Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 92


Đọc truyện Câu Chuyện Mật Ngọt – Chương 92

          Bên ngoài sắc trời đã tối, trong phòng bởi vì không mở đèn nên tương đối trầm, cả phòng lớn đều yên tĩnh vô cùng, bỗng dưng phía sau nổi lên một cơn gió, hương hoa nhè nhẹ bay vào mũi, nàng vội vã cúi đầu xuống, cánh hoa hồng đỏ trải dài dưới đất, chỉ dư lại một con đường nhỏ uốn lượn dẫn đến ngoài sân sau.
          Giữa những cánh hoa hồng trên đất kia, được điểm xuyến bằng những ánh đèn hình cầu, giữa ánh đèn hình cầu là hộp quà thuần trắng khổng lồ, trên hộp quà còn được thắt lên rất nhiều bóng bay phát sáng.
          Con đường nhỏ dẫn đến hộp quà màu trắng kia, nếu muốn ra được sân sau, phải gỡ hộp quà ra trước tiên.
          Trước cửa thì có xe, trong phòng khách thì không ai, tất cả mọi người đều ở sân sau đợi nàng.
          Trái tim nhỏ của Hà Thanh Nhu đập mạnh và loạn nhịp, bất giác siết chặt góc áo, nhận ra chuyện đang xảy ra rồi. Trước đó Lâm Nại thường hay hỏi nàng thích phong cách nào, muốn đi đâu du lịch, cùng dự định tương lai của nàng, gần đây do bận rộn chuyện dọn nhà, cộng thêm phải xử lý chyện của công ty, nàng còn tưởng là Lâm Nại chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, thật sự không dự đoán được chuyện này.
          Hai người quen nhau cũng có một năm hơn, thời gian đầu nhanh như bão táp, từ xác định quan hệ, ở chung, gặp gia trưởng, hầu như là mọi chuyện đều liên tục kéo đến không chút ngừng nghỉ, nhưng cơn bão này đã thổi tan từ khi rời H thành, ngày qua ngày đều bình bình đạm đạm, đối với vài người, khoảng thời gian tĩnh lặng, yên ổn không sóng gió kéo dài quá lâu thì tình cảm sẽ nhàm chán, nhạt nhòa, thế nhưng đối với hai người mà nói, ở chung rất hòa thuận, càng ngày càng thích ứng với lối sinh hoạt của đối phương.
          Nàng từng lo lắng với số tuổi còn nhỏ của Lâm Nại, trái tim sẽ không bình lặng được, về sau có lẽ sẽ có chuyện bất hòa xảy ra. Thế nhưng từ sau khi ở cùng nhau nàng mới biết, thật ra Lâm Nại là một người rất có trách nhiệm và nghiêm túc, biết bỏ hết gai nhọn của mình, ra sức dung hòa vào lối sống của nàng, dùng hành động lớn lớn nhỏ nhỏ để thể hiện bản thân là người rất đáng tin cậy.
          Là cô đã khiến Hà Thanh Nhu an tâm.
          Hộp quà trắng tinh kia hơi lắc lư, ánh đèn cũng như đang nhấp nháy theo. Hà Thanh Nhu định thần lại, từng bước, từng bước đi tới gần, mặt ngoài của hộp quà cón có một cái nơ to, nàng do dự một chút, mới chạm tới cái hộp, rồi kéo cái nơ to xuống, bóng bay liền bay lên cao, từ bên trong hộp quà truyền đến một tiếng Meo nhỏ.
          Nàng nhịn không được khẽ nhếch khóe môi, nhanh chóng mở hộp quà thả tên nhóc con ra, kết quả là trong hộp quà trắng này còn có một hộp quà màu đỏ nhỏ hơn rất nhiều, hộp quà màu đỏ vừa mở ra, một cái đầu lông cam xù xì liền ngoi cao lên, Năm Lạng với gương mặt mèo to tròn mở to cặp mắt rưng rưng tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng, miệng mèo gần như cong ngược xuống tỏ ý không vui.
          Trên cổ tên nhóc con này còn được thắt thêm một cái nơ bướm hồng, sau lưng đeo một hộp nhẫn bằng nhung tinh xảo, đáng yêu vô cùng, nhất thời nàng cười lên, lấy tay ôm Năm Lạng đáng thương vào lòng, tên nhóc con này vừa được ôm liền ngoan ngoãn nằm yên trong lòng của nàng.
          Trong hộp không có nhẫn, chỉ có một tấm giấy, trên đó viết —– Em ở sân sau đợi chị.
          Đi qua cử kính phòng khách, liền có thể nhìn rõ ràng ánh đèn ấm áp ngoài sân sau, nơi đó cũng bày đầy hoa hồng, cứ như vậy khoảng ba, bốn phút, bên ngoài đã tối đen, có ánh đèn rọi xuống, ngoài sân đỏ rực như một mảnh vườn hồng.

