Đọc truyện Câu Chuyện Mật Ngọt – Chương 27
Lúc này trong lòng nàng căng thẳng lên, sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo, hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”
Tiểu Ngô đến gần, nhỏ giọng lo lắng nói: “Tô Trần Ý cùng người mẫu triển lãm số 1 hình như xuất hiện triệu chứng bệnh dị ứng, người mẫu vẫn còn ổn, chỉ là bị ngứa ngáy toàn thân, Tô Trần Ý bắt đầu có dấu hiệu sưng phù lên, đầu choáng váng cộng thêm tình trạng tức ngực, tụi em muốn đưa anh ấy đi bệnh viện, anh ấy lại không chịu, uống hai viên thuốc dị ứng, cứng đầu nói không chuyện gì, muốn khuyên sao cũng khuyên không được.”
Hà Thanh Nhu nhíu mày, dị ứng cũng không phải trò đùa, mặc dù là tùy theo thể trạng của nhiều người, bệnh nhẹ khôi phục nhanh, thế nhưng có nhiều lúc bệnh chuyển nặng liền mất mạng ngay, nếu Tô Trần Ý đã thành như thế rồi, nhất định phải đi bệnh viện mới được. Nàng liền nhanh chóng quyết định, gọi một nhân viên, bảo anh ta tạm thời canh giữ khu vực triển lãm, đơn giản nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ, lại theo Tiểu Ngô đi qua phòng chuẩn bị.
Phòng chuẩn bị nằm ngay phía sau khu triển lãm, lúc các nàng vào, Tô Trần Ý đang ngồi trên chiếc ghế cao, bên cạnh có đặt một lý nước, có người đang khuyên cậu ta, cậu ta đang cúi đầu trầm mặc, xem dị ứng như chuyện bình thường.
Có lẽ là do quá ngứa, cậu ta nhịn không được phải gãi gãi. Hà Thanh Nhu đi tới, mấy người đang vây quanh cậu ta đều tự động tách ra hết.
“Tiểu Ngô, lập tức tìm người dẫn họ đến bệnh viện dưới chân núi.” Nàng phân phó, nhìn một vòng xung quanh, nhìn qua liền thấy cô người mẫu số 1 đang gãi không ngừng, nhanh chóng lên tiếng, “Đừng gãi nữa, càng gãi sẽ càng nghiêm trọng hơn, hai người bây giờ lập tức ra cổng chính, đi bệnh viện ngay.”
Cô người mẫu liền cuống quýt đồng ý ngay, cô bị dị ứng nhẹ, uống thuốc xong cũng thấy đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn hơi lo lắng, luôn cảm giác thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng.
“Không cần đi bệnh viện,” Đột nhiên Tô Trần Ý nói, đứng lên, đi về phía Hà Thanh Nhu, “Tổ trưởng, tôi vừa uống thuốc, một hồi nữa sẽ không sao ngay, nhất định sẽ khôi phục trước lúc bắt đầu buổi triển lãm.”
Giọng nói cậu ta kiên quyết, nói xong còn rất bình tĩnh mà nhìn Hà Thanh Nhu.
Anh ta giống như Tiểu Ngô, đều là thực tập sinh vừa vào công ty, hai người đều là sinh viên chưa tốt nghiệp thuộc 211, trước đây khi thông báo tuyển dụng ở Trường, Hà Thanh Nhu trực tiếp tuyển Tiểu Ngô, còn cậu ta, là trải qua tầng tầng lớp lớp phỏng vấn mới miễn cưỡng vào được phân xưởng, cuối cùng làm việc dưới trướng Giang Phong Nghĩa bên dây chuyền sản xuất.
