Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi


Đọc truyện Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2 – Chương 41: Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi

Editor: Tảo

Beta: Tảo

Kha Bố đang ngủ say, nghe được tiếng thì thầm: “Kha Bố, tôi đến với anh.” Kha Bố trong nháy mắt thức tỉnh, ngồi bật dậy, miệng lẩm bẩm chú ngữ đuổi quỷ.

“Làm sao vậy a, Kha Bố, gặp Đóa Lạp không vui sao?”

Dưới ánh trăng, kim tiêm trong tay nó lóe hàn quang sắc bén, Kha Bố đem chăn ném qua, lăn xuống giường. Cậu biết năng lực của mình, có thể đánh lại cậu đã không sợ, đánh không lại thì chạy trốn. Lần đầu tiên cậu cảm thấy may mắn vì Chi Lý không đóng cửa, Chi Lý đẩy cửa vào, Đóa Lạp theo sát phía sau, Chi Lý không ngủ, dựa lưng vào bàn, đèn bàn đang sạc được bật lên. Kha Bố trước mặt Chi Lý luôn mang dáng vẻ nam tính tuyệt không bao giờ trốn sau lưng Chi Lý run lẩy bẩy, thế nhưng gặp phải người nhà Chi Lý liền lúng túng.

“Đóa Lạp.” Chi Lý nghiêng đầu: “Anh đã nói cái gì là không thể chơi rồi đi.”

Kim tiêm trong tay Đóa Lạp rơi xuống, nó quỳ gối trước Chi Lý, ôm lấy chân hắn: “Anh Chi Lý, Đóa Lạp biết sai rồi, Đóa Lạp còn nhỏ, hận Kha Bố lắm, vậy nên nhất thời không kìm lòng được, em không biết tên kia quá đáng như thế, Đóa Lạp rất tức giận, đã giúp Kha Bố báo thù, anh Chi Lý tha thứ cho Đóa Lạp, không muốn anh chán ghét Đóa Lạp.” Con bé vừa nói vừa gào khóc, Kha Bố có thể thấy rất rõ ràng, tay nó quàng phía sau chân Chi Lý đang làm ra động tác cắt cổ với mình.


Chi Lý hướng về phía sau bắt lấy tay nó: “Nói cho anh nghe, phạm vi anh cho phép là gì.”

“Không được làm Kha Bố khóc, chỉ có thể trêu chọc Kha Bố trong phạm vi anh ấy chịu đựng được.” Đóa Lạp phun từng câu từng chữ ra khỏi miệng, Kha Bố nghiến răng oán hận trừng mắt với Chi Lý: “Phạm vi cậu cho phép có phải rộng quá rồi không, không thể để em ấy đối tốt với tớ sao?!”

“Cậu nói gì vậy.” Chi Lý không hiểu nghiêng đầu: “Trêu chọc cậu là bản tính của em ấy, con người làm sao có thể thay đổi bản tính.”

“Bản tính của em ấy đối với tớ quá nguy hiểm.”

Chi Lý lơ đi Kha Bố, lại chuyển qua Đóa Lạp: “Làm sai không phải chỉ cần quỳ xuống là anh sẽ tha thứ.” Đóa Lạp tội nghiệp quỳ gối di chuyển, nó quỳ đến trước mặt Kha Bố: “Xin lỗi Kha Bố, Đóa Lạp chỉ là buồn chán muốn chơi với anh một chút, tôi không biết anh là đồ bị thịt*, năng lực chịu đựng thấp như vậy. Đóa Lạp thật sự rất quan tâm anh, anh vì sao không đi ăn phân vậy, phân có ích cho người thể chất rác rưởi, anh bảo anh Chi Lý tha thứ cho tôi được không, chỉ cần đồ bị thịt tha thứ cho tôi, anh Chi Lý cũng sẽ tha thứ cho tôi.

*Đồ bị thịt: chỉ người vô dụng.

