Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 16
Trong lúc đó cả Hải lẫn Mỹ sung sướng tuy sự cuồng độ của ái tình bổng cả hai cùng ngưng lại. Hải ngẩng đầu lên cố gắng tai nghe Mỹ cũng trố mắt quay nhìn về phía ngoài. Bỗng nàng đẩy mạnh Hải xuống vội vả ghé tai Hải nói:
– Có ai gọi anh?
Từ ngoài cửa có tiếng người khẻ gọi:
– Anh Hải. Anh Hải …
Rồi có tiếng động cửa. Hải giật mình thì rõ ràng là tiếng Duyên, Hải muốn cuống cuồng không biết làm cách nào để chống đở được nữa, thì Mỹ cau mặt véo vào cánh tay Hải nghiến răng hỏi:
– Tiếng ai như tiếng chị Duyên đó hỉ.
Hải cố nhịn đau lặng thinh không dám trả lời quả là tiếng Duyên thì còn chi nữa.
Tiếng Duyên lại gọi:
– Anh Hải hỉ ! mở cửa em vô anh Hải, Hải có nhà không? Mỹ ra hiệu cho Hải im lặng mặc cho Duyên gọi nhưng Hải kéo gần tai Mỹ nói:
– Lở cô Duyên mở cửa vô thì răng. Nguy quá em ơi …
Câu nói của Hải cũng làm cho Mỹ đâm hoảng:
– Bây chừ mần răng …
Hải khẻ nói:
– Để anh coi răng …
Mỹ cuống lên hỏi:
– Còn em thì răng đây?
– Em bận quần áo vô tạm tránh ra đàng sau đó …
Mỹ cau mặt thở dài:
– Vô chi mà nhằm đúng lúc ác ôn ni cũng vô.
Mỹ mặc quần áo rồi mới nói với Hải:
– Ra sao gặp một lúc rồi đuổi bả về nghe …
Hải gật đầu:
– Mỹ lách qua chỗ liếp tránh ra đàng sau:
Thấy Mỹ đi rồi. Hải mới vờ như ngái ngủ sực tỉnh, khẻ đằng hắng thì bên ngoài Duyên đã lên tiếng gọi:
– Anh Hải. Anh Hải ngủ chi mà say rứa. Hẹn người ta rồi nằm ngũ như hò đò ni nè.
– Ai đó? Em phải không Duyên?
– Ừ … ra mở cửa lẹ lẹ lên …
Hải bước vội ra nhà ngoài, khẻ rút cái then cài cửa:
– Đẩy vô.
Duyên đẩy cửa lách mình vô, thấy Hải bèn đưa tay khẻ tát lên má Hải nói:
– Chết dữ hôn, chi mà ngủ rứa. Hẹn người ta lại nằm ngủ …
Hải bình tĩnh đáp:
– Buồn ngủ quá trời, nằm xuống là ngủ ngay.
Duyên cười nói:
– Tối qua mần chi mà hôm nay buồn ngủ?
Hải đáp:
– Hôm qua đưa em về rồi còn phải xay mấy cối lúa cho đến khuya mới đi ngủ. Sáng nay lại phải dậy sớm đi cày mệt quá trời … Duyên xà đến đu người kề tai người yêu hỏi:
– Bây giờ vô giường, em ru cho anh ngủ nghe …
Hải thấp thỏm lo ngại Mỹ, nên chàng ngần ngại:
– Vô giường bây chừ mần răng mà ngủ được với em …
Duyên cau mặt giận dỗi:
– Mần chi mà anh không ngủ được.
Hải vẫn muốn đẩy Duyên về vì chàng sợ Mỹ còn đâu đó:
– Sợ mạ và chị Cò về bất tử.
Duyên cau mặt hỏi:
– Răng anh nói mạ với chị Cò đi kéo tơ bên ông nào?
– Ừ thì đi kéo tơ nhưng sợ mạ và chị Cò Ty về bất tử thì răng?
Duyên biết Hải cố ý tránh mình nàng đâm nghi ngờ Hải. Duyên tiến thẳng vào buồng, Hải nằm chứ chẳng thấy chi đáng nghi.
– Như rứa, thôi tui về.
Duyên vùng vẩy ra về làm Hải đâm cuống vừa tiếc rẻ vừa nể Duyên Hải vội cầm tay Duyên kéo lại và nói:
– Chi mà vội rứa?
Duyên đáp:
– Ở mần chi …
– Thì cứ ở đây đã, em hẹn anh răng em lại về.
Duyên hất tay Hải đáp:
– Răng anh biểu mạ và chị Cò sắp về.
Hải đành phải nói:
– Thì cũng đề phòng cho chắc ăn.
………………..
Hải và Duyên chẳng rời nhau, bổng Hải quay ra phía sau vách rồi hoảng hốt đẩy Duyên ra, Hải nhìn rõ cặp mắt của ai đang nhìn qua khe vách. Người đứng bên ngoài hình như biết Hải đả nhìn thấy mình nên lui ra. Hải giật mình ngồi nhỏm dậy làm Duyên cũng hoảng hỏi:
– Chi đó?
Hải khẻ nói:
– Có người …
Duyên cuống lên hỏi:
– Mô?
Hình như người đứng ngoài nghe rõ tiếng của Hải và Duyên hỏi nhau nên lên tiếng đằng hắng. Hải nghe rõ là tiếng của Mỹ. Chàng hoảng hốt khẻ nói với Duyên:
– Cô Mỹ …
Duyên cuống lên:
– Hắn biết rồi phải không anh Hải?
