Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 29
Trước kia, hồi còn con gái, chị Lý nổi tiếng là đẹp. Chị Lý con gái ông Lý Cựu, con nhà hào lý trong thôn. Còn anh Lý là con trai học hành có chút chữ, nhà cũng khá lại có tánh ăn chơi nên hai người yêu nhau rồi lấy nhau. Đôi bên cha mẹ anh Lý và chị Lý cũng là chỗ giao tình trước nên khi thấy hai người bằng lòng cho làm đám cưới ngay.
Lấy vợ được hai tháng thì anh Lý được làm Lý Trưởng. Anh chơi bời lắm nên đánh bạc thiếu tiền thuế, anh tổ chức ăn cướp thuế nhà ông Cai Tổng thì chẳng may bị bắt nên chị Lý mới sanh mà phải đi ở vú nuôi cậu Bẩy, cô Lý có thai thì chồng bị bắt không có ai dưỡng thai. Cô Lý chạy vay mãi vẫn không mần răng chạy cho thầy Lý trắng án được. Thầy Lý bị giam ở lao Phủ Thừa gần một năm thì cô Lý sanh. Cô Lý chán nãn, đau khổ vừa thương chồng, vừa thương con thì may có người mách giúp, đưa cô Lý lên dinh Cụ Thương ở vú nuôi cậu Bẩy để nhờ Cụ Thượng vận động cho anh Lý trắng án. Cụ Thượng đã cứu được anh Lý trắng án nhưng cô Lý lại phải ở trong dinh Cụ Thượng để trông nom hầu hạ con người khác. Cô Lý có gửi tiền về cho con. Nhiều lúc cô Lý nhớ con, nhớ mẹ, nhớ chồng cô chỉ ôm mặt khóc.
Hôm nay anh Lý đưa con và mẹ lên thăm vợ. Anh ta thấy vợ về trong dinh Cụ Thượng ăn mặc sung sướng trong nhà rất sang trọng khác hển lối ở trong làng nước đọng bùn lầy. Anh Lý thấy vợ đẹp lộng lẫy hẳn lên. Anh lại thấy nhớ thương rạo rực trước sắc đẹp của vợ.
Cô Lý dỗ cậu Bẩy, cô bồng cậu Bẩy lên lòng rồi vạch vú cho cậu Bẩy bú. Cậu Bẩy bú chùn chụp, cô Lý vỗ về cậu Bẩy. Cô nghĩ đến chồng cô, anh Lý đang ngồi ở nhà ngang bồng con với mẹ chồng. Cô Lý nghĩ đến những phút anh Lý và cô tha thiết bên nhau trong những đêm sáng lồng lộng, gió ngoài đồng thổi vi vút, anh chị đi tát nước đêm, ngồi bên nhau thủ thỉ. Cô Lý nghĩ đến đêm tân hôn, sau một ngày vất vã nào lễ tơ hồng, nào đi cho hai họ. Cái đêm mang đầy kỷ niệm của tuổi trẻ đó làm cô Lý đỏ mặt.
Mụ Tám Canh xuống nhà ngang chỉ thấy anh Lý ngồi bên con, còn bà mẹ chồng của cô Lý đang cho thằng bé ăn cơm, mụ hỏi :
– Cô Lý mô rồi hỉ !
Anh Lý ngơ ngác chỉ lên nhà ngang chỗ cậu Chó nằm nói :
– Dạ thưa bà nhà cháu lên nhà ngang chỗ cậu vừa khóc…
Mụ Tám Canh bèn gọi kẻ cả :
– Rứa hỉ ! Tối ni anh Lý định ở mô ?
Anh Lý không biết trả lời răng nữa. Anh còn biết ở mô khi vợ anh làm ở đây, nuôi cậu Bẩy trong dinh Cụ Thượng. Bà mẹ chồng chị Lý lễ phép thưa :
– Dạ thưa bà, mẹ con bà cháu tui định xin ở đây luôn rồi ngày mai hay mốt mẹ con bà cháu tui xin về.
Mụ Tám Canh khẽ thở dài :
– Cái nớ mí khó đó hỉ… Cụ Bà không muốn anh Lý ở trong trại ni…
Anh Lý hốt hoảng đâm lo không hiểu vì răng phu nhân lại ghét anh không cho anh ở trong trại. Anh Lý cuống lên hỏi :
– Răng, rứa bà, con còn biết chỗ mô để ở nữa ! Vì răng Cụ Bà lại ghét con thưa bà ?
Mụ Tám Canh thương hại nói :
– Cụ Bà có ghét anh mô nhưng vì cụ kiêng không muốn cho anh ở trong ni gần chị Lý rồi sữa cho cậu bú hư, không tốt hỉ…
Bà mẹ chồng cô Lý gật đầu nói :
– Dạ điều đó cháu biết, dạ bẩm để cho cháu ở trong ni nhưng xin cho cháu ngủ riêng một nơi, chứ bây chừ ra ngoài cháu đâu biết chỗ mô để ở, khổ quá thằng cháu nhỏ ni đến với mẹ hắn mà hắn cũng không biết để theo, hắn sợ mẹ hắn khi mẹ hắn đưa tay đòi bồng hắn…
Mụ Tám Canh nghĩ ngợi rồi nói :
– Tui nói thiệt, chú Lý ở chỗ mô cũng được, tui không ngăn cấm chú, chuyện chú nớ nằm mô cũng được hết hỉ, nhưng Cụ Bà cữ vì Cụ Bà sợ cậu Bẩy bú phải sữa phạm phòng, cậu đau, mất sức nên Cụ Bà biểu chú nớ ra ngoài ngủ…
Bây chừ bà đã nói rứa tui nghĩ hay là để chú nớ lên nằm với chú Cửu Mành ở nhà trên cũng được. Mấy anh em nằm chung với nhau cho vui còn thím Lý nằm dưới ni với bà, tui và cậu Bẩy, à cả thằng cháu nhỏ ni nữa…
Anh Lý nghe mụ Tám nói, có vẻ ngượng. Anh tần ngần không nói năng chi hết, Cửu Mành ngồi đó nghe mụ Tám Canh nói, bèn cười nói :
– Bà nớ thì biết chi chuyện nớ, tại chị Tám ni bày ra chứ chi nữa ! Vợ chồng người ta xa nhau hàng năm nay mới gặp ai mà chẳng có phút nhớ thương. Chị Tám ni ác dữ đa…
Mụ Tám Canh tức giận cầm cây chổi quất Cửu Mành rồi nói :
– Chú khốn nạn ni đừng đổ tiếng ác cho tui hỉ ! Tui cản ngăn chú thím nớ làm chi cho thêm tột…
Cửu Mành cười rộ :
– Lâu ni anh Đội không về thăm chị rồi chị ích kỷ, thấy thiên hạ hú hí chị ức chứ chi nữa. Tui lạ chi chị nữa, chị Tám ơi ! Chị ác chi dữ vậy ? Ai đời mỡ treo mèo nhịn đói răng được. Anh Lý ơi, anh mần cách răng nói với chị Tám ni là xong hết… Chị nớ thù đám vợ chồng khắn khít nhau lắm, chớ Cụ Bà mần răng biết chuyện quỷ nớ…
Mụ Tám Canh uất hận chửi thề :
– Cha tổ mi Mành ơi, mi đổ chi những chuyện ác nhơn, thất đức rứa cho choa. Mi có dám lên trình với Cụ Bà không, choa dắt mi lên choa hỏi ngay trước mặt Cụ Bà i thấy. Cụ Bà đào mã ông, mã cha mi lên bây chừ đó hỉ…
Nói rồi mụ Tám quay sang phía anh Lý nói :
– Anh đừng nghe mồm miệng thằng khốn nạn ni hắn chia rẽ vợ chồng người ta, hắn đặt đủ điều đủ thứ. Rồi lần ni hắn thấy, hắn chết tổ mạ hắn mí tui, tui lên trên dinh bẩm với Cụ Bà thì Cụ Bà đào xới tam đại nhà mi lên cho coi.