“Này làm sao tính là xin lỗi! Làm sai với anh còn đả kích thân thể anh nên ăn phân!”


“Vậy anh muốn ăn không? Anh tin Đóa Lạp một lần, anh không ăn phân thật uổng.”

“Ông đây không bị ngu.” Kha Bố bất đắc dĩ thở dài, kéo kéo Chi Lý: “Thôi bỏ đi, Chi Lý, cậu tha cho em ấy, kỳ thật em ấy cũng không làm gì, chỉ là tiếp thêm phiền phức mà thôi.” Đóa Lạp vui vẻ vỗ tay, ôm lấy Kha Bố: “Kha Bố anh thật tốt, tôi nhất định sẽ gửi phân cho anh.”

“Buông ra, mấy thứ trên người em làm anh đau quá! Cái gì cũng không cần đưa, cẩn thận anh đổi ý.”

Kha Bố đối với Đóa Lạp có lẽ không đơn giản là yêu ai yêu cả đường đi, cậu nhớ rõ rất lâu trước kia đã nói qua với Chi Lý: Đời này của tớ xem ra như vầy: Nếu cậu tùy tiện lấy ô của người khác, tớ sẽ giúp cậu thủ tiêu; nếu cậu muốn cướp ngân hàng, tớ sẽ ở ngoài giúp cậu canh gác; nếu cậu muốn đốt trường học, tớ sẽ ở bên cạnh bật lửa giúp cậu; nếu như cậu giết người…tớ có thể giúp cậu phanh thây, đảm bảo thần không biết quỷ không hay, tớ sẽ không giống người khác mà sợ cậu, tớ thích tính cách của cậu, thích ở thế giới xấu xí, thấy rõ xấu xí, cả cuộc sống xấu xí của tớ, vì vậy, tớ nghĩ, khả năng, đại khái, có lẽ, tớ cũng sẽ thích người nhà của cậu.

Khi đó chỉ là thuận miệng nói ra không ngờ lại làm được, có người chán ghét Đóa Lạp, có người hận Lam Ngân, có người sợ Chi Tả Tư, còn cả Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Tầm, Kha Bố đối với bọn họ không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào, không phải rất yêu quý, nhưng chính là thích. Có lúc Kha Bố sẽ nghĩ, điểm bất đồng so với người khác này của mình có phải hay không lý do lớn nhất chính là Chi Lý yêu mình, bởi vì khi mình nói ra câu kia, Chi Lý nói hắn khả năng, đại khái, có lẽ sẽ thích cái người thích tính cách của mình này.喜欢的人那一栏写自己的名字.

Bằng không một người bình thường như mình sao lại được Chi Lý yêu đây, cũng không phải phim tình cảm lãng mạn.

Đóa Lạp chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Chi Lý, Chi Lý nghiêng đầu: “Đứng lên.” Đóa Lạp mặc váy nghe lời đứng dậy phủi bụi bẩn, Chi Lý đột nhiên áp sát nó: “Lần sau còn không nhớ lời anh nói, anh sẽ tức giận.” Đóa Lạp hiếm khi biến sắc, nó ôm chặt chân Chi Lý: “Đóa Lạp nhớ kỹ.”


“Vào phòng Kha Bố ngủ đi.”

Muộn như vậy để một đứa nhỏ học trung học đi về là không hợp lý, nhưng nó không thể ngủ cùng Hân Hợp sao, Kha Bố trong lòng oán giận.

“Vâng.” Đóa Lạp thoải mái đi khỏi.

24 giờ này chuyện xảy ra quá nhiều, cuộc sống phong phú không thích hợp với thân thể Kha Bố, cậu cảm thấy kiệt sức, Kha Bố cũng tựa lên bàn, ngón út của cậu kề bên ngón út của Chi Lý.

“Thật mệt.”

Một tay khác của Chi Lý ấn đầu Kha Bố lên vai mình: “Vậy thì nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.” Cậu nhắm mặt lại, hai giây sau lại mở ra, hơi hất cằm lên: “Trước tiên hôn tớ một chút mới nghỉ ngơi.”

