhưng cô không rõ đó là cảm giác gì. Sau khi rời văn phòng của bác sỹ, cô không cho mình thời gian suy nghĩ mà lập tức xuống tầng gọi taxi, tới hãng vé máy bay gần nhất đặt vé: một vé về Thẩm Quyến vào ngày mai, còn một vé tới New York vào ngày kia. Cô không dám nghĩ nhiều thêm nữa, nếu thế cô thật sự sẽ không nỡ rời đi.
Khi cô trở về phòng bệnh thì trời đã tối mịt. Mặc Trì đã tỉnh dậy từ bao giờ, anh đang ngồi trên giường bóc quýt ăn. Trong lòng Tư Tồn bỗng nhói đau, đàn ông bị ốm trông thật giống trẻ con. Hôm nay Mặc Trì chẳng khác gì một đứa trẻ, cả ngày chỉ biết ăn. Cô chưa từng thấy bộ dạng tham ăn đáng yêu đó của anh. Vé máy bay đã nằm trong túi, cô không dám lôi ra, cũng không nhẫn tâm nói với Mặc Trì. Đằng nào ngày mai anh cũng xuất viện, tiễn anh ra sân bay rồi cô sẽ âm thầm ra đi.
Mặc Trì đưa một múi quýt cho Tư Tồn rồi cười nói: “Quýt ngọt lắm, em ăn một múi đi”.
Tư Tồn liền đáp lại qua loa: “Anh ăn đi, em không muốn ăn”.
Mặc Trì mỉm cười nhét múi quýt vào miệng mình. Tư Tồn đột nhiên nhớ ra một chuyện gì đó, cô vội Iĩìóc múi quýt ra khỏi miệng anh: “Anh không được ăn”.
Mặc Trì kinh ngạc, ra vẻ vô tội hỏi lại cô: “Lại sao thế?” “Quýt có tính chua nên dễ kích thích dạ dày”, Tư Tồn nói.
Mặc Trì vẫn giả vờ ngây ngô: “Thế à? Anh thấy ngọt mà?”
Thật ra, Mặc Trì đã từng đọc rất nhiều sách y khoa nên thuộc tính của thức ăn ra sao anh rõ hơn bất cứ ai. Tư Tồn không nghĩ nhiều, cô chỉ thấy anh đã nhịn ăn nhịn uống mấy ngày trời nên nhất định là mồm miệng nhạt nhẽo nên đã thèm ăn vô độ. Cô nói: “Lúc nãy bác sỹ vừa dặn em, những thực phẩm chua, cay, có tính kích thích anh đều không được ăn. Hôm nay anh đã ăn không ít thịt rồi, chắc chắn dạ dày sẽ bị quá tải. Tối nay anh quay lại ăn bột ngó sen đi”. Miệng nói, tay làm, cô đổ bột ngó sen vào bát trộn với nước sôi.
Mặc Trì nhìn thấy bột ngó sen liền chau mày lại. Tư Tồn nhét bát bột vào tay anh: “Anh đã hồi phục kha khá rồi nên không cần em xúc cho nữa. Việc của anh, tự anh làm đi”.
“Em vẫn ghê gốm quá nhỉ”, Mặc Trì lẩm bẩm. Dạ dày của anh rất đau nên không thể ăn thêm được gì nữa. Anh cầm bát bột trong tay, bột vừa pha nước xong nên còn nóng bỏng tay. Anh nghiến răng, cố nhét miếng bột nóng vào miệng.
“Này…”, Tư Tồn kêu lên thất kinh: “Anh không thích ăn cũng không được nuốt chửng kiểu đó chứ?” Cô không hiểu, hôm nay Mặc Trì làm sao vậy nhỉ? Thói quen ăn uống của anh hoàn toàn không giống xưa.
Buổi tối, y tá mang thuốc đến. Đợi Mặc Trì ăn xong, cô lại giúp anh rửa ráy, sau đó cô để anh nghỉ ngơi từ sớm, hưởng thụ sự bình yên hiếm có. Tư Tồn đi lấy nước nóng giúp anh ngâm chân cho giãn xương cốt.
Cô quỳ dưới sàn, lần lượt mát xa từ dưới gót chân lên đến đầu gối của anh. Chân giả của anh đặt ở đầu giường. Đột nhiên, một giọt nước mắt rơi vào chậu nước khiến Tư Tồn giật mình. Lúc đó cô mới nhận thấy mắt mình đã ướt nhèm từ lúc nào. Cô hít một hơi dài, quệt nước mắt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mặc Trì, ngày mai anh có thể xuất viện rồi”.
