Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 37
Nghe Quan Đốc giải thích, Quan Huyện cười quay vào phía trong gọi vợ :
– Mình ơi, ra đây nghe anh Đốc kể một chuyện lạ lắm… Ra ngay đi mình ơi…
Bà Huyện cười hỏi :
– Chuyện chi đó…
Quan Huyện đáp :
– Chuyện lạ lắm, cũng giống như chuyện của chú đó hỉ.
Bà Huyện cau mặt hỏi :
– Chuyện chi mà giống của chú hỉ.
– Câu chuyện mà anh với mình bàn với nhau hồi nãy, nay nghe anh Đốc kể thì nguy hiểm lắm à…
Bà Huyện và bà Đốc ra khỏi buồng lại chỗ anh em Quan Đốc và Quan Huyện đang ngồi nói chuyện. Quan Huyện nói :
– Rứa là không được rồi mình ơi. Chuyện của anh và mình bàn nhau nhờ anh Đốc giúp cho chú chuyện nớ nhưng không được rồi, nguy hiểm quá…
Nói đến đây Quan Huyện quay lại hỏi Quan Đốc :
– Qua câu chuyện anh vừa kể cho nghe đó hỉ, chú thấy không bịnh dâm đãng do sức khỏe tạo ra còn đỡ, do mặc cảm bất lực tạo ra thì nguy lắm… Cụ Lớn Tham Tri yêu cô Miễn nàng hầu của cụ nhất là ở tuổi xế chiều ni, con người dễ mang nhiều mặc cảm tội lỗi, nếu nay mà chích thuốc cho bệnh dâm đãng tinh thần thì nguy lắm. Mang tiếng nhiều lại còn bị nhiều tội lỗi khác nữa do sự thúc đẩy của sự tưởng tượng thì nguy lắm… Chú thử nghĩ coi, Cụ Lớn Tham Tri mà bị bệnh như thằng cha ở Huê Kỳ thì chết rồi tiếng tăm ầm khắp nước chớ còn chi nữa…
Bà Huyện nghe Quan Đốc nói bèn hỏi :
– Bệnh chi anh Đốc ?
Quan Đốc cười nói :
– Lát nữa chú Huyện sẽ kể lại cho thím nghe. Tôi đưa một bằng chứng điển hình để chú thím thấy đấy hỉ… Bây chừ Cụ Lớn như rứa rồi chỉ còn có một cách là van lại Cụ Lớn, xin Cụ Lớn nghĩ đến sức khỏe mà từ từ mần răng không cho hại đến sức khỏe là được.
Như sức của Cụ Lớn bây chừ thì chỉ nên một tháng đôi kỳ là vừa khỏe, chuyện chi chớ chuyện nớ mà kềm hảm lắm cũng không được, có khi sanh mụ mẫn người ta ra à… Các chú biết chớ cụ Đô Đốc Hoàng, tuy cụ đã ngoài 70 rồi mà người ta thường thấy cụ đi cầu Lò rèn chơi dưới thuyền và cách đây chừng hai tháng cụ Đốc Hoàng lại vừa buộc con trai, con dâu, con gái và con rể cưới cho cụ một người vợ kế, bà Giáo Thúy, năm nay 51 tuổi. Đám cưới hẳn hôi đó à…
Bà Huyện lắc đầu nói :
– Già mắc dịch…
Quan Huyện cười nói :
– Chuyện nớ là do sức khỏe trời ới được chớ bỗng nhiên mà đòi được mô… Cụ Lớn Hiệp Tá là người con có hiếu nên cụ cũng chìu cụ Đốc Hoàng hỉ…
Quan Đốc gật đầu đáp :
– Còn răng nữa, chú muốn mình răng cãi được. May mà chú mình còn mạ, chú lại nể mạ, chớ không thì mình cũng phải chìu chú chớ, cải được hỉ…
Bà Huyện nóng ruột về tình trạng sức khỏe của Cụ Lớn Tham Tri, thân phụ của bà, bà bèn hỏi Quan Đốc :
– Như còn chuyện chú của em, định răng bây chừ ? Chã lẽ cứ để thân ri mãi hỉ…
Quan Đốc suy nghĩ rồi nói :
– Bây chừ chỉ có một cách là mần răng cho cô Miễn, nàng hầu của Cụ Lớn khuyên lơn Cụ Lớn được thưa chuyện nớ, mỗi tháng độ hai lần thì Cụ Lớn sẽ khỏe lắm. Thật là bệnh của Cụ Lớn là bệnh già, dưỡng sức được nhiều ăn uống tẩm bổ, chích thuốc bổ dưỡng cho đúng là Cụ Lớn khỏe ngay. Thím đã gặp cô Miễn chưa ?