Hải khẻ lắc đầu thì tiếng Mỹ ngoài sau vách lên tiếng gọi:
– Chị Duyên ơi, về chú và mạ gọi cà.
Duyên cuống lên định lẫn trốn nhưng không kịp nữa. Mỹ đã đẩy cửa sau đi vô trừng mắt nhìn Duyên và Hải. Giáng điệu của Mỹ đầy uất hận đối với Hải và Duyên nàng mĩa mai:
– Chà sung sướng quá hỉ ! Thế ni mà nhà chồng chị biết thì còn mặt mũi chi nữa.
Rồi Mỹ quay lại chỉ mặt Hải mắng:
– Thật là chú nuôi ong tay áo … Anh Hải, có phải anh định phá hoại gia đình nhà chị Duyên không?
Duyên cuống lên còn Hải thì trơ trẻn vì Hải biết Mỹ đang ghen với chàng và Duyên. Duyên năn nỉ em:
– Chi mà mi la dữ rứa?
Mỹ hăm:
– Tui mách với chú, với mạ cho chị thấy.
Duyên cố cãi:
– Ai mần chi mà mi mách?
Mỹ cười chua chát:
– Không mần chi à, tui đứng bên ngoài rình lâu lắm rồi, ông bà mần chi tui biết hết !
Như không cầm được sự ghen tức đối với Hải, Mỹ nhảy sổ đến đánh Hải:
– Anh là thằng khốn nạn nghe không?
Hải cuống lên đành chỉ biết đưa tay đỡ không cho Mỹ cào vào mặt mình. Duyên thấy Mỹ lộng hành đâm ức:
– Mỹ đừng hổn nghe không Mỹ.
Nghe Duyên bảo mình hổn. Mỹ càng uất ức hơn:
– Hổn chi, thằng khốn nạn ni như rứa mà chị còn bênh hắn à. Tui mách với chú, chú gong thằng ni lại cho coi.
Hải sợ Duyên và Mỹ đánh nhau, chàng đành phải đẩy Duyên ra:
– Thôi cô Duyên về đi.
Duyên vẫn còn ấm ức với em gái, lại nghe Hải đuổi mình về nàng uất hận:
– Anh sợ hắn ! Răng con ni hổn rứa.
– Thượng bất chính hạ tắc loạn, mình có ra răng thì người ta mới hổn chứ !
Nghe Mỹ nói, Duyên lồng lên:
– A mi ghen phải không?
Mỹ cũng không vừa:
– Ghen chi có chồng mà còn ngủ mí trai, làm xấu hổ cho gia đình còn mở mồm à. Được rồi tôi về mách với chú !
Nghe Mỹ dọa Duyên đâm hoảng, nếu Mỹ mách thật thì phiền lắm. Dù sao Duyên cũng là con dâu của Cụ Thượng Thơ đầu triều Duyên đành phải đấu dịu với Mỹ:
– Mi mần xấu tao thì mi cũng chả đẹp chi …
Lúc nầy Mỹ thấy Duyên đã đấu dịu nàng lại quay sang khũng bố Hải:
– Còn thằng khốn nạn ni nữa. Mi không biết chị ấy có chồng rồi răng mi còn dụ dổ chị đó?
Hải không còn biết nói răng vì chàng biết Mỹ đang ghen với cả chàng lẫn Duyên. Hải vụng về nói:
– Thôi mà cô Mỹ cô làm chi dữ rứa. Thôi cô Duyên về đi …
Duyên vội vả xốc lại quần áo rồi nàng vội quay ra, mỡ cửa ra đường, nàng ngượng ngùng đi về nhà …
Thấy Duyên đi rồi Mỹ mới hành hạ Hải:
– Anh là thằng khốn nạn … Tui không ngờ anh đuổi tui ra để anh hú hí với chị Duyên …
Hải nhe răng cười nắm lấy tay Mỹ, Mỹ vùng vằng giật tay ra mắng:
– Buông ra, đồ khốn nạn. Rứa mà anh còn nhe răng cười được à !
Hải nham nhở:
– Không cười thi khóc răng?
– Cười chi?
– Cười chứ còn cười chi nữa. Thôi mà Mỹ bớt giận làm lành coi …
Nói rồi Hải ôm lấy Mỹ, Mỹ sợ Duyên còn đứng bên ngoài, giằng co rồi chỉ ra ngoài mới nói:
– Chị Duyên mà thấy chị ta chửi lên đầu đó hỉ.
Hải đâm hoảng nhìn ra ngoài, không thấy Duyên bèn nói:
– Cô Duyên về rồi …
Mỹ hỏi:
– Chắc không?
Hải cười đáp:
– Thì ra coi có cô Duyên không?
Mỹ đi ra phía cửa ngành tả, ngành hữu không thấy ai bèn cài then lại cẩn thận rồi quay vô, Mỹ nắm lấy tay Hải nói:
– Bây chừ tui mới hỏi tội anh. Anh đểu giả quá mạng mà.
– Răng mà đểu?
Mỹ nghiêm nghị nói:
– Anh định hoa thơm đánh cả cụm phải không?
Hải cải:
– Thì cô Duyên đã có chồng rồi mà.
– Có chồng rồi mà anh còn rứa à?
– Rứa là răng?
