Đọc truyện Cầu Bại – Chương 82Quyển 1 –
Chương 082. Ma tinh
Dịch giả: rjnpenho
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: tangthuvie
“Một thời gian ngắn là bao lâu đây anh?”
“Tùy theo ngộ tính mỗi người thôi!”
“Ôi, ngộ tính.” Triệu Uyển Quân thấp giọng thầm thì: “Lại còn phải dùng máu tươi để nuôi nó nữa sao? Sao mình cảm thấy ghê ghê thế nào ấy!?”
“Thực chất thì mục đích chủ yếu của việc rèn luyện tinh huyết, chân khí và tinh thần là để biến từ cái không thành có, từ vật chết thành vật sống, từ một thanh kiếm bình thường trở thành thần kiếm ẩn chứa linh tính, được tinh huyết quán chú, dần dần sẽ cảm giác được tâm huyết tương liên. Bên cạnh đó, chân khí quán chú có thể khiến cho phẩm chất của thanh kiếm được tăng được, đồng thời, sau này, khi quán chú kiếm khí thành kiếm mang thì cũng có tác dụng rèn luyện tinh thần rất tốt. Ngoài việc tăng dần linh tính của thanh kiếm ra còn có thể…”
Nói đến đây, Vân Hi đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì lúc này, ở trước mặt hắn, không chỉ mình Triệu Uyển Quân mê mang mà ngay cả Đông Nhược Tuyết cũng đang vắt óc suy nghĩ, không nghĩ ra được.
Nghĩ vậy, Vân Hi dứt khoát ngừng lại.
“Tụi em hãy thử trước đi. Anh đoán là nếu cố gắng kiên trì thì khoảng mộ tháng sau có thể cảm thấy được chút hiệu quả, có thể sử dụng thuần thục kiếm chiêu hoặc kiếm quyết, thông hiểu đạo lí. Một năm sau, bất kỳ chiêu thức gì có liên quan đến kiếm, chỉ cần qua tạy tụi em thì sẽ sẽ tỏa sáng, hóa cái mục nát thành thần kỳ. Nhưng điều kiện tiên quyết là tụi em phải kiên trì lất tinh khí thần rèn luyện thanh kiếm.”
“Một năm cũng không lâu lắm! Được, em quyết định sẽ làm theo những gì anh Đông Phương bảo!”
Đông Nhược Tuyết cũng gật đầu. Có thể thấy là quyết tâm của cô dường như còn lớn hơn Triệu Uyển Quân nữa.
“À, nhưng trước hết thì tụi em hãy dành chút thời gian để hấp thu viên ma tinh này đi.”
Vân Hi nói xong liên lấy viên ma tinh của Huyết Khiếu Ưng Vương ra: “Đây là một viên ma tinh. Tụi em hãy hấp thu thiên địa nguyên khí ẩn bên trong nó. Trong thời gian này, anh sẽ hộ pháp cho tụi em. Anh tin là sau nửa tháng nữa, tu vi của hai đứa sẽ tăng lên tới Võ giả cấp sáu.”
“Ma… Ma tinh…”
Trông thấy Vân Hi lấy ra bảo vật như thế, cả Đông Nhược Tuyết lẫn Triệu Uyển Quân đều giật mình.
Ma tinh!
Là một võ giả, có lẽ không ai không biết đến hiệu quả của ma tinh.
Giá một viên ma tinh trên thị trường, dù là loại thấp nhất cũng phải hơn một triệu, còn những viên ma tinh cấp lĩnh chủ như viên trên tay Lục Vân thì giá cũng phải lên đến mấy chục triệu chứ chẳng chơi. Một vị Võ giả cấp tám đỉnh phong nếu có được một viên ma tinh của ma thú cấp chín thì có thể nhờ nó mà đột phá bình cảnh lên cấp chín. Võ giả mới tiến vào cấp bảy lại có thể dựa vào năng lượng ẩn chứa trong ma tinh tăng thẳng lên cấp tám.
Đây đâu phải là thứ mà người thường muốn là có được. Tuy giá của nó cũng không tính là cao lắm nhưng tuyệt đối là thứ vô giá. Ngay cả Lệ Lôi, một Võ giả cấp chín nắm quyền điều hành tổng cục cảnh sát cũng không dễ gì mua được ma tinh của ma thú cấp chín.