Bà Huyện đáp :
– Dạ rồi, em gặp cổ sáng ni…
Quan Đốc hỏi :
– Cổ răng thím ?
Bà Huyện buồn rầu đáp :
– Thật là cổ cũng dễ thương lắm, chuyện nớ là do chú em cả. Chú em bắt cổ răng cổ cũng phải chịu hết. Mỗi lần cổ nói đến sức khỏe của chú em thì chú em lại gắt chửi cổ. Chú em làm bộ ghen với cổ nên cổ không còn dám nói chi nữa…
Quan Đốc cười lắc đầu :
– Cụ Lớn mần rứa thì chết rồi hỉ ! Nàng hầu thì trẻ mà Cụ Lớn còn ghen mần răng mà trách được.
Tui nói thiệt để chú thím biết chứ tình trạng Cụ Lớn theo cái đà ni mãi thì khó mà chữa được, sẽ có một hôm Cụ Lớn sẽ ngất xĩu rồi đi luôn. Lúc nớ thì phiền lắm đó hỉ…
Quan Huyện trừng mắt hỏi :
– Bệnh thượng Mã Phong đó hỉ ?
Quan Đốc gật đầu :
– Đúng đó…
Bà Đốc ặt nói :
– Chết phải chứng nớ thì coi răng được thiên hạ đồn ầm lên thì phiền lắm đó hỉ…
Bà Huyện đâm lo, nói :
– Rứa thì em phải trình với mạ em để mạ em về giữ chú em, chớ như ri thì chết…
Quan Huyện lắc đầu nói :
– Tìm mạ về thì mần chi hỉ ! Chẳng lẽ mạ cũng vô nhà thương nằm kèm bên chú. Mạ là người tu hành mạ mô chịu mần chuyện nớ. Còn mạ không vô chú nằm bệnh viện, cô Miễn phải vô thăm chú thì trách răng được chuyện nớ. Bây chừ chỉ có cách mần răng cho cô Miễn dỗ dành, van lạy để thưa chuyện nớ với chú mới được.
Quan Đốc gật đầu nói :
– Thật ra chuyện phòng the là tánh quen hết. Khi nó đã trở thành một thói quen thì phiền lắm. Bây chừ phải làm cách mô tập cho cô Miễn tập lại tánh cho Cụ Lớn là xong. Thím nên bàn kỷ với cô Miễn…
Nói đến đây bỗng Quan Đốc sực nhớ điều chi bèn hỏi bà Huyện :
– Nghe mấy cô y tá trình, thì hình như Cụ Lớn có những hai nàng hầu, phải không thím Huyện ?
– Dợ… Chú em có hai nàng hầu, cô Miễn và cô Sáu Tú gọi mạ em bằng dì, họ xa khi mạ em đưa chị Sáu vô hầu chú em, nhưng trong nhà lại có cô Miễn, con gái chú Cai Khố Vàng, vẫn hầu hạ mạ em trước kia. Lúc đó mạ em bỏ đi tu thì cô Miễn mới 16 tuổi chi đó. Chú em lại mê cô Miễn nên chú em chạy cho chú cô Miễn đi Đội Lệ. Rứa là cô Miễn trả ơn chú em đó…
Quan Đốc gật đầu nói :
– Nghe mấy cô điều dưỡng kể lại thì với cô Sáu thì Cụ Lớn rững rưng không có chuyện chi hết, cô Sáu cũng có đứa con trai mới sanh mà cô Miễn cũng rứa phải không ?
Bà Đốc trừng mắt hỏi :
– Hai bà có hai đứa con nhỏ chớ hỉ.
Bà Huyện buồn rầu đáp :
– Dợ ? Đúng rứa, với chị Sáu chú em ghét lắm nên ngày chị Sáu vô hầu chú em chẳng nói năng chi hết. Chị Sáu muốn mần chi thì mần chú em không hề nói đến. Rứa mà ngày cô Miễn thì chú em chăm sóc lắm. Cổ vô chậm một chút là chú em bắt tài xế ra đó. Cổ vô đến phòng là chú em làm mặt giận. Nghĩ cũng khổ cho cổ…
Bà Đốc lắc đầu nói :
– Thiệt cũng khổ cho cổ ! Năm ni cổ bao nhiêu tuổi thím Huyện hỉ ?
– Dạ, cô mới 21 tuổi, còn trẻ lắm chị Đốc à. À chị Đốc có biết thím Duyên vợ nhỏ của chú Bẩy không ?
Bà Đốc lắc đầu nói :
– Chú Bẩy cũng có vợ nhỏ hỉ, chi mà lại rứa… Chú nớ tàn tật lấy vợ nhỏ cho chú nớ mần chi ?
