Đọc truyện Câu Chuyện Mật Ngọt – Chương 47
Hà Thanh Nhu uống một hớp nước, vẫn còn chìm trong suy nghĩ, hình như từ khi Lâm Nại đến công ty làm đến nay, chỉ cần là ra ngoài, lần nào cũng nhất định ở cùng phòng với người này, nàng quan sát hết cả nhóm người có mặt, không thấy Lâm Nại.
Sau khi người phụ trách thông báo xong, lại đi làm tiếp chuyện khác.
Hà Tăng nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của nàng, cho là nàng đang lo lắng, an ủi: “Tổng giám Lâm luôn lạnh như băng, em tận lực tránh xa cô ấy ra là được, ban ngày có thể tới tìm chị, chị có tìm hiểu online qua rồi, trên núi có đình chùa, rừng cây ăn quả này nọ, đến lúc đó mình có thể cùng nhau đi dạo.”
Hà Thanh Nhu không giải thích nhiều, chỉ gật đầu.
Trong số tất cả mọi người có mặt trong chuyến du lịch lần này, Hà Tăng khá thân với Hà Thanh Nhu, cũng là lần đầu tiên đi, khó tránh khỏi kích động, cô như cái máy hát được cắm điện: “Chị có xem qua giới thiệu trên online, Cát Tiên Sơn đã được xây dựng từ thời nhà Minh, trước đây trên núi có ba tòa đại Phật tự, nhang đèn cường thịnh, khách hành hương tới bái tế tiếp nối không ngừng, nhưng theo chiều dài phát triển của Trung Quốc cùng quá trình mở rộng, dần dần bị hạn chế, hơn nữa là do thiếu bảo dưỡng cùng tu sửa trong thời gian dài, phong hóa cùng xói mòn, hiện nay chỉ còn một bộ phận nhỏ các tượng Phật còn giữ được vẻ nguyên vẹn, ba tòa Phật tự cũng mất dần, chỉ còn một tòa Miếu nhân duyên, nếu không thì tụi mình lên núi bái lạy một lần đi nha?”
Hà Tăng năm nay ba mươi hai, chưa kết hôn.
Từ trước đến nay Hà Thanh Nhu vẫn không tin những chuyện này, thế nhưng ra ngoài chơi cũng chỉ mong tìm được niềm vui, thời gian nghỉ phép dài đến một tuần, làm sao có thể chỉ tới đây ngâm suối nước nóng được cơ chứ.
“Ngày mai đi, giờ này lên núi có lẽ cũng khá trễ mất rồi.” Nàng ôn nhu nói.
“Được, đến lúc đó còn có thể đi rừng sơn trà, rừng đào hái hoa quả, bây giờ đúng ngay lúc mùa vụ hái quả.”
Hai giờ chiều, mặt trời cay xè con mắt, nhiệt độ nóng rực từ mặt đất dội ngược lên, mọi người đều tụ tập thành nhóm ở bên trong khu mái che, cả khu càng thêm oi bức, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy như bị bóp nghẹt lại, Hà Tăng vẫn nói, Hà Thanh Nhu bị nóng đến mất tập trung, thỉnh thoảng chỉ đáp đôi ba câu, đồng nghiệp vừa đi mua đồ về đều chen chúc giữa hai cây quạt gió, hoặc đứng hoặc ngồi, một chút gió thổi tới cũng đều bị hàng người bít kín đến không kẽ hở.
Hà Thanh Nhu lấy khăn tay ra lau mồ hôi, may mắn là lần này ra ngoài không trang điểm, nếu không thì bây giờ chắc đã trở thành mặt nạ dạ xoa.
Đồng nghiệp đứng phía trước càng ngày càng đông, tất cả mọi người vì để đón gió, đại đa số đều đứng hết lên cả, cũng chỉ vì có thể thổi được một chút gió, Hà Thanh Nhu đứng ở đây đến khó chịu vô cùng, liền nói với Hà Tăng: “Em đứng sang nơi khác một chút.”
Hà Tăng cũng không quá sợ nóng như nàng, nhắc nhỏ: “Đừng đứng dưới ánh mặt trời, cẩn thận tránh để cảm nắng.”