Cửu Mành vẫn cười khúc khích diễu cợt :
– Thôi mà, anh Lý có chi đó hối lộ cho chị Tám đi cho rồi trong trại ni mình chị Tám trông coi hết, anh chị muốn yên thân đêm nay thì cứ hối lộ chị Tám là xong ngay. Chị nớ cũng nhớ anh Đội, đã trên một năm nay không về thăm chị nớ, chị nớ đang giận nên chị nớ giận lây cả đến anh chị nữa nghen.
Mụ Tám cãi không lại miệng Cửu Mành, mụ uất cầm guốc liệng Cửu Mành chửi :
– Mồ cha thằng khốn nạn, mi gieo chi chuyện ác đức rứa mi, choa lên nhà trên bẩm với Cụ Lớn thì mi chết mẹ mi ngay Cửu Mành ơi…
Cô Lý ngồi trên nhà ngang cho cậu Bẩy bú, chị nghĩ miên man đến chồng, đến con, chị nhớ thương anh Lý. Chị khẽ thở dài nảo ruột, cậu Chó bú cho no rồi lim dim mắt ngủ…
Chị Lý đặt cậu Chó nằm trên nệm, đắp cho cậu Chó nằm ngủ chăn gối hai bên cho cậu đở giật mình chị mới đi ra. Chị Lý hé mở cửa trông thấy anh Lý đứng thơ thẩn ngoài hiên. Anh Lý buồn rầu vì lời mụ Tám vừa nói. Đêm ni có lẽ anh Lý phải nằm chỗ khác, với vợ anh, dù là chồng anh vẫn không được bén mãng đến. Hơn năm trời xa cách lòng nhớ thương vợ rạo rực. Càng trông thấy chị Lý trắng nõn nước da đẹp lộng, đôi mắt đen nháy, miệng cười duyên dáng, anh Lý càng thấy yêu mến vợ hơn nữa, nhiều lúc ngồi nhìn vợ trân trân. Anh Lý so sánh chị Lý dưới ruộng làm quần quật suốt ngày sương nắng nôi nên nước da của chị Lý đỏ hồng thiếu hẳn màu trắng nõn nà, màu trắng say đắm. Anh ước mơ như hồi anh đang yêu chị Lý, chưa được cùng nhau nên duyên chồng vợ. Có những lúc cầm tay chị Lý, anh Lý đứng trân không biết nói răng ra sao ! Trong khi anh thấy lòng anh rạo rực những nỗi nhớ thương, yêu mến người tình trẻ đẹp. Thời gian đầu trôi, anh Lý và chị Lý nên duyên chồng vợ. Sau đêm tân hôn vợ chồng đụng chạm anh lại càng thấy say mê người vợ trẻ đẹp anh càng thương yêu đậm đà hơn nữa. Vợ chồng anh Lý đã sống trong những giờ phút cực kỳ sung sướng mê ly của tình yêu chân thật…
Thế rồi, tai biến đến với anh, chỉ vì anh Lý thích chơi bời cờ bạc đánh thua số thuế trong làng anh đành phải tổ chức ăn cướp thuế của thầy Cai Tổng. Tuy chuyện cướp chót lọt, anh đủ tiền trang trải số nợ thuế, nợ vàt thì chuyện đổ bể suýt anh phải ở tù. May lúc đó, vợ anh mới sanh. Cụ Thượng cần vú sữa nuôi cậu Bẩy vợ anh Lý nhờ người giới thiệu vô hầu ở dinh Cụ Thượng nuôi cậu Chó để xin Cụ Thương tha cho chồng chị về nuôi mẹ già và con dại. Cụ Bà đã cho chị Lý đi thử sữa, thấy sữa chị Lý đã cứu được chồng chị thoát vòng lao lý. Một năm trời trôi qua chị Lý ở trong trại của Cụ Thượng để nuôi cậu Chó. Chị Lý được Cụ Thượng thương mến, cho tiền luôn luôn nên chị Lý cũng đành dụm được một số tiền lớn. Chị Lý nhắn mẹ chồng, chồng và con lên để chị thăm hỏi và cho tiền.
Từ sáng đến giờ đã gần chiều, chị Lý quanh quẩn bên chồng, bên con và mẹ chồng chị chưa biết chuyện anh Lý không được ngủ trong trại vì sợ anh Lý với chị Lý làm chuyện vợ chồng, sữa không tốt cậu Chó sẽ bú phải sữa phạm phòng sinh bệnh. Do đó khi ló đầu ra thấy chồng chị Lý vẫy chồng lên chỗ nuôi cậu Chó.
Anh Lý thấy vợ vẫy ngần ngại không dám lên vì anh sợ mụ Tám trông thấy, anh Lý ngượng ngùng e lệ… Chị Lý vẫn vẫy chồng rối rít làm anh Lý cuống lên. Anh quay lại nhìn vào trong nhà ngang coi mụ Tám Canh đâu. Anh thấy mụ Tám Canh đang ngồi nói chuyện với mẹ anh. Cửu Mành đã đi đâu mất. Anh Lý đi vội lên nhà ngang rồi tót vào chỗ vợ nuôi cậu Chó.
Chị Lý mở cửa đón anh Lý. Trống ngực đập thùm thụp phần bị xúc động khi gặp lại vợ nơi vắng vẻ, phần lo ngại mụ Tám biết. Chị Lý mỉm cười nhìn chồng duyên dáng, kéo tay chồng lại phía mình.
– Mình nhớ tui không ?
Anh Lý chỉ đáp gọn :
– Nhớ…
Vợ chồng anh Lý nhìn nhau trong ánh mắt thân yêu, anh Lý ôm vợ rồi khẽ nói :
– Tối ni tui ngủ ở ngoài…
Chị Lý ngạc nhiên quay lại hỏi chồng :
– Răng rứa… ?
– Cụ Bà biểu rứa…
– Cụ mô… ?
– Bà Tám đó !
– Mụ Tám Canh hỉ ! Răng mụ nớ biểu được mình ngủ ngoài ?
– Mụ nói Cụ Bà dạy rứa vì Cụ Lớn sợ, Cụ Lớn cữ…
Chị Lý khẽ thở dài, nước mắt trào ra. Chị nhớ thương chồng chị cảm động trước sự săn sóc của chồng. Chị Lý xà vào lòng chồng nhìn anh Lý… Anh kéo tay vợ ngồi dậy nói :
– Một năm rồi hỉ… Một năm vợ chồng mình xa nhau lẹ quá hỉ…
Chị Lý nghẹn ngào khóc :
– Tui nhớ mình quá, nhiều lúc tui nằm mơ thấy mình nhưng khi thức giấc thì chả có ai hết, tui khóc suốt đêm.