Sinh viên 211 mà làm bên dây chuyền sản xuất, thời Hà Thanh Nhu tốt nghiệp khi ấy, chuyện đó dường như là không thể nào xảy ra được, dù sao thì đầu những năm hai nghìn rất khó kiếm sinh viên tốt nghiệp từ các Trường danh tiếng, nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi, nhân tài ưu tú quá nhiều, lý lịch sơ lược khi gửi tới Tập đoàn Đông Ninh, hơn phân nửa đều là tốt nghiệp diện 985, 211[1], trong đó không thiếu các nghiên cứu sinh học vị tiến sĩ, còn không thì cũng là du học sinh nước ngoài.
[1] Dự án 211 hay Đại học 211 là chỉ những Trường trọng điểm của Trung Quốc. Dự án 985 là trọng điểm của trọng điểm, tốt nhất và nằm trong danh sách hàng đầu thế giới. Những trường nằm trong dự án 985 thì cũng đồng thời là các trường trong dự án 211. Nhưng các trường thuộc dự án 211 không có nghĩa là thuộc dự án 985.
Lý lịch Tô Trần Ý khá phổ thông, so với các giải thưởng hay các dự án nghiên cứu của Tiểu Ngô, đúng là không thể nào so bì với nhau được, khi đó công ty không định tuyển cậu ta vào, nhưng Tô Trần Ý rất có can đảm tự tiến cử, còn ngỏ ý tình nguyện làm từ tầng dưới chót lên, miệng lưỡi cũng rất được, vui vẻ hài hước, dáng vẻ sáng sủa đoan chính, lúc người phỏng vấn hỏi đùa là làm công nhân cũng chịu? Kết quả là cậu ta tưởng thật, dạ một cái, chạy đi làm công nhân phân xưởng.
Hà Thanh Nhu thật không hiểu nổi cấu tạo não của Tô Trần Ý, sẽ còn rất nhiều cơ hội sau này, cần gì phải thắt cổ trên một cây, nhưng lần trước có buổi thi tìm người dẫn chương trình, là Giang Phong Nghĩa đặc biệt chạy sang đề cử Tô Trần Ý, nghĩ tới các điều kiện của cậu ta cũng khá phù hợp, thêm nữa biểu hiện khi thuyết trình của cậu ta hết sức xuất sắc, Hà Thanh Nhu liền tiến cử trong hồ sơ.
Chờ mãi mới có được cơ hội lần này, gần ngay trước mắt nhưng lại không tính đến chuyện này, làm sao Tô Trần Ý có thể cam tâm buông tay được, cậu ta ưỡn ngực thẳng lưng, đôi môi mím chặt, thấp thỏm chờ đợi lời phán quyết của Hà Thanh Nhu.
Suy nghĩ của cậu ta, Hà Thanh Nhu rất hiểu, nhưng thật sự là không thể để cậu ta làm bừa được: “Anh như vậy không tiện làm việc tiếp nữa, đến bệnh viện trước đi.”
Tô Trần Ý hơi hơi mở miệng, rất không tình nguyện, một người đàn ông 1m8, quyết cắn chặt quai hàm không chịu đi, nhưng bởi vì bị dị ứng mà hai má sưng phù căng phồng lên, vừa đáng thương lại buồn cười vô cùng.
Cuối cùng vẫn không đành lòng, Hà Thanh Nhu vỗ vỗ vai, an ủi cậu ta: “Nên báo cáo như thế nào bản thân tôi biết rất rõ, bây giờ nếu cậu ở lại chỗ này sẽ càng thêm phiền phức hơn nữa, đi bệnh viện khám đi, ngày mai quay lại, vị trí của cậu tôi sẽ giữ lại.”
Dẫn chương trình cho buổi triển lãm cũng sắp xếp tìm người thay thế, vốn dĩ Tô Trần Ý không muốn đi, chính là sợ bị đổi người. Nghe được lời cam đoan của Hà Thanh Nhu, ít nhiều gì thì cậu ta cũng thả lỏng được một chút.
“Cảm ơn Tổ trưởng Hà.” Cậu ta nói, đuôi mắt hơi hồng hồng, thanh âm cũng hơi nghẹn ngào.