Đầu gối Mặc Trì khẽ động đậy. Tư Tồn nói ra sự thật: “Lúc nãy em vừa đi mua vé máy bay. Chiều mai anh có thể về Thẩm Quyến. Ớ đó, anh còn có công xưởng và người chăm sóc anh”.
Mặc Trì không nói gì vì anh biết điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến.
Tư Tồn không nhìn anh, nói tiếp: “Anh đừng dùng chân giả nữa, đau đớn lắm!” Giọng cô đã có phần nức nở: “Về sau anh cũng đừng ăn mì ăn liền. Anh đường đường là Tổng giám đốc, thuê một người giúp việc có gì mà mất mặt, không tự chăm sóc được bản thân thì đừng có cố…” Tư Tồn đột nhiên thây đau đớn, cô lấy tay che miệng đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
Mặc Trì muốn đứng dậy xem Tư Tồn ra sao nhưng anh hoàn toàn không còn sức lực. Dạ dày của anh như có hàng ngàn mũi kim đang châm xé. Anh không đứng dậy nổi mà cứ thế nằm co quắp trên giường. Mặc Trì biết Tư Tồn sẽ không thể đi được đâu, vì mùi máu tanh nồng kia lại ực lên rồi.
Tư Tồn tới nhà vệ sinh rửa mặt để ổn định lại tâm trạng. Tới lúc cô quay về, Mặc Trì đã không còn nằm trên giường nữa. Trong phòng bệnh có một phòng vệ sinh nho nhỏ, từ đó phát ra những tiếng nôn thắt lòng. Tim Tư Tồn đập thình thịch, cô chạy vào thì nhìn thấy Mặc Trì đang quỳ một chân xuống đất, chúi đầu vào bồn vệ sinh, nôn không biết trời đất là gì. Cô vội chạy tới đỡ anh dậy, đột nhiên những vệt máu màu đỏ trong bồn vệ sinh khiến cô phải kêu lên thất kinh.
Tư Tồn đứng trong văn phòng của bác sỹ, nghe bác sỹ nghiêm khắc mắng mỏ: “Cỏ chăm sóc bệnh nhân kiểu gì thế? Tôi đã bảo anh ta không được ăn đồ cay cơ mà. Bây giờ dạ dày của anh ta lại bị kích thích rồi, vết thương vừa mới lành chưa lâu giờ lại xuất huyết. Mai còn ra viện gì nữa? Bây giờ tiếp tục nằm viện quan sát ba ngày!”
Tư Tồn cảm thấy lo lắng vô cùng. Buổi trưa quả thực Mặc Trì có ăn cơm và thịt, nhưng bệnh tình của anh đã hồi phục được hơn nửa, tại sao lại đột nhiên tái phát?
Bác sỹ bực tức nói: “Tôi đã dặn là không được ăn nhanh, ăn nhiều. Một bữa anh ta ăn bao nhiêu thứ như thế, lại còn là đồ vừa cay vừa dầu mỡ”.
Tư Tồn giật mình: “Đồ cay ư?” Đây là đại kỵ của người đau dạ dày, Mặc Trì làm sao mà không biết được chứ?
Bác sỹ tức giận tới mức gần như đã quát lên: “Bao nhiêu bệnh nhân còn đang chờ xếp hàng nhập viện kia kìa. Loại người nhà như cồ không xứng chăm sóc bệnh nhân. Anh ta phải kiêng cái gì thì cỗ lại cho anh ta ăn đúng thứ đó. Cô cố ý đấy à?” Bác sỹ bực mình quá, không còn khống chế được lời nói.
Tư Tồn cảm thấy vô cùng đau đầu. Cô đã nhận thấy hôm nay Mặc Trì có gì đó rất lạ, đột nhiên anh biến thành đứa bé không hiểu chuyện, nhìn thấy đồ ăn là ăn bán sống bán chết. Anh ấy đâu phải người ham ăn? Thì ra anh cô” ý làm mình bị bệnh. Con người này thật sự không muốn sống nữa mà!
Tư Tồn không để ý đến bác sỹ nói gì nữa, cô chạy như bay về phía phòng bệnh. Mặc Trì đang nằm ngủ trong yên lặng, khuôn mặt anh hoàn toàn không có nét gì của một người bị bệnh tật giày vò, lại còn có nét bình tĩnh tươi vui.