Mỹ véo vào tay Hải:
– Còn răng nữa à … Anh làm chi anh biết đó …
Hải đành phải nói liều:
– Không rứa cô Duyên lại nghi.
– Nghi răng?
– Nghi anh với Mỹ chứ răng nữa.
– Chị Duyên có biết chi mô.
– Đã biểu là cô ấy nghi rồi.
– Ghen hỉ? Tự anh hết. Anh tham lam quá.
Hải không còn biết nói răng nữa. Chàng đành phải làm cho Mỹ không nói được nữa nhưng Mỹ vẫn còn ghen với Duyên nên khi Hải vừa đụng đến người Mỹ đã hất tay Hải ra, nhưng Hải đâm lì cố làm cho Mỹ phải chịu trận trước sự tấn công của Hải.
Trong khi ấy, Duyên buồn rầu trở về nhà. Nàng hậm hực với em gái. Bà Cai thấy Duyên bèn hỏi:
– Con đi mô về đó Duyên.
Duyên giật mình tưởng mẹ nàng biết chuyện bên nhà Hải rồi nhưng rồi nàng cũng lấy được bình tĩnh đáp:
– Con chạy sang lối xóm một chúc …
Bà Cai gật đầu nói:
– Ừ, con cũng nên đi thăm bà con lối xom để người ta khỏi buồn.
Duyên chán ngán:
– Con định sáng mai, con về Huế mẹ ạ.
Bà Cai gật đầu đáp:
– Ừ chú con cũng vừa bàn với mạ là trên Quan Huyện cũng nhắn về gọi con lên đó.
Duyên nghe đến Quan Huyện nhắn lên, nàng mĩm cười đắc ý. Nàng nghĩ đến Quan Huyện, người đàn ông đã chiếm đoạt phút đầu tiên của cuộc đời nàng. Đứa con nàng mang thai trong bụng có thể là con của Quan Huyện chớ không phải là của cậu Chó, người chồng chính thức của Duyên.
Duyên vô trong nhà lấy chiếc va ly nàng ra để soạn lại quần áo thì Mỹ ở bên nhà Hải về.
Bà Cai thấy Mỹ bèn gọi lại nói:
– Mi vô coi chị mi cần chi không? Ngày mai hắn đã về Huyện rồi đó?
Nghe tin Duyên trở về Huyện, Mỹ bỉu môi nói:
– Thì về đi chứ ở đây mần chi nữa?
Bà Cai cau mặt gắt:
– Mi mần chi mà như hai gái lấy một chồng rứa …
Mỹ đâm hoảng tưởng mạ nàng đã biết chuyện ghen tuông giữa nàng với Duyên nhưng bà Cai đã nói:
– Mi vô coi chị mi có cần chi không? Thật tội nghiệp, hắn đi lấy chồng sang trọng cho chú mi, không có hắn thì mần răng mà chú mi có chức Cai Tổng như ngày nay được.
– Thằng Hải mô hỉ ! Từ sáng đến chừ không thấy hắn sang để nhờ hắn say ớ lúa nếp để ngày mai cho chị mi đưa lên biếu Quan Huyện anh chồng của mợ Ấm.
Nghe mạ hỏi đến Hải nhưng là để xay lúa nếp cho Duyên. Mỹ có ý không bằng lòng:
– Sáng anh Hải đi cày hai sào ruộng của nhà mình, anh ni còn phải nghỉ chớ. Mạ làm như người ta là người ăn, người mần của mình không bằng?
Vừa lúc đó, Hải từ ngoài cổng đi vô:
– Anh Hải vô mạ tui hỏi cà …
Bà Cai thấy Hải bèn nói:
– Hải mi xay giúp mợ Ấm mớ lúa nếp. Ngày mai mợ Ấm về Huyện rồi …
Nghe Duyên sắp về Huyện, Hải thấy thương Duyên, giận Mỹ nên nàng trở về nhà chồng. Một mối buồn dâng lên len lén xâm nhập lòng chàng. Hải ngơ ngác tìm Duyên nhưng không thấy Duyên đâu trong khi đó Mỹ đứng ở nhà ngang nhìn ra. Hải đi vô nhà ngang để đặt cối say và giả gạo, gặp Mỹ Hải khẻ hỏi:
– Cô Duyên mô?
Mỹ trừng mắt hỏi:
– Hỏi mần chi?
Hải im lặng. Chàng đi lấy thúng vào buồng thóc để xúc lúa nếp ra xay. Duyên ngồi trong buồng xếp lại những đồ dùng của nàng. Vào buồng thóc, Hải phải đi ngang qua buồng mà Duyên đang ngồi. Gặp Duyên Hải khẻ hỏi:
– Mai Duyên về Huế à?
Duyên ngước lên nhìn Hải. Nàng khẻ gật mà không trả lời. Nét mặt của Duyên càng buồn càng xinh đẹp. Duyên buồn nản với số kiếp của nàng. Nàng vẫn có nhiều cảm tình với Hải, chàng trai quê thành thật, chăm chỉ.
Hải sợ Duyên giận mình nên chàng đứng tần ngần bên Duyên rồi tay chàng đặt trên vai Duyên khẻ nói:
– Duyên giận tui phải không?
Duyên cúi mặt không đáp thì Hải đã nói:
– Tui mần chi mà Duyên giận. Còn cô Mỹ thì là em Duyên. Cô ni còn trẻ quá: Ngựa con háu đá. Duyên chấp mần chi.
Duyên như trút được nổi hậm hực:
– Nhưng hắn hổn quá chừng.
