Cậu Chó

Chương 27


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 27


Cửu Mành kéo xe sang Gia Hội, ngừng trước một căn nhà rộng có sân, có vườn, đúng là tư dinh của một vị đương quan. Đó là nhà của bà Chúa Tám, một bà Chúa đã từng nổi danh một thời là người bãn lãnh hạng nhứt Thần Kinh. Trong nhà bà đủ thứ du hí và đủ hạng người qua lại chơi bời.
Về phía Quan Tây cũng nhiều mà Quan An Nam cũng lắm. Nhà bà Chúa Tám có nhiều hạng tiền hạng chót là 1đ00 mà ngoại hạng là bạc 100đ00 số tiền lớn bằng 100 ngàn đồng bây chừ. Quan Hành Tẩu Bộ Lại làm dưới quyền Cụ Thượng là người hào hoa phong nhã đã từng được tín nhiệm của bà Chúa Tám nên hôm mô có trò chơi khác thường hoặc có món lạ. Bà Chúa cũng cho Quan Hành Tẩu biết trước.
Quan Hành Tẩu biết quan thầy Cụ Thượng là người ham chơi, nhiều máu xấu nhưng thường thiếu tiền vì bao tiền lương, Cụ Lớn đưa dâng Cụ Bà không thiếu một cắc. Muốn có tiền đi chơi, Cụ Thượng thường kiếm bổng ngoại hoặc thứ bổng lộc không ghi vô sổ lương hàng tháng.
Làm Thượng Thơ Bộ Lại, một chức vụ ngang với Thủ Tướng bây chừ, có nhiều món bổng ngoại còn gấp mười hay trăm lần lương của Cụ Thượng. Quan Hành Tẩu trông coi về số tiền thu góp được đó để khi mô Cụ Thượng nổi máu xấu hoặc có cơ hội phu nhân đi chơi hoặc đi sanh thì Quan Hành Tẩu phải sửa soạn nơi chơi bời, tiền coi tiêu cho đầy đủ. Quan Hành Tẩu là người nịnh bợ giỏi lại thông minh nên Cụ Thượng có phần thương Quan Hành Tẩu.
Hôm ni, Cụ Thượng đã biểu trước, Quan Hành Tẩu cũng đã chuẩn bị xong đâu đó nên khi xe nhà của Cụ Lớn vừa hạ càng thì Quan Hành Tẩu ra chào Xin rước Cụ Lớn vô…
– Dạ bẩm có mấy em ở ngoài nớ vô, đúng là cô hầu bà Phủ Thắng từ Hà Nội đến Thanh Hóa rồi từ Thanh Hóa đưa vô đây… Dạ, bẩm Cụ Lớn xin Cụ Lớn giữ phong bì ni để thỉnh thoảng có việc chi, Cụ Lớn khỏi phải gọi…
Quan Hành Tẩu dúi vào túi áo của Cụ Thượng 1 bì thơ trong đựng 200 đồng toàn giấy một đồng và 5 đồng, Cụ Lớn thích thú trước sự chu đáo của bộ hạ. Cụ Lớn đi vào trong nhà. Bà Chúa Tám đang ngồi đánh ách xì với mấy người bạn trông thấy Cụ Thượng bèn đứng dậy xá chào:
– Bẩm lạy Cụ Lớn, không biết cơn gió mô mà đưa Cụ Lớn đến nhà kẻ hèn ni thật là diễm phúc quá… Lâu lắm hôm ni lại mới thấy Cụ Lớn đi chơi. Có lẽ Cụ Bà đi vắng rồi, thưa Cụ Lớn?
Cụ Thượng cười khanh khách:
– Bà đang đập chum, mình mới được “tháo cửa, xổ lồng” đêm ni và mới đến được nhà Công Nương…
Bà Chúa Tám cười lẳng lơ:
– Răng khéo rứa, Cụ Bà đập chum đúng thời kỳ nhà ni vừa có mấy giai nhân của bà Phủ Thắng vừa gửi vô. Thôi thì hôm ni tha hồ hầu Cụ Lớn hỉ…
Cụ Thượng lịch sự hỏi:
– Bẩm Mụ đang đánh chi rứa?
Bà Chúa Tám đáp:
– Ách xì, xì phé đó hỉ? Mới thua vài trăm… Cụ Lớn có biết chơi thứ ni không?
Cụ Thượng cười đáp:
– Bẩm Mụ chơi được, nhưng không có thời giờ chơi thứ ni…
Bà Chúa Tám cười:
– Hôm ni Cụ Lớn đi chơi là quí lắm rồi, chớ mọi hôm răng đi được. Cụ Bà nghe nói dữ lắm hỉ!
Cụ Thượng cười xòa:
– Dợ, bẩm Mụ, được bữa đi chơi mà ngồi đánh bạc thì còn chi là thú nữa. Nghe Quan Hành Tẩu nói, bên Mụ vừa có mấy nàng ở Bắc vô hỉ!
Bà Chúa Tám rút cây wòng tây trùm tẩy nên bà có vẻ đắc ý xếp tập bạc trước mặt vứt ra giữi bàn:
– Wòng tây đánh 20đ00…
Giữa bàn bài mới cây thứ ba đã có đến 100đ00 rồi, bà Chúa Tám lại đánh thêm 20đ00 nữa thành ra ván bài lên gần 300đ00. Cụ Thượng nhìn đống tiền lắc đầu. Cụ không ngờ thiên hạ nhiều tiền rứa… Bà Chúa Tám có vẻ đắc ý vì bài của bà ăn trùm nên bà quay sang bảo Cụ Thượng:
– Cụ Lớn ngồi đây rồi sau ván ni tui đưa Cụ Lớn vô giới thiệu với mấy nàng vừa ở Bắc vô, bà Phủ Thắng Thanh Hóa vừa giới thiệu vô trong ni đó. Cụ Lớn là người đầu tiên được giới thiệu với mấy nàng…
Cụ Thượng ngồi ghế bên,bà Chúa Tám rút cây thứ tư lại cây wòng tây nữa. Thế là bài của bà Chúa Tám ăn chắc rồi, bà wòng tây nên bà Chúa Tám cành đánh mạnh hơn. Bà vứt vào đám bạc ở giữa bàn 200đ00. Các nhà khác ngồi suy nghĩ, một người bỏ bài còn ba người theo vào. Lá thứ năm bà Chúa Tám nhìn cây bài đối thủ thấy không người nào có thể thắng được ba wòng tây của bà nên bà càng đánh mạnh hơn nữa. Ván bài lên đến 1.400đ00.
Bà Chúa Tám lật ba wòng tây lên vơ cả làng, vơ xong bà Chúa cười ròn rả quay sang biểu Cụ Thượng:
– Hôm ni, Cụ Lớn hên đó hỉ! Cụ Lớn vô đây tui giới thiệu với Cụ Lớn mấy nàng rồi tùy Cụ Lớn tính răng cũng được…
Quan Hành Tẩu thấy bà Chúa Tám vừa được ván bài lớn bèn tán thêm:
– Bẩm mệ, tối ni xin phép mệ để đưa mấy em xuống thuyền hơn là ở nhà vì đang có khách đánh xì ở không tiện, dợ bẩm mệ chấp thuận hỉ!
Bà Chúa Tám gật đầu đồng ý:
– Rứa là phải, đi xuống thuyền át. Quan Hành Tẩu đã có thuyền chưa hay biểu thằng Nhiêu Tô đi mướn cho…
– Quan Hành Tẩu đáp:
– Dạ bẩm mệ có thuyền rồi… Dạ bẩm Cụ Lớn con đây dự định đi chơi từ một tuần ni rồi nên con đã chuẩn bị đầy đủ. Cũng là điều may hôm ni lại gặp lúc mấy nàng ở ngoài kia giử vô hầu mệ…
Bà Chúa Tám đưa Cụ Thượng và Quan Hành Tẩu vô nhà trong. Một dẫy nhà ngói phía sau căn nhà rộng, mấy cô gái xinh đẹp đang trang điểm dưới ánh đèn điện sáng. Bà Chúa Tám lên tiếng gọi:
– Cô Sáu mô hỉ!
