Cầu Bại

Chương:2Quyển 1 -


Đọc truyện Cầu Bại – Chương 12Quyển 1 –

Cầu Bại – 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm – 乘风御剑
QUYỂN I – NGUYỆT THẦN
Chương 11: Liệt Không Cửu Kích
Dịch giả: Oll
Biên dịch & biên tập: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện

Tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới!
Sau khi xin kiểm tra xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, mọi người đều sẽ bị Nguyệt Thần Quang truyền tống đến sân thí luyện. Mỗi sân thí luyện đều có hoàn cảnh khác xa nhau, đồng thời cũng đặt ra đủ loại yêu cầu với những người tham gia kiểm tra. Lúc thì yêu cầu lấy một số thảo dược trong sân thí luyện; có lúc lại yêu cầu phải có được một thứ nào đó của con ma thú; đôi khi lại yêu cầu giết chết đối thủ được chỉ định, giới hạn có ma thú, nhân loại, có khi lại phải đánh bại một Võ giả cấp năm do hệ thống bố trí!
Cho dù là loại yêu cầu nào đi nữa thì cũng là để kiểm tra khả năng quan sát, phản ứng, trí tuệ, tâm tính của người tham gia mà thôi. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là kiểm tra thực lực của người tham gia, hầu hết những người có thực lực Võ giả cấp năm hoặc cấp sáu đều có thể tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao.
Giờ phút này, ở giữa màn hình hiện lên hình ảnh Bàng Phi – người xếp vị trí thứ bảy trong ‘thập đại phong vân’ của học viện Tinh Diệu đang bị hai mươi ba con Ma Hóa Cự Khuyển vây đánh. Những con Ma Hóa Cự Khuyển này đều là ma thú cấp ba, không những có thân thể giống như loài hổ mà cả tố chất thân thể của chúng cũng không hề thua chúa tể muôn thú là bao. Đặc biệt hơn, chúng lại là ma thú sống theo bầy đàn, rất am hiểu phối hợp vây quét. Chúng có sức uy hiếp rất lớn, hơn xa khi đối đầu với hai mươi ba con mãnh hổ.