Bà Huyện cười đáp :
– Mạ bảo nhà em chọn chú Bẩy một cô gái quê mà thím Bẩy lớn đến ngày sanh rồi. Nhà em chọn được con gái ông Lý Trưởng trong Huyện của nhà em tên cô ta là Duyên, người thật xinh, trắng trẻo, mới có 18 tuổi. Trông thím Duyên vợ nhỏ của chú Bẩy xinh lắm chị Đốc ơi. Người thím nớ trắng trẻo, thon thon, tóc thật dài, đôi mắt bồ câu. Thím Duyên về hầu chú Bẩy là có thai ngay…
Bà Đốc cười nói :
– Rứa mà tui không biết đó, hôm ni thím nói tui mới hay…
Bà Huyện nói :
– Thím Bẩy Hai đẹp mười phần thì cô Miễn đẹp bẩy phần, trông hai người giống như hai chị em, nước da cũng trắng như nhau nhưng thím Bẩy Duyên xinh hơn nhiều vì đôi mắt bồ câu, tóc lại dài lắm người thon thon…
Cô Miễn cũng xinh đẹp lắm, nhất là cổ vừa sanh một đứa con trai. Gái một con trông mòn con mắt nên da dẽ cổ thêm hồng hào mần răng chú em không say mê cho được. Dợ, cũng vì chuyện chú em say mê cô Miễn mà chú em được ông Đốc chữa lành bệnh, cụ lại bị mất sức, đau lại. Cứ rứa tái đi tái lại mấy lần rồi…
Bà Đốc lắc đầu nói :
– Như rứa có ngày chết đó hỉ… Các cụ bây chừ đã yếu rồi còn rứa nữa thì mần răng mà lành bệnh cho được. Khổ quá, thím là con gái chã lẽ nói răng bây giờ hỉ…
Bà Huyện buồn rầu nói :
– Em có bàn với nhà em đến thưa với anh Đốc, xin anh Đốc mần răng chích cho chú em thứ thuốt hết ham chuyện đó thì may ra mới cữ được…
Quan Huyện cười nói :
– Lát nữa, anh về kể lại ình nghe chuyện anh Đốc vừa kể cho anh nghe, phiền lắm đó hỉ. Chích như rứa có khi lại mang tội thêm… Anh nghĩ không nên mần răng mần rứa được mô…
Bà Huyện lo ngại :
– Rứa bây chừ làm cách mô được mô anh Đốc hỉ !
Quan Đốc lắc đầu nói :
– Phải bố trí cẩn thận biểu cô Miễn mần răng cho Cụ Lớn nghe theo chớ khi mạnh khỏe hẳn hòi rồi hãy mần răng thì mần… Theo anh biết chuyện yêu thương, thật ra lại còn về vấn đề tình cảm nữa, chứ không phải về chuyện thuần túy của chuyện phòng the mô… Cụ Lớn, yêu thương cô Miễn vì tánh nết cô cũng hiền dịu lại họp với tánh Cụ Lớn.
Bây chừ muốn Cụ Lớn thưa chuyện đó phải dạy cho cô Miễn thưa lại với Cụ Lớn, chẳng hạn như cô vừa khóc, vừa trình bày với Cụ Lớn về hoàn cảnh của cô hiện nay dù sao cũng là nàng của Cụ Lớn lại có sanh được một cậu con trai, cổ trông vô Cụ Lớn để nuôi nấng con, nương tựa về sau. Nếu nay Cụ Lớn không giữ gìn sức khỏe, lỡ xảy ra chuyện chi Cụ Lớn chết thì mạ con cổ sẽ khổ hơn ai hết. Nếu Cụ Lớn thương mạ con cổ thì Cụ Lớn phải giữ gìn sức khỏe, nghe theo lời của bác sĩ kiêng cữ cẩn thận…
Quan Huyện vui mừng gật đầu nói :