          Trái tim nàng đập nhanh vô cùng, không thể nào tránh khỏi cảm giác khẩn trương, giật mình cố gắng bình tĩnh xuống, mới đi ngang qua hộp quà, tiếp tục men theo con đường hoa hồng.
          Kéo cánh cửa kính ra, bước vào sân sau.
          Trong sân yên tĩnh, cũng đồng dạng dùng hoa hồng mở một con đường nhỏ, mà ở cuối con đường này, chính là Lâm Nại mặc bộ tây trang chít eo trắng tinh, mái tóc dài ghim cao, phần tóc mái trên trán uốn lượn, để lộ cánh cổ cong gợi cảm, cả người trông nghiêm túc vô cùng.
          Nhìn thấy Hà Thanh Nhu đi tới, ánh mắt của cô càng thêm thâm thúy nhu hòa, đồng thời cũng đứng đến nghiêm túc, trang trọng, yên lặng, kiên nhẫn chờ đối phương đến gần.
          Hà Thanh Nhu đi tới trước mặt cô, cúi người thả Năm Lạng xuống, lúc này Năm Lạng không chọn làm bóng đèn lớn giữa hai người nữa, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, ngẩng đầu quan sát hiện trường trước mặt.
          Trong sân tạm thời không có những người khác, chắc là đang núp ở ngóc ngách nào đó hóng chuyện rồi.
          “Trước đó chị có hỏi em, chúng ta có phải đã gặp qua hay không, lúc đó em không có thẳng thắn trả lời chị, chỉ nói là trước đây có đến qua công ty chỉ nhánh,” Lâm Nại chậm rãi nói, từng chữ, từng câu thật rõ ràng, “Em nói dối.”
          Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, nhưng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ là cảm thấy hơi thắc mắc.
          “Lần đầu tiên em gặp chị, đúng là lần ở công viên của Thiên Hồ tiểu khu, chị đã ngồi bên cạnh em thật lâu, cả hai chúng ta đều không nói gì.”
          “Lần thứ hai gặp chị, là ở Tây Nhai, vẫn như cũ, không một ai bắt chuyện cùng nhau, chị đi ngang qua, ngay bên cạnh em, chị không biết em, nhưng em nhớ được chị.” Lâm Nại dừng một chút, nghiêm túc nhìn váo mắt của nàng, “Còn về sau nữa, là khi em nhậm chức ở Tổng công ty, gọi qua rất nhiều cuộc gọi với chị, nhưng vẫn như trước, chị không biết em…”
          “Ngày 10, tháng sáu, năm 2015, em được điều đến Nam Thành, ngày 13, em lần đầu tiên chính thức được tiếp xúc với chị.”
          “Mặc dù là chị chỉ quen em được hai năm rưỡi, nhưng từ mùa hè của 2013 đến mùa đông của 2017, chị đã chiếm trọn bốn năm rưỡi trong lòng của em, em không phải là một người rất tốt, không đủ trưởng thành, lại nhỏ hơn chị năm tuổi, có rất nhiều thiếu sót, sau này còn phải từ từ học thêm…” Cô nói, một tay nắm chặt lấy Hà Thanh Nhu, một tay lấy chiếc nhẫn kim cương ra, cúi đầu quỳ một chân trên đất.
          “Hà Thanh Nhu tiểu thư, xin hỏi, chị có nguyện ý dạy em hay không?”
          Lâm Nại cầm nhẫn, chờ đợi câu trả lời từ nàng.
          Đầu óc của Hà Thanh Nhu cứ quay cuồng, không thể nào chạy theo mạch suy nghĩ được nữa.
          “Em muốn sau này mỗi một ngày trôi qua đều được ở cùng chị, có thể chứ?” Lâm Nại lại hỏi, cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay của nàng, “Nếu như bây giờ chị chưa quyết định được, em cũng có thể chờ thêm một chút, có điều tính kiên nhẫn của em không quá cao, không chờ được quá lâu đâu.”