Một thiếu phụ trạc ngoài 30 tuổi dáng điệu bệ vệ nghe bà Chúa Tám gọi bèn đứng dậy đáp:
Dạ bẩm mệ con đây…
Bà Chúa Tám gật đầu nói:
– Cô Sáu nói chuyện với Cụ Thượng và Quan Hành Tẩu hỉ, coi Cụ Lớn muốn chi thì chiều Cụ Lớn hỉ…
Bà Chúa Tám quay sang nói với Cụ Thượng:
– Đó Cụ Lớn cần chi cứ biểu cô Sáu lo cho. Thôi tui lên trên nhà hỉ!
Cụ Thượng sung sướng:
– Dợ, cám ơn mệ…
Quan Hành Tẩu nham nhở tiến lại gần cô Sáu, khoác tay ôm ngang hông cô Sáu nựng:
– Hôm ni mình mần răng chiều tui được thì vợ chồng chúng mình tha hồ mà sung sướng… Đây là Cụ Lớn quan thầy của tui đó hỉ, mình biết chưa?
Cô Sáu nguých Quan Hành Tẩu rồi nói:
– Có lẽ quan hôm ni mới biết Cụ Thượng chớ tui đã biết Cụ Thượng khi Cụ Thượng còn mần Tham Tri Bộ Lại…
Cụ Thượng nhìn cô Sáu nói:
– Cố nhân mà phải không em Sáu…
Cô Sáu đã từng biết Cụ Thượng từ lâu. Cô Sáu cũng biết rõ cái tánh sợ vợ của Cụ Thượng nên khi nghe Cụ Thượng gọi cố nhân, cô Sáu cười nói:
– Hôm ni Cụ Bà đi mô mà Cụ Ông lại được tháo củi sổ lồng hỉ!
Quan Hành Tẩu bật cười hỏi Cụ Thượng:
– Dợ, bẩm Cụ Lớn quen mí cô Sáu đã lâu rồi hỉ!
Cụ Thượng gật đầu đáp:
– Lâu rồi, tính ra đến năm năm rồi phải không cô Sáu.
Cô Sáu mỉm cười mĩa mai:
– Dợ, trên năm năm rồi. Hôm Cụ Bà đến bắt Cụ Lớn bên Kim Luông tui còn nhớ là ngày rằm tháng sáu. Hôm ni là hai mươi bảy tháng mười, vị chi trên năm năm rồi… Cái tối hôm nớ, tui nhớ suốt đời tui Cụ Lớn hỉ!
Cụ Lớn có vẻ ngượng trước trí nhớ kỳ lạ của cô Sáu. Dạo nớ cô Sáu còn là một hoa khôi của đất Thần Kinh. Cô Sáu đánh đờn tỳ bà rất hay mà cô Sáu ca Nam ai Nam Bình lại rất mùi nên các Quan Nam Triều nhiều người say mê cô Sáu, trong số đó có Cụ Thượng mà hồi bấy giờ còn là Tham Tri Bộ Lại. Cụ Tham Tri mê cô Sáu như điếu đổ. Thỉnh thoảng Cụ Tham Tri lại trốn Cụ Bà để xuống thuyền ở bến Thương Bạc với cô Sáu.
Hồi đó, cô Sáu có rất đông các Quan Nam Triều mê say nên họ ghen với nhau, người nào cũng dành cho được, cô Sáu lại có cảm tình với Quan Tham Tri Bộ Lại. Thế là mọi mủi dùi lại chỉa vào Cụ Tham Tri. Cụ Tham Tri nổi tiếng là người sợ vợ nên những tình địch của Quan Tham Tri càng chú ý đặc biệt đến cái yếu điểm đó của Quan Tham Tri. Họ chờ hôm Cụ Tham Tri trốn vợ xuống với cô Sáu là méc với Cụ Bà. Thế là Cụ Bà xuống tận thuyền bắt tại trận Cụ Tham Tri đang hú hí với cô Sáu. Thế là Cụ Bà lôi Quan Tham Tri xềnh xệch trở về. Quan Tham Tri tái mặt, Cụ Tham Tri đành phải riu ríu ra về với phu nhân. Thế là những người mê say cô Sáu đã hạ xong tình địch nguy hiểm nhứt. Cô Sáu nhớ rành mạch chuyện đó nhớ cả ngày giờ đã xảy ra vì cô Sáu mê say Cụ Lớn Tham Tri thật sự.
Ngày tháng trôi qua, sau đó Cụ Tham Tri lại được bổ đi làm Tổng Đốc. Cụ Lớn rời khỏi đất Thần Kinh, còn cô Sau cũng rời bỏ nghề ca hát trên sông để trở về với nhà bà Chúa Tám.
Mấy năm trời trôi qua, Quan Tổng Đốc trở về Kinh thăng chức Thượng Thơ lại gặp nàng Sáu. Tri kỷ gặp cố nhân, nhưng tình không còn nữa. Cụ Thượng được buổi Cụ Bà đi sanh nên lén đi chơi nên Cụ phải tìm thú vui mới. Quay về với người cũ thì còn gì là thú nữa! Cụ Thượng ngồi sát bên cô Sáu hỏi:
– Nghe nói có mấy nàng vừa ở Thanh Hóa vô mô em Sáu?
Cô Sáu chỉ mấy nàng ngồi trang điểm:
– Đó, mấy nàng đang ngồi đó, Cụ Lớn muốn cô nào tui sẽ giới thiệu…
Cụ Thượng cười đưa mắt nhìn qua một lượt. Trong số bốn thiếu nữ đang ngồi trang điểm thì ba cô còn trẻ tuổi trạc 20, riêng một cô đã lớn tuổi ngoài 25, dáng điệu rất quí phái. Hàm răng đen nhưng nhứt, chít khăn nhung, miệng rất duyên dáng. Cụ Thượng có vẻ bằng lòng nàng đó. Cụ ngồi xà xuống bên cô Sáu, khoác vai người yêu cũ khẽ nói:
– Em giới thiệu với tôi cô nào?
Cô Sáu mỉm cười nhìn Cụ Thượng!
– Lát nữa chính Cụ được hưởng tất cả những gì mà Cụ muốn thì Cụ phải chọn chớ sao lại biểu tôi chọn hộ Cụ Lớn…
Cụ Thượng cười đáp:
– Anh muốn nhờ con mắt tinh đời của em?
Nghe Cụ Thượng xưng anh với mình, cô Sáu cười nói:
– Thôi Cụ Lớn đừng xưng anh với tui nữa. Tui ngán sư tử nhà Cụ lắm rồi. Sư tử nhà Cụ mà rống lên thì Cụ Lớn đã mất hết năm vía còn anh với em chi nữa…
Cụ Thượng cười:
– Chuyện cũ mà em Sáu…
Cô Sáu cười nói:
– Bây chừ nói chuyện mới hỉ!
Cụ Lớn gật đầu:
– Bây chừ em Sáu giới thiệu cho anh một cô…
Cô Sáu hỏi:
– Cụ Lớn thích chanh cốm thì đó ba cô cùng xinh cả, còn Cụ Lớn muốn người chiều thì cô Hường có kia.
Cụ Thượng cười hỏi:
– Em đó tên là Hường à? Trông xinh quá hỉ… Ừ Sáu giới thiệu cho tui em Hường đó cũng được…
Cô Sáu cười, nhìn Cụ Thượng bằng cặp mắt lẳng lơ hỏi:
– Giới thiệu không thôi hỉ! Ai công đâu đi giới thiệu như rứa…

Cụ Thượng cười hỏi:
– Em Sáu muốn chi nào?
Cô Sáu đáp:
– Cụ có cái chi cho cái đó cũng được, chi mà phải hỏi…
Cụ Thượng móc túi lấy tập bạc mà Quan Hành Tẩu vừa trao cho Cụ, Cụ đưa cho cô Sáu:
– Em cầm lấy cái này mà tiêu vặt.
Cô Sáu mỉm cười:
– Dợ, cám ơn Cụ Lớn.
Cụ Lớn cười đáp:
– Có chi mô em Sáu… Em giới thiệu cho anh cô Hường tê là đẹp lắm rồi…
Cô Sáu gọi Hường:
– Em Hường ơi, đây là Cụ Thượng Bộ Lại. Cụ Lớn tốt lắm hỉ. Hôm ni, em có đi chơi với Cụ Lớn là người hào hoa phong nhã nhưng chỉ có một tật…
Hường quay lại nhìn Sáu, rồi lại nhìn Cụ Thượng lẳng lơ hỏi:
– Cụ Lớn có tật chi cô Sáu?
