Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân


Đọc truyện Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2 – Chương 9: Là người chán ghét thanh xuân

Editor: Chen

Beta: Tảo

Chiến tranh kịch liệt trong khí thế hừng hực cứ thế mà bắt đầu, mỗi lượt thi sẽ có bốn lớp đấu với nhau, lớp nào kết thúc trong thời gian ngắn nhất sẽ giành chiến thắng, lượt thi thứ nhất nếu lớp kia vừa mới đứng đầu, nói không chừng trải qua hàng đống lượt thi phía sau liền không ngừng bị các lớp khác vượt mặt, vị trí trên bảng xếp hạng không ngừng thay đổi, mỗi lần hoàn thành một lượt thi là một lần nín thở chờ đợi màn hình hiện ra kết quả.

Năm nhất vừa mới kết thúc phần chơi, hiện tại đến năm hai, rồi năm ba, mấy học tỷ năm bốn luôn có dã tâm muốn dùng thế lực chèn ép các học muội cùng các học đệ, bởi vậy ở chỗ bọn họ luôn không ngừng phát ra hư thanh, đến lượt thi của lớp Kha Bố, những người tham gia đều trinh diện tinh thần nhiệt huyết, thực hiện thao tác chuẩn bị để làm nóng cơ thể, lớp của Chu Hân Hợp có rất ít nữ sinh, đám nữ sinh đó đều đã tự sa ngã tháo chạy cả rồi, bởi vậy mà Chu Hân Hợp mới bị kéo đi đầu quân cho cuộc thi cho đủ số lượng, nhưng cái làm Kha Bố không ngờ tới nhất chính là cả Tô Ấu Ngôn cũng tham gia, cô ấy như thế mà cũng tham gia đấy, không lẽ cũng có tham vọng trở thành quán quân sao?

“A a a a a!!” Tiếng nữ sinh thét chói tai khiến người ta không nhịn được phải che tai lại.

Loại con gái chỉ biết si mê vẻ ngoài thế này, thật mất mặt. Kha Bố chỉ chăm chú quan sát hoạt động diễn ra trong sân thi đấu, người của lớp một đã bắt đầu vào thế chuẩn bị.

“A a a a a a!!” Lại một tiếng hét chói tai nữa vang tới: “Chi Lý ca ca, cố lên, a a a, Chi Lý ca ca sẽ giành hạng nhất!” Kha Bố nhanh chóng nghiêng đầu, là Đóa Lạp, Đóa Lạp vì cái gì mà lại đến đây a. Hôm nay nó mặc bộ quần áo đáng yêu, ngoan ngoãn vẫy tay về hướng của Chi Lý, dáng vẻ thanh thuần hoạt bát giống như đang trêu chọc người nó yêu thương, nhưng này cũng chỉ là vẻ ngoài của nó thôi. Đóa Lạp là em gái Chi Lý, đồng thời cũng là ác quỷ, đối với Chi Lý đã yêu đến mức thành bệnh, vì Chi Lý mà làm bộ tự sát, thậm chí chỉ vì muốn Chi Lý cảm thấy tội lỗi với nó để hắn không thể bỏ nó mà đi nước ngoài trị liệu bệnh tâm lý, nó vì Chi Lý, chuyện gì cũng có thể làm được, Kha Bố lúc trước cũng bởi vì bị nó hại mà ăn không ít đau khổ, thiếu chút nữa bị nó lộng hành chặt luôn cái chân.


“Bọn nhỏ cao trung bây giờ nhàn rỗi như vậy cơ à?”

Đóa Lạp vừa rồi còn nhiệt huyết thanh xuân nhanh chóng biến mất: “Rác rưởi, đừng nói chuyện với tôi.” Tiếp theo Đóa Lạp lại bày ra vẻ mặt vừa nhiệt huyết lại vừa vương vấn chút mùi vị thanh xuân: “Chi Lý ca ca, Đóa Lạp sẽ luôn giúp đỡ anh, cố lên nha, Đóa Lạp sẽ khiến bọn người kia thảm tới mức phải ăn thứ bọn họ đại tiện ra.” Vẻ mặt nhiệt huyết cùng thanh xuân của Đóa Lạp nhanh chóng biến mất. “Rác rưởi đừng có nói chuyện với tôi.” Cô cười tủm tỉm, mắt cong thành hình trăng non, trước sau chăm chí ngắm nhìn Chi Lý, rồi đứng cạnh Kha Bố nói ra một câu: “Những người khác cũng bao gồm anh, trước mắt tôi không động tới anh, chờ tôi giải quyết xong Lam Ngân, cuối cùng sẽ hạ tới anh.”