Anh Lý nghẹn ngào cúi xuống hôn vợ. Bàn tay trìu mến của chị Lý xoa trên mặt anh Lý… Chị Lý nhìn ra ngoài thấy cánh cửa mở hé bèn bảo chồng :
– Mình ra khép cánh cửa lại… À thôi để tui khép ình không biết cài cửa lại bung ra ngay đó…
Chị Lý nhanh nhẹn nhoài người xuống, chân chấm đất chị sỏ đôi guốc đi ra cửa khép chặt cánh cửa lại rồi đi vào lại. Anh Lý chắc bụng vì cánh cửa đã đóng, anh ôm vợ nhấc bổng lên.
Cậu Chó khẽ cựa mình, mở mắt nhìn. Cậu nhìn trân trân khi thấy chị Lý nằm bên anh Lý cậu vẫn nhìn mà không khóc. Chị Lý quay lại thấy cậu Chó đã dậy chị giục chồng :
– Lẹ lên mình, cậu Bẩy dậy rồi…
Anh chồng cuống lên, anh Lý bẽn lẽn nhìn vợ, còn chị Lý cũng vã quay ra ôm lấy cậu Bẩy rồi vẫy tay bảo anh Lý ghé tay gần chị để chị nói :
– Thôi mình xuống dưới nhà đi, không mụ Tám nghi lên bây chừ đó.
Anh Lý sượng sùng quay đi, anh rón rén bước ra khỏi phòng cậu Bẩy nằm rồi khép chặt cửa lại.
Anh Lý vừa ra khỏi phòng cậu Bẩy thì mụ Tám Canh đã gọi giật anh :
– Chú Lý à, chú ở mô ra đó… ?
Anh Lý ngường ngượng, không biết trả lời răng nữa. Anh chỉ vào phòng cậu Bẩy rồi nói :
– Thưa bà tui ngồi chơi với cậu Bẩy !
Mụ Tám Canh hỏi :
– Cậu Bẩy ngủ hay thức, chị Lý đâu ?
Anh Lý đáp :
– Dạ, cậu Bẩy thức, nhà tôi đang cho cậu Bẩy bú…
– Rứa hả…
Nghe mụ Tám nói, anh Lý mừng rỡ, biết rằng câu chuyện giửa vợ chồng anh, mụ Tám không hay biết chi hết… Anh Lý đi lên nhà ngang với mẹ của anh và thằng con nhỏ chị Lý ôm cậu Bẩy vào lòng, vạch vú cho cậu Bẩy bú. Chị Lý khẽ vỗ vào người cậu Chó và dỗ cho cậu Chó nằm ngủ. Cậu Chó mở mắt nhìn chị Lý như có chuyện khác lạ. Cậu Chó mới ba tuổi nhưng cậu đã khôn lắm. Cậu Chó không nói được nhưng cậu lại nghe được, cậu biết người quanh cậu nói chi sở dĩ cậu Chó không nói được vì lưỡi của cậu ngắn quá cậu Chó cười rất duyên dáng. Tánh của cậu Chó từ thuở nhỏ khi nằm bú, tay bên kia cậu Chó vẫn hoạt động, sờ vú hoặc ôm chặt lấy chị Lý.
Cậu Chó bú chùn chụp, tay cậu ôm lấy chị Lý. Chị Lý vỗ vào người cậu Bẩy khẽ ru. Chị Lý mơ màng nghĩ đến chồng con. Bỗng chị giật mình tay kéo cậu Chó ra rồi nói :
– Bẩy, cậu hư nhỉ !
Cậu Chó có vẻ không bằng lòng, cậu đạp hai chân để phản đối. Chị Lý đành phải ôm lấy cậu dỗ cậu Chó là con út cưng của Cụ Thượng nhứt là đối với gia nhân bà cho rằng tất cả những nghiệp chướng, oan khiên trong nhà Cụ Thượng đều đồn vào cậu Chó, để cậu Chó nhận hết cho các anh chị của cậu Chó, nên Cụ Bà rất chìu cậu Chó nhứt là mỗi khi nghĩ đến oan hồn của gã tài xế đã vì phu nhân mà mang mối hận lòng đành tự vận chết, phu nhân càng thương cậu Chó hơn nữa. Vì thương cậu Chó nên phu nhân càng thấy quí chị Lý. Phu nhân biết việc ngăn cản không cho chồng chị Lý ở lại đêm là điều trái luật tự nhiên nhưng vì sức khỏe của cậu Chó cụ buộc phải làm như thế. Bởi vậy sau khi mụ Tám Canh xuống nhà dưới tìm mọi cách bảo anh Lý ra khỏi trại ngủ, phu nhân cứ hối hận mãi. Phu nhân thấy Cửu Mành đang lau chiếc xe nhà gọng kiếng vàng chóe bèn gọi :
– Cửu Mành…
Cửu Mành ngẩng đầu lên nghe tiếng Cụ Bà gọi bèn lật đật đứng lên thưa :
– Dợ, bẩm Cụ Lớn…
Cụ Bà gật đầu :
– Mi xuống biểu mụ Tám Canh gọi chị Lý nuôi cậu Bẩy lên trên ni choa biểu có việc cần hỉ !
Cửu Mành dợ một tiếng rồi đi thẳng xuống nhà ngang. Tánh Cửu Mành hay bông lơn nên hễ gặp người như mụ Tám Canh là hắn nói đùa hắn trêu, Cửu Mành làm bộ nghiêm trang đi thẳng vào chổ anh Lý ngồi chơi với con và mụ Tám Canh đang ngồi chơi bắt chấy chỗ mẹ anh Lý. Cửu Mành biết mụ Tám Canh đang cần ánh sáng để bắt chấy ẹ anh Lý nên hắn đứng ngăn chận ánh sáng. Mụ Tám Canh đang bắt chấy bỗng thấy sấp bống một người che mất ánh sáng từ phía ngoài chiếu vào. Mụ Tám Canh quay lại thấy Cửu Mành đang cười nham nhở. Mụ Tám Canh cau mặt hỏi :
– Mù hỉ chú ! Không thấy người ta đang bắt chấy à, răng đứng sấp bóng đó hỉ ?
Cửu Mành cười nói :
– Răng mụ ! Ai biết mụ bắt chấy…
Mụ Tám gắt :
– Rứa không mù hỉ…
Cửu Mành gật đầu :
– Ừ thì mù vậy. Nè mụ Tám lên ngay trên nhà trên Cụ Lớn đòi hỉ…
Mụ Tám câu mặt nhìn Cửu Mành :
– Nè đừng nói ỡm ờ đó hỉ !
– Tui nói thiệt đó, Cụ Lớn vừa biểu tui xuống gọi mụ đó… lên ngay Cụ Lớn đòi, chắc có chuyện chi đó. À Cụ Lớn còn dặn là phải gọi cả chị Lý lên nữa hỉ.