Cô Sáu cười đáp:
– Tật sợ vợ… đang đi chơi vui vẻ thế ni mà Cụ Lớn gặp phải sư tử nhà Cụ đến là Cụ Lớn bỏ chúng mình đó…
Hường cười hỏi:
– Chị rất nhiều kinh nghiệm với Cụ Lớn nên chị cho Hường hay để đề phòng khi Hường đi chơi với Cụ Lớn…
Quan Hành Tẩu thấy cô Sáu chèn Cụ Thượng nhiều quá bèn nói:
– Cô Hường không sợ chi mô. Cụ Bà của chúng tôi đi sanh rồi.
Hường cười hỏi:
– Rứa hỉ! Cụ Bà đi sanh nên hôm ni Cụ Lớn mới được thong thả đó hỉ!
Cụ Thượng cười, nhìn cô Sáu trách:
– Chi mà em Sáu đã nói tui rồi!
Cô Sáu cười nói:
– Đó là tui nói thật với em Hường để em đề phòng chớ biết mô Cụ Bà giả đi sanh, để lừa bắt Cụ Lớn thì răng. Trời hôi, ở Huế ni ai mà không biết tánh của Cụ Bà nữa hỉ!
Hường lắc đầu nói:
– Cụ Bà như rứa thì ai dám đi chơi với Cụ Lớn nữa…
Nghe Hường nói rứa, Cụ Thượng cuống lên trách cô Sáu:
– Cô Sáu mần chi lạ rứa, đã biểu Cụ Bà đi sanh rồi, răng mà đi tìm được.
Cô Sáu cười khúc khích:
– Hường thấy không! Cụ Lớn đây là chúa sợ vợ mới nói rứa mà Cụ đã phải kéo gân cổ lên cãi. Quả thế, Cụ Bà đã đi sanh nên Cụ Lớn mới được sổ chuồng thế ni. Hôm ni Hường đi chơi thuyền với Cụ Lớn tha hồ yên tâm không như hồi xưa chị Sáu đi với Cụ Lớn bị Cụ Bà bố gần chết…
Thuận miệng cô Sáu tố luôn Cụ Thượng về tội sợ vợ:
– Hình phạt của Cụ Bà đối với Cụ Lớn đây, Hường có biết răng không?
Hường cười lắc đầu:
– Em mần răng mà biết được…
Cụ Thượng lắc đầu bịt miệng cô Sáu:
– Mần chi mà em Sáu hôm ni mần anh quá tay rứa…
Cô Sáu lắc đầu vuột khỏi bàn tay Cụ Thượng bịt lấy miệng Cụ Thượng:
– Râu của Cụ Thượng dài rứa, trông như râu Quan Công, ba râu chòm, đạo mạo nên Cụ Bà kẹp râu Cụ Lớn vào tráp. Muốn đi đâu Cụ Lớn phải ôm chiếc tráp trước mặt mới đi được. Khóa râu như rứa Cụ Lớn không còn đi ra ngoài trừ khi đi mần…
Hường cười sặc sụa:
– Trời ơi, răng mà Cụ Bà ác quá ta…Có đúng không thưa Cụ Lớn?
Cụ Thượng đưa tay véo vào đùi cô Sáu, nên cô Sáu giựt mình hất tay Cụ Thượng ra, Quan Hành Tẩu thấy quan thầy bị tố quá tay sợ Cụ Thượng buồn, nên ông vừa cười vừa nói:
– Muốn biết Cụ Lớn có sợ Cụ Bà không thì đêm nay em Hường có đi chơi với Cụ Lớn sẽ biết…
Hường cười hỏi:
– Lỡ Cụ Bà đến thì răng?
Quan Hành Tẩu cười đáp:
– Đã nói là Cụ Bà đi sanh mà…
Hường cười gật đầu nói:
– Được rồi để đêm nay coi Cụ Lớn ra răng thì biết ngay…
Cụ Lớn cười thích thú:
– Rứa phải, em đừng nghe lời chị Sáu đây, nhiều chuyện lắm hỉ!
Hường đứng dậy bận quần dài, Quan Hành Tẩu đưa mắt ngắm ba thiếu nữ khác để chọn thêm một nàng đi với Quan Hành Tẩu. Cụ Thượng biết ý Quan Hành Tẩu bèn nói khẽ:
– Cụ Tham Tri cũng có hẹn đi đó Quan Lớn…
– Dạ, rứa để con mời thêm hai em đi luôn cho vui…
Nói xong Quan Hành Tẩu chỉ nàng bận quần áo màu xanh nước biển và một nàng bận áo đỏ rồi nói:
– Để mời luôn hai em cùng đi. À không biết tên hai em là chi nữa cho dễ gọi?
Hường giới thiệu:
– Em bận áo xanh tên là Miên, còn em bận áo đỏ là Hồng.
Quan Hành Tẩu gật đầu nói:
– Thôi bây chừ mời ba em Hường, Miên, Hồng ra xe cùng đi cho vui. Cô Sáu biểu thằng bồi nha gọi cho năm cái xe kéo, mặc cả ra bến Thương Bạc, thuyền mướn đậu ở bến Thương Bạc…
– Hôm ni ở dưới đó đủ thứ thà hồ các em muốn chi cũng có.
Cô Sáu cười hỏi:
– Được bữa tháo củi sổ lồng, Cụ Lớn phải đi chơi cho thỏa chứ…
Cụ Lớn cười nói:
– Em Sáu thù chi tui mà từ nãy đến giờ em tố tui hoài rứa!
Cô Sáu đáp:
– Em đâu dám thù Cụ Lớn. Người thù Cụ Lớn là Bà Lớn ở nhà chớ lúc mô em cũng chiều chuộng quí quá Cụ Lớn mà…
Gã bồi vô cho biết đã có đủ xe chờ ngoài cửa, Quan Hành Tẩu đưa Hường, Miên và Hồng ra xe đi về bến Thương Bạc. Quan hành Tẩu đã chuẩn bị đầy đủ. Ông mướn một chiếc thuyền lớn khoan rộng.
Một đêm tiền đò phải trả 2đ00, trong thuyền có đủ.
Dưới đò cặp đào kép ca Huế, hò mái đẩy. Chủ đò là một tay nấu ăn rất sành. Bữa tiệc khuya dưới đó, Quan Hành Tẩu chỉ việc đưa cho chủ đò 5đ00 thì tha hồ ăn uống no say, ngon miệng. Khoan đò rộng có thể ngăn làm ba buồng để đêm khuya khi cần nghỉ ngơi đã có chỗ cho từng cặp vợ chồng ở rộng rãi.
Hôm nay, được ngày Cụ Bà đi sanh, Cụ Thượng muốn được hưởng một bữa trọn vẹn, sung sướng nên Cụ Thượng đã chấp thuận cho Quan Hành Tẩu chi bao nhiêu cũng được, nếu Quan Hành Tẩu chạy được đủ công việc kiếm ra tiền để chi phí đêm nay, Cụ Thượng còn rộng lượng ời cả Quan Tham Tri của Cụ Lớn đến chơi. Quan Hành Tẩu đã hẹn trước với Quan Tham Tri nên Cụ Thượng, Quan Hành Tẩu và ba em trong nhà bà Chúa Tám vừa xuống dưới đò thì Quan Tham Tri cũng vừa đến nơi…
Giữa lúc Cụ Lớn đang vui sướng dưới đò thì tại bệnh viện Cụ Bà đau bụng vật vã thảm thương. Cụ Bà ôm chiếc gối rên la. Có thể nói chưa lần mô Cụ Bà đi sanh lại đau bằng lần ni. Cụ Bà la khóc Cụ Bà chửi rủa Cụ Lớn chỉ biết sung sướng một mình. Cụ Bà vừa chửa vừa thề, cương quyết từ nay không để thằng khốn nạn bén mãng đến giường của Cụ nữa…
Cụ Bà đau bụng suốt từ chiều cho đến mười giờ đêm vẫn còn đau mấy lần lên bàn sanh rồi lại xuống, đứa nhỏ vẫn chưa chịu chào đời nên Cụ Bà vẫn chưa cất được cái gánh nặng Cụ đang đeo trước bụng.
