Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 72


Bạn đang đọc Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc FULL – Chương 72


Tri Nhạc gật đầu liên tục, mà cậu vẫn chưa muốn thôi, nói: “Lại hôn, một cái cuối cùng đi ạ.”
Thẩm Trình hơi cúi đầu, Tri Nhạc ngửa đầu lên, chụt một cái thật nhẹ, cậu được như ý nguyện, cuối cùng cũng thỏa mãn.
Với trạng thái hiện tại của họ thì không thể nào ra ngoài ngay được, họ đành ở trong phòng đợi chốc lát.

Thẩm Trình để ý tới chồng nhật ký trong ngăn tủ, hắn biết đây hẳn là tất cả nhật ký mà Tri Nhạc đã viết mấy năm nay.

Tri Nhạc để Thẩm Trình chọn giúp mình cũng có nghĩa là cho phép hắn tùy ý đọc, Thẩm Trình tiện tay chọn hai quyển, vừa nhìn đã biết là nhật ký được sắp xếp theo trình tự thời gian, càng xuống dưới thì số năm lại càng xa, đều là nhật ký Tri Nhạc viết lúc nhỏ
Nét chữ khi Tri Nhạc còn nhỏ rất non nớt, có nhiều chữ còn phải viết bằng cách ghép vần, hành văn không mạch lạc, nội dung được ghi chép hỗn độn và rời rạc, nhìn qua khó mà hiểu được.
Thẩm Trình lại thoáng trầm ngâm, quyết định mỗi giai đoạn chọn một quyển là được.

Tuy không mang cũng không sao nhưng ý nghĩa của chuyến đi đến thành phố C lần này của Tri Nhạc khác trước, mang theo nhật ký cũ bên người cũng là một loại kỷ niệm.
Thẩm Trình rút ba quyển dưới cùng để Tri Nhạc tự chọn
Tri Nhạc chọn quyển thứ ba, lý do là: “Chữ trong hai quyển kia, xấu quá.”
Thẩm Trình buồn cười, hắn lấy quyển trong tay Tri Nhạc, định bụng lát sẽ cất đi.

Hắn tiện tay mở đến một trang, vốn chỉ định tùy tiện liếc một cái thôi nhưng lại khựng lạ, tầm mắt bị một câu trong đó hấp dẫn.
“Hôm nay đến nhà của ông nội Thẩm.”
Ông nội Thẩm?
Thẩm Trình khẽ nhướng, theo hắn được biết thì trong những người mà Giang gia quen thì có Thẩm gia bọn họ mang họ Thẩm thôi, trong này Tri Nhạc nhắc đến ông nội Thẩm thì ngoài Thẩm Thái Viễn ra thì còn ai vào đây nữa.

Đúng là Thẩm Thái Viễn đã từng gặp Tri Nhạc không chỉ một lần, nhưng đều là khi Tri Nhạc còn rất nhỏ.
Một lần là khi Tri Nhạc vừa mới chào đời, mẹ cậu khó sinh nên được chuyển lên bệnh viện ở thành phố C, Thẩm Thái Viễn tới thăm đã nhìn thấy Tri Nhạc khi cậu còn đang nằm trong tã lót.

Một lần khác thì Thẩm Trình nhớ không rõ lắm, hẳn là khi cha của Tri Nhạc qua đời một hai năm…!Nhưng khi đó hẳn Tri Nhạc còn chưa có thói quen viết nhật ký.
Hơn nữa, trong này nói rõ là “Đến nhà ông nội Thẩm”.
Khi Tri Nhạc còn nhỏ đã tới Thẩm gia? Khi nào?
Thẩm Trình hơi nhíu mày, lục lọi tìm tòi trong trí nhớ nhưng cũng chẳng nhớ được gì.

Nếu đúng là Tri Nhạc từng tới Thẩm gia thì không lý nào hắn lại không có ấn tượng gì.

Dù sao khi đó họ đều sống ở nhà cũ Thẩm gia.

Dù Tri Nhạc không ngủ lại thì không có lý nào người làm trong nhà hoặc người thân của hắn không hề nhắc tới cậu lần nào.
Còn có một khả năng nữa: Có lẽ họ đã từng nhắc đến cậu nhưng Thẩm Trình không để ý, thoáng chốc đã quên mất.