“Anh… Đông Phương, viên ma tinh… Này… Ở đâu ra vậy?”
“Sau đợt thú triều vừa rồi, mọi người chỉ biết là anh có được một viên ma tinh, nhưng thực ra anh lại phát hiện ra được một bí mật. Trong cơ thể của những con ma thú vương giả cũng có thể xuất hiện ma tinh. Tuy rằng năng lượng ẩn chứa trong ma tinh này không bằng được như của ma thú cấp chín nhưng chúng ta cũng có thể hấp thu được.”
“Trong cơ thể của ma thú vương giả cũng có ma tinh sao anh?”
Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên tia ngạc nhiên.
“Ma thú vương giả hết sức ít ỏi, mọi người cơ bản khó có thể tiếp xúc được nên hiển nhiên không biết đến bí mật này cũng hợp tình hợp lý thôi, cho dù ai đó biết thì chắc cũng sẽ kín miệng, không tuyên truyền ra ngoài thôi. Hiện tại, hai em nên hấp thú năng lượng trong viên ma tinh này, tranh thủ tu luyện tới cấp sáu đi.”
“Không… Viên… Viên ma tinh này quá trân quý, anh Đông Phương, hay anh sử dụng nó đi, tụi em…”
“Đúng thế, anh Đông Phương, viên ma tinh này tới mấy triệu lận đó… Đợt trước, ông bố đáng giận của em phải bỏ ra ba triệu sáu, mà còn phải nhờ quan hệ mới mua được một viên đó…”
Vân Hi khẽ đảo tay, một viên ma tinh của ma thú cấp chín đỉnh phong lập tức xuất hiện trên tay hắn.
“Anh còn có viên này, chỉ có điều anh chưa luyện hóa hết năng lượng trong những viên ma tinh này nên tạm thời không dùng được thôi. Hai em cứ lấy mà hấp thu đi!”
“Nhưng mà…”
Vân Hi khẽ nhíu mày, phất tay ngắt lời hai cô gái: “Không nói nhiều nữa, hãy lấy mà hấp thu. Anh đã đem ra thì hiển nhiên cũng đã suy nghĩ nhiều rồi. Nếu anh lấy lại chỉ vì những lời như tụi em nói thì chưa chắc anh đã đem ra đâu. Viên ma tinh này, tụi em mỗi người cầm lấy tu luyện một ngày, chừng nửa tháng sau mới có thể hấp thu hết năng lượng ẩn chứa bên trong nó. Còn chuyện ở học viện… Tụi em xin nghỉ phép đi!”
“Sắp diễn ra giải đấu học viện diễn võ Nguyệt Thần toàn quốc rồi, trước mỗi lần diễn võ thì học viện đều cho nghỉ nửa tháng, hay là chúng ta chờ thêm vài ngày nữa rồi…”
“Đúng dịp thật, tụi em mau xin nghỉ đi. Chờ khi hai em tu luyện đến cấp sáu, anh sẽ các em đi dã ngoại.”
“Dã ngoại á?”
Đông Nhược tuyết lắp bắp kinh hãi: “Anh hai, anh nói là dẫn tụi em ra ngoài thành Tinh Diệu dã ngoại sao.”
“A, thật phải đi dã ngoại sao, nghe nói là nguy hiểm lắm…”
“Để làm mộ Võ giả hợp cách thì trong lòng tất nhiên không thể sợ hãi được, chỉ mới nghe lời đồn mà ý niệm của tụi em đã bị dao động, mài mòn đi ý chí chiến đấu thì sao tụi em có thể trở thành Võ giả cao cấp? Võ giả Tiên thiên? Hay thậm chí là Võ đạo tông sư được? Ý chí thật ra cũng nằm trong phạm trù tinh thần, nếu tụi em không có ý chí sắt đá mạnh mẽ, không chút sợ hãi khi đối mặt với cái chết thì thành tựu cả đời rất thấp. Tóm lại, chờ sau khi các em hấp thu hết viên ma tinh này, anh sẽ đi dã ngoại trước một chuyến. Trong lúc đó, tụi em có thời gian suy nghĩ xem nên đi hay không, nửa tháng sau hãy cho anh đáp án. Hiện tại, Đông Nhược Tuyết, em lấy ma tinh tu luyện trước đi. Còn em, Triệu Uyển Quân, đi rèn luyện thanh kiếm trên tay đi, nhớ dung nhập tinh thần vào trong nó nhé, dùng biện pháp gì cũng biển, dù chỉ ngồi chìn chằm chặp nó thôi cũng phải đủ hơn hai tiếng.”
