Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Chương 8: Dễ thương


Đọc truyện Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó – Chương 8: Dễ thương

Chu Chu nằm sấp dán bụng trên ban công, thấy ánh nắng chiều đã ngả về tây trời sắp tối đen rồi mà cậu chủ nhà mình vẫn không hề có ý định cho mình vào phòng. Nó bơ phờ nhìn chằm chặp con ruồi đậu trên lan can, nhàm chán chuyển động con ngươi theo con ruồi. Đến tận khi bụng đói sắp réo lên thì Chu Chu mới tủi thân đập chân vào cửa kính, báo hiệu rằng mình có hiện diện ở đây.

Đoàn Lăng vất vả dọn dẹp căn nhà quay về với nguyên dạng, nằm trên ghế sofa như Cát Ưu, thở phì phò được mấy hơi thì nghe thấy tiếng cộp cộp, mới sực nhớ ra mình đã ném con chó bại hoại nào đó ra ngoài ban công suốt một buổi trưa. Anh nhìn đồng hồ, sắp 5 giờ 30 rồi, có lẽ cu cậu đã học được một bài học nên anh nghiêm mặt đi vào phòng ngủ. Chu Chu thấy anh thì nhảy cẫng lên, ngoan ngoãn ngồi xổm há miệng chớp mắt liên tục. Đoàn Lăng bị nó giày vò vừa đói vừa mệt, nhưng thấy bộ dạng đấy đáng yêu không chịu nổi, thầm mắng mình hai tiếng hèn hạ xong dọa dẫm, “Biết sai rồi chứ?”

(*) Nằm như Cát Ưu: Từ ngữ mạng bên Trung, diễn viên Cát Ưu từng có phân cảnh nằm phịch trên sofa, sau đấy nó trở nên phổ biến, thường dùng để chỉ sự chán chường buồn nản.

Chu Chu vẫy đuôi, vẻ mặt ngoan ngoãn của chủ nghĩa xã hội: “Gâu!”

Đoàn Lăng: “…”

Nhãi con ngốc nghếch này cũng bày đặt ra vẻ học tiếng chó sủa…

Anh ngồi bệt xuống đất, chống một tay lên mặt kính, “Chu ngốc, đứng lên cho trẫm.”

Chu Chu lập tức đứng bằng hai chân, nghiêm trang chính trực đối diện với hoàng đế bệ hạ của nó. Đoàn Lăng nhếch khóe môi cười hừ hừ, đập đập cửa kính, Chu Chu nhanh chóng ịn hai chân lên mặt ngoài của cửa kính, ngoan ngoãn ịn khít với bàn tay của Đoàn Lăng. Đoàn Lăng thấy cái dáng vẻ ngốc ngốc này của nó thật thú vị, anh dần dần trượt tay từ bên trái sang bên phải, Chu Chu lập tức lết cái chân nhỏ của mình sang phải theo, Đoàn Lăng lại trượt lại về bên trái, Chu Chu vẫn vui vẻ vừa lết chân về trái vừa lắc mông. Đoàn Lăng thấy nó tràn đầy vẻ tôi tớ, lấy lòng nhảy nhót các kiểu đáng thương nhìn mình thì rốt cục không cầm lòng nổi phì cười, đùa đủ rồi nên kéo cửa kính ra.

Chu Chu lập tức phóng vào, Đoàn Lăng giơ tay ôm lấy nó, một bụng bực dọc cuối cùng cũng bốc hơi sạch, anh bất đắc dĩ chọt trán nó, “Sau này không được quậy phá nữa, biết chưa?”

“Gâu gâu!”

“…Chỉ có nhiêu đấy tiền đồ, em là sói kiêu ngạo cơ mà?”


“Gâu gâu!” Chỉ cần có thể làm anh vui vẻ, cần gì kiêu ngạo chứ!

Đoàn Lăng nghẹn cười, cơn giận tan đi, tính cho Chu Chu ăn gan gà mà anh bị đày đọa cả một buổi trưa mệt muốn chết, ôm nó bất động một lúc xong buông con chó ngốc bị kẹp giữa đôi chân dài ra, cúi người hai tay xách hai chân trước của nó, một người một chó chầm chậm chân phải đá chân trái bước đi. Cuối cùng cũng dắt được chó đến nhà bếp, Đoàn Lăng buông chân nó ra, vò đầu nói: “Đợi chốc nữa cho em ăn gan gà.”

