Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 10
Lụa ngồi dưới nhà ngang đang nói chuyện với mấy người làm trong dinh Cụ Lớn thì thím Tám Canh đã chỉ ra ngoài nói:
– Kìa mợ Bẩy nhìn coi. Mợ Bẩy hai đó. Trông mợ Bẩy hai xinh lắm mà, tha hồ cậu Bẩy sung sướng mê tơi ra nghen.
Lão Bát Hành người lính già hầu trong dinh Cụ Lớn từ lâu cười cười:
– Mụ ni thật hay. Chuyện trong nhà cậu Ấm con qan thì biết bao vợ cho xuể. Mà chẳng ai cả, chính mụ vừa đưa mợ hai xuống cho cậu Bẩy chứ còn ai nữa. Việc chi mụ còn phải mếch với mợ lớn làm chi. Sớm muộn chi rồi chị em trong nhà hai mợ cũng phải gặp nhau chớ!
Lụa thấy nghẹn ngào tưng tức. Tuy không yêu cậu Chó nhưng Lụa cũng thấy ghen tức, Lụa nhìn theo tay chỉ của mụ Tám Canh, Lụa thấy một cô gái thật xinh đẹp, nước da trắng như trứng gà bóc, đôi mắt nhung tuyệt đẹp, miệng đỏ chói thật là duyên dáng. Lụa cũng phải khen:
– Trông xinh quá hỉ! Người đẹp như thế kia mà đưa cho cậu Bẩy thì cũng phí đi. Sao không lấy chồng khác lại vô đây làm chi?
Lụa nói thế mà nàng không nghĩ đến thân nàng. Do đó khi nghe nàng nói mọi người đều nhìn nàng mỉm cười.
Duyên đi nhanh xuống nhà dưới. Mụ Tám Canh liền gọi nàng Duyên lại để giới thiệu với Lụa:
– Mợ Bẩy hai ơi! Đây là mợ Bẩy lớn đó. Mợ Bẩy lớn có mang gần ngày sanh rồi nên Cụ Lớn mới đón mợ về hầu hạ cậu Bẩy, chị em trong nhà với nhau. Mợ hai chào mợ lớn đi…
Duyên ngạc nhiên nhìn Lụa khẽ nhích miệng để chào, Lụa cũng ra điệu kẻ cả chỉ gật đầu cũng không trả lời chi hết. Mụ Tám Canh một mụ già có tánh hay xiểm để cho Lụa và Duyên gây nhau. Mụ biết dù cậu Chó chỉ là một gã đàn ông mang lốt người nhưng giống loài khuyển, cũng biết yêu đương, cũng thích thú chuyện gối chăn lại được tiếng là cậu Ấm con trai của Quan Thượng Thơ Nhứt Phẩm Triều Đình nên làm gì mà đàn bà, người lấy cậu Chó làm chồng lại không ghen. Ớt nào là ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng, nhứt là khi nghĩ đến cậu Bẩy hùng hục làm chuyện chiều vợ cậu có sức lực và cậu lại khác người ở chỗ không biết lùi bước trước bất cứ lúc nào mà Lụa hay Duyên đến với cậu.
Giữa lúc tình hình đang có phần gay go thì tiếng cậu Chó tru làm nàng Duyên giật mình. Nàng chưa hề được nghe tiếng cậu Chó tru như thế bao giờ. Nàng mới về đây được hơn một ngày. Nàng đã bị cậu Bẩy nhận làm vợ, đã làm cho nàng so sánh giữa hai anh Quan Huyện và cậu Chó.
Nghe tiếng cậu Chó tru, mấy gã gia nhân và Lụa nhìn nhau để coi ai là người phải xuống cậu Chó. Tiếng cậu Chó lại tru lên nữa. Lần này cậu Chó tru rú lên nghe thật khủng khiếp. Duyên ngạc nhiên nghe tiếng chó tru như là tiếng chó điên mà nàng vẫn thường được nghe mỗi khi có tin đã có chó dại chạy rông ngoài đường. Do đó khi nghe lần đầu tiếng cậu Chó tru, Duyên còn lắng nghe lần thứ hai. Duyên càng ngạc nhiên vì tiếng chó tru gần hơn. Nàng lo ngại liền lên tiếng hỏi:
– Tiếng chó tru ở đâu gần đâu đây đó hỉ. Tiếng chó ni là tiếng chó dại rồi. Trời mùa nắng ni hay có chó dại lắm đó!