– Bao giờ Duyên trở về Huế?
Duyên nghẹn ngào nhớ tiếc không trả lời. Nàng biết lần này ra đi chắc chi nàng còn trở về quê cũ để gặp Hải được nữa.
Bên ngoài Mỹ thấy Hải vô xúc lúa lâu nàng réo gọi:
– Anh Hải vô ngủ trong đó …
Duyên cau mặt lắc đầu quay nhìn Hải khẻ nói:
– Mỹ hắn ghen với anh đó à !
Hải lặng thinh không đáp nhưng bổng có tiếng bước chân bên ngoài. Hải vội sang buồng để lúc vục thùng vô cót lúa đem ra xay.
Bà Cai đi vô buồng, chỗ Duyên ngồi xếp đồ đạc trong va ly. Bà ngồi xà bên con gái. Khi đó Hải đã xúc xong lúa nếp ra ngoài, đi qua phòng của Duyên, bà Cai bèn gọi giật Hải lại:
– Hải mi xúc nhiều nhiều, xay khăm khá chút hỉ ! Để còn gửi lên Huế biếu ngoài nớ nữa. Ừ không hiểu chồng con Duyên có thích ăn xôi nếp không. Mấy sào lúa nếp ngoài ni lấy giống từ Thanh Hóa, thơm lắm, để mạ biểu xay nhiều nhiều giử ra ngoài nớ cho vợ chồng con.
Duyên biết mạ không hề biết mặt mũi chồng nàng, người chồng nàng tàn tật chỉ biết bò và tru lên như chó tru. Duyên thấy ngượng nghịu đau đớn cho số phận.
Hải thương Duyên vô hạn. Chàng không trách Duyên đã bỏ chàng đi lấy chồng giàu sang, Hải không ngờ Duyên cũng cay đắng khổ sở. Lòng nàng đã chết, không còn biết yêu là gì nữa. Đối với cậu Chó người chồng tật nguyền mang tiếng là con quan Đầu Triều, nàng không một chút yêu thương. Mỗi lần vào trong chỗ chồng nàng nằm và người chồng ấy, dâm tánh nổi dậy khùng khùng, khật khật, hùng hùng, hổ hổ chẳng một chút quyến luyến xoa dịu. Nếu nói rằng, lấy chồng để thỏa mãn xác thịt thì với Duyên ngày nay quả đã thỏa mãn lắm rồi vì có thể nói rằng, chưa có một người chồng nào lại khỏe đầy đủ sức có nhiều đặc tánh ái ân của người đàn ông như Lao Ái đời Tần Thủy Hoàng và Lã Bất Vi. Chỉ tiếc rằng chồng nàng cậu Chó không biết vỗ về an ủi nàng, không khéo léo nhưng Quan Huyện, không ngây thơ quý hóa như Hải.
Duyên khẻ thở dài, mắt ngấn lệ. Bà Cai tưởng nàng thương nhớ cha mẹ, quyến luyến với gia đình nàng khi nàng sắp phải trở về nhà chồng. Duyên thở dài là chán ngán cho duyên kiếp của nàng. Duyên ứa lệ vì nhớ đến những câu hổn hào của Mỹ.
Hải đã xúc xong đóng lúa nếp mang ra chỗ xay lúa thì Mỹ đã đứng đó rồi. Nàng đã quét sạnh cối xay cho Hải. Mỹ lại gần Hải khẻ hỏi:
– Chị Duyên mần chi trong nớ?
Hải buồn rầu đáp:
– Cô nớ đang xếp quần áo để ngày mai vô Huế.
Mỹ thích thú nhưng nàng vẫn nói giọng đay nghiến:
– Ừ cũng nên về đi thì hơn …
Hải nhìn Mỹ bằng cặp mắt hờn trách:
– Cô Duyên có vẽ buồn lắm …
– Răng mà buồn ai? Ai mần chi chị nớ mà buồn … Mọi việc là tự anh hết …
– Răng tự tui?
– Tự anh tham lam quá hỉ.
Hải biết mình đã trái nên chàng im lặng, cho lúa vào cối, rồi giậm chân chòe ra xay lúa. Tiếng cối xay nghe ì ì đều đều chỉ thoáng một lát là hết thùng lúa nếp. Mỹ cúi xuống lấy chiếc thúng rồi hỏi:
– Lấy nửa không anh Hải?
Hải đáp:
– Cô vô hỏi mạ coi có xay nửa không?
Mỹ cầm chiếc thúng đi vô buồng để lúa. Mỹ đi ngang qua chỗ Duyên ngồi xếp quần áo, thấy Duyên có vẽ buồn, mắt đỏ hoe ngấn lệ. Mỹ lại thấy nao nao thương chị.
Bà Cai vẫn ngồi bên Duyên thấy Mỹ vô xúc lúa bèn nói:
– Mi lấy mớ ngô, mớ đậu đem cho chị mi ăn, ngày mai chị mi vô Huế rồi nó …
Mỹ lẳng lặng đi xúc lúa không trả lời mẹ. Bà Cai tưởng Mỹ không nghe lời bà bảo bèn dục:
– Mỹ mi lấy bắp với đậu bưng lên nói cho chị mi ăn nghen Mỹ?