Hà Thanh Nhu lên tiếng trả lời, đến một cành cây rậm rạp ở phía sau khu mái che, bên dưới gốc cây to này có bày một sạp hàng nhỏ bán kem lạnh, chủ sạp là một ông lão vẻ mặt hiền từ, thấy trán nàng chảy nhiều mồ hôi, liền vẫy tay bảo nàng đến gần.
Hà Thanh Nhu hơi nghi ngại, nhưng cũng bước lại gần.
Ông lão như làm ảo thuật mà biến ra một cái ghế: “Ngồi đây đi.”
Lại lấy ra một cây quạt điện nhỏ, mở ra, thổi gió về phía nàng. Hà Thanh Nhu cảm thấy ngại: “Không cần, không cần đâu, ngồi dưới tàn cây cũng mát lắm rồi ạ.”
Người ta bày sạp bán trong cái tiết trời oi bức này đã là một chuyện không dễ dàng, ngay cả ông lão cũng không nỡ mở quạt máy lên thổi.
Thế nhưng ông lão cố ý kéo nàng ngồi xuống, Hà Thanh Nhu thấy là thịnh tình không thể chối từ, cảm kích nói: “Cảm ơn ông ạ.”
Ông lạo hòa ái híp híp mắt: “Cái cô gái dáng dấp đặc biệt cao kia là lãnh đạo của các cô à?”
Hà Thanh Nhu mới nhận ra là ông lão đang nhắc tới Lâm Nại, dù sao thì trong cả công ty cũng tìm không ra nữ đồng nghiệp nào cao hơn cô ấy được.
“Dạ.” Nàng nói, nhãn lực của ông lão cũng rõ thật.
“Lúc nãy cô ấy có mua kem của ta,” Ông lão cười nói, “Ta thấy cô ấy đứng khá gần với cô.”
Từ sạp nhỏ bên này có thể nhìn qua phái khu mái che, ông lão cảm thấy quan hệ giữa Lâm Nại cùng Hà Thanh Nhu chắc hẳn phải tốt vô cùng, Lâm Nại ủng hộ sạp hàng của ông, ông liền chiếu cố ngược lại cho Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu thoáng giật, nàng không để ý tới tình hướng bên này.
“Đó, tới rồi.” Ông lão chỉ chỉ về phía đối diện.
Lâm Nại xách theo một cái túi đựng kem que đang đi đến, ông lão lấy thêm một cái ghế, để kế bên Hà Thanh Nhu.
“Cảm ơn ông ạ.” Lâm Nại nói.
Ông lão khoát khoát tay, đi ra, đi qua nói chuyện phiếm với mấy sạp lân cận.
Lâm Nại lấy cây kem lạnh đưa cho Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu nhận lấy, xé túi ra, trời quá nóng, kem cũng bắt đầu tan dần.
Gió thổi ra từ quạt điện nhỏ rất mát mẻ, cách xa một nhóm người chen chen lấn lấn, ngẫu nhiên có một đợt gió núi thổi qua, nét hồng hồng trên mặt Hà Thanh Nhu cũng tản bớt, dễ chịu hơn rất nhiều.
Hai người lẳng lặng hưởng thụ từng đợt gió mát.
Khoảng hơn hai giờ năm mươi, người phụ trách yêu cầu mọi người quay về hàng ngũ, chuẩn bị chia nhóm lên cáp treo lên núi, Hà Thanh Nhu các nàng nằm trong đội thứ nhất, Hướng dẫn viên Diệp dẫn mọi người đi qua.
Hà Thanh Nhu lên chiếc xe cáp cuối cùng, cùng Hà Tăng và hai đồng nghiệp khác.
Xe cáp chầm chầm lên cao dần, cách mặt đất một khoảng cách càng ngày càng rộng, từ từ, khu che nắng các nàng chen chúc khi nãy giờ đây chỉ còn nhỏ nhưng cái móng tay.
Khi xe cáp lên đến còn khoảng cách cỡ chừng một phần tư đoạn đường là tới đỉnh núi, liền dừng lại, Hướng dẫn viên Diệp liền giải thích với mọi người: “Quãng đường còn lại chúng ta phải tự trèo lên thôi, mọi người sẽ cùng nhau ở lại trên này một tuần, từ chỗ này trèo lên đỉnh núi, đều là các khu hoạt động, trong lúc chúng ta leo lên tôi sẽ giới thiệu chi tiết cho mọi người biết thêm.”