Nghe Cửu Mành nói đến chị Lý, mụ Tám Canh mới tin là thật vội đứng dậy định xuống chỗ chị Lý đang cho cậu Bẩy bú nhưng rồi mụ gọi anh Lý :
– Chú Lý hỉ, chú xuống gọi thím nó lên trên ni để rồi lên hầu Cụ Bà, Cụ Bà đòi đó hỉ…
Anh lật đật đứng dậy xuống chỗ chị Lý dỗ cậu Bẩy để gọi chị Lý thì vừa lúc chị Lý đẩy cửa đi ra, chị Lý thấy chồng bèn cười lẳng lơ hỏi :
– Mình đi mô đó…
Anh Lý đáp :
– Mình lên nhà ngang cho bà chi đó gọi, hình như Cụ Lớn đòi mình đó…
Chị Lý lẳng lơ nhìn chồng rồi bất ngờ đưa tay núm lấy tay chồng bấm mạnh thiết tha :
– Nhớ mình quá hà…
Anh Lý nhìn vợ thương hại. Sự thật anh cũng nhớ chị Lý lắm, nhưng anh Lý có vẻ nhà quê hơn chị Lý, anh không biết làm cách nào để cho chị Lý thấy mối tình nồng nàn của anh đối với chị. Anh nhìn vợ trong ánh mắt thèm khát của người chồng đã phải xa vợ hàng năm. Chị Lý đi lên nhà ngang với anh Lý. Anh Lý hỏi :
– Cậu Bẩy ngủ rồi hỉ…
– Rồi.
Cửu Mành đứng nhìn vợ chồng chị Lý đi lên nhà ngang, hắn mỉm cười gọi mụ Tám Canh nói :
– Nè chị Tám ơi… ra tui biểu chị Tám ơi…
Mụ Tám Canh tưởng chuyện chi chạy ra hỏi :
– Chi đó chú Cửu ?
Cửu Mành chỉ vợ chồng anh Lý rồi nói :
– Trông vợ chồng chị Lý đẹp đôi đó hỉ chị Tám ?
Mụ Tám Canh nguých Cửu Mành :
– Chú ni răng mà hay để ý chuyện vợ chồng người ta rứa…
Cửu Mành cười nham nhở :
– Thì vợ chồng anh Lý đẹp đôi, tui nói đẹp đôi chứ răng nữa… Nhưng chị Tám ơi, đẹp đôi mà mần chi tối ni chị Tám được lệnh canh chừng không cho anh Lý đến bên chị Lý là chết một cửa tứ rồi.
Mụ Tám Canh đấm vào vai Cửu Mành nói :
– Chú ni lãng nhách…
Cửu Mành cười nói :
– Thì rõ ràng như rứa răng là lãng nhách, chị Tám có được lệnh cho anh Lý đến gần chị Lý không ?
Mụ Tám Canh cau mặt nói :
– Nè câm miệng đi, đừng nói mà chị Lý biết, chị nớ giận đó hỉ. Đó là lệnh của Cụ Bà mô phải của tui…
Cửu Mành làm bộ buồn rầu nói :
– Nhưng chị mần như rứa thì ác quá. Vợ chồng người ta cũng như vợ chồng chị mà chị Tám ơi. Hàng năm mới gặp lại nhau một lần, vợ chồng Ngâu một năm còn có tháng bẩy để sụt sùi bên nhau, lý mô mà chị lại ác đức như rứa…
Khi đó chị Lý đã đặt cậu Bẩy xuống giường cho cậu Bẩy ngủ le te đi lên nhà ngang gặp mụ Tám Canh hỏi :
– Bà Tám chi rứa, bà gọi tui hỉ ?
– Ừ, cô Lý lên Cụ Lớn đòi… Đi cô Lý, thôi đừng đứng đây nữa thằng khốn nạn ni ăn nói ỡm ờ lắm…
Cửu Mành nhìn mụ Tám Canh lắc đầu nói :
– Trông chị Tám mập mạp phúc đức rứa mà răng chị ác rứa.
Mụ Tám quay lại xỉa xói vào mặt Cửu Mành :
– Nè không câm cái lỗ miệng chú, thì chú chết đó hỉ, tui méc với Cụ Lớn thì chú chết không kịp ngáp đó nghen…
Cửu Mành nghe mụ Tám dọa méc phu nhân, hắn có vẻ ngại liền nói :
– Tui nói chi mà chị định méc. Nè đừng có chơi cái trò đó hỉ, chị ác vừa vừa rứa…
Mụ Tám Canh cười :
– Suốt ngày chú chỉ nói nhảm…
Nói rồi mụ Tám quay lại cầm tay chị Lý nói :
– Thôi đi lên trên đó đi cô Lý…
Anh Lý đứng bên mái hiên nhìn theo dáng điệu vợ đi lên trên nhà phu nhân ở. Anh Lý không hiểu phu nhân định dạy chi nữa. Lúc nãy anh Lý đã biết ý phu nhân không muốn anh ở lại trong trại vì sợ anh gần vợ làm hư sữa cho cậu Bẩy bú nhưng bây chừ thì anh Lý cũng chả cần nữa.
Mụ Tám Canh đưa chị Lý lên hầu phu nhân, vừa thấy chị Lý phu nhân vội hỏi :
– Cậu Bẩy ngủ rồi ?
Chị Lý lễ pháp đáp :
– Dợ, bẩm Cụ Lớn, cậu bú no rồi ngủ…
– Ngoan hỉ… À nè Lý, răng hôm mô mẹ chồng của mi về…
Chị Lý đáp :
– Dạ bẩm ngày mai mẹ con và chồng con với cháu về…
– Rứa hỉ ? Tối ni Lý mi biểu chồng mi ra ngoài ngủ hỉ, choa cho vợ chồng và con mi 50đ00 đó là tiền choa thưởng i đó hỉ. Mi biểu chồng mi ra ngoài mà ngủ hỉ. Trong trại ni choa kiêng thì mi biểu chồng mi chịu khó ra ngoài mà ngủ rồi sáng mai vô đưa mẹ chồng với con mi về…
Chị Lý có vẻ buồn khi nghe Cụ Lớn dạy, phải anh Lý ra ngoài ngủ chỗ khác. Chị Lý mân mê tà áo, mắt chị rưng rưng lệ buồn khổ. Phu nhân có vẻ thương hại chị Lý nhưng vì phải giữ gìn sức khỏe cho cậu Bẩy. Cụ Bà không thể để anh Lý trong vòng trại được, phu nhân nhỏ nhẹ nói với chị Lý :
– Lý hỉ đó là choa muốn giữ sức khỏe của cậu Bẩy nên mới phải biểu chồng mi ra ngoài nằm, mi nuôi cậu Bẩy mi cũng muốn cho cậu Bẩy mạnh khỏe hỉ, chớ cậu Bẩy gầy ốm người ta cũng cười mi hỉ. Thôi bây chừ mi cầm lấy 50đ00 đây xuống nhà dưới đưa ẹ để mẹ mi lấy tiền tậu ruộng đất chi để rồi mi biểu thằng Lý ra ngoài ngủ cho yên tâm hỉ !
Chị Lý cầm lấy tiền rồi bùi ngùi quay xuống nhà dưới. Thấy chị Lý đi rồi phu nhân lại thấy thương chị Lý, phu nhân biểu mụ Tám Canh rằng :
– Tám, mụ theo con Lý xuống coi hắn nói chuyện chi mí mẹ chồng và chồng hắn. Cũng tội nghiệp nhưng biết mần răng được. Choa biết con Lý buồn lắm. Thôi mi xuống an ủi hắn đi hỉ…
Mụ Tám Canh thưa rằng :
– Bẩm Cụ Lớn, lúc nãy con đã biểu mí anh Lý và mẹ của anh ta rồi…
Cụ Lớn vội hỏi :
– Rứa hỉ…
– Dợ, mẹ anh Lý biểu anh Lý ngủ ngoài cũng được nhưng anh Lý không quen ai hết. Vậy xin Cụ Lớn cho anh Lý nằm ngủ chung với chú Cửu Mành, còn chị Lý nằm với con và cậu Bẩy…
Cụ Lớn suy nghĩ rồi nói :
– Thôi được rồi nhưng mụ cứ biểu hắn ra ngoài ngủ thì yên tâm hơn hỉ, nhưng nếu hắn không có chỗ ngủ thì hãy cho hắn ngủ trong trại ni.