Nghe Duyên nói tiếng cậu Bẩy vừa tru là tiếng chó dại, đám gia nhân cười ầm lên làm chính Lụa cũng phải buồn cười nhưng nàng nói móc ngay:
– Cô không biết tiếng chó tru đó là ở đâu à?
Duyên lắc đầu đáp:
– Không!
Ngay khi ấy tiếng cậu Chó lại tru lên thật lớn làm mụ Tám Canh lo ngại bảo Lụa:
– Mợ lớn xuống coi cậu gọi chi cà. Đừng để Cụ Lớn nghe được tiếng tru của cậu Bẩy la rầy chết bây giờ…
Lụa lắc đầu đáp:
– Tui đang nghĩ, xuống làm sao được. Biểu cô hai đây xuống…
Duyên ngơ ngẩn không hiểu là chuyện chi thì mụ Tám Canh đã nói:
– Mợ xuống qua dưới nhà coi cậu Bẩy gọi chi mợ hai. Xuống ngay đừng để Cụ Bà nghe được thì phiền lắm đó.
Duyên đành phải đi xuống chỗ cậu Chó nằm.
Cậu Chó tỉnh dậy, cậu lại thấy nhớ Duyên người con gái đã hầu hạ cậu trưa nay. Cậu tru lên để gọi Duyên xuống. Cậu Chó nằm trên giường cậu lăn bên nọ đạp bên kia. Trong gian nhà lờ mờ tối, cậu Chó nằm chời đợi.
Duyên lật đật đi xuống thì mụ Tám Canh cũng phải xuống theo vì mụ biết dù sao Duyên cũng là người mới, còn nhiều cảnh phải thất kinh vì cử chỉ, vì dáng điệu của cậu Chó, mụ phải đi theo xuống để có điều chi thì an ủi kịp thời nàng Duyên. Mụ Tám Canh biết Cụ Bà đang có vẻ quý mến người con dâu mới này. Duyên ngần ngại đứng bên ngoài, nàng suy nghĩ về tiếng tru liên tiếp của con chó dại nào đó mà nàng nghi ngờ là của cậu Chó, người chồng kỳ lạ của nàng, Duyên buồn tủi. Nàng không ngờ, đời nàng qua tay Quan Huyện anh ruột của cậu Bẩy trong mấy đêm liền nay lại là vợ của cậu Bẩy em ruột Quan Huyện.
Là cô gái quê trước thời phong kiến nghiêm nghị, Duyên chỉ biết tủi thân mà không dám hé răng phàn nàn. Sau đau thương tràn ngập trong lòng nàng, Duyên còn đứng bên ngoài thì mụ Canh đã bảo với Duyên:
– Mợ đứng đây để tui vô, coi cậu Bẩy đã thức chưa?
Mụ rón rén đi vào. Mụ đẩy cửa thì cậu Bẩy ngửng đầu dậy. Mụ biết tánh cậu Chó rồi nên mụ lên tiếng ngay:
– Tui đó nghen cậu Bẩy. Tui đến coi cậu đã dậy chưa để tui biểu mợ hai vô hầu cậu đó. Trời ai lại tung hết cả mền ra thế ni, nhỡ mợ hai vô trông thấy tay chân người ngợm của cậu như thế nầy mợ ấy sợ không ở nữa thì mất vợ nghe không?
Cậu Bẩy nằm im, mụ Tám đập vào vai cậu Bẩy một cái rồi nói với giọng chua cay:
– Đồ quỷ đắp chăn lại mà nằm rồi mợ hai vô đó. Mằm im đó nghen cựa quậy là mất vợ nghe chưa?
Cậu Bẩy cũng có phần khá ngoan, cậu cũng biết giá trị của cậu chỉ là con Quan Lớn nhất phẩm triều đình nên mới có vợ hầu hạ như thế ni chớ những như con người đầy lông lá có tiếng tru như chó tru thì có mà khỉ nó chịu hầu cậu. Cậu Chó nằm im nhưng người cậu ngứa ngáy khó chịu. Sau những cơn truy hoan, nằm mệt một lát trở, cậu Chó lại đòi hỏi mạnh hơn nữa.