Vào lúc 10 giờ 45 Cụ Bà đau quá ngất xỉu. Trong giấc mơ Cụ Bà lại thấy tài Thụ, Cụ Bà giật mình không hiểu tài Thụ ở đâu lại đến bệnh viện chỗ Cụ Bà đang chờ sanh. Tài Thụ cứ đứng nhìn Cụ Bà chớ không nói một lời nào, Cụ Bà ngạc nhiên hỏi:
– Chú Tài đi mô lại vô đây?
Tài Thụ vẫn không trả lời, Cụ Bà lo ngại khi thấy tài Thụ vẫn trân trân nhìn phu nhân, rồi lại một lát sau phu nhân thấy tài Thụ đi lại chỗ phu nhân nằm. Phu nhân hốt hoảng thét lên một tiếng cầu cứu. Giữa lúc ấy có tiếng trẻ con khóc, thì ra Cụ Bà đã sanh…
Lúc Cụ Bà ngất xỉu, mụ Tám Canh vội chạy đi tìm cô đỡ và bác sĩ. Bác sĩ đến thăm mạch cho Cụ Bà, rồi bảo đưa Cụ Bà lên bàn sanh. Lúc đó Cụ Bà vẫn mê man chưa biết chi hết. Tiếng thét của Cụ Bà khi thấy tài Thụ tiến về phía Cụ Bà là lúc đứa nhỏ lọt lòng mẹ oa oa khóc chào đời.
Trong giấc mơ Cụ Bà nghe rõ tiếng cô đỡ reo lên:
– Ồ quái thai hỉ!…
Mụ Tám Canh nhìn đứa nhỏ vừa lọt lòng mẹ mà đầu tóc bù xù, mình đầy lông đên nháy. Đứa bé khóc thật lớn, thật to cô đỡ phái đưa ngay hắn ra chậu thau nước âm ấm để tắm rửa, cắt rốn cho nó. Trông thằng nhỏ có vẻ mạnh khỏe, bự lắm, tắm xong bác sĩ bảo cô đỡ đưa thằng nhỏ lông lá đầy người lên bàn cân coi được bao nhiêu cân?
Cô đỡ đặt đứa nhỏ trên bàn cân rồi quay sang hỏi với bác sĩ:
– Thưa bác sĩ thằng nhỏ được 3 ký 360 gờ ram… Tiếng khóc của nó lớn lắm. Thằng nhỏ này có vẻ khỏe…
Nói đến đây bỗng cô đỡ cau mặt ngạc nhiên, khi cô bồng thằng nhỏ khỏi cân. Người nó ẽo đi rất lạ lùng. Cô đỡ nắm sau lưng nó một lúc rồi quay sang nói với bác sĩ chuyên khoa sản dục:
– Thưa bác sĩ, xin bác sĩ nắm thử coi hình như thằng nhỏ ni không có xương sống thì phải.
Bác sĩ chán nãn hỏi:

– Mô đưa tui coi ra răng. Anh đứa nhỏ này cũng là một bác sĩ dánh tiếng ở bên Pháp vừa thi ra. Có lẽ ông ta cũng sắp về Việt Nam.
Cô đỡ bồng đứa nhỏ lên, quàng cho hắn một chiếc khăn bông dầy. Cô đỡ bồng đứa nhỏ lại trước bác sĩ sản khoa; bác sĩ lồng tay vào nắm sờ lưng đứa nhỏ rồi nói:
– Cô nhận định đúng! Đứa bé này không có xương sống.
Rồi bác sĩ hỏi cô đỡ:
– Sản phụ bị ngất trong khi sanh phải không?
Cô đỡ đáp:
– Dạ, thưa bác sĩ, bà là phu nhân của Quan Thượng Thơ Bộ Lại đầu Triều ở Huế này…
Nghe cô đỡ nói địa vị của sản phụ, bác sĩ cau mặt nói:
– Như thế này hơi phiền, cần phải giữ kín kẽo lộ chuyện ra ngoài mang tiếng cho danh giá gia đình này, cô có thể cho người ở của Bà Lớn về mời Cụ Thượng vào để tôi nói chuyện.
Cô đỡ gật đầu đáp:
– Dạ, tôi sẽ làm theo đúng như bác sĩ dạy, nhưng còn sản phụ đang ở trong tình trạng hôn mê thì sao đây?
Bác sĩ gật đầu, lấy ống nghe thăm tim của sản phụ rồi chích cho sản phụ một mủi thuốc hồi dương.
Tiếng đứa nhỏ khóc thật lớn, và tiếng khóc khác hẳn những tiếng khóc của các trẻ khác. Cô đỡ tắm xong cho đứa nhỏ rồi ủ nó trong một lần tã ấm. Đứa nhỏ nằm im, Bà Thượng Thơ khẽ cựa mình mở mắt thấy mụ Tám Canh vẫn còn đứng bên bà bèn hỏi:
– Con trai hay con gái?
Mụ Tám Canh khẽ đáp:
– Bẩm Cụ Lớn, trai…
– Em đâu?
Mụ Tám Canh không dám tiết lộ cho phu nhân biết sự thật về đứa trẻ đầy lông lá đen mượt thì đứa bé cựa mình khóc lớn. Nghe tiếng khóc phu nhân cau mặt ngạc nhiên hỏi:
– Cậu khóc đó hỉ mụ Tám?
– Dợ…
– Răng lạ rứa…
– Dợ.
Mụ Tám Canh chỉ “Dợ” mà không biết nói thêm chi nữa. Cô đỡ thấy phu nhân đã tỉnh bèn nói:
– Xin Cụ Lớn nằm yên đừng cựa nhiều vì Cụ Lớn hơi yếu còn em thì để tôi nuôi trong hai mươi bốn giờ rồi Cụ Lớn sẽ nuôi bằng sữa của Cụ Lớn…
Nói rồi cô đỡ khẽ bấm mụ Tám Canh ra ngoài để nói chuyện. Cụ Thượng Bà khẽ thở dài, Cụ nghĩ đến giấc mơ vừa qua trong khi Cụ sanh bốn đứa nhỏ này, rõ ràng tài Thụ đã hiện về… Phu nhân nhớ đến câu nói của tài Thụ khi bà triệu hồn của tài Thụ lên để hỏi thăm:
– Tôi không được là chồng bà thì tôi sẽ làm con bà…
Phu nhân lo ngại, có thể đứa nhỏ này là kiếp lai sinh của tài Thụ, gã tài Thụ mà phu nhân đã làm cho hắn uất hận đau thương mà tự vận. Phu nhân khẽ thở dài hối hận. Bà cho rằng đó là nghiệp chướng của bà gây nên bây giờ bà phải chịu đựng. Phu nhân gọi mụ Tám Canh bảo:
– Mấy giờ rồi mụ Tám?
Mụ Tám Canh đáp:
– Dạ bẩm Cụ Lớn bốn giờ sáng rồi!
– Mụ chưa đi ngủ à!
– Dạ bẩm Cụ Lớn vừa sanh…
Phu nhân cảm động trước câu trả lời của mụ Tám Canh, khẽ thở dài nói:
– Cậu đâu?
Mụ Tám Canh đáp:
– Dạ bẩm Cụ Lớn, các cô đỡ đem sang buồng bên nuôi trong 24 giờ mới đưa Cụ Lớn nuôi cậu…
– Rứa hỉ!
Phu nhân khẽ cựa quay mặt vào phía trong để tránh ánh sáng đèn điện khó ngủ. Mụ Tám Canh rón rén lại bên phu nhân khẽ nói:
– Bẩm Cụ Lớn con về để báo tin Cụ Lớn biết Cụ Lớn đã sanh cậu…
Phu nhân khẽ gật đầu. Mụ Tám Canh rón rén đi ra. Mụ Tám Canh đi ra khỏi vòng bệnh viện thì đã có xe kéo chờ bên ngoài. Mụ mặc cả để về trại Cụ Thượng Bộ Lại. Mụ Tám Canh khi về đến trại thì Cụ Thượng vẫn chưa về. Mụ hỏi Cửu Mành, Cửu Mành cười nói:
– Cụ Lớn đi chơi đêm qua rồi, có chuyện chi mà đi mời Cụ Lớn bây chừ?