Đôi mắt Tư Tồn cay xè. Vì muốn giữ cô lại, anh thật sự đã đánh bạc với cả tính mạng của mình. Vì muốn giữ cô thêm một hai ngày, anh phải dùng cách đó để hành hạ mình, liệu có đáng không?
Trong giấc mơ, Mặc Trì phát ra một tiếng ú ớ gì đó như đang trả lời cô. Thật ra không chỉ dạ dày của anh không chịu nổi mà cả thân thể của anh cũng rã rời lắm rồi. Mặc Trì ngủ rất say, đến cả cơn đau cũng không khiến anh tỉnh giấc. Trái tim Tư Tồn cảm thấy đau đớn, cô không trở về chỗ chiếc giường gấp để ngủ nữa mà cô lôi chiếc ghế nhỏ ra, ngồi bên giường và nắm lấy tay anh.
Mặc Trì được như ý muốn. Bệnh dạ dày của anh tái phát nên phải nằm viện thêm hai ngày nữa. Anh quay lại thời kỳ chỉ được ăn bột ngó sen. Sau khi ngón trò của anh bị lật tẩy, bữa nào Tư Tồn cũng theo dôi thức ăn của anh, để anh không thể bày thêm được trò gì nữa. Mặt mày Mặc Trì nhăn nhó. Tư Tồn nói: “Đáng lẽ anh đã khỏi rồi nhưng chính anh lại hành hạ mình làm bệnh tái phát. Bây giờ anh định thế nào nữa đây?”
Mặc Trì trả lời cô: “Ai bảo em là hành hạ, anh thấy thoải mái lắm”.
Tư Tồn bỗng dưng nhớ ra điều gì đó. Cô lấy ra từ vali một chiếc bình thủy tinh nhỏ rất tinh xảo, bên trong có đủ loại kẹo nhiều màu sắc. Cô lấy một viên đưa cho anh: “Anh thấy nhạt mồm phải không? Cái này không kích thích dạ dày đâu, mỗi bữa em sẽ cho anh ăn một viên”.
Cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ khiến Mặc Trì không nhịn nổi mà bật cười. Anh cũng giống y như đứa trẻ, bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng ngậm. Kẹo hoa quả vừa ngọt vừa thanh khiến anh nhỏ nước miếng thèm thuồng.
Tư Tồn đột nhiên nói: “Anh đừng có cười. Hồi ở Mỹ, ba em đã từng thử áp dụng phương pháp điều trị bằng Trung y. Thuốc đắng ba em không chịu uống, em nói với ông ấy, uống thuốc xong sẽ được ăn kẹo. Vừa nghe thấy có kẹo ăn, ba em chịu uống thuốc liền”.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc tới Lý Thiệu Đường. Viên kẹo trong miệng Mặc Trì bỗng trở nên đắng ngắt.
Tư Tồn lại rất thản nhiên, cô nói: “Mặc Trì, anh còn nhớ không, lúc em sắp đi, anh đã nói với em, hãy đến Mỹ làm tròn đạo hiếu rồi quay về. Sau khi đến Mỹ rồi, em mới biết làm tròn đạo hiếu quả là việc cực kỳ gian nan. Ba em không thể ngồi máy bay thêm lần nào nữa nên em chỉ có thể ở lại Mỹ chăm sóc ông ấy. Ngày em có thể rời đi chính là ngày ba qua đời. Bất kể thế nào, ông ấy vẫn là người thân duy nhất của em nên em không thể để ông ấy chết. Sáu năm qua, tất cả những việc em đã làm đều chỉ có một mục đích đó là kéo dài cuộc sống của ba. Em cũng biết đây là một mâu thuẫn vì ông ấy sống càng lâu, thời gian chúng ta chia ly sẽ càng dài nhưng em lại không thể để ông ấy chết. Em đưa ba tới điều trị ở những bệnh viện tốt nhất, về sau ông đã hồi phục lại một phần khả năng ngôn ngữ và có thể giao tiếp một cách khó khăn. Ba khuyên em học tiếp đại học, cho em tham gia vào hoạt động quản lý công ty. Dù công việc có khó khăn đến đâu em cũng làm, chỉ để ba được yên tâm”.