Bên ngoài mụ Tám Canh nghếch mắt nhìn qua khe cửa thấy Duyên đã ngồi bên cậu Chó rồi, mụ mỉm cười lẹ làng quay về phía nhà ngang thì gặp Lụa cái bụng chửa lật đật đi về phía phòng của cậu Chó. Mụ Tám Canh nhanh ý biết mợ cả xuống làm gì rồi. Mợ cả trong lúc bụng mang dạ chửa mợ cũng có ý ghen cái lối ghen tức của người đàn bà dù rằng không yêu người chồng nhưng khi thấy kẻ khác ghé vào họ cũng thấy náo nức tưng tức. Tâm trạng đó là của Lụa mà mụ Tám Canh với kinh nghiệm của người đàn bà đã già lụn rồi đã thừa biết.
Mụ Tám Canh bèn hỏi:
– Mợ cả đi đâu đó mợ cả?
Lụa cười đáp:
– Ði coi thiên hạ làm gì nào.
Mụ Tám Canh ranh mãnh đáp:
– Thì cũng thế cả! Nay mợ bụng mang dạ chửa thì mợ hai gánh vác hộ mợ chứ còn gì nữa!
Lụa tức tối:
– Gánh vác cái chi? Mụ ni thúi lắm… Mụ biết chi mà mụ biểu người ta gành vác cho tui. Tui làm sao mà cần người ta phải gánh vác. Thôi mụ câm cái mồm thúi của mụ đi…
Mụ Tám Canh biết Lụa đang ghen. Mụ cười một cách khinh bỉ. Mụ biết khi trước mà nói đến cậu Chó thôi thì tha hồ thiên hạ dèm bĩu xiểm. Thế mà nay lại ghen với cậu Chó nữa cà. Bụng dạ con người nhứt là người đàn bà làm sao mà biết cho được.
Lụa săm săm đi lên phòng của cậu Bẩy. Lụa dừng lại bên ngoài cúi xuống nhìn qua kẽ hở của bức vách. Trong nhà ánh sáng lờ mờ. Nhờ Duyên bận áo trắng nên Lụa nhận ra Duyên dễ dàng. Duyên ngồi trên giường của cậu Chó, còn cậu Chó nằm đắp chiếc chăn chiên ngang bụng. Bàn chân của cậu Chó đen thủi mốc meo thò ra ngoài. Cậu Chó nằm nghiêng. Tay cậu vòng ra ôm lấy ngang lưng Duyên. Duyên cố nghiêng người cho cậu Chó khỏi ôm được nàng trong tầm tay của cậu.
Cậu Chó thấy người vợ xinh đẹp của cậu cố vuột ra khỏi tầm tay của cậu, cậu bèn nghiêng người sang một bên, đưa tay ôm ngang hông Duyên, bàn tay đen nháy đầy lông của cậu Chó đặt ngang trong lòng Duyên. Duyên ngượng ngịu nhưng rồi nàng cũng ngồi im cho cậu Chó muốn làm gì thì làm.
Vì Duyên ngồi nghiêng mặt nhìn nghiêng ra ngoài làm Lụa trông rõ ràng bộ mặt trái soan nước da trắng bóc đôi mắt bồ câu đen nháy miệng cười duyên dáng với đôi môi tươi làm chính Lụa cũng phải khen Duyên là đẹp.
Nhưng tiếc cho cuộc đời của Duyên. Một nàng thôn nữ xinh đẹp như thế không hiểu vì sao lại vào đây lấy làm lẽ một gã đàn ông tàn tật, người chẳng ra người, chó chẳng ra chó. Lụa vì sự nghiệp của cha nàng, đã trót hiến thân ấy người tình của Lụa, mấy chàng học sinh nên nàng đành dâng hiến cho cậu Chó, chịu đựng sự yêu thương vồ vập của cậu Ấm, con trai út của Quan Thượng Thơ đầu triều nhà Nguyễn.
Lụa cố nhìn qua khe cửa để coi cậu Chó hành động ra sao? Là người đã đi trước Lụa biết rõ con người của cậu Chó lắm. Cậu Chó không nói được không có xương sống nhưng cậu rất tinh khôn, cậu biết thiên hạ có vẻ sợ cậu vì cậu có nhiều điểm khác thường đối với những con người bình thường.
