Đọc truyện Câu Chuyện Mật Ngọt – Chương 90
Trên núi, đa phần các nhà đều là kiểu nhà xi-măng hai tầng, trước mỗi nhà đều có trồng cây ăn quả, ngoài viện có hai cây đào già kia chính là Hà gia.
Cây đào già nở rộ sum sê, màu hồng trải đầy nền đất.
“Cô bé,” Ông chú ôm ốm kia cười tủm tỉm gọi Lâm Nại, chỉ chỉ hướng Hà gia, “Chỗ đó đó, là lần đầu tiên đến?”
Lâm Nại thuận thế nhìn lại, lễ phép gật đầu: “Đúng ạ, cảm ơn ngài.”
Ông chú ốm ốm kia khoát tay: “Khách sáo, khách sáo, có rảnh ra dạo vài vòng nha.”
Liếc mắt nhìn qua liền thấy Hà Cảnh Thành cầm tẩu thuốc đi ra, vì vậy hô to: “Cảnh Thành, mau ra đón người nè, làm cái gì mà chậm rề rề vậy!”
Hà Cảnh Thành vừa ra cửa viện, nhìn thấy Lâm Nại, nhất thời cả khuôn mặt liền lạnh xuống, ông dùng ánh mắt dò xét nhìn nhìn qua Hà Kiệt, sống lưng Hà Kiệt liền căng cứng lại, chột dạ nhìn nhìn qua hướng khác. Cái thằng con ngốc này trước đó còn tràn đầy lòng cảm kích đối với Lâm Nại, ở trước mặt Hà Cảnh Thành cùng Tạ Hồng Linh tâng bốc, thổi phồng Lâm Nại lên đến tận trời xanh, kết quả không ngờ là cái người kia chính là người sắp bước vào cửa nhà mình.
“Ah, chú về nhà trước, nhà chú mấy đứa nhỏ còn đợi về ăn cơm,” Ông chú ốm ốm kia cười nói, “Ba người các con có thời gian thì qua nhà chú ngồi chơi, ngày mai nhà chú xay đậu nấu đậu phụ, ba đứa qua ăn thử đi.”
Hà Thanh Nhu đáp lời, Hà Kiệt ngại ngùng mà gật đầu.
Hà Cảnh Thành liếc nhìn Lâm Nại, trên trán vặn thành đường ray xe lửa, nhìn sao cũng thấy không hài lòng. Lâm Nại lễ phép mở lời: “Bá phụ, chào bác, con tên Lâm Nại.”
Trên tay cô còn xách theo rất nhiều thứ, có thuốc lá cùng xì gà, rượu đỏ, rượu đế cùng một ít dược liệu đắt tiền, rượu cùng thuốc lá là mua khi vừa xuống máy bay, bởi vì không biết Hà Cảnh Thành thích loại nào, liền mua mỗi thứ một ít.
Hà Cảnh Thành trừng mắt liếc cô, không có ý định trả lời.
Gương mặt này, nhìn thôi cũng thấy phiền, ở đâu có nét trung thực chứ? Đặc biệt là khi đứng cùng con gái nhà mình, nhìn đâu cũng thấy chướng con mắt. ông sờ sờ tẩu thuốc, khuôn mặt đen như nhọ nồi.
Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nhìn qua Lâm Nại một chút, Lâm Nại cũng nhìn nhìn qua nàng. Hà Cảnh Thành nhìn thấy mờ ám giữa hai người, sắc mặt càng thêm xấu đi, Hà Kiệt nhanh chóng giảng hòa: “Ba, tụi con ngồi xe nửa ngày trời, mệt lắm rồi, vào nhà rồi nói sau đi.”
Hà Cảnh Thành không để ý đến ba người, chậm chậm ra cửa viện, nhìn thấy các nàng vẫn còn đứng trước cửa, xoay người lãnh đạm nói: “Vào nhà, đừng đứng như pho tượng trước cửa nhà.”
Cả ba vội vàng đi vào.
Thông thường các hộ nhà đều mở cửa, Hà gia viện trong hay viện ngoài cũng đều trồng đầy cây đào, giữa vườn còn có bộ bàn ghế đá, hơn nửa phần sân phơi đầy lá trà, chỉ có một góc nhỏ phía đông để các thứ linh tinh, trong vườn đồ đạc nhiều, nhưng không hỗn độn, thoạt nhìn rất sạch sẽ.