Mụ Tám Canh cười nói :
– Dạ, bẩm Cụ Lớn. Chị Lý sợ anh Lý ra ngủ ở ngoài rồi anh Lý đi chơi bỏ chị Lý, chị Lý có vẻ buồn là rứa…
Phu nhân gật đầu nói :
– Rứa hỉ… Ừ phải lắm, thằng Lý ni cũng là đứa chơi bời nên hắn mới bị tù khi hắn đang làm Lý Trưởng và con vợ hắn mới phải mần ình hỉ con Lý sợ là phải… Rứa thì thôi. Mụ cứ cho thằng Lý nằm trong trại nhưng đừng để cho chúng nó xáp lại gần nhau hỉ… Mình không độc chi mô nhưng vì phải giữ sức khỏe cho cậu Bẩy, sữa của cô Lý đang tốt hễ có chồng gần nó là sữa hư ngay, chắc mi cũng biết nhiều đứa nhỏ bị đau chết vì sữa phạm phòng đó hỉ. Mi phải chịu trách nhiệm về chuyện đó hỉ mụ Tám…
Mụ Tám đành phải nhận cái trách nhiệm chẳng đẹp này :
– Dợ…
Phu nhân gật đầu nói :
– Thôi rứa, mi xuống dưới nhà đi không thằng Lý lại đi khỏi trại tội nghiệp cho con Lý…
Mụ Tám Canh lật đật đi xuống nhà dưới…
Trong căn nhà rộng chị Lý đang ôm con ngồi bên cạnh mẹ chồng, con và anh Lý ngồi hút thuốc và nói chuyện với Cửu Mành. Anh Lý thấy Cửu Mành đi lính lệ hầu trong tư dinh của Cụ Thượng có vẻ nhàn hạ nên anh gạ chuyện để hỏi cách xin vô lính lệ như Cửu Mành.
Mụ Tám Canh vội vã đi xuống thấy chị Lý đang ngồi ôm con bèn nói :
– Thôi xong rồi, Cụ Bà bằng lòng cho nằm trong trại nhưng anh Lý phải nằm với chú Cửu Mành đó hỉ…
Cửu Mành nhìn trân mụ Tám Canh rồi hỏi :
– Trời răng, anh Lý lại nằm chung mí tui… Mụ ni nói lộn xộn quá hỉ… Anh Lý đến đây đâu phải để nằm chung mí tui. Nằm mí tui anh Lý răng chịu được ? Còn chị Lý nằm mô ?
Mụ Tám Canh nguých Cửu Mành nói :
– Thằng mắc dịch ni lúc mô cũng diễu… Cụ Lớn biểu rứa Cụ Lớn thương hại anh Lý bây chừ ra ngoài ngủ, biết chỗ mô mà ngủ nên Cụ Lớn cho ngủ trong trại nên không cho vợ chồng anh Lý ngủ chung, bắt anh phải ngủ chung mí chú…
Cửu Mành vẫn giữ giọng đùa cợt :
– Rứa tui phải canh anh Lý hả ?
Mụ Tám Canh đánh lên vai Cửu Mành rồi nói :
– Ai biểu chú canh… Chú chỉ việc cho anh Lý nằm chung là được rồi, không nói lôi thôi chi nữa…
Cửu Mành cười hỏi mắc mỏ :
– Rứa đêm nay anh Lý đi mô tui không biết đó nghen…
Mụ Tám Canh lắc đầu :
– Thằng khốn nạn mắc dịch ni định đùa vừa rứa…
Nghe mụ Tám Canh nói Cụ Lớn cho ngủ trong trại anh Lý mừng rỡ :
– Dợ, được tui ngủ với chú Cửu cũng được chứ, bây chừ ngủ ngoài tui mần răng biết chỗ mô mà ngủ…
Chị Lý ngượng nghịu ôm con ngồi bên mẹ chồng im lặng, Cửu Mành nhìn chị Lý xinh đẹp đôi má ửng hồng, đôi môi tươi thắm cười nói :
– Chị Lý nè…
Chị Lý quay lại hỏi :
– Chi đó chú Cửu ?
Cửu Mành chỉ mụ Tám Canh rồi nói :
– Tui nói thiệt chị hỉ, mọi việc đều do mụ Tám ni bầy đặt hết chứ Cụ Lớn răng biết được chuyện nọ tê. Bây chừ chị muốn chi thì cứ nói mí mụ Tám là xong hết…
Chị Lý lắc đầu nói :
– Thôi tui chả muốn chi hết, anh Lý nhà tui nằm với chú là được rồi…
Mụ Tám Canh thích thú nói :
– Thấy chưa, tiên sư thằng khốn nạn mi có nghe mẹ mi nói không ? Thằng mắc dịch lắm chuyện lắm… Mọi việc là do Cụ Lớn định hết, choa biết chi mô mà mi cứ gieo tiếng ác cho choa, may mà chị Lý mí anh Lý là người biết điều chớ như mồm miệng mi thì răng mà không biết mất lòng. Thật răng trời không đánh chết những thứ mắc dịch như Cửu Mành ni cho xong…
Cửu Mành cười hô hố :
– Trời đánh chi tui… Tui có chia rẽ vợ chồng người ta mô ? Tui có bắt vợ chồng người ta xa nhau mô ? Tui là thằng lúc mô cũng mần vợ chồng người ta xáp lại gần nhau cho vui vẻ cả… Mụ mới là người đáng bị thiên lôi đã đó hỉ…
Mụ Tám Canh biết khó mà cãi lại với Cửu Mành mụ vớ cây phết trần định quất Cửu Mành thì Cửu Mành nhanh chân đã nhảy tới nắm lấy cây phất trần trên tay, mụ Tám cuống lên hoa cây roi mà không đánh được Cửu Mành, Cửu Mành cười thích thú nói :
– Chà răng mà mụ dữ rứa mụ Tám, hèn chi thầy Đội khiếp mụ là phải, bây chừ thầy Đội đang hú hí mí bà trẻ để mụ trơ trọi ở đây là phải rồi… Thật đánh đùa mụ hỉ…
Mụ Tám cười đấm Cửu Mành thùm thụp, Cửu Mành đẩy mụ Tám ngã xuống giường rồi đâm đầu chạy…
Trời bắt đầu chạng vạng, đèn điện đã bật… Cậu Bẩy nằm trong buồng đã thức dậy, tru lên gọi chị Lý. Chị Lý hốt hoảng chạy lên buồng cậu Bẩy nằm để bồng cậu Bẩy. Cửu Mành xuống nhà dưới vẫy anh Lý ra nói :
– Lát nữa anh Lý lên buồng tui mà nằm hỉ… Anh cứ nằm đó, tui đi về Vĩ Dạ một lát rồi vô…
Anh Lý gật đầu đáp :
– Dợ…
Mụ Tám Canh được giao phó nhiệm vụ canh chừng anh chị Lý mụ Tám phải ngủ chung mí chị Lý.