Cậu Chó nằm nghiêng mình ôm lấy Duyên. Duyên cúi gầm mặt xuống im lặng. Cậu Chó kéo Duyên nằm xuống bên cậu. Duyên cố gượng để chống lại thì cậu Chó đã nhanh nhẹn đưa chân ra ngáng người Duyên chận Duyên nằm xuống bên cậu.
Duyên phải đành chiều theo cậu Chó người chồng của Duyên. Duyên vội vàng nhấc đầu lên đưa tay hất mái tóc của nàng ra đằng sau lưng cho nàng khỏi nằm chận lên.
Cậu chó cuống cuồng ôm ghì lấy Duyên…
Lụa đứng lên ngoài nhìn qua khe cửa đã trông thấy tất cả. Nàng khẽ thở dài. Lụa không thấy giận hay ghen với Duyên nữa. Bỗng nhiên nàng thấy thương tiếc con người xinh đẹp, nước da trắng bóc đó. Thân thể Duyên lập lờ trong ánh sáng lờ mờ của gian phòng. Cậu Chó đã làm cho Duyên không còn tự chủ được nữa. Hai ngày hôm nay Duyên đã chịu đựng tất cả những gì mà cậu Chó đòi hỏi ở nàng.
Lụa nắm chặt lấy chiếc cột bên nàng còng lưng nhìn qua khe cửa để quan sát cho tỉ mỉ. Cậu Chó đã làm cho Duyên quằn quại trong lòng tay của cậu Chó. Lụa đứng hàng giờ như thế cho đến khi mụ Tám Canh vỗ vào mông nàng khẽ nói.
– Mợ đang có mang đứng lâu như thế đó không nên. Sau sanh khó lắm mà mợ Bẩy!
Lụa quay lại nhìn mụ Tám Canh cười, khẽ thở dài:
– Chà mụ nói tui mới thấy mệt đó.
Mụ Tám Canh thấy Lụa lùi ra bèn ghé mắt nhìn vào lỗ thủng khe cửa, mụ hặc miệng.
– Chà đồ quỷ!
Lụa cười nói:
– Mụ thấy người ta sung sớng không? Thằng quỷ sống đó mà.
– Mợ ghen rồi phải không?
Tuy trong lòng ức mà Lụa vẫn làm ra bộ thản nhiên.
– Ghen chi mụ Tám! Ðời mình kể như bỏ rồi. Vô đây làm dâu cho người ta nhưng chỉ là thỏa mãn cho thằng quỷ sống ấy, người chẳng ra người.
Nói đến đây Lụa sợ đến tai Cụ Bà thì chết. Với cậu Bẩy tuy là một thứ sinh vật người không ra người mà chó không ra chó nhưng là con trai út của Cụ Lớn Thượng Thơ đầu triều.
Mụ Tám đã ngoài 40 tuổi, nhưng trông mụ vẫn còn xuân sắc lắm. Mụ đã ba đời chồng nhưng nay mụ lại độc thân. Mụ hầu trong dinh Cụ Thượng đã lâu. Mụ nấu bếp rất sành nên trong dinh người nào cũng quý mụ. Mụ là một thứ quản gia trông coi trong gia đình, giàn xếp những chuyện nhỏ nhen và cãi vã giữa đám đầy tớ và nhứt là để dụ dỗ những cô gái vào làm vợ cậu Chó chịu nhập phòng với cậu Chó khi ban đầu.
Mụ Tám Canh biết rằng, hễ cô nào chịu chấp nhận chiều đãi cậu Chó thì rồi sau này mụ khỏi phải dỗ dành nữa, cô ta cũng phải xoắn lấy cậu Chó. Mụ Tám Canh có nhiều kinh nghiệm về tình ái nên mụ cho rằng đã ăn ở với cậu Chó rồi thì khó mà xa cậu Chó được. Cậu Chó làm thỏa mãn cho những người đàn bà.
