Đọc truyện Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2 – Chương 47: Từ không thích hợp với tớ
Editor: Chen
Beta: Tảo
Khi Chi Lý mở cửa phòng, Kha Bố đã đứng đợi bên ngoài được nửa tiếng, nhìn thấy hắn, cậu liền lướt ngang qua: “Nhanh đi học đi.”
“Mặt của cậu…”
Kha Bố vuốt mặt của mình, không lẽ đã bị Chi Lý nhận ra rồi sao: “Mặt tớ làm sao cơ, biểu cảm rất kỳ quái sao?” Chi Lý nắm lấy mặt của cậu, bộ dáng khiến cho người ta không dám đụng vào, ngữ khí cực kỳ cực kỳ kém: “Tại sao mặt cậu lại có dấu hôn?”
“Dấu hôn gì chứ?” Kha Bố nghe không hiểu a.
“Là ai làm?” Hắn cứ như vậy mà hỏi, Kha Bố nhanh chóng mở camera trong điện thoại ra, soi lên mặt mình, có thật này, cậu đẩy Chi Lý: “Còn có thể là ai làm, ngoài cậu còn có thể là ai chứ, thật là, đem mặt tớ mút thành dạng này rồi.” Kha Bố xoa mặt, tức muốn hộc máu: “Tại sao chùi mãi không hết a, hôm nay tớ làm sao nhìn mặt người khác.”
“Không cần dùng cách này lừa tớ, Kha Bố.” Hắn thực sự tức giận rồi, gì đây, nên tức giận là cậu mới đúng.
“Ai lừa cậu.”
“Cậu bảo vệ thằng đó?” Chi Lý bước gần thêm, ngửi thấy rồi, Kha Bố ngửi thấy mùi vị chết chóc rồi. Cậu đưa ra tư thế đình chỉ ngăn chặn hắn sáp đến: “Từ từ, cậu gượm gượm đã nào, chuyện nửa giờ trước xảy ra trong phòng ngủ cậu quên sạch rồi?”
“Chuyện gì, tớ vẫn luôn ngủ.”
“Lại nữa, gạt tớ đủ rồi thì muốn rũ bỏ trách nhiệm, đồ tra nam.”
Chi Lý tựa hồ nhớ ra điều gì: “Còn có, ban nãy tớ ngủ, có mơ tớ đè cậu.”
“Nói qua nói lại rốt cuộc cậu vẫn luôn không ngủ, mơ gì chứ, này không phải là mơ, cậu nhớ kỹ cho tớ, cậu là có đè tớ.”
“Nga, đi học đây.” Chi Lý xoay người rời đi, hắn phản ứng kiểu này thật khiến người ta bốc hỏa, Kha Bố đuổi theo ngay sau: “Cậu mau xin lỗi tớ.”
“Coi như diễn tập cho cậu thấy trước kết cục cùng thằng khác ở bên.”
“Này có thể tính là an ủi tớ sao!”
Hai người vừa nói vừa bước tới phòng học, tay Kha Bố vẫn luôn che ở trên mặt, ngăn cản ánh mắt mọi người nhìn thấy dấu vết hoan ái mãnh liệt này. Công Tru thấy bộ dạng lạ lùng của Kha Bố liền hỏi: “Răng cậu đau hả?”
“Na ná vậy.”
“Có muốn tớ giới thiệu cậu đến nha sĩ không?”
“Không cần.” Kha Bố thực sự không mong người khác chú ý tới mặt của cậu lúc này, ánh mắt cậu hung tợn liếc xéo Chi Lý. Tô Ấu Ngôn bước đến, hình như có thứ cần đưa cho Chi Lý. Kha Bố cố ý che đầu tránh né ánh mắt cô, cô đem giấy đưa cho Chi Lý, rồi bước thêm hai bước tới bên cạnh Kha Bố, Kha Bố đưa ra ánh mắt ra hiệu, khẩn cầu Ấu Ngôn cậu đừng làm vậy a, nhưng ánh mắt này xem ra phản chủ rồi, Tô Ấu Ngôn một phen bắt lấy tay cậu.
“Tớ bị muỗi cắn.”
“Cậu cho rằng tớ giúp cậu mua nhiều bôi trơn như vậy, còn có thể bị cái vết này làm cho một trận kinh hồn bạt vía?” Giọng điệu cô giống như phụ lão dạy dỗ trẻ nhỏ. “Van cậu không cần nói chuyện này ra giữa lớp học đâu.” Kha Bố lần nữa che mặt lại, dù xung quanh hai người đã có không ít bom khói che đi mối quan hệ này, Kha Bố vẫn luôn mong có thể giấu nhẹm nó đi, kẻ khác lời qua tiếng lại cậu không sợ, chẳng qua nếu lúc đó mọi người đều biết chuyện giữa cậu và hắn, chắc chắn sẽ có không ít người muốn lợi dụng cậu gây khó dễ cho Chi Lý, làm như vậy đều không tốt cho cả cậu và hắn.
Hoàn thành các tiết buổi sáng, Kha Bố liền muốn đi siêu thị, cậu xoay người hỏi Chi Lý: “Tớ muốn đi siêu thị, cậu có cái gì cần tớ mua giúp không?”
“Cỗ máy thời gian đi.”
“Nếu siêu thị thực sự bán thứ đó, tớ sẽ vác về ngay cho cậu.” Ngữ khí Kha Bố nghe rất hung dữ, khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cậu đứng lên, xoay xoay cái cổ, do dự chốc lát mới nói: “Về chuyện sáng nay, tớ có ý kiến.”