– Dợ, anh dạy phải, rứa là cô Miễn nói rứa mới được. Cô đánh vào tình cảm của chú, nếu biết thương mạ con cô thì chú phải giữ gìn sức khỏe sống thêm mười năm nữa ạ con cô ta nhờ. Bằng nay Cụ Lớn cứ rứa mà chẳng may Cụ Lớn chết thì mạ con cô Miễn sẽ khổ. Cô Miễn tả oán lối nớ được đó. Chú cũng là người nhiều tình cảm vì thương cô Miễn mà chú phải kiêng cữ, chớ không còn cách mô giữ chú được nữa mô…
Bà Huyện gật đầu nói :
– Được rồi, lát nữa em sẽ đến nhà cô Miễn bên Nam Giao dặn dò cô cẩn thận, hứa sẽ cho cổ món tiền nếu cổ dỗ dành được chú đi Đà Lạt hay đi Cửu Thuận…
Quan Huyện cau mặt nói :
– Đi mô chú cũng đi hết nhưng chú đòi phải có cô Miễn đi theo chú mới chịu đi. Ở đây, cô Miễn còn bị chị Sáu xen kẻ vô mà chú còn rứa, chớ ở Đà Lạt hay Cửu Thuận chỉ có cô Miễn với chú thì mấy lúc mà chú chẳng chết…
Bà Huyện uất ức, nghiến răng than :
– Của nớ, của tội răng mà lạ rứa. Bệnh chi không bệnh lại mắc cái bệnh kỳ lạ rứa, thiệt xấu xa khổ sở cả cho con cháu…
Quan Huyện cười nói :
– Chuyện nớ mô phải là bệnh trời ới được đó hỉ. Chú rứa là mạnh lắm nhưng chẳng may thời ni chú bị đau nên mới phải cữ chứ thiên hạ cầu không được đó hỉ, có nhiều người bỏ tiền ra mua hằng cặp nhung, rồi hải cẩu, rồi sơn dương ăn uống tẩm bổ cũng chịu chết. Nó chỉ cần được một phần của chú rồi có bỏ ra bạc vạn cũng được mà không mần răng được đó hỉ ! Nhà mình rứa là có phước chú mới được như rứa… Mình thấy không ? Chú đã ngoài 70 rồi mà một năm hai vợ sanh hai đứa con trai, có đúng là lão Bang Sanh Châu không ? Bây chừ chỉ cầu mong anh Đốc chữa răng cho chú lành mạnh được thì tha hồ chú muốn chi cũng được. Cũng tiếc một điều là chú còn yếu đáng lẽ chú phải cữ ột tháng chi đó để chú lành mạnh hẳn hòi rồi chú muốn mần chi thì mần đi mô mà vội… Đằng ni chú vội quá hỉ.
Bà Huyện lắc đầu thiểu não :
Thôi được, để em nghe theo lời dạy của anh Đốc em sang biểu cô Miễn mần như rứa coi chú có chịu không ? Thôi mình xin phép anh chị Đốc về đi hỉ !
– Ừ về… Thôi chúng em về anh chị Đốc hỉ !
Quan Đốc và phu nhân đứng dậy tiển chân người em trai ra xe. Quan Huyện mở cửa xe cho vợ lên trước rồi sang phía bên kia ngồi tự lái xe. Bà Huyện bảo chồng :
– Mình cho em qua Nam Giao gặp cô Miền đã…
Quan Huyện hỏi :
– Chi mà vội rứa, về trại coi mạ và chú có gọi chi mình không đã rồi hãy sang Nam Giao.
Bà Huyện ặt nói :
– Thì tiện đường, mình cho tôi lại nhà cô Miễn đã, chuyện như rứa chần chờ răng được phải biểu cô Miễn mần ngay rồi đưa chú đi Cửu Thuận hay lên Đà Lạt cho chú dưỡng bệnh chứ…
– Ừ thì đi…
Quan Huyện phóng xe về Nam Giao ngừng trước nhà cô Miễn, vừa lúc cô Miễn bồng đứa con trai, tay xách một lẳng mây định gọi xe đi vô bệnh viện. Bà Huyện thấy Miễn vội gọi :
– Cô Miễn định đi mô rứa…
Miễn quay lại thấy bà Huyện liền đáp :
– Dạ thưa cô Cụ Lớn cho người ra gọi tui vô ngay…
– Chi mà vội rứa ?