Trước lúc các nàng đến, Hà Cảnh Thành còn đang lặt rau, mà Tạ Hồng Linh thì đang nấu cơm. Nhìn thấy Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại, thái độ của Tạ Hồng Linh không mặn không nhạt, chào hỏi vài tiếng, sau đó vào rót trà đưa đến nhà chính.
Hà Cảnh Thành đặt cái tẩu thuốc trên bệ cửa sổ, chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Hà Kiệt thở dài một hơi, nhỏ giọng nói với Lâm Nại: “Ba em là như vậy đó, chị đừng để ý.”
Mặc dù cậu vẫn còn ghi thù chuyện Lâm Nại là có mục đích khi đối xử tốt với mình, nhưng lúc này vẫn sẽ lựa chọn giúp chị gái nhà mình, vì vậy liền giúp Lâm Nại.
“Sẽ không, không có chuyện gì.” Lâm Nại nói, căn bản sẽ không để tâm chuyện này.
Vừa nói xong, Hà Cảnh Thành cầm mấy tách trà đã cất giữ từ rất lâu ra, rót một tách đặt trước mặt Lâm Nại, Lâm Nại đứng dậy, hai tay đón lấy: “Cảm ơn bá phụ.”
Hà Cảnh Thành không lên tiếng, xoay người tự rót cho bản thân mình. Hà Kiệt thức thời vô cùng, ngồi hai phút, liền chạy vào phòng bếp giúp Tạ Hồng Linh làm cơm. Hà Thanh Nhu ngồi ở bên trái của Lâm Nại, Hà Cảnh Thành ngồi đối mặt với Lâm Nại, trong lòng ông đang rất bất mãn, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào, đảo qua đảo lại rất lâu để chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi vừa nhìn thấy con gái dắt một cô gái về nhà, hơn nữa còn là cái người trước đó ân cần chăm sóc kia, thật sự là ngũ vị tạp trần.
“Ba…” Hà Thanh Nhu lên tiếng, định mở đầu câu chuyện.
Có điều Hà Cảnh Thành muốn đơn độc trò chuyện cùng Lâm Nại, liền cắt ngang nàng: “Thanh Nhu, con vào phòng bếp giúp lặt rau đi.”
Khi gặp gia trưởng, đơn độc trò chuyện là một điều rất cần thiết, đồng ý cùng ngồi xuống trò chuyện đương nhiên rất tốt, đồng ý ngồi xuống nghĩa là đồng ý tiếp thu, thông qua trò chuyện để thêm phần lý giải về đối phương. Hà Thanh Nhu nhìn liếc qua Lâm Nại, Lâm Nại chuyển một cái nhìn Không cần lo lắng, nàng liền đứng dậy rời đi.
Hà Thanh Nhu đi ra, hai người trong phòng cũng không vội vào vấn đề chính, Hà Cảnh Thành nhấp một hớp trà, mới vừa đặt cái tách xuống, Lâm Nại từ tốn giúp ông rót lại tách trà, thái độ nghiêm túc.
Hà Cảnh Thành chăm chú nhìn vào tách trà, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Quê gốc ở đâu?”
Lâm Nại trả lời: “Bắc Kinh ạ.”
“Quá xa.” Ông lo lắng mà lên tiếng.
“Bây giờ đang định cư ở Nam Thành ạ,” Lâm Nại nói “Hiện nay giao thông phát triển, đi xa cũng rất tiện, nửa ngày là đến.”
Hà Cảnh Thành im lặng không lên tiếng, lúc trước khi không biết Lâm Nại là đối tượng của con gái mình, ông còn hỏi thăm Hà Kiệt về Lâm Nại vài lần, khi đó cảm thấy người này rất tốt, vừa xinh đẹp lại tốt bụng, bây giờ thân phận thay đổi, cách nhìn cũng thay đổi theo.
“Trà đang phơi trong viện là trà xuân ạ?” Lâm Nại chủ động tìm đề tài trò chuyện.
Hà Cảnh Thành nhàn nhạt gật đầu.
Lâm Nại nâng tách trà lên nhấp nhẹ, nói tiếp, “Chát thanh có hậu ngọt.”