Dù sao với hắn, Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên chỉ là bạn và cháu trai của bạn mà ông nội từng nhắc đến mà thôi, chẳng khác người xa lạ là bao.
“Anh đang đọc gì thế?” Tri Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Trình, cất tiếng hỏi.
Thẩm Trình ngồi xuống cạnh Tri Nhạc, mở nhật ký ra cho Tri Nhạc xem cùng.
“Nhà của ông nội Thẩm, thật lớn, giống trong TV ấy.
Có một anh trai bị bệnh, nằm trên giường khóc, gọi cha mẹ.
Cha mẹ của anh ấy, đã chết.
Giống cha mẹ của mình.
Thật đáng thương.”
Thẩm Trình đột nhiên ngẩng đầu lên quay sang nhìn Tri Nhạc.

Đoạn văn này đã để lộ một tin, hắn lập tức gắn đoạn văn này với một mốc thời gian cụ thể, Thẩm Trình lia mắt tìm thời gian ghi trong nhật ký, quả nhiên, đúng là khoảng thời gian cha mẹ hắn gặp nạn qua đời, tang lễ vừa kết thúc, Thẩm Trình đột nhiên đổ bệnh.

Không cần nghĩ cũng biết “anh trai” trong đoạn văn này không ai khác ngoài Thẩm Trình.
Khi đó Tri Nhạc đã tới Thẩm gia sao? Còn từng gặp hắn?
Một trang chỉ có mấy câu như vậy, Thẩm Trình lật sang trang sau.
“Mình về nhà rồi.
Mình đã hẹn với anh trai.
Cùng nhau tốt hơn.
Sau này lớn lên, sẽ gặp lại.”
Thẩm Trình lật ra sau, ngoài hai trang này ra thì trang sau không còn gì liên quan đến Thẩm gia và hắn nữa.

Bởi vậy có thể đoán rằng hành trình đến Thẩm gia lần đó của Giang Thiện Nguyên và Tri Nhạc chỉ ở lại Thẩm gia một đêm, hôm sau họ liền về nhà.
Thẩm Trình nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng mình đã từng gặp Tri Nhạc khi còn nhỏ.
Tuy không sốc lắm nhưng lại có cảm giác rất kỳ diệu.
Vì sao lại không có tý ấn tượng nào?
“Tri Nhạc, em còn nhớ rõ không?” Thẩm Trình nhìn về phía Tri Nhạc, hỏi cậu.
Tri Nhạc nhìn vào đoạn văn trong nhật ký, cậu cũng lộ vẻ kinh ngạc, tuy là tự tay cậu viết nhưng thời gian đã từ rất lâu rồi, đoạn ký ức ấy chỉ còn lại mấy chứ ít ỏi trên giấy thôi, cậu không thể nhớ được nội dung cụ thể.
“Không nhớ rõ.” Tri Nhạc có chút thấy có lỗi và tò mò: “Chúng ta từng quen nhau, khi còn nhỏ này.”
Thẩm Trình xoa đầu Tri Nhạc, trong nhật ký có nói, bọn họ đã hẹn nhau? Vậy chắc chắn cả hai không chỉ gặp mặt mà thôi, ít nhất cũng từng nói chuyện.
Đoạn thời gian ấy là đoạn thời gian tăm tối đau khổ nhất trong cuộc đời Thẩm Trình, vì sao hắn lại nguyện ý nói chuyện với Tri Nhạc, còn lập lời hẹn nữa?
Trong đầu Thẩm Trình bỗng hiện ra một hình ảnh từ miền ký ức xa xôi, trong đó có hai bóng hình mờ mờ lúc ẩn lúc hiện…!Hắn lại vắt óc nhớ lại, nhưng không nhớ thêm được gì.
Thẩm Trình đặt sổ nhật ký xuống rồi lại cầm lên, hắn đọc lại hai trang kia.
Không sao hết, họ không nhớ rõ thì luôn có người còn nhớ.
Thẩm Trình rất muốn biết rõ và tìm lại đoạn ký ức kia, mặc dù nó chỉ là một lần gặp mặt thoáng qua rất đỗi bình thường nhưng với hắn và Tri Nhạc, đó lại là một ký ức vô cùng quý giá.
“Đúng.