– Dạ bẩm Cụ Lớn đòi mà không vô ngay Cụ Lớn giận dỗi khổ lắm cô Huyện ơi ! vô chậm một chút là Cụ Lớn nghi ngờ, Cụ Lớn chửi hàng giờ.. Bởi vậy, hễ có người ta gọi là mạ con tui phải đi ngay…
Bà Huyện mỉm cười lắc đầu :
– Thì hãy vô trông ni tôi biểu đã, tôi có việc muốn bàn với cô để cô vô bẩm với chú tôi… thiệt khổ…
Nói rồi, bà Huyện quang sang chồng nói :
– Mình đã thấy chưa ? Cô Miễn cổ khổ rứa đó… vô chậm là cụ nghi ngờ cổ không yêu thương chú… thôi vô trong nhà tui nói việc ni… lẹ lên rồi vô…
Miễn bồng con quay trở vô nhà, nàng gọi đứa ở gái :
– Mãi à, rót nước con… dạ bẩm mời Quan Lớn và cô ngồi chơi…
Bà Huyện vào đề ngay :
– Nè cô Miễn ơi, tui đến gặp cô vì chuyện của chú tui, tui biết chú tui vẫn thương mẹ con cô lắm, nhưng chắc cô biết, nếu cứ tình trạng ni thì chú tui khó mà sống được. Chú tui chết, chúng tui mất người cha già thân yêu mà mạ con cô thì khổ vì còn ai trợ cấp, nuôi nấng nữa. Bởi vậy, tui phải bàn với cô điều ni…
Miễn nghẹn ngào, khổ sở :
– Dợ, thưa cô Huyện tui cũng nghĩ như rứa. Cụ Lớn mà mất thì mạ con tui khổ…
Bà Huyện hỏi :
– Cô biết rứa răng khổ thì cô không trình với chú tui điều đó, cô thưa với chú tui rằng, nếu chú tui không kiêng cữ au lành mạnh, cứ như thế nì sẽ có ngày chú tui chết ngay bên cô. Lúc đó thiên hạ sẽ đàm tiếu chẳng riêng chú tui mà cả cô nữa. Do đó, tui bàn với cô điều ni, hôm ni cô vô săn sóc cho chú tui, cô lo cho tương lại của mạ con cô lắm. Nay chú tui đau, mai ốm, chú tui đã cao tuổi năm ni đã 72 tuổi rồi, gần đất xa trời, nếu chú tui không biết kiêng cữ au lành bệnh, lỡ chú tui chết thì mạ con cô còn biết nương tựa vô được mô. Mạ con cô sẽ khổ… Nghe cô nói răng chú tui cũng suy nghĩ. Và nhờ đó, cô có thể từ chối mọi chuyện, ngại là phải giữ gìn sức khỏe cho chú tui. Nhưng có điều cần nhứt là cô phải luôn luôn ở bên cạnh chú tui để khỏi nghi ngờ ghen tuông với cô.
Nếu cô coi chừng chú tôi bằng lòng kiêng cữ nghĩa là chú tôi còn nghĩ đến tương lai của mạ con cô thì tôi sẽ thu xếp để cô đi theo với chú tui lên Đà Lạt nghĩ ngơi cho thiệt khỏe, trên đó anh Đốc tôi cũng có mấy người bạn thân từ bên Pháp làm nghề bác sĩ sẽ chăm sóc chữa bệnh cho chú tui.
Chắc cô cũng biết, phải làm cách mô kiêng cữ cho chú tui lành mạnh, sống thêm được mười năm nữa, giúp đỡ cho cô và thằng con của cô khôn lớn, cô có cơ sở làm ăn thì sau này khi chú tôi có chết cô cũng đỡ khổ. Mọi việc tôi đều trông cậy nhờ cô hết. Dỉ nhiên khi chú tui đi Cửu Thuận hay Đà Lạt đều do tay cô trông nom, săn sóc, chỉ mình cô thôi, không có chị Sáu đi theo mô vì tui biết chú không ưa chị Sáu, cô có bằng lòng không :
Miễn gật đầu đáp :
– Dợ, thưa cô Huyện, tui xin hết sức lo để Cụ Lớn mau lành mạnh. Thật ra, mọi việc là do Cụ Lớn dạy, tui là nàng hầu không thể mô cưởng lại được. Cụ Lớn ghen quá, thiệt khổ…
Bà Huyện gật đầu an ủi Miễn :
– Tôi biết rõ chuyện nớ nên mới đến nơi ni bàn mí cô. Nếu cô chắc chắn giữ gìn cho chú tôi thì tui sẽ chuẩn bị xe hơi đưa chú tui lên Đà Lạt với cô vào ngày mốt cũng được…
Miễn gật đầu chấp thuận :
– Dợ, thưa cô Huyện, tui xin đảm đương chuyện nớ.
Bà Huyện hỏi :
– Nhà cô có mướn được người mần không ?
Miễn đáp :
– Dạ, thưa cô Huyện có con nhỏ vừa bưng nước lên đó…
– Rứa thì được rồi, bên nhà tôi còn một u già mần việc trong nhà rất tốt, tôi sẽ cho u già đi theo để hầu hạ chú tui mí cô. Nhưng rứa bây chừ cô vô trong bệnh viện mí chú tui, lát nữa tôi và nhà tôi sẽ vô sau bàn với chú tui chuyện đi Đà Lạt. Thôi tôi về hỉ, cô Miễn…
Miễn chấp tay vái bà Huyện :
– Dợ, cô Huyện về…
Ông Huyện và bà Huyện ra xe, Quan Huyện mở máy cho xe chạy rồi quay sang nói với bà Huyện :
– Trông cô Miễn, nàng hầu của chú xinh đó hỉ, thảo chi chú chã mê mệt…
Bà Huyện nguých chồng nói :
– Đàn ông chỉ rứa thôi… À chiều ni mình có lên Phủ Doãn không ?
