Đọc truyện Câu Chuyện Của Thụ Làm Ca Sáng Và Công Làm Ca Tối – Chương 31
Công có chút bất đắc dĩ nhìn cha hắn: Cha, sao lại thế này, mẹ không phải đã nói chờ bà ấy đi công tác về, hai người cùng đến sao?
Cha Hướng: Muốn nhìn thì nhìn thôi.
Công: Chứ không phải cha là muốn nhìn bộ dáng Chiêu Ninh trước, sau đó về khoe với mẹ sao?
Cha Hướng có chút kinh ngạc: Làm sao con biết!
Thụ:……
Công lộ ra vẻ mặt thất bại: Cha, cha cũng lớn tuổi rồi ……
Cha Hướng căm giận bất bình: Vậy con đã thấy mẹ con chưa, ngày hôm qua còn gọi điện thoại hỏi ta xem bà ấy có nên mua quần áo ở Hồng Kông cho con và tiểu Diệp luôn không, bà ấy ngay cả tiểu Diệp mặc đồ số mấy cũng biết hết, ta thì chỉ biết được cái tên!
Công:…… Được rồi, chúc mừng cha, hôm nay cha được ăn đồ ăn Chiêu Ninh làm, nhớ chụp hình gửi cho mẹ.
Một hàng ba người đi đến nhà Thụ, Công chủ động đi rửa đồ ăn nhặt rau, để cho cha hắn và Thụ trò chuyện.
Thụ có chút thấp thỏm, rót cho cha Hướng một chén trà, nói: Bác trai, bác uống đi.
Cha Hướng gật gật đầu: Ân.
Nói thật ra, Thụ thật là có điểm không biết nên cư xử như thế nào trong cái loại tình huống này:
Người đàn ông trước mặt, về tuổi tác là trưởng bối của mình, về thân phận thì là cha của người yêu mình,
Tuy rằng Công đã sớm công khai, nhưng dù sao mình cũng là đàn ông, nghĩ sao cũng vẫn cảm thấy là lạ ……
Thụ miên man suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới cuộc đối thoại của hai người đã rơi vào tình thế tẻ nhạt.
Mặt khác, trong đầu cha Hướng cũng đã bắt đầu thắc mắc:
Tiểu Diệp nhìn qua rất thoải mái.
Đứa nhỏ này có phải là ngại ngùng hay không, sao lại không nói lời nào vậy?
Mau tìm đề tài nha, không nên ngây người vậy.
Nói mau nha nói mau nha, nếu không nói chuyện thì trà cũng sắp bị ta uống cạn rồi……
(Ở đây ta muốn thuyết minh một chút, Cha Hướng cho rằng mình là trưởng bối, ở trước mặt vãn bối tuyệt đối cần giữ hình tượng, hơn nữa vãn bối mới gặp lần đầu này còn là “con dâu”, mà việc tìm đề tài tán gẫu, hiển nhiên là vãn bối nên làm, cho nên hắn luôn luôn lẳng lặng chờ Thụ mở lời nói trước — kỳ thật nói trắng ra chính là kiêu ngạo đó)
Thụ chấm dứt mớ suy nghĩ rối rắm, lấy lại tinh thần, thì thấy cha Hướng cau mày nhìn cậu.
Cậu chớp mắt, cuống quít mở miệng: Bác trai bình thường ở nhà thì thường thích làm gì ạ?
Cha Hướng bình tĩnh buông chén trà: Cũng không có gì, đọc sách, hoặc là cùng mẹ thằng nhỏ chơi cờ, không thể so với hai đứa tuổi trẻ nhiều trò giải trí.
Thụ: Chơi cờ? Cha cháu cũng rất thích chơi cờ. Bác trai thường chơi cờ gì ạ?
Cha Hướng:…… Các loại cờ đều chơi được một chút.
Thụ: Cháu thấy XX chơi cờ vua rất giỏi, hẳn là do bác dạy.
Cha Hướng:…… Có chỉ một chút.
Thụ: Lại nói tiếp, cháu và XX cũng không phải những người thích chơi bời, chúng cháu cuối tuần cũng chỉ thường đi xem phim.
Cha Hướng: Hai đứa tuổi còn trẻ còn khỏe mạnh, không có việc gì thì có thể đi đó đi đây du lịch.
Thụ: Chúng cháu cũng dự định mùa xuân sang năm đi chơi đâu đó, hiện giờ thời tiết lạnh, cũng không muốn đi đâu.