Lụa thấy mụ Tám chen vào lỗ hổng, còng lưng nhìn vào, Lụa đét ngay vào mông của mụ Tám:
– Nè lui ra làm chi mà trông dữ quá…
Mụ Tám mỉm miệng cười, bên trong Duyên nghe có tiếng bàn tay Lụa đét vào mông đít của mụ Tám và tiếng Lụa nói. Nàng giật mình ngoảnh mặt ra nhìn. Duyên biết Lụa đang đứng ngoài nhìn. Nàng hổ thẹn vội hất cậu Chó xuống nhưng cậu Chó như một con thú lồng lộn ôm ghì lấy Duyên. Duyên cau nhặt chỉ ra ngoài ra hiệu cho cậu Chó biết là có người đứng ngoài nhìn…
Lụa thấy Duyên biết mình đứng ngoài nhìn vô, nàng liền kéo mụ Tám lui ra ngoài:
– Con điếm chó biết mình đứng ngoài đó! Ði về không thằng quỷ sống lại sắp tru lên rồi.
Lụa kéo mụ Tám Canh quay đi. Mụ Tám như còn tiếc rẻ. Mụ đỏ ửng mặt nhìn Lụa nói:
– Thằng chả quỷ thật…
Lụa cười không đáp. Mụ Tám lại khiêu chuyện:
– Rau nào sâu ấy Cụ Lớn hồi thiếu thời cũng đã ăn chơi lắm mà…
– Mụ biết chuyện Cụ Lớn ăn chơi. Chà Cụ Bà ghen lắm Iàm sao Cụ Lớn chơi bời cho được…
Mụ Tám cười:
– Ðàn bà càng ghen, đàn ông càng đi chơi dữ…
– Mụ đã có kinh nghiệm nhiều rồi phải không? Lão Quản Canh ngày trước có đi chơi không? Chắc mụ Tám ghen lắm phải không?
Mụ Tám khẽ thở dài, mụ nhớ lại ngày mụ còn là vợ của Quản Canh bây giờ là chưởng cơ vệ lãnh binh trông coi đám lính ngoài Thanh Hóa. Khi lấy Mụ Tám, lão lãnh binh Canh mới chỉ là cai khố vàng, sau nhờ lấy được mụ Tám Cụ Thượng thương cho đi làm Ðội Lệ. Mụ Tám theo chồng ra tận Nghệ An. Mụ có với Quản Canh hai đứa con. Mụ ghen lắm! Mụ Tám cậy thế là nhờ mụ mà Quản Canh đi được Đội Lệ nên mụ càng hành Quản Canh hơn.
Sau đó Đội Canh đổi ra làm Đội Lệ Đông Sơn Thanh Hóa, một Phủ giáp tỉnh lỵ mà giẫy phố cô đầu, Quán Giò cầu Chanh là thuộc huyện Ðông Sơn nên Đội Canh suốt ngày ở dưới xóm hú hí với cô đầu. Mụ Tám tưởng chồng đi việc quan nhưng về sau mụ mới biết chồng đi hát Ả Đào bao tiền bạc ăn hối lộ đều sắm cho cô vợ lẽ Ả Đào, mụ ghen lồng lên vác dao đến tận nhà người vợ lẽ của Ðội Canh để đánh ghen, nhưng người vợ lẽ của Ðội Canh cũng không phải thứ vừa, cô ta đánh lại mụ Tám và còn rêu rao:
– Mi có chồng không giữ thì mất chồng. Mi có giỏi thì trói gò thằng Đội Canh ở nhà, còn nó đến đây thì nó là chồng tao. Ðứa mô vô ghen tao đánh thấy mẹ.
Mụ Tám Canh uất hận đành về xỉ vả chồng, nhưng Ðội Canh quá mê người vợ lẽ nên lúc đầu Đội Canh còn nể nang mụ Tám. Về sau Ðội Canh đâm liều vì đằng nào mụ Tám cũng đã ghen rồi thì cho ghen luôn, Đội Canh về thẳng nhà người vợ lẻ ở. Mụ Tám vào kiện nơi Quan Phủ. Quan Phủ không biết xử ra sao vì Quan Phủ biết Ðội Canh là đầy tớ của Cụ Thượng Bộ Lại dính vào phiền lắm, mất Tri Phủ dễ như bỡn.
Mụ Tám ghen mãi không được người mụ gầy đi vì ghen uất. Lúc đó Bát Thì gã lính lệ làm trong Phủ rất đẹp trai được hàm bát phẩm ra an ủi mụ. Mụ đâm mê Bát Thì mụ ăn ở với Bát Thì để mặc cho Đội Canh đi chơi đâu thì mụ cũng không cần giữ nữa. Lúc đầu Ðội Canh biết nhưng cũng làm ngơ cho xong vì ông ăn chả, bà ăn nem.