          Cổ họng của Hà Thanh Nhu khô khan, bất giác chỉ đưa một phần đầu ngón tay ra.
          Nàng chỉ nhìn hạnh phúc của người khác, chưa từng nghĩ đến, có một ngày, mình cũng sẽ được cầu hôn, mỗi khi nhìn thấy các cặp đôi nắm tay nhau vào giáo đường, nàng vẫn luôn ước mong, bởi vì nàng không như người khác, bởi vì hoàn cảnh xã hội, những thứ đó luôn chỉ là ước mong xa vời, nàng với không tới.
          Nhưng bây giờ, ước mong xa vời kia, đang gần ngay trước mắt.
          Là Lâm Nại cầu hôn nàng.
          Không một câu Em yêu chị, không trực tiếp hỏi Có thể gả cho em được không, những câu Lâm Nại nói, vỏn vẹn, đơn giản vô cùng.
          Môi Hà Thanh Nhu mím chặt, khóe mắt ửng đỏ.
          Lâm Nại kiên nhẫn đặt chiếc nhẫn lên đầu ngón áp út ở bàn tay phải của nàng, chờ một lúc lâu vẫn chưa nhận được lời hồi đáp.
          “Chị…”
          Vừa lên tiếng, Hà Thanh Nhu lại duỗi bàn tay ra thêm một ít —– đáp án, không cần nói.
          “A Nại…”
          Lâm Nại ngẩng đầu.
          “Một khi đã đeo nhẫn cho chị, thì nhất định phải cưới chị.” Hà Thanh Nhu nhẹ giọng nói, “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
          Cầu hôn, chính là một loại hứa hẹn, khi đeo chiếc nhẫn lên, một khắc kia, chính là thêm phần trách nhiệm, đây là một việc thiêng liêng cần sự nghiêm túc, còn nặng hơn cả Thái Sơn.
          “Đã nghĩ kỹ,” Lâm Nại nói, “Chị thì sao, đã chuẩn bị kỹ chưa?”
          Hà Thanh Nhu mỉm cười: “Ừ.”
          Năm Lạng bên cạnh tò mò, đầu nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm vào ánh sáng lấp lánh từ viên kim cương trên nhẫn, rồi ngốc ngốc giơ giơ móng mèo.