Cha Hướng: Ân, nghe nói trước kia có một đại hiệp, kiếm của hắn rất lạnh, tay hắn rất lạnh, tâm hắn cũng lạnh, cuối cùng, hắn lạnh chết……
Thụ:……
Cha Hướng: Này nói lên rằng, ngày lạnh cần mặc nhiều quần áo.
Thụ:……
Công rất nhanh đã chuẩn bị tốt các loại đồ ăn, chờ Thụ xuống bếp nấu.
Thụ xin phép cha Hướng một tiếng, nói cậu phải vào bếp, giúp Công làm cơm.
Tuy rằng thêm một người ăn cơm, bất quá cũng may đồ ăn Công mua cũng không ít,
Cho nên đồ ăn làm ra vẫn thật là phong phú:
Thụ đem đầu cá nấu canh, thân cá xắt miếng đem chiên, lại làm thêm vài món xào, màu sắc hương vị hoàn hảo.
Cha Hướng vừa ăn vừa khen ngon, hương vị rất tuyệt.
Thụ thấy cha Hướng vừa lòng, trong lòng cũng thoải mái hơn, cười nói: Bác trai, nhà cháu có mấy quyển sách hay về cờ vua, lần sau cháu đem đến cho bác.
Công nghi hoặc nói: Cho cha anh? Ông ấy chỉ biết chơi cờ năm quân a, không bằng em đem cho anh.
Trên bàn cơm tĩnh lặng một hồi.
Công ngẩng đầu nhìn, thì thấy cả cha và Thụ đều đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.
Công: Sao lại……
Chịu: Anh không phải kêu đói sao, không nên nói nữa, ăn nhiều một chút đi.
Công:……
Ăn xong cơm tối, Công nhìn thấy thời gian còn sớm, liền cùng Thụ và cha Hướng ngồi ở sô pha xem TV.
Công thấy trên bàn có quyển ghi chú của cha hắn, tiện tay cầm lên lật lật, liền thấy ở trang mới viết gần đây nhất: Cao ngang ngửa với con lão Vương, da dẻ trắng trẻo, mang theo gương trong người, mở ngoặc, hình như rất tự kỉ, đóng ngoặc……
Công gấp quyển ghi chép lại: Cha, không phải cha đi xem Chiêu Ninh thôi sao. Người cha viết ở đây là ai a, không giống cậu ấy.
Cha Hướng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục xem TV.
Thụ có chút xấu hổ ho khan một tiếng, kéo kéo Công: Bác trai hôm nay lầm em với ông chủ ……
Công: A?
Cha Hướng ra vẻ bình tĩnh xem TV, lỗ tai lại lén lút dựng thẳng lên nghe ngóng.
Thụ: Đều do ông chủ không tốt, không nên chạy tới chạy lui ghi thực đơn……
Công:……
Thụ: Nếu là ông chủ, cũng nên “chủ” một chút……
Công:……
(Trong bụng Công: Chiêu Ninh cư nhiên cũng có lúc pha trò nhảm a!!!)
Hướng cha ngồi một bên nghe lén khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Thấy sắp đến ca tối của Công, Công cùng cha hắn chuẩn bị rời đi.
Thụ đưa bọn họ đến dưới lầu, cha Hướng vẻ mặt nghiêm túc nói với Thụ: Nhớ cùng XX về nhà ăn bữa cơm.
Thụ sửng sốt, thấy Công đứng một bên cười phơi phới, lúc đó mới hiểu được, cười nói: Vâng, cháu biết rồi.
Cha Hướng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Thụ nhớ ra gì đó, hướng về phía bóng lưng cha Hướng hô: Bác trai, kỳ thật cháu cũng chỉ biết chơi cờ năm quân, lần sau cháu chơi với bác.
Bước chân cha Hướng khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng bước đi.
Về chuyện Công công khai tính hướng
Lần đầu tiên Công phát hiện hắn không thích con gái là hồi cấp 2.
Ngày đó hắn đến nhà bạn cùng lớp chơi,
Một đám con trai làm xong bài tập thì tán chuyện về những nữ sinh xinh đẹp trong lớp hay về kiểu tóc mới của tiểu béo lớp bên cạnh cho tới kĩ thuật đá bóng,
Bạn học chủ nhà cuối cùng thần thần bí bí nói: Cho các cậu xem cái này hay lắm.