Khi nhỏ hai đứa từng gặp nhau.”
Tiếng chuông vang bên bờ sông, bầu trời tối dần, hàng xóm láng giềng lục tục tạm biệt về nhà, bọn Tần Việt cũng thay phiên nhau đi tắm, Thẩm Trình và Tri Nhạc tiễn khách rồi quay vào sân ngồi.
Thẩm Trình lấy quyển nhật ký ra, hỏi Thẩm Thái Viễn rồi nhận được đáp án khẳng định.
Giang Thiện Nguyên đeo kính lão, mượn ánh trăng để đọc nội dung viết trong nhật ký, ông cười: “Ồ, nhớ chứ nhớ chứ, năm đó ông còn nhìn nó viết mà.

Khi đó Tri Nhạc còn nhỏ, giờ chắc quên hết rồi.

Hôm nay mấy đứa không nhắc tới thì ông cũng không nhớ ra chuyện này…”
Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn, ông một câu tôi một câu, bắt đầu kể lại chuyện cũ của nhiều năm trước kia.

Mà theo lời kể của họ, những ký ức từng bị quên lãng kia cùng chầm chậm, từng mảnh từng đoạn một hiện lên trong đầu hai người họ, sau đó được ghép thành một khung hình hoàn chỉnh.
Năm ấy, Thẩm Trình mất cha mẹ, Tri Nhạc đã thành một nhóc ngốc.
Trong phòng ngủ, cửa sổ đóng chặt, tấm màn che kín căn phòng khỏi thế giới bên ngoài, trong đèn chỉ bật một cái đèn, tối tăm và nặng nề.
Tiểu Thẩm trình nằm ở trên giường, thở dốc dồn dập.
Lễ tang của cha mẹ vừa kết thúc thì hắn đã đổ bệnh, sốt cao không ngừng.

Đêm đêm mơ thấy ác mộng, mồ hôi đầm đìa, không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện, càng không chịu nói chuyện với Thẩm Thái Viễn và Thẩm Minh, đến ánh mặt trời cũng thấy ghét, cả ngày nằm uể oải vật vã trong căn phòng tối, lúc tỉnh lúc mê.
Thẩm Thái Viễn biết hắn bị dồn nén cảm xúc nhưng lại bó tay hết cách.
Đến một ngày kia, Giang Thiện Nguyên đưa Tri Nhạc tới thành phố C khám bệnh —— khi đó Giang Thiện còn chưa từ bỏ hy vọng chữa được bệnh cho Tri Nhạc, sau khi tới thành phố C thì ông liên hệ với Thẩm Thái Viễn, bấy giờ mới biết biến cố của Thẩm gia nên hai ông cháu tới Thẩm gia thăm.

Giang Thiện Nguyên cùng Thẩm Thái Viễn ngồi nói chuyện trong phòng khách, bé Tri Nhạc không thể ngồi yên, người làm bèn đưa cậu đi tham quan phòng ốc.
Bé Tri Nhạc đi theo người làm lên tầng trên xem vườn hoa trên sân thượng, vừa lên đến tầng hai thì tự nhiên người kia có việc gấp, phải để Tri Nhạc đứng đợi tại chỗ rồi rời đi.
Bé Tri Nhạc đứng trên hành lang, nhìn trái nhìn phải, thấy trên bậu cửa sổ ở cuối hành lang có một con chim nhỏ đang đậu, tầm mắt lập tức bị hấp dẫn, cậu cất bước đi đến đấy.
Cậu đi qua một cánh cửa khép hờ, bên trong có tiếng khóc vọng ra.
Bé Tri Nhạc đi đến mở cửa ra đi vào.
Thiếu niên Thẩm Trình nằm trên giường, mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn vừa tỉnh dậy khỏi ác mộng, há mồm thở dốc.
“Ai?! Đi ra ngoài!”
Thẩm Trình phát hiện ra Tri Nhạc, gác tay lên mặt, nghẹn ngào nói.
Tri Nhạc đứng ở mép giường, trong mắt mang theo sự tò mò nhìn Thẩm Trình.
“Anh đang, khóc ạ?”
Nước mắt chảy xuống khỏi khóe mắt của Thẩm Trình, hắn nức nở: “Đi ra ngoài.”
Bé Tri Nhạc lại không đi, cậu đứng trong chốc lát rồi vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khóe mắt Thẩm Trình, cậu nói: “Cho anh, món đồ chơi này nè.”
Tri Nhạc đưa mô hình con thuyền mình mới được mua hôm nay mà cậu đang ôm trong tay đến trước mặt Thẩm Trình, Thẩm Trình quét tay gạt mô hình xuống đất.
Bé Tri Nhạc hơi giật mình, mắt lại ứa nước mắt, cậu mếu máo như chực khóc, khóe mắt Thẩm Trình đỏ lên, nhìn thẳng vào cậu, trong mắt hai người là bóng hình của người kia.
Cuối cùng Tri Nhạc rời mắt đi trước, chớp chớp mắt, cậu không khóc, yên lặng ngồi xổm xuống nhặt mô hình con thuyền lên, cẩn thận ôm vào lòng, cậu cũng không giận mà còn nhìn Tri Nhạc, cậu nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, đừng sợ.”
Cậu thử sờ tay Thẩm Trình, nở nụ cười.
Thẩm Trình định hất tay cậu ra, nhưng không hiểu sao lại không động đậy.