Quan Huyện gật đầu nói :
– Răng cũng phải lên chứ… Hôm ni thiên hạ đưa vợ lên để thi coi Bà Lớn mô được lòng cụ Phó Khâm Sứ tha hồ chồng thăng chức…
Bà Huyện nhìn chồng bằng cặp mắt lẳng lơ hỏi :
– Mình có muốn thăng chức không ?
Quan Huyện đưa tay quàng ngang người vợ kéo lại hỏi :
– Muốn thăng chức thì em làm cách chi mô ?
Bà Huyện hãnh diện đáp :
– Dể ợt !
– Chi mô mà dể ợt.
– Anh thử nhìn coi có bà Huyện bà Phủ mô xinh bằng em không hỉ. Em nói thiệt đó hỉ, ngay cả mệ Phủ Chi cũng vứt đi nếu em len vô…
Quan Huyện bấm vào lưng vợ và nghiến răng nói :
– Em len vô thì anh mất em hỉ ?
Bà Huyện cười đáp :
– Mất răng được, em vẫn là vợ của anh, vẫn là bà Huyện chứ chi nữa…
Quan Huyện cười hỏi :
– Rứa hỉ, có đúng không…
– Chứ răng nữa, em biết thằng cha Phó Khâm Sứ ni là thằng chã ghê gớm lắm, hắn chã mần chi hết, hối lộ chi hắn cũng không cần ngoài chuyện nớ…
Quan Huyện cười nói :
– Vô phúc như mụ Tá Lý Huề sanh được thằng con da trắng bốc, mũi cao dọc, mắt long xanh thì chết cửa tứ đó hỉ.
Bà Huyện bĩu môi nói :
– Đồ ngu mí rứa chứ, ai lại để như rứa, thiên hạ chửi lên đầu…
Quan Huyện cười nói :
– Của trời ới được chứ ? Cũng nhờ thằng nhỏ khác giống đó mà Lão Huề mới được đi Án Sát Thanh Hóa rồi thăng Bố Chánh Nghệ An trong vòng hai năm. Bây chừ ngồi Tuần Vũ Phú Yên, tậu bốn, năm cái đồn điền, mua biết bao nhà gạch ở Huế, ở Thanh Hóa.
Bà Huyện cười nói :
– Chuyện đời mà, thiệt cái ni thì được cái nọ, mất mô mà thiệt đó hỉ !…
Nghe vợ nói hơn thiệt, Quan Huyện tặc lưỡi hỏi :
– Rứa mình định răng ?
Bà Huyện hỏi lại :
– Mình có bằng lòng tôi xen vào không ?
– Được rồi bằng lòng nhưng…
Bà Huyện cười ghé sát mặt chồng bĩu môi hỏi :
– Còn nhưng chi nữa, ghen hỉ…
Quan Huyện cười, ôm ghì lấy vợ định hôn bỗng bà Huyện la lớn :
– Khéo… khéo cán phải người bây chừ….
Quan Huyện lẹ tay, lẹ chân đạp thắng két một tiếng… Một gã đàn ông vừa băng qua đầu xe hơi của Quan Huyện, nếu Quan Huyện không thắng lẹ chân thì đã cán phải gã khốn nạn đó rồi… Thắng xong, xe dừng lại, Quan Huyện ghé đầu ra chửi thề :
– Định tự tử hỉ… Đi mô rứa, đồ khỉ…
Gã đàn ông suýt bị cán chạy vuột mất. Quan Huyện sang số cho xe chạy chầm chậm, bà Huyện cười nói :
– Không có em, anh đã cán thằng chả rồi đó hỉ !
Quan Huyện cười nói :
– Đang nghĩ đến chuyện em sáp vô mí lão Phó Khâm Sứ nên quên cả tay lái…
Bà Huyện cau mặt hỏi :
– Nghĩ chi răng, mà nghĩ. Anh không bằng thì thôi em không đi nữa.
Quan Huyện cười nói :
– Răng lại không bằng lòng. Nếu em sáp vô được, mình mà được lão Phó Khâm Sứ tin thì mần chi không được. Mọi công việc ở Tòa Khâm bây chừ là do lão ta mần hết chớ cụ Khâm có để ý chi mô. Hắn lại là cố vấn của Bộ Lại, của Cơ Mật Viện, muốn thăng chức cho ai mà không được.
Bà Huyện cười lẳng lơ nói :
– Anh bằng lòng rồi thì cấm không được nói chi nữa đó hỉ. Không được ghen đó hỉ…
Quan Huyện cười đáp :
– Rứa nếu lão Phó Khâm Sứ chịu em rồi thì những hôm em đi với lão Phó Khâm Sứ anh có được phép đi chơi với người khác không ?
Bà Huyện cau mặt hỏi :
– Người khác là ai mô ?