          Lâm Nại đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay nàng, chậm rãi giúp nàng đeo vào ngón tay, cuối cùng liền nắm lấy bàn tay nàng, hạ xuống một nụ hôn trên ngón tay đeo chiếc nhẫn của Hà Thanh Nhu.
          Cả hai đều có rất nhiều lời muốn nói cùng đối phương, nhưng lúc này đây, hai người đều im lặng, quý trọng thời khắc mỹ hảo này.
          Ở góc sân bên trái, Tưởng Hành Châu tên ngốc này không ngừng tách tách đánh cái bật lửa, lửa vừa nhảy lên liền tắt mất, là do hồi hộp đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Bùi Thành Minh nhịn không nổi hành vi của tên ngốc này, trực tiếp giật cái bật lửa, dễ dàng bật lên ngọn lửa.
          Tưởng Hành Châu xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tay có chút trơn…”
          Bùi Thành Minh mới không thèm để ý đến anh, nhìn nhìn vào trong sân, thấy Lâm Nại đã đứng dậy, liền kéo Tề Phong lén lút đi vòng ra ngoài, nhanh chóng châm mồi lửa của đám pháo hoa đặt lẫn vào hoa hồng.
          Toàn bộ sân sau lập tức được thắp sáng bởi tia sáng lấp lánh, tất cả mọi người cũng cùng kéo nhau đi ra.
          “Chị dâu!” Tưởng Hành Châu hô to, “Tụi này chờ uống rượu mừng đó nghen, trăm năm hảo hợp nha!”
          Hà Thanh Nhu nghe tiếng gọi nhìn qua, bắt gặp cả một đám người, Diệp Tầm cũng đã đến, cô còn dắt tay một cô gái xinh đẹp, chắc là lão bản nương rồi, trừ những người kia, còn có cả Hà Kiệt, chuyện cầu hôn, Lâm Nại đã sớm nói cho cậu, cậu là theo chân Tưởng Hành Châu cùng đến.
          Thật không ngờ lại có đông người đến như vậy, thoáng chốc Hà Thanh Nhu cũng hơi kinh ngạc, Lâm Nại đang nắm chặt lấy tay nàng, ở trên mu bàn tay nàng xoa xoa tỏ vẻ trấn an.
          “A Nại chuẩn bị lâu như vậy, bây giờ xem như là viên mãn rồi.” Tưởng Hành Châu cười ha ha nói to.
          Bùi Thành Minh dùng cùi chỏ đấy đẩy anh, bây giờ là lúc nói chuyện này sao, Tưởng Hành Châu lập tức nhận tín hiệu, làm đầu sỏ, ầm ĩ lên, cầu hôn thành công rồi, đương nhiên phải hoàn tất thủ tục còn sót lại chứ.
          Tất nhiên là không thể thiếu một nụ hôn.
          Trước mặt nhiều người như vậy, Hà Thanh Nhu thấy không tốt cho lắm, ngược lại thì nhờ có Lâm Nại đủ dày, ôm nàng, thuận thế hôn xuống. Dù sao cũng còn Hà Kiệt ở đây, cô chỉ hôn nhẹ lên môi, liền thả nàng ra.
          Hà Thanh Nhu thẹn đến đỏ cả hai tai.
          .
          Sau khi cả nhóm người Diệp Tầm ăn cơm xong, liền rất tự giác nhà ai nấy về, Hà Kiệt muốn ở lại cùng Hà Thanh Nhu trò chuyện, Tưởng Hành Châu vội vã đem cậu bé ngây thơ này lừa đi theo mình, để Lâm Nại có chút không gian riêng.
          “Ngày mai lại tới, mai lại tới a, Tiểu Kiệt đúng không? Đi thôi, cùng mấy ca ca ra uống vài ly.” Anh ôm lấy cổ Hà Kiệt kéo cậu ra ngoài, Hà Kiệt không muốn đi, Bùi Thành Minh cùng Tề Phong cả hai hợp sức cản người, thô bạo cưỡng chế lôi cậu ra ngoài.
          Hà Thanh Nhu có chút buồn cười mà nhìn bọn họ đi về. Lâm Nại ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng, thấp giọng hỏi: “Cùng tắm?”
          Trước đó còn nghiêm túc, người vừa đi, liền không đứng đắn.

          “Dọn dẹp trước.” Hà Thanh Nhu cố ý trêu cô.
          Trong trong ngoài ngoài trải đầy hoa hồng, dọn nửa ngày cũng chưa chắc dọn xong, nàng ra ngoài mua nước có bao lâu chứ, thật không biết sao động tác của mấy người này có thể nhanh đến như vậy nữa. Nàng có chút bất bình tĩnh, bối rối, tay sờ sờ lên chiếc nhẫn, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
          “Ngày mai mời người tới dọn, không gấp.” Lâm Nại ám chỉ, hôn một cái lên vành tai nàng, tính ám chỉ rõ ràng vô cùng, “Khi nào theo em về Bắc Kinh một chuyến?”
          Hà Thanh Nhu hơi chút ngưỡng cổ ra sau: “Em muốn khi nào về?”
          Trên ghế salon, Năm Lạng động động cái mông tròn, lập tức quay lại làm bóng đèn, mèo đã nhường nhịn cả đêm, nay thấy mấy người kia đã về, lại quay về làm mèo bá đạo.
          Lâm Nại nhìn thoáng qua, liền nắm tay Hà Thanh Nhu kéo nàng về hướng cầu thang: “Chuyện đó nói sau…”

          Hết chương 92.

          —————

          Bộ truyện chuẩn bị bước vào hồi kết rồi mọi người ạ. _(:3 」∠)_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.