Mặc Trì im lặng, tay anh mân mê tờ giấy gói kẹo. Tư Tồn tiếp tục nói: “Cuối năm ngoái, cuối cùng ba cũng ra đi. Anh biết không? Vào giây phút bác sỹ tuyên bố ba không còn nữa, em không hề khóc, cũng không cảm thấy nhẹ nhõm mà chỉ cảm thấy một cảm giác trĩu nặng đè lên. Ba đi rồi nhưng hình ảnh của ông đã in sâu trong lòng em. Em đã từng mất con, mất chồng, dù là sinh ly hay tử biệt, em đều đau đớn không muô”n sống, nhưng chưa bao giờ em thấy nặng nề hơn iúc đó. Dòng máu của ba vẫn đang chảy trong huyết quản của em. Sự nghiệp của ông, trách nhiệm của ông cần em giúp đỡ để hoàn thành. Em là sự nối tiếp sinh mạng của ba nên em phải hoàn thành sứ mệnh ông để lại. Vì thế em bắt buộc phải về. Mặc Trì, anh có thể thông cảm được cho em không?”
Tư Tồn nói cả một hơi dài như thế nhưng Mặc Trì chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt anh vừa là niềm thương xót vừa ánh lên vẻ khâm phục. Cô không còn là cô vợ bé nhỏ chỉ thuộc về anh, cô đã trở thành một người phụ nữ ngoan cường, lý trí. Cô phải trở về Mỹ bởi vì ở đó có trách nhiệm của cô, có cuộc sống thuộc về cô. Những thứ này, anh không thể nào tước bỏ. Cô bé Tư Tồn mười năm trước bị đẩy đến bên cạnh anh khiến anh phải thương xót, còn Tư Tồn quyết định trở về Mỹ của ngày hôm nay khiến anh tôn trọng. Mặc Trì nói: “Có thể giữ em thêm hai ngày nữa thì anh đã mãn nguyện lắm rồi. Ngày mai anh sẽ tiễn em ra sân bay, sau đó anh cũng bay về Thẩm Quyến”.
“Anh còn trách ba em không?”, Tư Tồn hỏi.
Mặc Trì lắc đầu: “Anh chưa bao giờ trách ông ấy. Ong ấy là ba em cũng là ba của anh”.
Tư Tồn xúc động. Từ lúc Lý Thiệu Đường xuất hiện ở thành phố X, Mặc Trì đã coi ông như nhạc phụ của mình rồi. Chỉ có điều, Lý Thiệu Đường vẫn không chấp nhận vì sự thật ban dầu Tư Tồn lấy Mặc Trì không phải là ý nguyện của cô nên ông ta không thể chấp nhận người con rể tàn tật là anh. Tư Tồn nói: “Thật ra… chúng ta đều không hiểu ông ấy. Mấy ngày trước khi lâm chung, ba từng nói với em một câu, chỉ có bốn chữ, nhưng lúc đó em không nghe rõ. Vào ngày tang lễ của ông, em đột nhiên hiểu ra, bốn chữ ba nói là: Lá rụng về cội”.
Mặc Trì đột nhiên thẫn thờ.
Tư Tồn nói tiếp: “Ở bên cạnh ba một thời gian dài, em mới dần dần hiểu được ông. Lúc còn trẻ ông đã chịu quá nhiều khổ nạn, tất cả những gì ông có đều bị người ta tước đoạt. Vì thế, sau này dù đã thành công nhưng ông rất sợ mất mát. Ba cố châ”p bắt chúng ta chia ly, bắt em theo ông về Mỹ. Thật ra, không phải ông có thành kiến với anh, mà ông sợ sẽ mất em lần nữa. Em từng nói với ba đừng đi Mỹ nữa mà hãy ở lại Trung Hoa, chúng con sẽ chăm sóc ba cả đời nhưng ông phản ứng vô cùng kích động. Chúng ta đều cho rằng ông phản đốì, thật ra câu nói đó đã nói trúng suy nghĩ của ông. Lúc đó không ai biết ông muốn ở lại, cũng không có ai thực lòng muốn giữ ông lại. Tất cả mọi người đều muốn để ông ra đi nên ông không dám yêu cầu được ở lại. Tới tận lúc ba nói “lá rụng về cội” em mới biết, thật ra điều ba cần chỉ là được đoàn viên”.