“Với tình hình hiện tại, xem ra học trưởng Bàng Phi cần phải để tâm đến Ma Hóa Cự Khuyển Vương rồi! Nó là ma thú cấp bốn, tố chất thân thể của ma thú mạnh hơn con người rất nhiều, hơn nữa lại có thể ra lệnh cho hai mươi ba con Ma Hóa Cự Khuyển phối hợp hành động, đúng là có khả năng uy hiếp đến học trưởng!”
Triệu Uyển Quân quan sát ưu thế địa hình trên màn ảnh, phân tích hành động của hai mươi ba con Ma Hóa Cự Khuyển và phản ứng của học trưởng Bàng Phi, nói với vẻ hưng phấn.
“Bàng Phi rất mạnh! Có lẽ đến lúc này, tố chất thân thể của hắn đã đạt tới Võ giả cấp bốn đỉnh phong; lại nắm giữ được bốn loại chiến kỹ gồm Thôi Vân chưởng, Toái Phong chỉ, Liệt Không Cửu Kích, Huyễn Thủy Lăng Ba Bộ nữa chứ; dù hắn có gặp phải Võ giả cấp năm vẫn có thể kiên trì được một lát. Với thực lực như vậy, thảo nào hắn lại dám xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới một cách công khai. Xem ra, chuyện hắn lấy được quyền hạn một sao chắc sẽ không có gì khó, chỉ không biết hắn sẽ nhận được đánh giá ở loại nào!”
“Hẳn là loại Phổ thông rồi! Ở học viện Tinh Diệu chúng ta cũng chỉ có một người nhận được đánh giá loại Ưu mà thôi, học trưởng Cảnh Hoài Vân!”
“Học trưởng Cảnh Hoài Vân là thần tượng thứ hai của mình đó! Ngoài đại nhân Ninh Phương Viễn ra thì người mình sùng bái nhất chính là anh ấy! Chậc, không biết đến bao giờ mình mới có thể đạt được cảnh giới như thế nữa!”
Tả Chân Chân thoáng nhìn qua Triệu Uyển Quân, dù tính cách nàng cao ngạo thật nhưng trông thấy Cảnh Hoài Vân thì cũng phải cảm thán: “Học trưởng Cảnh Hoài Vân lúc mười chín tuổi đã là Võ giả cấp bảy, ở Nguyệt Thần giới lấy được quyền hạn ba sao. Nhân vật thiên tài như vậy, sau này tám chín phần sẽ trở thành cường giả cảnh giới Tiên thiên, những người như chúng ta chỉ có thể đứng từ xa quan sát mà thôi!”
Nói xong, Tả Chân Chân lặng im trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Chúng ta nói đến Bàng Phi đi! Võ giả cấp bốn đỉnh phong, mở ra tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, sau khi có được quyền hạn một sao hẳn là dùng nó để chuyển đổi thiên địa nguyên khí rồi hấp thu, lúc đó hắn sẽ trở thành Võ giả cấp năm. Như vậy, sau này học viện Tinh Diệu chúng ta lại có thêm một học viên tinh anh rồi!”
Đông Nhược Tuyết gật đầu. Các nàng đều là người có chí tiến thủ, giờ nói đến thiên tài số một của học viện – Cảnh Hoài Vân thì liền cảm thấy một loại áp lực tâm lý vô hình trong lòng.
“Đáng tiếc, đến giờ em chỉ mới nắm vững được Thôi Vân chưởng, còn yếu lĩnh của Toái Phong Chỉ và Liệt Không Cửu Kích thì còn chưa có… Nếu không, em có thể xung kích thử tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới rồi!”
Tả Chân Chân khẽ liếc nhìn Đông Nhược Tuyết, thực lực của vị học muội này cũng khá, hơn nữa trên người cũng có tiềm lực tiến vào tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới; đến khi nghe thấy vị học muội này nói đến mấy bộ chiến kỹ thì trong lòng cô không khỏi muốn tài bồi: “Vân vô tung, phong vô thường! Thôi Vân chưởng có nguồn gốc từ một môn phái cổ xưa trên núi Võ Đang ở thời cận cổ đại (1) tên là Thái Cực Thôi Thủ, vốn là một chiêu thức chỉ mang tính rèn luyện, sau khi phát triển đến bây giờ thì đã trở thành một trong những chiến kỹ trung cấp của học viện – Thôi Vân chưởng. Yếu quyết của bộ chưởng pháp này chủ yếu là chú trọng áp sát, đẩy, gạt, đè và húc. Còn yếu quyết của Liệt Không Cửu Kích chính ở một chữ Liệt, mỗi một kích đánh ra chứa sức mạnh tụ thành một thể, công kích mục tiêu trong nháy mắt, mỗi lần bạo phát đủ để nứt đá gãy cây, xé rách không gian! Cái tên Liệt Không chính là vì vậy mà có! Học muội hãy nhìn Bàng Phi đi, lúc này hắn đang thi triển chiến kỹ này đấy!”
Trong lúc nói chuyện, Tả Chân Chân dời lực chú ý của ba người Đông Nhược Tuyết, Triệu Uyển Quân, Vân Hi tới những hình ảnh trong màn hình: “Thấy không! Mỗi khi Bàng Phi xuất chiêu đều đem sức mạnh trong tay đánh ra trong chớp mắt, nếu như các ngươi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, vẫn có thể nghe được âm thanh không khí bị vỡ tan ở bên cạnh hắn. Bộ chiến kỹ này nếu như tu luyện đến kích thứ chín, đánh ra liền mạch, thì ngay cả ngọn núi cũng có thể bị đánh nát hoàn toàn!”

