Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 69


Đọc truyện Câu Chuyện Mật Ngọt – Chương 69

          Lâm Nại cáu kỉnh, không thèm để ý, nắm lấy cái tay đang đẩy cô của nàng.
          Hà Thanh Nhu lại cầm cái di động chặn ngay trước mặc cô. Liên tiếp gọi tới, thúc giục như vậy, nhất định là có chuyện gấp.
          Lâm Nại tùy ý nhìn lướt qua, nhìn thấy một chuỗi số trên màn hình, ánh mắt liền thay đổi, môi hơi mím, thả Hà Thanh Nhu ra, đón lấy cái di động.
          “Em đi nghe điện thoại một chút.” Cô nói, biểu cảm có chút nghiêm túc.
          Hà Thanh Nhu gật đầu, trong lòng có hơi chút nghi ngờ, trải qua một khoảng thời gian ở chung, dần dần nàng cũng biết tới chút ít thói quen kỳ quái của Lâm Nại, ví dụ như cô luôn nhớ rõ số điện thoại của người quen, là kiểu không ghi chú tên, có lẽ đó cũng là người rất quan trọng.
          Lâm Nại khoác áo lên, cầm di động ra ngoài phòng khách nghe máy.
          Hà Thanh Nhu tựa ở đầu giường, chờ cô.
          Nhưng đợi gần nửa tiếng, bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc cuộc trò chuyện. Gió lạnh từ điều hòa thổi trực tiếp lên giường, Hà Thanh Nhu cảm thấy lạnh, trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ, mặc quần áo, chỉnh điều hòa cao thêm hai độ.
          Cách một cánh cửa, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện của Lâm Nại, hình như cô đang rất bực dọc, cuối cùng còn cùng đối phương tranh chấp chuyện gì nữa.
          Hà Thanh Nhu cũng không tiện nghe quá nhiều, cố gắng dời lực chú ý của mình, lấy điện thoại của mình ra chơi một lúc, mới xuống giường rót ly nước uống.
          Hơn nửa tiếng sau, vẫn chưa nói xong điện thoại.
          Đêm đã khuya, Hà Thanh Nhu nằm thêm vài phút, cơn buồn ngủ liền kéo đến, nàng để điện thoại di động xuống, kéo chăn quấn người, định chợp mắt một lúc, nhưng không bao lâu liền đi vào giấc ngủ.
          Chẳng biết lúc nào, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy bên cạnh bị đè xuống, ánh đèn chiếu lên mắt, kế đến là một cánh tay từ phía sau vòng lên eo nàng.
          Hai con mắt của nàng mở không nổi, thì thầm hỏi nhỏ: “Nghe xong rồi?”
          Lâm Nại ôm chặt lấy nàng.
          “Mấy giờ rồi?”
          “Mười một giờ hơn rồi,” Lâm Nại trả lời, “Gần nửa đêm.”
          Nàng buồn ngủ, giãy dụa một lát, tinh thần vẫn rất mệt, vì vậy nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.”
          Mai sáng nàng phải đi làm, Lâm Nại mặc dù buổi trưa mới đi, nhưng vẫn phả dậy sớm chuẩn bị, còn phải đến công ty một chuyến.
          “Em đặt cái báo thức.” Lâm Nại nói, mở di động lên bấm bấm, rồi để lên tủ đầu giường, rồi mới cuộn người vào lớp nệm chăn.
          Đêm tối trầm lắng, trong phòng tĩnh lặng, Hà Thanh Nhu nằm nghiêng, bởi vì mỏi mệt, cả người đều ở trong trạng thái nửa mê nửa ngủ, nàng cảm giác mình không nhúc nhích được, ngọ ngoạy một lúc, cuối cùng đổi thành nằm thẳng, dán chặt vào Lâm Nại.