Chỉ một câu ca ngợi, Hà Cảnh Thành vẫn không phản ứng, Lâm Nại tiếp tục nói: “Lá trà do ngài sao là loại trà bán đắt nhất của cửa tiệm, mọi người thích vô cùng ạ.”
Kỹ thuật sao trà của các nhà trà thủ công đều có sự khác biệt, nên hương trà sao ra đương nhiên sẽ có hương vị bất đồng, cửa tiệm online đem tất cả trà của các nhà ra phân loại để bán, trà của Hà gia nhiều hơn hai loại, trà mà Hà ba sao có thể không phải là ngon nhất, nhưng đó lại là loại trà bán được nhiều nhất.
Dễ bán, đồng nghĩa là khách hàng yêu thích, câu khen này, khiến sắc mặt của Hà ba nhu hòa hơn trong nháy mắt.
“Cái này là lô trà xuân đầu tiên điều chế thành, Mao Tiêm Nhi, uống có chút ngọt, còn phần bên ngoài là mấy lô trà xuân cuối cùng, nếu so về mùi vị liền kém đi rất nhiều.”
Trà này bình thường ông còn không nỡ uống, chỉ có hôm nay khó có ngày hào phóng pha một bình.
“Hình như năm nay thu hoạch không tệ.” Lâm Nại nói.
“Ừm.” Hà Cảnh Thành trả lời qua loa.
“Đại khái có thể ra bao nhiêu thành phẩm ạ?”
Hà Cảnh Thành không trả lời, ánh mắt híp lại nhìn nhìn lên trời, khí trời trên núi thay đổi rất nhanh, mùa xuân nhiều mưa, hơi chút lơ là liền đổ ào xuống. Ngược lại thì Lâm Nại cũng không để bụng với thái độ của ông, vẫn như cũ, trò chuyện đôi ba câu, mặc dù Hà Cảnh Thành vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đáp một hai lần.
Đại khái qua mười phút, bầu trời vốn dĩ đang quang đãng đột nhiên có cụm mây đen kéo đến.
“Tôi đi dọn trà trước, cô cứ ngồi đi.” Hà Cảnh Thành đứng dậy.
Lâm Nại cũng đi giúp một tay, hai người rất nhanh dọn dẹp hết lá trà.
Hà Cảnh Thành biết gia cảnh ưu tú của Lâm Nại, vậy nên mới không gọi cô giúp một tay, cũng không có ý gì khác, chẳng qua chỉ là cảm thấy mấy cô gái nhà giàu sống ở thành phố sẽ không giúp được gì, nhưng ai ngờ đâu động tác của Lâm Nại lại nhanh đến như vậy, không chút kiêu căng, điều này cũng khiến ông thấy tương đối hài lòng.
Trở vào nhà, liền cảm thấy Lâm Nại nhìn thuận mắt được hơn chút, cũng đồng ý lắng nghe cô nói, có điều vẫn lãnh đạm như cũ.
Bên kia, Hà Thanh Nhu vào phòng bếp giúp một tay, Tạ Hồng Linh rất ít nói, từ đầu đến cúi đều chỉ lo làm, Hà Kiệt cảm thấy bầu không khí này quá căng thẳng, vẫn cười nói hì hì không ngừng, một hồi hỏi chuyện Tạ Hồng Linh về chuyện nhà cửa gần đây, một hồi lại hỏi Hà Thanh Nhu về cửa tiệm online.
Động tác xào rau của Tạ Hồng Linh rất nhanh, trò chuyện vài ba câu liền làm xong ba món, ba đĩa thức ăn đặt trên tấm thớt gỗ, chen chúc, bà sai Hà Kiệt cầm ra nhà chính.
Hà Kiệt ngạc nhiên, do dự một lúc, nghe theo.
Chờ đến khi Hà Kiệt ra ngoài, Tạ Hồng Linh mới lên tiếng: “Cô nương kia nhìn không tệ, người cũng rất được.”
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, rửa sạch cái chén liền đưa cho bà: “Dạ, em ấy rất tốt.”
Tạ Hồng Linh khuấy khuấy trong nồi: “Khi đang quen đừng quá gấp gáp, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, có tốt hay không chỉ khi đến cuối cùng mới biết được.”
