Đọc truyện Cầu Bại – Chương 46Quyển 1 –
QUYỂN I – NGUYỆT THẦN
Chương 45: Lớn chuyện
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
“Chuyện này cứ để anh giải quyết!”
Vân Hi vừa nói vừa đi đến trước mặt đội trưởng Vương.
“Lệnh bắt đâu?!”
“Phó cục trưởng tự mình hạ lệnh còn giả được sao! Bắt hắn lại!”
“Vâng, đội trưởng!”
Hai Võ giả cấp năm hô lớn một tiếng rồi định bắt lấy Vân Hi.
Nhưng bọn họ còn chưa chạm vào người Vân Hi thì bóng kiếm Vọng Hi đã chĩa ra trước mặt một tên cảnh sát, chỉ cần hắn tiến thêm một bước nữa thôi sẽ tự động đâm vào thân kiếm!
“Lệnh bắt đâu! Bắt người cũng phải tuân theo trình tự hợp lí. Các người hãy đưa ra chứng cứ và giấy xác nhận bắt ta đi! Nếu không, ta sẽ xem như các người chủ động gây hấn nên phải tự vệ.”
“Ngươi… đang uy hiếp chúng ta sao?”
Khi thấy Vân Hi rút kiếm ra chĩa về phía tên cảnh sát nọ, một số người có mặt ở đây đều lộ vẻ lo lắng!
Trên mặt vị phó sở trưởng Sở Vinh Quang vốn đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay bỗng lộ vẻ tươi cười như trút được gánh nặng, còn nụ cười trên mặt đội trưởng Vương và cô gái kia lại tươi hơn. Tuy bọn họ nhận được lệnh của phó cục trưởng Lỗ Nghiêm, yêu cầu phải trả thù cho Lỗ Phong và Chu thiếu gia nhưng những hành động này chỉ thuộc về chuyện riêng của cá nhân, mượn danh nghĩa lấy việc công trả thù riêng thôi. Nếu như Vân Hi kiên quyết không đi theo rồi làm lớn chuyện thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với bọn họ. Nhưng bây giờ…
“Đông Phương, anh làm gì thế, mau rút kiếm lại…” Đông Nhược Tuyết hoảng sợ hét lên rồi bước nhanh tới đẩy thanh kiếm đang chĩa về phía hai tên cảnh sát trên tay Vân Hi xuống đất, sau đó vội vã giải thích với hai tên cảnh sát: “Xin lỗi, xin lỗi! Anh tôi không cố ý đâu, hai vị…”
“Ha ha! Không cố ý hả!?”
Hai cảnh sát đang định đến bắt Vân Hi không đợi Đông Nhược Tuyết nói hết đã bật cười.
“Ta không thấy cái gì khác ngoài việc tên nhóc này uy hiếp người thi hành công vụ, hơn nữa còn chĩa kiếm về phía chúng ta tỏ ý đe dọa! Hành vi này quả thực rất táo tợn! Chẳng trách tên nhóc này lại dám rút kiếm giết người một cách trắng trợn trong thành phố như vậy! Người như thế là mối đe dọa nghiêm trọng đến an ninh và sự ổn định của thành Tinh Diệu! Cần phải bắt lại!”
“Mới rồi ai cũng thấy tên nhóc này rút kiếm ra uy hiếp chúng ta trước. Vậy nên giờ cũng chẳng cần lệnh bắt làm gì, mỗi hành động đó thôi cũng đủ để khép hắn vào tội xem thường pháp luật rồi!”
“Nhưng… nếu không phải do mấy người không lấy lệnh bắt ra nên anh tôi mới buộc phải rút kiếm sao chứ!? Các người cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này…”
“Bé con, tránh ra!”
Thấy mọi chuyện diễn ra đúng như dự kiến lúc ban đầu, trên mặt cô gái đứng ngoài quan sát lộ vẻ vui mừng như đã báo được thù. Cô gái này nói lớn: “Hai anh, dường như cô ta đang bao che cho anh mình đó, rõ ràng là đồng bọn của hắn rồi. Các anh hãy bắt luôn cô ta đi!”
Trong lòng đội trưởng Vương không hề lo lắng vẩn vơ nữa nên vung tay lên ra lệnh: “Đúng rồi, bắt luôn cô ta!
“Vâng, đội trưởng!”
“Các người… ỷ mình là cảnh sát thì không coi ai ra gì nữa hả… không còn pháp luật của thành Tinh Diệu…”
Triệu Uyển Quân vội chạy đến trước mặt Ninh Quang mở giọng cầu xin: “Phó viện trưởng, dù sao thầy cũng là người điều hành học viện Tinh Diệu, chẳng lẽ thầy cứ trừng mắt nhìn bọn họ vu khống Đông Phương và Đông Nhược Tuyết một cách ngang ngược như vậy sao!?”
“Chuyện này…” Ninh Quang ra vẻ do dự khó xử: “Học viên Đông Phương uy hiếp người thi hành công vụ nên chuyện này thật sự khó giải quyết…”
“Các người trật tự coi!”
Vì sợ để lâu sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nên hai tên cảnh sát có tu vi cấp năm hét to cảnh cáo rồi rút chiếc còng số tám làm bằng thép ra, sau đó định còng lấy Đông Phương và Đông Nhược Tuyết lại!
“Các người muốn làm gì!”
“… !”
Vân Hi bỗng bước tới trước một bước kéo Đông Nhược Tuyết về phía sau. Sau đó, kiếm Vọng Hi đâm đâm về phía cổ tay tên cảnh sát đang cầm chiếc còng số tám bằng thép với tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!
“Các người không xứng làm cảnh sát!”
“Phụt!”