Bởi vì núi cao, nhiệt độ liền thấp hơn so với chân núi, cộng thêm thỉnh thoảng có một đợt gió núi quét qua, cũng không phải là quá lạnh, đứng ngay chỗ này, không còn cảm giác nóng nực như khi nãy nữa.
“Ban đêm nhiệt độ trên đỉnh núi giảm mạnh, mọi người có ra ngoài thì nhớ mặc thêm vài lớp áo,” Hướng dẫn viên Diệp căn dặn, “Nếu như không có áo khoác, thì có thể mua ở các cửa hàng trên đỉnh núi, giá của các cửa hàng trên núi cũng không khác phía dưới bao nhiêu, mọi người không cần lo lắng sẽ bị cắt cổ nhé.”
Sau đó, Hướng dẫn viên Diệp lập lại một lần các quy tắc an toàn cần chú ý.
Hà Thanh Nhu đứng trong hàng cuối cùng, Hà Tăng đang trò chuyện cùng hai đồng nghiệp ngồi chung cáp treo khi nãy.
Hướng dẫn viên Diệp căn dặn xong, liền dẫn mọi người xuất phát.
Đoạn đường đầu tiên cần đi, là một đoạn đường khá dài, thẳng đến cầu thang lát đá xanh, ở cuối bậc thang, hình như là các khối đá xếp chồng lên nhau, do quá xa, nên nhìn không được rõ cho lắm.
“Đoạn đường này gọi là Tam Thiên Lộ, tổng cộng có 3.000 bậc thang, hết đoạn này là đến Tình nhân đạo, đó, cái đống đá hỗn độn xa xa kia kìa, mọi người có nhìn thấy không?”
Mọi người đều ngước cổ lên nhìn.
“Chẳng qua là hơi xa, nên nhìn như một đống đá hỗn độn, nhưng thật ra thì đó chính là một con đường, một cửa vào nhưng hai cửa ra, bên trong còn có các lối rẽ nhỏ khoảng chừng 81 ngã liên kết nhau,” Hướng dẫn viên Diệp vừa cầm cái loa vừa nói to cho mọi người nghe, vừa đi vừa giới thiệu, “Ngọn núi này của chúng tôi, sở dĩ được gọi là Cát Tiên Sơn, là bởi vì có một truyền thuyết, kể rằng trước đây, lâu ơi là lâu, có một vị thần tiên họ Cát từng tu hành tại ngọn núi này, vị Cát thần tiên rất được mọi người ngưỡng mộ, nhận được sự kính yêu của mọi người dưới chân núi, mọi người liền đổi tên ngọn núi này thành Cát Tiên Sơn, vì để ca tụng ông.”
Tất cả mọi người đều nghe đến hứng thú vô cùng.
“Còn về Tình nhân đạo này nha, truyền thuyết nói là do vị Cát Tiên này biến ra, lúc trước có một vị tiểu thư quan gia cùng một thư sinh yêu nhau, thế nhưng giữa hai người bị ngăn cách trùng điệp, vì để ở cùng nhau, hai người bọ họ liền lên núi cầu Cát Tiên, Cát Tiên vì để khảo nghiệm hai người, liền vung tay một cái, biến ra Tình nhân đạo này, nói với hai người, nếu như hai người thật lòng yêu nhau, có thể cùng thoát ra khỏi lối ra, ông liền tác thành cho cả hai.”
“Đương nhiên, cuối cùng quan gia tiểu thư cùng thư sinh thông qua khảo nghiệm, bạch đầu giai lão rồi, Tình nhân đạo, còn được gọi là con đường thần giao cách cảm, nếu mọi người đã tới đây rồi, thì đừng ngại đi thử một lần.” Hướng dẫn viên Diệp nói.
Mọi người đều cười, tiếp tục vui chơi.
Phần cầu thang liếc mắt thì đã nhìn thấy đoạn cuối, nhưng đi không chỉ tốn thời gian, còn tốn rất nhiều sức lực.
Bên cạnh Hà Thanh Nhu có một vị nam đồng nghiệp, vì không có gì để nói, đi đếm số bậc thang, lúc đi tới nấc cuối cùng, lén lút nói cùng nàng: “Chỉ có 2.521 bậc.”
Hà Thanh Nhu mỉm cười.
Mọi người ở cuối đoạn cầu thang nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, lần lượt đi qua lối vào.