Người vợ cô đầu của Đội Canh biết chuyện mụ vợ cả nhân tình với Bát Thì bèn nghĩ kế độc chiếm Đội Canh. Người vợ cô đầu tỉ tê riết móc Đội Canh nào danh tiếng bà Đội mà làm như thế hàng Phủ họ còn coi thầy Ðội ra chi nữa. Nếu không lấy thì cũng bắt quả tang rồi ly dị cho xong đi. Thầy Đội Canh nghĩ phải, bèn bố trí bắt mụ Tám Canh và Bát Thì quả tang đang nằm trong nhà Đội Canh.
– Mi phụ bạc tao thì tao làm thế đó. Tao đố mi làm chi tao thì làm đi rồi mi thấy tao về Huế rồi mi thấy.
Câu hăm dọa của mụ Tám làm Đội Canh cũng đâm ớn vi Đội Canh đã biết mụ Tám rất được Cụ Thượng Bộ Lại thương. Ðội Canh đành giảng hòa bằng cách buộc mụ Tám và Bát Thì phải làm tờ nhận tội rồi buộc Bát Thì phải lấy mụ Tám không được ghen tuông chi với Đội Canh nữa.
Mụ Tám thì không chịu nhưng Bát Thì van nài ụ chịu để khỏi bị đưa ra Phủ, mụ Tám yêu Bát Thì nên bằng lòng làm giấy nhận tội thề là từ đấy Bát Thì là chồng mụ Tám còn Đội Canh thì công khai đưa người vợ cô đầu về làm vợ chính thất.
Ăn ở với Bát Thì được hai năm không có con, mụ Tám lại bị Bát Thì dụ dỗ lấy hết tiền bạc rồi cho vợ cả đến đánh ghen xé tan nát mụ Tám. Trong khi ấy Đội Canh được thăng Chánh Quản về tỉnh Thanh Hóa ở. Mụ Tám uất hận đành ôm con về Huế trở lại làm gia nô cho Cụ Thượng.
Đời chồng cuối cùng của mụ Tám là Bát Thì nhưng đời mụ còn dài mới 41 tuổi mụ còn có thể lấy chồng được nữa, mỗi lần được nhìn qua khe cửa thấy cảnh cậu Chó và Duyên hay Lụa, mà lòng mụ lại thấy xốn xang nhớ thương chuyện cũ.
Mụ quay lại đi sát bên Lụa, khoác lấy lưng của Lụa vừa đi vừa nói:
– Thằng cha quỷ thật! Trời sinh hắn ra để như thế đó! Mợ có thấy không?
Lụa ngượng ngịu khẽ gật đầu hưởng ứng. Lụa đang nghĩ về giá trị của mình trước sự xâm nhập của Duyên. So sánh với Duyên Lụa thấy nàng kém Duyên thật nhiều thứ. Lụa thấy chỉ trong vài ngày sau khi Duyên đến làm vợ của cậu Chó, nàng đã thu phục được sự tin yêu của Cụ Lớn, nhứt là Cụ Bà, ảnh hưởng rất lớn đến Cụ Ông, còn cậu Chó người chồng tật nguyền đó, chỉ biết nằm, bò, làm những chuyện trả thù đàn bà mà thôi. Lụa thấy cần phải đối phó cách nào mà giữ lấy quyền lợi của nàng. Nàng tin rằng đứa con trong bụng nàng đây không phải là con của cậu Chó nhưng dù sao trên pháp lý, trên sự công nhận của gia đình Cụ Thượng, đó là con của cậu Chó, là giòng giõi của Cụ Thượng.
Lụa vừa đi vừa nghĩ lòng chán chường. Mụ Tám Canh và Lụa xuống nhà ngang nơi những gia nhân thường quây quần bên nhau nói chuyện phiếm.
Lão Bát Tụ thấy mụ Tám đi xuống bèn lên tiếng hỏi:
– Xong chưa mụ Tám?
Mụ Tám biết lão Bát Tụ hỏi móc lò. Mụ cười hỏi lại:
– Xong cái chi, xong cái mụ nội ông ấy à?
Bát Tụ cười hỏi lại:
– Xong là chuyện cậu Bẩy đã xong chưa? Mợ hai đã bằng lòng chưa?