Mũi kiếm vừa rút ra thì máu cũng theo đó phụt lên!
Nhát kiếm này đã cắt đứt gân tay của tên cảnh sát đó!
“Á!”
Cơn đau dữ dội khiến tên cảnh sát phải hét lên thảm thiết, vẻ mặt hoảng sợ ngạc nhiên không thể tin nổi!
“Tấn công cảnh sát! Không ngờ ngươi dám tấn công cảnh sát!”
Lúc này, từ phó viện trưởng Ninh Quang, phó sở trưởng La của Sở Vinh Quang, đội trưởng Vương với tu vi cấp sáu cho đến những học viên của học viện đang đứng xem quanh đó cũng đều biến đổi sắc mặt. Tất cả bọn họ nhìn Vân Hi như đang nhìn một con quái vật!
Nếu nói khi nãy Vân Hi rút kiếm ra đe dọa cảnh sát còn có thể giải thích do trẻ con chưa hiểu chuyện nên hành động liều lĩnh, nếu có vị ‘tai to mặt lớn’ nào đó đứng ra nói giúp thì mọi chuyện sẽ ổn thõa. Nhưng bây giờ, không ngờ hắn lại dám tấn công cảnh sát, hơn nữa còn dùng kiếm chém đứt gân tay người ta nữa chứ!?
Với hành động như vậy thì ngay cả đám cảnh sát cũng không bỏ qua dễ dàng chứ chưa nói tới việc áp dụng những hình phạt từ pháp luật!
“Tên Đông Phương này to gan quá! Không ngờ hắn lại dám tấn công cả cảnh sát!”
“Xem ra những gì đội trưởng Vương nói đều đúng cả. Nếu không phải là kẻ phạm tội cố ý giết người thì sao mới nãy hắn lại hung hãn tới mức rút kiếm chém người vậy được?”
“Lần này ngay cả Đông Nhược Tuyết cũng bị liên lụy! Một học viên xuất sắc với tương lai rộng mở như cô ta vậy mà giờ dính phải một vết nhơ trong lý lịch rồi!”
“Xong! Xong rồi! Giờ thì xong cả rồi!”
Sắc mặt Triệu Uyển Quân hơi tái, suýt nữa thì ngất đi!
Đông Nhược Tuyết còn đỡ hơn một chút, chỉ tái đi một lát đã bình thường trở lại. Cô đã đưa ra một quyết định dứt khoát! Thế rồi bỗng dưng cô quay người lại kéo Vân Hi chạy ra khỏi hội trường!
“Chặn hắn lại! Chặn hắn lại!”
Trong nháy mắt, đội trưởng Vương đã kịp hô lớn lên!
Không cần nhắc nhắc nhở, mấy tên cảnh sát ở cạnh đó đã di chuyển rồi!
“Không ngờ hắn lại dám ra tay chống lại cảnh sát! Chắc muốn tạo phản rồi!”
“Lần này thì dù cho Đại La Kim Tiên ra mặt cũng không thể cứu nổi ngươi đâu!”
“Gây thương tích cho cảnh sát chính là chống lại luật pháp, phản bội thành Tinh Diệu. Từ giờ trở đi, trong phạm vi mấy trăm kilômét thành Tinh Diệu sẽ chẳng còn nơi nào có thể chứa chấp ngươi nữa!”
Mấy tên cảnh sát vừa hét lớn vừa xông đến Vân Hi. Do đứng ở vị trí thuận lợi nên bọn họ đã bao vây hai người vào trong.
“Nhanh lên! Đông Phương, anh đi trước đi! Em ở lại cản bọn họ!”
Đông Nhược Tuyết vừa nói vừa đẩy Vân Hi đi.
Nhưng Vân Hi vẫn cứ đứng yên đó, không nhúc nhích chút nào!
“Anh…”
“Anh nói rồi, chuyện này để anh giải quyết!”
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự lạnh lùng, quyết đoán không thể thay đổi!
Trong khi nói chuyện, đôi mắt của Vân Hi bỗng lóe lên vẻ sắc bén, kiếm Vọng Hi lại đâm về phía trước thêm lần nữa. Cổ tay của tên cảnh sát xông lên đầu tiên bị mũi kiếm xuyên qua, máu tơi bắn tung tóe!
“Á! Tay tao, tay của tao! Ngươi dám đả thương tao, dám chống cự! Tao phải giết mày, tao phải giết…”
‘Phụt!”
Tên cảnh sát còn chưa nói hết câu đã thấy bóng kiếm lóe lên, ngay sau đó, một dòng máu rỉ ra từ yết hầu của hắn.
“Ngươi… dám…”
Tên cảnh sát đưa tay bịt chặt cổ họng mình lại, đôi mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ như không thể tin nổi.
“Bịch!”
Tên cảnh sát đó từ từ ngã xuống đất với ánh mắt không cam lòng. Thân mình cũng xem như cao to của hắn đập lên mặt đất phát ra một tiếng động nhỏ.
Tấn công cảnh sát đã là tội cực kỳ nghiêm trọng! Đến tận lúc chết, hắn cũng không thể tin được một học viên nhỏ bé lại dám ra tay giết người!
“Luật pháp thành chúng ta quy định: Bất cứ cá nhân hay đoàn thể nào, nếu không có thủ tục liên quan thì không được xâm phạm hoặc làm tổn hại đến quyền lợi cá nhân của công dân thành Tinh Diệu! Các ngươi không đưa ra lệnh bắt nhưng lại ra tay với ta. Điều này đã đủ cấu thành hành vi vi phạm pháp luật! Sau khi nghe ta cảnh cáo, không những không ngừng lại mà còn táo tợn hơn…”