Đối với truyền thuyết, đương nhiên là mọi người không tin, nhưng ai cũng tò mò, đều tách nhau để đi, muốn biết ai sẽ là đối tượng của mình khi bước ra lối thoát.
Hà Thanh Nhu từ từ đi ở phía sau, lúc này ở dưới vừa phơi nắng xong, khi nãy lại đi một đoạn cầu thang dài, mệt đến ngất nga ngất ngưởng, bởi vì đi quá chậm, rất nhanh, đồng nghiệp trước mặt đã không thấy tăm hơi, chỉ còn nghe được tiếng nói của họ.
Lối đi bên trong Tình nhân đạo khá chật hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người đi, khoảng cách giữa các tấm thạch bích chênh lệch không nhiều, rõ ràng là vết tích nhân tạo. Hà Thanh Nhu vừa đi vừa quan sát các tấm thạch bích, giữa mỗi tấm thạch bích đều có một đoạn nhô ra, bởi vì bị phong hóa nghiêm trọng, đã nhìn không ra nguyên trạng của khối nhô ra này.
Đến ngã ba, nàng theo thói quen vẫn rẽ sang phải.
Đi chừng mười phút, chắc là sắp đến lối ra, con đường càng ngày càng hẹp, hơn nữa là các khối thạch bích càng ngày càng cao.
Đi đến khúc quanh, tiếng chuyện trò của các đống nghiệp càng thêm rõ ràng.
Nàng rẽ thêm một lần, lúc này, đối diện cũng đi ra một người.
Nàng thoáng giật, Lâm Nại cười cười.
Cuối cùng vẫn cùng nhau.
Lâm Nại thuộc nhóm sau, có lẽ là đội xe của nhóm sau cũng đã lên tới, mà đội của nàng lại tốn một khoảng thời gian ngồi nghỉ khi nãy, Hà Thanh Nhu lại đi quá chậm, nên cô mới đuổi kịp nàng.
Hà Thanh Nhu rất không tự nhiên mà đi lên trước một bước, Lâm Nại không đi cùng Hướng dẫn viên của nhóm hai, cũng không biết là có nghe qua câu chuyện truyền thuyết khi nãy hay không.
Nhóm số một đều đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Hà Thanh Nhu đi ra, Hà Tăng vẫy tay gọi nàng, một lát sau, Lâm Nại mới từ từ đi tới, cô cố ý đứng đợi thêm nửa phút, nhằm tạo khoảng thời gian xê xích nhau.
Những người khác thấy cô, đều lên tiếng chào hỏi: “Tổng giám Lâm.”
Lâm Nại gật đầu, yên lặng hòa vào nhóm số một cùng đi.
Cô ở bên phải Hà Thanh Nhu, nhưng giữa hai người còn có Hà Tăng, thấy Lâm Nại ở đây, Hà Tăng cũng không tiếp tục nói quá nhiều nữa, Hà Thanh Nhu liếc mắt lén lút nhìn Lâm Nại, vừa nhìn sau liền bắt gặp ánh mắt sâu thẫm như đại dương của cô.
Hà Thanh Nhu thu hồi tầm mắt mình lại, nhìn về phía trước.
Đi qua Tình nhân đạo, tiếp tới chính là một mảnh rừng cây tùng, trong rừng chim chóc cũng nhiều hơn, bọn chúng cứ bay bay chíp chíp hót vang lanh lảnh, bây giờ trong Nam Thành không gặp được bao nhiêu loài chim nữa, nên mọi người đều hưng phấn mà lấy camera ra chụp ảnh.
Rừng cây tùng rộng mênh mông, đi hơn nửa tiếng mới ra, sau từng cây tùng là rừng sơn trà, phía sau của rừng sơn trà chính là rừng đào, trên cây kết đầy các quả đào căng mọng.
“Sơn trà cùng đào, toàn bộ đều hái miễn phí, mọi người muốn ăn liền cứ hái, nhưng chút ý là đừng nên lãng phí, lỡ như bị những nhân viên quản rừng bắt gặp, sẽ phạt tiền.” Hướng dẫn viên Diệp nói.
Mọi người lập tức tung hô.
Xuyên qua rừng đào, đi qua một hàng cây thấp, nơi này đường rất bằng phẳng, là đến đỉnh núi.