Có lẽ từ sau khi cha mẹ rời đi, bóng ma trong lòng hắn lan rộng, đã quá sức chịu đựng của hắn rồi.

Đã rất lâu hắn chưa nói chuyện với ai —— hắn không muốn đối mặt với Thẩm Thái Viễn và Thẩm Minh, cũng không muốn mở miệng với bất cứ ai trong nhà.
Cậu nhóc xa lạ này lại gọi hắn là anh trai.
“Cậu là ai?” Thẩm Trình hỏi, vừa nói xong đã ho khan dữ dội.
Tri Nhạc nhìn thấy trên bàn có nước, cậu bèn bưng tới cho hắn uống.
“Anh ơi, anh bị làm sao thế ạ?”
Thẩm Trình uống xong nước, thoáng bình tĩnh lại, giọng nói khàn khàn: “Cha mẹ tôi đã chết rồi.”
Tri Nhạc a một tiếng, một lát sau mới nói: “Ba mẹ em, cũng mất rồi.”
Thẩm Trình nâng mắt nhìn Tri Nhạc, Tri Nhạc hơi cười với hắn, đôi mắt to tròn hồn nhiên sạch sẽ, dưới ánh đèn màu vàng, mắt cậu sáng như hai ngọn đèn nhỏ.
“Tôi hại chết họ.” Thẩm Trình thở hổn hển, tỉnh dậy khỏi ác mộng mà dường như nó vẫn chưa kết thúc, nó như một tấm lưới vây chặt lấy tim lấy đầu hắn, càng ngày càng siết chặt.
Thẩm Trình toát mồ hôi lạnh, hắn ôm đầu, hô hấp một cách khó khăn.
Tri Nhạc nghe không hiểu lắm, thấy hắn đau đớn như vậy thì nắm lấy tay hắn, rồi lại xoa xoa đầu Thẩm Trình, nhẹ giọng nói: “Không sao, không sao.”
“Tay anh, nóng quá.” Tri Nhạc nói, “Anh bị bệnh ạ?”
Thẩm Trình bị Tri Nhạc kéo tay thì nghiêng đầu nhìn cậu.
“Em cũng, bị bệnh.” Tri Nhạc nói: “Nơi này, bị bệnh.” Tri Nhạc chỉ chỉ đầu mình, cười đến là hồn nhiên.
Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, tay nắm thật chặt.
Hắn không buông tay, cũng không có đuổi Tri Nhạc đi, Tri Nhạc vẫn luôn đứng bên mép giường, mỏi chân thì đổi sang bên kia.
Giang Thiện Nguyên cùng Thẩm Thái Viễn đi lên tìm Tri Nhạc, thấy như vậy thì hai mặt nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc.
“Không phải ông bảo Tiểu Trình không muốn nhìn thấy ai sao?” Giang Thiện Nguyên hỏi.
“Đúng là như vậy, không ngờ lại hợp Tri Nhạc.” Thẩm Thái Viễn nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai đứa trẻ, càng thấy bất ngờ hơn.
Hai ông lặng lẽ rời đi, không quấy rầy hai đứa trẻ.
Đã chạng vạng rồi, Tri Nhạc mệt mỏi, cứ thế bò lên giường, Thẩm Trình hơi do dự một chút rồi cũng dịch sang bên cạnh nhường chỗ, vì thế đêm đó, Tri Nhạc đã ngủ trong phòng Thẩm Trình.
Ban ngày Thẩm Trình truyền dịch, đã uống thuốc, bệnh tình cứ rút đi rồi lại quay lại, nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường, độ ấm này lại khiến Tri Nhạc thấy rất thoải mái, cậu bèn ghé lại thật sát vào người hắn để ngủ, Thẩm Trình không thoải mái ngọ nguậy nhưng không đẩy cậu ra, đành phải mặc cậu.
Hai người rất nhanh đã chìm vào rất ngủ.

