Bạn đang đọc Cậu Chủ Của Tôi: Chương 27
Chiếc xe cấp cứu lao như bay vào bệnh viện, thằng Quân ngồi trên xe cấp cứu ko ngớt lo sợ cho hắn, hắn thở nhẹ từng đợt, sức sống của hắn bây h trở nên mong manh. Hắn đc đưa vào phòng cấp cứu, thằng Quân ngồi gục ở ngoài, lôi điện thoại trong túi wần, hắn gọi cho ai đó:
– Điều tra cho tao thằng nào gây sự trong trận bão hồi nãy! nhanh lên đó!
– Dạ!_ giọng nói bên kia
Thằng Quân cúp máy rùi chạy nhanh ra ngoài, đón taxi, Quân nhớ đến lời nói của hắn, hắn mún gặp nó……… chiếc xe dừng lại trước nhà hắn, Quân vừa xuống xe đã thấy nó ngồi ở ngoài đường, nước mắt giàn giụa, thấy nó Quân liền chạy đến bên nó:
– Bạn là Ngân đúng ko?
– Tui……..ừk……bạn là ai?
– Tui là bạn của Khoa, bạn đi với tui một chút đc ko?
– Đi đâu?
– Khoa bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện………..
Nghe tới đó như sét đánh ngang tai, nó như mất hết sức lực, nó nắm chặt áo Quân:
– Cho tui gặp Khoa đi! cậu ấy có sao ko?_ nó hoảng hốt
– Tui ko bik! Bạn lên xe đi!
Chiếc xe chở nó và Quân chanh nhanh đến bệnh viện, nó chạy ào vào phòng cấp cứu:
– Khoa đâu? _ nó nhìn Quân với đôi mắt đỏ hoe
– Đang ở trong đó! đừng lo lắng! đợi đi
– Nhưg mà sao Khoa lại bị tai nạn chứ?
– Tui chỉ bik là nó đi bão rùi bị ng ta gây sự thui àk!
– AI? Ai đã gây sự chứ?_ nó tức giận gào lên
– Tui ko bik!
Đúng lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, ôg bác sĩ bước ra:
– Ai là người thân của Nguyễn Duy Khoa?
Nó nhảy ào vào ôg bác sĩ:
– Cháu ạk! Khoa có sao ko ạk?
– Mặc dù chưa tỉnh nhưng cậu ấy đã khỏi cơn nguy hiểm, chúng tôi vẫn chưa chắc chắn là cậu ấy có bị để lại di chứng gì ko, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nó như đc giải thoát, nó thở phào nhẹ nhõm:
– Vậy chừng nào cháu có thể vào thăm cậu ấy đc ạk?
– 1 tiếng nữa là có thể vào thăm cậu ấy! vậy bây giờ cô sẽ đi với tôi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy chứ?
– Dạ!
Nói rùi nó khều tay Quân:
– Tui đi làm thủ tục cho Khoa nhak!
– Ừk! đi đi
Quân từ nãy đến h chỉ cầm đt rùi im lặng thui, Quân đã bik ai là ng hại Quân rùi, Minh là ng hay tới wán bar nhà Quân mà, Quân thầm cho ra 1 kế hoạch trả thù cho Khoa ” rùi mày phải trả giá cho những gì mày đã làm”