Đọc truyện Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2 – Chương 27: Ồn ào, ồn ào
Editor: Tảo
Beta: Tảo
Trữ tình không thích hợp với bọn họ, bọn họ đều không có tế bào lãng mạn, không cách nào ca ngợi được phong cảnh cùng cảm giác mới mẻ, bọn họ tranh nhau ngồi vị trí sát cửa sổ, tài xế lúng túng nhìn mấy người chậm chạp đóng cửa.
Hai chiếc xe taxi màu vàng nhẹ nhàng xuyên qua sương mù, con đường quanh co cùng từng tòa nhà đều mơ hồ, hầu hết cửa hàng ven đường vẫn đóng lại, một vài quầy ăn sáng đã mở ra, đồ ăn sáng từng món tỏa hương nức mũi, trên cốc chè trà dầu đặt ớt cùng một số đồ gia vị, trong lồng hấp chứa đầy bánh bao bốc lên khói trắng.
Sau khi xuống taxi bọn họ lại lên xe buýt, dọc đường vẫn luôn đánh cược, đánh cược ai là phó xe, ai giữ hành lý, giờ này trên xe ít người còn chấp nhận được, nhưng con đường này ngoại trừ xe buýt của bọn họ thật sự chẳng có ai. Sẽ không phải Tô Ấu Ngôn chọn nơi ngay cả dân bản xứ cũng không muốn ra ngoài chứ, khả năng này rất lớn.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng của chuyện quỷ tối qua không, Công Tru bắt đầu nghi thần nghi quỷ: “Các cậu đến xem mặt tài xế đi, có thể không phải mặt người.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Phải rõ ràng mới được, ngộ nhỡ là xe quỷ, tài xế đang đưa chúng ta đến âm tào địa phủ…” Công Tru vốn đang lo lắng đột nhiên thả lỏng: “Đến lúc đó có thể sẽ gặp được anh Diêm Vương siêu đẹp trai, anh ấy nhìn tớ, trăm phương nghìn kế hù dọa tớ, nhìn tớ lộ ra vẻ mặt đáng yêu, sau đó…”
“Chuyện kinh dị cũng có tình tiết BL à?”
“Chuyện gì mà không có tình tiết BL?” Công Tru hỏi ngược lại.
“Chuyện ở Nữ Nhi Quốc?” Kha Bố hỏi lại.
Lúc này Ứng Tu Kiệt xung phong nhận việc: “Tớ đi xem.” Ứng Tu Kiệt chậm rãi đi tới, những người khác chăm chú nhìn gã, gã huýt sao làm bộ như đi dạo đến gần tài xế, chỉ nhìn một chút mặt liền biến sắc, Bộ dạng Ứng Tu Kiệt gợi lên tính tò mò của những người khác, gã rốt cuộc nhìn thấy gì, chẳng lẽ đúng như lời Công Tru nói tài xế chính là không phải mặt người, chuyện huyền huyễn như vậy không thể xảy ra.
“Cậu thấy cái gì, rất ít thứ có thể hù dọa cậu.” Trương Lạc lập tức hỏi Ứng Tu Kiệt khi gã vừa mới về chỗ, Ứng Tu Kiệt tựa hồ còn chưa lấy lại được tinh thần, đang suy tư gì đó, Sở Hạo Vũ đẩy đẩy gã: “Này, mau trả lời.” Bầu không khí quanh mấy người lúc đó trong nháy mắt trở nên hồi hộp, Ứng Tu Kiệt gãi gãi đầu nói: “Tài xế trông rất giống tớ, làm tớ giật cả mình.”
Đồ vật trong tay mọi người đều đồng loạt ném tới Ứng Tu Kiệt: “Chẳng vui gì cả!”
Cảnh sắc phồn hoa từ từ biến mất, bọn họ xuống một bến xe vắng vẻ, biển hiệu viết tay màu đỏ dựng bên đường, còn vẽ một cái mũi tên.
“Tình huống hiện tại thật giống mở đầu của một bộ phim giết người, chúng ta từng người từng người sẽ bị một tên biến thái giết chết.” Phân cảnh thường thấy trong mấy bộ phim kinh dị này do Trương Lạc nói.
“Trong nhóm chúng ta có không ít biến thái, muốn tớ chỉ mặt điểm tên luôn không, biến thái gặp biến thái sẽ xảy ra chiến tranh, đi thôi.” Kha Bố chỉ muốn nhanh tới một căn phòng ấm áp.