Vợ chồng anh Lý làm bộ như không cần thiết chi đến chuyện vồ vập ban chiều chị Lý và anh Lý đã gặp nhau trong buồng cậu Bẩy, sự yêu đương đã khắn khít mà mụ Tám cũng như Cửu Mành không hay biết… Do đó, bây chừ gần đến lúc đi ngủ anh Lý đàng hoàng lên căn nhà dành cho Cửu Mành ngủ để nằm…
Trời cuối tháng kế mười một âm lịch, Huế rét cóng mưa phùn tầm tả.
Chị Lý bận chiếc áo bông ngắn ngồi bên chiếc lò sưởi nói chuyện với mẹ chồng và mụ Tám Canh, anh Lý cũng ngồi bên vợ, căn phòng mụ Tám Canh và chị Lý nằm bên còn phòng của cậu Bẩy tức cậu Chó nằm, chị Lý đã cho cậu Chó ăn và bú no, ru cậu Chó ngủ, đắp chăn căng mùng cẩn thận rồi chị Lý mới sang bên phòng mụ Tám Canh ngồi nói chuyện. Thỉnh thoảng cậu Chó cựa mình lên tiếng là chị Lý lại phải vội sang nằm dỗ dành cậu Chó nằm im, cậu Chó quen hơi, ngủ yên chị Lý lại sang bên phòng mụ Tám Canh ngồi sưởi để nói chuyện với mẹ chồng bồng con trai của chị.
Trời đã về khuya, bốn bề vắng lạnh, mụ Tám Canh đã bắt đầu ngáp ngủ nên mụ giục anh Lý :
– Bây chừ anh Lý vô buồng chú Cửu Mành mà nghỉ đi…
Anh Lý ngượng ngịu đáp :
– Anh Cửu dặn tui ở đây chờ, anh ra ngoài về rồi mới lên ngủ…
Mụ Tám Canh cau mặt nói :
– Mần răng anh chờ được thằng khốn nạn đó, hắn đi với mèo của hắn mà, có đêm hắn không về ngủ nữa hỉ. Thôi anh lên phòng của hắn mà ngủ trước đi…
Chị Lý nhìn chồng rồi nói :
– Mình có biết buồng của chú Cửu Mành không ?
Anh Lý lắc đầu :
– Mô biết…
Chị Lý cười nói :
– Rứa để tui đưa mình lên đó mà ngủ, chờ chú Cửu đến khi mô chú về, chú lang bang lắm hỉ…
Mụ Tám Canh gật đầu đồng ý :
– Ừ thiếm Lý đưa chú nớ lên rồi xuống đây ngủ với tui cho vui…
Chị đứng dậy đi trước, anh Lý theo sau về buồng của Cửu Mành. Căn buồng Cửu Mành ở trại ni nơi dành cho đám gia nhân nằm. Vì Cữu Mành ở hầu Cụ Thượng đã lâu nên chú dành được căn phòng khang trang. Tuy là lính lệ kéo xe nhà hầu Cụ Thượng nhưng chú Cửu Mành sửa soạn ra phết, chú chải chuốt bận áo trắng tinh, thắt giây lưng nhiễu điều để chú chiêm gái. Chú Cửu có hàng chục cô gái mê chú, nào cô bán đậu hũ, cô bán chè, cô đi ở mướn đều say mê chú Cửu. Có nhiều khi chú Cửu làm các cô ghen đánh nhau dày vò chú đủ điều mần Cửu Mành phải trốn trong trại hàng tuần không dám ra…
Chị Lý đưa anh Lý vô buồng chú Cửu Mành rồi, chị rũ chiếu, trải giường cho anh Lý nằm. Anh Lý thấy trong buồng vắng vẻ chỉ còn có anh và chị Lý vợ anh mà thôi, nên lúc này anh lợi dụng hoàn cảnh như anh đã lợi dụng lúc ban chiều dưới phòng cậu Chó.
Anh Lý nắm lấy tay vợ hỏi :
– Mình nằm ở mô ?
Chị Lý nhìn chồng bằng cặp mắt lẳng lơ đáp :
– Dưới phòng mụ Tám đó…
Anh Lý lắc đầu đáp :
– Nằm chi ác ôn rứa… Răng mình không nằm bên phòng cậu Bẩy…
Chị Lý đáp :
– Nằm bên phòng cậu Bẩy là khi mô cậu Bẩy khóc chứ…
Anh Lý ôm lấy vợ định nựng thì chị Lý đã đẩy tay anh Lý ra nói :
– Ê người ta thấy đó hỉ…Mần chi mà nóng rứa, ban chiều rồi mà mình.
Anh Lý rầu rĩ :
– Anh nhớ mình quá…
Chị Lý chua xót đáp :
– Em cũng rứa nhưng hoàn cảnh của mình răng được…
– Ở đây không có ai biết…
– Lỡ chú Cửu về thì răng ?
– Biết lúc mô chú về mà lo…
– Còn mụ Tám thấy lâu mụ mò lên đó hỉ… Thôi để lúc khác.
Anh Lý đành buông vợ ra rồi nói :
– Đêm ni anh xuống chỗ cậu Bẩy hỉ…
Chị Lý hỏi :
– Xuống răng, em nằm bên mụ Tám mà…
– Thì khi cậu Bẩy khóc em cũng sang dỗ cậu Bẩy chứ… Anh nằm bên nớ mí em…
Chị Lý lắc đầu nhìn chồng thương hại :
– Không được mô, có khi mụ Tám nghe tiếng cậu Bẩy khóc, mí cầm đèn sang cho em vô dỗ cậu Bẩy, mụ thấy thì phiền lắm hỉ, Cụ Bà bắt kiêng mà…
Anh Lý gay gắt :
– Kiêng chi chỗ vợ chồng mà kiêng…
– Cụ Bà sợ cậu Bẩy bú phải sữa phạm phòng mới bắt mình kiêng…
Anh Lý khẽ thở dài nói :
– Nhưng anh nhớ mình quá hỉ…
Chị Lý thương hại chồng nhưng không còn biết cách nào nữa.
– Biết răng được, người ta bắt kiêng mà… Vả lại chiều ni em đã chìu mình rồi hỉ…
Anh Lý bẽn lẽn vì quả anh quá tham lam. Chị Lý thấy chồng lặng thinh bèn nói :
– Thôi mình chịu khó chút hỉ… Ngày mai mình còn ở đây mà…
Anh Lý chán nản :
– Mai rồi cũng như ri chứ chi nữa…
Chị Lý cười nói :
– Thì mình chịu khó chút rồi em liệu mà… Em cũng nhớ mình lắm chứ riêng chi mình…
Anh Lý thở dài đành bỏ vợ ra. Chi Lý đứng dậy nói :
– Thôi em về mình hỉ…
Anh Lý vẫn tiếc rẻ :
– Về chi vội rứa, đứng đây chút nữa…
– Thôi mà mình lỡ mụ Tám thấy lâu mà tới thì răng…
– Tới thì răng, anh và mình ngồi như ri chớ mần chi mô mà sợ…
Chị đành phải ngồi nán lại với chồng. Bổng từ buồng cậu Bẩy vọng ra tiếng khóc ré của cậu Bẩy chị Lý vội vàng đứng dậy nói :
– Thôi em về hỉ, cậu Bẩy dậy rồi đó…
Không đợi anh Lý trả lời chị Lý chạy vội ra khỏi buồng, thì vừa lúc đó Cửu Mành đi vô, hai người đụng chạm nhau, chị Lý hốt hoảng hỏi :
– Ai ?