Quan Huyện cười đáp :
– Đó là nói ví dụ mà…
Bà Huyện lắc đầu không chịu :
– Ví dụ răng được ? Chắc anh đã có đứa mô rồi phải không ? Có đứa mô thì anh cứ nói thiệt đi rồi em biểu điều ni.
Quan Huyện chối bai bải :
– Có mô ? Anh nói rứa là coi em nghĩ răng chứ ? Vợ ăn chả thì chồng ăn nem mà, chã lẽ em đi với thằng chả anh lại nằm nhà một mình, ai mô chịu được ?
Bà Huyện nghiêm nghị đáp :
– Rứa thì thôi. Em đi ri là vì anh hết chứ mô vì em. Anh muốn thăng chức, anh muốn đi chỗ tốt thì em phải hy sinh chớ bộ em muốn hỉ ?
Nghe vợ nói với giọng thiết tha trung thành, Quan Huyện có vẻ cảm động, nói :
– Rứa hỉ, rứa thì thôi anh không đi mô hết…
Bà Huyện vẫn còn nghi :
– Em nghi anh quá mà ! Anh nói rứa là anh đã có đứa mô rồi ! Nè em nói thiệt đó hỉ, em mà bắt được anh đi mí đứa mô là em không chịu mô hỉ ! Lúc nớ anh đừng trách em đó hỉ…
Nghe vợ nói, Quan Huyện sung sướng, đưa tay quàng ngang hông vợ định kéo vợ lại. Bà Huyện la hoảng nói :
– Đừng mần rứa lỡ đâm vô người ta thì răng. Lái xe mà rứa có ngày chết đó hỉ. Lái tử tế mà anh.
Quan Huyện cười khúc khích, rồ máy, sang số cho xe phóng chạy về trại Cụ Thượng.
Xe vô trong trại ngừng lại trước căn phòng dành riêng cho vợ chồng Quan Huyện. Bà Huyện mở cửa xe bước xuống bỗng bà Huyện nhìn về phía nhà dưới nơi chú Bẩy ở và giẫy nhà ngang nơi Lụa và Duyên, hai vợ của chú Bẩy và mụ Tám Canh ở, thấy mọi người có vẻ nhôn nhoa. Lụa, người vợ Lớn của cậu Chó đang gọi mụ Tám Canh :
– Mụ Tám vô gỡ cho cô Duyên mau lên, cô nớ đang có mang mà…
Mụ Tám lắc đầu :
– Mô được, tôi vô mần răng được. Mợ không vô răng lại biểu tui vô.
Lụa gay gắt đáp :
– Thì mụ cùng vô mí tui mới được chớ mình tui răng được với cậu Bẩy.
Bà Huyện biết dưới chỗ cậu Chó nằm đang xảy ra chuyện chi rồi. Bà quay lại bảo với Quan Huyện :
– Dưới phòng của chú Bẩy có chuyện chi nè mình ?
Vừa nói với chồng xong bà Huyện đi lại chỗ mụ Tám và Lụa đang đứng hỏi :
– Chi rứa mụ Tám, thím Bẩy ?
Quan Huyện mở cửa đi theo vợ xuống chỗ mụ Tám và Lụa đứng mụ Tám bẽn lẽn đáp :
– Dợ, bẩm Bà Lớn chuyện cậu Bẩy mí mợ Hai Duyên…
Bà Huyện cau mặt hỏi :
– Chú Bẩy mí thím Hai thì răng ?
– Dạ bẩm mợ Hai Duyên đang có mang…
– Ai mô không biết mợ Hai có mang thì mần răng ?
Quan Huyện tinh ý biết chuyện phòng the giữa cậu Chó và Duyên. Quan Huyện đâm lo ngại vì đứa con trong bụng của Duyên, ông vội nói :
– Thím Duyên vô trong phòng chú Bẩy mần chi ? Thím có mang rồi thì phải cữ cho thím nớ chứ… Thím Lụa vô mí mụ Tám gỡ chú Bẩy ra…
Lúc ấy, bà Huyện mới biết rõ câu chuyện. Bà Huyện nhìn chồng mỉm cười nói :
– Chú Bẩy lạ rứa hỉ !
Mụ Tám Canh cười đáp :
– Dạ bẩm Bà Lớn cậu Bẩy mạnh lắm à, người ta nói đó là cái bệnh…
Bà Huyện cười nói :
– Bệnh chi lạ rứa.
– Dợ, lạ lắm thưa Bà Lớn…
Quan Huyện nóng ruột :
– Nói chi quanh quẩn mãi, mụ Tám mí thím Bẩy Lụa vô coi răng, thím Hai bụng mang dạ chữa sắp đến ngày sanh rồi còn chi nữa.
Răng lại vô trong nớ mần chi ?