Nghe thấy Tả Chân Chân giảng giải như thế, hơn nữa lại có Bàng Phi với thực lực Võ giả cấp bốn đỉnh phong biểu diễn trên màn hình, Đông Nhược Tuyết cùng Triệu Uyển Quân cũng đã nhìn ra được một vài bí ẩn trong đó!
“Điều quan trọng nhất của bộ chiến kỹ này chính là phát lực và kỹ xảo khống lực, trước khi phát lực, các ngươi phải khống chế được nguồn sức mạnh này, không để cho nó bị tán loạn, lúc chạm vào người đối thủ phải bạo phát ngay lập tức (2) thì sẽ gây ra tổn thương một cách lớn nhất cho đối thủ. Nếu như ngươi có thể…”
Đông Nhược Tuyết cùng Triệu Uyển Quân đang chăm chú nghe giảng, bỗng dưng Tả Chân Chân ngừng lại khiến cho hai người giật mình kinh ngạc. Ngay sau đó liền nhìn theo ánh mắt của Tả Chân Chân mà dừng lại trên người Vân Hi, Lúc này hắn đang cau mày, dường như đang suy tư điều gì đó!
“Sao vậy, xem phản ứng của cậu thì hình như có kiến giải khác?”
Vân Hi khẽ lắc đầu nói: “Ta cảm thấy Liệt Không Cửu Kích không nên hiểu như vậy!”
Vân Hi vừa mở miệng, Đông Nhược Tuyết liền phát hoảng, vội vàng nói: “Anh nói hươu nói vượn gì vậy! Cứ ngồi im lắng nghe là được rồi.” Nói xong, cô áy náy nói với Tả Chân Chân: “học tỷ Tả, anh Đông Phương mới có thực lực Võ giả cấp ba, còn chưa tu luyện qua chiến kỹ trung cấp nên không cách nào cảm nhận được những ý nghĩa sâu xa trong lời của học tỷ, nên…”
“Ta biết!” Đông Nhược Tuyết còn chưa có nói hết đã bị Tả Chân Chân cắt ngang: “Đông Phương, người có thể sống sót ra khỏi rừng Dạ Huyết đương nhiên không phải bình thường! Nơi đó, ngay cả ta với thực lực Võ giả cấp năm cũng không dám đi vào! Ta cũng muốn nghe thử một chút cao kiến của ngươi về Liệt Không Cửu Kích…”
“Học tỷ Tả, anh ấy không có cao kiến gì đâu, thậm chí anh ấy còn chưa từng thấy qua những kỹ xảo của bộ chiến kỹ đó nữa…”
“Học muội! Bàng Phi không mất nhiều thời gian lắm liền có thể lấy đầu của Ma Hóa Cự Khuyển, hoàn thành lần xung kích này nên những chuyện tiếp theo cũng không có gì phải để ý nữa, giờ cứ nghe một chút cao kiến của Đông Phương học đệ xem thử!”
“Chuyện này…”