Ra xã hội làm việc, ai cũng gặp phải khó khăn. Có điều Hà Thanh Nhu không rảnh quan tâm đến tâm tình sướt mướt của cậu ta nữa, nhanh chóng mang hai người đó đi, lại lập tức tìm người thay thế hai vị trí và tìm lời giải thích hợp lý.
Làm xong mấy chuyện này, nàng lại đi tìm người có liên quan để tra hỏi. Lúc trước khi tìm hiểu vấn đề bệnh lý thực phẩm đã đặc biệt nhấn mạnh qua rồi, Tô Trần Ý cùng người mẫu xe hơi đều dị ứng với hải sản, xuất hiện tình huống này, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn nữa đâu, huống chi Tô Trần Ý cùng người mẫu xe hơi đâu phải là ngốc, không thể nào chủ động ăn hải sản vào người được, kẻ làm ra loại chuyện này thật ác độc và tàn nhẫn, tâm bị cháy thành than mất rồi, nhất định phải tra khảo chuyện này tới cùng!
Thế nhưng đã hỏi rất nhiều người có liên quan, cái gì cũng tra không ra, Hà Thanh Nhu chỉ còn biết phải tạm thời gác lại chuyện này trước, chờ Tiểu Ngô đưa người về, nhờ cô bé tiếp tục quan sát điều tra, còn bản thân thì phải giải quyết chuyện trong tay mình trước nhất.
Trở lại khu triển lãm, bên Quốc tế Hòa Tín liên hệ cùng nàng chuyện tiếp đãi, mọi chuyện sau đó cũng xem như là thuận lợi.
Có điều thời gian còn sớm, khu triển lãm bên trong khá vắng, đến gần chín giờ hơn thì mới bắt đầu đông khách, Đông Ninh cùng Quốc tế Hòa Tín hợp tác đặt ngay vị trí số 1, náo nhiệt nhất, ba khu trong cùng ba khu ngoài cũng vây kín người, biểu hiện của người dẫn chương trình cùng người mẫu xe hơi thay thế làm việc cũng không tệ, cuối cùng Hà Thanh Nhu cũng bỏ được mối lo lắng nặng như đá tảng trong lòng.
Mỗi bên công ty vì để thu hút người xem, từ cách trang trí đến người mẫu cùng phục trang, có thế nói là đã dốc hết toàn lực, đủ loại màu sắc, đủ loại thiết kế.
Lần này Đông Ninh cùng Quốc tế Hòa Tính hợp tác về công nghệ gió, cả khu triển lãm trang trí đến lóa mắt vô cùng. Có hai xe hơi robot cao bốn hoặc năm mét ở phía trước, ngay phía trước là vị trí đặt gian hàng, được sử dụng để trưng bày các thiết bị năng lượng mới. Hai bên trái và phải đặt các kiểu xe truyền thống. Người mẫu xe thì lột bỏ những chiếc váy áo lộ vai trễ ngực như trước, một thân nghiêm túc, cả bộ tay trang khoác trên người, giày cao gót nhọn, hai chân thon dài, ẩn hiện hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn.
Hà Thanh Nhu chỉ huy cả khu bận rộn vồ cùng, thỉnh thoảng lại tiếp đãi một số vị lãnh đạo quan trọng hoặc đối tác của công ty cùng hợp tác.
Đến giờ cơm trưa, mới được nghỉ ngơi lấy tinh thần.
Ăn uống xong quay về khu triển lãm, gặp được Tống Trung Thiên cùng Phó tổng của Tổng công ty, hai người bọn họ vừa qua bên này tuần tra, thần thái Tống Trung Thiên nghiêm túc, dáng vẻ không mở một nụ cười, Phó tổng nhiệt tình trò chuyện cùng ông, cũng không thấy ông ấy đáp được bao nhiều tiếng.
“Tống Tổng, Phó tổng.” Hà Thanh Nhu đi sang chào hỏi hai người bọn họ.
“Tiểu Hà,” Tống Trung Thiên nói, nhìn thấy nàng, khuôn mặt khó chịu kia mới hơi chút thả lỏng xuống vài phần, giọng nói hòa nhã, “Đang làm gì?”