“Không bằng hai chút đi.” Tay Chi Lý đặt trên mặt Kha Bố, vừa vặn chặn lại đôi môi bọn họ, mặt trăng nhìn lén không được, giận dỗi càng ngày càng sáng, đem phòng ngủ của bọn họ biến thành mộng sắc.


Còn chưa tới 8 giờ trời đã rất sáng, Sở Hạo Vũ khẽ rên một tiếng rồi mở mắt ra, hắn ngồi trên giường ngáp một cái. Tầm mắt vừa đụng tới giường đối diện liền dùng sức xoa mắt, không thể tin sự thật trước mắt. Hắn nhìn chằm chằm Đóa Lạp trên giường Kha Bố, lại nhìn chằm chằm váy áo loạn xạ dưới đất.

Cái gì, đây là cái gì, sáng sớm tỉnh dậy đã thấy một nữ sinh cao trung khỏa thân ngủ trong phòng mình, mình đang ở thế giới anime sao. Một cỗ hạnh phúc không thể tả chạy qua toàn thân Sở Hạo Vũ. Không làm bậy thì sao xứng là nam nhân, hắn rón ra rón rén xuống giường, nuốt nước miếng, lại khẩn trương hưng phấn xốc lên cái chăn trên người Đóa Lạp. Thì ra nó có mặc váy trắng lót bên trong, Sở Hạo Vũ nhẹ nhàng đắp chăn lại, không phải lương tâm đột nhiên trỗi dậy, mà là hắn thấy trên đùi, trên eo Đóa Lạp đều có rất rất nhiều đồ vật, thú tính phừng phừng không thổi cũng bay mất. Làm sao để ngủ cùng Đóa Lạp mà không làm bị thương mình.

Lần nữa nhìn thấy Hùng Nhạc Nhạc, Kha Bố và những người khác đều nhịn cười muốn nội thương. Y đến một hiệu cắt tóc sửa cái đầu vô pháp cứu chữa, cuối cùng gọt thành đầu trọc, chí ít hào quang sẽ lại trở về bên y, lúc đi ngang qua sân trường sẽ không ngừng có người quay lại nhìn cùng bàn tán về y. Nhưng ngày hôm sau Kha Bố không gặp Hùng Nhạc Nhạc nữa, sau đó nghe Ngũ Thiến nói, Hùng Quân và Hùng Nhạc Nhạc ầm ĩ mấy ngày mới cưỡng chế tống y về trường cũ. Kha Bố không biết bao giờ Hùng Nhạc Nhạc mới giống mình chấp nhận được sự thật. Lời Chi Lý nói không sai, mẹ cùng chú Hùng là người trưởng thành sống lâu hơn mình, bọn họ cũng sẽ biết xử lý thế nào.

Mặc kệ thế nào, chuyện này cuối cùng cũng coi như có một kết thúc, Kha Bố toàn thân vô lực nằm nhoài trên võng, đột nhiên nói: “Chi Lý, không phải tớ thù dai, cậu trước đây cũng đã từng nói tớ đừng tới gần cậu, vậy nên lần này tính hòa nhau rồi đi.”

“Lần nào.”

“Tớ liền biết cậu quên rồi.” Kha Bố trước đây không lâu có nhớ đến chuyện quá khứ, cho nên nhớ rõ thời gian sự việc, Chi Lý nghe được Kha Bố nói đến chuyện thời gian đó liền suy nghĩ vài giây, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh: “Đó là hai chuyện khác nhau.”

“Làm sao có thể coi là hai chuyện khác nhau, cậu nói không sợ tổn thương tớ?”

Chi Lý không nói tiếp, chuyện thời gian đó Kha Bố không biết thì để chương hồi ức tiếp theo giải thích, Kha Bố tự xem lại một chút sẽ tốt hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.