Mặc Trì chăm chú nhìn Tư Tồn. Tư Tồn có thể nói ra những lời này khiến anh cảm thấy thật sự ngưỡng vọng cô. Trải qua bao nhiêu năm, anh cũng mơ hồ cảm thấy Lý Thiệu Đường năm đó không hẳn là người bá đạo, nên có thể thông cảm với hành vi của ông ta. Nhưng đến bây giờ, anh mới hoàn toàn hiểu hết. Mọi người đều bỏ qua bản chất của sự việc, điều mà Lý Thiệu Đường cần chỉ là được đoàn viên.
Hơi thở của Mặc Trì trở nên nặng nề.
Tư Tồn nói: “Sau khi trở về, em sẽ làm theo ý nguyện của ba, bắt tay thu xếp đưa di cốt của ông về an táng trong nước. Ngoài ra, em còn phải về quê thăm ba mẹ nuôi”.
“Hàng năm vào dịp Tết anh đều gửi biếu họ chút tiền. Họ có ơn nuôi dưỡng với em nhưng những gì anh làm được chỉ đến thế”, Mặc Trì nói.
Tư Tồn xúc động. Sáu năm ở Mỹ, cô chưa bao giờ quên việc trợ cấp kinh tế cho ba mẹ nuôi, nhưng Mặc Trì… Họ đã không còn là vợ chồng, vậy mà anh vẫn nhớ việc chăm sóc ba mẹ nuôi của cô. Cô nhìn anh cảm kích, đôi môi khẽ run rẩy.
Mặc Trì nhớ về ba mẹ ruột của mình, trong lòng lại cảm thấy hổ thẹn. Từ ngày rời khỏi thành phô” X, anh chưa lần nào về thăm ba mẹ. Ngay cả mỗi dịp Tết đến, anh cũng ở lại Thẩm Quyến, một mình ăn Tết. Trần Ái Hoa từng đến thăm anh vài lần. Mỗi lần nhìn thâ^y con như thế bà đều khóc không thành tiếng và khuyên anh tái hôn. Nhưng mỗi lần như vậy, Mặc Trì đều tỏ ra khó chịu, gạt luôn ý đó sang một bên. Sau vài lần như thế, Trần Ai Hoa thấy đau lòng, bà cũng không tới thăm anh nữa. Thị trưởng Mặc biết chuyện chỉ biết thở dài. Mấy năm qua, con đường quan lộ của ông ngày càng thăng tiến nhưng ông cũng già đi nhanh chóng, tóc của ông đã bạc hết, lưng cũng không còn thẳng như xưa.
Mặc Trì đột nhiên nói: “Tư Tồn, trông anh có giống như vừa bị bệnh không?”
Tư Tồn nhìn anh. Anh đã gầy tới mức hai bên má sụp hẳn xuống, sắc mặt tái nhợt. Cô nói: “Bệnh thế này rồi còn mong người khác không nhận ra sao? Lần này anh phải bồi dưỡng thật tốt mới có thể hồi phục được”.
Mặc Trì cúi đầu, khẽ ờ một tiếng.
“Sao thế anh?”
“Anh muốn tới thăm Tịnh Nhiên và ba mẹ… Thôi để lần sau vậy!”
Tư Tồn biết anh không muốn khiến ba mẹ và em gái lo lắng vì mình. Bộ dạng của anh bây giờ quá tiều tụy, ai quen biết anh mà nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ kinh ngạc.
Mặc Trì chậm rãi đứng dậy rồi nói: “Anh muốn ra ngoài gọi điện thoại”.
“Anh gọi cho Tịnh Nhiên à?”
Mặc Trì lắc đầu: “Anh gọi về công ty”. Anh vội vã từ Thẩm Quyến đuổi theo cô tới Bắc Kinh, lúc anh đi chỉ báo cho Trần Thấm. Bao nhiêu ngày trôi qua, anh không biết tình hình công ty bây giờ ra sao.
“Em đi cùng anh”.
Bưu điện trong nước vẫn giống như nhiều năm trước đây. Họ phải lấy số” rồi đợi nhân viên bưu điện bấm sô” mới có thể ngồi trong phòng cách ly nhỏ để nghe điện thoại. Họ cùng ngồi đợi trên chiếc ghế gỗ màu xanh. Người đến xếp hàng không nhiều nhưng hình như những người gọi điện thoại không bao giờ hết lời để nói. Mãi người ta mới gọi đến Mặc Trì, anh chỉ gọi có ba phút liền đi ra, sắc mặt không tốt. Tư Tồn không giấu nổi tò mò liền hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Mặc Trì lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu”.