Nghe Bát Tụ hỏi ấm ớ lối trêu chọc sỏ xiêng. Mụ Tám lại chửi thề:
– Đến ghét thằng cha mắc dịch ni, toàn hỏi chuyện móc lò, mi muốn hỏi thì đợi mợ hai xuống mà hỏi, chớ mụ nội mi thì làm sao biết đuợc xong hay không xong.
Lão Bát Tụ cười nham nhở:
– Bởi vì ở dưới ni nhìn lên thấy mụ Tám cong mông nhìn vô trong phòng cậu Chó nên ai cũng cho rằng mụ làm Quan Thị nên tôi mới hỏi chuyện mợ hai với cậu Bẩy đã xong chưa? Xong hay không thì mụ biết chứ?
Mụ Tám Canh vừa giận lại vừa buồn cười cái giọng nói móc lò của Bát Tụ. Mụ đưa tay véo vào đùi non của Bát Tụ và nghiến răng nói:
– Thằng già mắc dịch mi ấm ớ lắm! Mi nói ai là Quan Thị, mi muốn coi thì lên mà coi cậu Bẩy đang làm chi. Còn chuyện mợ hai có bằng lòng hay không chuyện chi đến mi.
Lão Bát Tụ là người vô hầu Cụ Thượng đã lâu, hắn đang hy vọng được Cụ Thượng cho đi Đội Lệ ở Huyện nào đó. Bát Tụ mới gần 40 tuổi còn kém mụ Tám Canh 6 hay 7 tuổi chi đó. Bát Tụ nói chuyện rất có duyên nên mụTám Canh cũng có cảm tình với Bát Tụ nhưng mụ không dám bờm sờm với Bát Tụ vì mụ lớn hơn Bát Tụ những 7 tuổi thì khó bờm sờm với. Bát Tụ trêu mụ Tám Canh không được lại quay sang trêu Lụa:
– Mợ Bẩy nghĩ sao về chuyện mợ hai với cậu Bẩy? Trông mợ hai xinh quá hé?
Lụa cười đáp:
– Có ai dám cãi rằng mợ hai của cậu Bẩy không xinh đâu?
Bát Tụ cười nói:
– Mợ Bẩy lại đổ ghè tương rồi đó! Của Trời mà mợ ơi. Ai ngắn tay với không tới.
Lụa cáu kỉnh đáp:
– Chú này lạ chưa? Ai thèm ghen với cái ngữ đó…
Bát Tụ thấy Lụa có vẻ cáu lại càng trêu già:
– Làm chi mà không ghen mợ ơi! Lúc nảy mợ và mụ Tám vừa còng lưng nhìn vào chỗ cậu Bẩy hì hục thì làm gì mà mợ không phải nổi cơn ghen, còn mụ Tám thì làm chi mà hổng nổi máu hồng bào lên. Cậu Bẩy cũng là người chứ, nhứt là cái thứ người của cậu Bẩy nổi tiếng là quá khổ thì càng oai dỏng hơn thiên hạ rất nhiều, còn khối đứa mê cậu Bẩy.
Lụa ngượng ngịu. Mụ Tám Canh cũng phải nguýt dài Bát Tụ mà đi vào nhà trong.
Giữa lúc đó Duyên lặng lẻ đi vào. Duyên có vẻ ngượng ngịu khi nghe được Bát Tụ nói về cậu Chó. Duyên biết mọi người đang bàn tán về mình.
Duyên đến hầu cậu Bẩy, làm vợ cậu Bẩy mới được hai ngày nay, Duyên không ngờ người chồng của mình không nói được và cũng không ngồi được vì cậu Bẩy không có xương sống. Cậu Bẩy chỉ bò quanh nhà và khi cần thì cậu tru lên như chó dại tru. Duyên là cô gái quê tiết trinh được cha đưa lên Huyện để Quan Huyện đưa nàng về yư dinh Cụ Thượng hầu hạ cậu Bẩy tức cậu Chó người con trai út của Cụ Thượng bị tật nguyền.