“Ừm?”
“Không biết cậu học lung tung từ tiểu thuyết cẩu huyết nào, nhưng đừng có dùng từ đáng yêu khen tớ, từ đó không phải dùng cho con gái thôi sao, tớ rõ ràng là con trai, nghe thế nào cũng thấy rất lúng túng.” (Chen: Sai rồi con trai ơi ;;v;; Con quá đáng yêuuuuuu)
“Vậy dùng từ gì khen cậu mới không khiến cậu lúng túng đây?” Chi Lý không giống đang nói chuyện nghiêm túc với cậu.
“Không cần khen tớ, vẻ ngoài này của tớ có chỗ nào đáng khen chứ, từ gì có thể khen đều bị hút hết lên người cậu rồi.” Kha Bố phất tay, mau kết thúc vấn đề ngượng ngùng này đi thôi.
Chi Lý đưa tay chống mặt:”Còn có ai có thể hợp khẩu vị của tớ hơn cậu sao?” Câu này hàm ý tuyên dương quá cao rồi, căn bản đã không phù hợp với cậu, người Kha Bố, tâm Kha Bố đều muốn loạn hết lên: “Người lớn lên có bộ dạng xinh đẹp thực ra rất nhiều đi, nhìn thử cậu rồi cả ba mẹ cậu xem, gương mặt đó không phải minh chứng rõ ràng hết rồi sao.”
“Cậu nghe không hiểu lời tớ nói hả? Muốn tớ nói đơn giản hơn không?”
“Nghe không nổi.” Kha Bố cơ hồ tức tốc chạy khỏi nơi này, nơi có Chi Lý hắn a, quá nóng rồi.
Kha Bố mua từ siêu thị mấy cái băng dán cá nhân, ý định muốn dán lên che đi dấu hôn, cậu thực sự không muốn đem chuyện này ra làm đề tài cho người khác nói giỡn. Vừa đi đến lầu dưới của trường học, một nữ sinh từ đâu chạy vội xuống đụng phải cậu, toàn bộ băng dán cá nhân mới mua đều bị văng ra vũng nước.
“Thật xin lỗi, em đi đứng hấp tấp quá, đều là lỗi của em.” Nữ sinh liên tục xin lỗi.
“Không sao.” Mắt Kha Bố vẫn nhìn lên băng dán cá nhân kia, cậu không muốn quay lại mua thêm lần nữa đâu a, nữ sinh đột nhiên mở túi sách của mình ra. “Vừa vặn lúc em cũng có băng dán nè, cho anh đó, coi như bồi thường.”
“Không cần đâu.” Kha Bố quay đầu nhìn băng dán nữ sinh đưa, không chỉ có màu phớt hồng, bên trên còn in mấy nhân vật hoạt hình nữa á, có đánh chết cậu, cậu cũng nhất quyết không nhận đấy!
“Không cần để ý mà, là em tặng cho anh, anh cứ giữ lấy mà dùng đi, mặt anh bị thương phải không, để em giúp anh dán lên nha.” Vị này có phải bạn nhiệt tình quá mức rồi không, Kha Bố đưa tay cản lại: “Thực sự không cần mà, thật đó.”
“Anh mà không nhận em sẽ lấy rất có lỗi.”
“Tôi không phải muốn khách khí với cậu, có cái, băng dán này chỉ có con gái mới dùng, làm sao tôi có thể dán lên mặt mình chứ.” Kha Bố nói thật mà, nữ sinh kia sao lại phụt cười vậy chứ: “Có gì liên quan sao, con gái dùng thứ này thì đã làm sao, hả đại nam nhân.” Cô vẫn tiếp tục ý nghĩ muốn dán băng kia lên mặt Kha Bố, liền tới gần.
“Con trai với loại băng dán này không cùng một thế giới, cậu làm ơn tha cho tôi, đi dùm tôi cái.”
“Anh dán lên thì em sẽ đi ngay.” Chỉ vì một cái băng dán cá nhân, mà giờ nữ sinh này đã muốn đo sức chai lì với cậu. Đột nhiên có một bàn tay đoạt lấy băng dán trong tay nữ sinh, đáp ngay lên mặt Kha Bố, đáp gì mà đáp chứ, rõ ràng là đang tát cho cậu một cái mà, Kha Bố thở nhẹ: “Đau!”
“Cậu ta dán rồi, cô có thể đi chưa.”
Nữ sinh nghiêng đầu, nhìn thẳng mặt Chi Lý, vẻ mặt mang chút tia nghi hoặc, rồi thanh thoát mỉm cười: “Chi Lý? Anh là Chi Lý học trưởng đúng không! Em là năm nhất nè, ở ban của em có rất nhiều bạn gửi thư tình cho anh đó, anh quen người này sao, đúng rồi, vậy anh cũng là học trưởng đúng không, nên gọi anh là gì được a?” Bạn nữ này, cậu quá tự nhiên rồi…
“Tôi hiện tại rất không có hứng, đừng khiến tôi ấn tượng xấu với cô, cút đi.” Vẻ mặt cùng giọng điệu ấu trĩ của hắn thật tương phản a, gia hỏa này lúc ăn dấm cũng quá rõ ràng đúng không, đáng yêu thực sự không phù hơn với con trai sao, Kha Bố xem ra phải xem xét lại chuyện này rồi.
Kha Bố nhịn không được, cậu muốn cười.