Tư Tồn cũng không hỏi nhiều. Họ ra khỏi bưu điện thì trời nổi gió, Tư Tồn nói: “Sau khi trở về Mỹ, em sẽ cùng Cruise bàn bạc, xác định về việc hợp tác với công ty của anh. Nếu thuận lợi, chúng ta có thể nhanh chóng ký hợp đồng đặt đơn hàng”.
“Không cần đâu, Cruise đã hợp tác với Trần Thấm rồi”, Mặc Trì nói.
Tư Tồn nghĩ một lúc rồi nói: “Cruise có quyền quyết định trong chuyện này. Nhưng sao sắc mặt anh lại tệ như vậy? Bất kể thế nào, hợp tác cũng là chuyện tốt chứ sao”.
Mặc Trì đứng đó, im lặng nhìn Tư Tồn. Một lúc sau anh mới nói: “Trần Thấm và Lý Chí Phi từ chức qua điện thoại. Họ đã đi đăng ký mở một công ty riêng và iấy luôn hợp đồng với Cruise rồi”.
“Cái gì cơ?”, Tư Tồn ngạc nhiên kêu lên: “Trần Thấm và Lý Chí Phi phản bội anh ư?”
Mặc Trì cười đau khổ, khẽ dịch cây nạng bước lên phía trước: “Cũng không thể gọi là phản bội. Kế hoạch ban đầu của họ là sẽ từ chức sau hội quảng giao nhưng anh đột nhiên tới Bắc Kinh nên đã làm đảo lộn việc của họ”.
“Nhưng không phải Trần Thấm thích anh sao? Cô ta lại dám cướp khách hàng của anh? Thật là không ra gì!”, Tư Tồn tóc giận nói.
Mặc Trì dở khóc dở cười, hóa ra cô vẫn còn nhớ chuyện đâ”y. Anh không phải kẻ khờ khạo, ít nhiều anh cũng cảm nhận được tình cảm Trần Thấm dành cho anh. Anh càng hiểu, Trần Thấm là một người con gái cực kỳ thực tế, cô ta sẽ không để những tình cảm mơ hồ làm đảo lộn kế hoạch phấn ấấu của bản thân. Anh đã nhận ra Trần Thấm là người có dã tâm nhưng anh chỉ không ngờ, cô ta lại muốn độc lập sớm đến thế.
Mặc Trì lắc đầu, điềm nhiên nói: “Là do anh không có trách nhiệm với công ty của chính mình. Nếu họ không tranh thì cũng có công ty khác nhảy vào”.
“Về Mỹ rồi em sẽ lên lớp cho Cruise một bài. Rõ ràng là anh ta cố ý”, Tư Tồn tức giận nói.
Mặc Trì tự nhiên lại mỉm cười: “Em là CEO đâ”y cô bé ạ, sao lại mất bình tĩnh như thế? Đây là chuyện như cơm bữa trên thương trường. Cruise chọn Trần Thấm chắc chắn có lý do của anh ta. Trần Thấm và Lý Chí Phi đều là những người rất thực tế, mắt nhìn người của Cruise cũng không tệ đâu”.
Tư Tồn tức giận thay cho Mặc Trì: “Anh thì không phải người thực tế sao?”
Mặc Trì cúi đầu cười: “Anh đương nhiên cũng là người thực tế nhưng là ở phương diện khác, vì thế mới bỏ cả công ty chạy đến đây tìm em”. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt rạng rỡ: “Đơn đặt hàng lần này mất cũng đáng lắm!”
Nhưng điều Tư Tồn lo lắng không chỉ là Mặc Trì mất đi đơn đặt hàng: “Lý Chí Phi và Trần Thấm đều là cốt cán của công ty anh. Họ đi rồi, anh định thế nào?”
“Họ cũng quân tử đấy chứ. Họ nói sẽ đợi anh về để bàn giao tất cả rồi mới rút lui hoàn toàn. Vì thế ngày mai chúng mình thật sự phải nói lời chia tay rồi”.
Tư Tồn trầm mặc không nói gì, cô chầm chậm cùng anh quay về phòng bệnh.
Đêm cuối cùng, hai người họ ai nằm giường người nấy. Một vầng trăng sáng vằng vặc chiếu vào khiến căn phòng im ắng tới mức chỉ nghe thấy nhịp thở của cả hai.