Chu Chu vui vẻ cọ dụi đầu vào anh, vì vấn đề của góc độ nên trùng hợp dụi ngay đũng quần anh. Đoàn Lăng im lặng trong giây lát, cắn răng cấu mặt nó, “Nhóc thối, em cố ý muốn cậu chủ của em làm hòa thượng phải không!”

Chu Chu không hiểu gì cả, bị anh cấu mặt mà còn cười hí hí, Đoàn Lăng bất đắc dĩ tức giận trừng nó, vén tay áo lên bắt tay đi nấu đồ ăn.

Động tác của Đoàn Lăng rất thành thạo, trông chốc lát đã cắt gan gà thành từng miếng đem đi luộc, rồi thả chút gia vị Chu Chu thích vào, còn chuẩn bị mâm có đặt nước luộc thịt, nhìn Chu Chu ngồi bên cạnh không ngừng chảy nước miếng. Đến khi Đoàn Lăng làm xong bưng mâm để xuống sàn nhà thì Chu Chu đã không chờ nổi mà vồ tới gặm ăn, nhưng đang gặm thì chợt nghe thấy tiếng bụng của Đoàn Lăng réo ục ục, nó ngẩn người ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cậu chủ nhỏ đang xoa bụng xong đi rót cốc nước, hình như muốn nấu mì ăn.

Chu Chu ngây ngốc lúc lâu, nhìn gan gà trong mâm của mình rồi lại nhìn bóng lưng bận rộn của Đoàn Lăng, lòng dạ bỗng mềm mại hẳn, còn pha lẫn chút chua xót.

Đoàn Lăng luôn là vậy, dù anh có đói bụng thì cũng phải cho nó ăn no trước đã. Chu Chu thầm nhủ phải cố gắng tu luyện, đợi đến sau khi biến thành người rồi nhất định phải yêu thương Đoàn Lăng như anh đã thương nó, nhất định cũng sẽ nuôi anh thành béo tròn mới được.

Bởi vì đã bận bịu cả ngày nên ăn cơm tối xong, không bao lâu thì Đoàn Lăng đi ngủ. Chu Chu nằm sấp trong ổ chó ngắm gương mặt ngủ say của anh, ngắm xong không nhịn nổi mà lặng lẽ đến gần, ngồi xổm dưới sàn cách anh khoảng nửa mét. Trong lòng nó chợt có loại tâm tình luyến tiếc, rõ ràng người này đang ở ngay cạnh nó, nhưng không hiểu sao nó vẫn cảm thấy lưu luyến. Chu Chu nhìn anh một lúc lâu, sau đấy nằm sấp dưới mép giường ở khoảng cách gần anh nhất, nhắm mắt lại thỏa mãn ngủ.

Hơn nửa đêm Đoàn Lăng mắc tiểu nên tỉnh giấc, định thò hai chân xuống giường lại chạm vào lông chó, anh ngạc nhiên, cúi đầu thì thấy Chu Chu nằm ngửa lộ bụng ngủ say như chết, đầu to quay về phía anh, dính sát vào chân giường, cực kỳ gần với anh. Đoàn Lăng lặng lẽ bước xuống giường, ngồi xổm dưới sàn nhìn nó một hồi, biết trò vặt của nó nhưng anh vẫn không nhịn được thò tay xoa bụng nó, nhẹ giọng gọi.

“Chu Chu,” anh gãi cổ nó, lại gọi, “Chu đần ơi.”

Chu Chu đang mơ thấy mình lại được biến trở về hình người, Đoàn Lăng ngồi ở bàn ăn còn nó thì bận rộn nấu ăn cho anh ở kệ bếp. Chu chu mơ thấy mình nấu rất nhiều món ngon, Đoàn Lăng ăn cực kỳ ngon miệng, cũng bày tỏ sự vui sướng y hệt nó, nó thỏa mãn nhìn, ngồi xổm bên chân Đoàn Lăng dụi vào chân anh.


Đoàn Lăng thấy Chu Chu bám vào mép giường dụi tới dụi lui, không biết đang mơ thấy cái gì mà miệng nó cong lên, điệu bộ cười vui vẻ. Anh nhìn mà lòng mềm nhũn, không đành lòng đánh thức cu cậu nên khom người ôm chó ngốc lên thả nhẹ xuống giường, tiện tay xoa đầu nó.

Anh vào nhà vệ sinh nghiêng ngả giải phóng nước, trên đường quay về phòng bỗng liếc về phía bộ quần áo ném trên ghế sofa trong phòng khách, đó là bộ đồ Chu Chu mặc lúc ở hình người. Đoàn Lăng suy nghĩ một chốc mới bước đến cầm nó lật qua lật lại, không ngờ trong túi quần rớt ra một cái bóp tiền.