Mụ Tám Canh đáp:
– Chú ni ởm ờ, có chuyện người ta mới phải về giữa đêm như rí chứ. Cụ Lớn dặn chú ở mô, chú cho tui biết để tui đi gặp Cụ Lớn.
Cửu Mành đáp:
– Chuyện chi mụ cho tui biết rồi tui chỉ ụ biết chỗ Cụ Lớn ở… Tôi đố mụ biết Cụ Lớn ở mô?
Mụ Tám Canh cau mặt nói:
– Chi mà chú tò mò rứa! Chuyện ni không nói được, tui phải gặp Cụ Lớn mới được.
Cửu Mành hỏi:
– Cụ Bà sanh ra răng phải không?
Mụ Tám Canh cau mặt gắt:
– Chú nói láo, Cụ Lớn biết Cụ Lớn cắt lưỡi chú đó hỉ! Cụ Bà vẫn bình yên…
– Rứa chuyện chi mà mụ bí mật rứa hỉ.
Mụ Tám Canh cười nói:
– Tui biểu chú đừng tò mò…
Cửu Mành thấy mụ Tám Canh dạo ni đẹp hẳn lên, đôi má hồng, người núc ních, hắn nhìn mụ Tám bằng cặp mắt lẳng lơ:
– Trong mụ Tám đạo ni xinh quá hỉ! Từ ngày chồng bỏ đến ni mụ Tám lại đẹp lộng ra… Tui trông mụ ráng cũng phải kiếm một thằng chồng nữa mới chịu được chớ mụ như ni răng mà ở không chiếc bóng cho được, phải hôn mụ Tám hỉ!
Mụ Tám đấm vào vai Củu Mành nói:
– Thôi đi khỉ ơi! Răng mà lắm chuyện rứa, chú muốn biết phải không? Cụ Lớn ở mô chú nói đi không chuyện ni đến tai Cụ Bà thì chú khó mà sống cho được.
Nghe mụ Tám Canh nói đến Cụ Bà, Cửu Mành hốt hoảng:
– Cụ Lớn đi chơi dưới thuyền ngoài Thương Bạc đó…
Mụ Tám Canh nguých Cửu Mành.
– Chú nói chi õm ờ rứa hỉ! Ở bến Thương Bạc rộng rứa mần răng tôi tìm cho được, nếu chú biết chỗ Cụ Lớn chơi thì chú đi tìm mời Cụ Lớn về tôi trình việc ni cần lắm. Tui nói thiệt đó hỉ chú mần răng mà Cụ Bà biết thì chú chết…
Nghe mụ Tám Canh dọa, Cửu Mành dâm ngán bèn nói:
– Thì tui nói bến Thương Bạc, người ở ni mô không biết bến Thương Bạc. Thôi để tui đi mời Cụ Lớn về. À mà chị Tám ơi, chuyện chi đó, Cụ Lớn đã sanh chưa…
Mụ Tám Canh gật đầu.
– Rồi, vì Cụ Bà sanh mới phải đi tìm Cụ Lớn về ngay, bà vừa sanh ổng đã rứa rồi, biểu mần răng bà không ghen…
Cửu Mành nói:
– Thì cũng được buổi vắng nhà phải đi chơi chứ, chả nhẽ cứ ru rú ở nhà mí vợ hỉ!
Mụ Tám Canh đỏ mặt đấm Cửu Mành:
– Chú khỉ ni, răng hôm ni lắm chuyện rứa… Có đi tìm Cụ Lớn không thì biểu…
– Thì tui đi đây, tự chị nói răng đàn ông vắng vợ là đi chơi thì tui nói rứa chứ răng…
Cửu Mành khoác chiếc áo năm thân vào người rồi dắt chiếc xe đạp ra, nhảy lên đạp ra khỏi trại. Mụ Tám Canh đi vào trong giường nằm ngả lưng mụ vươn vai ngáp dài, nhắm mắt nằm nghỉ…
Dưới thuyên, Cụ Thượng, Quan Hành Tẩu và Quan Tham Tri còn nằm dài trong khoan thuyền, mỗi người một em xinh đẹp. Cụ Lớn thức gần trắng đêm để vui với người đẹp. Cụ Thượng là người được cả Quan Hành Tẩu lẫn Quan Tham Tri chìu chuộng nên khi thấy Cụ chọn em Hường thì cả hai ông đều nhường Cụ Lớn.
Ăn xong, nghe hát cho đến khuya nhà thuyền mới dọn khoan thuyền để các quan đi ngủ, Cụ Thượng nằm trên chiếc chiếu có chăn chiên đắp phía trên lại thêm em Hường xinh đẹp nên đêm nay Cụ Thượng dùng sức quá nhiều, Cụ ngủ mệt ngáy pho pho, trong khi ấy Hường trằn trọc mãi không ngủ được, Hường vừa vô Huế chưa ngủ thuyền quen nên lạ chỗ Hường không ngủ được. Sau những phút chìu chuộng Cụ Thượng. Cụ Thượng mệt nhoài nằm ngủ ngon lành. Trong khi ấy ở khoan bên Quan Hành Tẩu và Quan Tham Tri cũng bắt chước Cụ Thượng. Mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng. Hai quan lớn dùng sức hùng hục của các quan để thỏa mãn nhu cầu…
Giữa lúc Cụ Lớn đang ngủ mệt thì từ phía trên bờ, Cửu Mành hỏi:
– Thuyền ai đó? Chủ thuyền mô hỉ!
Nghe tiếng hỏi hách dịch, Quan Hành Tẩu giật bừng tỉnh dậy, Quan Hành Tẩu sợ kinh động đến Cụ Lớn nên Quan Lớn lật đật ngồi dậy chạy ra đầu thuyền gắt ra. Cửu Mành thấy một vị quan lại bận áo năm thân trong khoan thuyền chui ra hắn lễ phép hỏi:
– Bẩm Quan Lớn, con là lệ hầu trong dinh Cụ Thượng, xin Quan Lớn cho con hỏi. Cụ Lớn con có ở dưới thuyền ni không?
Cụ Thượng nằm trong khoan nghe tiếng Cửu Mành, Cụ lật đật vùng dậy ló đầu ra khoan thuyền hỏi vọng lên:
– Cửu Mành đó hỉ! Chuyện chi đó mi?
Cửu Mành thấy Cụ Lớn của mình bèn thưa:
– Bẩm Cụ Lớn xin mời Cụ Lớn về có chuyện cần…

Cụ Thượng gắt:
– Chuyện chi mà cần?
– Dạ bẩm có mụ Tám về tìm! Nghe nói có mụ Tám tìm Cụ Thượng lật đật đáp:
– Được rồi mi về đi rồi tao về đó…
Cửu Mành sợ Cụ Lớn còn chần chờ:
– Dạ bẩm Cụ Lớn mụ Tám về từ hồi nãy. Mụ dục con đi tìm Cụ Lớn…
Cụ Thượng gắt:
– Được rồi tao về ngay…
Cửu Mành hỏi:
– Dạ bẩm Cụ Lớn con về bây chừ?
– Ừ…
Cụ Thượng quay lại nói với Quan Tham Tri, Quan Hành Tẩu:
– Nhà lại có chuyện chi rồi, tôi về trước các Quan Lớn hỉ!
– Dợ, xin rước Cụ Lớn về…
Hường cũng đã thức ngồi dậy hỏi:
– Cụ Lớn về bây chừ. Trời còn tối mà?
Cụ Lớn hôn Hường rồi nói:
– Ở nhà có chuyện nên thằng Cửu ra đón, yêng về coi chuyện chi hỉ! Em nằm nghỉ cho khỏe.
Nói rồi Cụ Lớn dúi vào túi Hường 5đ00 và nói:
– Tiền bà Chúa Tám Quan Hành Tẩu trả sau, còn đây là tiền em may áo.
Hường cười:
– Cám ơn Cụ Lớn…
Hường dậy lấy nước cho Cụ Thượng rửa mặt. Nàng chăm lo cho Cụ Thượng như một người vợ trẻ chăm lo cho chồng già. Cụ Thượng bận quần áo xong lên bờ. Một chiếc xe kéo vắng khách đang tiến về phía Cụ Thượng. Cụ Thượng gọi:
– Xe kéo…
Gả xe kéo thấy bóng người đứng dưới cột đèn điện gọi liền nâng càng xe lên rồi phóng chạy. Gã ngừng xuống, Cụ Thượng bước lên xe biểu:
– Về An Cựu hỉ.