Duyên đến Huyện Hương Thủy để chờ Quan Huyện đưa nàng về Huế thì trong hai đêm liền Quan Huyện đã cướp tiết trinh của nàng. Duyên tưởng rằng đời nàng được Quan Huyện yêu là hân hạnh lắm. Nàng bằng lòng dâng hiến tiết trinh cho Quan Huyện, nhưng rồi sau đó khi lên đến Huế Quan Huyện còn tiếc rẻ đưa nàng vào phòng ngủ để hưởng thêm một đêm nữa, rồi sáng mai lại đưa nàng vào cho người em lật nguyền.
Duyên không hiểu nàng sẽ phải làm gì nhưng đến nay thì nàng đã rõ nhiệm vụ và bổn phận của nàng rồi. Cụ Thượng Bà đã nhận nàng là con dâu, nói nàng là vợ của cậu Bẩy tức là cậu con trai út của Cụ Thượng nằm trong căn nhà ngang đó. Duyên đã chịu làm vợ cậu Bẩy. Nàng đã có dịp so sánh giữa hai anh em, Duyên chưa biết Lụa là vợ lớn của cậu Bẩy.
Vì Lụa có mang nên Cụ Bà muốn giữ gìn cái thai cháu của cụ được khỏe mạnh. Cụ bảo Quan Huyện chọn cho cụ một cô gái quê và thay Lụa người vợ lớn của cậu Bẩy.
Duyên xuống dưới nhà ngang thì mụ Tám Canh từ trong nhà đi ra mụ Tám Canh nhanh lẹ hỏi:
– Mợ hai có lẽ chưa gặp mợ cả đấy hỉ! Ðể tui giới thiệu cho hai mợ gặp nhau. Chỗ chị em trong nhà chị ngã thì em nâng có dẻ thì đỡ nóng tay, có em chị đỡ cả ngày lẫn đêm, phải không mợ cả?
Lụa ở trong nhà nghe mụ Tám Canh nói nàng xì một tiếng và nói:
– Cái mụ Tám thật là lắm miệng. Cái chi mà chị với em, thúi quá chịu không được. Con này chẳng có chị em với đứa mô hết…
Mụ Tám từ nhà ngoài đi vào nắm lấy tay Lụa kéo ra nói:
– Ra đây mợ cả, tui giới thiệu ợ biết mợ hai.
Lụa định giằng tay mụ Tám ra nhưng rồi Lụa cũng theo mụ Tám ra ngoài. Mụ Tám chỉ Duyên và giới thiệu:
– Hôm qua mợ đi vắng nên mợ chưa biết đây là mợ hai của cậu Bẩy mà Cụ Bà vừa cưới về cho cậu Bẩy khi thấy mợ đã có mang gần ngày sanh. Quan Huyện Hương Trà đã đưa mợ hai về đó.
Rồi mụ giới thiệu Lụa với Duyên:
– Còn đây là mợ Lụa, vợ cả của cậu Bẩy. Mợ Lụa đây có mang nên mợ vô thế mợ cả để hầu hạ cậu Bẩy.
Duyên ngượng ngịu khẽ thở dài. Nàng không ngờ bây giờ nàng lại làm lẽ cậu Ấm, Duyên khẽ gật đầu chào Lụa:
– Thưa chị.
Lụa hách dịch gật đầu rồi nói:
– Cậu Bẩy khó lắm đã nhưng tôi thấy cô có thể chiều được cậu ấy là điều may lắm. Cụ Bà lại rất thương cậu Bẩy. Cô phải làm thế nào cho cậu Bẩy không tru lên tha hồ được Cụ Bà thương yêu. Hễ cậu Bẩy không bằng lòng cậu ấy tru lên thì tha hồ mà nghe Cụ Bà chửi…
Duyên không hiểu câu: “cậu Bẩy tru…” Duyên cho rằng cậu tru tức là cậu gắt gỏng chớ nàng không ngờ chồng của nàng cậu Bẩy mỗi lần gắt hay đòi hỏi điều gì là cậu tru lên như chó tru. Cụ Bà không muốn thiên hạ biết trong nhà cụ có một con chó người nên cụ rất ghét khi nghe tiếng cậu Bẩy tru như chó tru. Hễ nghe tiếng cậu Bẩy tru Cụ Bà chửi bù đầu người làm.
Giữa lúc Duyên đang ngồi nói chuyện với Lụa thì có tin Quan Bác sĩ người con đầu lòng của Cụ Thượng và là anh cả của cậu Bẩy về, sẽ xuống thăm bệnh cho cậu Bẩy.