Bên trong không gì nhiều, chỉ có một ít tiền mặt, vài tấm thẻ, nhưng quan trọng là một cái chứng minh nhân dân kẹp ở trong.

Lúc Đoàn Lăng nhìn thấy cái chứng minh nhân dân ấy thì rất ngạc nhiên, anh còn tưởng chỉ là Chu Chu tùy tiện biến thành hình người thôi, nhưng xem ra… chẳng lẽ nó mượn xác hoàn hồn?

Trên chứng minh nhân dân là một cậu thiếu niên rất trẻ tên Tô Chu, vừa tròn 18 tuổi không lâu, bên trên có ghi rõ ngày tháng năm sinh và nơi ở, mặt trái còn có vị trí của đồn công an địa phương, không khó tra lắm. Đoàn Lăng cầm thẻ chứng minh nhìn một lúc, rồi rút tấm thẻ ngân hàng ra, nhét cả hai vào trong bóp tiền của mình.

Ngày mai bảo Tiểu Mộc đi thăm dò cậu bé này thử, nếu đúng là mượn xác hoàn hồn, đợi lần sau Chu Chu biến thành hình người thì dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, thân thể không có tật xấu gì mới ổn.

Nghĩ như thế, anh nằm trở lại giường. Chu Chu ngủ như chó chết, còn táp táp miệng. Đoàn Lăng bật cười, thò tay chọt cái mũi nhỏ rồi dang hai tay nhẹ nhàng ôm nó, thầm nghĩ trong lòng: Đầu đất à, em có thể trở lại bên cạnh tôi như là quá tốt rồi.

Ngày hôm sau Chu Chu vừa mở mắt ra thì con ngươi tức khắc phản chiếu ra nhan sắc mỹ miều của cậu chủ hoàng đế, mắt chó ngẩn ngơ, ngây dại bởi sắc đẹp, si mê thè lưỡi ra liếm mũi Đoàn Lăng. Đoàn Lăng cau mày không tỉnh, nhưng mỹ nam mà cau mày thì cũng cau thành một dạng phong tình lười nhác, Chu Chu trợn mắt tim đập thịch thịch như thấy ma, thân chó nhìn đến ngây ngốc.

Cảm giác thế nào nhỉ… Sau khi cậu chủ nhỏ trưởng thành, còn… a, còn…

Còn ưa nhìn hơn chó cái của nhà Vương lão nhị sát vách nhiều!


Nếu Đoàn Lăng biết được đối tượng so sánh của nó thì không chừng sẽ đè đầu chó đánh đến mức không nhận ra nổi mất!

Chu Chu thật vui vẻ thưởng thức tư thế ngủ của cậu chủ mỹ nam, mãi tận khi Đoàn Lăng bị nó thở khí nóng đến tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy một đôi mắt chó hợp kim titan long lanh nhìn mình trừng trừng, anh hoảng hồn theo bản năng thẳng chân đạp, thẳng thừng đạp con Chu Si Dại văng xuống giường.

Chu Chu kêu ư ử, lăn hai vòng dưới sàn, oan ức lắc đầu bò dậy, Đoàn Lăng im lặng ngồi dậy, hung dữ mắng nó, “Nhãi thối ánh mắt cái kiểu gì đó? Đến mùa động dục hả?”

Chu Chu vịn hai chân trước lên giường, bị mắng vẫn nhe răng cười ngây ngô. Đoàn Lăng thấy bộ dáng của nó là biết ngay cu cậu muốn ra ngoài. Chu Chu hưng phấn vẫy đuôi, thấy anh bước xuống giường càng vui hơn nữa, sải chân chạy đến cửa lớn cào cửa, còn lanh trí đứng thẳng người lên quào tay nắm cửa, sốt ruột muốn khều cái tay nắm ra.

Đoàn Lăng vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng không chịu nổi nó phát điên, bèn mơ màng rửa mặt thay quần áo, xong xuôi thì tròng xích chó cho nó rồi ngáp ngắn ngáp dài đi mở cửa.

Dắt chó đi dạo cái gì, chó dắt người đi dạo còn đúng hơn. Đoàn Lăng bị Chu Chu mạnh mẽ lôi đi, đến khi đến công viên rồi thật sự không chịu nổi nữa, anh thả dây cho nó tự chơi còn mình ngồi trên một cái ghế dài nhắm mắt ngủ gật.