Vừa nghe Đóa Lạp nói muốn giải quyết Lam Ngân xong mới xử tới mình, Kha Bố nhẹ nhàng thở ra, nó có lẽ rất khó có cơ hội xử tới cậu, Kha Bố thực cảm tạ rằng tình địch số một của Đóa Lạp là cái vị hạ sinh ra Chi Lý, Lam Ngân.

“Trường học hôm qua mới thông báo nha, em làm sao biết được tin tức.”

“Tôi có đường dây báo cáo tin tức riêng, Chi Lý ca ca tham gia đại hội thể thao sao có thể vắng mặt tôi được.”

Lớp trưởng đang đứng trên băng ghế vẫy lá cờ tực hế: “Lớp hai cố lên, Chi Lý cố lên.” Đóa Lạp nghiêng người, dùng chân đá văng ghế của lớp trưởng, Kha Bố nhanh tay kéo lại vị lớp trưởng sắp sửa ngã ngửa, Đóa Lạp như cũ chắp hai tay sau lưng, cười tủm tỉm: “Chi Lý ca ca, chỉ có Đóa Lạp mới có thể nói anh ấy cố lên nha, anh tốt nhất đem miệng mình khóa chặt lại.” Đóa Lạp đáng yêu nắm lấy miệng mình.

“Em quá xằng bậy, sẽ bị Chi Lý mắng.”


“Anh cảm thấy Chi Lý ca ca mắng tôi, tôi sẽ khó chịu?”

Tiếng vang truyền đến, cuộc thi bắt đầu rồi, chạy cuối cùng trong hàng người thi đấu chính là Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt liếc mắt thấy Đóa Lạp, liền hướng Kha Bố ra hiệu: Tống, cô, ta, đi. Kha Bố ôm tay thờ ơ, như vậy mới nói, Đóa Lạp hôm nay đến cũng đã đến, vẫn là có thể đem cô ta ra cống làm mồi nhử, Kha Bố làm bộ vô tình nói: “Chi Lý hiện tại nếu thua trước nhiều người như vậy sẽ thật mất mặt đi.”

“Chi Lý ca ca mới không thua.”

“Đây là chạy tiếp sức a, phải coi quãng phía trước chạy như thế nào mới có thể quyết định thắng thua.”

“Chi Lý ca ca sẽ không thua.” Đóa Lạp tự lẩm bẩm.

Ứng Tu Kiệt lại tiếp tục ra hiệu: Tên kia, cậu dám.


Kha Bố tỏ vẻ cám ơn cái khích lệ đó.

Quả nhiên như Kha Bố dự liệu, Đóa Lạp đã hành động, ngoại trừ đường chạy của ban hai, ở khoảng cách khá xa tầm nhìn của trọng tài, cô thần không biết quỷ không hay mà rải lên đường vài thứ, trên người cô luôn mang rất nhiều đạo cụ khiến người ta đau đớn. Có người chạy tới, Đóa Lạp miệng huýt sáo chân lặng lẽ vươn ra, nam sinh bị sẩy chân tức giận ngẩng đầu, Đóa Lạp che miệng lại: “Thực xin lỗi, Đóa Lạp không phải cố ý, tôi, tôi không biết..” Cô mau chóng khóc ra nước mặt.

“Không sao, bị ngáng ngã không đau.” Nam sinh tự mình bò dậy, lại tự mình tiếp tục chạy về phía trước

Nếu như Đóa Lạp vì tình yêu mà đồng ý ra sức như vậy, thì Sở Hạo Vũ cũng sẽ vì thế mà liều mạng kìm nén, hiện tại lại dùng tốc độ mà liều mạng phát tiết, trên màn hình hiển thị, thứ hạng đang đồng nhau trong vài giây cũng có thể xuất hiện sự chênh lệch, như vậy xem ra vẫn rất có hi vọng rồi đi. Rốt cuộc trong suốt cuộc thi chỉ có cậu tự mình khẩn trương, chính mình ban nãy còn nói đưa ra phán đoán hiện tại còn quá sớm, với một Chi Lý chưa từng qua cuộc thi tiếp sức nào, tham gia như vậy đã là sắp đặt sai chỗ rồi, thế nhưng đứng ở góc xem ngoài rìa kia, có một Chu Hân Hợp ngây thơ vẫn luôn chịu không nổi ánh mắt dán chặt của mọi người mà sinh ra ngượng ngùng xoắn xuýt, Ứng Tu Kiệt chỉ mặc độc nhất một cái quần đùi ba góc không ngừng ra sức, Tô Ấu Ngôn như cũ thôi, luôn luôn cầm sách trên tay.