          .
          Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Hà Thanh Nhu uể oải mà nằm thêm vài phút, lại sờ sờ qua bên cạnh, không có ai, bên trong chăn cũng lành lạnh. Nàng chống người ngồi dậy, tắt chuông báo thức.
          Thay quần áo, đi ra ngoài phòng khách.
          Lâm Nại đang sắp xếp hành lý, tiện tay chuyển cái túi giấy cho nàng.
          “Điểm tâm, mua dưới lầu.”
          Trong túi giấy có bánh mỳ, Lâm Nại đã dậy từ sớm, vốn định nấu điểm tâm, thế nhưng kỹ năng nấu ăn hữu hạn, nên chỉ có thể xuống lầu mua.
          Hà Thanh Nhu nhìn thấy hành lý ở huyền quan: “Trên đường chú ý an toàn.”
          “Em sẽ.”
          “Đến G thành phố thì…” Hà Thanh Nhu ngập ngừng, nhìn về phía cô, “Nhớ gọi điện thoại báo một tiếng.”
          Lâm Nại bất giác nhếch mép lên: “Có cần món gì hay không? Em mang về cho chị.”
          Hà Thanh Nhu lắc đầu: “Không cần, em cứ lo làm chuyện của em, đừng để sai sót.”
          “Ở G thành phố có rất nhiều món ăn đặc sắc, đến khi đó em sẽ mang một ít về nhà,” Lâm Nại dang tay ra ôm lấy nàng, cúi đầu hôn hôn lên má phải của nàng, “Chuyện công việc em biết sắp xếp, nếu có bất trắc, có thể sẽ phải ở thêm vài ngày, chị đừng lo lắng.”
          Hà Thanh Nhu vùi mặt vào vai nàng, không lên tiếng, chỉ dang tay ôm thắt lưng của người này.
          “Người gọi điện tối hôm qua là ba em,” Bỗng nhiên Lâm Nại giải thích, “Gọi tới hỏi em về chuyện đầu tư.”
          Cô sợ Hà Thanh Nhu lo lắng hoặc suy nghĩ nhiều.
          Một lúc sau, Hà Thanh Nhu mới ậm ừ.
          Ở một góc trong phòng khách, Năm Lạng bắt gặp hai người đứng ôm nhau, kéo cái đuôi xù của mình đi tới, ngang ngược chen giữa hai người, ngồi lên mu bàn chân của Lâm Nại.
          “Meo – Meo —–” Ngước đầu lên gọi, tò mò nhìn chằm chằm vào Lâm Nại.
          Hà Thanh Nhu buông tay ra, cúi người, xoa xoa nó.
          “Có cho Năm Lạng ăn chưa?” Nàng hỏi.
          “Ăn rồi.” Lâm Nại nói, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ hai mươi.
          Hà Thanh Nhu cũng nhìn nhìn đồng hồ, hai người rất ăn ý mà lấy túi đi làm, Năm Lạng thấy các nàng chuẩn bị đi, chạy như bay đến cửa, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Lâm Nại vừa đóng cửa, cả người nó tông sầm lên, choáng váng quay vòng tại chỗ.
          Hai người mỗi người tự lái xe riêng, một trước một sau lái vào bãi xe, xuống xe, lại cùng nhau đi ra ngoài, đi tới cây cột lớn bên cạnh, Lâm Nại nhanh kéo nàng núp sau cây cột lớn kia, cúi người kề gần sát môi của nàng, thấp giọng nói: “Hôn em một cái.”
          Ngay đúng giờ làm việc, trong bãi đậu xe người đến người đi, mặc dù nơi đây khá kín đáo, thế nhưng khó đảm bảo sẽ không bị ai bắt gặp, Hà Thanh Nhu vốn muốn cự tuyệt, định đi ra, nhưng người nào đó lại giành trước một bước, một tay ôm lấy gáy của nàng, cúi đầu ngậm lên cánh môi khép mở kia, nhẹ nhàng áp lên, liền buông ra.
          Vừa đúng lúc này có người đi từ bên trái qua.