Mỹ gắt:
– Dợ, để con xúc lúa cho anh Hải xay rồi con đi lấy ngô và đậu ra bưng …
Mỹ xúc gần đầy thúng lúa nếp bưng ra chỗ Hải xay lúa dằn dổi trước mặt Hải:
– Mạ coi chừng chiều mợ Ấm quá … Mạ bưng ngô với đậu ợ Ấm để ngày mai mợ Ấm về Huế. Còn anh nữa, có chi biếu mợ Ấm thì đem ra biếu đi không mợ Ấm về Huế mang tiếc mang thương về …
Hải biết Mỹ còn ghen với Duyên nên chàng đành lặng thinh cố xay liền tay cho tiếng cối xay làm át tiếng nói của Mỹ để chàng khỏi phải nghe lời đay nghiến bâng quơ của Mỹ. Nhưng từ lúc nghe Mỹ nói ngày mai Duyên trở về Huế, Hải thấy một nổi buồn len lén dâng lên trong lòng chàng. Dù có Mỹ ở bên, dù Mỹ đã dâng hiến tất cả cho Hải nhưng ở mối tình đầu, Hải không làm sao quên được Duyên. Mấy hôm nay Duyên về quê, Hải thấy đời mình vui hẳn lên, sống một cách đầy đủ và thoải mái. Thế mà hôm nay, chưa vui xum hiệp đã buồn chia ly. Hải thờ thẩn chán nản.
Từ ngoài ngỏ, tiếng chó sủa vang …
Mỹ nhìn ra ngõ thấy một người lính lệ, tay cầm con roi ve vẩy dọn đàn chó đang sổ ra cắn. Gã lên tiếng hỏi:
– Có ai trong nhà không? Tui là Cửu Nghi đây, muốn vô thăm thầy Cai có việc quan cần lắm.
Mỹ vội vả đứng dậy chạy ra cổng đuổi mấy con chó vô nhà, lễ phép nói với gã lính lệ:
– Mời ông Cửu vô chơi xơi nước đã, chú tui lên xóm trên sắp về đó.
Cửu Nghi tươi cười nhìn Mỹ đáp:
– Cám ơn cô đó, nhưng nè cô em coi dùm mấy con cầy con khốn nạn đó nhe răng trông ớn quá. Chúng nó mà tớp tui một miếng thì chết rồi cô em ơi !
Mỹ cười nói:
– Ông Cửu Nghi cứ tự nhiên đi vô tôi dánh chó à.
Cửu Nghi rón rén đi vào trong nhà nhưng tay gã vẫn ngo ngoe con roi dài đánh chó đề phòng mấy con khuyển đang gầm gừ. Mỹ đưa Cửu Nghi vô nhà rồi lên tiếng gọi mẹ:
– Mẹ ơi ! Có ông Cửu Nghi trên Huyên xuống hỏi chú đó.
Nghe Mỹ gọi bà Cai, Cửu Nghi vội lên tiếng chào:
– Dạ thưa bà Cai, tôi ở trên Huyện xuống có thơ cần đưa cho thầy Cai. Thơ của Quan Huyện đó …
Bà Cai Huong Thạnh từ trong nhà đi ra:
– Chào ông Cửu Nghi, nhà tôi vừa đi lên xóm trên đó … Mỹ à, mi nhờ anh Hải đi tìm chú mi về coi thơ chi đó …
Mỹ cười nói:
– Thì mạ cứ nhận rồi đưa anh Hải đọc coi thơ chi đó vì chú có về thì cũng phải nhờ anh Hải đọc hộ mà.
Bà Cai gật đầu:
– Ừ hỉ, rứa mà tao quên đó.
Bà Cai quay sang phía Cửu Nghi hỏi:
– Thơ đâu ông Cửu? Mỹ, mi lấy nước, trầu, thuốc mời ông Cửu.
Cửu Nghi lấy trong chiếc túi dết đeo bên hông ra 1 phong thư trao cho bà Cai, bà Cai Hương Thạnh bảo Mỹ:
– Gọi thằng Hải lên tao nhờ chút Mỹ.
Mỹ chạy xuống chổ Hải đứng xay lúa:
– Anh Hải lên mạ tui hỏi chi cà?
Hải hỏi:
– Mạ gọi chi đó?
– Có thơ trên Huyện gửi về cho chú, chú đi vắng, mạ nhờ anh đọc hộ.
Mỹ cười đáp:
– Mạ đọc răng được … Anh đọc hộ mạ chứ …
Hải cười nói:
– Thì tui đọc ạ nghe có được không? Lỡ chú về thì răng.
– Ừ ! hỉ …
Bổng tiếng Cửu Nghi nói từ trên nhà vọng xuống:
– Thầy Cai về đó … Mau quá hỉ tưởng không gặp thầy Cai, có thơ Quan Huyện gửi về thầy Cai đó …
Mỹ nhìn ra đồng thấy chú nàng đã về, bèn nói:
– Chú về rồi, anh Hải lên đọc thơ cho chú nghe cà …
Hải ngưng tay xay, kéo chiếc khăn mặt nâu đi lên trên nhà.
Thầy Cai Hương Thạnh, ngồi đối diện với Cửu Nghi, cầm bức thư của Quan Huyện từ tay bà Cai trao lại:
– Tui tưởng ông chưa về, định biểu thằng Hải đọc coi thư chi?
Nghe vợ nói, thầy Cai trừng mắt nhìn bà Cai:
– Biết thơ chi mà biểu hắn đọc, thơ việc quan của người ta đàn bà trẻ con nghe răng được …
Bà Cai trừng mắt nhìn chồng:
– Việc quan thì răng, tui không đọc được hỉ !