Nửa đêm Thẩm Trình mơ, mày nhíu chặt, khó mà thoát ra được, thân thể giãy giụa, Tri Nhạc bị đánh thức, cậu vội vỗ lắn, miệng gọi: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Thẩm Trình bừng tỉnh, trong mắt có vẻ kinh hoàng và mờ mịt, trong miệng gọi cha mẹ.
Tri Nhạc híp mắt, cố gắng an ủi hắn: “Đừng sợ, đừng sợ.

Cha mẹ anh, yêu anh.”
Đây là lời mà ông nội dùng để dỗ cậu khi cậu bị bệnh mà quấy đòi cha mẹ.
Thẩm Trình nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt thoáng mờ mịt rồi tỉnh táo lại, thở phào một hơi rồi lại nhắm mắt lại.
Một đêm này, dù Thẩm Trình tỉnh dậy lúc nào thì Tri Nhạc cũng tỉnh dậy theo, ôm lấy hắn, thì thầm bên tai hắn những lời an ủi đơn giản.
Sau nửa đêm thì cuối cùng Thẩm Trình cũng có thể yên ổn đi vào giấc ngủ, hắn nghiêng người, bị Tri Nhạc dính vào người, hai người đầu tựa đầu, nắm tay nhau.
Ánh đèn dịu dàng bao lấy thân thể cả hai.
Sáng hôm sau Tri Nhạc được Giang Thiện Nguyên bế khỏi giường gọi dậy, ông đưa cậu đi đánh răng rửa mặt, xuống nhà ăn sáng.

Khi cậu rời khỏi phòng, Thẩm Trình vẫn còn ngủ say.
Ăn sáng xong, Giang Thiện Nguyên phải đưa Tri Nhạc về nhà.
Bé Tri Nhạc đi tìm Thẩm Trình để tạm biệt.
Bác sĩ đang cắm kim truyền dịch cho Thẩm Trình, Thẩm Trình nửa nằm, đôi môi khô nứt, mơ màng như sắp ngủ.
“Em phải đi rồi.” Tri Nhạc ghé lên mép giường nói.
Thẩm Trình không nói gì, lẳng lặng nhìn Tri Nhạc.
“Em về nhà.” Tri Nhạc lại nói.
Kim đâm vào tay, bác sĩ dán băng dính, Tri Nhạc nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Thẩm Trình, mu bàn tay thon gầy của thiếu niên phủ kín vết xanh xanh tím tím, đầy lỗ kim, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Thẩm Trịnh động tay nắm lấy một ngón tay của Tri Nhạc.
“Khi nào gặp lại?” Thẩm Trình hỏi.
Tri Nhạc nghĩ một lát, lắc đầu: “Không biết ạ.”
Khi cậu đứng ngoài cửa phòng khám có nghe bác sĩ nói với ông nội “Được như bây giờ đã là kỳ tích rồi, đừng lãng phí thời gian và tiền bạc chạy chưa khắp nơi nữa.” Sau khi ông nội đi ra thì kéo tay cậu đi, im lặng đi thật lâu, ông mua cho cậu một món đồ chơi, cuối cùng nói với cậu rằng phải về nhà thôi.
Tri Nhạc im lặng cười cười với Thẩm Trình, Thẩm Trình lẳng lặng nhìn cậu.
Tri Nhạc nghĩ bụng rồi nói: “Sau này lớn lên, sẽ gặp lại thôi.”
“Đừng để, bị bệnh nữa.

Bệnh của anh, sẽ tốt lên, bệnh của em, cũng tốt lên.

Đợi đến khi lớn lên, là được, sẽ gặp lại nhau.” Tri Nhạc vừa nghĩ vừa chậm rãi nói.
Thẩm Trình mơ mơ màng màng nhưng vẫn nghe hiểu.
“Được.” Thẩm Trình nói.
Tri Nhạc cẩn thận nhẹ nhàng ngoắc ngón út với Thẩm Trình.