          Hà Thanh Nhu mất tự nhiên, vội vàng quay đầu sang hướng khác, vờ như không có chuyện gì xảy ra, đợi người kia đi khuất hoàn toàn, mới dám lách người từ cây cột ra. Nàng đi nhanh tới thang máy, Lâm Nại thì theo sát từ phía sau.
          Thang máy lên đến lầu ba, nhiều đồng nghiệp khác cũng đi vào, Lâm Nại liền nhích đến gần nàng, trong thang máy có hơn mười người, hai nàng thì chen cùng một chỗ, đến khi thang máy lên đến tầng năm liền mở cửa, nhân viên tuần tự đi ra ngoài, Lâm Nại nói thật nhỏ: “Đi thôi…”
          Hà Thanh Nhu từ từ di chuyển.
          Lâm Nại xoay người nhìn, nàng lại rất mất tự nhiên mà nhìn sang hướng khác.
          Đi vào Bộ thiết kế, Vạn Khoa Doãn cười gọi: “Tổ trưởng, chào buổi sáng nha.”
          Hà Thanh Nhu đáp: “Chào.”
          “Hôm nay hơi nóng nhỉ.” Vạn Khoa Doãn nói, nhìn nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, cần cái remote giảm nhiệt độ của điều hòa xuống.
          Hà Thanh Nhu bỏ túi xách, sắp xếp lại mặt bàn, tư liệu trên bàn là nhiệm vụ của tuần trước giao xuống, nàng còn chưa làm xong.
          “Vẫn còn làm vụ này sao?” Vạn Khoa Doãn nhìn thấy những tư liệu kia, không khỏi nhíu mày.
          “Làm được hơn phân nửa rồi.” Hà Thanh Nhu cười cười.
          Vạn Khoa Doãn nhếch nhếch mép, muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa biết nói sao, anh hơi chút đồng tình mà nhìn Hà Thanh Nhu, sau đó mở máy vi tính ra tiếp tục công việc của mình.
          Nhắc tới cũng lạ, từ sau dự án triển lãm xe, Hà Thanh Nhu liền không nhận được dự án nào ra hồn cả, hầu như đều xử lý những công việc nhỏ nhặt, hoặc là chỉnh lý lại dự án cũ từ năm ngoái, còn không thì vẽ vài tờ thiết kế không quá quan trọng, dường như cấp trên đang có ý định kìm chế nàng.
          Ban đầu, bởi vì bận rộn chuyện cửa tiệm online, Hà Thanh Nhu cũng không quá quan tâm, từ lúc có Tống Nghệ Như, cửa tiệm online cũng dần dần thong thả, thì nàng mới nhận ra, thế nhưng lại ngại tìm Diêu Vân Anh hỏi, nàng lại không có kể với Lâm Nại chuyện này, chỉ sợ mang thêm phiền phức cho Lâm Nại.
          Tư liệu trên bàn là dự án mà nàng đã làm từ năm ngoái, Diêu Vân Anh lại muốn nàng viết thêm một phần báo cáo tổng kết —– nhưng cái báo cáo này, cuối năm ngoái cũng đã làm qua một lần rồi.
          Lúc Diêu Vân Anh bàn giao công việc, mặt lộ vẻ khó xử, hình như còn có hơi chút bất đắc dĩ.
          Hà Thanh Nhu cũng không muốn để bà cảm thấy khó xử.
          Kết hợp với chuyện thăng chức lần trước, ít nhiều gì Hà Thanh Nhu cũng đoán ra được nguyên nhân.
          Cấp cao có người cố ý nhắm vào nàng.
          Nàng thở dài, bắt đầu công việc.
          .
          Đến thứ ba, một cơn mừa nhỏ đổ xuống, bầu trời âm u hết nửa ngày.
          Ban đêm, Lâm Nại gọi điện, nói phải kéo dài thêm một, hai ngày mới về.
          Khi đó Hà Thanh Nhu ở phòng bếp làm cơm, nàng câu có câu không mà đối đáp với cô, mắt thấy nồi canh đã sôi, nhanh chóng nhấc nắp nồi.

          “Biết rồi, tôi cúp máy đây.” Nàng nói nhẹ.
          “Khoan đã.” Bỗng nhiên Lâm Nại lên tiếng.
          Nàng khó hiểu.
          “Có nhớ em không?”
          Lưng nàng cứng lại, đổi điện thoại qua tai bên kia, trong nháy mắt, không biết làm sao trả lời cô.
          Đầu dây bên kia đột nhiên có tiếng cười khẽ, đại khái là không cần nhìn cũng đoán ra được phản ứng lúc này của nàng.
          “Hỏi chị đó, có nhớ em không?” Lâm Nại hỏi thêm một lần nữa.
          Thanh âm nhỏ bé trầm thấp, người này chắc là lén chạy ra góc khuất để gọi điện thoại.
          Hà Thanh Nhu há miệng, mắt chớp chớp.
          Trong nồi, nước canh đang sôi. Nàng cắn cắn môi, vừa định trả lời, thì ngược lại bên kia có người gọi Lâm Nại, giọng nói nghe có vẻ rất là gấp.
          “Tối nay lại gọi điện cho chị.” Lâm Nại nói vội, liền tắt máy.
          Khóe mắt của Hà Thanh Nhu phảng phất như lộ ra vẻ cười, ngồi xổm ở cửa phòng bếp, Năm Lạng lại Meo – meo.
          Bắt gặp nàng không để ý tới, nó liền đến gần, giơ chân mèo đẩy đẩy chân nàng.
          Lâm Nại bề bộn công việc, đã hẹn tối nay sẽ gọi lại cho nàng, nhưng lại không thấy, chỉ gửi hai tin nhắn cho Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu cũng biết cô bận việc, tự giác không quấy rầy cô.
          .
          Thứ năm, là ngày Lâm Nại về lại Nam thành.
          Sau khi tan ca, Hà Thanh Nhu đặc biệt đến chợ mua thật nhiều thực phẩm, chuẩn bị làm cả một bàn tiệc.
          Buổi sáng Lâm Nại có gửi một cái tin nhắn cho nàng, nói khoảng chừng chín giờ rưỡi tối sẽ về đến.
          Lúc ra chợ mua đồ nàng không chút kéo dài, vội trở về nhà chuẩn bị ngay lập tức.
          Nấu hết các món, cũng gần chín giờ mười phút, nàng vừa lau mặt thớt, vừa gọi điện cho Lâm Nại, muốn hỏi xem là người này đi đến đâu rồi.
          Thế nhưng điện thoại gọi không được, có giọng nữ trong di động thông báo điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng.
          Có lẽ là đang chạy qua đường hầm, mất tín hiệu.
          Nàng không để ý, làm một phần ăn cho Năm Lạng, ngồi thêm một lúc, lại gọi tiếp.
          Vẫn là không gọi được, nhưng vẫn được thông báo là ngoài vùng phủ sóng.
          Nàng nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng có một dự cảm bất an, cố gắng bình tĩnh lại, gọi cho cô thêm một lần nữa, thế nhưng liên tiếp gọi mười lần, vẫn là như nhau.
          Sau đó mở Wechat, Q.Q đều thử qua, không cái nào liên lạc được.
          Lần đi công tác này, Lâm Nại có dẫn theo thư ký cùng đi, Hà Thanh Nhu vội vã mở Forum công ty tìm thư ký, dựa theo ghi chú mà gọi theo, kết quả thì vẫn là ngoài vùng phủ sóng.
          Nàng vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục gọi, thay phiên gọi dãy số của hai người, nhưng kết quả vẫn như cũ.