Cửu Mành ôm đầu làu nhàu :
– Đi mô mà vội rứa bà nội ơi, đụng vào mặt người ta rồi nè…
Chị Lý cười nói :
– Anh Cửu đó hỉ trời ơi, cậu Bẩy khóc, tui đi vội lên bồng cậu Bẩy…
– Anh Lý mô ?
Nghe Cửu Mành hỏi anh Lý đáp :
– Tui đây anh Cửu…
Cửu Mành cười nói :
– Chà anh chị ở trong buồng tui hỉ chết cha xui quá mạng đó nghen…
Anh Lý cuống lên không nói năng nữa. Chị Lý chạy vội lên buồng cậu Bẩy giữa lúc mụ Tám từ trong nhà đi ra định gọi chị Lý nhưng khi thấy chị Lý đi xuống, mụ Tám bèn bảo :
– Cậu Bẩy khóc đó cô Lý ơi, làm chi trên nớ mà lâu rứa…
Chị Lý cười không trả lời đi thẳng vô buồng cậu Bẩy, ôm cậu dỗ dành :
– À ơi, cậu Bẩy ngủ đi hỉ… Lý đây nè cậu Bẩy bú tí hỉ…
Chị Lý vạch vú cho cậu Bẩy bú, cậu Bẩy bú ừng ực, tay ôm ngang hông chị Lý, cậu Bẩy nằm thẳng cẳng bú một cách ngon lành. Cậu Bẩy bú cho no là lim dim mắt ngủ…
Chị Lý ôm cậu Bẩy trong lòng dỗ cho cậu Bẩy ngủ say mới đặt cậu Bẩy nằm trên chiếc đệm bông xung quanh có chăn chiên. Trời mùa đông gió lạnh mưa phùn thật là buồn tê tái, chị Lý ôm cậu Bẩy trong lòng mà dạ nao nao nhớ đến người chồng đang nằm cách chị chẳng bao xa…
Chị Lý nhớ thương rộn ràng nên chị nằm xuống bên cậu Bẩy tay vắt ngang người cậu Bẩy cho cậu Bẩy nằm yên.
Trời càng về khuya ánh đèn trong phòng cậu Bẩy chiếu sáng làm chị Lý chói mắt, chị quơ tay sờ chiếc ống bấm tắt điện. Trong phòng tối mù. Chị Lý đắp chăn lên người hơi chiếc len tỏa ấm khắp người chị Lý, chị Lý thiu thiu ngủ rồi ngủ quên lúc mô không biết.
Chị Lý đang ngủ say bỗng có bàn tay là trên người chị. Chị Lý khẽ giật mình đưa tay nắm lấy bàn tay giá lạnh rồi chị lại ngủ. Trong giấc ngủ chị Lý mang biết bao nhớ thương…
Chị Lý tưởng chồng khẽ hỏi :
– Mình xuống đây mần chi ? Mụ Tám biết thì răng ?
Gã đàn ông không nói năng chi hết. Chị cho rằng người chồng xa cách của chị vì quá nhớ thương chị mà làm liều nhưng đến khi gã nhào lên chị Lý hốt hoảng hỏi :
– Anh là ai ?
Gã đàn ông vội đáp :
– Em, anh Lý đây.
– Ai ?
– Cửu Mành…
– Chú Cửu, chú mần chi lạ rứa tôi la lên đó hỉ…
Cửu Mành đáp liều :
– Em la lên thì em xấu mô phải anh, chồng em biết, chồng em cứ nghi em thì răng… Rồi còn mạ chồng em nữa, còn em nữa…
Câu dọa của Cửu Mành làm chị Lý đâm hoảng, chị Lý khẽ thở dài trách :
– Anh bức tui quá anh Cửu…
– Anh yêu em mà Lý…
Chị Lý khẽ thở dài… Chị Lý không còn biết nói năng ra sao nữa bỗng cậu Bẩy cựa mình chị đẩy Cửu Mành ra quay lại với cậu Bẩy, Cửu Mành lén lút rút êm, chị Lý nằm ôm lấy cậu Bẩy…
Trong khi ấy anh Lý vẫn nằm trong căn phòng của Cửu Mành chiếc chăn chiên dầy ấm làm anh thích thú, êm ấm hơn những chiếc chăn dưới quê anh. Anh Lý nằm yên chỗ rồi, trời rét quá thành ra anh chỉ nằm nghĩ đến chị Lý mà không muốn xuống dưới đất. Anh Lý ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mãi đến khi anh nghe như tiếng động anh mở mắt dậy thì ra Cửu Mành đang thay quần áo… Anh Lý vội hỏi :
– Chú Cửu chưa đi ngủ hỉ… Chú đi chơi đến lúc ni mới vế đó hỉ ? Mấy giờ rồi chú Cửu ?
Cửu Mành cười đáp :
– Mười một giờ khuya rồi… Anh ngủ đã lâu chưa ?
Anh Lý đáp :
– Lâu rồi… Tui thức chờ anh về không thấy, nằm ấm chỗ ngủ thiếp đi…
Cửu Mành cười nới :
– Sướng hỉ… Nằm xuống là ngủ ngay được, anh ni sung sướng thiệt hỉ… Răng anh không xuống mí chị Lý…
Nghe Cửu Mành hỏi anh Lý khẽ thở dài :
– Cụ Lớn kiêng…
Cửu Mành làm bộ thương hại anh nói :
– Tội chưa, mỡ treo mèo nhịn đói… Ừ cũng đừng nên xuống anh Lý à, mụ Tám Canh hay hót lắm đó hỉ… Anh xuống lằng nhằng có khi mụ Tám tâu với Cụ Bà thì phiền lắm đó hỉ…
Anh Lý lặng thinh không nói. Anh nằm xích vào bên trong dành chỗ Cửu Mành nằm. Cửu Mành thay quần áo ngủ rồi chải tóc trước khi ngủ hắn còn bơm chút nước bông thơm phưng phức làm anh Lý phát thèm.
– Chà anh Cửu bơm nước bông chi mà thơm rứa…
Cửu Mành hãnh diện đáp :
– Bơm chút ngủ cho khỏe…
Cửu Mành lên giường bên anh Lý, gã lính lệ khôn vặt. Hắn định chèn bên trong, nếu anh Lý có nhớ thương vợ cũng không dám trèo qua người hắn mà đi, hắn đã biết, Cửu Mành có vẻ đắc ý vì lối khôn vặt của hắn. Anh Lý nằm nghĩ đến người vợ xinh đẹp đang nằm phía nhà dưới cũng mong chờ anh. Anh Lý không ngờ gã lính lệ Cửu Mành đễu cáng đã thay anh rồi. Người đàn bà dễ bị quyến rũ trong phút nhẹ lòng là tất cả đều trôi qua dễ dàng. Chị Lý ở trong tình trạng đó.