Mặc Trì nghe thấy nhịp thở của Tư Tồn đều đều chậm rãi, hình như cô đang ngủ say. Mấy ngày nay, cô bận rộn chăm sóc anh, buổi tối còn giúp anh đo nhiệt độ, chưa đêm nào được ngủ ngon giấc. Bây giờ sức khỏe anh bình phục, cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc yên lành. Hơi thở nhè nhẹ của cô giống như lời chào gọi của thiên sứ. Mặc Trì đột nhiên vén chăn ra nhưng sợ sẽ làm kinh động tới Tư Tồn, anh không dám dùng nạng mà chỉ bám vào thành giường lết tới chỗ cô đang nằm.
Anh trăng chiếu sáng khuôn mặt cô như mạ thêm một lớp ánh sáng huyền ảo. Mặc Trì đi đến đầu giường rồi khẽ quỳ xuống, chăm chú nhìn dáng vẻ cô trong lúc ngủ bằng ánh mắt hiền từ. Với Tư Tồn, tuổi hai mươi sáu là thời điểm cô đẹp nhất. Khuôn mặt cô vẫn tràn trề nét xuân, mềm mại như một thứ gốm sứ được làm tỉ mẩn, công phu. Nhưng cô không lạnh băng như gốm sứ mà hơi thở của cô ấm áp, phả lên mặt, lên cổ, lên ngực Mặc Trì khiến anh thần trí phiêu diêu. Cô gái đang ngủ say này là người con gái duy nhất anh yêu. Nhưng ngày mai họ lại phải chia xa, lần gặp mặt tiếp theo, không biết sẽ là bao giờ.
Trái tim Mặc Trì đau nhói, cảm giác đau đớn từ tim dần dần lan ra khắp người. Anh không nỡ để cô ra đi, anh đã từng thề sẽ bảo vệ cô cả đời, sẽ coi cô như báu vật, nhưng anh lại khổng giữ nổi cô. Trăng mỗi lúc một sáng. Trăng chiếu lên khuôn mặt cô để anh khắc ghi hình ảnh của cô trong tim. Cuối cùng anh không thể khống chế được mình nữa, đầu anh cúi xuống, đôi môi anh khẽ đặt lên môi cô. Môi anh lạnh băng còn môi cô lại ấm áp mềm mại. Mặc Trì khẽ giật mình, nhưng anh quá tham lam đến nỗi mãi không muốn dừng lại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng nhấc đầu lên. Anh mắt anh vẫn không nỡ rời xa cô, nhưng Tư Tồn lại mím môi và khẽ ho một tiếng. Hơi thở của cô mạnh thêm một chút. Anh trăng vẫn chiếu lên khuôn mặt cô. Cô khẽ động đậy mi mắt, nửa tỉnh nửa mê. Mặc Trì vội vã đứng dậy, chuẩn bị quay lại giường của mình. Đột nhiên, tay anh bị kéo giật lại. Mặc Trì cứng đờ người, không dám quay đầu. Anh đứng không vững, cánh tay nhỏ ban nãy nắm lấy tay anh vừa buông ra, anh đã lảo đảo ngã ngay xuống chiếc giường nhỏ mà cô đang nằm.
Trái tim Mặc Trì gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh thấy Tư Tồn từ từ mở mắt dưới ánh trăng. Đôi mắt cô lấp lánh như sao buổi sớm. Người Mặc Trì cứng đờ nằm cạnh Tư Tồn, không dám động đậy, chỉ sợ một động tác nhỏ của mình cũng khiến giấc mơ này chấm dứt. Tay Tư Tồn quàng lên cổ anh, cô vùi đầu vào ngực anh, hai chân cô kẹp chặt chân phải duy nhất của anh. Ngực anh bị cô cắn một miếng, máu trong toàn cơ thể anh như bung ra, cảm giác thân mật này lan tới tận trái tim. Anh lật mình, ôm chặt người con gái bên cạnh vào lòng.
Khuôn mặt hao gầy của Mặc Trì khẽ cọ lên khuôn mặt cô, rồi đặt lên đó những nụ hôn. Trong giây lát, cô đáp lại anh. Nụ hôn của họ rất nhẹ, rất mềm, hơi thở lúc khẽ lúc gấp, dường như họ có thể hôn mãi tới lúc thiên trường địa cửu.