“Lần này không rút thăm phân phòng nữa, theo trình tự ai vào cửa để phân đi.” Sở Hạo Vũ nhỏ giọng hiến kế cho Tô Ấu Ngôn.
Lỗ tai Kha Bố cực linh hoạt nghe được, chân tăng tốc dần dần chậm lại, dần dần cùng Chi Lý sóng vai. Chi Lý nhìn Kha Bố, ánh mắt giống như thấu hết tâm tư của cậu, Chi Lý vừa định mở miệng Kha Bố liền đưa tay che lại: “Không cần nói, tớ sẽ khó chịu.”
Ứng Tu Kiệt ở phía sau khoanh tay, cẩn thận quan sát Chi Lý, hắn có thể dễ dàng tránh được công kích nhanh của mình nhưng tránh không được Kha Bố, thường bị Kha Bố nắm cổ áo lay lay, bịt miệng…Này rốt cuộc là vì sao, Kha Bố thân thủ lợi hại hơn mình? Cậu ta biết nhược điểm của Chi Lý? Không có khả năng. Vậy đến tột cùng là vì cái gì? Ứng Tu Kiệt nắm tóc nghĩ đến đau đầu.
Bà chủ ăn mặc mộc mạc ra đón tiếp bọn họ, thay vì gọi nơi này là làng du lịch thì đổi thành làng nông gia còn thích hợp hơn. Cảnh sắc không tính là quá kém, phòng ngủ tuy rằng đơn giản nhưng không mất đi sự sạch sẽ, cái gọi là suối nước nóng không lớn, cũng không phải suối nước nóng tự nhiên. Kha Bố đối với loại suối nước nóng tầm thường này không một chút bất mãn, đến hè nơi này nhất định chật ních người, cậu rất vừa ý với nơi đẹp đẽ lại tĩnh mịch này.
“Bình thường chúng tôi vẫn là đón tiếp mấy vị khách quen, các cô cậu là người nơi khác tới đi, chỗ này của chúng tôi…” Bà chủ nói tiếng phổ thông không quá chuẩn giải thích nguyên nhân vắng vẻ, còn không quên khen ngợi chỗ mình, thấy mặt mọi người đều không có thất vọng mới yên tâm: “Các cô cậu nghỉ ngơi trước đã.” Bà nhỏ giọng lui ra ngoài, Kha Bố mở cửa sổ, bên ngoài là một mảng xanh biếc. Công Tru mang theo vài bộ đồ bơi, rối rắm lựa chọn, Sở Hạo Vũ cũng mang theo vài bộ, nhưng mà đều không phải của hắn, hắn lấy một bộ áo tắm ba mảnh không che được gì hướng Chu Hân Hợp đề cử: “Hân Hợp, mọi người đều là người một nhà, không cần lo lắng, đột phá chính mình, cậu xem áo tắm của cậu đi, là đồ của học sinh tiểu học sao?”
Chu Hân Hợp quay đầu, không muốn nhìn áo tắm trong tay Sở Hạo Vũ: “Tớ mặc bộ này cơ.”
“Các cậu về phòng mình được không.” Kha Bố bị đám người kia quấy rầy nói, vừa mới nghĩ tới phải ở trong thời tiết lạnh này cởi quần áo cậu liền rất không tình nguyện.
“Quỷ hẹp hòi, mấy hôm nay chúng ta đều ngủ cùng phòng mà, càng náo nhiệt.”
“Gian phòng nhỏ thấy này làm sao chen được, cậu có bao nhiêu thiếu thốn vậy?”
“Không chen được thì cậu ra đi, chúng tớ không phải cậu, rất hiếm có cơ hội ngủ cùng Chi Lý.”
“Các cậu đến cùng đều là quá thích hắn!”
“Cậu cho rằng tớ vì cái gì mà trở nên biến thái như bây giờ, ít nhiều cũng là do Chi Lý!” Sở Hạo Vũ lời lẽ chính đáng nói, Kha Bố luôn cảm thấy đây không phải là chuyện tự hào gì mà phải biết ơn. Tô Ấu Ngôn cô độc, Công Tru từng bị người mình thích chán ghét mà tự ti, Chu Hân Hợp tâm điểm bắt nạt của mọi người, Ứng Tu Kiệt thường đi gây chuyện, Trương Lạc dễ bị người khác coi thường; tất cả đều bị Chi Lý nhét và thế giới kỳ quái của hắn, vì cái gì bọn họ đều bằng lòng tiếp nhận.
Kha Bố nghĩ, điểm Chi Lý hấp dẫn người khác nhất chính là hắn vừa vặn đối lập với thế tục.