Trên tay Thẩm Trình còn cắm kim, cậu không dám động quá mạnh, Tri Nhạc bèn ấn ngón cái lên môi mình rồi đặt nó lên môi Thẩm Trình, ấn nhẹ một cái.
“Ngoéo tay, đóng dấu.

Hứa rồi đấy.”
Tri Nhạc đi về cùng ông nội rồi, Thẩm Trình nằm trên giường, bên gối là mô hình con thuyền nhỏ của Tri Nhạc.

Ba ngày sau đó, Thẩm Trình sốt cao liên tục, cuối cùng đành phải nhập viện vào khoa trị bệnh nặng, lần này Thẩm Trình không còn kháng cự như lúc trước nữa.
Hơn mười ngày sau, Thẩm Trình xuất viện về nhà.

Sau đó hắn ra nước ngoài du học.
Mô hình con thuyền kia được người làm đặt lên kệ sách.
Thẩm Trình vẫn không muốn nói chuyện, không hỏi ai về Tri Nhạc, cái đêm mê man trong bệnh tật ấy như một giấc mơ, rất không chân thật.

Đã là khách của Thẩm gia thì sau này luôn có cơ hội gặp lại nhau.
Vài ngày sau, Thẩm Trình ngồi trên máy bay ra nước ngoài.
Vừa đi đã đi liền mười mấy năm.

Cuộc sống sinh hoạt ở nước ngoài và việc học bận rộn dần chiếm trọn tâm trí Thẩm Trình.

Bóng ma trong lòng chậm rãi phai màu, giấu mình xuống đáy lòng lắn, mà theo thời gian, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi khi hắn bị bệnh kia càng thêm giống một giấc mơ, dần dà bị rơi vào dòng sông của vô vàn ký ức.
“Mô hình con thuyền!” Tri Nhạc hô lên, hiển nhiên cậu đang nghĩ tới cái mô hình trong phòng ngủ của Thẩm Trình tại nhà cũ Thẩm gia.
Thẩm Trình cũng nghĩ đến, còn nghĩ đến ngày đó Tri Nhạc nhìn thấy ảnh chụp một nhà bốn người của hắn, cậu từng hỏi hắn liệu có phải trước kia họ từng gặp nhau rồi hay không.

Khi đó hắn còn thấy buồn cười, bây giờ nghĩ lại…
“Sao từ trước đến giờ ông chưa từng nói?” Thẩm Trình hỏi Thẩm Thái Viễn.
“Sao ông lại chưa từng nhắc tới chứ.

Lúc ấy khi nói chuyện đính hôn với cháu cũng có nói cháu cũng biết người ta mà, nhưng…” Thẩm Thái Viễn nói tới đây thì kịp dừng lại đúng lúc, ông liếc sang chỗ Giang Thiện Nguyên một cái.
Thẩm Trình hiểu rồi, hắn cũng đã nhớ ra, lúc trước khi Thẩm Thái Viễn nói chuyện đính hôn với hắn đúng là có nói một câu “Cháu đã gặp đứa trẻ kia rồi”, nhưng khi đó hắn còn đang giận điên lên, hoàn toàn không để ý tới chuyện đó.

Thẩm Thái Viễn cũng thấy không quan trọng nên không nói thêm.
“Cháu cho rằng ông ra đường chọn bừa à? Nguyên nhân chính là vi khi còn nhỏ hai đứa có cái duyên phận như vậy…!Hừ, đợi cháu sống đến cái tuổi này của ông thì sẽ biết, trên đời này có rất nhiều chuyện là do vận mệnh và ông trời sắp đặt.