Phó tổng bên cạnh ra vẻ gật gật đầu tượng trương.
“Chỉ là chuyện vụn vặt ạ, vừa mới ăn trưa xong,” Hà Thanh Nhu nói, cười cười, “Nhị vị đã dùng cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi, thấy bên này náo nhiệt, tiện đường liền tới nhìn một chút.” Tống Trung Thiên nói.
Vừa đúng lúc giờ này Hà Thanh Nhu rảnh rỗi, mới nói: “Tôi khá quen với khu này, không bằng để tôi mang hai ngài nhìn xung quanh một chút ạ?”
Tống Trung Thiên đồng ý, Phó tổng cũng thuận theo, dù sao thì ông cũng đi cùng Tống Trung Thiên. Hà Thanh Nhu dẫn hai người họ đến quầy trưng bày số một, giới thiệu sơ lược một phen, khu triển lãm số 1 lúc này có rất nhiều người vây quanh, nhóm người Hà Thanh Nhu chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào. Tống Trung Thiên cũng không quá hứng thú với ô tô, chỉ hiếu kỳ mà nhìn hai người máy ô tô to lớn kia, thật lòng khen ngợi: “Bên này làm đẹp hơn cả công ty ta.”
Mặc dù Đông Ninh cùng Quốc tế Hòa Tín hợp tác với nhau, nhưng đồng thời, cũng tồn tại sự cạnh tranh, hai công ty cùng nhau triển lãm, tự nhiên sẽ phát sinh sự so bì.
Hà Thanh Nhu nhìn theo hướng của ông, hiểu ra ý ông đang nói: “Mô hình robot ô tô khá hot, lúc tụi con thiết kế trang trí có nghĩ đến sẽ dùng một số các biểu tượng phổ biến, liền mượn hai con từ bên phòng thực nghiệm qua đây.”
Người máy chỉ là dạng mô hình, cũng không thể như trong Transformers mà đổi tới đổi lui được, có điều cũng đạt được hiệu ứng trưng bày, thu hút không ít sự chú ý của mọi người, rất nhiều người đều qua đây nhìn ngắm cùng chụp ảnh
“Còn rất thực tế,” Tống Trung Thiên liếc nhìn người mẫu xe trên khu triển lãm, thế hệ trước bảo thủ, không thích tạo hình quá quá khêu gợi, chính trang rất hợp ý ông, “Sáng tạo rất mới mẻ và độc đáo, rất tốt.”
Hà Thanh Nhu được khen đến ngại vô cùng, đưa hai người họ đi sang các vị trí triển lãm khác trong khu vực, rồi di chuyển lên lầu hai khu triển lãm.
Đi một vòng, Tống Trung Thiên cho rằng nàng còn việc phải làm, liền để nàng đi về làm việc trước, Hà Thanh Nhu tiễn hai người họ ra đến trước cửa, rồi mới quay về khu triển lãm.
Trong lúc đợi Tiểu Ngô về, nàng nhìn thấy người phụ trách bên Tập đoàn An Năng, nhớ tới nụ cười quái lạ của đối phương, cộng với chuyện chiếc xe ngày hôm qua kia, nàng lại càng thêm nghi ngờ là chuyện này có liên quan đến Tập đoàn An Năng, nhưng không có bằng chứng, chỉ là suy đoán.
Sáng nay nhìn thấy y, hình như tâm tình cũng không tệ, bây giờ lại đụng mặt, nhìn thấy Hà Thanh Nhu, nhất thời rất không nể mặt, sắc mặt khinh thường.
Nghĩ đến quả đáng ngày hôm qua, sang hôm nay lại nhìn thấy Đông Ninh xứ lý mọi chuyện vô cùng thuận lợi, nội tâm Hà Thanh Nhu mỉm cười một cái, giữ vững vẻ mặt, đi ngang qua.