Gã phu xe gò lưng kéo Cụ Thượng về An Cựu, trời lành lạnh Cụ Thượng rút điếu thuốc gắn lên môi rồi bật quẹt châm thuốc cho hút ấm.
Về đến trại Cụ Thượng trả tiền xe rồi lật đật vào trong nhà. Mụ Tám Canh vẫn còn ngồi chờ Cụ Lớn về. Mụ Tám Canh đành hỏi Cửu Mành:
– Răng Cụ Lớn đâu chưa về rứa anh Cửu?
Cửu Mành cười đáp:
– Anh biết được vì răng…
Nghe Cửu Mành xưng anh ngọt sớt mụ Tám Canh nhanh tay véo vào má Cửu Mành rồi nói:
– Chú là anh tui phải không?
Cửu Mành tuy bị đau bên má do bàn tay của mụ Tám Canh véo nhưng Cửu Mành cũng muốn lợi dụng lúc lộn xộn này để gỡ gạt. Hắn nhe răng cười nói:
– Thì tại vì chị, gọi tui bằng anh thì tui cũng phải xưng bằng anh chớ, buông tay ra làm chi mà véo má người ta đau quá trời!
Mụ Tám Canh cười duyên nói:
– Bây chừ chú phải gọi tui bằng chị! Thưa chị Tám của em thì tui tha cho chú…
Cửu Mành lắc đầu nói:
– Chị răng được, trông cô còn kém tuổi tôi. Vả lại nếu không kém thì cô đã là phận đàn bà thì lúc mô cũng là em đàn ông chớ bao giờ làm chị được. Nếu đàn bà làm chị đàn ông thì trời đất ni đảo lộn rồi răng. Tui hỏi cô có bỏ ra không cô nói đi rồi tui làm cho cô phải bể chỗ mà coi…
Mụ Tám Canh càng siết chặt, tay véo lên má Cửu Mành rồi nói:
– Không bỏ chú mần chi tui!
– Rồi cô biết tui mần chi cô cho cô buông tay ra…
– Đố chú đó!
– Đố hỉ!
– Đố đó…
– Được rồi cô phải buông ngay, đố cô giữ được mãi đó…
Nói rồi Cửu Mành lợi dụng lúc mụ Tám Canh, hắn bốc hốt làm mụ Tám Canh đỏ mặt, đấm Cửu Mành:
– Chú quỷ…
Cửu Mành cười sặc sụa:
– Cô thách tui mà…
– Thách mà làm quỷ rứa hỉ. Chú ni lộn xộn quá…
Vừa lúc ấy Cụ Thượng về đến trại. Cụ lật đật đi vào nhà. Cửu Mành thấy Cụ Lớn về liền đứng dậy:
– Bẩm Cụ Lớn…
Thấy mụ Tám Canh, Cụ Thượng hỏi:
– Chuyện chi đó mụ Tám?
Mụ Tám đáp:
– Dạ bẩm mời Cụ Lớn về, Cụ Lớn vô Cụ Bà sanh rồi.
Cụ Thượng hỏi:
– Sanh rồi thì răng phải vô. Cụ Bà mạnh chứ?
– Dạ mạnh nhưng…
– Nhưng răng?
Mụ Tám Canh ngần ngừ chưa dám nói, sợ có Cửu Mành. Mụ vội nói khẽ với Cụ Thượng:
– Dợ, xin thỉnh Cụ Lớn ra ngoài ni, con nói nhỏ chuyện ni vì Quan Đốc Tờ biểu con về trình riêng với Cụ Lớn.
Cụ Thượng ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện chi đó mụ Tám?
Cụ Thượng ra nhà ngoài nghe mụ Tám Canh bẩm:
– Bẩm Cụ Lớn Cụ Bà sanh được một cậu con trai thật khỏe mạnh nhưng có điều rất lạ là khắp người cậu Bẩy mọc đầy lông đen, cả tay chân, bụng lưng điều là lông đen. Tiếng khóc của cậu Bẩy thật lớn có nhiều lúc cậu Bẩy khóc rất lạ.
– Vì thấy chuyện lạ rứa nên cô đỡ và bác sĩ chưa dám cho Cụ Bà thấy mặt, và dáng điệu của cậu Bẩy sợ Cụ Bà bị ngất xỉu hay có thể bị làm băng thì nguy hiểm lắm. Quan Đốc Tờ lại sợ tiếng tăm ra đến ngoài là Cụ Bà sanh ra thứ quái thai kỳ lạ đó rồi tai tiếng cho Cụ Lớn là người danh giá nhứt triều đình nên Quan Đốc Tờ và cô đỡ biểu con về trình ngay với Cụ Lớn có thể thì xin mời Cụ Lớn vô để Quan Đốc Tờ bàn coi Cụ Lớn quyết định mần răng chuyện cậu Bẩy mới sanh.
Nghe mụ Tám Canh thuật lại, Cụ Thượng thở dài hỏi:
– Mụ nói tôi không hiểu ra răng cả. Cụ Bà sanh được một cậu nhưng lông đen đầy người tiếng khóc rất lớn phải không? Như tôi hỏi mụ, răng mà mụ biết là con trai nếu là quái thai như mụ nói?
Mụ Tám Canh cười e lệ đáp:
– Dạ bẩm dễ dàng vì cậu Bẩy cũng có bộ phận của đàn ông của con trai nhưng chỉ có chuyện kỳ lạ là người cậu Bẩy đầy lông lá tiếng khóc của cậu Bẩy nhiều khi tru lên như chó, tru lên nhiều người rất sợ. Bác sĩ còn giữ kín không ấy người mới sanh ở gần phòng của Cụ Lớn biết sợ người ta đem chuyện ni ra ngoài mà đồn thì phiền lắm mất danh giá của Cụ Lớn.
Hồi nãy Quan Đốc Tờ có nói cho con biết rằng phải mời ngay Cụ Lớn vô để Quan Đốc Tờ bàn tính cách nuôi cậu Bẩy, hay Cụ Lớn quyết định ra răng cũng được…
Cụ Thượng lắc đầu thở dài:
– Chuyện lạ hỉ! Rứa Cụ Bà mạnh khỏe không? Cụ Bà đã biết chuyện cậu Bẩy chưa?
Mụ Tám Canh đáp:
– Dạ bẩm khi sanh Cụ Bà ngất xỉu luôn. Bác sĩ phải chích thuốc khỏe cho Cụ Bà từ đầu sau khi đã tắm rửa, cắt rốn cho cậu Bẩy rồi Quan Đốc Tờ biểu cô đỡ mang ngay cậu Bẩy sang phòng bên để nuôi không cho Cụ Bà bồng vì Quan Đốc Tờ sợ khi Cụ Bà biết là quái thai có thể Cụ Bà hất hủi hoặc ruồng bỏ cậu Bẩy thì tội nghiệp cho cậu ấy.
Cụ Thượng gật đầu nói:
– Rứa được rồi, để tôi vô thăm bà coi ra răng? Mụ vô gọi thằng Cửu Mành đưa xe kéo ra đây cho tôi ngồi vô bệnh viện.
Mụ Tám Canh quay vô gọi Cửu Mành:
– Chú Cửu ơi, đưa xe ra rước Cụ Lớn vô bệnh viện thăm Cụ Bà hỉ!
Cửu Mành ngồi ngáp vặt vì buồn ngủ nghe mụ Tám gọi đánh xe ra Cửu Mành chán nản nói:
– Răng Cụ Lớn không đi xe kéo ở ngoài luôn, còn bắt tui đưa xe kéo nữa thì chết tui rồi. Tui buồn ngủ quá, đêm hôm thao thức vừa nhắm mắt được một chút thì mụ vô đánh thức dậy đi tìm Cụ Lớn. Thật là thân tội, số kiếp của tui từ tám chụp kiếp mô ác đức nên tui ngày ni mới khổ như ri…
Mụ Tám Canh cười nói:
– Thôi chịu khó rứa, nay mai đi Đội Lệ thì răng?