Đúng vậy, chính là thứ trong truyền thuyết dẫn dắt anh em lãnh ngộ ý nghĩa nhân sinh _ AV!!! (Adult video: phim người lớn đó:)), trong bản gốc là “A phiến”, ta mạn phép đổi thành thế này nhá:D)
Đúng vậy, bình thường thời điểm không có cha mẹ ở nhà mới đem mấy thứ này ra coi được!!!
Theo xu hướng hiện tại, thì đó thật sự chỉ là một bộ AV cực kì bình thường a.
Không có trói không có điều giáo không có SM càng không có chuyện “ba người”
Chỉ có một người đàn ông thô tục (chiếm chỉ khoảng 5% màn ảnh, mặt còn xử lí làm mờ) cùng một phụ nữ dâm đãng trần trụi dây dưa trên giường, cộng thêm quay đặc tả 360 độ tất cả các góc mà thôi.
Nhưng mà, nhiêu đó cũng đủ để cho đám thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành nhộn nhạo.
Từ cười rúc rích không có ý tốt lúc đầu đến sau đó lại chậm rãi im lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc,
Này thật đúng là kích thích rất lớn a.
Đám thiếu niên tập trung tinh thần xem, thanh âm của người phụ nữ trong cuốn phim càng lúc càng lớn, nam nhân mặt bị che mờ cũng trừu sáp càng lúc càng kịch liệt–
Tớ đói bụng, nhà cậu có gì ăn không?
Công nhìn bạn học đã đem AV ra, vẻ mặt thành khẩn nói.
Thiếu niên không hề động đậy, ánh mắt vẫn dán vào khuôn mặt lúc càng vặn vẹo của người phụ nữ trên màn hình.
Tớ thật sự đói bụng XX, cậu không cần nhỏ mọn như vậy chứ.
Công vẫn kiên trì.
Cả đám vẫn như trước không hề động đậy, chăm chú xem màn cao trào sắp tới —
Bụp —
Đừng xem nữa, chúng ta ra ngoài ăn đồ xiên cay đi (xuyến xuyến hương)!
Công cao hứng phấn chấn đề nghị.
Đám thiếu niên nhìn màn hình tối đen, bi phẫn quay sang: Cậu vậy mà có thể đói sao!!!
Tóm lại sự việc AV lần này làm cho Công xác định được một chuyện: Hắn đối với người phụ nữ trong phim hoàn toàn không có hứng thú.
Này kỳ thật là một tín hiệu, nhưng lúc ấy hắn còn chưa có cảm thấy được.
Mãi cho đến khi lên cấp 3, hắn thích một người,
Lúc đó hắn mới phát hiện, việc này, hình như không đúng lắm.
Đúng vậy, hắn thích một đứa con trai, là đại diện của khoa vật lý của trường bọn họ.
Vị trí ngồi của đại diện của khoa vật lý là phía trước Công, hơn nữa thành tích vật lý của hắn thật là siêu cấp giỏi.
Mà khi đó Công dốt nhất là vật lý, môn ngữ văn của hắn hoàn toàn có thể xếp vào ba hạng đầu, mà vật lý hắn cũng nằm trong nhóm ba nhưng là từ dưới đếm lên. Cho nên hắn ngay từ đầu chính là hâm mộ người ta học vật lý giỏi;
Dần dần chậm rãi cảm thấy người này cũng rất tốt a, luôn không nề phiền hà giúp mình phụ đạo vật lý;
Sau lại phát hiện cùng hắn cùng một chỗ thật vui a;
Tóm lại cuối cùng chính là — rất thích hắn a, vừa nhìn thấy hắn liền mặt đỏ tim đập nhanh.
Nhưng kỳ thật trong lòng Công đã cảm thấy không đúng, hắn cũng không dám nói với bạn học, đành nghĩ đem về hỏi cha mẹ.
Khi đó cha mẹ Công bởi vì công việc bận rộn, về việc dạy bảo Công cũng rất máy móc.
Chẳng hạn như lúc cả nhà vừa ăn cơm vừa xem tin tức, có tin cảnh sát vừa phá được một vụ buôn bán ma túy lớn;
Cha Công sẽ nói: Ma túy là có hại, trăm ngàn lần không thể đụng vào. Thuận tiện cung cấp một số kiến thức thông dụng về chất gây nghiện.
Chẳng hạn như lúc đi ra ngoài, trên phương tiện giao thông công cộng có người nhường chỗ cho người già:
Mẹ Công sẽ nói: Nhường chỗ cho người già đều là bé ngoan, mẹ thích nhất.
Vì thế một ngày Công hỏi cha Hướng: Cha, con trai có thể thích con trai sao?