Bà Cai là người quán xuyến nên ngay từ khi mới lấy thầy Cai, bà Cai đã có giọng hách dịch bắt nạt thầy Cai. Mọi việc trong gia đình đều do bà Cai đảm đang và nhiều lúc ngay cả việc quan việc dân cũng do bà Cai chỉ huy hết nên thầy Cai nể vợ lắm. Lần này trước mặt Cửu Nghi, thầy Cai lên giọng quan chức nhà nước để bắt nạt bà Cai, nào ngờ đâu bà Cai cũng không chịu nhượng bộ, bà vặn lại thầy Cai làm thầy Cai ngồi im. Vừa lúc đó Hải đi lên bà Cai giằng bì thơ trong tay chồng đưa cho Hải nói:
– Mi đọc coi thơ chi rứa?
Hải ngập ngừng chưa dám xé thơ ra đọc thì bà Cai đã dục:
– Đọc coi thơ chi?
Hải liếc nhìn thầy Cai, thầy Cai ngồi im, Hải mới dám xé thơ ra đọc:
Gửi Thầy Cai Tổng Hương Thạnh.
Thầy Cai Tổng.
Cụ Lớn trên Huế chạy thơ về Huyện dục thím Bảy về Huế ngay vì chú Bẩy cũng mong thím Bẩy.
Thầy Cai biểu thím Bẩy lên Huyện rồi tui cho xe đưa về Huế. Cụ Lớn đang mong thím Bẩy.
Lê Tri Huyện Hương.
Ấn ký.
Nghe Hải đọc bà Cai hãnh diện đáp:
– Tưởng thơ chi? Thật là việc quan nóng như nước là chỉ việc dục mợ Ấm về Huế mà cũng chạy thơ, cho ông Cửu từ Huyện về đây như việc quan khẩn cấp lắm không bằng.
Nghe vợ nói giọng đỏng đảnh, hách dịch, thầy Cai cũng có ý ngượng với Cửu Nghi, thầy lên giọng kẻ cả:
– Thơ của quan Huyện chớ đưa à … Việc ni từ trên Cụ Lớn ở kinh đây gọi mợ Ấm về.
Rồi thầy Cai gọi lớn:
– Mợ Ấm đâu rồi, có thơ của Cụ Lớn ngoài kinh đưa về, mợ Ấm ra mà nghe.
Duyên ngồi trong nhà thu xếp quần áo để ngày mai thở về nhà chồng. Nghe cha gọi bèn lật đật đi ra. Cửu Nghi thấy Duyên thì biết là mợ Ấm, em dâu của Quan Huyên nên gã Cửu Nghi đứng dậy lễ phép chào:
– Bẩm mợ Ấm …
Duyên khẻ gật đầu rất là quan cách hỏi:
– Chú ở trên anh Huyện tui phải không?
– Dợ.
Hải thấy Duyên sang trọng thật hách dịch. Với ông Cửu lính lệ hách dịch khủng khiếp, đánh dân như thế mà rất hiền lành, nhũn nhặn sợ sệt trước Duyên.
Duyên hỏi:
– Anh Huyện tui có ở trên Huyện?
Cửu Nghi đáp:
– Dợ, bẩm mợ Ấm, Quan Huyện có trên Huyện chỉ có quan bà với các cô cậu ra kinh.
Nghe Cửu Nghi nói, bà Huyện đã ra Huế, Quan Huyện viếc thơ gọi nàng ra Huế, Quan Huyện viếc thơ gọi nàng ra Huyện rồi mới về Huế thì nàng nghĩ ngay đến việc Quan Huyện muốn gặp Duyên trong cơ hội bà Huyện đi vắng, Duyên mĩm cười hãnh diện trước Hải. Anh chàng nhà quê mà mấy hôm nay, nàng nghỉ đến tình cũ, nghĩa xưa đã cho chàng tất cả.
Duyên nói với chú và mạ:
– Giờ đã chiều rồi không biết lên Huyện có kịp không !
Cửu Nghi tưởng Duyên muốn ra Huyện bây giờ bèn đáp:
– Bẩm mợ Ấm, nhà cháu cũng về Huyện bây chừ mợ Ấm ra quán Móng có xe kéo lên Huyện còn sớm. Nhà cháu có thể theo hầu mợ Ấm được …
Duyên gật đầu nói:
– Thưa chú mạ hay con lên Huyện bây chừ …
Thầy Cai đáp:
– Để mai đi với chú vì mai chú cũng phải lên Huyện trình với Quan Huyện một vài việc trong Tổng đạo ni tụi Cò Quá vừa ở Lao, đứa ở Côn Đảo về coi bộ muốn làm loạn răng mà chúng nó đánh thịt cầy, thịt heo luôn …
Nghe đến việc quan, Cửu Nghi góp chuyện ngay:
– Dợ, bẩm thầy Cai bọn làm Hội kín đó có bao giờ chừ chúng nó chừ được. Đứa mô đã vô Hội kín Hội hở rồi là như bị bùa mê, thuốc lú không mần răng cho chúng nó dứt được, làm răng chúng nó cũng hoạt động trở lại. Dạ bẩm thầy Cai trong Tổng mình mà có bọn đó thì phiền lắm.
Hải thấy Duyên sắp về kinh, chàng thờ thẩn nhớ thương. Hải quay xuống nhà ngang để xay nốt mấy cối lúa đã nghe bà Cai gọi:
– Hải !