Tả Chân Chân không lí gì đến Đông Nhược Tuyết nữa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Vân Hi: “Được rồi, cậu nói đi!”
“Ta cảm thấy, yếu quyết của Liệt Không Cửu Kích không nằm ở chữ Toái! Bộ chiến kỹ này tổng cộng có chín kích, có thể học và thi triển từng kích một! Thế nhưng, theo ta biết thì bộ chiến kỹ này vốn là một bộ kỹ xảo liên kích, chín thức liên hoàn, một kích rồi lại một kích, kích sau mạnh hơn kích trước, lấy yếu chống mạnh, lấy mau đánh nhanh, công kích trực diện. Chín kích thi triển cùng một lúc như nước chảy mây trôi, liên miên không dứt; các bước tấn công của nó là sự liên kết chặt chẽ giữa bốn bước: chặn, suy yếu, áp chế và đánh tan; không cho đối thủ có thời gian thở gấp! Mà dựa vào những lí giải vừa rồi của học tỷ, thì sau khi đánh trúng đối thủ rồi đem sức mạnh bộc phát ra một lần nữa để có thể gây thương tổn lớn nhất; nếu như tách ra chỉ tu luyện một kích trong chín kích thì không sai. Nhưng một khi bạo phát chân khí, nếu muốn ngưng tụ lại thì sẽ tốn một khoảng thời gian nhất định, chín kích sẽ không phát ra liên tục được nữa, rồi lúc đó sẽ bị khí thế của đối phương áp chế, phòng ngự của họ vốn đã bị phá hủy cũng sẽ khôi phục lại…”
Vân Hi còn chưa có nói hết thì Đông Nhược Tuyết đã quát lớn: “Được rồi, anh Đông Phương, đừng nói nữa! Anh chỉ là một Võ giả cấp ba mà lại đi nghi ngờ học tỷ Tả. Anh đừng quên, học tỷ đã xông qua tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, một thân tu vi đã đạt đến Võ giả cấp năm, trở thành học viên tinh anh của học viện, anh làm gì có tư cách mà đánh giá chứ!”
“Nhưng mà…”
Triệu Uyển Quân đang tĩnh tọa ở một bên nhã nhặn nói: “Sao mình cảm thấy anh Đông Phương nói… hình như cũng đúng…”
“Uyển Quân! Mi vẫn tin ổng sao! Ổng chỉ mới là Võ giả cấp ba thôi, căn bản là chưa học được chiến kỹ Liệt Không Cửu Kích, mi không ngại hỏi ổng xem đến cùng là giáo viên nào dạy cho ổng bộ chiến kỹ này!”
Triệu Uyển Quân nhìn Vân Hi với vẻ tò mò!
“Đọc trong sách!”
Vân Hi trả thành thật trả lời!
“Sách gì? Chẳng lẽ là bí tịch của một vị đại sư nào đó sao?!”
“Chiến kỹ & tu dưỡng đạo đức dành cho Chiến sĩ trung cấp.”
“Chiến kỹ & tu dưỡng đạo đức dành cho Chiến sĩ trung cấp? Quả nhiên là bí tịch cấp đại sư! Có người nói quyển sách này chính là căn cứ vào những lời nói của cường giả Tiên thiên mật cảnh Lý Đạo Nho mà viết nên, giá trị tương đương với sách được cường giả Tiên Thiên mật cảnh tự viết đấy!”
“Xin lỗi học tỷ Tả… anh Đông Phương…”

“Không có gì, chuyện nhỏ nhặt này không đáng để ta phải tức giận đâu!” Tả Chân Chân nói xong, cũng không nhìn Vân Hi nữa mà nhìn lên màn hình.
“Học tỷ Tả thật là khoan hồng độ lượng!”
Đông Nhược Tuyết nói xong lại ngồi xuống, nhưng ý thức của nàng lại rời nhanh khỏi Nguyệt Thần giới, quay về với thân thể của cô ngồi ở trong căn tin, tức giận nói: “Tại anh hết! Nếu anh không nói như vậy thì có khi học tỷ Tả sẽ tiếp tục chỉ điểm bọn em, nếu như em có thể hiểu được Thôi Vân chưởng cùng Liệt Không Cửu Kích, ít nhất cũng nắm chắc bảy phần xung kích thành công tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao! Giờ thì tốt rồi, lại bị anh phá hỏng, học tỷ Tả chắc chắn sẽ không chỉ dẫn thêm nữa!”
“Những lời cô ta nói quả thật là có vấn đề, anh chỉ không muốn bọn em đi đường vòng…”
“Anh còn nói nữa! Anh chỉ là một Võ giả cấp ba, sao có thể so với học tỷ Tả được?”
“…”
“Được rồi, anh ngồi yên đó, không được nói gì hết! Nếu có vấn đề gì thì cứ giữ trong lòng, lúc về rồi hỏi em, em sẽ giải đáp cho anh! Bây giờ, chỉ mong học trưởng Bàng Phi có thể biểu hiện xuất sắc để học tỷ lại bình phẩm thêm vài câu nữa đi!”
Trách móc xong vài câu, Đông Nhược Tuyết lại đội máy thu sóng lên, ý thức lại trở lại phòng 4151 trong Nguyệt Thần giới!
—————
Chú thích:
(1) – Thường dùng để nói về thời kỳ Tống, Nguyên, Minh, Thanh ở giữa thế kỷ 19 ở Trung Quốc.
(2) – Trong các tác phẩm kiếm hiệp còn gọi là thốn kình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.