Cửu Mành và anh Lý nằm ngủ cho đến sáng… Trời đã sáng rõ, anh Lý và Cửu Mành đã dậy nhưng vì trời lạnh buốt, mưa dầm ướt sân mọi người đều ru rú trong nhà. Cậu Bẩy vẫn còn nằm trong chăn. Chị Lý cho cậu Bẩy bú, xi cho cậu Bẩy làm công việc tiêu hóa xong thì chị dỗ cho cậu Bẩy nằm yên chỗ, chị đi xuống nhà dưới anh Lý và Cửu Mành ngồi quanh bếp lửa để sưởi.
Chị Lý vừa xà đầu vô trong thấy Cửu Mành, chị bẽn lẽn. Nào ngờ Cửu Mành vẫn trơ trẽn gọi chị Lý lại :
– Chị Lý anh Lý ngồi ni nè…
Chị Lý mỉm cười gật đầu. Anh Lý nhìn theo vợ cũng chỉ mỉm cười. Cửu Mành đệm thêm :
– Thì vô trong ni cho anh Lý coi mặt một tý không được răng mà ác rứa, vợ chồng người ta làm như vợ chồng Ngâu hỉ…
Mụ Tám Canh vừa thức vậy nghe tiếng Cửu Mành nói, mụ đã lên tiếng chửi :
– Nói chi đó chú Cửu ? Chỉ bép xép miệng vừa rứa không tui lên méc Cụ Lớn, Cụ Lớn cắt lưỡi chú đó hỉ ? Chú biểu ai ác ?
Cửu Mành biết mình lỡ lời, cười khanh khách nói :
– Chi mô, ai chi ? Mụ Tám cũng lắm chuyện lắm hỉ, tui nói chi mà mụ định méc…
Mụ Tám Canh hỏi :
– Đứa mô nói thiên hạ ác ? Chú định nói Cụ Lớn phải không ?
Cửu Mành cuống lên :
– Nè chị Tám ơi, đừng ác khẩu đổ vạ cho thiên hạ, tui nói :
Mụ Tám Canh cười cướp lời :
– Mí ai thì tui còn giữ đức lại cho con cháu, chứ với chú thì thôi rồi hết phúc đức. Giữ phúc đức mí chú mần chi cho thêm tổn thọ hỉ…
Cửu Mành cười nói :
– Nói như chị rứa thì hết rồi, tôi cũng đến vái trời mi chị thôi chị Tám ôi… Một khi chị đã phúc đức rồi thì tui còn nói năng răng được nữa…
Mụ Tám cười một cách đắc ý… Mụ từ trên giường xuống đất, đưa chân sờ đôi guốc lẹp kẹp đi ra mắc áo lấy chiếc áo cánh bông hai tay mụ xoa vào nhau cho ấm. Thằng Cu con trai chị Lý nằm dưới nhà nó cũng đã mở mắt dậy. Nó lồm cồm bò dậy nhưng mắt hắn vẫn nhắm. Ghèn đóng cả hai con mắt của thằng Cu. Bà mạ chồng chị Lý thấy cháu nội đã dậy ôm lấy cháu khẽ nói :
– Ngồi xích vô đây con, trời rét quá hỉ…
Chị Lý đi vào chỗ con trai và mạ chồng ngồi, thấy thằng Cu ghèn đóng chặt mí mắt bèn bồng lấy con nựng :
– Con ra đây mạ rửa mắt con hỉ…
Thằng Cu đẩy tay mạ nó, rồi quay lại ôm chặt lấy bà nội của hắn gọi :
– Nội hỉ, con không đi mô… Nội rửa mặt cho con hỉ…
Mẹ chồng chị Lý thương con dâu muốn dỗ cho cháu nội biết chị Lý là mẹ của nó nên bà dỗ cháu nói :
– Cu ra mạ Cụ rửa mặt cho hỉ ! Mẹ Cụ thương Cu mà…
Thằng Cu lắc đầu nguây nguẩy :
– Không, Cu ngồi đây mí nội hỉ. Cu không đi mí cô nớ…
Thằng Cu vẫn gọi chị Lý bằng cô vì từ ngày sanh nó ra, bố nó ở tù, mẹ nó chị Lý phải đi ở đợ, làm vú nuôi cậu Bẩy, bố nó cho bà nội nó nuôi nên nó chỉ biết bà nội nó chứ đâu có biết mạ nó. Vì không biết mạ nó thằng Cu ôm chặt lấy bà nội, chị Lý đành phải nói :
– Thôi mẹ bế thằng Cu xuống rửa mặt cho hắn. Con đi lấy nước nóng bỏ vô tí muối và trầu không rồi mạ rữa mắt cho hắn hỉ… Thằng Cu đau mắt đó mạ à, mắt hắn ghèn bịt kín cả rồi… Phải vỗ nước lên mắt nó thì ghèn mới nhả ra, gỡ mới được, không đau nó đó mạ à…
Bà mẹ chồng chị Lý có vẻ thương con dâu, bà nói :
– Ừ mạ thằng Cu lấy nước nóng, bỏ chút muối vô và vò lá trầu không để mẹ rửa mắt cho thằng Cu…
Anh Lý ngồi nhà bên nghe vợ và mạ anh nói chuyện bèn đứng dậy định sang chỗ mạ anh nằm thì Cửu Mành đã ngăn lại nói :
– Sang bên nớ mần chi lỡ Cụ Bà thấy, Cụ Lớn lại tưởng anh nằm bên nớ thì phiền lắm đó hỉ…
Anh Lý đâm hoảng ngừng lại, Cửu Mành đã cầm tay anh Lý kéo ngồi xuống và nói :
– Thì ngồi xuống đây cho nó ấm, để chị ấy cho thằng nhỏ rửa mắt đã…
Anh Lý cười nói :
– Ngồi bên lò sưởi như thế ni lát nữa ra ngoài rét cóng lắm rồi lười không muốn đi đâu nữa…
Cửu Mành cười lạt nói :
– Anh đến thăm chị Lý chớ có phải đến nơi ni để mần ăn mô mà anh cần phải ra ngoài nớ…
Anh Lý đành phải ngồi bên bếp lửa…
Trời rét ở Huế rét buốt lại thường có mưa dầm ướt át. Gió lạnh như xoáy vào thịt da. Chị Lý như có vẻ ngượng với chồng, thẹn với Cửu Mành nên chị xuống nhà ngang thăm mẹ chồng và con xong chị lại về chỗ cậu Bẩy nằm… Trời đã sáng rõ, Cửu Mành đứng dậy vươn vai rồi nói :
– Trời lạnh quá, đang ngồi bên bếp lửa ấm chả muốn đi mô cả, giờ lại phải lấy xe ra rước Cụ Lớn đi mần…
Cửu Mành ra ngoài sân lấy chậu thau múc nước rửa mặt. Mụ Tám Canh cầm ấm nước sôi le te đi lên nhà trên Cửu Mành bèn hỏi :
– Chị Tám, Cụ Lớn dậy chưa ?
Mụ Tám Canh gật đầu đáp :
– Rồi Cụ Ông, Cụ Bà đang uống trà tầu, chú sửa soạn xe ra thì vừa…
– Trời lạnh quá rét cóng cả tay… Ngại quá chừng chị Tám…
Mụ Tám nguých Cửu Mành :
– Con trai chi mà yếu rứa. Trời ni mà kêu là lạnh. Chú chạy một quãng là hết lạnh ngay…
Cửu Mành cười nói :
– Chị bận áo bông như rứa mần chi mà lạnh. Trời mưa dầm gió lạnh, đường trơn thấy mồ. Chạy xe không khéo ngã nữa à…