Tuy mệt nhọc buồn ngủ, nhưng khi mụ Tám nói đến chức Đội Lệ Cửu Mành cười nói:
– Nếu tui được đi Đôi Lệ thì mụ đi mí tui hỉ! Mụ mần bà Đội đã quen rồi, lần ni mụ lại mần bà Đội Mành tha hồ ụ ăn tiền hỉ…
Mụ Tám Canh nghe Cửu Mành tán riết bèn phác vào vai Cửu Mành nói:
– Chú mang tui đi để mần mụ nội thầy Đội hỉ! Chứ mần vợ của chú thì tui không mần… Ớ ờ, mụ nội thằng quỷ sứ, đứa mô dám lấy mi hỉ?
Cửu Mành nguých mụ Tám Canh nói:
– Trông tui so với Quan Quản Canh nhà mụ ai hơn. Tui trông còn to con đàng hoàng ri, còn Quan Quản nhà mụ người cao thước mốt, dáng điệu gầy ốm trông có khác thứ quỷ phá nhà chay không hỉ? Răng mà xứng đôi cho được. Trông mụ vẫn còn phây phây, má đỏ ửng xuân tình phơi phới ra ri, còn tui cao lớn, mụ trông có xứng không?
Mụ Tám Canh nguých Cửu Mành:
– Xứng cái mụ nội mi chứ xứng cái chi, đũa mốc lại đòi trèo mâm son. Mi mà mần Đội Lệ thì hết người rồi còn chi nữa. Thôi đánh xe, ra Cụ Lớn đào cha đào mẹ mi lên bây chừ Cửu Mành ơi…
Cửu Mành cười hô hố đưa tay gạt mụ Tám Canh và nói:
– Chửi chi mà chửi lắm rứa… Mụ ni chỉ có mồm chửi bỏng thì không ai bằng, hèn chi Quan Quản Canh ụ về chăn heo là phải lắm…
Mụ Tám Canh vừa tức lại vừa buồn cười cái thằng trơ trẽn nói:
– Liệu hồn có ngày tao méc với Cụ Bà thì mi chết con ơi…
– Tui thách mụ méc đó hỉ!
Cửu Mành ra nhà để xe kéo chiếc xe nhà ra trước cửa nhà ngoài. Cụ Thượng thấy Cửu Mành đã đưa xe ra bèn quay lại gọi:
– Mụ Tám hỉ!

– Dợ…
– Mụ có vô với Cụ Bà không?
– Dạ bẩm Cụ Lớn con vô ngay bây chừ…
Cụ Thượng cau mặt nói:
– Thôi mụ ra ngồi bên xe ni vô luôn cho tiện…
Mụ Tám Canh bẽn lẽn ngần ngại không biết có nên ngồi chung xe với Cụ Lớn không nhưng khi mụ thấy Cửu Mành kéo xe mụ thích thú muốn hành hạ Cửu Mành nên mụ bằng lòng ngồi chung xe với Cụ Thượng.
Cửu Mành thấy mụ Tám Canh bằng lòng ngồi chung xe với Cụ Thượng, anh ta hậm hực nhưng trước Cụ Thượng Cửu Mành đành phải gò lưng kéo chiếc xe chở hai cây thịt.
Cụ Thượng ngồi sát bên trong còn mụ Tám Canh ngồi bên ngoài. Mùi hương thơm của mái tóc mụ Tám Canh đưa lên làm Cụ Thượng ngây ngất nhớ đến Hường, thiếu nữ vừa cùng với Cụ Lớn trong một đêm vừa qua. Mùi hương trầm của mái tóc đàn bà rất khiêu gợi nên Cụ Lớn cũng thấy nhiều suy nghĩ trước khổ người đều đặn của mụ Tám Canh.
Chiếc xe kéo mà Cửu Mành gò lưng kéo thì một bánh trái thụp xuống một rãnh nước làm chiếc xe suýt nghiêng mụ Tám Canh đành phải nghiêng người. Cụ Thượng khẽ nói:
– Mụ Tám mát da mát thịt quá hỉ!
Mụ Tám quay lại nhìn Cụ Thượng mỉm cười. Cụ Thượng càng thấy sung sướng. Người Cụ Thượng như căng ra. Mụ Tám thấy tay Cụ Thượng vuốt lên bắp tay của mụ. Mụ bèn cầm lấy tay Cụ Thượng nắm lại…
Cửu Mành gò lưng kéo chiếc xe vô bệnh viện Huế. Trời vẫn còn tối những ngọn đèn điện trong bệnh viện hắt ánh sáng vàng khè mụ Tám Canh vội bảo Cửu Mành:
– Chú Cửu chạy thẳng vô phía trong. Cụ Bà nằm ở phòng sanh hạng nhứt đó, chỗ đèn sáng chú thấy không?
Cụ Thượng ngồi trên xe kéo, mụ Tám Canh sát vô người Cụ. Cửu Mành chạy vào con đường có rặng cây um tùm, bóng tối đen ngòm Cụ Thượng lợi dụng chỗ bóng tối rút bàn tay ra khỏi tay của mụ Tám Canh rồi nhẹ nhàng đặt tay vào người mụ Tám Canh. Mụ Tám Canh quay lại nguých Cụ Thượng rồi khẽ nói:
– Tui méc Cụ Bà đó hỉ!
Cụ Thượng mỉm cười:
– Vô mà méc ngay bây giờ…
Mụ Tám Canh mỉm cười, không trả lời. Cửu Mành đỗ xe gần bậc tam cấp mụ Tám Canh bước xuống trước, Cụ Thượng theo sau đi vào phòng Cụ Bà nằm.
Từ trong phòng tiếng trẻ nhỏ khóc oang oang, tiếng khóc rất lớn nhưng rất nhanh, nên y như tiếng tru của loài chó. Mụ Tám Canh chỉ vào căn buồng đầu phòng nói:
– Đó tiếng khóc của cậu Bẩy đó…
Cụ Thượng nhăn mặt nói:
– Tiếng chi kỳ rứa! Tiếng khóc mà như tiếng chó tru…
Mụ Tám Canh nói:
– Dạ bẩm Cụ Lớn ngay từ khi mới sanh cậu Bẩy đã khóc lạ rứa rồi. Người cậu Bẩy lại đầy lông đen xì từ chân lên đến đầu trừ cổ. Quan Đốc Tờ mấy cô đỡ mới giấu Cụ Bà, sợ Cụ biết khi mới sanh đâm bệnh thì khổ. Quan Đốc Tờ và cô đỡ Chính cho tui về thưa với Cụ Lớn mời Cụ vô…
Cụ Lớn chán nản lắc đầu:
– Rứa hỉ!
Cụ Thượng vừa đến phòng Cụ Bà nằm thì cô đỡ Chính từ trong phòng đi ra. Mụ Tám mới giới thiệu:
– Dạ thưa cô đỡ dây là Cụ Lớn chúng tôi…
Cô đỡ Chính chấp tay xá chào:
– Bẩm lạy Cụ Lớn…
Cụ Thượng mỉm cười hỏi:
– Đây là cô đỡ tôi cám ơn hỉ! Tui nghe mụ Tám về bẩm thật là quý hóa nhờ sự săn sóc của Quan Đốc Tờ và cô mà nhà tôi sanh mẹ tròn con vuông, rứa là mừng lắm rồi hỉ! Cháu nằm ở mô thưa cô?
Cô đỡ Chính chỉ sang phòng đầu chỗ Cụ Thượng nghe tiếng khóc của trẻ nhỏ tru lên như tiếng chó tru và nói:
– Bẩm Cụ Lớn chúng tôi phải để cậu Bẩy nằm riêng, Cụ Bà nằm riêng… Dợ bẩm xin rước Cụ Lớn vô thăm cậu Bẩy. Cậu Bẩy nằm trong chiếc giường vuông, đắp kín. Cô đỡ Chính đở cậu Bẩy dậy, mở tã lót cho Cụ Lớn coi cậu quý tử. Vừa nhìn vào hình thù cậu trai út, Cụ Thượng lắc đầu nói:
– Răng người cháu nó lông lá nhiều rứa…
Cô đỡ nói:
– Dạ bẩm Cụ Lớn tiếng khóc của cậu Bẩy lạ lắm. Do đó, Quan Đốc Tờ mới biểu để riêng cậu Bẩy bên phòng ni cho Cụ Bà khỏi thấy sợ Cụ Bà buồn. Cũng vì rứa tui mới bảo mụ Tám hầu Cụ Bà về trình với Cụ Lớn mời Cụ Lớn vô coi Cụ Lớn định mần răng?