Ánh trăng dần dần tan đi, khi ánh bình minh dâng lên, họ mới từ từ rơi vào giấc ngủ. Sáng sớm, lúc bác sỹ tới kiểm tra phòng, Mặc Trì vẫn đang ngủ trên chiếc giường nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân còn Tư Tồn đã làm xong vệ sinh cá nhân. Cô ngồi bên giường của Mặc Trì, thản nhiên nhìn bác sỹ và y tá.
Bác sỹ kiểm tra xong cho Mặc Trì liền thông báo với Tư Tồn hôm nay anh có thể ra viện. Tư Tồn ra ngoài, lúc cô quay lại Mặc Trì đã mặc quần áo chỉnh tề. Anh đeo chân giả, khoác lên mình bộ vest đen, bên ngoài mặc thêm chiếc áo gió mà cô đã mua cho anh mấy hôm trước, khuôn mặt mảnh khảnh, phong độ nho nhã. Anh giúp Tư Tồn xách vali và họ cùng nhau gọi taxi ra sân bay.
Chuyến bay của Mặc Trì khởi hành trước. Sắp đến giờ bay, Mặc Trì làm xong thủ tục, trước khi qua cửa kiểm tra an ninh, anh trao lại vali hành lý vào tay Tư Tồn. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, một lúc lâu sau, anh ghé vào tai cô thủ thỉ: “Em hãy bảo trọng!”
Tư Tồn lặng lẽ gật đầu. Trên suốt quãng đường từ bệnh viện tới sân bay, cô đều mang một tâm trạng trĩu nặng. Mặc Trì lết từng bước khó khăn tới cổng kiểm tra an ninh. Vào lúc chuẩn bị lên máy bay, anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hướng về dòng người đang tiễn người thân rồi không ngừng tìm kiếm. Anh nhìn thấy Tư Tồn và vẫy tay chào cô. Trong ánh mắt anh ngập tràn sự kiên định mà dịu dàng của một người đàn ông từng trải. Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó quay người đi trong nháy mắt. Tư Tồn nhìn theo bóng anh hao gầy, nước mắt lã chã tuôn rơi. Cô không dám nhìn thêm nữa, cùng lúc đó, cô cũng quay lưng rời đi.
Mặc Trì tìm vị trí của mình trên máy bay. Anh không có hành lý mang theo nên chỉ đặt chiếc túi xách tùy thân lên giá để đồ. Cơ thể anh lúc này vẫn còn suy nhược, lòng anh rối bời nên anh nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, mặc kệ mọi điều xung quanh. Anh mơ hồ cảm thấy cô tiếp viên hàng không đi qua và đang nói gì đó với hành khách ngồi bên cạnh. Sau một chấn động rất nhỏ, tất cả đều trở lại yên lặng. Mặc Trì hít một hơi dài, sau lần chia ly này, tới bao giờ anh và Tư Tồn mới có thể trùng phùng? Lần gặp tiếp theo, liệu anh có thể giữ được cô ở lại bên cạnh?
Sau khi máy bay bắt đầu ổn định quỹ đạo, Mặc Trì cảm thấy một chiếc chăn vừa mềm vừa ấm được đặt lên người anh. Chắc là cô tiếp viên hàng không tốt bụng đây mà, nhưng gần như anh đã không còn sức mở mắt ra nữa. Ngay sau đó, lại có người giúp anh giém chăn. Trước sự chăm sóc tận tình chu đáo này, nếu không cảm ơn người ta một tiếng thì thật bất lịch sự.
Anh mở mắt ra và nhìn ra hướng đường đi nhưng không có cô tiếp viên hàng không nào đứng đó cả. Trái tim anh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hành khách ngồi cạnh anh hóa ra lại là Tư Tồn. Anh mở to mắt, hồ như không tin vào những gì mình đang thấy, bất giác không thể thốt lên lời.
Chiếc chăn bị tuột một góc, Tư Tồn giúp anh giém lại. “Em đột nhiên nghĩ là cần đàm phán lại với công ty anh về hợp đồng lần này. Em có yêu cầu thiết kế khác. Anh mệt rồi nên cứ ngủ một giấc đi đã, có vấn đề gì mình đến Thẩm Quyến rồi nói tiếp. Em cũng ngủ một lúc đây”. Khuôn mặt Tư Tồn đỏ bừng, cô nói thật nhanh sau đó dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.