Vân Hi nói xong liền để viên tinh thạch của Huyết Khiếu Ưng Vương xuống, trực tiếp rời đi, bỏ lại Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết tần ngần nhìn nhau.
“Oa, anh Đông Phương vừa rồi dữ dằn thật nha… Nhưng lúc đó trông anh ấy đẹp trai thật…”
“Anh ấy như thế cũng là đang suy nghĩ cho chúng ta đó… Dù sao, không phải lúc nào anh ấy cũng ở bên cạnh chúng ta được…”
“Sao lại không thể?”
“Ha ha, ổng có cuộc sống riêng, thế giới riêng. Chẳng phải mi quên là ổng muốn trở thành một thợ săn ma chuyên nghiệp sao? Ta dự là dù ta có ngăn cản thì ổng cũng sẽ không nghe theo đâu… Vả lại, coi như ổng là một thợ săn ma chuyên nghiệp đi, sau này ổng cũng phải thành gia lập nghiệp, xây dựng gia đình của riêng mình, đến lúc đó chúng ta…”
“Ai, quả thế thực, nhưng sao mình cảm thấy hiện tại cũng tốt lắm mà…”
“Ha ha, Uyển Quân, nếu mi không nỡ rời xa ổng thì gả cho ổng đi, hiện tại mi đang ở gần ổng mà.”
“Bồ đi chết đi. Trước kia chúng ta nói giỡn nhau mà, mặc dù anh Đông Phương rất tốt, bây giờ nhìn cũng đẹp trai, lợi hại, có thể sánh với học trưởng Cảnh Hoài Vân, nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?”
Triệu Uyển Quân nhíu đôi mày liễu, ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng như không nghĩ ra điều gì cả bèn lắc đầu.
“Không biết.”
“Giờ mi còn nhỏ, quả thực không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó. Hiện tại chúng ta chia ra đi, mi đi luyện kiếm, còn ta hấp thu ma tinh, tranh thủ sớm ngày đạt đến cấp sáu.”
“Ừ, đúng rồi, nếu chúng ta có thể tu luyện tới Võ giả cấp sáu thì nhất định sẽ được xếp vào tốp mười của học viện Tinh Diệu đó. Chỉ là đến cấp sáu rồi, bồ định sẽ đi dã ngoại cùng anh Đông Phương thật sao?”
“Sao lại không, mi không tò mò đi dã ngoài sẽ thế nào ư?”
“Tò mò, tất nhiên là thế rồi, ở trong lớp chúng ta còn chưa có ai đi dã ngoại, đến cả giáo viên cũng chỉ mới đi qua một lần thôi. Nếu chúng ta có thể đi dã ngoại rồi trở về, chắc chắn học viên trong lớp sẽ hâm mộ chúng ta lắm. Dù mình tò mò thì sao chứ, đi dã ngoại thật sự rất nguy hiểm. Hồi tháng tư không phải Lý Tự Cường đạo sư mang theo mười bảy học viên cấp năm đi dã ngoại rèn luyện sao, kết quả… Không ngờ tất cả chết hết, mười bảy vị học trưởng, học tỷ cấp năm lận đó. Chuyện này thực sự rất đáng sợ…”
“Sợ á… Nhưng sợ không có nghĩa là không thể đối mặt…”
“Nè…”
“Uyển Quân, nếu mi thật sự sợ như thế… Không thể nào chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng thì mi hãy ở lại trong thành đi, ai biết người ta cười cho đấy, mi hãy suy nghĩ kỹ đi. Hiện tại ta tranh thủ hấp thu năng lượng trong ma tinh đây.”