Nhìn đi, không phải bây giờ hai đứa đang chung sống êm đẹp sao?” Thẩm Thái Viễn nói rất ra dáng Gia Cát Lượng liệu sự như thần, cười tủm tỉm nhìn hai người.
Nhất thời Thẩm Trình không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tri Nhạc chỉ mơ hồ nhớ rõ một chút, tối đó, sau khi mọi người đã ngủ say, Thẩm Trình nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Tri Nhạc ra, ôm Tri Nhạc, chậm rãi kể lại cho cậu nghe những chi tiết mà mình nhớ lại được.
Vì thế Tri Nhạc cũng mơ hồ nhớ lại thêm một chút.
“Thật là, thú vị.” Tri Nhạc cười nói: “Khi còn nhỏ, đã từng gặp nhau rồi.”
“Khi anh trai còn nhỏ, đã đẹp rồi.” Tri Nhạc lại nói.
Thẩm Trình đã khóa trái cửa, không lo có người nào tới, nhưng phòng ngủ của Giang Thiện Nguyên chỉ cách một gian phòng khách thôi, vì thế hai người đều nhỏ giọng nói chuyện để khỏi bị ai khác nghe được.
“Khi em còn nhỏ cũng đẹp mà, đôi mắt giống hiện tại như đúc.” Thẩm Trình nghĩ đến hình ảnh Tri Nhạc lúc nhỏ, cặp mắt này từ khi ấy đến giờ vẫn chưa từng thay đổi, tựa như cậu không phải chịu sự tác động của thế tục và năm tháng vậy, vẫn cứ trong vắt.
Thẩm Trình ôm lấy vai Tri Nhạc để cậu gối đầu lên cánh tay của mình.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, gió đêm hiu hiu, trời đất yên lặng.
“Lời hứa, đã được thực hiện.” Tri Nhạc nói: “Sau khi lớn lên, đã gặp lại.”
Đúng, cái lời hứa bị họ quên đi cũng đã được họ hoàn thành mà chẳng hay biết gì.
Lòng Thẩm Trình khó tránh khỏi có chút phức tạp.
Bây giờ hắn với Tri Nhạc đã tâm đầu ý hợp, tình cảm tiến triển thuận lợi, mấy mẩu chuyện khi còn nhỏ kia tựa như chỉ là chuyện vặt vãnh thôi, nhưng giống như xem phim ấy, khi bạn tưởng mình đã xem hết một bộ phim có cái kết viên mãn rồi thì lại bất ngờ đoạn sau còn có trứng màu* khiến người ta bất ngờ.
*彩蛋: trứng Phục Sinh, trứng màu, Easter egg.

Trong phim ảnh, đây là biểu tượng của những chi tiết và thông điệp mà nhà làm phim cố tình đưa vào tác phẩm của họ, đó có thể là một mã số ẩn giấu trong một cảnh quay, một diễn viên, hoặc một chi tiết ngầm chỉ về một bộ phim khác.
Quả trứng màu này như diệt hoa lên gấm, đem lại cho người ta dư vị như phản ứng hóa học, khiến cho toàn bộ chuyện cũ được phủ một tầng ánh sáng kỳ diệu và ấm áp.
Thẩm Trình ôm chặt Tri Nhạc.
“Anh, em rất là vui.”
“Vui vì điều gì?”
“Không biết.

Thì cứ, vui thôi.”
Thẩm Trình cong môi, cúi đầu hôn lên trán, lên lông mày của Tri Nhạc, lên đôi mắt đẹp như đá quý, cái mũi xinh xinh, đôi môi ướt át của cậu.

Tri Nhạc nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn ngửa mặt lên, hai người hôn thật sâu, lại không có sự xúc động về mặt sinh lý như lúc trước, trong lòng lại kích động vì một loại tình cảm sâu sắc và thuần túy hơn.
Thẩm Trình có thể cảm nhận được rằng, giờ khắc này, tâm ý cùng tình cảm của Tri Nhạc và của hắn là tương thông tương đồng, không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ cần có loại ăn ý giữa hai linh hồn của hai người đang say đắm trong tình yêu thôi.
“Anh cũng vui lắm.” Thẩm Trình đụng chóp mũi cao thẳng của mình lên chóp mũi của Tri Nhạc, hơi thở hơi loạn, hắn thấp giọng nói.
“Anh vui, vì điều gì ạ?” Tri Nhạc cũng thấp giọng hỏi.
“Em không cảm thấy rằng, ánh trăng đêm nay đẹp đến lạ sao?” Thẩm Trình thấp thấp nói.
*Bắt nguồn từ một giai thoại của văn hào Natsume Souseki, câu “Trăng đêm nay thật đẹp” là câu tỏ tình tinh tế mà lãng mạn của người Nhật.
Trăng treo trên cao, ánh trăng như nước, rọi xuống những đôi tình nhân đang gắn bó bên nhau dưới nhân gian.
“Vâng! Đẹp lắm ạ.” Tri Nhạc đáp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.