Mụ Tám Canh phân trần :
– Dạ bẩm cậu Bẩy tru lên, ai vô cậu cũng tru lên, mợ Bẩy Hai mới vô thì cậu hết tru xảy ra chuyện nớ…
Bà Huyện giục mụ Tám :
– Thôi mụ Tám mí thím Lúa vô coi răng ?
Giữa lúc đó, mụ Tám và Lụa đẩy cửa đi vô. Thấy có Lụa và mụ Tám, cậu Chó càng uất ức, cậu tru lên dữ dội. Bà Huyện nghe tiếng cậu Chó tru bèn nhăn mặt nói với chồng :
– Tiếng chú Bẩy tru nghe ghê quá hỉ !
Quan Huyện và vợ vào gần cữa nhìn vô thấy Duyên vẫn ấn người cậu Chó ra, còn cậu Chó vẫn còn kẹp hai chân giữ lấy người Duyên.
Nàng ngượng đỏ mặt nhưng ở tình thế đó, Duyên biết nếu không chống lại với sự hung bạo của người chồng tàn tật thì nàng khó giữ được cái thai của nàng sắp đến ngày sanh. Mụ Tám và Lụa vội đến kéo chân cậu Chó ra cho Duyên nhích người xê ra. Cậu Chó thấy có người vô cứu Duyên, cậu điên lên đạp tứ tung làm lăn người ra ngoài được. Cậu Chó vội nắm lấy áo Duyên nhưng chiếc áo đã rách nên khi cậu Chó vừa nắm tới mảnh áo đã rách càng rách thêm. Duyên vội giựt mạnh chiếc áo cho đứt hắn và vùng đứng dậy chạy ra ngoài cửa.
Bà Huyện đứng ngoài thấy cậu Chó tuy tàn tật nhưng lại rất lẹ khi cậu nắm được Lụa. Lụa ngã vào lòng chồng, nàng biết khó mà tránh được người chồng hung bạo này. Nàng vội nói :
– Cậu Bẩy mần chi rứa. Bẩn hết quần áo đó hỉ, lên giường, tui thay quần áo cho cậu hỉ… mần chi mà lạ rứa…
Nghe Lụa nói mụ Tám Canh cười gật đầu nói :
– Ừ phải, mợ Lụa dỗ cho cậu nớ xong đi. Khổ quá, Cụ Lớn trên nhà mà nghe tiếng cậu nớ tru thì phiền lắm đó hỉ…
Muốn dỗ cho cậu Chó yên tĩnh, Lụa phải làm nghiệm vụ người vợ, nàng ôm lấy chồng tàn tật và nói :
– Tôi đưa cậu lên giường hỉ… Cậu mần chi mà lạ rứa, cô Duyên có mang răng cậu không cữ cho con cậu và cô nớ…
Nói rồi nàng quay lại phía mụ Tám nói :
– Thôi mụ Tám ra ngoài đi…
Mụ Tám cười nói :
– Chi mà dữ rứa cậu Bẩy.
Nói xong, mụ Tám quay lại, đóng cửa lại. Mụ vừa bước ra ngoài thì gặp ông bà Huyện đang ghé mặt nhìn vô trong. Vừa thấy mụ Tám ra, bà Huyện hỏi :
– Rứa là xong rồi đó hỉ…
Mụ Tám gật đầu nói :
– Xong rồi, ợ Lụa thay mợ Duyên là rứa đó.
Quan Huyện lắc đầu nói :
– Chú Bẩy dữ quá hỉ !
Mụ Tám Canh cười nói :
– Đó là trời sanh mà, thưa Quan Lớn…
Bà Huyện cười nói :
– Trời sanh chi mà lạ rứa. Chú nớ khỏe quá hỉ.
Hai vợ chồng Quan Huyện quay ra nhưng bà Huyện còn tiếc rẻ định quay lại thì Quan Huyện kéo tay vợ nói :
– Thôi đi mình ! Sửa soạn để chiều ni đi dự tiệc bên Phủ Đoãn…
Duyên vô trong nhà vừa thay xong mớ quần áo rách, mặt nàng còn tái xám nên khi quay ra trông thấy vợ chồng Quan Huyện nàng khép nép chào :
– Thưa anh chị.
Quan Huyện cười nói :
– Thím vẫn mạnh giỏi chứ thím Bẩy ?
Duyên e lệ đáp :
– Dợ, cám ơn anh chị, em vẫn mạnh.
Bà Huyện cười nói :
– Chú nớ kỳ quá hỉ !
Duyên cười đáp :
– Dợ, tánh nhà em như rứa đó… Chã biết kiêng cữ chi cho vợ con hết.
Bà Huyện hỏi :
– Tháng mô thím sanh ?
– Dạ thưa tháng sau…
– Rứa hỉ, lẹ quá hỉ, mới đó mà đã gần mười tháng rồi hỉ.