Hải dừng lại nghe:
– Bẩm bà Cai gọi con?
– Ừ, mi đã xay rồi mấy thúng lúa nếp ợ Ấm chưa?
– Dợ, bẩm sắp rồi thưa bà Cai:
– Xuống xay lẹ rồi còn phải giã cho trắng. Thứ nếp ni là nếp cái giống từ Thanh Hóa gửi vô, ngon dẻo lại thơm phức.
Rồi bà Cai quay lại bảo Duyên:
– Mai hãy lên a Duyên con. Chiều nay thằng Hải giã xong mấy thúng nếp, mạ ang về kinh biếu Cụ Thượng và cho chồng con nữa … Thứ nếp ni quý lắm hỉ. Chồng mi thích ăn xôi không con, Duyên.
Thầy Cai cười nói:
– Bên nhà chồng hắn thiếu chi, nhà người ta là Quan Huyện nhứt phẩm triều đình thứ chi mà không có.
Bà Cai đồng ý với chồng:
– Ừ hỉ !
Cửu Nghi hưởng ứng đáp ngay:
– Dợ, bẩm trên Cụ Thượng Bộ Lại thì thứ chi mà không có, trong tay Cụ Thượng trông hết trăm quan trong triều cũng như quan ngoài trấn … Dạ, bẩm thầy Cai, nếu tui được nhờ vào bóng của mợ Ấm đây thì chức Đội Lệ là nắm chắc. Dạ, bẩm Cụ Lớn bằng lòng là xong ngay. Tui có người bạn mới được Tòng Cửu Phẩm mà được gửi gắm, chỉ trong một năm là lên đến Tòng Ngã Phẩm rồi đi Đội Lệ Tuy Nghĩa, một đời sung sướng:
Rồi Cửu Nghi gãi tai lễ phép thưa với Duyên:
– Dạ bẩm mợ Ấm, nếu mợ Ấm thương nhà cháu nhận cháu là con cháu thầy Cai đây thì thật là mợ Ấm thương cả nhà cháu, phúc đức nhà cháu đến ngày phát rồi. Nhà cháu được đi Đội Lệ thì ơn đó muôn đời nhà cháu không dám quên ơn thầy Cai, cô Cai và mợ Ấm …
Cửu Nghi suýt xoa tiếc cơ hội ngàn vàng, Cửu Nghi nài nĩ:
– Dạ, bẩm mợ Ấm, nhà cháu xin thưa với mợ Ấm trước, mợ Ấm là dâu con của Cụ Thượng ngoài nớ, xin mợ Ấm chú ý cho hễ có cơ hội thì mợ Ấm giả ơn cho nhà cháu. Nhà cháu xin sống thì tết mà chết thì giỗ, không răng chứ nhà cháu quên ơn mợ Ấm …
Rồi Cửu Nghi làm bộ sốt sắng chăm sóc việc Duyên về Huyện:
– Dạ, bẩm mợ Ấm có về Huyện bây chừ để nhà cháu ra quán Móng gọi xe kéo vô hầu mợ Ấm …
Duyên nhìn mẹ như để dò xét ý tứ. Bà Cai lắc đầu nói:
– Chi mà phải đi lật đật cho khổ. Mai chú con cũng lên Huyện. Hai chú con cùng đi sớm át. Vả lại còn mấy thúng nếp đưa ra ngoài nớ biếu nữa …
Duyên ngoay ngoãi nói:
– Mấy thúng nếp con mang răng được …
– Ngồi xe mà con …
– Xe cũng không nổi …
– Bà Cai nghĩ ngay đến Hải:
– Như ri, để mạ biểu thằng Hải gánh mấy thúng nếp ra Huyện theo con …
Duyên gật đầu quay vô nhà trong …
Hải xuống nhà ngang khi Mỹ đang sàng gạo cho Hải xay nốt mấy cối lúa nếp. Thấy Hải xuống Mỹ hỏi?
– Thơ chi đó anh Hải?
– Thơ Quan Huyện gọi cô Duyên về Huế?
Mỹ vẫn còn tức tối với chị nên khi nghe Hải nói Duyên sắp về Huế Mỹ nguých một cái thật dài rồi nói?
– Không về ngoài nớ, ở đây thêm xấu, thêm hổ chứ chi nữa …
Hải biết Mỹ còn ghen nên chàng không dám hỏi thêm đều chi nữa. Hải lấy lúa đổ vào cối đứng xay Mỹ thấy Hải có vẽ buồn bèn hỏi:
– Nghe tin mợ Ấm về Huế, anh có vẻ buồn lắm hỉ !
Hải đành chống đối:
– Răng mà buồn, người ta về với chồng người ta mắc mớ chi đến mình mà buồn.
– Không buồn nhưng nhớ phải không?
– Nhớ răng được.
Mỹ đay nghiến chuyện cũ:
– Nhớ chuyện trưa ni đó … Trông mặt anh mà người ta phát ghét.
– Ai mần chi mà ghét?
– Không mần chi hỉ !
Mỹ có vẻ ghen uất với Hải nên nàng cầm chiếc sàng đánh xuống chân Hải. Hải đau nhăn mặt vội rụt chân lại nhưng không kịp. Thấy Hải bị đánh đau đâm thương nhưng nàng không bỏ giọng đay nghiến:
– Ai biểu anh tham lam, trưa ni tui mà có con dao, tui vô tui đâm chết anh rồi.