Những phụ huynh bình thường vào lúc này thường sẽ nói, không thể, con trai phải thích con gái này nọ.
Nhưng cha Hướng lại là người có tư duy rất thoáng, cảm thấy đó là một cơ hội tiến hành giáo dục giới tính.
Vì thế ba la ba la nói một đống, đại ý thì là trên nguyên tắc thì con trai thích con gái, nhưng là có đôi khi một số người do gene bẩm sinh hay là bị ảnh hưởng trong quá trình trưởng thành thì sẽ thích người đồng giới, chuyện này cũng có khả năng xảy ra, phải cư xử đúng đắn.
Vì thế Công nghĩ: Ừ, chuyện này thật bình thường.
Vì thế một ngày Công mời đại diện khoa về nhà chơi, rồi thổ lộ.
Cũng có ý đồ “cường hôn”, bị đại diện có học võ từ bé đánh cho một trận.
(Kỳ thật thì là lúc thổ lộ đang tiến đến thì vướng vào ghế, không cẩn thận bổ nhào vào người của đại diện khoa, đại diện khoa từ đầu đến cuối đều chỉ nghĩ đó là một trò đùa, cho nên đánh Công xong còn nói hẹn gặp lại)
Mà cha mẹ Công cuối cùng cũng biết hết mọi chuyện.
Mới đầu bọn họ còn tưởng rằng Công chỉ là thời kỳ trưởng thành phản nghịch quậy phá hoặc là chơi đùa nhất thời,
Nhưng mà công thẳng thắn khẳng định bản thân mình thật sự có hứng thú với con trai.
Cha mẹ Công thì tự trách mình, bọn họ cảm thấy là vì mình không quan tâm con, không phát hiện vấn đề tính hướng của con mình đúng lúc, mới đưa tới tình huống hiện nay.
Bọn họ muốn đem Công “nắn” lại cho đúng, vì thế đem Công đến bác sĩ tâm lý, đến bệnh viện làm đủ các loại kiểm tra, thậm chí còn thử cho hắn xem AV,
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Mẹ Công thường len lén khóc thầm, Công nhìn thấy thì thật sự rất khó chịu.
Vì thế hắn nói với mẹ: Mẹ, nếu không mẹ cứ đem con đến gặp thêm mấy bác sĩ nữa, nhất định có thể trị được.
(Công cũng biết này không phải bệnh, mình như vậy là bẩm sinh, nhưng hắn rất muốn an ủi mẹ, nên đành nói vậy)
Sau đó mẹ Công khóc càng dữ hơn.
Công nín nhịn đau khổ, đem tinh lực của mình phát tiết hết cho học hành, cuối cùng đậu vào một đại học tốt.
Sau khi vào đại học, hắn quen một cô bạn gái, cũng mang về nhà giới thiệu.
Nhưng là, cha mẹ Công thấy vậy, lại cảm thấy rất không ổn.
Rồi sau đó, cha Hướng cùng Công nói chuyện rất lâu.
Cha Hướng nói nhiều năm như vậy, ông ấy và mẹ Công cũng đã thông suốt hơn.
Chỉ hy vọng con có thể có cuộc sống thoải mái, không muốn con mình vì mình mà miễn cưỡng bản thân,
Như hiện nay dù là với hắn, hay với bạn gái hắn cũng đều không tốt.
Thích đàn ông cũng không đến nỗi kinh khủng lắm, muốn ôm cháu thì cũng có thể nhận nuôi một đứa bé, bọn họ cũng không phải người bảo thủ.
Yêu cầu duy nhất của bọn họ chính là, về sau Công nếu gặp một người mà hắn thật tâm muốn chung sống, nhất định phải được bọn họ đồng ý mới được.
Công đồng ý.
Sau đó cùng cô gái kia chia tay, cũng thành khẩn xin lỗi;
Sau đó tiếp tục học đại học, rồi tốt nghiệp, bắt đầu viết sách;
Sau đó bận rộn, vui vẻ, rung động;
Sau đó gặp qua đủ loại người;
Lại sau đó, có một ngày, thời điểm hắn ở một quán cà phê làm ca tối, mở tủ lạnh ra, thấy một hộp đồ ăn.
Còn có một tờ giấy, mặt trên viết:
Xin chào, tôi là Diệp Chiêu Ninh người làm ca sáng ở quán cà phê này, tôi nấu canh xương hầm để ở trong hộp, nếu không ngại, cứ dùng cho bữa tối a.
Diệp Chiêu Ninh.
Công nghĩ: Thật sự là một cái tên hay.