          Năm Lạng nửa ngồi trên mặt đất, thấy nàng lo lắng bồn chồn, khẽ Meo một tiếng, lại đi đến bên chân nàng, dùng đầu húc húc nàng.
          Hà Thanh Nhu không có tâm trạng gì mà để ý tới Năm Lạng, ngồi trở lại xuống salon, cố gắng giữ tỉnh táo, rơi vào đường cùng, chợt nghĩ đến gọi Tưởng Hành Châu hỏi thăm, nàng chỉ có Wechat của Tưởng Hành Châu, từ sau khi kết bạn, ngoại trừ gửi ảnh chụp, hai người chưa từng có liên lạc qua.
          Trước nhất nàng gửi một tin nhắn qua cho Tưởng Hành Châu, mới vừa gửi xong, trên màn hình di động đột nhiên nhảy ra một tin nhắn Push, nàng vô ý liếc thấy Núi sạt lở các chữ, ngón tay không khỏi run rẩy.
          Nhấp vào.
          Vừa nhìn tiêu đề, nhất thời, trong lòng nàng liền căng thẳng.
          Là khoảng một giờ trước, mười dặm ngoài nội thành D trấn xảy ra một vụ sạt lở, tình huống cụ thể, thương vong vẫn chưa nắm được, bộ đội đã ra quân cứu viện.
          Lâm Nại nói là sẽ ngồi cao tốc về, hẳn là sẽ không…
          Nàng không dám nghĩ tiếp, hít sâu một hơi.
          Tưởng Hành Châu còn chưa trả lời tin nhắn. Nàng gọi trực tiếp sang, vang hai tiếng, đối phương mới bắt máy.
          “Alo…” Giọng nói của nàng hơi nghẹn ngào, đè nén tâm trạng, không để mình quá mất không chế.
          “Ah, chị dâu, làm sao vậy?” Tưởng Hành Châu nghe ra giọng nói của nàng có chút bất an.
          Yết hầu Hà Thanh Nhu như nghẹn lại: “A Nại hôm nay có gọi qua điện thoại cho anh hay không?”
          “Không có, làm sao vậy?” Tưởng Hành Châu trả lời.
          Hà Thanh Nhu: “Điện thoại của em ấy gọi không được.”
          “Ah, chuyện này à, chị đừng lo, cậu ấy đang ở cùng A Tầm.” Tưởng Hành Châu ung dung nói, “Hai ngày trước A Tầm ở G thành du lịch, tối hôm qua cậu ấy có nhắn tin nói là sẽ cùng A Nại lái xe về Nam thành, có thể là do tín hiệu kém, hay kẹt xe ngoài xa lộ, chị chờ thêm một chút đi, nhất định trễ tí sẽ về tới.”
          Trong nháy mắt, nước mắt của Hà Thanh Nhu che mờ cả tầm nhìn của nàng, lúng ta lúng túng mở miệng, nhưng một chữ cũng không nói thành lời được, một lúc sau, nàng hốt hoảng cần chìa khóa xe, lao ra cửa.
          Ở đầu dây bên kia, Tưởng Hàng Châu thắc mắc “Alo” vài tiếng.


          Hết chương 69.


          —————


          Happy Single day to me and to all the singles!  (っω)ノ(╥ω╥)



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.