Nghe Mỹ nói Hải đâm ớn … Dám Lắm chứ à, đàn bà đã ghen lên thì họ còn sợ chi nữa. Hải nghĩ đến lưỡi dao dâm vào bụng chảy máu đỏ lòm, ruột ra hàng đống mà đâm sợ, Hải dọa Mỹ:
– Em đâm tui chết, em ở tù nè.
Mỹ trừng mắt đáp:
– Tù cũng được, sợ chi mô !
Hải xay xong mấy thúng lúa nếp thì Mỹ cũng đã sàng xong. Hải cúi xuống lau cối giã gạo. Chàng nghĩ đến câu hò tình tứ của người con gái bên giòng sông bất giác, Hải khẻ hò:
– Tuyền ngược em bỏ sào xuôi.
– Khuê sông bỏ vắng cho người sầu riêng.
Nghe Hải hò Mỹ nhìn Hải mỉm cười, nàng đáp lại bằng giọng hò mái dậy:
– Trèo lên cây tắt, tắt lòng.
– Bước sang cây thị, lại hòng thanh yên.
Hải nghe Mỹ hò, chàng biết Mỹ vẫn còn oán trách chàng. Hải lau xong cối giã bèn quay sang bảo Mỹ:
– Rồi chưa em đổ gạo vô mà giã mau lên.
Mỹ vùng vằng:
– Chi mà vội rứa?
– Thì mần au xong mà nghĩ hỉ !
Mỹ đem gạo đã sàng ra trút vào cối giã gạo. Hải nhón chân cho chầy nhấc bổng lên. Mỹ trọn gạo xong nàng đứng lên phía sau chày giã. Hải vội lùi xuống cho Mỹ đứng trước mình, Mỹ mĩm cười nhìn Hải nói:
– Anh khôn rứa …
Hải cười đáp:
– Chi mà khôn?
– Răng anh không đứng trước?
– Thì anh nhường em đứng đàng trước để anh giã cho khỏe, em hổng cần nhún cũng được …
Mỹ cười:
– Chứ không phải đứng sau người ta để lợi dụng à …
Hải cười:
– Thì cũng nhờ một tý mà …
Mỹ chỉ vào buồng, nói:
– Răng không nhờ mợ Ấm?
– Răng em nói dai như đĩa đói.
– Còn nói mãi nghen. Ai biểu anh đuổi em ra để anh hú hí với chị người ta …
Hải nói liều:
– Thì cũng chiều cô Duyên một tí.
Nghe Hải nói liều, Mỹ đưa tay ra đàng sau bẹp vào đùi Hải làm Hải cuống lên rút đùi lại, Mỹ nắm hụt liền thọi vào bụng Hải:
– Đồ khốn nạn …
Hải mĩm cười đẩy Mỹ ra phía trước rồi nói:
– Thôi giã đi au xong.
Mỹ với tay cầm sợ giây mắc từ sàn nhà xuống, nhún mình giã gạo, đứng phía sau Mỹ Hải thấy người Mỹ thon chắc, chiếc áo cánh nâu làm nổi bậc màu dau trắng ngần của chiếc gáy đẹp. Đôi mông của Mỹ tròn no nhún nhẩy khi nàng nhún xuống giả gạo. Hai đôi chân đứng nghiêng về phía vách. Bàn tay của Hải vòng ra phía trước đụng vào người Mỹ, Mỹ giật mình cuối xuống thấy tay Hải đang lần mò. Nàng cầm tay Hải kéo xuống …
– Mần chi đây … Vô trong mà mò mợ Ấm …
……………………………
Mỹ như không chịu nổi lối khiêu khích của Hải, nàng khẻ hỏi Hải:
– Mạ và chị Cò Ty về chưa?
Hải đáp:
– Chưa, mãi tối mịt mạ với chị Cò và mấy đứa cháu mới về …
– Ở nhà anh nấu cơm à.
Hải gật đầu:
– Ừ, chứ còn ai vô đó mà nấu nữa.
Mỹ nói:
– Để em sang nấu cơm hộ anh hỉ !
– Rang chừ em qua?
– Giã xong mấy cối gạo ni đã.
– Giã hết mấy cối gạo ni thì đến chiều chưa xong.
– Chả lẽ bỏ đi nấu cơm chị Duyên nghi ngay.
– Nghi chi?
– Còn hỏi, nghi chớ còn nghi chi nữa. Tự anh hết, anh làm chi nớ nghi tùm lum hết … Đàn ông các anh tham lam quá.
Thấy Mỹ lái sang chuyện Duyên Hải sợ Mỹ lại ghen nên chàng ghé gần tai Mỹ khẻ nói:
– Giã xong, cối nì thôi mình lẻn về nhà Mỹ nghen.
Mỹ biết Hải tính này nọ, nàng bèn biến kế:
– Rứa thì anh phải về trước đi, để em giã gạo cho rồi em qua sau.
Rềnh ràng mãi người ta biết, lúc ni, chú và mạ đang tiếp lão Cửu Nghi, bà Duyên đang bận xếp quần áo mình sang là yên mà.
Hải gật đầu đồng ý:
– Anh về nghen.
– Sang ngay nghe em.
Mỹ mĩm cười gật đầu.
Hải bước xuống đất, đi trong nhà bếp ra đàng sau, leo qua mấy hàng dâm bụt là về đến nhà Hải. Đứng bên nhà thầy Cai có thể gọi Hải dễ dàng.