Tiểu Ngô về tới, liền kéo nàng qua một góc: “Hà tỷ, em có hỏi Tô Trần Ý hai người bọn họ, sáng nay hai người họ cũng chỉ ăn điểm tâm, giám sát cũng có thăm hỏi qua, thế nhưng vẫn không thấy xảy ra vấn đề gì, điểm tâm là bên người liên hệ với người mẫu đi lấy, chưa từng rời qua tay, lấy xong liền đưa sang phòng chuẩn bị.”
Hà Thanh Nhu nhíu mày: “Sáng sớm nay bọn họ đã ăn gì?”
“Chỉ là sữa đậu nành cùng bánh bao, điểm tâm cung ứng mỗi ngày đều là đặt riêng, bánh bao có nhân cùng thức ăn kèm với bánh bao, có điều đều đã ăn hết rồi, không biết có phải liên quan đến chuyện này hay không nữa.” Tiểu Ngô nói.
Dị ứng hải sản, ăn bánh bao thịt nhất định không có vấn đề, Hà Thanh Nhu suy nghĩ, trong lòng loáng thoáng cũng có phỏng đoán riêng, nhưng cái khó là không kiểm chứng được, công việc trong tay còn đang chồng chất, lại cần phải có người hỗ trợ, đành phải đợi đến buổi tối vậy.
“Tô Trần Ý hai người bọn họ sao rồi?” Nàng hỏi.
“Không sao hết ạ, cũng khỏe rồi.” Tiểu Ngô đáp, Trước khi đi ăn cô có gọi điện hỏi qua rồi, “Tô Trần Ý muốn chiều này quay về, em bắt anh ta ở thêm một chút, tối nay mới đi đón.”
Dị ứng thông thường trong vòng 24 giờ là suy giảm, chắc là không đáng ngại, Hà Thanh Nhu gật đầu đồng ý, nghỉ ngơi thêm một chút cũng tốt.
“Được, em đi lo chuyện của mình trước, tới 5 giờ thì qua bên này phụ dọn dẹp công việc, một lát chị phải ra khu ngoài một chuyến, em chú ý quản lý bên này một chút.” Hà Thanh Nhu nói.
Tiểu Ngô đồng ý.
Công việc buổi chiều hơi phức tạp, ngoại trừ phải quản lý khu triển lãm, còn phải chuẩn bị cho ngày mai, bận đến hơn năm giờ, mới gết kết thúc buổi triển lãm ngày hôm nay, ngay lúc đó lại xảy ra chút chuyện, đợi đến khi xử lý xong hết những chuyện này, cũng gần sáu giờ rưỡi mất rồi.
Hà Thanh Nhu lấy di động ra nhìn nhìn đồng hồ trên màn hình, giật mình.
Trận thi đấu chắc là kết thúc rồi.
Đã hứa là sẽ đi, vậy mà lại không có mặt… Suy nghĩ một lát, nàng mới gọi cho Lâm Nại.
Đầu dây bên kia không ai bắt máy, Hà Thanh Nhu hơi ngập ngừng, lại gọi thêm lần nữa, vẫn không ai bắt máy.
Ngay lúc còn cho rằng là người này đang giận mình, chợt màn hình điện thoại lại nhấp nháy, là đối phương gọi lại.
Nàng hít sâu vào, trượt lên màn hình, bắt máy, bên kia không lên tiếng, nhưng vẫn có thể nghe thấy được tiếng gió thổi vù vù đứt đoạn, Lâm Nại đang lái xe.
Một lúc sau, không còn tiếng gió, chắc là đậu xe rồi.
Đầu dây điện thoại bên kia cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Còn đang làm việc?”
Hà Thanh Nhu không biết nên nói như thế nào nữa, nhìn ra bên ngoài cửa một chút, chốc lát, mới trả lời: “Vừa mới làm xong”
“Vậy tôi chờ chị,” Bên kia truyền đến tiếng đóng cửa xe, “Trước cửa khu triển lãm.”
Hết chương 27.
—————
_(:3」∠)_