Chi Lý đã bắt được gậy tiếp sức nhưng vẫn chưa động đậy, chỉ đứng đó xoay cổ vài lượt, Kha Bố chăm chú nhìn hắn, không có sốt ruột, cậu nghĩ lại, bây giờ cậu cảm thấy tiền tài cùng thời gian đều không còn quan trọng nữa rồi, mục đích của cậu lúc đầu đã đạt được, chỉ là muốn thấy một Chi Lý khác, chỉ là muốn lần nữa mà động tâm.

Dùng hết toàn lực đuổi theo các lớp khác, cơ hồ giữa Chu Hân Hợp, Ứng Tu Kiệt cùng Tô Ấu Ngôn đột nhiên xuất hiện một loại giao tiếp lạ kì, Tô Ấu Ngôn ném sách rơi xuống mặt đất, bọn họ chạy lên, Chu Hân Hợp từ đầu chí cuối đều là mặt đỏ như gấc tụt lại phía sau, cũng đang dốc hết toàn lực của mình. Tô Ấu Ngôn ngang với Ứng Tụ Kiệt, bọn họ không có đùa vui, dùng tốc độ doạ người mà chạy. Kha Bố không thể hiểu nổi, đám người này thoạt nhìn đều thấy từ nghiên túc đến ấu trĩ có đủ, từ cấp 2 ba mẹ đã li hôn, cậu so với các bạn học khác có phần già trước tuổi rồi, cậu cười nhạo những kẻ không hiểu rõ hiện thực, không hiểu bản chất con người hoặc lời nói, cậu luôn luôn chán ghét mấy cái gì mà ánh mắt trời thanh xuân thuần khiết, ở trong mắt cậu, ánh mặt trời gì đấy là không cần thiết, là thứ vô dụng.

Trên đường băng, Chi Lý dẫn đầu đoàn chạy, khoảng cách càng lúc càng tiếp cận gần Kha Bố, hắn rất dễ dàng tránh khỏi mấy thứ Đoá Lạp ném xuống kia, đồng tử của hắn thoảng qua sườn mặt Kha Bố, tay lại đột nhiên vươn ra bắt lấy Kha Bố mà giở trò, kéo cậu chạy theo, Kha Bố bị bắt phải chạy, không không, tớ ghét chạy bộ, không không, tớ ghét cái loại hành vi tốn sức lực một cách vô nghĩa này, không không, tớ chính là vô pháp theo kịp bước chân cậu, tớ sẽ kéo chậm tốc độ của cậu mất thôi.

Chi Lý chạy băng băng, cho dù như vậy, hắn cũng không hề thở dốc hay đổ mồ hôi, dùng ngữ điệu thường thường nói: “Kha Bố, đem cậu đi theo xem thử cảm giác chạm đích là như thế nào.”


A, Chi Lý, nói loại lời này là sao, tớ đã sớm vô pháp suyễn khí (thở không thông =))) rồi.

Kha Bố không ngừng chạy, lồng ngực thắt chặt, Ứng Tu Kiệt ở cách đó không xa hét lớn: “Ai thắng phải mời cơm.”

“Giờ cậu còn nghĩ tới mời cơm? Mười chương sắp đến rồi.” Tô Ấu Ngôn cười lạnh.

“Tớ có thể nấu cơm.” Âm thanh của Chu Hân Hợp cách đó rất xa.

Sở Hạo Vũ ở trong sườn của đường băng chạy vội: “Kha Bố, không cần kéo chân sau, nhanh lên, phải đến đích.”

Kha Bố thấy âm thanh bên tai mờ mịt, cậu vội chạy, cảm thấy giờ phút này bản thân ấu trĩ đến buồn cười, cả đời này chỉ có một lần thanh xuân, cậu thực sự không chán ghét nó, ngược lại là rất thống khoái.

Nổi khùng, bát nháo, làm chút trò gì kì quái, làm gì thì làm nhưng nhất định phải có ý nghĩa.

Khoảng khắc chạm đến vạch đích, Trương Lạc nổ pháo hoa vang dội dưới bầu trời, nổi lên đủ mọi màu sắc mộng ảo, xối lên đây đầu Chi Lý và Kha Bố.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.