Chu Chu ngoái đầu muốn gọi anh đến chơi với mình, kết quả thấy anh rụt người ở chỗ đấy thì không đành lòng, đành nhảy cẫng lên ngẩng đầu rú lên trời xanh.

Nó nhanh chóng hấp dẫn một đám em trai em gái, mấy người đi tập thể dục buổi sáng hoặc cũng dắt chó đi dạo trong công viện tốp năm tốp ba vây xung quanh. Ngoại hình Chu Chu rất đẹp, được Đoàn Lăng chăm chút 5 năm nên lông vừa mềm vừa sạch, xác thực vô cùng oai hùng anh tuấn. Chu Chu cũng có ý định được người ta yêu thích nên ngồi chồm hỗm dưới đất ra sức vẫy đuôi, học theo điệu bộ của mèo cầu tài mà giơ chân lên, thè lưỡi trưng điều cười ngáo ngơ kinh điển của Husky, toàn thân chó ngáo như sắp bừng sáng.

Ngay tức khắc có vài cô gái sắp rụng tim vì vẻ dễ thương ấy, vội vàng tìm thứ gì đó cho nó ăn, nhưng sáng sớm ra ngoài chẳng ai mang đồ ăn theo, có mấy người không kìm lòng được chạy đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở thật xa để mua mấy cái xúc xích giăm bông. Chu Chu cũng bán mạng vì trị số tu luyện, nhìn thấy giăm bông rẻ tiền dù trong lòng vô cùng ghét bỏ nhưng trên mặt vẫn ra vẻ mừng rỡ, nhảy lên ôm chầm cô bé mua giăm bông cho nó, còn bán nhan sắc cười hí hửng hôn cô bé, làm cô bé si dại choáng váng đầu óc, hận không thể nắm xích chó xách nó đi luôn.

Đoàn Lăng ngủ say như chết hết nửa tiếng đầu, mở mắt tỉnh dậy thì thấy một nhóm người vây xung quanh Chu Chu, ai cũng cưng nựng nó không rời tay, mà chó của mình lại ngoan như một con mèo, mặc người sờ mặc người xoa, giăm bông thì chất thành núi ở bên chân. Anh bối rối hai giây, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, đứng dậy đi đến chỗ Chu Chu gọi một tiếng, “Chu Chu!”

Chu Chu giật tai, không để ý anh, nó còn đang cố gắng lắc lư người ra vẻ dễ thương.

Đoàn Lăng thoáng suy ngẫm thì hiểu ý đồ của nó, không khỏi vui vẻ trong lòng. Thế là anh đứng khoanh tay, cùng các cô gái chọc ghẹo nó. Nội tâm Chu Chu lệ chảy thành dòng, thầm mắng đồng đội heo: Vì anh nên tui mới nhẫn nhịn không màng đến thể diện mà bán rẻ mình, anh còn hùa với mấy người khác trêu đùa tui! Há có thể tu luyện hả!


Nó nhìn ba cái ô vuông hiện ra trong nội tâm, nôn nóng hỏi, “Sao nửa ngày rồi mà chỉ tích được 30 điểm! Thế này thì chậm quá!”

Ba Cái Khung thản nhiên trả lời, “Cậu nghĩ sự yêu thích của người hâm mộ qua đường có thể sâu đậm được bao nhiêu? Có 30 điểm là đã không tệ rồi.”

Chu Chu phiền muộn hỏi, “Vậy phải làm sao thì sự yêu thích mới có thể kéo dài lâu hơn?”

“Người hâm mộ chân thành, hoặc là tiếp xúc tay chân gần gũi hơn, ví dụ như ôm ấp, hôn môi, à, nhiều nhất là giao phối, một lần được 1000 điểm.”

Chu Chu nghe xong hít sâu một hơi, giãy dụa nội tâm nửa buổi mới dứt khoát kiên định nhìn con chó cái Teddy bên kia.

“Vậy… không thì… tui đi phối nhé?”

Ba Cái Khung thầm dựng ngón cái lên với nó, nhưng gã nói tiếc nuối, “Cậu muốn tu người thì cũng phải tìm người mà giao phối, phối với chó cũng vô dụng.”

Chu Chu: “…”

Há có thể tu luyện hả! Điều quan trọng là tiểu gia đây không hề muốn, mà ông lại còn không cho được một cơ hội!

Không có chút sói tính hóa nào cả!

Hệ thống rác rưởi!

Chó cái Teddy đứng cạnh bị dáng vẻ anh tuấn của nó trêu chọc xuân tâm phơi phới: Anh gì ơi, chúng ta đến làm một hiệp nhé (*/w*)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.