Phía trước có các vị tiếp viên đã đứng đợi, một vị trong đó đưa các nàng vào nhận phòng.
Các phòng ở trong Cát Tiên Sơn đều san sát nhau, còn náo nhiệt hơn so với dưới chân núi, khách sạn mà Đông Ninh thuê nhìn bề ngoài không quá lớn, thế nhưng bên trong đều đầy đủ tiện nghi, Cát Tiên Sơn nổi tiếng với Suối nước nóng, hậu viện của khách sạn có ba hồ suối nước nóng lớn.
“Hà tiểu muội, để hành lý xong đi ngâm suối nước nóng nha,” Hà Tăng âm thầm kéo tay Hà Thanh Nhu, “Đi trễ quá ai cũng lên tới thì sẽ không còn chỗ nữa.”
Nhóm số một ai ai cũng nóng lòng muốn thử, dù sang cả một buổi chiều vừa nóng vừa mệt, bây giờ có nước suối nóng để ngâm, quả thực là một sự hưởng thụ mà.
“Được.” Hà Thanh Nhu đồng ý.
“Nhanh chân lên nha, chị tìm một vị trí thích hợp, còn đước ngắm phong cảnh nữa.” Hà Tăng nói, xách hành lý nhanh chóng đi vào phòng.
Lâm Nại cầm trên tay tấm thẻ phòng, Hà Thanh Nhu đã đứng trước 212 đợi cô.
Vừa vào phòng, Hà Thanh Nhu để hành lý xuống, vào WC đổi áo tắm cùng lấy khăn tắm, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vốn dĩ Lâm Nại còn đang sắp xếp hành lý, nghe tiếng động, ngẩng đầu, chỉ thấy thân trên của nàng bọc lấy khăn tắm, lộ ra cặp chân, vóc người lồi lõm thoắt ẩn thoắt hiện dưới tầng khăn tắm.
Nàng không mang giày, chân trần đạp trên sàn nhà, sau đó đi tới túi hành lý của mình, ngổi xổng người xuống để tìm dây buộc tóc.
Tình cờ, Lâm Nại nhìn thấy một khoảng tròn tròn ẩn náu dưới khăn tắm, ánh mắt liền tối sầm xuống, con ngươi như ẩn chứa hàng chục nghìn con sóng đang cuồn cuộn nổi lên, tay cầm quần áo cũng vô thức xiết chặt lại.
“Đi đâu vậy?” Cô hỏi, bỏ áo quần xuống.
Hà Thanh Nhu vẫn chưa chú ý tới sự khác thường của cô, tìm được sợi dây buộc tóc, giơ tay kéo kéo phần tóc lên, cột tóc thành một búi nhỏ, phần tóc mai hai bên hơi ngắn, cột không được, rơi xuống, tạo thành từng đường cong xinh đẹp ôm sát khuôn mặt nàng.
“Ngâm suối nước nóng, cô đi không?” Hà Thanh Nhu đóng túi hành lý lại, cúi người kéo lại dây kéo túi hành lý.
Lần này vừa khom người xuống, cái khăn tắm nhỏ bé liền bắt đầu lỏng ra, cổ mở rộng, phong cảnh giữa khe rãnh lại hiển lộ thêm phần bắt mắt.
Lâm Nại đi tới trước mặt nàng.
Hà Thanh Nhu đứng lên, xoay người, thuận tay lần lượt đẩy các túi hành lý vào trong góc tường, dư quang trông thấy Lâm Nại đến gần, lại hỏi: “Những đồng nghiệp khác đều ở đây, ngâm suối nước nóng xong đến tối lại ra tiền viện ăn, đi không?”
Nàng xoay người lại, Lâm Nại thuận thế ôm eo của nàng, thấp đầu tựa tại mặt sườn nàng, hôn một cái lên phần tóc mai của nàng.
Lực tay của Lâm Nại ôm chặt, nàng đột ngột giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
Gian phòng của các nàng khá gần khu hậu viện, cửa sổ vẫn còn mở, rèm cửa lại không kéo, nếu có người đi từ dưới lên, liếc mắt nhìn qua, nhất định có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
“Mau buông ra,” Nàng vừa sợ vừa xấu hổ, kéo cánh tay của người này, “Phía dưới còn có người.”
Hết chương 47.
—————
∠( ᐛ 」∠)_