Cụ Thượng buồn rầu đáp:
– Thôi để lát nữa tui bàn với nhà tui coi răng đã? Thực tui không thể quyết định được chuyện ni.
Cô đỡ Chính đặt cậu Bẩy xuống giường. Cậu Bẩy thét lên khóc. Tiếng khóc kỳ lạ làm Cụ Lớn chán nản buồn rầu, Cụ Thượng quay ra với cô đỡ để sang bên chỗ phu nhân nằm.
Sau khi sanh cậu con trai út phu nhân chưa nghe, biết mặt đứa con mới sanh. Bà mệt thiếp đi cho đến khi mụ Tám Canh đến cho biết Cụ Lớn vô thăm phu nhân hỏi:
– Trời còn tối về biểu Cụ Lớn mần chi. Tội nghiệp nửa đêm thế ni làm Cụ Lớn mất ngủ, mai còn phải đi mần…
Mụ Tám Canh nói:
– Dạ bẩm con thấy Cụ Lớn hơi mệt nên con lo mới phải về trình với Cụ Lớn ở nhà. Vừa nghe nói Cụ Lớn mệt Cụ Ông cuống lên biểu Cửu Mành kéo xe vô bệnh viện ngay.
Phu nhân có vẻ cảm động trước sự chăm sóc của chồng.
Cụ Thượng đẩy cửa vô thấy vợ đã thức bèn lại khẽ hỏi:
– Mình mệt lắm phải không?
Phu nhân khẽ gật đầu và bảo mụ Tám Canh:
– Cậu đâu? Bồng cậu sang bên ni để Cụ Lớn trông cậu một lát…
Cụ Thượng vội gạt đi nói:
– Được rồi tui đã thăm con rồi! Mình đang mệt hãy để con nó nằm phòng bên đở quấy mình, tôi đã vô thăm con rồi…
Phu nhân gật đầu hỏi:
– Răng, con nó có khá không?
Cụ Thượng mỉm cười đáp:
– Khóc to lắm…
– Rứa hỉ!
Cụ Thượng không muốn cho phu nhân biết sự thật về đứa con mới sanh là một đứa nhỏ đúng là quái thai, lông lá đầy người tiếng kêu chẳng khác tiếng chó tru. Đó là cô đỡ còn giấu chưa cho Cụ Thượng biết cậu Bẩy còn không có xương sống nên cậu chỉ nằm ngửa hay lật sấp được mà thôi…
Cụ Thượng ngồi với phu nhân một lúc thì phu nhân giục:
– Thôi mình về đi nghỉ, mai còn phải đi mần. Em nằm trong ni một tuần rồi cũng xin về, chớ nằm trong ni buồn lắm…
Cụ Thượng quay sang hỏi mụ Tám:
– Mụ Tám có cần lấy chi ở nhà không thì về lấy luôn thể?
Mụ Tám Canh đang ngần ngại thì Cụ Bà đã giục:
– Ừ mụ về lấy cho tui cái khăn quàng để tui bịt hai cái tai không giá lạnh quá.
Cụ Thượng hỏi:
– Sanh thế ni, mình uống lấy vài chai sâm banh thì tốt lắm, máu lưu thông đều…
Phu nhân gật đầu nói:
– Rứa mình biểu mụ Tám đem vô cho tui hỉ!
Cụ Thượng gật đầu:
– Dợ…
Phu nhân giục mụ Tám Canh:
– Mụ Tám theo Cụ Lớn về nhà, nhớ đưa vô cho tui mấy chai sâm banh hỉ!
Mụ Tám Canh đáp:
– Dợ… Bẩm Cụ Lớn con về…
Cụ Thượng nói với phu nhân:
– Thôi anh về hỉ! Mình cứ để con bên kia cho các cô đỡ nuôi cho đỡ mệt… Mình sanh kỳ ni tôi thấy mình có vẻ yếu lắm đó…
Phu nhân gật đầu.
Cụ Thượng và mụ Tám Canh ra xe trở về nhà. Mụ Tám chỉ đằng sau Cửu Mành như nói với Cụ Thượng:
– Cụ Lớn đừng để Cửu Mành biết phiền lắm đó hỉ!
Cửu Mành gò lưng kéo xe về trại riêng của Cụ Thượng, mụ Tám Canh xuống xe đi vào trong nhà. Cụ Thượng xuống sau, bảo Cửu Mành:
– Cửu mi đưa xe vô nhà xe để rồi i đi nghỉ hỉ. Đây tao i mấy cắc ăn sáng hỉ!
Cửu Mành cúi rạp người vái tạ Cụ Thượng:
– Dạ, xin đội ơn Cụ Lớn…
Cụ Thượng vừa đi vừa cởi áo ngoài, dáng điệu của cụ mệt mỗi vì suốt đêm qua, ngủ trên thuyền Cụ Lớn đã phải dùng sức quá nhiều nên đã mệt, Cụ Thượng vào trong nhà thấy mụ Tám Canh đang lục tìm mấy chai sâm banh để đưa vô cho Cụ Bà. Cụ Thượng chỉ chiếc tủ đựng rượu nói:
– Trong tủ đó, mụ Tám lấy mấy chai ở ngăn cuối đó hỉ!
Mụ Tám cầm chai sâm banh đưa ra hỏi Cụ Thượng:
– Dạ, bẩm Cụ Lớn có phải thứ ni không?
– Ừ… Mụ lấy ba chai cho Cụ Bà dùng…
Cụ Thượng vừa nói vừa ngáp:
– Mệt quá, cả đêm ni khó ngủ rứa… Mụ đưa ngay sâm banh ni vô cho Cụ Bà hỉ. Đây mụ cầm lấy mấy đồng bạc mà đi xe. Cho thằng Cửu Mành nghỉ vì hắn đi xe cũng mết lắm rồi…
Mụ Tám Canh cầm mấy đồng bạc. Mụ bỏ ba chai sâm banh vô chiếc láng mây để đưa vô bệnh viện cho phu nhân. Cụ Thượng bận chiếc áo năm trân, cài khuy bên ngực loại áo của các quan ngày xưa bận như loại áo lót mình, áo ngủ bây giờ, sách chiếc gối đi vô buồng nằm.
Mụ Tám Canh ngạc nhiên trước sự hờ hững của Cụ Thượng lúc ngồi trên xe Cụ Thượng nghịch như quỷ thế mà khi về nhà cụ lại hiền lành dáng điệu mệt mỏi. Thật là trái ngược thật là kỳ lạ…
Mụ Tám đằng hắng rồi mụ giả vờ lục coi Cụ Thượng có nhờ đến mình không nhưng rồi chẳng thấy Cụ Thượng nói chi hết. Cụ Thượng đã ngủ ngáy pho pho. Mụ Tám Canh chán chường định xách chiếc láng mây đựng ba chai sâm banh để vô bệnh viện, nhưng rồi mụ như tiếc của Trời, mụ Tám Canh đánh bạo đi vô buồng ngủ của Cụ Thượng. Mụ thấy Cụ Thượng ôm gối nằm ngủ say sưa. Mụ Tám đằng hắng cũng không thấy Cụ Thượng tỉnh giấc, mụ đánh liều gọi:
– Dợ bẩm Cụ Lớn…
Cụ Lớn đang ngủ nghe tiếng gọi, giật mình tỉnh dậy, mụ Tám Canh nói:
– Bẫm Cụ Lớn con mang rượu sâm banh vô hầu Cụ Bà. Bẩm Cụ Lớn có cần chi con nữa không? Cụ Lớn có dạy điều chi không?
Cụ Thượng cựa mình lắc đầu:
– Ừ, thôi mụ đi hỉ, tôi mệt quá trời… đem rượu vô hầu Cụ Bà. Cụ Bà có hỏi thì mụ nói tui nằm nhà đó hỉ…
Mụ Tám Canh đành trả lời:
– Dợ, thôi con xin phép Cụ Lớn để con…
Cụ Lớn đã nhắm mắt ngủ không trả lời, mụ Tám Canh xách láng mây đựng ba chai rượu sâm banh ra đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.