Con gái khi yêu IQ liền như con số không, nhưng lời bà nói không phải là muốn khích bác hay ly gián, mà chỉ là muốn nhắc tỉnh Hà Thanh Nhu, thế sự thay đổi thất thường, rất nhiều cặp đôi một khắc trước như keo như sơn, một khắc sau liền vạch mặt, đấu đá nhau.
Hà Thanh Nhu lúng túng, cuối cùng trả lời: “Con sẽ chú ý.”
Tạ Hồng Linh không nói thêm nữa, tiếp tục công việc.
Xào luôn món cuối, Hà Thanh Nhu giúp một tay cầm vào nhà chính, cuộc trò chuyện trong phòng đã sớm kết thúc, Hà Cảnh Thành đang đóng gói lá trà, Lâm Nại thì ở một bên phụ giúp.
Giờ cơm cũng gần bảy giờ, bầu trời mây đen chồng chất khi nãy nay đã không còn, ngồi trong nhà chính, vừa liếc mắt nhìn ra bên ngoài liền có thể nhìn thấy sao trời. Hà Kiệt cầm bình rượu vàng[1] mà Hà Cảnh Thành thích nhất, thay phiên rót gần nửa chén rượu cho ông cùng Tạ Hồng Linh.
[1] Rượu vàng: Là rượu có màu vàng cam, được ủ từ gạo cùng gạo nếp.
Lâm Nại tự giác ngồi xuống bên cạnh Hà Thanh Nhu. Hà Cảnh Thành nhìn liếc liếc qua, tự mình rót nửa chén rượu đưa cho Lâm Nại.
Hà Thanh Nhu cùng Hà Kiệt nhìn nhau, rượu vàng là nhà tự cất, thuần khiết vô cùng, nhưng số độ cũng không thấp, bình thường Lâm Nại rất ít khi uống rượu, làm sao mà chịu được nửa chén nhiều đến như vậy. Nàng muốn ngăn cản, Hà Cảnh Thành lại cướp lời: “Cô uống thử, xem mùi vị nó như thế nào.”
Mùi rượu nồng nặc, không cần cúi đầu cũng có thể ngửi được, Lâm Nại dứt khoát cầm cái chén lên, uống một hơi, trực tiếp nuốt xuống nửa chén rượu.
Hà Kiệt nhìn đến ngây người, có ai uống như vậy đâu, sẽ chịu không nổi mất!
Cậu nhanh chóng lấy cái chén ra xa một chút, Hà Cảnh Thành nhìn thấy, cũng không nói gì.
Rượu vàng vào cổ họng vừa cay vừa đắng, chảy vào trong bụng như bị hỏa thiêu, tác dụng chậm vô cùng, Lâm Nại khen một câu rượu rất nguyên chất, không bao lâu đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhìn cặp đũa cũng thành ra bốn.
Có điều cô vẫn cố chống, dù có choáng váng, vẫn phải thật bình tĩnh ăn xong bữa cơm này.
Ăn xong Hà Thanh Nhu mang cô lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Nại bước đi xiêu vẹo, nhìn đường thẳng cũng thành ngã tư, Hà Thanh Nhu vội đỡ lấy cô.
“Ba chị cũng chỉ ra vẻ chút thôi, lần sau đừng uống nhiều như vậy.” Nàng nhẹ giọng nói nhỏ.
Lâm Nại ừ ừ, dựa vào nàng, từ từ bước đi, choáng thì có choáng, nhưng ý thức xem như tỉnh táo, thật ra thì cô rất vui, theo tập tục của Lâm Mang sơn, lần đầu tiên con rể ra mắt cha vợ, nếu được cha vợ rót rượu, hay được mời rượu, đồng nghĩa là Hài lòng với chàng rể này.
Hà Cảnh Thành dù ngoài mặt lãnh đạm, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận cô.
Mặt của cô bị rượu đốt đến ửng đỏ, Hà Thanh Nhu liền đỡ cô nằm lên giường.
“Chị xuống dưới lầu nấu canh giải rượu, em cứ nằm trước đi.”
Lâm Nại say đến không còn sức để trả lời.
Nàng xuống lầu, vào phòng bếp chuẩn bị nấu canh giải rượu, nhưng lại bắt gặp Hà Cảnh Thành đã đứng bên trong.
Hết chương 90.
—————
∠( ᐛ 」∠)_